Không Thể Chạm Tới

Chương 32

Tiểu Trúc Tử Quân

04/06/2021

Đây là đâu?

Nhìn màu sơn trên tường vì ẩm ướt mà đậm màu lên, ở góc trong trực tiếp bong ra từng mảng, lộ ra lớp vôi khô đã trắng xám. Giữa phòng bày một bộ bàn ghế, kể cả kiểu dáng hay màu sắc đều trông rất cũ kỹ.

Tần Sở có chút mơ màng nhìn xung quanh, trong lòng hoảng hốt.

Hắn muốn nhớ xem vì sao hắn lại xuất hiện ở cái nơi như thế này, nhưng cố cách mấy cũng không tài nào nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng mình muốn mang Cố An Trạch về nhà.

Đúng vậy, hắn muốn tìm đưa Cố An Trạch về nhà.

Tần Sở siết chặt tay, nghiêm túc gọi thầm tên Cố An Trạch, sau đó lập tức tính rời khỏi nơi khiến hắn cảm thấy kỳ quái này. Còn chưa kịp nhích nửa bước chân, cánh cửa chính xưa cũ vang lên tiếng mở khóa.

Người kia dường như không quen cách mở ổ khóa kia, loay hoay một hồi mới đẩy được cửa vào. Tấm ván gỗ cọ xát vào nền nhà mang theo âm thanh kẽo kẹt chói cả tai, ánh mặt trời cũng theo đó rọi thẳng vào phòng.

Là Cố An Trạch.

Tần Sở ngơ ngác nhìn cậu đi vào, đôi mắt dần trừng lớn, khóe môi không kiềm được giương cao lên. Hắn quên luôn tự hỏi lý do mình ở đây, cũng quên luôn những chuyện trước đó, bước nhanh như bay về phía trước, muốn ôm chặt đối phương vào lồng ngực.

"An Trạch! An Trạch! Anh rất nhớ...em..."

Lởi còn chưa dứt, Cố An Trạch đã xoay người đi, bắt đầu kéo hành lí vào trong.

Cậu hình như hoàn toàn không nghe thấy hay nhìn thấy Tần Sở, mang vali theo có chút khó khăn. Tần Sở ngẩn người, ngay sau đó định chồm tới bắt lấy lưng cậu, nhưng tay hắn lại xuyên thẳng qua cơ thể Cố An Trạch.

Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.

Chỉ xách hành lí vào nhà thôi mà Cố An Trạch đã mệt đến độ mổ hôi lạnh đổ đầy đầu. ngồi xổm thở dốc một lúc mới chống đầu gối đứng dậy. Sắc mặt cậu rất không tốt, tái nhợt mà làn da lại vàng như sáp, trong mắt cũng không có tý thần nào. Bởi vì trời đang vào hè, nên Cố An Trạch chỉ mặc áo sơ mi mỏng cùng quần jean, lộ ra cần cổ và cổ tay mảnh khảnh làm người ta cảm giác bẻ một cái liền gãy.

"An Trạch! An Trạch! Em không thấy anh sao?!" Tần Sở vẫn chưa từ bỏ ý định, bước nhanh đến trước mặt cậu, không ngừng khua tay múa chân. Hắn gào lên thật to, nhưng tầm mắt đối phương đều không dời lên người hắn dù một chút, mà chậm rãi xem xét tứ phía.

Cố An Trạch đi chậm chậm một vòng, Tần Sở cũng theo sau một vòng, liên tục la hét, nhảy loạn, nhưng cho dù hắn có làm cách nào chăng nữa, Cố An Trạch vẫn không hề phản ứng lại.

Tần Sở đột nhiên nhận ra rằng cậu không nhìn thấy được mình.

Lồng ngực nháy mắt trở nên lạnh lẽo, giống như bị tạt một xô nước đá vào, cả trí não đều đứng yên lại. Tần Sở bàng hoàng cúi đầu nhìn bản thân mình – âu phục kiểu dáng mùa đông, trên cổ còn quấn chiếc khăn quàng màu trắng đen.

Hình như có gì đó không đúng...

Manh mối vừa lóe lên một chút đã bị tan đi, như thể chuyện quá khứ bị che mờ đến không nhìn rõ. Hắn ngước mắt lên, tầm nhìn gắt gao dõi theo bóng dáng gầy nhỏ kia, tay siết chặt thành quyền, sau đó đi nhanh về phía ấy.

Cố An Trạch nhìn sơ qua một vòng, cậu cũng không để ý đến căn nhà quá trống trải cùng đồ vật quá nát, sắc mắt không có một tia gợn sóng, như tất cả đều không hề liên quan đến cậu Phòng ngủ nằm ở lầu hai, cậu chậm rãi trở lại phòng khách, muốn kéo đống hành lí đi lên trên, nhưng chỉ mỗi cúi người xuống thôi lại trông có vẻ rất mệt, lôi tay cầm của vali lại gần làm điểm tựa trong chốc lát mới hồi phục được chút sức.

"An Trạch? An Trạch! Em sao vậy?" Thấy cậu như vậy, Tần Sở cảm thấy không ổn, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cậu kêu lên. Hắn muốn vuốt lên mái tóc mềm mại của người kia, khiến hắn có thể yên tâm đôi chút, nhưng lại một lần nữa thấy tay mình xuyên qua cơ thể đối phương.

Cố An Trạch nhẹ thở dốc một lúc.

Trán còn đang chống trên tay nắm kim loại của vali, cảm giác được bề mặt lạnh lẽo lan đến da thịt, rõ ràng đag là mùa hè, nhưng cậu không thấy được chút ấm áp nào, ngược lại cảm nhận được giá rét thấu xương từ đầu tới chân.

Dạ dày vì ăn uống thất thường lâu dài mà co rút đau đớn, thậm chí còn trào lên cảm giác buồn nôn. Cậu khom người ôm chặt lấy bụng, nôn khan hai tiếng, sau đó run rẩy hít sâu một hơi.

"An Trạch... An Trạch... Em thấy không khỏe sao?" Tần Sở có chút hoảng loạn, đôi tay run run chạm vào mặt cậu, "Em nghỉ một chút đi..."

Nhưng Cố An Trạch vẫn cố chịu đựng dùng sức đứng dậy.

Vali hành lý cực kỳ nặng, dù sao cũng đựng khá nhiều tiền mặt. Cậu hít sâu thêm lần nữa, rồi cầm tay nắm lên kéo vali về đi phía trước. Cổ tay áo sơ mi trắng bị co lên lộ ra cổ tay gầy đến nỗi hiện rõ hình dạng từng đốt xương.

Làm sao mà lại gầy đến thế này?

Trong mắt Tần Sở tràn ngập đau lòng, hắn muốn giúp Cố An Trạch khiên chiếc vali lên, nhưng dù làm cách nào cũng không chạm vào được. Chỉ có thể đứng nhìn đối phương từng bước một dùng hết sức mình leo lên cầu thang. Bước chân nặng nề, vali cũng nặng nề, mới có vài bước mà trán cậu đã vương đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt không đỏ lên mà càng tái nhợt hơn.

"An Trạch! An Trạch! Đừng đi nữa, chúng ta nghỉ một chút thôi được không?" Biết rõ đối phương không nghe thấy, Tần Sở vẫn không từ bỏ gào lên. Nhưng Cố An Trạch chỉ dừng lại thở dốc một chút rồi lại bắt đầu tha hành lý lên tầng trên.

Cũng may ở đây chỉ là nhà dân bình thường nên cũng không nhiều bậc thang lắm. Một tay Cố An Trạch đỡ tường một tay xoa bụng, lại nôn khan hai tiếng xong mới kéo vali vào phòng ngủ.

Có vẻ cái kiểu giường cũ kỹ này từ lâu đã không còn phổ biến nữa, chủ nhà trước cũng không thèm dọn đi mà giữ lại toàn bộ. Đinh đóng trên ván giường gỗ đã rỉ sắt hết cả, nhìn qua cũng biết là bị bỏ xó lâu không xài, bụi bặm giăng kín.



Cố An Trạch miễn cưỡng cười, dựa vào góc tường chậm rãi ngồi xuống.

Tần Sở ngơ ngác nhìn cậu.

Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau sắc mặt đã khá hơn chút ít. Tần Sở vẫn luôn ngồi kế bên người cậu, thử gọi đối phương vài lần nhưng vẫn không nhận được hồi âm nào.

"An Trạch! An Trạch! Em nhìn thấy anh không? Anh đưa em về nhà đây! An Trạch!"

"Tần Sở..." cậu chợt lẩm bẩm một câu, hai mắt vẫn nhắm nghiền, hình như chỉ là nghĩ về hắn mà thôi. Tần Sở ngẩn ra, theo quán tính cho rằng đối phương nghe được giọng của mình, nhưng Cố An Trạch lại nhẹ thở dài, chậm rãi cười khổ.

"Anh sẽ hạnh phúc...chỉ cần không có tôi..."

"Thật sự....rất xin lỗi, hại hai người chia xa lâu như vậy." Cậu chỉ thấp giọng lẩm bẩm, nước mắt từ từ lăn xuống, dường như rất rất đau khổ. Đôi môi không chút máu mấp máy "Thật sự xin lỗi.", cậu cố ép bản thân nở nụ cười, đưa tay lau đi từng giọt nước mắt không thể kiềm chế.

Tần Sở nhíu chặt chân mày.

Chuyện gì đang... xảy ra? Em ấy xin lỗi điều gì?

Có lẽ hắn biết, nhưng lại không tài nào nhớ ra chuyện quá khứ, chỉ đực ra đó nhìn Cố An Trạch mở vali ra. Trong vali ngoại trừ quần áo cùng đồ dùng cá nhân, mấy chỗ trống khác đều nhét đầy tiền. Trùng hợp trong phòng ngủ còn để lại một cái bàn cũ, cậu đem tất cả tiền mặt đặt hết lên trên bàn, sau đó lại từ trong túi quần móc ra một lá thư.

"Em...đây là muốn làm gì? An Trạch!" một linh cảm bất thường dâng lên trong lòng, Tần Sở quýnh quáng đi vòng quanh Cố An Trạch, nhưng hết thảy đều như không hề liên quan đến cậu, mặc kệ hắn có làm trò gì đi chăng nữa, Cố An Trạch đều không chú ý đến hắn một chút nào.

"Như vậy...chắc là ổn rồi." Cố An Trạch mỉm cười nhìn lá thư kia.

Trước đây cho dù cươi tươi đến đâu đều mang theo chua xót, mà hiện tại nhìn lại như được giải thoát rồi. Cậu suy nghĩ một lúc rồi để chứng minh thư dưới sấp tiền, sau đó kéo màn lại.

Căn phòng trong nháy mắt tối sầm lại.

"Em muốn làm gì? An Trạch! An Trạch!" Hai mắt Tần Sở trừng lớn, cố dính chặt bên người cậu. Nỗi nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều, hắn không dám nghĩ sâu quá về nguyên do bất an của mình, chỉ hy vọng đối phương nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Cố An Trạch lại ngồi xổm xuống.

Cậu lấy từ trong vali ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa mấy chuôi dao cùng một bọc lưỡi dao nhỏ. Cậu chỉ là bác sĩ khoa nội, bình thường cũng ít khi tiếp xúc với dao mổ, nhưng lúc còn đi học đã thực hành khá nhiều nên cũng quen tay cầm từ trong bọc ra một mảnh lưỡi dao cẩn thận gắn vào chuôi.

"An Trạch! Em làm gì vậy! Quá nguy hiểm, nhanh bỏ dao xuống được không? Em nhìn anh này, anh đưa em về nhà, anh đưa em về nhà!!"

Tần Sở hoảng sợ rồi, nhìn gương mặt Cố An Trạch mà hoảng hốt, giống như tiếp theo đây sẽ tự làm tổn thương mình vậy. Hắn liều mạng kêu gào, không ngừng cố gắng đoạt lại con dao đáng sợ kia, nhưng tất cả chỉ phí công vô ích.

Cố An Trạch dựa lưng vào góc tường.

Cậu mê mang nhìn mũi dao sắc bén trên tay, chậm rãi mỉm cười, nụ cười này mang theo cả nước mắt, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

"Tần Sở...Em sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa."

"Em đang nói cái gì vậy! An Trạch! Bỏ dao xuống! Bỏ xuống mau!!"

"Không thấy em nữa...Anh hẳn sẽ rất vui. Cũng tốt...Anh và Hứa Tử Mặc xứng đôi như vậy, kẻ vẫn luôn không nhận rõ thận phận của mình...chỉ có em thôi."

"An Trạch! Em buông dao ra! Anh đã chia tay với Hứa Tử Mặc! Em về nhà với anh, em về nhà với anh đi!"

"Nhưng mà, em vẫn còn nhớ anh lắm..." cậu che mắt nghẹn ngào nấc lên, khóc đến nỗi cũng nhẹ nhàng run lên, "Em...Em rất nhớ anh, Tần Sở, em yêu anh..."

"Em thật sự rất yêu anh..."

Tần Sở chết đứng tại chỗ, môi mấp máy muốn nhào qua ôm cậu.

"An Trạch...Anh cũng yêu em, em đừng làm chuyện ngu ngốc, bỏ dao xuống theo anh về nhà...Sau này chúng ta sẽ ăn sinh nhật cùng nhau, anh sẽ không bao giờ đi tìm Hứa Tử Mặc nữa, mỗi ngày anh sẽ ở bên cạnh em được không? An Trạch, em đừng làm chuyện ngu ngốc..."

Hắn có nói gì Cố An Trạch cũng không hề nghe thấy, cậucười lên, như đã hoàn toàn buông xuôi, vừa khóc vừa cười nói, "Tần Sở...chỉ cần em chết, có phải anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình?"

Cậu tự lẩm bẩm với bản thân, mũi dao cũng chậm rãi để lên cổ tay trái, có thể nhìn thấy rõ mạch máu xanh tím phía dưới da thịt trắng nõn.

Tần Sở lập tức rống lên, liều mạng kéo con dao trong tay đối phương. Rõ ràng ban nãy không chạm đến được bất cứ thứ gì vậy mà giờ đây hắn lại có thể dùng hết sức đẩy mũi dao ra một chút. Hắn phút chốc ngẩn ra, ngay sau đó đưa tay kéo tay Cố An Trạch ra, nhưng rồi lại xuyên thẳng qua như cũ.



"An Trạch!! Em bỏ ra! Anh không cho phép em tự sát! Em buông xuống cho anh! Bỏ xuống mau!"

Mắt hắn đã chứa đầy nước, gần như là vừa khóc vừa la hét. Mà Cố An Trạch đang mơ màng lúc này ngẩng đầu lên, bừng tỉnh nhìn vào khoảng không trước mắt.

"Tần Sở, là anh sao?"

Dường như cậu nhận ra được gì đó, mắt hơi chớp vài cái, tựa như đang chờ đợi hồi âm lại. Tần Sở trong lòng vui sướng, lập tức gật đầu nói: "Là anh! Là anh! Đừng tự sát, em đừng làm chuyện ngu xuẩn..."

Đầu Cố An Trạch chầm chậm cúi xuống.

"Là anh sao...."

Cậu lẩm bẩm một tiếng, con dao nhỏ lại một lần nữa đặt trên cổ tay. Lúc này đây cậu không còn do dự nữa, trực tiếp dùng lực cắt mạnh vào da thịt. Máu tươi từng dòng từng dòng trào ra, vết cắt quá sâu khiến lớp da lập tức bị rạch ra, động mạch bị cắt đứt trong một dao, máu bắn thẳng lên mặt cậu.

"Không!! An Trạch!!"

Tần Sở điên cuồng gào lên một cách tê tâm phế liệt, nhưng đối phương chỉ bình thản cắt xuống một nhát rồi lại một nhát.

"Em không được tự sát!! Em không được làm như vậy!! An Trạch!! An Trạch!!!" hắn sắp điên rồi, điên cuồng kêu tên đối phương, điên cuồng đánh lên vách tường, nhưng hắn chỉ như một người khách đi ngang qua thế giới này, cái gì cũng đều không làm được.

Liên tục mười hai nhát.

Màu đỏ tươi bắn đầy áo sơ mi trắng, ngay cả mặt cũng dính vài vệt. Cố An Trạch dường như không cảm giác được chút đau đớn nào, ngược lại còn mỉm cười.

"Tần Sở...em yêu anh..."

Như đã được giải thoát, cậu vừa lẩm nhẩm vừa tựa đầu lên tường, trong đôi mắt hiện lên vài mảng ký ức. Có lẽ đang nhớ đến một những tháng ngày hạnh phúc trong quá khứ, khóe môi khẽ cong lên.

Tần Sở đã hét khàn cả giọng, hắn không ngừng chụp vào người Cố An Trạch, nhưng làm cách nào cũng không thể đụng đến. Giọng nói cũng khản đặc, hô hấp bởi vì nghẹn ngào mà ngưng lại, Tần Sở khóc nức nở quỳ gối trước mặt Cố An Trạch, cố gắng che lại cổ tay trào máu kia trong vô vọng.

"An Trạch...Em đừng làm anh sợ...Em đừng làm chuyện ngu ngốc mà..."

Cố An Trạch chậm rãi cúi đầu.

Vì mất máu mà sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, cậu dường như thấy được Tần Sở, chỉ là bây giờ đến sức đến nhấc tay lên cũng không còn.

Hẳn chỉ là ảo giác mà thôi.

Người kia....sao có thể xuất hiện ở trước mặt mình được.

Nhưng mà cho dù có là ảo giác, trước khi chết có thể gặp mặt anh một lần, cũng coi như là chết không hối tiếc.

Tần Sở vẫn quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thương, khóe môi Cố An Trạch chầm chậm cong lên, dịu dàng kêu khẽ: "Tần Sở...Tần Sở...Đừng khóc..."

Tần Sở bất thình lình ngẩng đầu lên.

"Em...yêu anh..."

Dùng hết chút sức lực cuối cùng, cậu vẫn mỉm cười, chỉ là đầu vô lực gục sang một bên, tầm mắt dần chìm vào bóng tối.

-

Hết chương 31

-

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi đọc ý kiến của mọi người, tôi quyết định đi trước hết kết với HE rồi sau đó là BE, như vậy cũng không làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, bạn có thể chọn loại kết thúc mà bạn muốn xem. Đoạn kết của tôi không gói gọn trong một chương, có lẽ đoạn kết của BE sẽ tốn từ 30.000 đến 40.000 từ. . ngôn tình hoàn

Nó chắc chắn sẽ được dàn dựng kỹ lưỡng. Đừng lo quá nhiều về kết HE hay BE nha. (...)

-

Ngược sướng quá huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Chạm Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook