Chương 44
Tây Phương Kinh Tế Học
19/05/2021
Vì quý sau sẽ cùng công ty TIE hợp tác, bộ phận phiên dịch bị yêu cầu phải chuẩn bị hoàn thành một khối công việc khổng lồ. Ngày làm việc trở lại đầu tiên, cả văn phòng ai nấy chạy như ngựa. Đại diện công ty TIE còn chưa tới, không cần phải xuất hiện để làm phiên dịch, Hứa Tinh Không lại thật ra thanh nhàn so với nhóm.
Sứt đầu mẻ trán một buổi sáng, Trần Uyển Uyển cầm văn kiện vừa đi lại phía Hứa Tinh Không, vừa la làng, "Vội chết luôn, vội chết luôn." Hứa Tinh Không cười tiếp nhận văn kiện, nhìn Trần Uyển Uyển vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi lên bàn mình.
"Yêu cầu phải phiên dịch văn kiện này ngay hay sao?" Trần Uyển Uyển lo không hết việc, Hứa Tinh Không sẵn sàng chia sẻ một chút.
Trần Uyển Uyển vẻ mặt cảm động, duỗi tay ôm Hứa Tinh Không vào trong ngực, làm nũng nói: "Cậu đúng là người yêu của tớ."
Hứa Tinh Không cười cười, đem văn kiện mở ra.
Bởi vì còn công việc ngập đầu, Trần Uyển Uyển chỉ ôm Hứa Tinh Không trong chốc lát, hỏi: "Chủ nhật có thời gian không?"
Hứa Tinh Không cầm văn kiện ngẩng đầu, cười nói: "Giám đốc Trần có an bài gì sao?"
"Ừ." Trần Uyển Uyển nói ngắn gọn: "Bạn lão Chiêm lại tặng hai vé đi chùa Khanh Bình. Thế nào? Chủ nhật cùng đi gột rửa linh hồn?"
Bị Trần Uyển Uyển chọc cười, Hứa Tinh Không nghĩ lại một chút, lần trước sau khi đi Khanh Bình, I Drink buôn bán không tồi, mẹ cùng em trai cũng đều khỏe mạnh bình an, cảm giác như thật là linh nghiệm.
"Được." Hứa Tinh Không đáp ứng.
...
Hoài Kinh đang nhìn văn kiện, có người gõ cửa, anh không ngẩng đầu, trầm giọng nói một câu, "Vào đi."
Người vừa vào cửa cười một tiếng, đi vào nói: "Bận như vậy à?"
Hoài Kinh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Dương Hàn một thân quần áo tây đi vào. Đổi trang phục hip-hop, mặc vào đồ tây cắt may khéo léo, Hoài Dương Hàn có vẻ thành thục hơn, cũng ra dáng ra hình.
Nhìn lướt qua, Hoài Kinh lại cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ, khóe môi hơi câu nói: "Không tồi."
Biết anh đang nói tới tây trang mình đang mặc, Hoài Dương Hàn cảm thấy có chút khó chịu, anh thả lỏng cà vạt một chút, bất đắc dĩ nói: "Bà nội một hai bắt em mặc."
Hoài Dương Hàn nói xong, đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống trêи bàn, nhìn thoáng qua chồng hồ sơ cao nghệu, da đầu có chút tê dại.
"Anh còn phải làm bao lâu?" Hoài Dương Hàn hỏi.
Ký xong một tờ văn kiện, Hoài Kinh hơi rũ mắt, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi một câu: "Làm sao?"
"Cùng nhau ăn cơm chiều, em tích cóp lại cũng được một bữa tiệc." Hoài Dương Hàn cười hì hì nói, "Cho nên trước tiên lại đây tìm anh."
Nghe đến đây, Hoài Kinh mới ngẩng đầu lên nhìn Hoài Dương Hàn, mắt chọn chọn nói: "Ngay lập tức."
Ngày đầu tiên trở lại làm việc, công tác bận rộn cuối cùng cũng đã xong, tới giờ tan tầm, Hứa Tinh Không đi thang máy xuống lầu. Vừa đến đại sảnh, thang máy kế bên cũng mở ra, thanh âm sáng ngời truyền tới, từ trong thang máy cùng đi ra hai người.
Hai người vóc dáng đều rất cao, nhưng người mặc một thân tây trang màu đen cao hơn một chút, thân hình anh cao dài đĩnh bạt, ngũ quan tinh xảo tuấn dật, thần sắc thanh lãnh, bộ đồ đoan chính càng làm anh toát ra vẻ tinh anh cùng quý khí mười phần.
Người bên cạnh anh đang nói chuyện, thanh âm sáng ngời là từ người đó phát ra. Anh cũng mặc một thân tây trang, nhưng nhìn qua có vẻ tùy tiện một ít. Khuôn mặt hơi trẻ con một chút, nhưng cũng rất xứng với bộ tây trang trêи người. Lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, tựa hồ đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Người thần sắc thanh lãnh kia đúng là Hoài Kinh.
Thời điểm Hứa Tinh Không nhìn qua, anh tựa hồ cũng đã nhận ra, tầm mắt nhấc lên hướng đến bên này. Hai người tầm mắt chạm nhau, dừng lại một chút.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông đã ra tới đại sảnh.
Khi làm việc hoặc trước mặt nhân viên, Hoài Kinh luôn cho người ta một loại cảm giác thân sĩ ít nói ít cười.
Hoài Kinh như vậy, làm Hứa Tinh Không thích dã man. Nhưng cô nhớ lại bộ dáng nhiều khi anh chọc cô, lại mang theo mười phần ấu trĩ.
Tuy rằng ấu trĩ, nhưng cũng ấu trĩ đến đáng yêu.
"Wow, bên người Hoài tổng có phải là con thứ hai của Hoài đổng Hứa Thiến không? Như thế nào mà hai người lớn đều soái như vậy?"
Sau khi hai người rời khỏi, trong đại sảnh tốp năm tốp ba cũng bắt đầu nghị luận ồn ào lên, đa số là phụ nữ nói chuyện.
"Đúng vậy, chính là Hoài Dương Hàn, nghe nói là bị Hoài đổng kêu trở về giúp ông ấy. Con trai lớn của Hoài đổng bị cách chức vì chuyện của Lâm Vĩ Du."
"Lâm Vĩ Du sự tình có quan hệ gì với Hoài Dương Bình? Nói như vậy chẳng lẽ chuyện kia cũng có quan hệ với Hoài đổng sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là Hoài đổng đưa đến ngáng chân Hoài tổng của chúng ta."
"Con trai lớn không dùng được, liền đem con thứ hai trở về, Hoài đổng đây là muốn áp chết Hoài tổng của chúng ta đây!"
Hứa Tinh Không nghe bát quái chung quanh, nghĩ vừa rồi Hoài Kinh cùng Hoài Dương Hàn nói nói cười cười. Bộ dáng hai người nhìn qua, quan hệ không tồi, nhưng chân thật trong đó bao nhiêu thì người ngoài làm sao có thể nhìn ra được.
Bất quá, con trai Hoài Xương Triều một người đi một người lại tới, tình cảnh Hoài Kinh xác thật sẽ càng ngày càng khó.
Lúc Hứa Tinh Không còn đang miên man suy nghĩ, di động báo có một tin nhắn tới, cô nhìn qua, là Hoài Kinh gởi.
"Hoài: đêm nay sẽ hơi trễ một chút, ở nhà chờ, anh đi đón em."
Ngón tay vuốt lạnh lẽo màn hình, Hứa Tinh Không mím môi, gõ mấy chữ gởi đi.
"Tinh Không: Meo Meo chưa ăn cơm, em trực tiếp đến chỗ anh, chơi với nó trước."
Bởi vì vẫn chưa đem Meo Meo về nhà, cô cùng nó mấy hôm nay đều ở lại nhà Hoài Kinh.
Gọi xe taxi, Hứa Tinh Không trực tiếp đi đến nhà Hoài Kinh, lúc nhập mật mã vào, Meo Meo đã chờ bên trong cánh cửa. Cửa vừa mở, Meo Meo bước nhanh ra, Hứa Tinh Không mặt mày nhu hòa, ôm nó lên.
Hứa Tinh Không đem cho nó một chút đồ ăn cho mèo, sau đó đứng dậy đi phòng bếp mà tự mình làm một bữa cơm chiều đơn giản.
Sau khi ăn cơm, Hứa Tinh Không cầm chén đũa vào phòng bếp, rửa sạch chén đũa. Lúc rửa chén, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ thanh lãnh, chiếu sáng toàn bộ phòng bếp.
Sau khi rửa chén, Hứa Tinh Không vào phòng khách.
Khi cô ăn cơm, trời còn chưa tối đen, phòng khách không bật đèn. Nhưng hiện giờ ánh trăng vẩy đầy phòng khách, toàn bộ phòng trở nên thật sáng rỡ.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn đến phòng khách trống trải chỉ có ánh trăng, nhớ lại lần đầu tiên tới đây, khi đó phòng khách còn muốn quạnh quẽ hơn so với hiện tại, không có tới một tia nhân khí.
Anh ấy ngày thường chỉ nghỉ ngơi ở phòng ngủ, phòng khách này cũng bất quá chỉ là một phòng ở, không có cảm giác gia đình, làm sao sẽ có nhân khí?
Không riêng nơi này, đại trạch cũng thế.
Hiện tại nhìn tới, toàn bộ Hoài gia đều là rách nát. Một gia đình nếu tốt đẹp thì làm sao lại đem thân tình làm ra cho tới nỗi? Tâm tình Hoài Kinh sẽ như thế nào đây?
Ăn xong đồ ăn cho mèo, Meo Meo đi tới bên chân Hứa Tinh Không, ngửa đầu miêu ô một tiếng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua meo meo, Hứa Tinh Không cười, cô ôm nó lên.
Hoài Kinh đã nói khuya mới trở về, Hứa Tinh Không cũng không sốt ruột ngủ. Ôm meo meo đi thư phòng chọn quyển sách, Hứa Tinh Không tới ngồi xếp bằng trêи sô pha trong phòng khách nơi Hoài Hoàn trước đây ngồi.
Đêm nay ánh trăng thật sáng, Hứa Tinh Không chỉ bật hai ngọn đèn, nhờ vào ánh trăng cùng ánh đèn, tâm càng ngày càng an tĩnh, meo meo ngồi ở một bên, Hứa Tinh Không cúi đầu đọc sách.
Lúc Hoài Kinh mở cửa tiến vào liền thấy được người phụ nữ trêи sô pha. Cô nằm nghiêng trêи sô pha, dáng người lả lướt, ánh trăng sáng rỡ rọi vào trêи người cô, lại như được cô cảm nhiễm đến thật ôn nhu.
Quyển sách ở dưới tầm tay Hứa Tinh Không, cô chắp tay trước ngực, ngủ đến thật ngoan ngoãn.
Meo Meo ghé vào chân sô pha, khi nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu thoáng nhìn ra cửa, nhìn thấy Hoài Kinh, kêu miêu ô một tiếng.
Hoài Kinh tầm mắt vừa động, nhìn meo meo liếc mắt một cái, tay anh đặt ở bên môi, nhẹ giọng thở dài một tiếng. Meo meo hiểu ý không kêu nữa, cúi đầu ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt.
Hoài Kinh đi đến trước sô pha, ngồi xổm xuống.
Người phụ nữ ngủ thật sự say, vừa rồi Meo Meo kêu một tiếng vẫn không đánh thức cô dậy. Dưới ánh trăng, ngũ quan hình dáng của cô đều trở nên rất tinh xảo. Cô ở chỗ này chờ anh sao?
Hoài Kinh tưởng vậy.
Chỉ là tưởng tượng như vậy, tâm tình nguyên bản như phong sương bọc kín lại dường như được đốt cháy một chút, đem phong sương hóa thành sương mù, chất đầy tim anh.
Từ khi nào anh bắt đầu để ý đến cô, Hoài Kinh đã không nhớ rõ. Ngay cả hiện tại, anh nhớ lại cùng cô làm đủ loại, trong đầu tất cả đều là cô mặt thật đỏ, cúi đầu mỗi khi ngượng ngùng.
Mặt mày nhu hòa, Hoài Kinh dang tay ra vòng qua người Hứa Tinh Không. Thân thể cô ấm áp mềm mại, Hoài Kinh dùng một chút sức lực ôm cô lên.
Trong lòng ngực cô gái vẫn như cũ ngủ thật sâu, Hoài Kinh ôm cô thật cẩn thận đi lên lầu.
Khi Hứa Tinh Không được đặt xuống giường, cô mới thanh tỉnh một chút. Híp mắt lại, mở ra đèn bàn đầu giường, cô thấy bóng dáng ôn nhu của người đàn ông, trong lòng yên ổn xuống, cô nói một câu.
"Anh đã về."
Trong thanh âm còn mang theo vẻ ngây thơ vừa tỉnh ngủ.
Hai tay chống đỡ bên cạnh người cô, Hoài Kinh giơ tay nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô lên, nhỏ giọng.
"Ừ."
Thanh âm anh có chút mệt mỏi, Hứa Tinh Không nghe được, chợt mở bừng mắt.
Khuôn mặt tuấn dật trước mắt cô không có thần sắc mệt nhọc gì. Nhưng trong lòng hẳn là rất mệt? Rốt cuộc hiện tại Hoài gia muốn đuổi tận giết tuyệt, anh lẻ loi ứng phó một mình, trong lòng sẽ có bao nhiêu là mệt mỏi.
Ánh mắt Hứa Tinh Không mềm một chút, cô hỏi: "Rất mệt sao?"
Dưới ánh đèn, thần sắc anh hơi hơi động, khóe môi mang theo nụ cười, ngón tay thon dài ôn nhu sờ lên mặt cô, hỏi: "Em đau lòng?"
Hứa Tinh Không ngẩn ra, cô không biết nên trả lời như thế nào. Đau lòng có lẽ chưa nói tới, nhưng so với người thường khẳng định là có để ý hơn. Còn để ý nhiều hay ít, Hứa Tinh Không chưa nghĩ tới.
Thấy cô không nói gì, Hoài Kinh khóe môi nhấp nhấp, "Gần đây anh sẽ rất bận, khả năng không có thời gian cho em."
Trong lòng như là bị trộm đi thứ gì, có điểm hơi trống rỗng. Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, minh bạch ý của anh, cô lên tiếng: "Vâng."
Hai người chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao triền lẫn nhau, ái muội mê ly.
"Em sẽ chờ anh sao?"
Cô lần nữa giương mắt nhìn anh, cổ họng khẽ nhúc nhích, buột miệng, "Vâng."
Ý cười trong mắt Hoài Kinh gia tăng, anh dán môi lên môi cô, hôn thật sâu.
Hai người buổi tối không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Cô gái trong lòng ngực thật mau ổn định hô hấp, ngoài cửa sổ gió biển thổi lồng lộng, bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Đây là an bình cuối cùng trong lòng Hoài Kinh.
Hiện tại anh tiền đồ chưa biết, không thể đem cô cuốn vào bên trong phân tranh này, lúc này anh không làm được áo giáp cho cô, cũng không thể làm cho cô trở thành uy hϊế͙p͙ đối với anh.
Hoài Kinh gần đây rất bận, Hứa Tinh Không đem Meo Meo trở về nhà. Không có Hoài Kinh, cuộc sống một người một mèo tựa hồ trở nên rất trống vắng. Mà trước kia cô cũng như vậy lại hoàn toàn không cảm thấy cái gì.
Ăn cơm chiều xong, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo đọc sách một lát, phòng nhỏ mà lại hơi nóng, làm cô mơ mơ màng màng cảm giác có chút không khỏe. Hứa Tinh Không ôm Meo Meo, mở điện thoại ra tìm WeChat.
WeChat không có tin tức gì gởi đến, cô mở xem tin tức của bạn bè, xem một lúc thì thấy tin của Trần Uyển Uyển.
Ăn một ngụm lớn: "Xin hỏi ở Hạ Thành có phòng mỹ thuật nào tốt một chút, có thu nhận trẻ em 5 tuổi. Chỉ cần giá cả hợp lý, đối với trẻ em có kiên nhẫn, giáo viên thật soái là được. Cầu các vị cô dì chú bác giúp đỡ, cho con tôi trở thành nghệ thuật gia vĩ đại (đừng để cho con ở nhà phiền chết tôi là được)."
Nhìn tin tức Trần Uyển Uyển đăng lên, Hứa Tinh Không đầu tiên cười ngất, sau lại nhớ ở I Drink có đọc qua quảng cáo về phòng mỹ thuật Vi Tuyền.
Hứa Tinh Không mở ra giao diện bạn tốt, tìm tên Trần Uyển Uyển.
"Tinh Không: Đối diện cửa hàng tớ ở chung cư Giai Đình mới mở một phòng mỹ thuật, tớ xem tranh của họa sĩ kia thật không tồi."
"Ăn một ngụm lớn: Thật sự? Chi phí thế nào? Bên trong là dạng gì?"
"Tinh Không: tớ mới chỉ nhìn poster, những thứ khác không biết, thứ bảy này tớ giúp cậu đi xem."
"Ăn một ngụm lớn: Không hổ là mẹ nuôi Khang Khang, thứ bảy tớ có việc không đi được, phiền cậu đi trước hỗ trợ thăm dò."
"Tinh Không: Được."
Theo ủy thác từ Trần Uyển Uyển, sáng thứ bảy Hứa Tinh Không đi đến phố Hòa Bình. Sáng thứ bảy, người ở đây không nhiều, chỉ có từng nhóm thiếu niên tụ tập chờ ở đó, chờ cửa hàng mở cửa.
Cửa hàng trêи phố Hòa Bình buổi tối bán đến khuya, buổi sáng giống nhau đến 9 giờ rưỡi mới mở cửa. I Drink xem vậy là mở cửa sớm, lúc Hứa Tinh Không đi đến thấy Đỗ Nhất Triết đang mở cửa, còn Hoàng Phủ Nhất Đóa cùng A Kim đang đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn.
Hôm nay Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc một bộ váy bồng màu đen ác ma, làn váy cùng cổ tay áo có nạm biên màu đỏ rực. Tuy rằng là trang phục của tiểu ác ma nhưng là phá lệ thật đáng yêu, trêи đầu còn mang theo hình hai diễn viên yêu thích đóng vai ác ma.
Xứng đôi với cô là A Kim, sau lưng có một đôi cánh dơi màu đen, khi nó quay đầu lại, Hứa Tinh Không mới thấy rõ nó là cos quỷ hút máu.
Hứa Tinh Không nhìn nhìn liền nở nụ cười.
Tai mũi A Kim đều thích, Hứa Tinh Không vừa mới lại gần, nó liền chạy chậm tới. Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn theo nó thấy được Hứa Tinh Không, ánh mắt cô bé sáng lên.
"Chị!" Hoàng Phủ Nhất Đóa kêu một tiếng, chạy chậm lại ôm lấy Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không được cô ôm ấp áp đầy cõi lòng, cười duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt ác ma.
Hứa Tinh Không thỉnh thoảng có việc thì ghé, không có việc thì chỉ ngẫu nhiên tới xem một chút, hai ngày trước cô vừa tới hôm nay lại tới nữa, phỏng chừng là có việc.
Đỗ Nhất Triết hỏi một câu, Hứa Tinh Không mới nhìn thoáng qua lầu hai chung cư Giai Đình, hỏi: "Phòng mỹ thuật Vi Tuyền kia lúc này có mở cửa không?"
"Có." Hoàng Phủ Nhất Đóa gật đầu nói: "Em thường xuyên nhìn thấy một đám người đầy thuốc màu từ thang máy chung cư đi ra. Làm sao vậy chị?"
"Bạn của chị có con muốn học vẽ tranh, chị lại đây xem nơi này có thích hợp hay không." Hứa Tinh Không cười nói, "Có dạy con nít không?"
Phòng làm việc mới mở, có lẽ hiện tại còn chưa chiêu sinh không chừng.
"Có." Hoàng Phủ Nhất Đóa tiếp tục gật đầu nói: "Có một đám, lớn bé đều có, được giáo viên đưa ra. Ai, giáo viên kia thật sự soái lắm nha."
Hoàng Phủ Nhất Đóa vẫn luôn ở phố Hoà Bình, cùng A Kim quan sát đường xá, quả thực như cơ quan tình báo.
"Soái lắm à?" Đỗ Nhất Triết đứng bên cạnh đang vây tạp dề, cười hỏi một câu.
Hoàng Phủ Nhất Đóa quay đầu lại nhìn cậu, cười hì hì nói: "Mặc kệ soái cỡ nào trong mắt em đều không soái như A Triết."
Đỗ Nhất Triết ánh mắt sáng lên, tâm tình thực tốt, cậu nhìn Hoàng Phủ Nhất Đóa, cười nói: "Em dẫn chị lên đó nhìn xem, bây giờ nói gì cũng không bằng."
Nghe đến đây, Hoàng Phủ Nhất Đóa gật gật đầu, "Đúng vậy, chị, em dẫn chị lên đó thực địa khảo sát một chút."
"Được." Hứa Tinh Không cười nói, "Cảm ơn."
Hoàng Phủ Nhất Đóa đối với phố Hòa Bình coi như thật rành rẽ, dẫn theo Hứa Tinh Không như ngựa quen đường cũ tìm được thang máy chung cư, ấn lầu hai.
Từ thang máy đi ra, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua phòng 206B, phòng chung cư Giai Đình hình như có ba loại, đánh theo ABC.
Phòng B là hai phòng một sảnh, diện tích khoảng 70m2, cùng cỡ với phòng chung cư của Hứa Tinh Không.
Tới cửa phòng 206B, Hứa Tinh Không gõ gõ cửa. Bên trong có người trả lời, sau đó chạy tới mở cửa. MỞ cửa là một nam sinh mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo rất thanh tú, mái tóc khá dài.
"Xin chào." Ánh mắt nam sinh giật giật, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Hai vị tới là..."
"Chúng tôi tới khảo sát, bạn của chị tôi có con muốn học vẽ tranh." Hoàng Phủ Nhất Đóa cười nói rõ ý định.
"A, mời vào mời vào." Nam sinh cười mở cửa, đứng nghiêng qua một bên để các cô tiến vào, "Em tên là Trác Ngũ, là học sinh của thầy Bạch Trúc, thầy có việc đi ra ngoài trong chốc lát sẽ trở về, hai vị cứ tiến vào xem trước đi."
"Tốt, cảm ơn." Hứa Tinh Không nói cảm ơn sau đó đi theo Trác Ngũ vào phòng làm việc.
Phòng làm việc chủ yếu là ở phòng khách, phòng khách thông với ban công, trêи ban công có một ít bàn vẽ. Phòng ngủ chung cư được làm thành một lớp học nhỏ, bên trong bày vài bàn ghế vẽ, đều không cao. Xem ra nơi này chủ yếu nhận học sinh đều không khác tuổi với Khang Khang.
Phòng ngủ cùng phòng khách cùng một hướng, buổi sáng mặt trời thật sáng, chiếu ấm áp đến toàn bộ phòng. Đồ dùng dạy học cùng bàn ghế đều rất mời, bục giảng có vẽ vài nét bút họa. Ít ỏi vài nét bút nhưng có thể thấy được công lực mạnh mẽ, có thể mơ hồ nhìn ra được là một con ngựa.
Không biết Bạch Trúc khi nào về, Hứa Tinh Không để Hoàng Phủ Nhất Đóa đi về trước. Lần đầu tiên mang thú nuôi đến có chút không lễ phép, A Kim đã được để lại trong tiệm. Hiện tại phố Hòa Bình người dần dần đông, Đỗ Nhất Triết vừa bán vừa chiếu cố A Kim, Hứa Tinh Không sợ cậu không ứng phó kịp.
Hoàng Phủ Nhất Đóa đi rồi, Hứa Tinh Không ở lại lớp học nhỏ nhìn trong chốc lát, sau đó đi ra ngoài. Trác Ngũ sau đi dẫn các cô vào liền quay trở lại phòng khách tiếp tục vẽ tranh. Cậu gọi Bạch Trúc là thầy giáo, hẳn cũng là học sinh của Bạch Trúc.
Hứa Tinh Không ra khỏi phòng học nhìn thoáng qua Trác Ngũ vẽ thế nào. Cậu vẽ một bức phác họa, đối diện để vật tham chiếu, là một quả táo.
Nam sinh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vẽ tranh công lực rất sâu, phác họa một quả táo, ánh sáng màu sắc đều miêu tả thật tốt.
Hứa Tinh Không chỉ nhìn một hồi rồi không xem tiếp, sợ chậm trễ cậu vẽ tranh. Cô tới ban công nhìn thoáng xuống đường, ở ban công này có thể nhìn đến phố Hòa Bình, hơn nữa vừa vặn là cửa hàng của cô. Đỗ Nhất Triết đang vội, Hoàng Phủ Nhất Đóa đang chơi với A Kim, Hứa Tinh Không cười cười thu hồi tầm mắt.
Thu tầm mắt lại, Hứa Tinh Không lại nhìn lướt qua bàn vẽ ở ban công. Tại đây giữa một đống bàn vẽ, có một bức vẽ tranh sơn dầu đang vẽ dở để trêи một bàn vẽ.
Tranh sơn dầu họa một cô bé, trêи tay nắm đóa bồ công anh, đang chạy vội trêи đồng. Cô bé mặc một áo khoác đỏ, có hai bím tóc, bồ công anh trêи tay cũng đang phiêu tán theo gió.
Tuy rằng chỉ vẽ bóng dáng một cô bé nhưng từ bóng dáng này có thể nhìn thấy cô bé hồn nhiên cùng vui sướиɠ.
Hứa Tinh Không nhớ lại bức họa ở trêи tờ quảng cáo.
Bức này hẳn cũng là do Bạch Trúc họa.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn thoáng qua Trác Ngũ mới vừa họa xong, hỏi một câu: "Thầy Bạch Trúc của em có con không?"
Trác Ngũ cười, nói: "Không có, thầy Bạch còn độc thân."
Cậu mới vừa nói xong, tầm mắt Hứa Tinh Không quay trở lại bức họa, Trác Ngũ đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Thầy Bạch!"
Hứa Tinh Không tầm mắt vừa động, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng một người đàn ông cao khoảng hơn một mét tám, anh mặc một cái quần dài màu kem nhạt, nửa người trêи là áo màu trắng, trêи cổ quấn một khăn quàng cổ màu xanh nhạt, bên ngoài là một áo khoác màu tối có ô vuông.
Cùng Trác Ngũ, người này cho cảm giác cũng không sai biệt lắm, tóc anh cũng hơi dài nhưng không rũ che mặt, thoạt nhìn thật thanh tân sạch sẽ.
Hứa Tinh Không cũng từng rất thích minh tinh Nhật Bản, người này cho cô cảm giác giống Bách Nguyên Sùng lúc trẻ. Diện mạo cùng khí chất cũng khá giống, như là đi ra từ truyện tranh.
Đôi mắt anh thật đen, giống như hắc diệu thạch, lúc này nhìn chằm chằm Hứa Tinh Không, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhìn đến anh đứng ở cửa, Hứa Tinh Không trong lòng có chút xấu hổ. Cô vừa mới hỏi người ta có con hay không, giống như bị anh ta nghe được rồi.
Hỏi người khác có con hay không, không biết còn tưởng rằng cô có ý tứ gì với họ.
Hứa Tinh Không nhấp môi cười cười, nói: "Chào thầy Bạch, tôi tới hỏi thăm việc học vẽ tranh cho trẻ con."
Bạch Trúc này, khí chất có chút nghệ thuật thanh dật thoát tục, nhìn qua rất cao lãnh.
Anh nghe cô hỏi vấn đề xong, ánh mắt phức tạp lướt qua, ngước mắt hỏi một câu, "Là con của cô?" "Không phải." Hứa Tinh Không lắc lắc đầu, cười nói: "Bạn của tôi."
Nghe xong cô lời nói, Bạch Trúc hơi hơi gật gật đầu, chỉ chỉ bên cạnh phòng ngủ phụ, nói: "Tới văn phòng của tôi nói một chút đi."
Học phí ở đây không cao, so với những chương trình khác ở Hạ Thành, lại ở vị trí như chung cư Giai Đình này còn có thể xem khá thấp, ở địa phương đắt đỏ như vậy mà học phí một năm chỉ hơn 2 vạn.
Không riêng Hứa Tinh Không cảm thấy không thể tưởng tượng, Trần Uyển Uyển cũng cảm thấy không thể tưởng
tượng.
Hai người chủ nhật hẹn nhau đi chùa Khanh Bình, Trần Uyển Uyển lái xe, kinh ngạc hỏi: "Hai vạn? Thấp như vậy? Thuốc màu đều không tốn? Cái lớp học này là vô lợi nhuận sao?"
Trần Uyển Uyển nói như vậy, kỳ thật trong lòng cảm thấy có chút không quá đáng tin cậy. Có vài lớp mỹ thuật học phí thấp, nhưng phí thượng vàng hạ cám khác, cuối cùng tính lại kỳ thật lại cao hơn so với nơi khác.
Tuy rằng Trần Uyển Uyển cho là như vậy, Hứa Tinh Không lại cảm thấy chỗ này là được. Bạch Trúc không có con, lại có thể họa được con nít sinh động như vậy, có thể thấy được anh ta thật thích trẻ con. Hơn nữa phòng học lại kế bên I Drink, nếu Trần Uyển Uyển có việc bận, Khang Khang sau khi tan học có thể chờ mẹ ở đó.
"Tớ cảm thấy giáo viên kia nhìn qua rất lợi hại, có cảm giác như nghệ thuật gia." Hứa Tinh Không nói.
"Nghệ thuật gia?" Trần Uyển Uyển mắt to trừng lên, hỏi: "Soái sao?"
Hứa Tinh Không có chút bất đắc dĩ, thành thật mà nói: "Rất soái, giống Bách Nguyên Sùng."
"Ngọa tào!" Tâm mê trai của Trần Uyển Uyển xông ra, tuy rằng cô không xác định có cho Khang Khang đi tới đó học hay không, nhưng mà...
"Có thời gian tớ muốn đích thân đi khảo sát một chút."
Hứa Tinh Không: "......"
Vừa qua tết Âm lịch, ở đây có nhiều người đến cầu phúc, chùa Khanh Bình so với lần trước họ đến có điểm náo nhiệt hơn nhiều.
Hứa Tinh Không cầm hương cùng Trần Uyển Uyển tế bái. Sau đi ra miếu đường, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn tới cây nhân duyên trong miếu đường trong viện phía sau.
Cây nhân duyên vào mùa đông, lá cây vẫn rậm rạp như cũ, nhìn qua thật có nhiều sức sống cùng phấn chấn. Lần trước Trần Uyển Uyển một hai bắt cô cầu nhân duyên, dây buộc nhân duyên sau đó bị Hoài Kinh nhìn thấy, Hứa Tinh Không mới biết được mẹ anh thanh tu trong chùa này.
Theo bản năng gian, Hứa Tinh Không đi tới hướng sân sau.
Trần Uyển Uyển xin xong một cái bùa bình an cho Khang Khang xong , thấy Hứa Tinh Không lần này thế nhưng chủ động đi đến cây nhân duyên, chạy nhanh theo hỏi: "Cậu sao lần này nghĩ thông rồi à? Muốn tới cầu nhân duyên?"
Trần Uyển Uyển thanh âm không nhỏ, vừa vào cửa, bên trong cánh cửa đứng ở cạnh cây nhân duyên có hai người nghe cô nói thì quay đầu lại. Một người đàn ông cỡ 30 tuổi, cùng một người phụ nữ cỡ 60 tuổi, xem bộ dáng hẳn là mẹ con.
Lúc hai người quay đầu, trong nháy mắt Hứa Tinh Không nhìn đến người đàn ông kia nao nao. Mà lúc Hứa Tinh Không đang sững sờ, Trần Uyển Uyển phía sau vỗ tay một cái, kinh hỉ mà kêu một tiếng.
"Cô Dương, học trưởng Bạch Trúc!"
Trần Uyển Uyển kêu cô Dương, là giáo viên dạy tiếng Đức ở đại học cho Hứa Tinh Không, Dương Văn Du.
Môn tiếng Đức cao cấp là môn bắt buộc, hơn nữa là bài chuyên ngành, chương trình học thật nhiều, Dương Văn Du cùng ban tiếng Đức lúc ấy đều rất nghiêm chỉnh.
Hứa Tinh Không biết cô Dương, cũng biết cô có một đứa con trai, nhưng cô thật không biết Bạch Trúc chính là con của cô giáo.
Lúc Hứa Tinh Không cùng cô Dương chào hỏi xong, Trần Uyển Uyển nhìn ra tới, cô chụp tay Hứa Tinh Không, có chút hận sắt không thành thép.
"Ai nha, học trưởng Bạch Trúc cậu đã quên? Anh ấy lúc đi phòng học chờ cô Dương tan học đều ngồi ở bên cạnh cậu."
Trần Uyển Uyển vừa nói xong, trước mặt Hứa Tinh Không duỗi ra một bàn tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Cô giương mắt nhìn về phía Bạch Trúc, Bạch Trúc rũ mắt nhìn cô, hai tròng mắt đen mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Đã lâu không gặp."
Sứt đầu mẻ trán một buổi sáng, Trần Uyển Uyển cầm văn kiện vừa đi lại phía Hứa Tinh Không, vừa la làng, "Vội chết luôn, vội chết luôn." Hứa Tinh Không cười tiếp nhận văn kiện, nhìn Trần Uyển Uyển vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi lên bàn mình.
"Yêu cầu phải phiên dịch văn kiện này ngay hay sao?" Trần Uyển Uyển lo không hết việc, Hứa Tinh Không sẵn sàng chia sẻ một chút.
Trần Uyển Uyển vẻ mặt cảm động, duỗi tay ôm Hứa Tinh Không vào trong ngực, làm nũng nói: "Cậu đúng là người yêu của tớ."
Hứa Tinh Không cười cười, đem văn kiện mở ra.
Bởi vì còn công việc ngập đầu, Trần Uyển Uyển chỉ ôm Hứa Tinh Không trong chốc lát, hỏi: "Chủ nhật có thời gian không?"
Hứa Tinh Không cầm văn kiện ngẩng đầu, cười nói: "Giám đốc Trần có an bài gì sao?"
"Ừ." Trần Uyển Uyển nói ngắn gọn: "Bạn lão Chiêm lại tặng hai vé đi chùa Khanh Bình. Thế nào? Chủ nhật cùng đi gột rửa linh hồn?"
Bị Trần Uyển Uyển chọc cười, Hứa Tinh Không nghĩ lại một chút, lần trước sau khi đi Khanh Bình, I Drink buôn bán không tồi, mẹ cùng em trai cũng đều khỏe mạnh bình an, cảm giác như thật là linh nghiệm.
"Được." Hứa Tinh Không đáp ứng.
...
Hoài Kinh đang nhìn văn kiện, có người gõ cửa, anh không ngẩng đầu, trầm giọng nói một câu, "Vào đi."
Người vừa vào cửa cười một tiếng, đi vào nói: "Bận như vậy à?"
Hoài Kinh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Dương Hàn một thân quần áo tây đi vào. Đổi trang phục hip-hop, mặc vào đồ tây cắt may khéo léo, Hoài Dương Hàn có vẻ thành thục hơn, cũng ra dáng ra hình.
Nhìn lướt qua, Hoài Kinh lại cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ, khóe môi hơi câu nói: "Không tồi."
Biết anh đang nói tới tây trang mình đang mặc, Hoài Dương Hàn cảm thấy có chút khó chịu, anh thả lỏng cà vạt một chút, bất đắc dĩ nói: "Bà nội một hai bắt em mặc."
Hoài Dương Hàn nói xong, đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống trêи bàn, nhìn thoáng qua chồng hồ sơ cao nghệu, da đầu có chút tê dại.
"Anh còn phải làm bao lâu?" Hoài Dương Hàn hỏi.
Ký xong một tờ văn kiện, Hoài Kinh hơi rũ mắt, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi một câu: "Làm sao?"
"Cùng nhau ăn cơm chiều, em tích cóp lại cũng được một bữa tiệc." Hoài Dương Hàn cười hì hì nói, "Cho nên trước tiên lại đây tìm anh."
Nghe đến đây, Hoài Kinh mới ngẩng đầu lên nhìn Hoài Dương Hàn, mắt chọn chọn nói: "Ngay lập tức."
Ngày đầu tiên trở lại làm việc, công tác bận rộn cuối cùng cũng đã xong, tới giờ tan tầm, Hứa Tinh Không đi thang máy xuống lầu. Vừa đến đại sảnh, thang máy kế bên cũng mở ra, thanh âm sáng ngời truyền tới, từ trong thang máy cùng đi ra hai người.
Hai người vóc dáng đều rất cao, nhưng người mặc một thân tây trang màu đen cao hơn một chút, thân hình anh cao dài đĩnh bạt, ngũ quan tinh xảo tuấn dật, thần sắc thanh lãnh, bộ đồ đoan chính càng làm anh toát ra vẻ tinh anh cùng quý khí mười phần.
Người bên cạnh anh đang nói chuyện, thanh âm sáng ngời là từ người đó phát ra. Anh cũng mặc một thân tây trang, nhưng nhìn qua có vẻ tùy tiện một ít. Khuôn mặt hơi trẻ con một chút, nhưng cũng rất xứng với bộ tây trang trêи người. Lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, tựa hồ đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Người thần sắc thanh lãnh kia đúng là Hoài Kinh.
Thời điểm Hứa Tinh Không nhìn qua, anh tựa hồ cũng đã nhận ra, tầm mắt nhấc lên hướng đến bên này. Hai người tầm mắt chạm nhau, dừng lại một chút.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông đã ra tới đại sảnh.
Khi làm việc hoặc trước mặt nhân viên, Hoài Kinh luôn cho người ta một loại cảm giác thân sĩ ít nói ít cười.
Hoài Kinh như vậy, làm Hứa Tinh Không thích dã man. Nhưng cô nhớ lại bộ dáng nhiều khi anh chọc cô, lại mang theo mười phần ấu trĩ.
Tuy rằng ấu trĩ, nhưng cũng ấu trĩ đến đáng yêu.
"Wow, bên người Hoài tổng có phải là con thứ hai của Hoài đổng Hứa Thiến không? Như thế nào mà hai người lớn đều soái như vậy?"
Sau khi hai người rời khỏi, trong đại sảnh tốp năm tốp ba cũng bắt đầu nghị luận ồn ào lên, đa số là phụ nữ nói chuyện.
"Đúng vậy, chính là Hoài Dương Hàn, nghe nói là bị Hoài đổng kêu trở về giúp ông ấy. Con trai lớn của Hoài đổng bị cách chức vì chuyện của Lâm Vĩ Du."
"Lâm Vĩ Du sự tình có quan hệ gì với Hoài Dương Bình? Nói như vậy chẳng lẽ chuyện kia cũng có quan hệ với Hoài đổng sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là Hoài đổng đưa đến ngáng chân Hoài tổng của chúng ta."
"Con trai lớn không dùng được, liền đem con thứ hai trở về, Hoài đổng đây là muốn áp chết Hoài tổng của chúng ta đây!"
Hứa Tinh Không nghe bát quái chung quanh, nghĩ vừa rồi Hoài Kinh cùng Hoài Dương Hàn nói nói cười cười. Bộ dáng hai người nhìn qua, quan hệ không tồi, nhưng chân thật trong đó bao nhiêu thì người ngoài làm sao có thể nhìn ra được.
Bất quá, con trai Hoài Xương Triều một người đi một người lại tới, tình cảnh Hoài Kinh xác thật sẽ càng ngày càng khó.
Lúc Hứa Tinh Không còn đang miên man suy nghĩ, di động báo có một tin nhắn tới, cô nhìn qua, là Hoài Kinh gởi.
"Hoài: đêm nay sẽ hơi trễ một chút, ở nhà chờ, anh đi đón em."
Ngón tay vuốt lạnh lẽo màn hình, Hứa Tinh Không mím môi, gõ mấy chữ gởi đi.
"Tinh Không: Meo Meo chưa ăn cơm, em trực tiếp đến chỗ anh, chơi với nó trước."
Bởi vì vẫn chưa đem Meo Meo về nhà, cô cùng nó mấy hôm nay đều ở lại nhà Hoài Kinh.
Gọi xe taxi, Hứa Tinh Không trực tiếp đi đến nhà Hoài Kinh, lúc nhập mật mã vào, Meo Meo đã chờ bên trong cánh cửa. Cửa vừa mở, Meo Meo bước nhanh ra, Hứa Tinh Không mặt mày nhu hòa, ôm nó lên.
Hứa Tinh Không đem cho nó một chút đồ ăn cho mèo, sau đó đứng dậy đi phòng bếp mà tự mình làm một bữa cơm chiều đơn giản.
Sau khi ăn cơm, Hứa Tinh Không cầm chén đũa vào phòng bếp, rửa sạch chén đũa. Lúc rửa chén, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ thanh lãnh, chiếu sáng toàn bộ phòng bếp.
Sau khi rửa chén, Hứa Tinh Không vào phòng khách.
Khi cô ăn cơm, trời còn chưa tối đen, phòng khách không bật đèn. Nhưng hiện giờ ánh trăng vẩy đầy phòng khách, toàn bộ phòng trở nên thật sáng rỡ.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn đến phòng khách trống trải chỉ có ánh trăng, nhớ lại lần đầu tiên tới đây, khi đó phòng khách còn muốn quạnh quẽ hơn so với hiện tại, không có tới một tia nhân khí.
Anh ấy ngày thường chỉ nghỉ ngơi ở phòng ngủ, phòng khách này cũng bất quá chỉ là một phòng ở, không có cảm giác gia đình, làm sao sẽ có nhân khí?
Không riêng nơi này, đại trạch cũng thế.
Hiện tại nhìn tới, toàn bộ Hoài gia đều là rách nát. Một gia đình nếu tốt đẹp thì làm sao lại đem thân tình làm ra cho tới nỗi? Tâm tình Hoài Kinh sẽ như thế nào đây?
Ăn xong đồ ăn cho mèo, Meo Meo đi tới bên chân Hứa Tinh Không, ngửa đầu miêu ô một tiếng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua meo meo, Hứa Tinh Không cười, cô ôm nó lên.
Hoài Kinh đã nói khuya mới trở về, Hứa Tinh Không cũng không sốt ruột ngủ. Ôm meo meo đi thư phòng chọn quyển sách, Hứa Tinh Không tới ngồi xếp bằng trêи sô pha trong phòng khách nơi Hoài Hoàn trước đây ngồi.
Đêm nay ánh trăng thật sáng, Hứa Tinh Không chỉ bật hai ngọn đèn, nhờ vào ánh trăng cùng ánh đèn, tâm càng ngày càng an tĩnh, meo meo ngồi ở một bên, Hứa Tinh Không cúi đầu đọc sách.
Lúc Hoài Kinh mở cửa tiến vào liền thấy được người phụ nữ trêи sô pha. Cô nằm nghiêng trêи sô pha, dáng người lả lướt, ánh trăng sáng rỡ rọi vào trêи người cô, lại như được cô cảm nhiễm đến thật ôn nhu.
Quyển sách ở dưới tầm tay Hứa Tinh Không, cô chắp tay trước ngực, ngủ đến thật ngoan ngoãn.
Meo Meo ghé vào chân sô pha, khi nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu thoáng nhìn ra cửa, nhìn thấy Hoài Kinh, kêu miêu ô một tiếng.
Hoài Kinh tầm mắt vừa động, nhìn meo meo liếc mắt một cái, tay anh đặt ở bên môi, nhẹ giọng thở dài một tiếng. Meo meo hiểu ý không kêu nữa, cúi đầu ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt.
Hoài Kinh đi đến trước sô pha, ngồi xổm xuống.
Người phụ nữ ngủ thật sự say, vừa rồi Meo Meo kêu một tiếng vẫn không đánh thức cô dậy. Dưới ánh trăng, ngũ quan hình dáng của cô đều trở nên rất tinh xảo. Cô ở chỗ này chờ anh sao?
Hoài Kinh tưởng vậy.
Chỉ là tưởng tượng như vậy, tâm tình nguyên bản như phong sương bọc kín lại dường như được đốt cháy một chút, đem phong sương hóa thành sương mù, chất đầy tim anh.
Từ khi nào anh bắt đầu để ý đến cô, Hoài Kinh đã không nhớ rõ. Ngay cả hiện tại, anh nhớ lại cùng cô làm đủ loại, trong đầu tất cả đều là cô mặt thật đỏ, cúi đầu mỗi khi ngượng ngùng.
Mặt mày nhu hòa, Hoài Kinh dang tay ra vòng qua người Hứa Tinh Không. Thân thể cô ấm áp mềm mại, Hoài Kinh dùng một chút sức lực ôm cô lên.
Trong lòng ngực cô gái vẫn như cũ ngủ thật sâu, Hoài Kinh ôm cô thật cẩn thận đi lên lầu.
Khi Hứa Tinh Không được đặt xuống giường, cô mới thanh tỉnh một chút. Híp mắt lại, mở ra đèn bàn đầu giường, cô thấy bóng dáng ôn nhu của người đàn ông, trong lòng yên ổn xuống, cô nói một câu.
"Anh đã về."
Trong thanh âm còn mang theo vẻ ngây thơ vừa tỉnh ngủ.
Hai tay chống đỡ bên cạnh người cô, Hoài Kinh giơ tay nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô lên, nhỏ giọng.
"Ừ."
Thanh âm anh có chút mệt mỏi, Hứa Tinh Không nghe được, chợt mở bừng mắt.
Khuôn mặt tuấn dật trước mắt cô không có thần sắc mệt nhọc gì. Nhưng trong lòng hẳn là rất mệt? Rốt cuộc hiện tại Hoài gia muốn đuổi tận giết tuyệt, anh lẻ loi ứng phó một mình, trong lòng sẽ có bao nhiêu là mệt mỏi.
Ánh mắt Hứa Tinh Không mềm một chút, cô hỏi: "Rất mệt sao?"
Dưới ánh đèn, thần sắc anh hơi hơi động, khóe môi mang theo nụ cười, ngón tay thon dài ôn nhu sờ lên mặt cô, hỏi: "Em đau lòng?"
Hứa Tinh Không ngẩn ra, cô không biết nên trả lời như thế nào. Đau lòng có lẽ chưa nói tới, nhưng so với người thường khẳng định là có để ý hơn. Còn để ý nhiều hay ít, Hứa Tinh Không chưa nghĩ tới.
Thấy cô không nói gì, Hoài Kinh khóe môi nhấp nhấp, "Gần đây anh sẽ rất bận, khả năng không có thời gian cho em."
Trong lòng như là bị trộm đi thứ gì, có điểm hơi trống rỗng. Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, minh bạch ý của anh, cô lên tiếng: "Vâng."
Hai người chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao triền lẫn nhau, ái muội mê ly.
"Em sẽ chờ anh sao?"
Cô lần nữa giương mắt nhìn anh, cổ họng khẽ nhúc nhích, buột miệng, "Vâng."
Ý cười trong mắt Hoài Kinh gia tăng, anh dán môi lên môi cô, hôn thật sâu.
Hai người buổi tối không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Cô gái trong lòng ngực thật mau ổn định hô hấp, ngoài cửa sổ gió biển thổi lồng lộng, bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Đây là an bình cuối cùng trong lòng Hoài Kinh.
Hiện tại anh tiền đồ chưa biết, không thể đem cô cuốn vào bên trong phân tranh này, lúc này anh không làm được áo giáp cho cô, cũng không thể làm cho cô trở thành uy hϊế͙p͙ đối với anh.
Hoài Kinh gần đây rất bận, Hứa Tinh Không đem Meo Meo trở về nhà. Không có Hoài Kinh, cuộc sống một người một mèo tựa hồ trở nên rất trống vắng. Mà trước kia cô cũng như vậy lại hoàn toàn không cảm thấy cái gì.
Ăn cơm chiều xong, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo đọc sách một lát, phòng nhỏ mà lại hơi nóng, làm cô mơ mơ màng màng cảm giác có chút không khỏe. Hứa Tinh Không ôm Meo Meo, mở điện thoại ra tìm WeChat.
WeChat không có tin tức gì gởi đến, cô mở xem tin tức của bạn bè, xem một lúc thì thấy tin của Trần Uyển Uyển.
Ăn một ngụm lớn: "Xin hỏi ở Hạ Thành có phòng mỹ thuật nào tốt một chút, có thu nhận trẻ em 5 tuổi. Chỉ cần giá cả hợp lý, đối với trẻ em có kiên nhẫn, giáo viên thật soái là được. Cầu các vị cô dì chú bác giúp đỡ, cho con tôi trở thành nghệ thuật gia vĩ đại (đừng để cho con ở nhà phiền chết tôi là được)."
Nhìn tin tức Trần Uyển Uyển đăng lên, Hứa Tinh Không đầu tiên cười ngất, sau lại nhớ ở I Drink có đọc qua quảng cáo về phòng mỹ thuật Vi Tuyền.
Hứa Tinh Không mở ra giao diện bạn tốt, tìm tên Trần Uyển Uyển.
"Tinh Không: Đối diện cửa hàng tớ ở chung cư Giai Đình mới mở một phòng mỹ thuật, tớ xem tranh của họa sĩ kia thật không tồi."
"Ăn một ngụm lớn: Thật sự? Chi phí thế nào? Bên trong là dạng gì?"
"Tinh Không: tớ mới chỉ nhìn poster, những thứ khác không biết, thứ bảy này tớ giúp cậu đi xem."
"Ăn một ngụm lớn: Không hổ là mẹ nuôi Khang Khang, thứ bảy tớ có việc không đi được, phiền cậu đi trước hỗ trợ thăm dò."
"Tinh Không: Được."
Theo ủy thác từ Trần Uyển Uyển, sáng thứ bảy Hứa Tinh Không đi đến phố Hòa Bình. Sáng thứ bảy, người ở đây không nhiều, chỉ có từng nhóm thiếu niên tụ tập chờ ở đó, chờ cửa hàng mở cửa.
Cửa hàng trêи phố Hòa Bình buổi tối bán đến khuya, buổi sáng giống nhau đến 9 giờ rưỡi mới mở cửa. I Drink xem vậy là mở cửa sớm, lúc Hứa Tinh Không đi đến thấy Đỗ Nhất Triết đang mở cửa, còn Hoàng Phủ Nhất Đóa cùng A Kim đang đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn.
Hôm nay Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc một bộ váy bồng màu đen ác ma, làn váy cùng cổ tay áo có nạm biên màu đỏ rực. Tuy rằng là trang phục của tiểu ác ma nhưng là phá lệ thật đáng yêu, trêи đầu còn mang theo hình hai diễn viên yêu thích đóng vai ác ma.
Xứng đôi với cô là A Kim, sau lưng có một đôi cánh dơi màu đen, khi nó quay đầu lại, Hứa Tinh Không mới thấy rõ nó là cos quỷ hút máu.
Hứa Tinh Không nhìn nhìn liền nở nụ cười.
Tai mũi A Kim đều thích, Hứa Tinh Không vừa mới lại gần, nó liền chạy chậm tới. Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn theo nó thấy được Hứa Tinh Không, ánh mắt cô bé sáng lên.
"Chị!" Hoàng Phủ Nhất Đóa kêu một tiếng, chạy chậm lại ôm lấy Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không được cô ôm ấp áp đầy cõi lòng, cười duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt ác ma.
Hứa Tinh Không thỉnh thoảng có việc thì ghé, không có việc thì chỉ ngẫu nhiên tới xem một chút, hai ngày trước cô vừa tới hôm nay lại tới nữa, phỏng chừng là có việc.
Đỗ Nhất Triết hỏi một câu, Hứa Tinh Không mới nhìn thoáng qua lầu hai chung cư Giai Đình, hỏi: "Phòng mỹ thuật Vi Tuyền kia lúc này có mở cửa không?"
"Có." Hoàng Phủ Nhất Đóa gật đầu nói: "Em thường xuyên nhìn thấy một đám người đầy thuốc màu từ thang máy chung cư đi ra. Làm sao vậy chị?"
"Bạn của chị có con muốn học vẽ tranh, chị lại đây xem nơi này có thích hợp hay không." Hứa Tinh Không cười nói, "Có dạy con nít không?"
Phòng làm việc mới mở, có lẽ hiện tại còn chưa chiêu sinh không chừng.
"Có." Hoàng Phủ Nhất Đóa tiếp tục gật đầu nói: "Có một đám, lớn bé đều có, được giáo viên đưa ra. Ai, giáo viên kia thật sự soái lắm nha."
Hoàng Phủ Nhất Đóa vẫn luôn ở phố Hoà Bình, cùng A Kim quan sát đường xá, quả thực như cơ quan tình báo.
"Soái lắm à?" Đỗ Nhất Triết đứng bên cạnh đang vây tạp dề, cười hỏi một câu.
Hoàng Phủ Nhất Đóa quay đầu lại nhìn cậu, cười hì hì nói: "Mặc kệ soái cỡ nào trong mắt em đều không soái như A Triết."
Đỗ Nhất Triết ánh mắt sáng lên, tâm tình thực tốt, cậu nhìn Hoàng Phủ Nhất Đóa, cười nói: "Em dẫn chị lên đó nhìn xem, bây giờ nói gì cũng không bằng."
Nghe đến đây, Hoàng Phủ Nhất Đóa gật gật đầu, "Đúng vậy, chị, em dẫn chị lên đó thực địa khảo sát một chút."
"Được." Hứa Tinh Không cười nói, "Cảm ơn."
Hoàng Phủ Nhất Đóa đối với phố Hòa Bình coi như thật rành rẽ, dẫn theo Hứa Tinh Không như ngựa quen đường cũ tìm được thang máy chung cư, ấn lầu hai.
Từ thang máy đi ra, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua phòng 206B, phòng chung cư Giai Đình hình như có ba loại, đánh theo ABC.
Phòng B là hai phòng một sảnh, diện tích khoảng 70m2, cùng cỡ với phòng chung cư của Hứa Tinh Không.
Tới cửa phòng 206B, Hứa Tinh Không gõ gõ cửa. Bên trong có người trả lời, sau đó chạy tới mở cửa. MỞ cửa là một nam sinh mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo rất thanh tú, mái tóc khá dài.
"Xin chào." Ánh mắt nam sinh giật giật, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Hai vị tới là..."
"Chúng tôi tới khảo sát, bạn của chị tôi có con muốn học vẽ tranh." Hoàng Phủ Nhất Đóa cười nói rõ ý định.
"A, mời vào mời vào." Nam sinh cười mở cửa, đứng nghiêng qua một bên để các cô tiến vào, "Em tên là Trác Ngũ, là học sinh của thầy Bạch Trúc, thầy có việc đi ra ngoài trong chốc lát sẽ trở về, hai vị cứ tiến vào xem trước đi."
"Tốt, cảm ơn." Hứa Tinh Không nói cảm ơn sau đó đi theo Trác Ngũ vào phòng làm việc.
Phòng làm việc chủ yếu là ở phòng khách, phòng khách thông với ban công, trêи ban công có một ít bàn vẽ. Phòng ngủ chung cư được làm thành một lớp học nhỏ, bên trong bày vài bàn ghế vẽ, đều không cao. Xem ra nơi này chủ yếu nhận học sinh đều không khác tuổi với Khang Khang.
Phòng ngủ cùng phòng khách cùng một hướng, buổi sáng mặt trời thật sáng, chiếu ấm áp đến toàn bộ phòng. Đồ dùng dạy học cùng bàn ghế đều rất mời, bục giảng có vẽ vài nét bút họa. Ít ỏi vài nét bút nhưng có thể thấy được công lực mạnh mẽ, có thể mơ hồ nhìn ra được là một con ngựa.
Không biết Bạch Trúc khi nào về, Hứa Tinh Không để Hoàng Phủ Nhất Đóa đi về trước. Lần đầu tiên mang thú nuôi đến có chút không lễ phép, A Kim đã được để lại trong tiệm. Hiện tại phố Hòa Bình người dần dần đông, Đỗ Nhất Triết vừa bán vừa chiếu cố A Kim, Hứa Tinh Không sợ cậu không ứng phó kịp.
Hoàng Phủ Nhất Đóa đi rồi, Hứa Tinh Không ở lại lớp học nhỏ nhìn trong chốc lát, sau đó đi ra ngoài. Trác Ngũ sau đi dẫn các cô vào liền quay trở lại phòng khách tiếp tục vẽ tranh. Cậu gọi Bạch Trúc là thầy giáo, hẳn cũng là học sinh của Bạch Trúc.
Hứa Tinh Không ra khỏi phòng học nhìn thoáng qua Trác Ngũ vẽ thế nào. Cậu vẽ một bức phác họa, đối diện để vật tham chiếu, là một quả táo.
Nam sinh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vẽ tranh công lực rất sâu, phác họa một quả táo, ánh sáng màu sắc đều miêu tả thật tốt.
Hứa Tinh Không chỉ nhìn một hồi rồi không xem tiếp, sợ chậm trễ cậu vẽ tranh. Cô tới ban công nhìn thoáng xuống đường, ở ban công này có thể nhìn đến phố Hòa Bình, hơn nữa vừa vặn là cửa hàng của cô. Đỗ Nhất Triết đang vội, Hoàng Phủ Nhất Đóa đang chơi với A Kim, Hứa Tinh Không cười cười thu hồi tầm mắt.
Thu tầm mắt lại, Hứa Tinh Không lại nhìn lướt qua bàn vẽ ở ban công. Tại đây giữa một đống bàn vẽ, có một bức vẽ tranh sơn dầu đang vẽ dở để trêи một bàn vẽ.
Tranh sơn dầu họa một cô bé, trêи tay nắm đóa bồ công anh, đang chạy vội trêи đồng. Cô bé mặc một áo khoác đỏ, có hai bím tóc, bồ công anh trêи tay cũng đang phiêu tán theo gió.
Tuy rằng chỉ vẽ bóng dáng một cô bé nhưng từ bóng dáng này có thể nhìn thấy cô bé hồn nhiên cùng vui sướиɠ.
Hứa Tinh Không nhớ lại bức họa ở trêи tờ quảng cáo.
Bức này hẳn cũng là do Bạch Trúc họa.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn thoáng qua Trác Ngũ mới vừa họa xong, hỏi một câu: "Thầy Bạch Trúc của em có con không?"
Trác Ngũ cười, nói: "Không có, thầy Bạch còn độc thân."
Cậu mới vừa nói xong, tầm mắt Hứa Tinh Không quay trở lại bức họa, Trác Ngũ đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Thầy Bạch!"
Hứa Tinh Không tầm mắt vừa động, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng một người đàn ông cao khoảng hơn một mét tám, anh mặc một cái quần dài màu kem nhạt, nửa người trêи là áo màu trắng, trêи cổ quấn một khăn quàng cổ màu xanh nhạt, bên ngoài là một áo khoác màu tối có ô vuông.
Cùng Trác Ngũ, người này cho cảm giác cũng không sai biệt lắm, tóc anh cũng hơi dài nhưng không rũ che mặt, thoạt nhìn thật thanh tân sạch sẽ.
Hứa Tinh Không cũng từng rất thích minh tinh Nhật Bản, người này cho cô cảm giác giống Bách Nguyên Sùng lúc trẻ. Diện mạo cùng khí chất cũng khá giống, như là đi ra từ truyện tranh.
Đôi mắt anh thật đen, giống như hắc diệu thạch, lúc này nhìn chằm chằm Hứa Tinh Không, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhìn đến anh đứng ở cửa, Hứa Tinh Không trong lòng có chút xấu hổ. Cô vừa mới hỏi người ta có con hay không, giống như bị anh ta nghe được rồi.
Hỏi người khác có con hay không, không biết còn tưởng rằng cô có ý tứ gì với họ.
Hứa Tinh Không nhấp môi cười cười, nói: "Chào thầy Bạch, tôi tới hỏi thăm việc học vẽ tranh cho trẻ con."
Bạch Trúc này, khí chất có chút nghệ thuật thanh dật thoát tục, nhìn qua rất cao lãnh.
Anh nghe cô hỏi vấn đề xong, ánh mắt phức tạp lướt qua, ngước mắt hỏi một câu, "Là con của cô?" "Không phải." Hứa Tinh Không lắc lắc đầu, cười nói: "Bạn của tôi."
Nghe xong cô lời nói, Bạch Trúc hơi hơi gật gật đầu, chỉ chỉ bên cạnh phòng ngủ phụ, nói: "Tới văn phòng của tôi nói một chút đi."
Học phí ở đây không cao, so với những chương trình khác ở Hạ Thành, lại ở vị trí như chung cư Giai Đình này còn có thể xem khá thấp, ở địa phương đắt đỏ như vậy mà học phí một năm chỉ hơn 2 vạn.
Không riêng Hứa Tinh Không cảm thấy không thể tưởng tượng, Trần Uyển Uyển cũng cảm thấy không thể tưởng
tượng.
Hai người chủ nhật hẹn nhau đi chùa Khanh Bình, Trần Uyển Uyển lái xe, kinh ngạc hỏi: "Hai vạn? Thấp như vậy? Thuốc màu đều không tốn? Cái lớp học này là vô lợi nhuận sao?"
Trần Uyển Uyển nói như vậy, kỳ thật trong lòng cảm thấy có chút không quá đáng tin cậy. Có vài lớp mỹ thuật học phí thấp, nhưng phí thượng vàng hạ cám khác, cuối cùng tính lại kỳ thật lại cao hơn so với nơi khác.
Tuy rằng Trần Uyển Uyển cho là như vậy, Hứa Tinh Không lại cảm thấy chỗ này là được. Bạch Trúc không có con, lại có thể họa được con nít sinh động như vậy, có thể thấy được anh ta thật thích trẻ con. Hơn nữa phòng học lại kế bên I Drink, nếu Trần Uyển Uyển có việc bận, Khang Khang sau khi tan học có thể chờ mẹ ở đó.
"Tớ cảm thấy giáo viên kia nhìn qua rất lợi hại, có cảm giác như nghệ thuật gia." Hứa Tinh Không nói.
"Nghệ thuật gia?" Trần Uyển Uyển mắt to trừng lên, hỏi: "Soái sao?"
Hứa Tinh Không có chút bất đắc dĩ, thành thật mà nói: "Rất soái, giống Bách Nguyên Sùng."
"Ngọa tào!" Tâm mê trai của Trần Uyển Uyển xông ra, tuy rằng cô không xác định có cho Khang Khang đi tới đó học hay không, nhưng mà...
"Có thời gian tớ muốn đích thân đi khảo sát một chút."
Hứa Tinh Không: "......"
Vừa qua tết Âm lịch, ở đây có nhiều người đến cầu phúc, chùa Khanh Bình so với lần trước họ đến có điểm náo nhiệt hơn nhiều.
Hứa Tinh Không cầm hương cùng Trần Uyển Uyển tế bái. Sau đi ra miếu đường, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn tới cây nhân duyên trong miếu đường trong viện phía sau.
Cây nhân duyên vào mùa đông, lá cây vẫn rậm rạp như cũ, nhìn qua thật có nhiều sức sống cùng phấn chấn. Lần trước Trần Uyển Uyển một hai bắt cô cầu nhân duyên, dây buộc nhân duyên sau đó bị Hoài Kinh nhìn thấy, Hứa Tinh Không mới biết được mẹ anh thanh tu trong chùa này.
Theo bản năng gian, Hứa Tinh Không đi tới hướng sân sau.
Trần Uyển Uyển xin xong một cái bùa bình an cho Khang Khang xong , thấy Hứa Tinh Không lần này thế nhưng chủ động đi đến cây nhân duyên, chạy nhanh theo hỏi: "Cậu sao lần này nghĩ thông rồi à? Muốn tới cầu nhân duyên?"
Trần Uyển Uyển thanh âm không nhỏ, vừa vào cửa, bên trong cánh cửa đứng ở cạnh cây nhân duyên có hai người nghe cô nói thì quay đầu lại. Một người đàn ông cỡ 30 tuổi, cùng một người phụ nữ cỡ 60 tuổi, xem bộ dáng hẳn là mẹ con.
Lúc hai người quay đầu, trong nháy mắt Hứa Tinh Không nhìn đến người đàn ông kia nao nao. Mà lúc Hứa Tinh Không đang sững sờ, Trần Uyển Uyển phía sau vỗ tay một cái, kinh hỉ mà kêu một tiếng.
"Cô Dương, học trưởng Bạch Trúc!"
Trần Uyển Uyển kêu cô Dương, là giáo viên dạy tiếng Đức ở đại học cho Hứa Tinh Không, Dương Văn Du.
Môn tiếng Đức cao cấp là môn bắt buộc, hơn nữa là bài chuyên ngành, chương trình học thật nhiều, Dương Văn Du cùng ban tiếng Đức lúc ấy đều rất nghiêm chỉnh.
Hứa Tinh Không biết cô Dương, cũng biết cô có một đứa con trai, nhưng cô thật không biết Bạch Trúc chính là con của cô giáo.
Lúc Hứa Tinh Không cùng cô Dương chào hỏi xong, Trần Uyển Uyển nhìn ra tới, cô chụp tay Hứa Tinh Không, có chút hận sắt không thành thép.
"Ai nha, học trưởng Bạch Trúc cậu đã quên? Anh ấy lúc đi phòng học chờ cô Dương tan học đều ngồi ở bên cạnh cậu."
Trần Uyển Uyển vừa nói xong, trước mặt Hứa Tinh Không duỗi ra một bàn tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Cô giương mắt nhìn về phía Bạch Trúc, Bạch Trúc rũ mắt nhìn cô, hai tròng mắt đen mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Đã lâu không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.