Chương 45
Rachel
17/11/2024
Lâm Nhất vừa nhìn thấy dòng máu nhỏ từ đầu ngón tay của Giang Hiểu Viện, nét mặt anh lập tức thay đổi. Đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đây lóe lên tia dữ dội, như thể bản năng của anh bị đánh thức.
- Cháu... sao lại bất cần thế này?- Giọng anh khàn hẳn, vừa lo lắng vừa như đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó mạnh mẽ hơn.
Giang Hiều Viện hơi giật mình trước phản ứng của anh, không nghĩ vết thương nhỏ lại khiến anh căng thẳng đến thế
- Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà, chú đừng lo.
Nhung anh van giu lay tay co, nhin cham cham vao giot mau do tudi, anh mat kho hieu, pha lan voi su dau tranh
nội tâm. Anh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Cháu không biết máu của mình... có sức hút thế nào đâu.
Giang Hiều Viện nhíu mày, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong người anh. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, Lâm Nhất đã rời tay khỏi cô, quay mặt đi như đang tự trấn tĩnh mình, cố giữ khoảng cách an toàn.
- Cháu băng lại đi, đừng để bị thương thêm nữa,- anh nói, giọng anh dường như còn mang theo một nỗi sợ hãi ẩn
giลิน.
Lâm Nhất bước vào phòng, cửa đóng lại sau lưng anh. Ở bên ngoài, Giang Hiểu Viện bất giác nhớ lại lần trước, khi anh đã không kiểm chế được mà hút máu cô.
Hình ảnh ấy, đôi mắt hoang dại và biểu cảm thống khổ pha lẫn khao khát của anh, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, khiến cô vừa rùng mình vừa có chút gì đó day dứt.
Cô đưa tay lên cổ, nơi vết thương đã lành từ lâu nhưng cảm giác lạnh buốt khi chiếc răng nanh của anh chạm vào vẫn còn in đậm.
Từng giọt máu nhỏ xuống, và anh như biến thành một con người hoàn toàn khác vừa đáng sợ nhưng cũng đầy đau khổ.
Cô đứng thần thờ một lúc, tự hỏi liệu anh có còn đấu tranh với bản năng của mình như vậy hay không, và rằng, ở trong bóng tối kia, liệu anh có đang giằng xé với nỗi sợ sẽ làm tổn thương cô một lần nữa.
Lâm Nhất ở trong phòng, cảm giác như mọi thứ xung quanh dần trở nên hỗn loạn trong tâm trí anh.
Anh hít thở gấp, cố gắng nén lại cơn khát mãnh liệt đang trỗi dậy chỉ vì chút máu mà Hiểu Viện vừa làm chảy ra.
Bản năng cứ thôi thúc nhưng lý trí của anh lại phản kháng dữ dội, không muốn làm tổn thương cô.
Trong lúc giằng xé với chính mình, anh siết chặt tay đến mức các khớp tay trắng bệch. Bất chợt, không thể kìm nén, anh gầm lên trong cơn giận và đau đớn, đập mạnh tay xuống bàn khiến đồ đạc xung quanh rơi loảng xoảng.
Những chiếc ly, lọ bút, và giấy tờ vương vãi khắp sàn nhà, phản chiếu tâm trạng hỗn loạn trong lòng anh.
Anh tựa trán vào tường, cố hít sâu nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cơn khát quá lớn, còn trái tim thì đau đớn vì phải đấu tranh giữa bản năng và tình yêu dành cho cô.
Anh thì thầm trong hơi thở dồn dập, - Không thể... Chú không thể làm tổn thương cháu thêm một lần nào nữa.
Hiểu Viện đang đứng bên ngoài thì giật mình bởi những tiếng động lớn vang lên từ trong phòng. Tiếng đồ vỡ và tiếng đập mạnh khiến cô lo lằng không yên.
Cô áp tai vào cánh cửa, nghe thấy hơi thở nặng nề của Lâm Nhất cùng những âm thanh như thể anh đang đập phá mọi thứ trong cơn giận dữ.
Cô khẽ gọi, - Chú Nhất, có chuyện gì không? Chú mở cửa cho cháu xem nào.- Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng ngột ngạt.
Cảm giác bất an ngày một dâng cao. Cô do dự một lúc rồi quyết định xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.
Cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng: đồ đạc rơi vãi khắp nơi, những mảnh vỡ nằm lăn lóc trên sàn, còn Lâm Nhất thì đứng đó, hơi thở gấp gáp, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn và giắng xé.
Anh quay đi khi thấy cô bước vào, như đang cố tránh xa để không làm cô tồn thương.
Lâm Nhất nén giọng, - Cháu ra ngoài đi... Chú sắp không khống chế được bản thân nữa rồi.
Hiểu Viện đứng đó, lưỡng lự nhìn anh. Trông thấy vẻ đau khổ, bất lực trong đôi mắt anh, lòng cô chùng xuống.
Cô biết rằng mình nên rời đi để tránh làm anh thêm căng thẳng, nhưng lại không thể bỏ mặc anh trong tình trạng này.
- Chú, tại sao phải tự ép mình như vậy? Nếu điều đó khiến chú khổ sở đến thế...- Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt lấp lánh nỗi xót xa.
Lâm Nhất quay mặt đi, như để trốn tránh ánh mắt của cô. - Đừng để chú trở thành mối đe dọa với cháu, Hiểu Viện... Chú không muốn cháu bị tổn thương vì những gì chú làm.
Cô bất giác bước lên một bước, dừng lại khi chỉ còn cách anh một khoảng gần. - Cháu tin chú. Cháu sẽ không đi đâu cả.
Lâm Nhất cắn chặt răng, cố gắng kìm chế, nhưng sự hiện diện của cô chỉ khiến anh càng thêm đau đớn.
Hiểu Viện, đừng làm mọi thứ khó khăn hơn... cháu không hiểu chú đã phải đấu tranh với điều này ra sao.Vậy thì hãy để cháu hiểu, hãy để cháu ở bên cạnh chú.- Cô nói, ánh mắt kiên định, như muốn xoa dịu những cơn giắng xé trong lòng anh.Hiểu Viện hít một hơi sâu, khẽ nhấc tay lên, đưa vết thương nhỏ trên ngón tay đến trước mặt Lâm Nhất. - Nếu việc này là điều chú cần... cháu không sợ.
Đôi mắt Lâm Nhất sẵm lại, đầy đau đớn và mâu thuẫn. Anh lùi lại, ngạc nhiên trước hành động của cô. - Cháu không biết mình đang làm gì đầu, Hiểu Viện.
- Cháu không hiểu điều này nguy hiểm thế nào đâu.
Cô nhìn anh, ánh mắt không chút nao núng. - Cháu không muốn thấy chú phải chịu đựng như vậy. Nếu có thể giúp chú bình ổn, thì cháu chấp nhận.
Lâm Nhất gồng mình, như đang đấu tranh với chính bản năng mãnh liệt. - Đừng thử thách chú, Hiểu Viện.. Đừng vì lòng thương hại mà hy sinh bản thân mình như thế.
- Không phải vì thương hại, mà vì cháu tin tưởng chú,- cô đáp, giọng đầy kiên quyết. Cô biết hành động của mình táo bạo, nhưng hơn hết, cô không muốn để anh gánh chịu sự cô độc và dắn vặt thêm nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô, bàn tay siết chặt trong nỗ lực cuối cùng để tự kiềm chế. Nhưng ánh mắt của cô, sự can đảm và niềm tin cô đặt vào anh, làm cho sự chống cự trong anh dần tan biến.
Lâm Nhất lao tới, răng nanh đâm vào làn da mịn màng của Hiểu Viện. Cảm giác đau nhói ập đến, khiến cô không kịp chuẩn bị.
Cô vùng vấy, cố gắng thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh, nhưng cơn đau dường như lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không thể kháng cự.
Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu Viện cảm nhận được sự chuyển biến trong Lâm Nhất. Anh như một con thú hoang dã, bị thúc đẩy bởi bản năng sâu thằm bên trong.
Những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ cô, nhưng đối với anh, chúng như một bản nhạc mê hoặc. Sự thích thú trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Hiểu Viện...- Anh thì thào, giọng nói khàn đặc, như thể đang bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc. Mùi máu của cô như một thứ thuốc gây nghiện, khiến anh càng thêm điên cuồng. Mọi lý trí dường như biến mất, chỉ còn lại bản năng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cơn đau ập đến, cô vẫn không thể không thét lên.
Mọi thứ bắt đầu mờ dần, ánh sáng trước mắt nhòa đi, và trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả chìm vào bóng tối. Cô ngất đi trong vòng tay của anh, cảm giác như có thứ gì đó quý giá đang rời xa.
Lâm Nhất, trong khoảnh khắc ấy, nhận ra rằng mình đã vượt qua giới hạn. Khi nhận ra Hiểu Viện nằm bất động, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh trở lại với chính mình, đầy sợ hãi và hối hận. Thật khó khăn để nhận ra rằng mình đã mất đi người duy nhất mà mình muốn bảo vệ.
Khi Hiểu Viện tỉnh dậy, cảm giác mơ màng khiến cô phải mất một lúc để nhận ra mình đang ở đâu.
Cảm giác nỗi đau ở cổ vẫn còn, và những ký ức về Lâm Nhất, về việc anh cắn vào cổ cô như một cơn ác mộng quay lại. Nhưng lần này, không chỉ có sợ hãi, mà còn là một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô.
- Cháu... cháu không thể ở đây với chú, cô nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Lâm Nhất, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, bỗng cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng trào. Anh đã không kiểm soát được bản thân, và giờ đây, việc cô rời xa anh có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Hiểu Viện, chú không muốn cháu phải sợ anh. Chú sẽ không làm như vậy nữa.Nhưng... chú cần cháu.Một phần trong cô cảm thấy bị cuốn hút bởi lời nói của anh. Dù nỗi sợ hãi và sự hoang mang vẫn còn đó, Hiểu Viện không thể phủ nhận một điều: có một sức hút mãnh liệt từ máu của cô mà Lâm Nhất đã từng trải qua.
Cảm giác đó đã trở thành một phần không thể tách rời khỏi mối quan hệ của họ.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình. - Nếu chú thực sự cần cháu....
cháu sẽ cho chú một cơ hội.
Nghe vậy, Lâm Nhất không thể kìm nổi mừng rỡ. - Cháu thật sự muốn làm vậy?- Anh hỏi, hy vọng lóe lên trong ánh mắt.
Nhưng không phải vì chú không thể kiểm soát bản thân,- cô nói, đôi mắt nhìn sâu vào mắt anh, - mà vì cháu muốn hiểu hơn về tất cả những gì đang xảy ra giữa chúng ta.- Cô ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục.Nếu chú muốn, cháu sẽ cho anh hút máu của cháu.Mặc dù không khỏi lo lắng, Lâm Nhất cũng cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trí của Hiểu Viện.
Đó không chỉ là sự cho phép mà còn là một quyết định đầy can đảm từ cô. - Nếu cháu cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho anh biết.
- Chú không muốn cháu phải hối hận, anh nhấn mạnh.
Hiểu Viện gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. Cô bước lại gần, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh, và dường như trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều lẳng lại.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, nơi mà lần trước đã mang lại cho cô nỗi đau nhưng giờ lại là một cảm giác lạ lẫm, một sự chờ đợi.
Khi anh cắm răng vào da cô, lần này, không còn sự hoảng loạn hay sợ hãi, mà là một cảm giác thỏa mãn và gần gũi.
Những giọt máu từ cổ cô chảy ra, mang theo cảm xúc lẫn lộn giữa đau đớn và khoái cảm. Lâm Nhất cảm nhận được sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết, và điều đó khiến anh như bị cuốn hút vào một vòng tay không thể thoát
ra.
Cháu có thấy đau không?- anh hỏi khi ngừng lại một lúc, ánh mắt tràn đầy lo âu.Không... chỉ là một cảm giác khác, cô thì thầm, mắt nhắm lại để đón nhận khoảnh khắc này.
- Chau khong muon ngan can chi nla.
Lâm Nhất nhìn vào mắt cô, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng nhưng giờ đây, anh đã có một cơ hội để điều chỉnh mỗi quan hệ này theo cách mà cả hai cùng chấp nhận.
Anh tiếp tục hút máu cô, trong khi cô cảm thấy như được hòa mình vào thể giới của anh, nơi mà mọi ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa con người và ma cà rồng, dần dần trở nên mờ nhạt.
Khi cả hai buông nhau ra, Hiểu Viện cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thanh thản hơn. Cô nhận ra rằng, bằng cách này, họ đã kết nối với nhau theo một cách khác, một cách mà không gì có thể phá vỡ.
Cảm ơn cháu đã cho chú cơ hội này,- Lâm Nhất nói, giọng trầm và chân thành.Chú sẽ bảo vệ em bằng mọi giá.Hiểu Viện gật đầu, biết rằng mọi thứ giữa họ đã thay đổi mãi mãi, nhưng lần này, cô cảm thấy an tâm hơn về tình cảm mà họ chia sẻ.
Hai người cùng nhau trải qua những ngày tháng, và dường như mọi thứ đã trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Lâm Nhất và Hiểu Viện bắt đầu khám phá những khía cạnh mới trong mối quan hệ của họ, từ những cuộc trò chuyện dài vào ban đêm cho đến những buổi chiều dạo chơi trong công viên. Cảm giác thoải mái dần dần thay thế cho những lo lắng và sợ hãi trước đây.
Một buổi tối, họ ngồi bên nhau trong studio của Hiểu Viện, ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn vàng chiếu sáng không gian.
Hiểu Viện đang tập trung vào một bức tranh, và Lâm Nhất thì ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát từng nét vẽ của cô. Hình ảnh của cô khi say mê sáng tạo thực sự khiến anh say đắm.
- Cháu đang vẽ gì vậy?- anh hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Cô ngầng lên, ánh mắt lấp lánh. - Cháu đang cố gắng truyền tải cảm xúc của mình qua màu sắc.
- Chú có thấy điều gì trong bức tranh này không?
Lâm Nhất gật đầu, nhưng anh không chỉ thấy màu sắc mà còn thấy cả tâm hồn cô trong đó.
- Chú thấy cháu. Cháu mang theo nỗi buồn, nhưng cũng có sức mạnh trong từng nét vẽ.
Hiểu Viện mỉm cười, cảm thấy tự hào khi anh hiểu những gì cô đang thể hiện. - Cảm ơn chú. Cháu muốn mọi người nhìn thấy cả hai mặt của một con người. Đó là lý do cháu thích vẽ.
Thời gian trôi qua, và Lâm Nhất thường xuyên đến studio, không chỉ để giúp cô mà còn để tìm hiểu sâu hơn về con người mà anh đã yêu thương.
Họ cùng nhau thảo luận về nghệ thuật, về cuộc sống, và dần dần, những câu chuyện từ quá khứ của cả hai được chia sẻ.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa số, Hiểu Viện nhìn Lâm Nhất, lòng tràn đầy cảm xúc.
- Chú biết không, cháu đã từng nghĩ sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Nhưng bên chú, cháu cảm thấy an toàn và được yêu thương.
Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, và anh nhẹ nhàng nắm tay cô. - Chú cũng vậy.
- Cháu khiến cảm thấy mình vẫn còn là một con người, bất chấp những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cả hai cùng cười, nhưng phía sau nụ cười đó là những nỗi lo lắng vẫn còn tồn tại. Dù họ đã xây dựng được một mối quan hệ gần gũi, sự thật về quá khứ và thân phận của Lâm Nhất vẫn là một khoảng trống mà họ cần phải lấp đầy.
Sau buổi trò chuyện, cả hai cảm thấy gần gũi hơn. Hiểu Viện chợt nhận ra rằng, mặc dù họ đến từ hai thể giới khác nhau, tình cảm mà họ dành cho nhau là điểm chung mạnh mẽ nhất.
Cô biết rằng họ vẫn còn nhiều điều cần phải khám phá, nhưng ít nhất bây giờ, cả hai đã có một nền tảng vững
chac de bat da่u.
Thời gian cứ thế trôi đi, và giữa những lo lắng, khó khăn trong quá khứ, Lâm Nhất và Hiểu Viện vẫn cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc hạnh phúc, không chỉ đơn thuần là tình yêu mà còn là sự thấu hiểu và sẻ chia.
- Cháu... sao lại bất cần thế này?- Giọng anh khàn hẳn, vừa lo lắng vừa như đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó mạnh mẽ hơn.
Giang Hiều Viện hơi giật mình trước phản ứng của anh, không nghĩ vết thương nhỏ lại khiến anh căng thẳng đến thế
- Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà, chú đừng lo.
Nhung anh van giu lay tay co, nhin cham cham vao giot mau do tudi, anh mat kho hieu, pha lan voi su dau tranh
nội tâm. Anh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Cháu không biết máu của mình... có sức hút thế nào đâu.
Giang Hiều Viện nhíu mày, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong người anh. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, Lâm Nhất đã rời tay khỏi cô, quay mặt đi như đang tự trấn tĩnh mình, cố giữ khoảng cách an toàn.
- Cháu băng lại đi, đừng để bị thương thêm nữa,- anh nói, giọng anh dường như còn mang theo một nỗi sợ hãi ẩn
giลิน.
Lâm Nhất bước vào phòng, cửa đóng lại sau lưng anh. Ở bên ngoài, Giang Hiểu Viện bất giác nhớ lại lần trước, khi anh đã không kiểm chế được mà hút máu cô.
Hình ảnh ấy, đôi mắt hoang dại và biểu cảm thống khổ pha lẫn khao khát của anh, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, khiến cô vừa rùng mình vừa có chút gì đó day dứt.
Cô đưa tay lên cổ, nơi vết thương đã lành từ lâu nhưng cảm giác lạnh buốt khi chiếc răng nanh của anh chạm vào vẫn còn in đậm.
Từng giọt máu nhỏ xuống, và anh như biến thành một con người hoàn toàn khác vừa đáng sợ nhưng cũng đầy đau khổ.
Cô đứng thần thờ một lúc, tự hỏi liệu anh có còn đấu tranh với bản năng của mình như vậy hay không, và rằng, ở trong bóng tối kia, liệu anh có đang giằng xé với nỗi sợ sẽ làm tổn thương cô một lần nữa.
Lâm Nhất ở trong phòng, cảm giác như mọi thứ xung quanh dần trở nên hỗn loạn trong tâm trí anh.
Anh hít thở gấp, cố gắng nén lại cơn khát mãnh liệt đang trỗi dậy chỉ vì chút máu mà Hiểu Viện vừa làm chảy ra.
Bản năng cứ thôi thúc nhưng lý trí của anh lại phản kháng dữ dội, không muốn làm tổn thương cô.
Trong lúc giằng xé với chính mình, anh siết chặt tay đến mức các khớp tay trắng bệch. Bất chợt, không thể kìm nén, anh gầm lên trong cơn giận và đau đớn, đập mạnh tay xuống bàn khiến đồ đạc xung quanh rơi loảng xoảng.
Những chiếc ly, lọ bút, và giấy tờ vương vãi khắp sàn nhà, phản chiếu tâm trạng hỗn loạn trong lòng anh.
Anh tựa trán vào tường, cố hít sâu nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cơn khát quá lớn, còn trái tim thì đau đớn vì phải đấu tranh giữa bản năng và tình yêu dành cho cô.
Anh thì thầm trong hơi thở dồn dập, - Không thể... Chú không thể làm tổn thương cháu thêm một lần nào nữa.
Hiểu Viện đang đứng bên ngoài thì giật mình bởi những tiếng động lớn vang lên từ trong phòng. Tiếng đồ vỡ và tiếng đập mạnh khiến cô lo lằng không yên.
Cô áp tai vào cánh cửa, nghe thấy hơi thở nặng nề của Lâm Nhất cùng những âm thanh như thể anh đang đập phá mọi thứ trong cơn giận dữ.
Cô khẽ gọi, - Chú Nhất, có chuyện gì không? Chú mở cửa cho cháu xem nào.- Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng ngột ngạt.
Cảm giác bất an ngày một dâng cao. Cô do dự một lúc rồi quyết định xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.
Cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng: đồ đạc rơi vãi khắp nơi, những mảnh vỡ nằm lăn lóc trên sàn, còn Lâm Nhất thì đứng đó, hơi thở gấp gáp, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn và giắng xé.
Anh quay đi khi thấy cô bước vào, như đang cố tránh xa để không làm cô tồn thương.
Lâm Nhất nén giọng, - Cháu ra ngoài đi... Chú sắp không khống chế được bản thân nữa rồi.
Hiểu Viện đứng đó, lưỡng lự nhìn anh. Trông thấy vẻ đau khổ, bất lực trong đôi mắt anh, lòng cô chùng xuống.
Cô biết rằng mình nên rời đi để tránh làm anh thêm căng thẳng, nhưng lại không thể bỏ mặc anh trong tình trạng này.
- Chú, tại sao phải tự ép mình như vậy? Nếu điều đó khiến chú khổ sở đến thế...- Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt lấp lánh nỗi xót xa.
Lâm Nhất quay mặt đi, như để trốn tránh ánh mắt của cô. - Đừng để chú trở thành mối đe dọa với cháu, Hiểu Viện... Chú không muốn cháu bị tổn thương vì những gì chú làm.
Cô bất giác bước lên một bước, dừng lại khi chỉ còn cách anh một khoảng gần. - Cháu tin chú. Cháu sẽ không đi đâu cả.
Lâm Nhất cắn chặt răng, cố gắng kìm chế, nhưng sự hiện diện của cô chỉ khiến anh càng thêm đau đớn.
Hiểu Viện, đừng làm mọi thứ khó khăn hơn... cháu không hiểu chú đã phải đấu tranh với điều này ra sao.Vậy thì hãy để cháu hiểu, hãy để cháu ở bên cạnh chú.- Cô nói, ánh mắt kiên định, như muốn xoa dịu những cơn giắng xé trong lòng anh.Hiểu Viện hít một hơi sâu, khẽ nhấc tay lên, đưa vết thương nhỏ trên ngón tay đến trước mặt Lâm Nhất. - Nếu việc này là điều chú cần... cháu không sợ.
Đôi mắt Lâm Nhất sẵm lại, đầy đau đớn và mâu thuẫn. Anh lùi lại, ngạc nhiên trước hành động của cô. - Cháu không biết mình đang làm gì đầu, Hiểu Viện.
- Cháu không hiểu điều này nguy hiểm thế nào đâu.
Cô nhìn anh, ánh mắt không chút nao núng. - Cháu không muốn thấy chú phải chịu đựng như vậy. Nếu có thể giúp chú bình ổn, thì cháu chấp nhận.
Lâm Nhất gồng mình, như đang đấu tranh với chính bản năng mãnh liệt. - Đừng thử thách chú, Hiểu Viện.. Đừng vì lòng thương hại mà hy sinh bản thân mình như thế.
- Không phải vì thương hại, mà vì cháu tin tưởng chú,- cô đáp, giọng đầy kiên quyết. Cô biết hành động của mình táo bạo, nhưng hơn hết, cô không muốn để anh gánh chịu sự cô độc và dắn vặt thêm nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô, bàn tay siết chặt trong nỗ lực cuối cùng để tự kiềm chế. Nhưng ánh mắt của cô, sự can đảm và niềm tin cô đặt vào anh, làm cho sự chống cự trong anh dần tan biến.
Lâm Nhất lao tới, răng nanh đâm vào làn da mịn màng của Hiểu Viện. Cảm giác đau nhói ập đến, khiến cô không kịp chuẩn bị.
Cô vùng vấy, cố gắng thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh, nhưng cơn đau dường như lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không thể kháng cự.
Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu Viện cảm nhận được sự chuyển biến trong Lâm Nhất. Anh như một con thú hoang dã, bị thúc đẩy bởi bản năng sâu thằm bên trong.
Những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ cô, nhưng đối với anh, chúng như một bản nhạc mê hoặc. Sự thích thú trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Hiểu Viện...- Anh thì thào, giọng nói khàn đặc, như thể đang bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc. Mùi máu của cô như một thứ thuốc gây nghiện, khiến anh càng thêm điên cuồng. Mọi lý trí dường như biến mất, chỉ còn lại bản năng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cơn đau ập đến, cô vẫn không thể không thét lên.
Mọi thứ bắt đầu mờ dần, ánh sáng trước mắt nhòa đi, và trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả chìm vào bóng tối. Cô ngất đi trong vòng tay của anh, cảm giác như có thứ gì đó quý giá đang rời xa.
Lâm Nhất, trong khoảnh khắc ấy, nhận ra rằng mình đã vượt qua giới hạn. Khi nhận ra Hiểu Viện nằm bất động, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh trở lại với chính mình, đầy sợ hãi và hối hận. Thật khó khăn để nhận ra rằng mình đã mất đi người duy nhất mà mình muốn bảo vệ.
Khi Hiểu Viện tỉnh dậy, cảm giác mơ màng khiến cô phải mất một lúc để nhận ra mình đang ở đâu.
Cảm giác nỗi đau ở cổ vẫn còn, và những ký ức về Lâm Nhất, về việc anh cắn vào cổ cô như một cơn ác mộng quay lại. Nhưng lần này, không chỉ có sợ hãi, mà còn là một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô.
- Cháu... cháu không thể ở đây với chú, cô nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Lâm Nhất, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, bỗng cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng trào. Anh đã không kiểm soát được bản thân, và giờ đây, việc cô rời xa anh có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Hiểu Viện, chú không muốn cháu phải sợ anh. Chú sẽ không làm như vậy nữa.Nhưng... chú cần cháu.Một phần trong cô cảm thấy bị cuốn hút bởi lời nói của anh. Dù nỗi sợ hãi và sự hoang mang vẫn còn đó, Hiểu Viện không thể phủ nhận một điều: có một sức hút mãnh liệt từ máu của cô mà Lâm Nhất đã từng trải qua.
Cảm giác đó đã trở thành một phần không thể tách rời khỏi mối quan hệ của họ.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình. - Nếu chú thực sự cần cháu....
cháu sẽ cho chú một cơ hội.
Nghe vậy, Lâm Nhất không thể kìm nổi mừng rỡ. - Cháu thật sự muốn làm vậy?- Anh hỏi, hy vọng lóe lên trong ánh mắt.
Nhưng không phải vì chú không thể kiểm soát bản thân,- cô nói, đôi mắt nhìn sâu vào mắt anh, - mà vì cháu muốn hiểu hơn về tất cả những gì đang xảy ra giữa chúng ta.- Cô ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục.Nếu chú muốn, cháu sẽ cho anh hút máu của cháu.Mặc dù không khỏi lo lắng, Lâm Nhất cũng cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trí của Hiểu Viện.
Đó không chỉ là sự cho phép mà còn là một quyết định đầy can đảm từ cô. - Nếu cháu cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho anh biết.
- Chú không muốn cháu phải hối hận, anh nhấn mạnh.
Hiểu Viện gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. Cô bước lại gần, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh, và dường như trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều lẳng lại.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, nơi mà lần trước đã mang lại cho cô nỗi đau nhưng giờ lại là một cảm giác lạ lẫm, một sự chờ đợi.
Khi anh cắm răng vào da cô, lần này, không còn sự hoảng loạn hay sợ hãi, mà là một cảm giác thỏa mãn và gần gũi.
Những giọt máu từ cổ cô chảy ra, mang theo cảm xúc lẫn lộn giữa đau đớn và khoái cảm. Lâm Nhất cảm nhận được sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết, và điều đó khiến anh như bị cuốn hút vào một vòng tay không thể thoát
ra.
Cháu có thấy đau không?- anh hỏi khi ngừng lại một lúc, ánh mắt tràn đầy lo âu.Không... chỉ là một cảm giác khác, cô thì thầm, mắt nhắm lại để đón nhận khoảnh khắc này.
- Chau khong muon ngan can chi nla.
Lâm Nhất nhìn vào mắt cô, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng nhưng giờ đây, anh đã có một cơ hội để điều chỉnh mỗi quan hệ này theo cách mà cả hai cùng chấp nhận.
Anh tiếp tục hút máu cô, trong khi cô cảm thấy như được hòa mình vào thể giới của anh, nơi mà mọi ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa con người và ma cà rồng, dần dần trở nên mờ nhạt.
Khi cả hai buông nhau ra, Hiểu Viện cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thanh thản hơn. Cô nhận ra rằng, bằng cách này, họ đã kết nối với nhau theo một cách khác, một cách mà không gì có thể phá vỡ.
Cảm ơn cháu đã cho chú cơ hội này,- Lâm Nhất nói, giọng trầm và chân thành.Chú sẽ bảo vệ em bằng mọi giá.Hiểu Viện gật đầu, biết rằng mọi thứ giữa họ đã thay đổi mãi mãi, nhưng lần này, cô cảm thấy an tâm hơn về tình cảm mà họ chia sẻ.
Hai người cùng nhau trải qua những ngày tháng, và dường như mọi thứ đã trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Lâm Nhất và Hiểu Viện bắt đầu khám phá những khía cạnh mới trong mối quan hệ của họ, từ những cuộc trò chuyện dài vào ban đêm cho đến những buổi chiều dạo chơi trong công viên. Cảm giác thoải mái dần dần thay thế cho những lo lắng và sợ hãi trước đây.
Một buổi tối, họ ngồi bên nhau trong studio của Hiểu Viện, ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn vàng chiếu sáng không gian.
Hiểu Viện đang tập trung vào một bức tranh, và Lâm Nhất thì ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát từng nét vẽ của cô. Hình ảnh của cô khi say mê sáng tạo thực sự khiến anh say đắm.
- Cháu đang vẽ gì vậy?- anh hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Cô ngầng lên, ánh mắt lấp lánh. - Cháu đang cố gắng truyền tải cảm xúc của mình qua màu sắc.
- Chú có thấy điều gì trong bức tranh này không?
Lâm Nhất gật đầu, nhưng anh không chỉ thấy màu sắc mà còn thấy cả tâm hồn cô trong đó.
- Chú thấy cháu. Cháu mang theo nỗi buồn, nhưng cũng có sức mạnh trong từng nét vẽ.
Hiểu Viện mỉm cười, cảm thấy tự hào khi anh hiểu những gì cô đang thể hiện. - Cảm ơn chú. Cháu muốn mọi người nhìn thấy cả hai mặt của một con người. Đó là lý do cháu thích vẽ.
Thời gian trôi qua, và Lâm Nhất thường xuyên đến studio, không chỉ để giúp cô mà còn để tìm hiểu sâu hơn về con người mà anh đã yêu thương.
Họ cùng nhau thảo luận về nghệ thuật, về cuộc sống, và dần dần, những câu chuyện từ quá khứ của cả hai được chia sẻ.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa số, Hiểu Viện nhìn Lâm Nhất, lòng tràn đầy cảm xúc.
- Chú biết không, cháu đã từng nghĩ sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Nhưng bên chú, cháu cảm thấy an toàn và được yêu thương.
Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, và anh nhẹ nhàng nắm tay cô. - Chú cũng vậy.
- Cháu khiến cảm thấy mình vẫn còn là một con người, bất chấp những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cả hai cùng cười, nhưng phía sau nụ cười đó là những nỗi lo lắng vẫn còn tồn tại. Dù họ đã xây dựng được một mối quan hệ gần gũi, sự thật về quá khứ và thân phận của Lâm Nhất vẫn là một khoảng trống mà họ cần phải lấp đầy.
Sau buổi trò chuyện, cả hai cảm thấy gần gũi hơn. Hiểu Viện chợt nhận ra rằng, mặc dù họ đến từ hai thể giới khác nhau, tình cảm mà họ dành cho nhau là điểm chung mạnh mẽ nhất.
Cô biết rằng họ vẫn còn nhiều điều cần phải khám phá, nhưng ít nhất bây giờ, cả hai đã có một nền tảng vững
chac de bat da่u.
Thời gian cứ thế trôi đi, và giữa những lo lắng, khó khăn trong quá khứ, Lâm Nhất và Hiểu Viện vẫn cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc hạnh phúc, không chỉ đơn thuần là tình yêu mà còn là sự thấu hiểu và sẻ chia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.