Không Thể Chối Từ

Chương 43

Rachel

17/11/2024

Sau khi Tố Loan rời đi, không khí trong nhà hàng trở nên thoải mái hơn. Hiểu Viện cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tố Loan. Cô nhìn Lâm Nhất, nhận thấy sự căng thẳng trong anh đã giảm đi phần nào.

Cảm ơn chú đã đứng về phía em,- cô nhẹ nhàng nói, cảm nhận sự ấm áp từ ánh mắt của anh.Em không cần phải cảm ơn. Chỉ cần em ở bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn thôi,- Lâm Nhất đáp lại, giọng nói trầm ấm.Cả hai cùng gọi món ăn mà họ từng yêu thích trước đây, những kỷ niệm vui vẻ ùa về trong lòng họ.

Lâm Nhất kể cho Hiểu Viện nghe về những thay đổi trong công việc và cuộc sống của anh trong thời gian cô vắng mặt. Anh đã cố gắng duy trì mọi thứ, nhưng vẫn không thể quên được cô.

- Em biết không, mọi người ở công ty đều bàn tán về em. Họ không thể hiểu tại sao em lại rời bỏ mọi thứ,- anh nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc.

Hiểu Viện im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: - Em rời đi vì cần thời gian cho chính mình. Nhưng giờ thì em đã trở lại và không có ý định bỏ đi nữa.

- Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, Lâm Nhất nói, nắm chặt tay cô, tạo cảm giác an toàn và ẩm áp.

Họ trò chuyện về tương lai, về những dự định mở rộng studio và kế hoạch cá nhân. Hiểu Viện cảm thấy hạnh phúc hơn khi bên cạnh Lâm Nhất, người luôn hỗ trợ và thấu hiểu cô.

Khi bữa ăn kết thúc, Hiểu Viện cảm thấy lòng mình tràn ngập hy vọng. Cô nhìn Lâm Nhất với ánh mắt kiên định, quyết tầm không để bất kỳ điều gì cản trở tình yêu của họ nữa.

Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới hết chặng đường này, đúng không chú?-:cô hỏi.Đúng vậy, không ai có thể chia cắt chúng ta, Lâm Nhất khẳng định, nụ cười ấm áp nở trên môi anh.Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hiểu Viện về đến nhà, trong lòng tràn đầy cảm xúc và hy vọng. Cô ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, nhìn vào những bức tranh còn dở dang và các bản vẽ ý tưởng cho studio.

Ánh đèn ấm áp từ chiếc đèn bàn khiến không gian trở nên thân thuộc và ẩm cúng.

Cô bắt đầu suy nghĩ về những bước tiếp theo cho studio của mình. - Mình cần phải tạo ra một không gian thật đặc biệt,- Hiểu Viện tự nhủ, lấy giấy bút ra và bắt đầu viết xuống những ý tưởng.

Cô muốn studio không chỉ là nơi để tạo ra nghệ thuật mà còn là một không gian để kết nối và giao lưu với những người yêu thích nghệ thuật khác.

Có lẽ mình nên tổ chức một buổi triển lãm nhỏ đề giới thiệu các tác phẩm mới,- cô nghĩ.Điều đó sẽ giúp thu hút khách hàng và tạo dựng thương hiệu cho mình.- Hiểu Viện ghi chú ý tưởng này và tiếp tục phát triển thêm các ý tưởng khác như việc mời các nghệ sĩ trẻ tham gia cùng, tổ chức các buổi workshop hay lớp học về mỹ thuật cho những ai đam mê.Trong lúc viết, tâm trí cô không khỏi nghĩ về Lâm Nhất. Sự hỗ trợ và động viên của anh đã giúp cô có thêm động lực để thực hiện ước mơ của mình.

Có lẽ mình nên mời anh tham gia vào các sự kiện này,- cô nghĩ, mỉm cười.Chúng ta có thể cùng nhau tạo ra những điều tuyệt vời.Khi màn đêm buông xuống, Hiểu Viện cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết với những kế hoạch cho tương lai. Cô quyết định sẽ làm việc chăm chỉ đề biến studio thành một nơi không chỉ phản ánh tài năng của bản thân mà còn là nơi kết nối những tâm hồn yêu nghệ thuật.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn đầy hy vọng và quyết tâm. - Mình sẽ làm được,- cô tự nhủ, ánh mắt ánh lên sự kiên định và quyết tâm.

Ngày hôm sau, Hiểu Viện đến studio sớm để bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp lại không gian. Cô lên kế hoạch thiết kế lại một số góc trang trí, tạo ra khu vực triển lãm cho những tác phẩm sắp tới.

Khi chăm chú sắp đặt lại tranh và chuẩn bị đồ đạc, một cảm giác hào hứng ngập tràn trong cô.

Lúc giữa trưa, Lâm Nhất đến thăm studio. Anh lặng lẽ bước vào, ánh mắt lướt qua từng góc nhỏ của không gian mà cô đã kỳ công chuẩn bị.

- Studio đã hoàn thiện rồi sao, chú không ngờ cháu lại làm được nhiều đến vậy trong thời gian ngắn như thế,- anh nói, giọng pha lẫn chút ngạc nhiên và tôn trọng.

Hiểu Viện mỉm cười tự hào, chỉ cho anh thấy những góc trang trí cô đã tự tay thực hiện và giới thiệu về kế hoạch buổi triển lãm nhỏ sắp tới.

Cháu muốn đây sẽ là một nơi để mọi người có thể đến, chiêm ngưỡng nghệ thuật và học hỏi.Cháu muốn bắt đầu bằng một buổi triển lãm nhỏ của mình,- cô nói, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm.Lâm Nhất gật đầu, đôi mắt lộ vẻ tán thưởng.

- Nếu cháu cần giúp đỡ, hãy cứ nói với chú. Chú có thể hỗ trợ thêm về việc quảng bá hoặc tổ chức sự kiện,- anh đề nghị, không giấu được niềm tự hào về sự trưởng thành và quyết tâm của cô.

Buổi chiều, Hiểu Viện cùng Lâm Nhất ngồi lại để thảo luận về cách làm cho buổi triển lãm trở nên nổi bật hơn.

Cô nhận ra rằng, dù trước đây từng có những xung đột và hiểu lầm, thì hiện tại, anh là người luôn sẵn sàng hỗ trợ và đứng sau cô.

Những ngày tiếp theo, Hiểu Viện dành hết tâm huyết vào việc chuẩn bị cho triển lãm, vừa lo lắng vừa háo hức.

Trong lòng cô, Lâm Nhất đã trở thành một người đồng hành quan trọng, giúp cô hiểu rõ hơn về giá trị của gia đình, sự quyết tâm và tình yêu thương.

Cuộc sống dần trở nên bình yên và tràn đầy hy vọng. Sự đồng hành của Lâm Nhất không chỉ là điểm tựa cho cô, mà còn giúp cô tự tin hơn trền con đường phát triển sự nghiệp và đam mê của mình.

Ngày diễn ra buổi triển lãm nhỏ đã đến, Hiểu Viện đứng ngắm nhìn không gian studio mà cô đã dày công chuẩn



bi.

Ánh sáng dịu nhẹ hắt lên từng bức tranh, phản chiếu sự tâm huyết và cả những cảm xúc mà cô đã gửi gắm vào từng nét vẽ. Khách mời dần dần xuất hiện, bao gồm những người bạn cũ và mới, đồng nghiệp và một số vị khách đến từ thành phố Tây Thành.

Lâm Nhất xuất hiện sớm, âm thầm hỗ trợ cô trong mọi khâu đón tiếp. Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt quan sát tỉ mỉ của anh khiến Hiểu Viện cảm nhận được sự quan tâm âm thầm và vững chãi từ anh.

Một lúc sau, Minh Tâm và San San cũng đến, hào hứng chúc mừng cô. Họ cảm nhận được sự chuyển mình của

Hiểu Viện, từ một cô gái sống khép kín thành một nghệ sĩ tự tin, sẵn sàng chia sẻ tác phẩm của mình với mọi người.

- Cậu thật tuyệt, Hiểu Viện. Những bức tranh này, thực sự là một phần của cậu,- San San nói, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Ngay khi buổi triển lãm đang diễn ra thuận lợi, Tố Loan bất ngờ xuất hiện, đứng ở cửa với vẻ mặt đầy ý tứ.

Lâm Nhất ngay lập tức để ý và tiến đến gần cô ta, giọng trầm ấm nhưng không kém phần cứng rắn.

- Nếu không có chuyện gì quan trọng, en có thể quay lại vào dịp khác,- anh nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh để buổi triển lãm của Hiểu Viện không bị xáo trộn.

Tuy nhiên, Tố Loan nở một nụ cười nhẹ, như thể chẳng bận tâm. - Anh Nhất, em chỉ đến chúc mừng Hiểu Viện thôi mà.

- Cô ấy là một nghệ sĩ có tài năng, và em thật sự ấn tượng,- cô nói, giọng điệu thân thiện nhưng ánh mắt lại đầy toan tính.

Hiểu Viện đứng ở một góc, nhìn thấy cảnh đó và khẽ thở dài. Cô biết rằng sự hiện diện của Tố Loan sẽ mang đến không ít khó khăn, nhưng cô tự nhủ sẽ không để điều đó làm ảnh hưởng đến niềm vui và thành quả của mình.

Buổi triển lãm kết thúc thành công, để lại trong Hiểu Viện niềm tự hào và sự an tâm về con đường phía trước. Khi đêm buông xuống, sau khi tiền khách ra về, cô lặng lẽ dọn dẹp và suy nghĩ về những ngày sắp tới.

Sự xuất hiện của Tố Loan như một lời nhắc nhở rằng thử thách vẫn còn, nhưng sự hiện diện của Lâm Nhất ở bên lại mang đến cho cô sức mạnh.

Đứng bên cửa sổ, Hiểu Viện mỉm cười, lòng ngập tràn sự kiên định. Cô biết rằng, dù có bất cứ điều gì xảy ra, cô sẽ mạnh mẽ tiến bước, với Lâm Nhất luôn là một điểm tựa vững vàng phía sau.

Những ngày sau buổi triển lãm, Hiểu Viện trở lại với công việc tại studio, đắm mình vào các dự án mới và không ngừng sáng tạo.

Cô nhận được nhiều phản hồi tích cực từ buổi triển lãm, các đơn đặt hàng cũng như lời mời hợp tác từ nhiều nơi, khiến cho sự nghiệp của cô bắt đầu bước vào một giai đoạn đẩy triển vọng.

Lâm Nhất vẫn âm thầm hỗ trợ cô từ xa, không can thiệp quá nhiều vào công việc của cô, nhưng luôn đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Thỉnh thoảng, anh ghé qua studio vào buổi tối, mang theo một chút đồ ăn khuya để cả hai có thể ngồi lại nói chuyện, chia sẻ về những bước tiến mới trong cuộc sống.

Một tối nọ, khi Lâm Nhất đến studio, anh nhận thấy Hiểu Viện đang trầm ngâm bên giá vẽ, dường như có điều gì đó khiến cô suy tư.

- Cháu đang bận tâm điều gì sao?- anh hỏi, giọng điểm tĩnh nhưng đầy quan tâm.

Hiểu Viện ngước lên nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: - Chỉ là cháu đang nghĩ về những bước đi tiếp theo cho studio.

- Thành công bước đầu thật sự khiến cháu vui, nhưng đôi lúc cháu cũng lo lắng không biết liệu mình có đủ khả năng để duy trì điều này không.

Lâm Nhất ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt sắc sảo nhưng đầy ấm áp nhìn cô: - Cháu đã đi được một chặng đường dài và vượt qua nhiều thử thách rồi.

- Đừng quá nghi ngờ bản thân. Chú tin rằng cháu sẽ làm tốt hơn cháu nghĩ nhiều.

Những lời nói đó khiến Hiểu Viện thấy lòng mình bình yên hơn. Cô mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tự tin: - Cảm ơn chú, nhờ có chú mà cháu cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều.

Cả hai ngồi bên nhau trong không gian yên tĩnh của studio, không cần nói nhiều nhưng vẫn cảm nhận được sự gắn kết giữa họ.

Hiểu Viện biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự đồng hành âm thẩm của Lâm Nhất, cô sẽ có thêm sức mạnh để tiến xa hơn.

Sau những ngày bận rộn với công việc, Lâm Nhất và Hiểu Viện quyết định dành một buổi tối cuối tuần để ở bên



nhau, roi xa nhung lo toan thuong nhat.

Buổi tối ấy, họ cùng nhau dạo quanh các con phố của Tây Thành, nơi ánh đèn rực rỡ chiếu sáng từng ngõ ngách và tiếng cười nói của người qua lại tạo nên một bầu không khí vui tươi, ấm áp.

Hiểu Viện khoác nhẹ cánh tay của Lâm Nhất, cả hai bước đi chẩm chậm dọc theo bờ sông lung linh ánh đèn.

Những cơn gió mát lạnh thổi qua, làm tóc cô khẽ tung bay. Lâm Nhất không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đẩy trìu mến.

Khi cả hai dừng chân bên một quán ven đường để thưởng thức chút trà nóng, Hiểu Viện nhìn Lâm Nhất, cảm nhận một sự yên bình lạ kỳ khi ở bên anh. Cô cười nhẹ, nói:

- Cháu không ngờ có ngày lại được thong thả thế này giữa những bộn bề của cuộc sống.

Lâm Nhất nhấp một ngụm trà, đôi mắt ánh lên sự điềm tĩnh: - Chú nghĩ ai cũng cần thời gian để nghỉ ngơi và tận hưởng những điều giản dị như thế này.

- Cuộc sống có thể rất vội vã, nhưng những khoảnh khắc này mới là điều đáng nhớ.

Giữa lúc hai người đang dạo phố, Hiểu Viện chợt thèm thịt nướng, nên họ ghé vào một quán ven đường.

Trong lúc Lâm Nhất đi ra xa để nghe một cuộc điện thoại khẩn, Hiểu Viện đứng một mình chờ anh với túi thịt nướng trên tay, hít hà hương thơm lan tỏa trong không khí.

Bỗng, từ phía sau, một nhóm thanh niên xấu xa tiến đến gần. Một trong số họ cười nham hiểm và tiến đến, cất lời trêu chọc, - Em gái, đứng một mình buồn vậy? Để bọn anh đưa em đi chơi cho vui nào!

Hiểu Viện nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm, cô lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng một trong số họ đã nắm lấy cổ tay cô, toan kéo đi. Cô vùng vẫy, cố gắng thoát ra, giọng nói cứng cỏi:

- Buông tôi ra!

Ngay khi Lâm Nhất quay lại và thấy một kẻ lạ mặt đang nắm lấy tay Hiểu Viện, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Anh không nói một lời, bước tới nhanh như cắt và túm lấy bàn tay kẻ kia, siết chặt đến mức gã đau đớn nhăn mặt.

- Đã động vào cháu tôi, dám lấn tới thêm một bước nữa?- Giọng anh trầm đầy uy lực, đôi mắt không chứa chút khoan dung nào.

Gã thanh niên cố vùng ra nhưng lực tay của Lâm Nhất mạnh đến mức không thể thoát.

Chỉ trong khoảnh khắc, Lâm Nhất ra hiệu với ánh mắt và từ xa, vài người đàn ông mặc đồ đen tiến đến. Họ nhanh chóng kéo đám thanh niên xấu xa đi khỏi, không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài sự sợ hãi trong mắt chúng.

Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Lâm Nhất quay lại nhìn Hiểu Viện, ánh mắt dịu dàng hơn nhưng vẫn lộ vẻ lo lắng. Anh nhẹ nhàng buông tay cô ra, giọng hạ xuống, - Cháu không sao chứ?

Hiểu Viện khẽ gật đầu, dù vẫn còn chút bối rối, cô cũng cảm thấy an tâm hơn khi có anh ở bên cạnh.

Hiểu Viện vẫn còn thắc mắc về chuyện vừa xảy ra, cô nhìn Lâm Nhất, ánh mắt đầy tò mò.

- Chú, những người vừa rồi... là ai vậy? Sao họ lại nghe lời chú?

Lâm Nhất thoáng dừng lại, nét mặt thoáng một chút do dự. Anh nhìn cô, đôi mắt hơi khép lại như muốn giấu đi điều gì đó.

- Cháu không cần lo lắng, chỉ là vài người giúp việc trong công ty chú thôi,- anh đáp, giọng đều đều như không muốn đào sâu vào vấn đề.

Nhưng Hiểu Viện không dễ dàng bỏ qua.

- Công ty của chú... có cả những người thế này sao?- Cô nhíu mày, một phần lo lắng, một phần không hiểu rõ. Cô cảm nhận được điều gì đó bí ẩn, nhưng lời giải thích của anh lại quá đơn giản.

Lâm Nhất nhìn cô, nụ cười mỉm hiện lên, nhẹ nhàng nhưng lại có chút xa cách. - Có những chuyện không phải lúc nào cũng cần cháu phải biết đâu, Hiểu Viện.

- Chỉ cần biết rằng chú sẽ luôn ở đây bảo vệ cháu.

Lời nói của anh vừa dứt, cô biết sẽ không thể hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Chối Từ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook