Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy
Chương 32: Giấc Mộng Nào Rồi Cũng Đến Hồi Phải Tỉnh.
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
21/12/2022
Trong khi đó tại nhà hàng bậc nhất Hoàng Gia thành phố T.
Khi bước xuống xe tâm điểm chú ý của mọi người đã hướng đến cô.
Tịch Lạc Khuê mặc chiếc đầm trắng cúp ngực tinh khiết, xỏa dài đến mắc cá chân, kết hợp đôi giày cao gót trắng được đính đá tinh xảo, cùng với mái tóc đen uốn xoăn tỉ mĩ được vén sang một bên vai đổ lộ xương vai xanh trắng mịn của cô.
Trước mặt cô là hai nam hai nữ đã đứng xếp hàng sẵn, theo đó người đàn ông trung niên đứng giữa khi thấy cô lại rất niềm nở cúi người.
"Tịch tiểu thư cô đã đến, xin mời cô vào trong."
Tịch Lạc Khuê thấy tất cả cúi người niềm nở đón tiếp mình vậy, làm cô cảm thấy rất ngượng ngùng, có phải họ đã quá khoa trương rồi không?.
Tịch Lạc Khuê theo họ vào trong, cô không ngừng quan sát, từ lúc bước chân vào ngoài nhân viên ra thì chẳng có một bóng người nào cả, trong khi một nhà hàng lớn thế này, điều đó làm cô đã nghĩ đến Thẩm Ngạn Triết đã bao hết cái nhà hàng này rồi sao? Cô nhìn đến người đàn ông trung niên ấy mở lời.
"Xin hỏi, nhà hàng sao không một ai vậy?"
Ông nở nụ cười chuyên nghiệp, "Dạ! Thẩm tổng đã bao trọn nhà hàng này tối hôm nay rồi thưa Tịch tiểu thư."
Đúng không ngoài như dự đoán, Tịch Lạc Khuê cũng không mấy gì ngạc nhiên vì sự giàu có của Thẩm Ngạn Triết thì không thể bàn rồi.
"Tịch tiểu thư mời ngồi."
Khi ông ấy chìa tay ra đã có một chàng nhân viên kéo ghế cho Tịch Lạc Khuê, cô cũng ngồi xuống.
"Tôi lui xuống trước, có gì Tịch tiểu thư cứ gọi nhé!" Ông ấy lại tiếp.
Tịch Lạc Khuê cũng gật đầu, "Vâng! Tôi đợi Thẩm tổng đến."
Sau khi họ rời đi, giờ Tịch Lạc Khuê mới quan sát mọi thứ, chiếc bàn cô ngồi được phủ khăn trắng tinh, đặt giữa là một cây đèn nến năm chân vàng ánh, kiểu cổ điểm, nhìn chung bàn ghế và cách bày trí nơi đây là theo phong cách cổ điểm hoàng gia, màu chủ đạo là vàng kim và trắng, cũng không thua gì biệt thự của Thẩm Ngạn Triết là mấy, thật là quá sang trọng.
Không những thế còn có người kéo đàn violin, bầu không khí lãng mạn này làm Tịch Lạc Khuê không khỏi nghĩ vớ vẩn, thật giống với các cặp tình nhân đang trong tình trạng cầu hôn, Tịch Lạc Khuê khẽ lắc đầu thu lại ý nghĩ đó, vì cô biết bản thân mình là gì với hắn và cô cũng chưa bao giờ nghĩ cô và hắn sẽ đi đến con đường hôn nhân cả.
***
Tịch Lạc Khuê nhìn đến người đội mũ, bịt khẩu trang, đeo kính râm đang đứng mặt thì có chút ngạc nhiên.
"Dụ Trạch Dương!" Cô tròn mắt.
Mặt hắn đầy ý cười, "Mỹ nhân lại gặp rồi."
Dụ Trạch Dương vừa dứt lời đã nhìn xuống hai đứa bé trai dưới chân cô thì mặt đã đầy tò mò.
"Con cô sao?"
Đỗ mồ hôi, Tịch Lạc Khuê cười gượng giải thích, "Không phải, tôi chỉ trông hộ thôi!"
Dụ Trạch Dương giờ cũng nhận ra bản thân vừa hỏi một câu ngốc nghếch, Thẩm Ngạn Triết là ai mà kiếm một nữ nhân đã có con được chứ!.
"Tịch tiểu thư dành cho tôi chút thời gian chứ?" Hắn không quên đưa tai kéo khẩu trang xuống, mặt hắn như tỏa nắng.
Tịch Lạc Khuê theo phản xạ đưa mắt nhìn xung quanh, vì không phải người nổi tiếng thường sẽ bị săn đoán sau? Cô sợ đi chung với hắn rồi ngày mai lên trang nhất cũng không chừng.
"Tịch tiểu thư? Được không?" Hắn lập lại.
Nụ cười thật chói mắt vì thấy chỉ nói chuyện chút chắc sẽ không sau nên Tịch Lạc Khuê cũng gật đầu, còn không quên nhắc hắn, "Anh kéo khẩu trang lên đi."
Dụ Trạch Dương cười đầy thỏa mãn làm theo, hướng bên kia cũng là một tiệm đồ uống hắn đưa tay ra hiệu cho Tịch Lạc Khuê, "Chúng ta qua đó nhé!"
"Ừm!" Cô gật đầu rồi đi theo hắn.
Trong xe tài xế Ngô cũng thấy Tịch Lạc Khuê đang dẫn theo hai đứa nhỏ, họ theo tên đàn ông xa lạ kia, nên cũng có chút khuẩn trương, nhớ lại lời Tạ Ngải Tư dặn dò, hắn liền khỏi động xe chạy theo sát.
Bên trong Tịch Lạc Khuê kêu hai phần kem dâu cho hai đứa nhóc này, cùng một phần nước ép cam cho bản thân, xong cô đưa menu cho Dụ Trạch Dương.
"Anh uống gì tự gọi."
Hắn nhận nhưng không nhìn vào menu mà trực tiếp gọi luôn, "Cho tôi nước ép táo, cảm ơn!" Còn không quên mỉm cười.
Nữ nhân viên đã đỏ mặt, "Anh, chị đợi một lát."
Vừa bước vào trong nữ nhân viên đã ngay lập tức xì xào với nữ nhân viên khác, "Ôi trời ánh mắt thật hốt hồn, tuy bịt khẩu trang nhưng vẫn nhận ra đó là trai đẹp."
Nữ nhân viên còn lại cũng phấn khích nhìn theo bàn của Dụ Trạch Dương và Tịch Lạc Khuê, "Đúng ha, nhìn vóc dáng kìa, thật muốn nhìn được mặt anh ấy ghê."
Sau đó còn bù thêm một câu, "Nhưng tiếc hoa đã có chủ rồi!"
Bên ngoài bàn Tịch Lạc Khuê cũng cảm nhận được vài ánh mắt ở các bàn khác, cô có chút hối hận rồi, đi với minh tinh thế này, nếu hắn mà bị nhận ra thì đúng là một chuyện lớn không hề nhỏ.
Dụ Trạch Dương biết cô đang nghĩ gì nên cũng trấn an cô, "Không sao đâu!"
"Quản lý của anh đâu? Gặp anh hai lần điều thấy anh một mình."
"Tôi trốn đấy!"
Thấy hắn khá thản nhiên vậy, Tịch Lạc Khuê thật hết nói nổi, chợt hắn lại lên tiếng.
"Hai đứa nhỏ thật không phải con cô?" Đây là hắn hỏi đùa.
Tịch Lạc Khuê thật không hiểu sao tên này cứ nghĩ tiểu Lăng và tiểu Bối là con cô hoài, cô khuẩn định lần nữa, "Không phải."
Dụ Trạch Dương nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi bên Tịch Lạc Khuê tuy không có điểm gì giống cô thật, nhưng thấy chúng thật rất dính cô, thấy hai đứa nhỏ cũng nhìn mình, hắn bật chế độ của thiên sứ cười híp mắt.
"Chào hai con, chú là bạn của dì Lạc Khuê con đó."
Tiểu Lăng vội ôm lấy cánh tay Tịch Lạc Khuê mà mắt lại hướng đến Dụ Trạch Dương, cái miệng nhỏ chu lên, "Chị là của...Daddy!"
Dụ Trạch Dương hơi ngạc nhiên, nhìn đến Tịch Lạc Khuê như hỏi "Là chuyện gì?"
Tịch Lạc Khuê trợn mắt, tiểu Lăng là đang nói gì vậy? Cô gượng cười giải thích, "Anh đừng nghe bé nói, không phải vậy đâu!"
Sau đó cũng quay lại nhìn tiểu Lăng, "Dì không phải của Daddy con nhé! Dì chỉ là bạn của Daddy con thôi!"
Tiểu Lăng đưa vẻ mặt ngây ngốc ra, "Bạn ạ?"
"Ừm! Đúng rồi!"
"Mà sao chú... cứ che mặt?" Lần này đến vẻ ngơ ngác của tiểu Bối hỏi.
Dụ Trạch Dương lại bông đùa, "Vì chú là thiên sứ đẹp trai, nên không thể lộ mặt được!"
Nghe xong Tịch Lạc Khuê muốn sặc luôn nước trong họng, nhưng cũng ngay lúc đó, đập vào mắt cô là bóng dáng quen thuộc vừa vào bàn rồi bên kia, mặt Tịch Lạc Khuê đã biến sắc cô thật không tin mắt mình đã nhìn thấy được gì nữa rồi, cô bất động nhìn người đàn ông đang bế đứa trẻ kia, bên cạnh còn có Đường Linh Nhi.
Thấy sự khác lạ của cô, Dụ Trạch Dương cũng xoay người nhìn theo ánh mắt của cô, làm Dụ Trạch Dương cũng giật mình.
"Thẩm Ngạn Triết!"
Tịch Lạc Khuê đã nghe tiếng gọi tên Thẩm Ngạn Triết của Dụ Trạch Dương, chứng tỏ những gì cô thấy là thật.
"Là Tịch tiểu thư sao?" Chợt giọng Đường Linh Nhi cũng vang lên.
Thẩm Ngạn Triết cũng bất ngờ nhìn đến cô, hắn chưa mở miệng thì đứa trẻ ngồi bên hắn đã làm nũng trước.
Daddy! Con muốn... ăn kem."
Lời đó như một cú trời giáng vào tâm Tịch Lạc Khuê, mắt cô đã có chút cay, đứng dậy trong kích động, cô nhìn đến Thẩm Ngạn Triệt, giọng cũng run lên, "Đứa... Bé vừa gọi anh... là gì?"
Mặt Thẩm Ngạn Triết vẫn chút không rợn sóng, hắn vẫn bình thản để trả lời với cô.
"Về nhà trước, tôi sẽ nói chuyện với em sao!"
Tịch Lạc Khuê như chết lặng tại chỗ, nước mắt tự nhiên cũng không kìm được mà lăng dài trên đôi má hồng nhuận, lời của hắn như đã xác định phần nào, không ngờ hắn cho cô leo cây, tại nhà hàng cũng chỉ nhắn tin vỏn vẹn ba chữ tôi đang bận thì mất tích luôn hai ngày, cô còn tưởng hắn bận thật sự, ai ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện với tư cách là ba của một đứa trẻ khác.
Ánh nhìn của Thẩm Ngạn Triết càng sâu hơn, hắn chợt đứng bật dậy, một bàn tay nhỏ đã giữ lấy tay áo hắn, ánh mắt đầy vẻ nỉ non.
"Daddy! Ở lại với con...đi ạ!"
Đường Linh Nhi cũng phụ thêm, "Ngạn Triết tiểu Giang rất cần anh".
Thẩm Ngạn Triết mặt đã âm trầm, hắn nhìn Đường Linh Nhi, "Đưa tiểu Giang về đi, tôi sẽ tìm nó sau."
Đường Linh Nhi tỏ vẻ đáng thương có con trai mình ở đây như vật hộ mệnh còn rơm rớm nước mắt, "Ngạn Triết... Xin anh đó."
"Daddy đã đồng ý với con rồi mà...đừng đi!"
Lúc này bên kia Tịch Lạc Khuê cũng rời đi cùng Dụ Trạch Dương, Thẩm Ngạn Triết chỉ đứng bất động nhìn.
Khi bước xuống xe tâm điểm chú ý của mọi người đã hướng đến cô.
Tịch Lạc Khuê mặc chiếc đầm trắng cúp ngực tinh khiết, xỏa dài đến mắc cá chân, kết hợp đôi giày cao gót trắng được đính đá tinh xảo, cùng với mái tóc đen uốn xoăn tỉ mĩ được vén sang một bên vai đổ lộ xương vai xanh trắng mịn của cô.
Trước mặt cô là hai nam hai nữ đã đứng xếp hàng sẵn, theo đó người đàn ông trung niên đứng giữa khi thấy cô lại rất niềm nở cúi người.
"Tịch tiểu thư cô đã đến, xin mời cô vào trong."
Tịch Lạc Khuê thấy tất cả cúi người niềm nở đón tiếp mình vậy, làm cô cảm thấy rất ngượng ngùng, có phải họ đã quá khoa trương rồi không?.
Tịch Lạc Khuê theo họ vào trong, cô không ngừng quan sát, từ lúc bước chân vào ngoài nhân viên ra thì chẳng có một bóng người nào cả, trong khi một nhà hàng lớn thế này, điều đó làm cô đã nghĩ đến Thẩm Ngạn Triết đã bao hết cái nhà hàng này rồi sao? Cô nhìn đến người đàn ông trung niên ấy mở lời.
"Xin hỏi, nhà hàng sao không một ai vậy?"
Ông nở nụ cười chuyên nghiệp, "Dạ! Thẩm tổng đã bao trọn nhà hàng này tối hôm nay rồi thưa Tịch tiểu thư."
Đúng không ngoài như dự đoán, Tịch Lạc Khuê cũng không mấy gì ngạc nhiên vì sự giàu có của Thẩm Ngạn Triết thì không thể bàn rồi.
"Tịch tiểu thư mời ngồi."
Khi ông ấy chìa tay ra đã có một chàng nhân viên kéo ghế cho Tịch Lạc Khuê, cô cũng ngồi xuống.
"Tôi lui xuống trước, có gì Tịch tiểu thư cứ gọi nhé!" Ông ấy lại tiếp.
Tịch Lạc Khuê cũng gật đầu, "Vâng! Tôi đợi Thẩm tổng đến."
Sau khi họ rời đi, giờ Tịch Lạc Khuê mới quan sát mọi thứ, chiếc bàn cô ngồi được phủ khăn trắng tinh, đặt giữa là một cây đèn nến năm chân vàng ánh, kiểu cổ điểm, nhìn chung bàn ghế và cách bày trí nơi đây là theo phong cách cổ điểm hoàng gia, màu chủ đạo là vàng kim và trắng, cũng không thua gì biệt thự của Thẩm Ngạn Triết là mấy, thật là quá sang trọng.
Không những thế còn có người kéo đàn violin, bầu không khí lãng mạn này làm Tịch Lạc Khuê không khỏi nghĩ vớ vẩn, thật giống với các cặp tình nhân đang trong tình trạng cầu hôn, Tịch Lạc Khuê khẽ lắc đầu thu lại ý nghĩ đó, vì cô biết bản thân mình là gì với hắn và cô cũng chưa bao giờ nghĩ cô và hắn sẽ đi đến con đường hôn nhân cả.
***
Tịch Lạc Khuê nhìn đến người đội mũ, bịt khẩu trang, đeo kính râm đang đứng mặt thì có chút ngạc nhiên.
"Dụ Trạch Dương!" Cô tròn mắt.
Mặt hắn đầy ý cười, "Mỹ nhân lại gặp rồi."
Dụ Trạch Dương vừa dứt lời đã nhìn xuống hai đứa bé trai dưới chân cô thì mặt đã đầy tò mò.
"Con cô sao?"
Đỗ mồ hôi, Tịch Lạc Khuê cười gượng giải thích, "Không phải, tôi chỉ trông hộ thôi!"
Dụ Trạch Dương giờ cũng nhận ra bản thân vừa hỏi một câu ngốc nghếch, Thẩm Ngạn Triết là ai mà kiếm một nữ nhân đã có con được chứ!.
"Tịch tiểu thư dành cho tôi chút thời gian chứ?" Hắn không quên đưa tai kéo khẩu trang xuống, mặt hắn như tỏa nắng.
Tịch Lạc Khuê theo phản xạ đưa mắt nhìn xung quanh, vì không phải người nổi tiếng thường sẽ bị săn đoán sau? Cô sợ đi chung với hắn rồi ngày mai lên trang nhất cũng không chừng.
"Tịch tiểu thư? Được không?" Hắn lập lại.
Nụ cười thật chói mắt vì thấy chỉ nói chuyện chút chắc sẽ không sau nên Tịch Lạc Khuê cũng gật đầu, còn không quên nhắc hắn, "Anh kéo khẩu trang lên đi."
Dụ Trạch Dương cười đầy thỏa mãn làm theo, hướng bên kia cũng là một tiệm đồ uống hắn đưa tay ra hiệu cho Tịch Lạc Khuê, "Chúng ta qua đó nhé!"
"Ừm!" Cô gật đầu rồi đi theo hắn.
Trong xe tài xế Ngô cũng thấy Tịch Lạc Khuê đang dẫn theo hai đứa nhỏ, họ theo tên đàn ông xa lạ kia, nên cũng có chút khuẩn trương, nhớ lại lời Tạ Ngải Tư dặn dò, hắn liền khỏi động xe chạy theo sát.
Bên trong Tịch Lạc Khuê kêu hai phần kem dâu cho hai đứa nhóc này, cùng một phần nước ép cam cho bản thân, xong cô đưa menu cho Dụ Trạch Dương.
"Anh uống gì tự gọi."
Hắn nhận nhưng không nhìn vào menu mà trực tiếp gọi luôn, "Cho tôi nước ép táo, cảm ơn!" Còn không quên mỉm cười.
Nữ nhân viên đã đỏ mặt, "Anh, chị đợi một lát."
Vừa bước vào trong nữ nhân viên đã ngay lập tức xì xào với nữ nhân viên khác, "Ôi trời ánh mắt thật hốt hồn, tuy bịt khẩu trang nhưng vẫn nhận ra đó là trai đẹp."
Nữ nhân viên còn lại cũng phấn khích nhìn theo bàn của Dụ Trạch Dương và Tịch Lạc Khuê, "Đúng ha, nhìn vóc dáng kìa, thật muốn nhìn được mặt anh ấy ghê."
Sau đó còn bù thêm một câu, "Nhưng tiếc hoa đã có chủ rồi!"
Bên ngoài bàn Tịch Lạc Khuê cũng cảm nhận được vài ánh mắt ở các bàn khác, cô có chút hối hận rồi, đi với minh tinh thế này, nếu hắn mà bị nhận ra thì đúng là một chuyện lớn không hề nhỏ.
Dụ Trạch Dương biết cô đang nghĩ gì nên cũng trấn an cô, "Không sao đâu!"
"Quản lý của anh đâu? Gặp anh hai lần điều thấy anh một mình."
"Tôi trốn đấy!"
Thấy hắn khá thản nhiên vậy, Tịch Lạc Khuê thật hết nói nổi, chợt hắn lại lên tiếng.
"Hai đứa nhỏ thật không phải con cô?" Đây là hắn hỏi đùa.
Tịch Lạc Khuê thật không hiểu sao tên này cứ nghĩ tiểu Lăng và tiểu Bối là con cô hoài, cô khuẩn định lần nữa, "Không phải."
Dụ Trạch Dương nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi bên Tịch Lạc Khuê tuy không có điểm gì giống cô thật, nhưng thấy chúng thật rất dính cô, thấy hai đứa nhỏ cũng nhìn mình, hắn bật chế độ của thiên sứ cười híp mắt.
"Chào hai con, chú là bạn của dì Lạc Khuê con đó."
Tiểu Lăng vội ôm lấy cánh tay Tịch Lạc Khuê mà mắt lại hướng đến Dụ Trạch Dương, cái miệng nhỏ chu lên, "Chị là của...Daddy!"
Dụ Trạch Dương hơi ngạc nhiên, nhìn đến Tịch Lạc Khuê như hỏi "Là chuyện gì?"
Tịch Lạc Khuê trợn mắt, tiểu Lăng là đang nói gì vậy? Cô gượng cười giải thích, "Anh đừng nghe bé nói, không phải vậy đâu!"
Sau đó cũng quay lại nhìn tiểu Lăng, "Dì không phải của Daddy con nhé! Dì chỉ là bạn của Daddy con thôi!"
Tiểu Lăng đưa vẻ mặt ngây ngốc ra, "Bạn ạ?"
"Ừm! Đúng rồi!"
"Mà sao chú... cứ che mặt?" Lần này đến vẻ ngơ ngác của tiểu Bối hỏi.
Dụ Trạch Dương lại bông đùa, "Vì chú là thiên sứ đẹp trai, nên không thể lộ mặt được!"
Nghe xong Tịch Lạc Khuê muốn sặc luôn nước trong họng, nhưng cũng ngay lúc đó, đập vào mắt cô là bóng dáng quen thuộc vừa vào bàn rồi bên kia, mặt Tịch Lạc Khuê đã biến sắc cô thật không tin mắt mình đã nhìn thấy được gì nữa rồi, cô bất động nhìn người đàn ông đang bế đứa trẻ kia, bên cạnh còn có Đường Linh Nhi.
Thấy sự khác lạ của cô, Dụ Trạch Dương cũng xoay người nhìn theo ánh mắt của cô, làm Dụ Trạch Dương cũng giật mình.
"Thẩm Ngạn Triết!"
Tịch Lạc Khuê đã nghe tiếng gọi tên Thẩm Ngạn Triết của Dụ Trạch Dương, chứng tỏ những gì cô thấy là thật.
"Là Tịch tiểu thư sao?" Chợt giọng Đường Linh Nhi cũng vang lên.
Thẩm Ngạn Triết cũng bất ngờ nhìn đến cô, hắn chưa mở miệng thì đứa trẻ ngồi bên hắn đã làm nũng trước.
Daddy! Con muốn... ăn kem."
Lời đó như một cú trời giáng vào tâm Tịch Lạc Khuê, mắt cô đã có chút cay, đứng dậy trong kích động, cô nhìn đến Thẩm Ngạn Triệt, giọng cũng run lên, "Đứa... Bé vừa gọi anh... là gì?"
Mặt Thẩm Ngạn Triết vẫn chút không rợn sóng, hắn vẫn bình thản để trả lời với cô.
"Về nhà trước, tôi sẽ nói chuyện với em sao!"
Tịch Lạc Khuê như chết lặng tại chỗ, nước mắt tự nhiên cũng không kìm được mà lăng dài trên đôi má hồng nhuận, lời của hắn như đã xác định phần nào, không ngờ hắn cho cô leo cây, tại nhà hàng cũng chỉ nhắn tin vỏn vẹn ba chữ tôi đang bận thì mất tích luôn hai ngày, cô còn tưởng hắn bận thật sự, ai ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện với tư cách là ba của một đứa trẻ khác.
Ánh nhìn của Thẩm Ngạn Triết càng sâu hơn, hắn chợt đứng bật dậy, một bàn tay nhỏ đã giữ lấy tay áo hắn, ánh mắt đầy vẻ nỉ non.
"Daddy! Ở lại với con...đi ạ!"
Đường Linh Nhi cũng phụ thêm, "Ngạn Triết tiểu Giang rất cần anh".
Thẩm Ngạn Triết mặt đã âm trầm, hắn nhìn Đường Linh Nhi, "Đưa tiểu Giang về đi, tôi sẽ tìm nó sau."
Đường Linh Nhi tỏ vẻ đáng thương có con trai mình ở đây như vật hộ mệnh còn rơm rớm nước mắt, "Ngạn Triết... Xin anh đó."
"Daddy đã đồng ý với con rồi mà...đừng đi!"
Lúc này bên kia Tịch Lạc Khuê cũng rời đi cùng Dụ Trạch Dương, Thẩm Ngạn Triết chỉ đứng bất động nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.