Không Thể Dấu Hiệu

Chương 46

Vô Sở Vị

28/07/2022

Trước mắt tối đen như mực, thời gian thích ứng đã lâu, Hiện tại Tống Minh mới phát hiện, hình như hắn đang ở trong một cái kho hàng.

Mẹ nó... Tống Minh trong lòng mắng to, hắn ngược lại muốn chửi thành tiếng, nhưng trong miệng bị nhét một cái khăn, chân tay cũng bị trói chặt, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo dự trên một cái thùng dầu, muốn cử động cũng động không được...

Không xa trước mắt có lẽ là một cái cửa, khe cửa lọt vào tia sáng, bên ngoài có tiếng người qua lại, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm người nói chuyện.

Thật chết tiệt*, biết là cùng với nam nhân không phải chuyện tốt lành gì!

Hai người ở chỗ lúc trước nghỉ ngơi cả một ngày, ngày thứ hai thì rời đi. Trước khi rời đi Tống Minh ban đầu muốn tự mình rời đi, nhưng nam nhân nói những người kia đều nhắm vào hắn, nói chỉ có y mới có thể bảo hộ hắn, Tống Minh do dự, nghĩ đến những người kia không biết có tìm đến nhà hắn không, cuối cùng vẫn là bị nam nhân cường ngạnh nửa lôi kéo cùng nhau rời đi.

Hai ngày này giống nhau đều phải sống trốn tránh tử vong, mỗi ngày ngoài phải trốn trốn tránh tránh không thể gặp người ra, Tống Minh cũng dần dần quen, có điều hắn vẫn muốn đi, vì ý định ban đầu của nam nhân là muốn mang hắn xuất ngoại... cái gì đó kết hôn... sao có thể như vậy chứ!

Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, phát hiện nam nhân cũng không xấu xa như vậy... ngoài có những phương diện có chút cứng ngắc ra, đối với hắn, tóm lại cũng không tồi, Tống Minh hiện tại không tiện nổi giận với nam nhân, lại thêm bản thân vốn dĩ ôm tâm thái muốn bỏ đi, ngoài trong lòng đối với nam nhân châm chọc một chút ra, giường như là biểu hiện nói gì nghe nấy. bởi vì hắn phát hiện tính tình nam nhân ăn mềm không ăn cứng, nếu như hắn không cự tuyệt, biểu hiện thuận theo nam nhân, nam nhân sẽ đối với hắn càng tốt, cơ hồ cái gì cũng nghe hắn.

Tống Minh trong lòng lặng lẽ giả vờ ra vẻ ngoan ngoãn, khiến nam nhân buông xuống phòng bị, tìm cơ hội bỏ trốn.

Thấy Tống Minh dần dần không chống cự y như vậy nữa, Qua Thiên Liệt cũng không trói qua hắn hay nhốt hắn, ngoài những lúc giả vờ yếu đuối ôm hắn lưu manh trêu đùa hôn hắn ra, cái khác hắn còn có thể chấp nhận.

buổi trưa là một cơ hội tốt, khó có được nam nhân không trói hắn mà ra ngoài làm việc, nghe nói là đi lấy vé máy bay xuất ngoại, Tống Minh thể hiện trên mặt mình rất vui vẻ, biểu hiện ban thân sẽ ngoan ngoãn chờ nam nhân về, trong lòng sớm đã thốt ra trăm lần ta thao, lúc này không đi còn đợi khi nào!!!

Đợi nam nhân rời đi, Tống Minh từ trong túi nam nhân luôn theo bên mình tìm ví tiền của hắn, nhưng mà không có, không chỉ không có ví tiền, ngay cả một xu cũng không lưu lại, không tiền hắn đi kiểu gì aaa?

Bỏ đi, Tống Minh buồn bực đứng lên mang vào khẩu trang cùng mũ, tìm nửa ngày đã lãng phí quá nhiều thời gian, ra trước rồi tính sau, đến lúc mượn điện thoại ai đó, gọi cho người quen. Nhưng Tống Minh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy gọi cho Kiều Ân là thích hợp nhất. Hắn hiện tại trên người đều là mùi vị Omega đã bị dấu hiệu qua, gọi cho ai cũng xấu hổ, hắn hoàn toàn không giấu được mặt mình, mặc dù Kiều Ân là do hắn mắng bỏ đi, nhưng tên không có lương tâm Kiều Ân kia biết hắn là Omega... Có điều, nghĩ đến đây, trong lòng Tống Minh than một tiếng, bỏ đi bỏ đi, Kiều Ân về nước rồi, chắc chắn không dùng số điện thoại nước ngoài, Hắn cũng không có số điện thoại trong nước của Kiều Ân, làm sao đây...

Còn chưa đợi Tống Minh nghĩ thông suốt, ngoài cửa truyền vào động tĩnh, cửa đột ngột bị đá mở, một nhóm người xông vào, đều là người ngoại quốc, trong đó một người cao ngoại quốc cao to đi vào than thở vài câu Tống Minh nghe không hiểu, trực tiếp đánh ngất hắn mang đi...

Tỉnh lại hắn đã ở kho hàng này, sau gáy Tống Minh hiện tai còn âm ỷ đau, lực tay của người kia cũng thật lớn.



Mẹ nó... Hắn sao lại đen đủi như vậy, từ lúc gặp phải Alpha thì không có chuyệ gì tốt!

Tống Minh trong lòng châm biếm, nhưng không biết người đánh ngất rồi trói hắn tiếp theo sẽ làm gì, giết hắn? hay là thế nào....

Có điều hắn có chút chắc chắn là, những người bắt cóc hắn, nhất định không phải người áo đen đuổi giết hắn lúc trước, những người này là kẻ thù của Qua Thiên Liệt! Vì đều con mẹ nó là người ngoại quốc!!!

Dúng là đủ xui xẻo, hắn gần đây xui đến cực điểm!

Không, cũng không phải gần đây xui xẻo, mà là từ khi biến thành Omega, hắn mới xui đến vậy! Bị nam nhân thượng không nói, còn bị ba người thượng, trong đó có hai tên bệnh thần kinh, ngay cả tri kỉ áo bông nhỏ Kiều Ân cũng cãi nhau cùng hắn rồi, ra ngoài ước pháo bị Alpha cường hãm chiếm dục vừa đánh vừa thao... Mặc dù không đánh lại y... Nhưng hiện tại bị người không rõ lai lịch trong nước đuổi giết thì thôi đi,lúc hắn chuẩn bị bỏ trốn đột nhiên lại bị kẻ thù của Alpha bắt cóc! Thật CMN...

Tống Minh cũng không oán thầm quá lâu, cửa bị mở ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào quá trói mắt, Tống Minh híp mắt nhìn thấy một người ngoại quốc ngược sáng đi tới.

Nam nhân đi đến trước mặt Tống Minh, cánh tay tráng kiện nâng lên lấy ra cái khăn nhét trong miệng Tống Minh.

" Ngô, Phì..." Tống Minh động đậy cái cằm đau sót, nhưng cũng không quên qua sát là ai trói hắn.

Nam nhân trước mặt vừa cao vừa cường tráng, hạ thân mặc quần và giaỳ quân trang, thân trên mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra khối cơ ngực rắn chắc, từ ngực đến cổ lộ ra chi chít hình xăm, nhìn hình xăm kia giống như bộ xương... Nam nhân ngoại quốc có một đầu tóc ngắn màu bạch kim, mũi cao mắt sâu, không thể nói là dễ nhìn, mặt mày góc cạnh rõ ràng nhìn có vẻ hung dữ, đặc biệt là đôi mắt màu xám tro có chút xếch lên, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn dâm uế dơ bẩn, nhìn chằm chằm Tống Minh.

" Mày là Omega?" Thanh âm khàn khàn lại có chút quái dị truyền đến, tiếng trung của tên ngoại quốc không quá tốt, Tống Minh nghe rất lâu mới hiểu được.

" No, Không phải" Tống Minh cố gắng duy trì bình tĩnh trả lời, hắn hiểu rồi, những tên này nghĩ hắn là Omega của Qua Thiên Liệt, nên mới bắt hắn để uy hiếp Qua Thiên Liệt??? đùa gì chứ? Hắn mới không phải, chỉ là Qua Thiên Liệt tự mình nghĩ vậy mà thôi...

tóc bạch kim người ngoại quốc xem nhẹ hắc hắc cười, cúi người xuống nắm lấy cằm Tống Minh, tỉ mỉ đánh giá Tống Minh, lỗ mũi cũng động động, giống như đang ngửi mùi vị của Tống Minh.

Tống Minh cau mày muốn nghiêng đầu sang chỗ khác hơi lùi về sau, nhưng bị ngón tay nam nhân kìm hãm, hắn chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng vị đạo nồng nặc trên người nam nhân, " mày muốn làm gì?" taị sao vị đạo trên người nam nhân lại nồng như vậy, nhưng Kiều Ân cũng là người ngoại quốc ngược lại vị đạo không có bao nhiêu, thật là kì quái...

Nam nhân trước mặt khả năng còn đang phóng thích tin tức tố Alpha, Tống Minh cảm thấy áp lực trên thân ngày càng lớn, đây chính là điểm không tốt khi hắn vô pháp bị dấu hiệu, Nếu như hắn thật sự bị đánh dấu rồi, nếu không phải tin tức tố Alpha của hắn, hắn có thể chống cự, nhưng vì vấn đề thể chất, đối mặt với tin tức tố của Alpha trước mắt, hăn hoàn toàn không thể chống cự, thân thể ngày càng vô lực.



" ồ... Mặc dù mày lớn lên không đủ dễ thương, nhưng mà mùi vị tin tức tố của mày thật không tồi... dù rằng còn có một cỗ mùi vị của D, nhưng vẫn khiến tao ngửi đến thần hồn điên đảo." Nam nhân ngoại quốc nói tiếng trung bình bình, nhưng ngược lại rất biết dùng thành ngữ, nói xong lại dán lại gần Tống Minh, biểu tình trên mặt lộ ra say mê, tiếp tục ngửi.

"Fuck! Mày bị bệnh à! buông tao ra!" Tống Minh cường ngạnh giãy dụa, " ông đây không phải Omega của cái gì D! Các người bắt nhầm người rồi!"

cỗ mùi vị nồng sặc này khiến dạ dày Tống Minh quặn thắt, thời điểm chóp mũi cao thẳng của nam nhân cơ hồ sắp chạm vào hắn, rốt cuộc không nhịn được nữa ọe một tiếng nôn ra.

Nam nhân lập tức lui ra, vẫn không tránh được bị Tống Minh nôn ra một thân toàn là uế vật.

Tống Minh nôn ọe mấy lần cảm thấy nên cảm ơn dạ dày thời gian này không tốt, có thể nôn ra đuổi đi tên biến thái cũng không tệ, mặc dù phần lớn đều nôn ra trên thân mình...

Biểu tình của nam nhân ngoại quốc không tốt, trở nên rất hung dữ, gã nhìn ngực toàn là uế vật, ánh mắt âm u gắt gao nhìn Tống Minh, cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc trở nên quỷ dị.

" Hắc hắc hắc, thú vị... Mày không phải hoài thai con của D rồi đấy chứ... Vậy tiếp theo càng thú vị..." Ánh mắt nam nhân ngoại quốc lóe lên tàn nhẫn, cuối cùng đi ra ngoài.

lưu lại Tống Minh một mặt sững sờ, what???

" này! Có cái rắm! Mày mới hoài thai con của D! Cả nhà mày đều hoài thai con y!! Thả tao ra! Mẹ nó!!!"

Tên ngoại quốc này não có vấn đề rồi?!! Hắn nôn chính là hoài thai con của Qua Thiên Liệt??? Hắn sao có thể mang thai chứ?! Lúc trước mỗi lần hắn đều uống thuốc tránh thai, hơn nữa từ hôm Qua Thiên Liệt ôm hắn ở khách sạn tình thú cho đến hôm nay, mặc dù phát sinh rất nhiều chuyện qua thời gian dài, nhưng thật sự mới có một tuần được không?!! Một tuần đã nôn nghén?!

" Tha cho lão tử! Biến thái! Cặn bã! Này! Cho tôi về!"

Tống Minh kịch liệt giáy dụa hét lớn, nhưng nam nhân ngoại quốc cường tráng cao to không để ý hắn, vừa đi vừa cở áo lót trên thân xuống, lộ ra cơ thịt đáng sợ, đồng thời phân phó người bên ngoài, dùng ngôn ngữ Tống Minh hoàn toàn nghe không hiểu, giống ngôn ngữ Qua Thiên Liệt từng nói.

"Robin, mang mỹ nhân bên trong ra đây, thuận tiện giải quyết thứ hắn nôn ra. À, đúng rồi, nếu như hắn không nghe lời, nhớ không được đánh vào bụng hắn."

Người ngoại quốc cường tráng Robin gật gật đầu, hưng phấn đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Dấu Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook