Chương 46
Rachel
17/11/2024
Họ cùng nhau sống hạnh phúc, tưởng chừng mọi tai hoa đã qua đi. Một buổi tối, Lâm Nhất đến studio đón Giang Hiểu Viện.
Khi vừa mở cửa xe, anh chợt thấy cô bị một nhóm người lạ mặt kéo lên xe. Trái tim anh thắt lại, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng.
Không kịp suy nghĩ, Lâm Nhất lập tức khởi động xe và lao đi. Anh tăng tốc theo hướng chiếc xe mà bọn chúng đã đi, cảm giác tức giận và lo lắng trào dâng trong lòng.
Những hình ảnh hạnh phúc của họ trong những ngày qua như một mũi tên sắc bén, khiến anh thêm phần quyết tầm.
Lâm Nhất nhấn ga, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: phải cứu Giang Hiểu Viện. Anh theo dấu chiếc xe, mắt không rời khỏi nó, trong khi tim đập thình thịch như trồng trận.
Hành trình của anh không chỉ là một cuộc rượt đuổi đó là cuộc chiến giành lại những gì quý giá nhất mà anh đã có.
Xe của bọn bắt cóc lạng lách giữa phố phường tấp nập, nhưng với kỹ năng lái xe điêu luyện, Lâm Nhất đã không ngần ngại bám theo.
Những chiếc xe qua lại, những ánh đèn chớp nhoáng, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt trong tâm trí anh. Giờ đây chỉ có Giang Hiểu Viện là điều duy nhất anh cần bảo vệ.
Anh phải làm gì đó, và nhanh chóng. Một kế hoạch hình thành trong đầu, và Lâm Nhất quyết định không để tay mình bị trói buộc.
Bọn chúng đưa Giang Hiểu Viện đến một ngôi nhà hoang nằm ở vùng ngoại ô, nơi mà không một ai qua lại.
Không gian u ám và lạnh lẽo, từng tiếng bước chân vang vọng trên nền đất bụi bặm. Họ lôi cô vào trong, nơi ánh sáng mờ nhạt chỉ le lói qua những ô cửa kính vỡ nát.
Giang Hiểu Viện bị trói chặt vào một chiếc ghế cũ kỹ, cảm giác đau đớn từ những sợi dây thừng siết chặt quanh tay.
Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhưng bọn cướp đã đứng chặn trước mặt, những gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Một tên trong số đó, dáng vẻ hung hãn, tiến đến gần, ánh mắt xoi mói như đang tìm kiếm sự sợ hãi trong cô.
Chúng ta không có nhiều thời gian,- hắn nói, giọng lạnh lùng.Ký vào đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho mày. Nếu không, chúng tao sẽ không ngần ngại hành động.Hắn vung ra một tập giấy tờ và cây bút, đặt chúng trên bàn trước mặt cô. Những bản hợp đồng đó là giấy tờ chuyển nhượng tài sản, được ghi rõ tên cô và các tài sản thuộc về gia đình cô.
Một ý nghĩ lo sợ chợt thoáng qua trong đầu cô. Họ muốn chiếm đoạt tài sản của cô, điều này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn đến cả gia đình.
Cô nuốt nước bọt, lòng đầy hoang mang. Giang Hiểu Viện cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ đến Lâm Nhất, nhưng sự hiện diện của anh lúc này hoàn toàn không thể dự đoán. Cô không biết liệu anh có biết mình đang ở đâu hay không.
Chúng ta sẽ đợi cho đến khi mày đồng ý,- tên cướp lạnh lùng nói.Còn nếu không, mày sẽ phải chịu hậu quả.Hắn cười nhếch mép, tạo ra một cảm giác sợ hãi trong lòng Giang Hiểu Viện. Cô hít một hơi thật sâu, quyết tâm không để bản thân khuất phục.
Bọn cướp đứng vây quanh Giang Hiều Viện, ánh mắt chúng sáng lên với vẻ thô bạo. Một tên trong số đó tiền lại gần, bàn tay thô ráp hắn bỗng kéo tóc cô mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy đau đớn.
- Cô bé, đã đến lúc mày phải hiểu ai là người nắm quyền ở đây,- hắn nói, giọng điệu đầy chế nhạo.
Một tên khác, gã có hình xăm khắp tay, kể lưỡi dao sắc bén vào cổ cô, khiến cô cảm thấy mổ hôi lạnh toát ra.
- Ký vào những giấy tờ này, hoặc mày sẽ hối hận. Đừng để tao phải dùng đến thứ này,- hắn đe dọa, ánh mắt hắn ánh lên sự tàn bạo.
Giang Hiều Viện cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô đang dậy sóng. - Các người không thể làm vậy. Tôi sẽ không ký,- cô đáp lại, giọng nói dũng cảm nhưng có phần run rẩy.
Khi bọn cướp cười nhạo, một giọng nói khác vang lên từ phía xa, mạnh mẽ và đầy quyền lực. - Bỏ tay ra khỏi cô ấy!
Lâm Nhất, vừa bước vào khu nhà hoang, đã ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn. Nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Giang Hiểu Viện, anh lập tức chạy tới, ánh mắt bùng cháy sự tức giận khi thấy cô bị trói, tóc bị kéo và dao kề sát cổ.
Bọn cướp quay lại, nhận ra sự xuất hiện của Lâm Nhất, chúng ngay lập tức trở nên căng thẳng. - Mày là ai? Đây không phải chuyện của mày!- tên cầm đầu quát lên, nhưng sự tự tin của hắn đã bắt đầu lung lay trước sự quyết đoán của Lâm Nhất.
Lâm Nhất tiến gần hơn, ánh mắt đầy quyết tâm và không hề sợ hãi. - Bỏ cô ấy ra, nếu không, các người sẽ phải trả giá đắt cho việc này.
Sự đối đầu giữa Lâm Nhất và bọn cướp diễn ra trong không khí căng thẳng. Hắn bắt đầu siết chặt con dao trên cổ
Giang Hiểu Viện, khiến cô cảm thấy đau.
Mày nghĩ mày có thể ngăn chúng tao à? Mày không thấy mày đang ở thế yếu sao?- hắn quát.Cô ấy không phải là con tin của các người! Lâm Nhất đáp, lòng kiên định như sắt. Anh bắt đầu tiến lại gần hơn, ánh mắt không rời khỏi Giang Hiểu Viện, quyết tâm không để cô chịu thêm tổn thương.Đừng đến gần!- tên cầm đầu hét lên, nhưng Lâm Nhất đã không còn nghe lời cảnh báo đó. Anh bất ngờ lao tới, một cú đấm mạnh mẽ đánh bay con dao ra khỏi tay hắn, khiến gã văng ra sau.Sự hỗn loạn bắt đầu bùng nổ khi Lâm Nhất một tay giải cứu Giang Hiểu Viện, còn tay kia đương đầu với bọn cướp.
Giang Hiểu Viện cảm thấy tim mình thổn thức khi thấy anh đến cứu mình. Cô không thể tin rằng, trong khoảnh khắc đen tối này, có một người mạnh mẽ như vậy đứng lên bảo vệ cô.
Trong không khí hỗn loạn của cuộc chiến, Lâm Nhất nhận ra rằng bọn cướp không chỉ đông đảo mà còn có vũ khí sắc bén.
Dù đã chiến đấu dũng cảm, anh vẫn không thể tránh khỏi những cú tấn công. Một tên cướp lao vào, chiếc dao sắc lạnh cắt ngang cánh tay anh, khiến máu chảy ra.
Nhưng anh không thể dừng lại, không thể để Giang Hiểu Viện bị tổn thương thêm nữa.
Giang Hiểu Viện đứng bên cạnh, lòng tràn đầy lo lắng khi chứng kiến Lâm Nhất bị thương. Cô nhớ lại những lời anh từng nói, rằng máu của cô giúp anh mạnh mẽ hơn.
Những ký ức về anh, về tình cảm giữa họ, và về sự bảo vệ mà anh đã dành cho cô như một luồng ánh sáng trong bóng tối. Nhưng khi nhìn thấy anh bị thương nặng, nỗi sợ hãi trong cô dâng lên, khiến cô cảm thấy choáng váng.
- Lâm Nhất, không!- Cô gọi tên anh, nhưng giọng nói của cô yếu ớt, như bị chôn vùi trong nỗi sợ. Cô không thể
chiu dung dudc khi thay anh dau don vi minh.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ đi. Cô cảm thấy chóng mặt và không còn đủ sức để đứng vững. Cuối cùng, cô ngã quy xuống đất, bất tỉnh.
Lâm Nhất quay lại ngay khi cảm thấy Giang Hiểu Viện gục xuống. Một cảm giác hoảng loạn tràn ngập tâm trí anh.
Anh không còn thời gian để suy nghĩ. Trong khi bọn cướp đang hoảng loạn vì sự bất ngờ, Lâm Nhất nhanh chóng chạy đến bên Giang Hiểu Viện. Anh biết rằng anh phải làm gì đó ngay lập tức.
Dù đã bị thương nặng, sức mạnh bản năng trong anh trỗi dậy. Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, áp cô vào ngực mình.
Trong tình huống nguy hiểm này, anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh cần sức mạnh, cần sức sống của cô. Với lòng kiên quyết, anh bắt đầu cắn vào cổ cô, nơi máu vẫn chảy.
Khi những giọt máu ngọt ngào chảy vào miệng anh, cảm giác nóng bỏng, mạnh mẽ tràn ngập cơ thể anh.
Sức mạnh của Giang Hiểu Viện dường như hòa quyện với anh, giúp anh hồi phục nhanh chóng. Những vết thương trên cơ thể anh như được chữa lành, và sự tức giận bùng nổ trong lòng anh, dẫn dắt anh vào cuộc chiến.
Khi hút máu của cô, anh không thể không cảm thấy sự kết nối sâu sắc giữa họ. Cảm giác này, mặc dù đầy mâu thuẫn, lại khiến anh thêm quyết tâm bảo vệ cô.
Giang Hiểu Viện, dù vẫn hôn mê, nhưng trong tiềm thức, có lẽ cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh, và những ràng buộc không thể phá vỡ giữa hai người.
Lâm Nhất như biến thành một cơn bão, tràn đầy sức mạnh và quyết tâm, không còn gì có thể ngăn cản anh. Anh quay lại đối diện với bọn cướp, ánh mắt đầy lửa, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ người con gái mà anh yêu thương nhất.
Khi Lâm Nhất quay lại, cảm giác tức giận và quyền lực chảy trong từng mạch máu của anh. Những tên cướp nhìn thấy sự thay đổi trong anh, sắc mặt họ chuyển từ tự tin sang hoang mang.
Họ không ngờ rằng một người đàn ông từng bị thương nặng giờ đầy lại trở nên mạnh mẽ đến vậy.
- Chúng mày sẽ phải trả giá,- Lâm Nhất quát lớn, giọng nói như một tiếng sấm giữa đêm tối, khiến bọn cướp sững
s0.
Anh lao vào, một cú đấm mạnh mẽ khiến một tên ngã ra sau, va vào tường. Cơn tức giận trong anh như lửa bùng cháy, từng cú đấm, từng cú đá đều mang theo sức mạnh của nỗi đau và sự quyết tâm bảo vệ Hiểu Viện.
Những tên còn lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công. Chúng xông vào, nhưng Lâm Nhất đã sẵn
sang.
Anh di chuyển nhanh như một con báo, tránh đòn và phản công với một sự điêu luyện mà chỉ một chiến binh thực thụ mới có. Một cú đá vào đầu gối làm một tên ngã quy, trong khi một tên khác bị tóm lấy cổ áo và kéo xuống đất.
Những tiếng động hỗn loạn vang lên, nhưng Lâm Nhất không thể phân tâm. Mắt anh luôn hướng về Giang Hiểu Viện, bất kể lúc nào cô cũng là ưu tiền hàng đầu của anh.
Sau cùng, chỉ còn lại một tên cướp duy nhất, trông có vẻ sợ hãi khi thấy đồng bọn bị đánh bại. Hắn rút dao ra, định đe dọa Lâm Nhất, nhưng anh đã nhanh chóng đoán trước hành động của hắn.
Đừng có manh động,- Lâm Nhất nói, giọng điệu kiên quyết.Người duy nhất mà mày nên sợ là tao.- Anh tiến lên từng bước, từng bước, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Hắn run rẩy, nhưng không lùi bước.Trong giây phút đó, Lâm Nhất tung ra một cú đấm quyết định, làm cho tên cướp ngã xuống đất. Anh không dừng lại, tiếp tục hành động nhanh chóng, trói tên cướp lại bằng những sợi dây thừng có sẵn trong nhà hoang.
Cuối cùng, Lâm Nhất quay lại, cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng khi thấy Giang Hiểu Viện vẫn nằm bất tỉnh. Anh chạy đến bên cô, khẽ lay lay vai cô.
- Hiểu Viện, cháu ổn không?
Cô không phản ứng, và anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh cúi xuống, đặt tay lên má cô, lo lắng. Mạch máu trong người anh vẫn còn đang sôi sục vì cơn giận, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự lo lắng và tình yêu. Anh cần cô tỉnh lại.
- Giang Hiểu Viện, cháu phải tỉnh lại,- anh thì thẩm, hy vọng giọng nói của anh có thể chạm đến tâm trí cô. Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi thở của cô. Anh không thể để cô rời xa mình, không thể mất cô.
Thời gian dường như đứng lại, và trong khoảnh khắc đầy áp lực đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Giang Hiểu Viện từ từ mở mắt, ánh mắt cô mờ mịt nhưng đã có dấu hiệu tỉnh táo.
Lâm Nhất...- cô khẽ gọi, giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự an ủi.Đúng vậy, chú đây,- anh đáp, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. - Cháu an toàn rồi, đừng lo lắng.Cô nhìn xung quanh, nhận ra tình hình. - Bọn chúng...?
Đã bị xử lý,- Lâm Nhất khẳng định, ánh mắt anh sắc bén.Giờ chú sẽ đưa cháu về nhà.Giang Hiểu Viện gật đầu, cảm nhận được sức mạnh từ Lâm Nhất. Anh đã bảo vệ cô, đã chiến đấu vì cô. Cô biết rằng tình yêu của họ đã vượt qua mọi khó khăn, và cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Khi vừa mở cửa xe, anh chợt thấy cô bị một nhóm người lạ mặt kéo lên xe. Trái tim anh thắt lại, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng.
Không kịp suy nghĩ, Lâm Nhất lập tức khởi động xe và lao đi. Anh tăng tốc theo hướng chiếc xe mà bọn chúng đã đi, cảm giác tức giận và lo lắng trào dâng trong lòng.
Những hình ảnh hạnh phúc của họ trong những ngày qua như một mũi tên sắc bén, khiến anh thêm phần quyết tầm.
Lâm Nhất nhấn ga, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: phải cứu Giang Hiểu Viện. Anh theo dấu chiếc xe, mắt không rời khỏi nó, trong khi tim đập thình thịch như trồng trận.
Hành trình của anh không chỉ là một cuộc rượt đuổi đó là cuộc chiến giành lại những gì quý giá nhất mà anh đã có.
Xe của bọn bắt cóc lạng lách giữa phố phường tấp nập, nhưng với kỹ năng lái xe điêu luyện, Lâm Nhất đã không ngần ngại bám theo.
Những chiếc xe qua lại, những ánh đèn chớp nhoáng, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt trong tâm trí anh. Giờ đây chỉ có Giang Hiểu Viện là điều duy nhất anh cần bảo vệ.
Anh phải làm gì đó, và nhanh chóng. Một kế hoạch hình thành trong đầu, và Lâm Nhất quyết định không để tay mình bị trói buộc.
Bọn chúng đưa Giang Hiểu Viện đến một ngôi nhà hoang nằm ở vùng ngoại ô, nơi mà không một ai qua lại.
Không gian u ám và lạnh lẽo, từng tiếng bước chân vang vọng trên nền đất bụi bặm. Họ lôi cô vào trong, nơi ánh sáng mờ nhạt chỉ le lói qua những ô cửa kính vỡ nát.
Giang Hiểu Viện bị trói chặt vào một chiếc ghế cũ kỹ, cảm giác đau đớn từ những sợi dây thừng siết chặt quanh tay.
Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhưng bọn cướp đã đứng chặn trước mặt, những gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Một tên trong số đó, dáng vẻ hung hãn, tiến đến gần, ánh mắt xoi mói như đang tìm kiếm sự sợ hãi trong cô.
Chúng ta không có nhiều thời gian,- hắn nói, giọng lạnh lùng.Ký vào đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho mày. Nếu không, chúng tao sẽ không ngần ngại hành động.Hắn vung ra một tập giấy tờ và cây bút, đặt chúng trên bàn trước mặt cô. Những bản hợp đồng đó là giấy tờ chuyển nhượng tài sản, được ghi rõ tên cô và các tài sản thuộc về gia đình cô.
Một ý nghĩ lo sợ chợt thoáng qua trong đầu cô. Họ muốn chiếm đoạt tài sản của cô, điều này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn đến cả gia đình.
Cô nuốt nước bọt, lòng đầy hoang mang. Giang Hiểu Viện cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ đến Lâm Nhất, nhưng sự hiện diện của anh lúc này hoàn toàn không thể dự đoán. Cô không biết liệu anh có biết mình đang ở đâu hay không.
Chúng ta sẽ đợi cho đến khi mày đồng ý,- tên cướp lạnh lùng nói.Còn nếu không, mày sẽ phải chịu hậu quả.Hắn cười nhếch mép, tạo ra một cảm giác sợ hãi trong lòng Giang Hiểu Viện. Cô hít một hơi thật sâu, quyết tâm không để bản thân khuất phục.
Bọn cướp đứng vây quanh Giang Hiều Viện, ánh mắt chúng sáng lên với vẻ thô bạo. Một tên trong số đó tiền lại gần, bàn tay thô ráp hắn bỗng kéo tóc cô mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy đau đớn.
- Cô bé, đã đến lúc mày phải hiểu ai là người nắm quyền ở đây,- hắn nói, giọng điệu đầy chế nhạo.
Một tên khác, gã có hình xăm khắp tay, kể lưỡi dao sắc bén vào cổ cô, khiến cô cảm thấy mổ hôi lạnh toát ra.
- Ký vào những giấy tờ này, hoặc mày sẽ hối hận. Đừng để tao phải dùng đến thứ này,- hắn đe dọa, ánh mắt hắn ánh lên sự tàn bạo.
Giang Hiều Viện cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô đang dậy sóng. - Các người không thể làm vậy. Tôi sẽ không ký,- cô đáp lại, giọng nói dũng cảm nhưng có phần run rẩy.
Khi bọn cướp cười nhạo, một giọng nói khác vang lên từ phía xa, mạnh mẽ và đầy quyền lực. - Bỏ tay ra khỏi cô ấy!
Lâm Nhất, vừa bước vào khu nhà hoang, đã ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn. Nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Giang Hiểu Viện, anh lập tức chạy tới, ánh mắt bùng cháy sự tức giận khi thấy cô bị trói, tóc bị kéo và dao kề sát cổ.
Bọn cướp quay lại, nhận ra sự xuất hiện của Lâm Nhất, chúng ngay lập tức trở nên căng thẳng. - Mày là ai? Đây không phải chuyện của mày!- tên cầm đầu quát lên, nhưng sự tự tin của hắn đã bắt đầu lung lay trước sự quyết đoán của Lâm Nhất.
Lâm Nhất tiến gần hơn, ánh mắt đầy quyết tâm và không hề sợ hãi. - Bỏ cô ấy ra, nếu không, các người sẽ phải trả giá đắt cho việc này.
Sự đối đầu giữa Lâm Nhất và bọn cướp diễn ra trong không khí căng thẳng. Hắn bắt đầu siết chặt con dao trên cổ
Giang Hiểu Viện, khiến cô cảm thấy đau.
Mày nghĩ mày có thể ngăn chúng tao à? Mày không thấy mày đang ở thế yếu sao?- hắn quát.Cô ấy không phải là con tin của các người! Lâm Nhất đáp, lòng kiên định như sắt. Anh bắt đầu tiến lại gần hơn, ánh mắt không rời khỏi Giang Hiểu Viện, quyết tâm không để cô chịu thêm tổn thương.Đừng đến gần!- tên cầm đầu hét lên, nhưng Lâm Nhất đã không còn nghe lời cảnh báo đó. Anh bất ngờ lao tới, một cú đấm mạnh mẽ đánh bay con dao ra khỏi tay hắn, khiến gã văng ra sau.Sự hỗn loạn bắt đầu bùng nổ khi Lâm Nhất một tay giải cứu Giang Hiểu Viện, còn tay kia đương đầu với bọn cướp.
Giang Hiểu Viện cảm thấy tim mình thổn thức khi thấy anh đến cứu mình. Cô không thể tin rằng, trong khoảnh khắc đen tối này, có một người mạnh mẽ như vậy đứng lên bảo vệ cô.
Trong không khí hỗn loạn của cuộc chiến, Lâm Nhất nhận ra rằng bọn cướp không chỉ đông đảo mà còn có vũ khí sắc bén.
Dù đã chiến đấu dũng cảm, anh vẫn không thể tránh khỏi những cú tấn công. Một tên cướp lao vào, chiếc dao sắc lạnh cắt ngang cánh tay anh, khiến máu chảy ra.
Nhưng anh không thể dừng lại, không thể để Giang Hiểu Viện bị tổn thương thêm nữa.
Giang Hiểu Viện đứng bên cạnh, lòng tràn đầy lo lắng khi chứng kiến Lâm Nhất bị thương. Cô nhớ lại những lời anh từng nói, rằng máu của cô giúp anh mạnh mẽ hơn.
Những ký ức về anh, về tình cảm giữa họ, và về sự bảo vệ mà anh đã dành cho cô như một luồng ánh sáng trong bóng tối. Nhưng khi nhìn thấy anh bị thương nặng, nỗi sợ hãi trong cô dâng lên, khiến cô cảm thấy choáng váng.
- Lâm Nhất, không!- Cô gọi tên anh, nhưng giọng nói của cô yếu ớt, như bị chôn vùi trong nỗi sợ. Cô không thể
chiu dung dudc khi thay anh dau don vi minh.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ đi. Cô cảm thấy chóng mặt và không còn đủ sức để đứng vững. Cuối cùng, cô ngã quy xuống đất, bất tỉnh.
Lâm Nhất quay lại ngay khi cảm thấy Giang Hiểu Viện gục xuống. Một cảm giác hoảng loạn tràn ngập tâm trí anh.
Anh không còn thời gian để suy nghĩ. Trong khi bọn cướp đang hoảng loạn vì sự bất ngờ, Lâm Nhất nhanh chóng chạy đến bên Giang Hiểu Viện. Anh biết rằng anh phải làm gì đó ngay lập tức.
Dù đã bị thương nặng, sức mạnh bản năng trong anh trỗi dậy. Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, áp cô vào ngực mình.
Trong tình huống nguy hiểm này, anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh cần sức mạnh, cần sức sống của cô. Với lòng kiên quyết, anh bắt đầu cắn vào cổ cô, nơi máu vẫn chảy.
Khi những giọt máu ngọt ngào chảy vào miệng anh, cảm giác nóng bỏng, mạnh mẽ tràn ngập cơ thể anh.
Sức mạnh của Giang Hiểu Viện dường như hòa quyện với anh, giúp anh hồi phục nhanh chóng. Những vết thương trên cơ thể anh như được chữa lành, và sự tức giận bùng nổ trong lòng anh, dẫn dắt anh vào cuộc chiến.
Khi hút máu của cô, anh không thể không cảm thấy sự kết nối sâu sắc giữa họ. Cảm giác này, mặc dù đầy mâu thuẫn, lại khiến anh thêm quyết tâm bảo vệ cô.
Giang Hiểu Viện, dù vẫn hôn mê, nhưng trong tiềm thức, có lẽ cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh, và những ràng buộc không thể phá vỡ giữa hai người.
Lâm Nhất như biến thành một cơn bão, tràn đầy sức mạnh và quyết tâm, không còn gì có thể ngăn cản anh. Anh quay lại đối diện với bọn cướp, ánh mắt đầy lửa, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ người con gái mà anh yêu thương nhất.
Khi Lâm Nhất quay lại, cảm giác tức giận và quyền lực chảy trong từng mạch máu của anh. Những tên cướp nhìn thấy sự thay đổi trong anh, sắc mặt họ chuyển từ tự tin sang hoang mang.
Họ không ngờ rằng một người đàn ông từng bị thương nặng giờ đầy lại trở nên mạnh mẽ đến vậy.
- Chúng mày sẽ phải trả giá,- Lâm Nhất quát lớn, giọng nói như một tiếng sấm giữa đêm tối, khiến bọn cướp sững
s0.
Anh lao vào, một cú đấm mạnh mẽ khiến một tên ngã ra sau, va vào tường. Cơn tức giận trong anh như lửa bùng cháy, từng cú đấm, từng cú đá đều mang theo sức mạnh của nỗi đau và sự quyết tâm bảo vệ Hiểu Viện.
Những tên còn lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công. Chúng xông vào, nhưng Lâm Nhất đã sẵn
sang.
Anh di chuyển nhanh như một con báo, tránh đòn và phản công với một sự điêu luyện mà chỉ một chiến binh thực thụ mới có. Một cú đá vào đầu gối làm một tên ngã quy, trong khi một tên khác bị tóm lấy cổ áo và kéo xuống đất.
Những tiếng động hỗn loạn vang lên, nhưng Lâm Nhất không thể phân tâm. Mắt anh luôn hướng về Giang Hiểu Viện, bất kể lúc nào cô cũng là ưu tiền hàng đầu của anh.
Sau cùng, chỉ còn lại một tên cướp duy nhất, trông có vẻ sợ hãi khi thấy đồng bọn bị đánh bại. Hắn rút dao ra, định đe dọa Lâm Nhất, nhưng anh đã nhanh chóng đoán trước hành động của hắn.
Đừng có manh động,- Lâm Nhất nói, giọng điệu kiên quyết.Người duy nhất mà mày nên sợ là tao.- Anh tiến lên từng bước, từng bước, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Hắn run rẩy, nhưng không lùi bước.Trong giây phút đó, Lâm Nhất tung ra một cú đấm quyết định, làm cho tên cướp ngã xuống đất. Anh không dừng lại, tiếp tục hành động nhanh chóng, trói tên cướp lại bằng những sợi dây thừng có sẵn trong nhà hoang.
Cuối cùng, Lâm Nhất quay lại, cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng khi thấy Giang Hiểu Viện vẫn nằm bất tỉnh. Anh chạy đến bên cô, khẽ lay lay vai cô.
- Hiểu Viện, cháu ổn không?
Cô không phản ứng, và anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh cúi xuống, đặt tay lên má cô, lo lắng. Mạch máu trong người anh vẫn còn đang sôi sục vì cơn giận, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự lo lắng và tình yêu. Anh cần cô tỉnh lại.
- Giang Hiểu Viện, cháu phải tỉnh lại,- anh thì thẩm, hy vọng giọng nói của anh có thể chạm đến tâm trí cô. Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi thở của cô. Anh không thể để cô rời xa mình, không thể mất cô.
Thời gian dường như đứng lại, và trong khoảnh khắc đầy áp lực đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Giang Hiểu Viện từ từ mở mắt, ánh mắt cô mờ mịt nhưng đã có dấu hiệu tỉnh táo.
Lâm Nhất...- cô khẽ gọi, giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự an ủi.Đúng vậy, chú đây,- anh đáp, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. - Cháu an toàn rồi, đừng lo lắng.Cô nhìn xung quanh, nhận ra tình hình. - Bọn chúng...?
Đã bị xử lý,- Lâm Nhất khẳng định, ánh mắt anh sắc bén.Giờ chú sẽ đưa cháu về nhà.Giang Hiểu Viện gật đầu, cảm nhận được sức mạnh từ Lâm Nhất. Anh đã bảo vệ cô, đã chiến đấu vì cô. Cô biết rằng tình yêu của họ đã vượt qua mọi khó khăn, và cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.