Chương 33
Tiểu Trúc Tử Quân
04/06/2021
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi nhìn thấy Tần Sở quỳ trước mộ mình khóc lóc thảm thiết đến nỗi ngất xỉu, tim tôi vẫn đau như bị cắt sống thành từng mảnh nhỏ.
Tôi thật sự rất hối hận.
Không cần biết anh có yêu tôi thật hay không, chỉ cần thấy anh tỏ ra biểu tình bi thương đến cùng cực như vậy tôi vẫn không thể nào tự trấn an bản thân được. Quyết định mà tôi tự cho là đúng đắn khi ấy giờ đây hệt như một trò cười, tôi thì lại vì trò cười ấy mà trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Rõ ràng tôi luôn ở bên cạnh anh, còn anh quỳ trước mộ tôi, âm dương cách biệt. Khoảng cách xa nhất ắt cũng chỉ như thế mà thôi.
Vệ sĩ nhanh chóng đưa Tần Sở đến bệnh viện gần nhất, may là anh cũng không có chuyện gì, chỉ vì sốc quá đâm ra ngất xỉu, hồi sức vài hôm là ổn. Anh được chuyển vào phòng bệnh một người, mấy người vệ sĩ đi theo cũng mệt mỏi ngồi nghỉ ở ngoài hành lang. Bệnh viện không cho mang theo thú cưng vào nên Cầu Cầu bị gửi tạm ở cửa hàng thú cưng gần đó.
Tôi ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Tần Sở, cảm xúc đã bình tĩnh hơn đôi chút. Ngay lúc anh bị Lâm Húc Phi nắm tóc đập vào trước mộ, tôi xém tý nữa phát rồ lên, nếu không có vệ sĩ kéo bác sĩ Lâm ra, tôi sợ mình sẽ bất chấp tất cả dùng cái cơ thể nhìn không thấy chạm không xong này nhào đến ôm lấy Tần Sở.
Tôi biết bác sĩ Lâm làm vậy cũng vì tôi. Vì tôi nên ấn tượng của hắn đối với Tần Sở từ đầu đến giờ luôn không mấy tốt đẹp, huống chi còn ở trước mộ của tôi.
Chỉ là tôi không thể nào cứ trơ mắt nhìn Tần Sở đau khổ được.
Tôi cười tự giễu, nhẹ vuốt xuôi những nếp nhăn giữa hai chân mày Tần Sở.
Anh ngủ rất sâu, nhưng nhiều khi gương mặt lại hiện lên vẻ đau đớn không yên, có lẽ mơ thấy thứ đáng sợ nào đó, đến khóe mắt cũng ươn ướt.
"An...Trạch..."
Giọng nói khàn khàn phát ra vô cùng gian nan, anh chắc chắn là đang gọi rất to trong mộng, nên mới bật thốt ra một vài tiếng. Tôi cố nén xót xa, cách một lớp chăn bông nhẹ nhàng vuốt ve người anh.
Tần Sở, anh đang mơ thấy tôi sao?
Sự trấn an của tôi không làm anh bình tĩnh ngược lại còn khiến anh càng chìm sâu hơn vào cảnh tượng thống khổ trong mơ, thân thể đều cuộn trọn lại, nước mắt thấm ướt một góc chăn.
Tôi không biết phải buồn đến mức nào mới làm cho con người ta phải khóc cả trong giấc ngủ. Hiện giờ anh chỉ rơi vài giọt nước mắt làm nhòe hai hàng mi nhưng trong mộng chắn là đã khóc đến thảm thiết rồi.
"An...Trạch...đừng...đi...." Anh vẫn đang kêu tên tôi, mỗi một chữ đều như phát ra từ trong cổ họng, cơ bắp căng chặt hết cả. Trong lòng tôi chua xót không thôi, nhưng cũng chỉ dám co ro một mình khóc nức nở.
Tôi không đi đâu hết, trước giờ vẫn chưa hề đi đâu.
Tần Sở, tôi vẫn luôn bên cạnh anh đây.
Nhưng mà dù vậy tôi làm sao có thể xuất hiện trước mắt anh được đây?
Tôi ngồi bên mép giường, mắt ngấn lệ.
Tần Sở hôn mê mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh, anh vẫn chưa từng được yên ổn, từ trong giấc mơ bị rút ra mới đột ngột bừng tỉnh, cơ thể run rẩy từng hồi, lập tức từ trên giường ngồi dậy, há miệng hít từng ngụm không khí. Cho đến khi hơi bình tĩnh được một chút mới ngơ ngác nhìn xung quanh, chầm chậm sờ lên mặt.
Một mảng ướt át.
Tôi không biết anh đã mơ thấy gì, nhưng anh dường như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng đáng sợ kia, cứ mơ màng lau nước mắt, càng lau lại càng chảy nhiều hơn. Cơ thể anh run lên nhè nhẹ, tiếng hít thở cũng nghèn nghẹn.
Nước mắt tụ thành một vũng to ở trên chăn, anh không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Có lẽ là vệ sĩ ở hành lang nhìn thấy Tần Chu qua cửa sổ, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, y tá được gọi tới. Anh dường như đã mất đi nhận thức đối với thế giới bên ngoài, bất kể đối phương có hành động như thế nào, anh đều ngơ ngác nhìn vào hư không.
Vệ sĩ không còn cách nào khác, sau khi xác nhận thân thể anh không có gì đáng ngại chỉ đành đưa Tần Sở xuất viện về nhà. Đêm qua lúc anh ngất xỉu, áo khoác và khăn quàng cổ đều bị vứt qua một bên, vệ sĩ định giúp anh mặc quần áo nhưng Tần Sở lại tự cầm lên, rề rà mặc vào, rồi cầm khăn quàng trong tay, được đỡ lấy từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt anh luôn vươn đầy hoảng hốt, tựa như vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong kích thích, mãi cho đến khi Cầu Cầu được đưa lên xe mới có được chút thay đổi. Tần Sở như muốn mỉm cười, nhưng phút chốc nước mắt lại rơi xuống, cánh tay run rẩy chìa ra xoa cái đầu lông mềm mềm của Cầu Cầu, đôi môi cũng run cả lên.
"Tao...Không thể đem em ấy về được..."
"An Trạch...không về được nữa..."
Chỉ là hai câu lẩm bẩm nhẹ tệnh mà cảm xúc của anh dường như sắp hỏng mất, nhỏ giọng khóc thảm thương. Vệ sĩ vẫn vững tay lái, Tần Sở một tay che mắt, vô lực dựa vào lưng ghế, trong ngực còn ôm cái khăn quàng cổ ka, khóc không thành tiếng.
Lòng tôi đau đớn không thôi, hít một hơi thật sâu dời tầm mắt của mình sang nơi khác. Nhưng tiếng nghẹn ngào của anh rõ mồn một bên tai, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào tim tôi. Tôi đã từng rất chắc chắn khi mình biến mất sẽ làm anh hạnh phúc, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người tổn thương anh sâu nhất.
Tôi thật sự hối hận, Tần Sở.
Nhưng mà tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Cầu Cầu thấp giọng nức nở một tiếng, nó trông cũng rất bi thương, đôi mắt đã ngấn nước. Người Tần Sở càng run rẩy, anh nhấc tay ôm Cầu Cầu vào lòng, tựa hồ làm vậy có thể vơi bớt đi cơn đau đớn. Mà Cầu Cầu thì lại bỗng không muốn cho anh mặt mũi, kêu gào giận dữ ở bên tai anh vài tiếng, cố gắng tránh đi cái ôm của Tần Sở.
"Gâu!Gâu!Gâu!"
"Cả mày cũng...hận tao sao?"
Tần Sở muốn mỉm cười, nhưng khóe môi chua xót không thể cong lên nổi, chỉ có thể hít sâu một hơi, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vệ sĩ đưa anh về nhà.
Trong bếp còn nồi canh anh nấu sáng hôm qua, hướng dẫn nấu ăn còn nằm chình ình trên bàn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi anh rời đi. Tôi còn nhớ rõ bộ dạng mừng rỡ như điên khi anh nhận cuộc điện thoại đó hôm qua, vậy mà giờ đây người lại mệt mỏi suy sụp nằm bệch trên sô pha, vừa bàng hoàng vừa ngẩn ngơ ôm trong ngực cái khăn quàng cổ.
Anh không nói câu nào, cũng không biết đang nghĩ gì, cứ mở to mắt nằm trên sô pha như vậy. Nước mắt đã sớm khô lại, đôi mắt đã sưng đỏ lên, quầng thâm dưới mắt càng thâm sậm màu.
Tim tôi xót xa khôn cùng, nhìn dáng vẻ bi thương ấy lại càng hối hận mình quyết định quá hấp tấp. Tôi thật sự muốn bất chấp tất cả nói cho anh biết tôi ở đây này, dùng bút viết cũng được, đánh chữ ra cũng được, nói cho anh biết tôi còn tồn tại, để anh đừng đau khổ như vậy nữa. Nhưng làm vậy thì có ích lợi gì đâu?
Có ích lợi gì đâu chứ?
Tôi đã không thể ở bên cạnh anh như người sống, cho dù anh không bị tôi dọa cho chạy, tình nguyện ở bên tôi thì tôi sao có thể trơ mắt nhìn anh cả đời thủ tiết vì một linh hồn sớm nên biến mất trên cõi đời này đây?
Người và quỷ, suy cho cùng không thể nào đi chung một đường.
Có thể là vệ sĩ đã nói lại sự việc này cho cha mẹ Tần Sở, Hứa Tử Mặc cũng biết chuyện, sốt ruột gọi điện đến cho Tần Sở. Tần Sở thấy điện thoại báo có cuộc gọi đến vẫn không ngồi dậy bắt máy, mà vùi mặt vào sâu trong khăn quàng trên cổ, mỉm cười dịu dàng.
"Sau này anh chỉ đối tốt với mình em thôi An Trạch, có chịu không?"
"Mỗi ngày anh sẽ ở bên em..."
"An Trạch, anh yêu em..."
Anh khẽ thở dài, lại ôm chặt cái khăn vào lòng ngực, gương mặt lộ ra niềm hạnh phục. Điện thoại không ngừng reo lên, nhưng Tần Sở làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục ôm khăn quàng cổ lẩm bẩm mấy lời âu yếm dịu tai.
Tôi ngẩn ngơ trừng to hai mắt.
Anh dường như xem cái khăn kia là tôi, hôn lên sợi len rũ xuống, rồi áp nó lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng khe khẽ gọi tên tôi.
Cơ thể tôi run lên.
Tần Sở...anh bị sao vậy...
Tôi đã chết rồi...Không phải anh biết rồi sao...
Cầu Cầu yên lặng dựa lên chân tôi, nhận ra được cảm xúc tôi đang dao động nên thấp giọng thút thít vài tiếng. Người tôi cứng đờ, không dám tin vào mắt mình mà nhìn Tần Sở, đến nói cũng không thể thốt thành lời, cứ đần ra như vậy nhìn anh thổ lộ tâm tình với cái khăn quàng cổ.
Tần Sở...anh đừng làm tôi sợ...
Chợt có tiếng đập cửa vang lên, Hứa Tử Mặc chắc là vội vã chạy tới, thở dồn dập kêu tên Tần Sở. Tần Sở hẳn là có nghe thấy, tầm mắt anh dừng lại trên cửa chính, rồi lại chậm rãi cụp xuống, tiếp tục ôm khăn trong ngực nhẹ hôn lên.
"An Trạch, anh không để ý đến cậu ta...Có phải em sẽ vui hơn một chút đúng không?"
"Tần Sở! Tần Sở! Anh mở cửa ra! Anh mở cửa!" Hứa Tử Mặc nóng ruột gào to một hồi vẫn không nghe thấy ai trả lời nên nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng ra.
Tần Sở hơi nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
"Tần Sở!" Hứa Tử Mặc bước vào nhà, nhìn người đang nằm trên sô pha mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Cậu đi ra cho tôi, ai cho cậu vào đây?" Anh ngồi dậy, nhíu mày nhìn đối phương, sau đó lại cúi đầu dịu dàng hôn cái khăn trong tay, "An Trạch, em đừng giận, cậu ta sẽ đi ngay, sẽ không quấy rầy chúng nữa, nhé?"
Hứa Tử Mặc lập tức trợn to hai mắt, bị hù cho sợ hãi nói "Tần Sở? Anh làm sao vậy?! Anh..." Cậu ấy còn muốn nói gì đó, nhưng mặt Tần Sở đã sầm xuống, "Sao cậu còn chưa chịu đi, An Trạch sắp giận rồi."
"Tần Sở?!"
Hứa Tử Mặc run lên, cậu ấy không thể tin được nhìn Tần Sở, "Cố An Trạch cậu ta...đã chết rồi..."
Cậu ấy cho rằng Tần Sở chỉ đang tự an ủi chính mình, vì thế khuyên nhủ: "Anh tự lừa mình dối người thế này có ích gì...cậu ta chết rồi, người chết không thể sống lại, anh..."
"Em ấy không chết!" Tần Sở đột nhiên gầm lên một tiếng, nhìn như dã thú bị chọc giận trừng mắt với Hứa Tử Mặc, "Ai nói em ấy đã chết? Em ấy đang ở đây!" Nói xong anh càng ôm cái khăn quàng cổ chặt hơn, cảnh giác nhìn đối phương, "Các người đừng hòng gạt tôi..."
"Tần Sở!"
"Cậu ta đã chết, cậu ta chết rồi! bốn tháng trước đã tự sát chết rồi! Anh cứ như thế này thì có ích gì?" Hứa Tử Mặc cũng gào lên, đưa tay muốn giựt lại cái khăn trong ngực Tần Sở, "Anh vẫn khư khư không chịu đối mặt với thực tế thì có ích gì! Cậu ấy đã tự sát đấy!"
Tần Sở cố chấp lôi kéo không chịu buông tay, trong mắt như phát ra tia lửa.
"Cậu gạt tôi! Cậu muốn cướp An Trạch của tôi đi chứ gì! Em ấy chưa chết!"
Anh liều mạng kéo khăn lại, Hứa Tử Mặc đằng này cũng không chịu thả ra, hai người đều muốn giựt thứ trong tay của đối phương, cuối cùng nghe được một tiếng "Tẹc", sợi len mỏng manh cứ thế bị xé toạc ra.
Tôi thấy con ngươi của Tần Sở mở to ra như thước phim quay chậm, nước mắt lập tức trào ra. Hứa Tử Mặc sững sờ, khăn quàng cổ bị người kia kéo lại, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Sở, lại thấy anh ngã ra trên sô pha, tay run bần bật chạm vào nơi bị rách ra, hốt hoảng tựa như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, run rẩy khóc nức nở --
"An Trạch...An Trạch...Em bị sao vậy...Em đừng làm anh sợ...An Trạch, em tỉnh lại đi..."
Hứa Tử Mặc đứng hình tại chỗ.
-
- Hết chương 32 -
-
Tôi thật sự rất hối hận.
Không cần biết anh có yêu tôi thật hay không, chỉ cần thấy anh tỏ ra biểu tình bi thương đến cùng cực như vậy tôi vẫn không thể nào tự trấn an bản thân được. Quyết định mà tôi tự cho là đúng đắn khi ấy giờ đây hệt như một trò cười, tôi thì lại vì trò cười ấy mà trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Rõ ràng tôi luôn ở bên cạnh anh, còn anh quỳ trước mộ tôi, âm dương cách biệt. Khoảng cách xa nhất ắt cũng chỉ như thế mà thôi.
Vệ sĩ nhanh chóng đưa Tần Sở đến bệnh viện gần nhất, may là anh cũng không có chuyện gì, chỉ vì sốc quá đâm ra ngất xỉu, hồi sức vài hôm là ổn. Anh được chuyển vào phòng bệnh một người, mấy người vệ sĩ đi theo cũng mệt mỏi ngồi nghỉ ở ngoài hành lang. Bệnh viện không cho mang theo thú cưng vào nên Cầu Cầu bị gửi tạm ở cửa hàng thú cưng gần đó.
Tôi ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Tần Sở, cảm xúc đã bình tĩnh hơn đôi chút. Ngay lúc anh bị Lâm Húc Phi nắm tóc đập vào trước mộ, tôi xém tý nữa phát rồ lên, nếu không có vệ sĩ kéo bác sĩ Lâm ra, tôi sợ mình sẽ bất chấp tất cả dùng cái cơ thể nhìn không thấy chạm không xong này nhào đến ôm lấy Tần Sở.
Tôi biết bác sĩ Lâm làm vậy cũng vì tôi. Vì tôi nên ấn tượng của hắn đối với Tần Sở từ đầu đến giờ luôn không mấy tốt đẹp, huống chi còn ở trước mộ của tôi.
Chỉ là tôi không thể nào cứ trơ mắt nhìn Tần Sở đau khổ được.
Tôi cười tự giễu, nhẹ vuốt xuôi những nếp nhăn giữa hai chân mày Tần Sở.
Anh ngủ rất sâu, nhưng nhiều khi gương mặt lại hiện lên vẻ đau đớn không yên, có lẽ mơ thấy thứ đáng sợ nào đó, đến khóe mắt cũng ươn ướt.
"An...Trạch..."
Giọng nói khàn khàn phát ra vô cùng gian nan, anh chắc chắn là đang gọi rất to trong mộng, nên mới bật thốt ra một vài tiếng. Tôi cố nén xót xa, cách một lớp chăn bông nhẹ nhàng vuốt ve người anh.
Tần Sở, anh đang mơ thấy tôi sao?
Sự trấn an của tôi không làm anh bình tĩnh ngược lại còn khiến anh càng chìm sâu hơn vào cảnh tượng thống khổ trong mơ, thân thể đều cuộn trọn lại, nước mắt thấm ướt một góc chăn.
Tôi không biết phải buồn đến mức nào mới làm cho con người ta phải khóc cả trong giấc ngủ. Hiện giờ anh chỉ rơi vài giọt nước mắt làm nhòe hai hàng mi nhưng trong mộng chắn là đã khóc đến thảm thiết rồi.
"An...Trạch...đừng...đi...." Anh vẫn đang kêu tên tôi, mỗi một chữ đều như phát ra từ trong cổ họng, cơ bắp căng chặt hết cả. Trong lòng tôi chua xót không thôi, nhưng cũng chỉ dám co ro một mình khóc nức nở.
Tôi không đi đâu hết, trước giờ vẫn chưa hề đi đâu.
Tần Sở, tôi vẫn luôn bên cạnh anh đây.
Nhưng mà dù vậy tôi làm sao có thể xuất hiện trước mắt anh được đây?
Tôi ngồi bên mép giường, mắt ngấn lệ.
Tần Sở hôn mê mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh, anh vẫn chưa từng được yên ổn, từ trong giấc mơ bị rút ra mới đột ngột bừng tỉnh, cơ thể run rẩy từng hồi, lập tức từ trên giường ngồi dậy, há miệng hít từng ngụm không khí. Cho đến khi hơi bình tĩnh được một chút mới ngơ ngác nhìn xung quanh, chầm chậm sờ lên mặt.
Một mảng ướt át.
Tôi không biết anh đã mơ thấy gì, nhưng anh dường như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng đáng sợ kia, cứ mơ màng lau nước mắt, càng lau lại càng chảy nhiều hơn. Cơ thể anh run lên nhè nhẹ, tiếng hít thở cũng nghèn nghẹn.
Nước mắt tụ thành một vũng to ở trên chăn, anh không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Có lẽ là vệ sĩ ở hành lang nhìn thấy Tần Chu qua cửa sổ, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, y tá được gọi tới. Anh dường như đã mất đi nhận thức đối với thế giới bên ngoài, bất kể đối phương có hành động như thế nào, anh đều ngơ ngác nhìn vào hư không.
Vệ sĩ không còn cách nào khác, sau khi xác nhận thân thể anh không có gì đáng ngại chỉ đành đưa Tần Sở xuất viện về nhà. Đêm qua lúc anh ngất xỉu, áo khoác và khăn quàng cổ đều bị vứt qua một bên, vệ sĩ định giúp anh mặc quần áo nhưng Tần Sở lại tự cầm lên, rề rà mặc vào, rồi cầm khăn quàng trong tay, được đỡ lấy từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt anh luôn vươn đầy hoảng hốt, tựa như vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong kích thích, mãi cho đến khi Cầu Cầu được đưa lên xe mới có được chút thay đổi. Tần Sở như muốn mỉm cười, nhưng phút chốc nước mắt lại rơi xuống, cánh tay run rẩy chìa ra xoa cái đầu lông mềm mềm của Cầu Cầu, đôi môi cũng run cả lên.
"Tao...Không thể đem em ấy về được..."
"An Trạch...không về được nữa..."
Chỉ là hai câu lẩm bẩm nhẹ tệnh mà cảm xúc của anh dường như sắp hỏng mất, nhỏ giọng khóc thảm thương. Vệ sĩ vẫn vững tay lái, Tần Sở một tay che mắt, vô lực dựa vào lưng ghế, trong ngực còn ôm cái khăn quàng cổ ka, khóc không thành tiếng.
Lòng tôi đau đớn không thôi, hít một hơi thật sâu dời tầm mắt của mình sang nơi khác. Nhưng tiếng nghẹn ngào của anh rõ mồn một bên tai, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào tim tôi. Tôi đã từng rất chắc chắn khi mình biến mất sẽ làm anh hạnh phúc, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người tổn thương anh sâu nhất.
Tôi thật sự hối hận, Tần Sở.
Nhưng mà tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Cầu Cầu thấp giọng nức nở một tiếng, nó trông cũng rất bi thương, đôi mắt đã ngấn nước. Người Tần Sở càng run rẩy, anh nhấc tay ôm Cầu Cầu vào lòng, tựa hồ làm vậy có thể vơi bớt đi cơn đau đớn. Mà Cầu Cầu thì lại bỗng không muốn cho anh mặt mũi, kêu gào giận dữ ở bên tai anh vài tiếng, cố gắng tránh đi cái ôm của Tần Sở.
"Gâu!Gâu!Gâu!"
"Cả mày cũng...hận tao sao?"
Tần Sở muốn mỉm cười, nhưng khóe môi chua xót không thể cong lên nổi, chỉ có thể hít sâu một hơi, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vệ sĩ đưa anh về nhà.
Trong bếp còn nồi canh anh nấu sáng hôm qua, hướng dẫn nấu ăn còn nằm chình ình trên bàn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi anh rời đi. Tôi còn nhớ rõ bộ dạng mừng rỡ như điên khi anh nhận cuộc điện thoại đó hôm qua, vậy mà giờ đây người lại mệt mỏi suy sụp nằm bệch trên sô pha, vừa bàng hoàng vừa ngẩn ngơ ôm trong ngực cái khăn quàng cổ.
Anh không nói câu nào, cũng không biết đang nghĩ gì, cứ mở to mắt nằm trên sô pha như vậy. Nước mắt đã sớm khô lại, đôi mắt đã sưng đỏ lên, quầng thâm dưới mắt càng thâm sậm màu.
Tim tôi xót xa khôn cùng, nhìn dáng vẻ bi thương ấy lại càng hối hận mình quyết định quá hấp tấp. Tôi thật sự muốn bất chấp tất cả nói cho anh biết tôi ở đây này, dùng bút viết cũng được, đánh chữ ra cũng được, nói cho anh biết tôi còn tồn tại, để anh đừng đau khổ như vậy nữa. Nhưng làm vậy thì có ích lợi gì đâu?
Có ích lợi gì đâu chứ?
Tôi đã không thể ở bên cạnh anh như người sống, cho dù anh không bị tôi dọa cho chạy, tình nguyện ở bên tôi thì tôi sao có thể trơ mắt nhìn anh cả đời thủ tiết vì một linh hồn sớm nên biến mất trên cõi đời này đây?
Người và quỷ, suy cho cùng không thể nào đi chung một đường.
Có thể là vệ sĩ đã nói lại sự việc này cho cha mẹ Tần Sở, Hứa Tử Mặc cũng biết chuyện, sốt ruột gọi điện đến cho Tần Sở. Tần Sở thấy điện thoại báo có cuộc gọi đến vẫn không ngồi dậy bắt máy, mà vùi mặt vào sâu trong khăn quàng trên cổ, mỉm cười dịu dàng.
"Sau này anh chỉ đối tốt với mình em thôi An Trạch, có chịu không?"
"Mỗi ngày anh sẽ ở bên em..."
"An Trạch, anh yêu em..."
Anh khẽ thở dài, lại ôm chặt cái khăn vào lòng ngực, gương mặt lộ ra niềm hạnh phục. Điện thoại không ngừng reo lên, nhưng Tần Sở làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục ôm khăn quàng cổ lẩm bẩm mấy lời âu yếm dịu tai.
Tôi ngẩn ngơ trừng to hai mắt.
Anh dường như xem cái khăn kia là tôi, hôn lên sợi len rũ xuống, rồi áp nó lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng khe khẽ gọi tên tôi.
Cơ thể tôi run lên.
Tần Sở...anh bị sao vậy...
Tôi đã chết rồi...Không phải anh biết rồi sao...
Cầu Cầu yên lặng dựa lên chân tôi, nhận ra được cảm xúc tôi đang dao động nên thấp giọng thút thít vài tiếng. Người tôi cứng đờ, không dám tin vào mắt mình mà nhìn Tần Sở, đến nói cũng không thể thốt thành lời, cứ đần ra như vậy nhìn anh thổ lộ tâm tình với cái khăn quàng cổ.
Tần Sở...anh đừng làm tôi sợ...
Chợt có tiếng đập cửa vang lên, Hứa Tử Mặc chắc là vội vã chạy tới, thở dồn dập kêu tên Tần Sở. Tần Sở hẳn là có nghe thấy, tầm mắt anh dừng lại trên cửa chính, rồi lại chậm rãi cụp xuống, tiếp tục ôm khăn trong ngực nhẹ hôn lên.
"An Trạch, anh không để ý đến cậu ta...Có phải em sẽ vui hơn một chút đúng không?"
"Tần Sở! Tần Sở! Anh mở cửa ra! Anh mở cửa!" Hứa Tử Mặc nóng ruột gào to một hồi vẫn không nghe thấy ai trả lời nên nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng ra.
Tần Sở hơi nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
"Tần Sở!" Hứa Tử Mặc bước vào nhà, nhìn người đang nằm trên sô pha mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Cậu đi ra cho tôi, ai cho cậu vào đây?" Anh ngồi dậy, nhíu mày nhìn đối phương, sau đó lại cúi đầu dịu dàng hôn cái khăn trong tay, "An Trạch, em đừng giận, cậu ta sẽ đi ngay, sẽ không quấy rầy chúng nữa, nhé?"
Hứa Tử Mặc lập tức trợn to hai mắt, bị hù cho sợ hãi nói "Tần Sở? Anh làm sao vậy?! Anh..." Cậu ấy còn muốn nói gì đó, nhưng mặt Tần Sở đã sầm xuống, "Sao cậu còn chưa chịu đi, An Trạch sắp giận rồi."
"Tần Sở?!"
Hứa Tử Mặc run lên, cậu ấy không thể tin được nhìn Tần Sở, "Cố An Trạch cậu ta...đã chết rồi..."
Cậu ấy cho rằng Tần Sở chỉ đang tự an ủi chính mình, vì thế khuyên nhủ: "Anh tự lừa mình dối người thế này có ích gì...cậu ta chết rồi, người chết không thể sống lại, anh..."
"Em ấy không chết!" Tần Sở đột nhiên gầm lên một tiếng, nhìn như dã thú bị chọc giận trừng mắt với Hứa Tử Mặc, "Ai nói em ấy đã chết? Em ấy đang ở đây!" Nói xong anh càng ôm cái khăn quàng cổ chặt hơn, cảnh giác nhìn đối phương, "Các người đừng hòng gạt tôi..."
"Tần Sở!"
"Cậu ta đã chết, cậu ta chết rồi! bốn tháng trước đã tự sát chết rồi! Anh cứ như thế này thì có ích gì?" Hứa Tử Mặc cũng gào lên, đưa tay muốn giựt lại cái khăn trong ngực Tần Sở, "Anh vẫn khư khư không chịu đối mặt với thực tế thì có ích gì! Cậu ấy đã tự sát đấy!"
Tần Sở cố chấp lôi kéo không chịu buông tay, trong mắt như phát ra tia lửa.
"Cậu gạt tôi! Cậu muốn cướp An Trạch của tôi đi chứ gì! Em ấy chưa chết!"
Anh liều mạng kéo khăn lại, Hứa Tử Mặc đằng này cũng không chịu thả ra, hai người đều muốn giựt thứ trong tay của đối phương, cuối cùng nghe được một tiếng "Tẹc", sợi len mỏng manh cứ thế bị xé toạc ra.
Tôi thấy con ngươi của Tần Sở mở to ra như thước phim quay chậm, nước mắt lập tức trào ra. Hứa Tử Mặc sững sờ, khăn quàng cổ bị người kia kéo lại, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Sở, lại thấy anh ngã ra trên sô pha, tay run bần bật chạm vào nơi bị rách ra, hốt hoảng tựa như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, run rẩy khóc nức nở --
"An Trạch...An Trạch...Em bị sao vậy...Em đừng làm anh sợ...An Trạch, em tỉnh lại đi..."
Hứa Tử Mặc đứng hình tại chỗ.
-
- Hết chương 32 -
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.