Không Thể Chối Từ

Chương 42

Rachel

17/11/2024

Giang Hiểu Viện trở về phòng, lòng nặng trĩu những suy nghĩ. Cô ngồi xuống giường, ánh đèn mờ ảo bao quanh, và cảm giác cô đơn dần lan tỏa.

Hình ảnh của Lâm Nhất vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói tràn đầy cảm xúc khi anh kể về cuộc đời của mình.

Cô tự hỏi: "Nếu một ngày nào đó, mình trở nên già nua và không còn nữa, thì Lâm Nhất sẽ thế nào?" Cảm giác tê tái xẫm chiểm tầm hồn cô.

Anh, một ma cà rồng bất tử, sẽ sống mãi mãi trong khi cô chỉ là một con người bình thường, với thời gian hữu hạn.

Hình ảnh Lâm Nhất một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nỗi buồn sâu thằm, khiến lòng cô quặn thắt.

- Liệu chú có thể sống trong nỗi cô đơn đó, khi nhìn thấy những người mà chú yêu thương từng chút một ra đi?-

Câu hỏi này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.

Những kỷ niệm ngọt ngào mà họ đã trải qua hiện lên trong đầu cô. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng cảm nhận được sự tăm tối và nguy hiểm mà tình yêu giữa họ mang lại. "Cô có thể chấp nhận tình yêu này mãi mãi, nhưng có đủ sức mạnh để bảo vệ cả hai không?"

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu sáng vằng vặc. "Nếu như em quyết định sống bên chú, em sẽ không thể cho đi những năm tháng bình yên của cuộc đời mình." Cô tự hỏi, liệu tình yêu này có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những rào cản của thời gian và cái chết?

Một cảm giác bất lực bao trùm. "Nếu chú ấy là lý do khiến em phải sống trong nỗi lo sợ, em sẽ phải làm gì?" Cô biết rằng quyết định của mình không chỉ ảnh hưởng đến cô, mà còn đến cả cuộc đời của Lâm Nhất.

Nồi lo lắng và sự trăn trở vây lấy tâm trí cô như một cơn bão, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng cảm thấy một sức mạnh to lớn, một cảm giác rằng tình yêu của họ có thể vượt qua mọi thử thách.

Quyết tâm đã nhen nhóm trong lòng cô. "Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình. Em sẽ tìm cách để bảo vệ cả hai, bất chấp thời gian." Cô hít sâu, cảm nhận được sự mạnh mẽ từ bên trong.

- Nếu chú ấy là người mà em chọn, em sẽ sống cho hiện tại, không phải cho tương lai mờ mịt.

Sáng hôm sau, Giang Hiểu Viện thức dậy với tâm trí trĩu nặng. Đêm qua, cô đã quyết tâm sẽ sống hết mình cho hiện tại, cho tình yêu của mình và Lâm Nhất, nhưng nỗi lo về tương lai vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong lòng.

Cô bước xuống cầu thang, nơi Lâm Nhất đang ngồi chờ với một tách cà phê trước mặt.

Anh ngầng lên nhìn cô, ánh mắt ấm áp pha chút lo lắng. - Cháu không ngủ được sao?

Cô gật đầu nhẹ, cố gắng nở một nụ cười để trấn an anh. Nhưng Lâm Nhất tinh ý nhận ra sự bồn chồn trong đôi mắt cô. Anh lặng lẽ đặt tách cà phê xuống, giọng trầm hẳn đi.

- Hiểu Viện, nếu cháu có gì muốn nói, đừng giữ trong lòng.

Cô nhìn anh, bối rối. Những lời nói tràn ngập tâm trí, nhưng khó để cất thành lời. - Cháu chỉ... chỉ nghĩ về tương lai, về việc nếu cháu già đi và không còn bên chú nữa, chú sẽ thế nào?

Anh im lặng, đôi mắt sâu thằm nhìn cô như cố tìm câu trả lời. Rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hơi ấm từ tay anh khiến cô bớt đi phần nào nối bất an.

- Cháu không cần phải lo xa đến thế, Hiểu Viện. Chúng ta vẫn ở đây, ngay lúc này. Điều đó mới là quan trọng nhất.

Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh, nhưng không thể dập tắt hoàn toàn nỗi lo trong lòng mình.

- Nhưng... chẳng lẽ chú sẽ không buồn sao? Chú sẽ mãi mãi bất tử, còn cháu....

Lâm Nhất đưa tay chạm nhẹ vào má cô, ánh mắt chứa đựng tình yêu sâu sắc.

Có thể chú sẽ sống lâu hơn, nhưng mỗi khoảnh khắc bên cháu đều là điều quý giá.Đừng nghĩ quá nhiều về tương lai không thể đoán trước, vì tình yêu của chú và cháu chỉ tồn tại trong từng phút giây này.Nghe những lời nói ấy, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn, như thể mọi lo toan đang dần tan biến. Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.

- Vậy thì chúng ta sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, đúng không, chú?

Lâm Nhất khẽ gật đầu, đôi mắt anh rạng ngời.

- Đúng vậy, Hiểu Viện. Chú hứa sẽ ở bên cháu, bất kể thời gian hay hoàn cảnh.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng đều trở nên vô nghĩa. Cả hai ngồi lặng yên, cùng nhau chia sẻ một sự bình yên hiếm có, như thể chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.



Thời gian trôi qua, Hiểu Viện và Lâm Nhất dần tìm được sự cân bằng trong mối quan hệ của họ. Mỗi ngày đều mang đến những khoảnh khắc ấm áp xen lẫn với những cảm xúc khó gọi tên.

Dù đã tự nhủ sẽ sống trọn vẹn cho hiện tại, Hiểu Viện vẫn không tránh khỏi những lần trăn trở về tương lai.

Một buổi chiều muộn, khi cô đang bận rộn sắp xếp lại studio mới, Lâm Nhất bất ngờ xuất hiện. Anh lặng lẽ đứng bên cửa, nhìn cô với ánh mắt trầm tư. Hiểu Viện ngẩng lên, bất ngờ nhưng cũng thoáng chút vui vẻ khi thấy anh.

- Cháu không nghĩ chú lại tới đây,- cô cười nhẹ.

Anh bước vào, nhìn quanh studio đang dần hoàn thiện, nơi tràn ngập những tác phẩm mà cô đã dành cả tầm huyết.

- Chú muốn xem nơi mà cháu vẫn thường gọi là khoảng trời riêng. Và... muốn biết liệu khoảng trời này có còn chỗ cho chú không.

Hiểu Viện im lặng một lúc, cảm nhận từng từ trong câu nói của anh. Cô chậm rãi bước đến gần anh, đưa tay nắm lấy tay anh, rồi nhìn sâu vào đôi mắt quen thuộc ấy.

Cháu vẫn luôn nghĩ rằng dù chú ở đâu, chú vẫn luôn là một phần quan trọng của cuộc đời cháu.Nhưng khoảng trời riêng này, cháu muốn tự xây dựng, để nếu một ngày... cháu có rời xa, cháu sẽ không để lại gì dang dở.Lâm Nhất trầm ngâm, đôi mắt anh thoáng chút ưu tư. Anh biết nỗi lo của Hiểu Viện, và càng hiểu rằng cô muốn bảo vệ cả hai khỏi những tổn thương không thể tránh khỏi.

Nhưng anh cũng không muốn rời xa cô, không muốn mỗi ngày trôi qua là một bước gần hơn đến việc cô rời khỏi cuộc sống của anh.

Cháu biết không, Hiểu Viện? Có những điều trong đời này không ai có thể dự đoán được.Nhưng chú tin rằng, nếu mình cùng nhau đi qua mỗi ngày một cách trọn vẹn, sẽ không có gì là hối tiếc, dù kết cục có ra sao.Hiểu Viện khẽ gật đầu, cảm nhận được sự chân thành và tình yêu của anh. Cô biết rằng dù tương lai có thế nào, họ sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc quý giá này, và đó chính là điều mà cô muốn lưu giữ trong lòng mãi mãi.

Hiểu Viện quyết định mời Minh Tâm và San San đến studio mới của mình để cùng chia sẻ niềm vui và cũng là để giới thiệu không gian sáng tạo của cô.

Cô cần thận sắp xếp mọi thứ, từ những bức tranh được treo ngay ngắn trên tường, đến vài món ăn nhẹ đơn giản để đón tiếp hai người bạn thân.

Khi Minh Tâm và San San đến, cả hai đều trầm trồ trước không gian của Hiểu Viện. Studio nhỏ nhưng mang một phong cách rất riêng của cô: phảng phất nét bí ẩn và hơi hướng ma mị của các tác phẩm mà cô đã dành nhiều tâm huyết để sáng tạo.

Không ngờ cậu lại tự tay thiết kế từng chi tiết như thể này!- San San khen ngợi, ánh mắt đẩy thán phục khi nhìn vào các tác phẩm của Hiểu Viện.Đúng đấy! Nhìn vào những bức tranh này, ai mà nghĩ rắng cô tiểu thư tinh nghịch ngày nào lại sâu sắc đến thế,-Minh Tâm đùa, khiến cả ba cùng bật cười.

Trong lúc trò chuyện, Hiểu Viện chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mọi áp lực và những nỗi lo âu về tương lai dường như được xua tan khi cô ở bên những người bạn mà cô tin tưởng.

Cô chia sẻ với họ về cảm hứng, về những câu chuyện đằng sau từng tác phẩm, và cả những trăn trở về cuộc sống với Lâm Nhất.

San San lắng nghe chăm chú, đôi lúc gật gù đồng cảm, trong khi Minh Tâm nheo mắt cười, nhẹ nhàng trêu:

- Có phải chú ấy đã khiến cậu thay đổi nhiều như thế không? Cả studio này đều mang bóng dáng của tình cảm cậu dành cho chú ấy.

Hiểu Viện thoáng đỏ mặt, không đáp, nhưng trong lòng cô cũng tự hiểu rằng những cảm xúc dành cho Lâm Nhất đã thấm sâu vào từng nét vẽ, từng sắc màu trong cuộc đời và cả studio của cô.

Sau khi trò chuyện cùng Minh Tâm và San San cô quyết định đến công ty của Lâm Nhất.

Khi Hiểu Viện bước vào công ty, mọi ánh mắt lập tức đồ dồn về phía cô. Những tiếng thì thầm vang lên, những ánh nhìn xen lẫn sự ngạc nhiên và tò mò.

Cô không cần phải nghe rõ từng lời, nhưng cảm nhận được rằng mọi người đang bàn tán về mối liên hệ giữa cô và

Lầm Nhất.

Một vài nhân viên liếc nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt đầy ẩn ý:

Đó chính là cô Giang phải không? Nghe nói từ khi cô ấy rời đi, Lâm Tổng đã thay đổi hẳn... Ai mà ngờ cô ấy lại quay về.Đúng vậy, có khi đây là lý do Lâm tổng dạo này lại có vẻ bớt khó chịu hơn,- một người khác thì thẩm với đồng nghiệp bên cạnh.Hiểu Viện cố giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy chút áp lực khi đối diện với những ánh mắt dò xét ấy.

Dù sao, cô cũng đã biết rõ tình cảm của Lâm Nhất dành cho mình, và quyết định đối diện với quá khứ, cũng như với những gì đang chờ đợi phía trước.

Khi cô bước vào văn phòng của anh, Lâm Nhất ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên pha lẫn chút nhẹ nhõm.

Anh đứng dậy, tiến về phía cô, nét mặt thoáng hiện lên một nụ cười hiểm hoi, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.



Cháu đến đầy tìm chú?- Anh hỏi, giọng điểm tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nối vẻ vui mừng.Cháu muốn xem nơi làm việc của chú... và cũng muốn biết chú có ổn không,- cô trả lời, ngập ngừng một chút nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự quan tâm.Anh nhìn cô, như thể bao nhiêu gánh nặng đều đã trút bỏ. - Chú ổn... từ khi cháu trở lại, anh nhẹ nhàng đáp.

Khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm nhận được một sự bình yên lạ kỳ. Sự hiện diện của Hiểu Viện như một luồng sáng mới, xoa dịu tâm hồn Lâm Nhất và giúp anh tìm lại bản thân mình.

Giữa họ không cần thêm lời nào, vì chỉ cần ánh mắt và những cảm xúc lặng thầm cũng đủ để hiểu rõ lòng nhau.

Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi anh lấy điện thoại và nhắn tin cho trợ lý:

- Báo hoãn các cuộc họp chiều nay.

Trợ lý bên ngoài hơi sững lại, nhưng không dám hỏi thêm. Anh đã quen với việc Lâm tổng luôn đặt công việc lên hàng đầu, việc dời lịch trình hiếm khi xảy ra. Nhưng lần này, chỉ vì một người, Lâm Nhất đã sẵn sàng gạt mọi thứ sang một bên.

Quay lại phía Hiểu Viện, anh khẽ mỉm cười: - Chú sẽ đưa cháu đi ăn trưa, nhân tiện có vài chuyện muốn nói với

chau. San sang chua?

Hiểu Viện ngạc nhiên trước quyết định của anh, nhưng cô cũng mỉm cười gật đầu. Hai người bước ra khỏi công ty, khiến ánh mắt của mọi người không ngừng hướng về phía họ.

Ai nấy đều bất ngờ và không khỏi thắc mắc khi thấy sự thân mật mà Lâm Tổng dành cho cô.

Trong lúc ấy, thông tin về sự trở lại của Hiểu Viện đã nhanh chóng lan đến tai Tố Loan. Cô nhận được tin nhắn từ một đồng nghiệp trong công ty:

- Giang Hiểu Viện đã quay lại. Và vừa rồi, Lâm Tổng còn dời lịch trình để đưa cô ấy đi ăn.

Tố Loan cau mày khi đọc dòng tin nhắn, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Cô đã quen với việc mình là người gần gũi nhất với Lâm Nhất trong công việc và cũng từng nghĩ rằng có thể tiến xa hơn.

Nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Hiểu Viện như một lời cảnh báo, đe dọa đến vị trí mà cô vẫn luôn nghĩ mình sẽ có.

Suy nghĩ một lát, Tố Loan quyết định sẽ không ngồi yên. Cô không thể để mối quan hệ này tiến xa hơn mà không làm gì.

Lâm Nhất và Hiểu Viện bước vào một nhà hàng sang trọng, nơi mà họ đã từng cùng nhau đến nhiều lần trước đây.

Hiểu Viện có chút bồi hồi khi nhớ lại những ký ức cũ ở đây, nhưng cô cố giấu đi cảm xúc của mình, giữ vẻ bình thản khi ngồi xuống đối diện Lâm Nhất.

Chưa kịp gọi món, cả hai bất ngờ khi thấy Tố Loan xuất hiện ở cửa nhà hàng. Cô bước tới, nở nụ cười duyên dáng nhưng ánh mắt lóe lên chút lạnh lùng khi nhìn Hiểu Viện.

Anh Lâm, không ngờ lại gặp anh ở đây,- Tố Loan nói, ánh mắt lướt qua Hiểu Viện một cách đầy ẩn ý.Và đây là... Hiểu Viện, phải không?Lâm Nhất hơi gật đầu, tỏ vẻ bình thản. - Đúng vậy. Anh đang đưa Hiểu Viện đi ăn trưa.

Tố Loan ngồi xuống cạnh bàn, tỏ vẻ thân quen. - Thật ra dạo này em và anh cũng có dịp gặp gỡ khá nhiều.

- Em nghe nói anh bận nhiều công việc mới, không ngờ lại có thời gian dành cho bữa trưa thế này.

Hiểu Viện vẫn giữ vẻ điềm đạm nhưng không tránh khỏi sự căng thẳng trước ánh mắt Tố Loan. Dù biết Tố Loan đang cố tỏ ra thân thiện, nhưng cô cảm nhận rõ ràng thái độ đối địch ngẩm từ phía cô ta.

Tố Loan nhìn Hiểu Viện, mỉm cười nói: Hiểu Viện, cô về lại Tây Thành thế này, chắc chắn anh Lâm sẽ không thiếu người đồng hành rồi.

Lâm Nhất nhận thấy sự không thoải mái của Hiểu Viện. Anh liếc nhìn Tố Loan, giọng trầm nhưng đầy kiên quyết.

- Tố Loan, hôm nay anh muốn dành thời gian cho Hiểu Viện. Nếu có việc gì cần, chúng ta sẽ nói ở công ty.

Sắc mặt Tố Loan hơi đổi, nhưng cô vẫn giữ được nụ cười mỉm. - Vâng, nếu anh đã nói vậy thì em không làm phiền

ทนัล. Chic anh va Giang Hieu Vien dung bla vui ve,- co noi, khe cui dau chao roi rdi di.

Khi Tố Loan đi khỏi, Hiểu Viện thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Lâm Nhất với ánh mắt cảm kích, và anh chỉ mỉm cười dịu dàng:

- Đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Chú chỉ muốn cháu thoải mái khi ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Chối Từ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook