Không Thể Kiềm Chế

Chương 45

Tây Phương Kinh Tế Học

19/05/2021

Ngày hôm qua ở phòng làm việc, biểu hiện Bạch Trúc dường như không nhớ rõ cô là ai. Mà Trần Uyển Uyển nói anh đã từng ngồi bên cạnh cô, nói "Đã lâu không gặp" hẳn là xuất phát từ sự lễ phép.

Hứa Tinh Không hoàn hồn, cười cười duỗi tay bắt lấy tay Bạch Trúc, nói: "Đã lâu không gặp."

Dương Văn Du đứng ở bên cạnh, trêи mặt nở nụ cười từ ái, năm đó cô giáo Hứa Tinh Không cũng đã 50 tuổi nhưng nhìn qua vẫn còn trẻ. Nhưng mấy năm không gặp, hiện tại bà có vẻ già nua tiều tụy rất nhiều.

Bà nghe được lời Trần Uyển Uyển vừa nói, nhìn Hứa Tinh Không cười: "Em cũng nghĩ đến cầu nhân duyên?"

Dương Văn Du nói, mang theo vẻ gia trưởng tràn ngập tình yêu, trêu ghẹo. Hứa Tinh Không trong lòng quẫn bách, đỏ mặt xua tay nói: "Không có, cô giáo......"

Dương Văn Du nhớ rõ Hứa Tinh Không trước kia là cô gái hướng nội an tĩnh, học tập đặc biệt nghiêm túc, hàng năm đều đạt được học bổng. Bà đã từng cho rằng cô gái tốt như vậy sẽ có rất nhiều đàn ông yêu thích, không nghĩ tới cô vẫn còn độc thân.

Mà Trần Uyển Uyển bắt được trọng điểm ngay, mắt to trừng lên lộ ra bát quái, hỏi: "Cũng? Chẳng lẽ Bạch Trúc học trưởng cũng tới cầu nhân duyên?"

Lúc mọi người nói chuyện, Bạch Trúc đứng đợi ở một bên. Anh hôm nay mặc một cái áo hoodie cao cổ, bên ngoài là cái áo gió màu sắc trang nhã. Đứng ở dưới tàng cây treo đầy thẻ nhân duyên đỏ rực, khí chất anh thật thoát tục.

Anh là loại điển hình có khí chất nghệ thuật gia, cho dù trêи mặt lộ ra nụ cười, cũng toát ra vẻ không dễ thân cận.

Nghe Trần Uyển Uyển nói, Bạch Trúc cũng không thấy túng quẫn, nhàn nhạt gật đầu nói: "Phải, cầu phúc xong rồi lại đây đi dạo."

Dương Văn Du nhìn thoáng qua con trai, cười nói: "Con đâu có tâm tình này, còn không phải mẹ kéo con lại đây."

Học sinh đối với con của giáo sư của mình đều đó ấn tượng nhiều hay ít, đặc biệt Bạch Trúc xuất sắc như vậy, càng làm cho người khác có ấn tượng và ký ức càng sâu.

Trần Uyển Uyển còn nhớ rõ trong diễn đàn đại học lúc đó có người bát quái về Bạch Trúc. Nói anh cực lợi hại, học ở học việc mỹ thuật hoàng gia Anh quốc, lúc đi học đã có tranh tham gia triễn lãm, hơn nữa trong buổi đấu giá quốc tế đều được xem như họa sĩ trẻ tuổi khá nổi danh.

Anh vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, như thế nào lại hiện tại trở về nước tìm nhân duyên?

Không riêng Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không cũng chú ý tới, nhưng cô càng chú ý nhiều hơn tới Dương Văn Du.

Nhìn khí sắc cũng Dương Văn Du không chỉ là già nua tiều tụy, còn mang theo vẻ như mới khỏi sau khi bệnh nặng. Cô cúi đầu nhìn mái tóc bạc của bà, hỏi một câu.

"Cô giáo gần đây sức khỏe vẫn tốt ạ?"

Dương Văn Du khe khẽ thở dài, không nói gì. Bên cạnh Bạch Trúc nhìn Hứa Tinh Không một cái, nói: "Khoảng thời gian trước bị bệnh, mới vừa làm xong giải phẫu."

...

"Làm phụ nữ thật khổ, so với đàn ông có nhiều hơn hai cái ngực, còn sẽ sinh ra ung thư. Ai, tớ nói như thế nào mà giáo sư Dương lại nhìn già như vậy." Lên xe, Trần Uyển Uyển cảm thán.

"Chờ có thời gian, đi thăm cô một chút đi." Hứa Tinh Không hiện tại cũng như còn đang suy nghĩ chuyện này, đề nghị.

"Được, nên như vậy. Giáo sư Dương trước kia đối với chúng ta thật tốt, chỉ là sau khi tốt nghiệp ai nấy cũng bận công việc nên không chú ý tới việc ở trường nữa. Nếu không phải hôm nay gặp mặt còn không biết được chuyện này."

Trần Uyển Uyển khởi động xe, "Bạch Trúc học trưởng cũng là về nước chăm sóc mẹ đây, về sau không chừng ở lại trong nước, thật là có hiếu. Lại nói, ung thư иɦũ ɦσα không phải là bệnh nhỏ, nguyên khí gia đình đều sẽ bị thương tổn, cũng may giáo sư Dương có người con trai tốt, kiếm tiền nhiều lại còn có hiếu, nếu là con gái hẳn sẽ bị suy sụp nhiều."

Lải nhải một hồi, Trần Uyển Uyển nói tới câu cuối cùng thì chựng lại. Hứa Tinh Không rõ ràng không có con, cô còn nói tới chuyện này, miệng thật là xấu.

Lúc Trần Uyển Uyển còn đang tự trách, Hứa Tinh Không thật ra cười cười: "Tớ không phải giống như phụ nữ bình thường."

Trần Uyển Uyển nghe cô nói như vậy, tâm cũng nhẹ đi, cô vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, cậu là kim cương tiểu phú bà độc lập tự chủ, hơn nữa Tinh Không của chúng ta khỏe mạnh như vậy, sẽ không bị nhiễm bệnh."

Hai người lại là cười.

Đang cười, Hứa Tinh Không chợt nhớ tới phòng mỹ thuật Vi Tuyền, cô nói với Trần Uyển Uyển: "Cái phòng mỹ thuật Vi Tuyền đó chính là của học trưởng Bạch Trúc. Thật cũng xảo quá!"

"Ngọa tào?" Trần Uyển Uyển cả kinh: "Của học trưởng Bạch Trúc? Anh ấy khả năng đều có thể trực tiếp mở một cái gallery lớn, hiện tại chỉ mở một phòng mỹ thuật nho nhỏ? Còn có, mỗi năm chỉ thu hai vạn? Quả nhiên là vì yêu mà làm."

"Ha ha ha." Hứa Tinh Không cười ra tiếng, hỏi: "Cậu có muốn đem Khang Khang đến đó học không?"

"Chắc chắn rồi." Trần Uyển Uyển ra vẻ còn phải hỏi, "Lớp học đây quả thực là vì tớ mà tạo ra."

Hứa Tinh Không cười hỏi: "Giá cả thấp? Giáo viên thích con nít? Năng lực của giáo viên tốt?"

"Không phải." Trần Uyển Uyển nghiêm túc nói, "Là giáo viên lớn lên soái."

Nói tới đây, Trần Uyển Uyển một lần nữa kϊƈɦ động lên, ngao ngao hai tiếng nói: "Mẹ nuôi Hứa thật không có gạt ta, thật sự rất giống Bách Nguyên Sùng!"

|* Editor: tớ chỉ tìm được hình Bách Nguyên Sùng như trêи thôi|

Hứa Tinh Không: "......"

Cái tật mê trai này thật không cứu nổi.

Trần Uyển Uyển gào xong, ngay sau đó mặt biến thành bát quái, nói: "Cậu có phát hiện ra cậu và học trưởng rất có duyên hay không. Đại học thì ngồi bên cạnh, phòng làm việc lại ở gần cửa hàng, ngay cả đi cầu nhân duyên cũng đến cùng nhau, đây có lẽ là ông trời an bài."

Trần Uyển Uyển há miệng, càng phân tích ra càng thấy chứng cứ vô cùng xác thực không thể bắt bẻ.

Hứa Tinh Không nói: "Cậu nói như vậy, anh bán cá ở chợ càng có duyên với tớ."

Trần Uyển Uyển cười khanh khách, "Bất quá nói thật, học trưởng Bạch Trúc chất lượng tốt như vậy, cậu không động tâm sao?"

Hứa Tinh Không bị hỏi đến sửng sốt, cô bình thản nhìn quốc lộ phía trước, cười lắc lắc đầu, nói: "Không có."

Hứa Tinh Không là người chậm rãi, đối với cảm tình, cô không tin nhất kiến chung tình, càng thích nước chảy thành sông cùng tế thủy trường lưu*. Cô cũng không thể ngay lập tức liền thích một người, cô chỉ có thể thâm nhập tiếp xúc, từng chút từng chút tiếp thu sau đó mới đến yêu.

* Tế thủy trường lưu: khe nhỏ sông dài, từng tí từng tí một không bao giờ ngừng.

Hơn nữa, trải qua một lần hôn nhân thất bại, hiện tại Hứa Tinh Không so với trước kia càng thêm chậm rãi. Cô vốn dĩ đã cẩn thận, sau khi bị thương một lần, càng yêu cầu nhiều thời gian cùng hiểu biết, tiếp xúc càng sâu, cô mới có thể mở trái tim ra một chút.

Thấy Hứa Tinh Không dần dần không có động tĩnh, Trần Uyển Uyển biết cô lại nghĩ tới tên xấu xa Vương Thuấn Sinh kia, Trần Uyển Uyển bèn chuyển đề tài thật nhanh.

"Lúc chúng ta đi ra, tớ lại thấy ni cô mặc đồ Chanel lần trước. Nhưng lần này lại mặc áo khoác Burberry. Tớ cũng muốn làm ni cô như vậy a, muốn mua cái gì thì mua cái đó, tu hành cũng không ngăn được tớ truy đuổi thời trang."

Hứa Tinh Không: "......"

Nếu không đoán sai, ni cô mặc áo khoác Burberry kia hẳn là mẹ Hoài Kinh. Nghe Trần Uyển Uyển miêu tả, mẹ Hoài Kinh hẳn là một người thú vị.

Hoài Kinh tuy rằng lúc làm việc thật nghiêm túc, nhưng ngày thường lúc nháo loạn với cô lại rất hồn nhiên ấu trĩ, hẳn là di truyền từ mẹ?

Hứa Tinh Không mặt mày nhu hòa, khóe môi lặng lẽ cong lên.

Đêm hôm đó Hứa Tinh Không cùng Trần Uyển Uyển hẹn nhau đi thăm Dương Văn Du, Trần Uyển Uyển trong diễn đàn hỏi một câu, có ai biết địa chỉ của giáo sư Dương.

Diễn đàn này là của bạn học ban tiếng Đức sau khi tốt nghiệp lập nên. Năm đó sau khi tốt nghiệp rời trường, thật ra không nỡ tách nhau ra, mọi người đều nói ở Hạ Thành muốn giúp đỡ nhau, thường xuyên gặp mặt. Mà thực tế mọi người công tác bận bịu, thời gian nghỉ không chừng, rất ít khi có thể tụ lại với nhau. Sau đó, từng người lại có từng vòng bạn nhỏ hơn, cái diễn đàn này trêи căn bản lại trở thành như một hộp cơm trộn lẫn đủ thứ.

Sau khi Trần Uyển Uyển hỏi một câu, diễn đàn chán chết rốt cuộc có điểm mới mẻ, liền sinh động lên một chút.

"Mèo lưu lạc: Hẳn là còn ở khu ký túc xá giáo viên."

"Không có ông xã: Hỏi cái này gì?"

"Ăn một ngụm lớn: Giáo sư hôm trước bị bệnh, tớ cùng Tinh Không muốn đi thăm."

"Quả mận chua Lý Lý: Tinh Không tới Hạ Thành? Cô ấy không phải kết hôn ở quê sao?"



"Ăn một ngụm lớn: Ai ai ai! Xem kìa, trả lời câu hỏi nghiêm túc đi."

"Tĩnh trúc về: Ở ký túc xá giáo viên đại học Hạ, mấy hôm trước tớ có gặp qua."

"Ăn một ngụm lớn: Đáng tin cậy! Trò chuyện riêng!"

"Không có ông xã: Cái gì??? Đây lại trò chuyện riêng?"

"Ăn một ngụm lớn: Tớ muốn thứ bảy đi thăm giáo sư Dương, có ai đi không?"

"Mèo lưu lạc: Muốn đi, nhưng mà chiều hôm đó phải đưa con gái tớ đi học múa."

"Quả mận chua Lý Lý: Con gái cậu học múa ở đâu, thế nào, tớ cũng muốn cho con tớ đi học."

Đề tài thành công chuyển hướng, Trần Uyển Uyển không để ý, đi tìm người trò chuyện riêng.

Lúc mọi người nói chuyện, Hứa Tinh Không nhìn chứ không nó gì. Xem bọn họ nói chuyện, giống như đại bộ phận đều đã kết hôn sinh con. Cô lại tiếp tục đi xem tin tức, Trần Uyển Uyển trong lúc đó nhắn tin lại.

"Ăn một ngụm lớn: Thi Sơ Tĩnh cũng muốn đi cùng, chiều thứ bảy bốn giờ, chúng ta trước tiên gọi điện thoại cho giáo sư, hỏi cụ thể một chút."

"Tinh Không: Hẹn ở đâu?"

"Ăn một ngụm lớn: chiều thứ bảy tớ đến đón cậu, ở nhà ngoan ngoãn chờ tớ."

"Tinh Không: tuân lệnh."

Nói chuyện với Trần Uyển Uyển xong, chỉ trong chốc lát, Tĩnh Trúc gởi tới lời mời kết bạn tốt. Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua, chấp nhận.

Hứa Tinh Không có ấn tượng rất sâu với Thi Sơ Tĩnh, hai người học chung ban, thành tích Hứa Tinh Không thi đại học đứng trong ban 3 người, ngoại trừ lớp trưởng và đoàn ủy, cô trở thành học ủy |ủy viên học tập|.

Học kỳ hai lại yêu cầu tranh cử, lúc ấy cô luống cuống không tham gia, cuối cùng là Thi Sơ Tĩnh tranh cử thành công.

Thi Sơ Tĩnh học tập cũng không tệ, người không cao, thật tĩnh lặng, thoạt nhìn bộ dáng là học tập thật tốt, đối với bất kỳ ai cũng đều hòa khí.

Trong vòng bạn bè danh tiếng không tồi, cho nên ba năm còn lại cô ấy đều làm học ủy.

Lúc đi học, quan hệ với giáo sư Dương cũng không tệ, còn có đến gia đình Dương Văn Du chơi vài lần.

Trần Uyển Uyển bảo Hứa Tinh Không thứ bảy ở nhà chờ, mà tới thứ bảy, Trần Uyển Uyển lại cho cô leo cây.

Lần này hợp tác với TIE dần dần gấp rút, cuối cùng trưởng phòng cùng hai phó phòng ngày thứ bảy phải đi theo nhóm người TIE tăng ca.

Trần Uyển Uyển kêu rêи đến không kịp, Hứa Tinh Không bất đắc dĩ chỉ có thể mang theo quà mà Trần Uyển Uyển đã mua, chính mình kêu taxi đi.

Hiện tại còn chưa đến Tết Nguyên Tiêu, đại học Hạ thành còn chưa khai giảng. Trong trường học chỉ có vài giáo viên cùng con cái, vườn trường cũng vắng vẻ không ít.

Hứa Tinh Không dừng ở cửa Bắc, từ đó đi đến ký túc xá giáo viên tương đối gần, kế bên là sân thể ɖu͙ƈ, sân không có khu dạy học chắn, ánh sáng thật tốt, mà cũng an tĩnh.

Đi dọc theo con đường bên cạnh sân thể ɖu͙ƈ, Hứa Tinh Không đi đến ký túc xá thì nghe được tiếng chuyền bóng trêи sân thể ɖu͙ƈ. Sân của giáo viên mới tu sửa cách đây hai năm, đường băng cao su cùng thảm cỏ xanh, hai bên đặt hai cái giá làm thành cầu môn.

Hiện tại là bốn giờ chiều, mặt trời sắp xuống tới chân trời, ánh nắng nghiêng chiếu trêи mặt đất, dường như là bóng người đang đá banh trêи mặt cỏ.

Ở đại học Hứa Tinh Không chọn môn bóng đá, nhưng lúc thi nội dung chỉ là dùng chân tung hứng banh hoặc sút vào khung gôn, so với thi đấu thực tế thì văn tĩnh hơn rất nhiều.

Sân bóng thật rộng, một người đàn ông tóc hơi dài, dây cột tóc màu trắng cùng bộ quần áo màu trắng đang quay lưng về phía Hứa Tinh Không.

Bóng đá trêи người anh như có dính keo, anh lừa bóng qua hai người sau đó dùng lực đá banh vào cầu môn.

Bóng vào khung thành, vài người mừng rỡ vỗ tay, đồng thời người đàn ông quay đầu trở lại.

Trong lúc lơ đãng đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, cả hai người đều sửng sốt.

Người đá banh kia là Bạch Trúc.

Hứa Tinh Không thu hồi tầm mắt, nghĩ đến giáo sư Dương có lẽ đang ở trong nhà, cô không tiện quấy rầy Bạch Trúc, hơn nữa Bạch Trúc có khả năng cũng không quen biết nhiều với cô.

Hứa Tinh Không xoay người chuẩn bị đi, vừa mới quay lại, người phía sau kêu lên một tiếng.

"Hứa Tinh Không."

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba chữ, thân thể Hứa Tinh Không chựng lại, quay đầu.

Bao ngoài sân thể ɖu͙ƈ là lan can màu đen, đôi tay Bạch Trúc chống ở lan can, người hơi cúi xuống rũ mắt nhìn cô.

Ngày thường anh mặc trang phục đều có chút rộng rãi, nhưng hôm nay vì để giữ ấm, ở bên trong đồ đá bóng anh có mặc thêm bộ đồ vận động bó sát người màu đen. Tựa hồ có đá bóng thường xuyên, cẳng chân cơ bắp anh đường cong rất đẹp.

Đôi mắt đen như hắc diệu thạch có vẻ không xác định, thấy Hứa Tinh Không không trả lời, anh lại hỏi một câu. "Đúng không?"

Không dự đoán được Bạch Trúc chẳng những còn nhớ cô, thế nhưng còn có thể kêu ra tên. Hứa Tinh Không cũng kinh ngạc một chút, cô gật gật đầu nói: "Chào học trưởng, em tới thăm giáo sư Dương."

"Anh biết, mẹ anh có nói." Bạch Trúc nói, nhìn Hứa Tinh Không một cái: "Chờ anh đi chung."

Bạch Trúc nói xong, không chờ Hứa Tinh Không trả lời, quay đầu lại phất phất tay với mấy người trêи sân bóng. Sau đó anh chạy chậm ra cửa sân thể ɖu͙ƈ, ra cửa, chạy đền bên người Hứa Tinh Không.

Dưới ánh mặt trời loang lổ, anh nhìn thật tươi mát khỏe mạnh nhưng vẫn không che dấu được sự cao lãnh, Bạch Trúc rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không: "Đi thôi."

"Được." Hứa Tinh Không gật gật đầu, đi theo anh.

Trêи người anh chưa ra mồ hôi, có lẽ vừa tới đá banh chưa bao lâu. Hứa Tinh Không cảm thấy có chút quấy rầy anh, nhưng anh không nói gì, Hứa Tinh Không cũng liền không nhiều lời.

Bạch Trúc mở cửa, Hứa Tinh Không đi vào trước. Vào cửa liền thấy được Dương Văn Du ngồi trêи sô pha, còn có một cô gái khác mặc váy liền áo màu đen.

Cô gái trang điểm tinh xảo, lớn lên cũng thật điềm mỹ, nửa mái tóc dài phủ trêи vai, nhìn Hứa Tinh Không cười một tiếng.

"Tinh Không."

Mấy năm không gặp, Hứa Tinh Không thoáng có chút nhận không ra Thi Sơ Tĩnh.

"Chào." Hứa Tinh Không cười nói nhanh, sau đó nhìn về phía Dương Văn Du, tươi cười nồng nhiệt hơn, "Giáo sư."

Ký túc xá giáo viên xem như khu nhà cũ, nhưng trong nhà giáo sư Dương trang hoàng mới mẻ, hẳn là mới làm lại gần đây. Sô pha màu trắng gạo, phía trước có một cái bàn thấp, đều là gỗ đỏ. Bên cạnh sô pha có một cái đèn bàn cũng màu đỏ, bên cạnh đèn bàn là hai ghế cao màu đỏ.

Trong nhà giáo sư toàn bộ trang hoàng như là thiên hướng cho người già, nhưng rồi lại có một ít tiểu tâm tư lộ ra chút cổ linh tinh quái của người trẻ tuổi, tỷ như hoa văn trêи đèn.

Có thể đem hai loại phong cách dung hợp ở bên nhau, còn dung hợp đến tự nhiên như vậy, quả nhiên là nghệ thuật gia.

Lúc ba người đang hàn huyên, Bạch Trúc trở về phòng thay quần áo. Anh không đá bóng bao lâu, trêи người không ra mồ hôi, sau khi thay đồ đá bóng ra thì mặc vào một quần vải bố màu sắc đơn giản, cùng một cái áo sợi đay to. Vừa ra đến phòng khách, Bạch Trúc đi đến bàn thấp, cầm bộ trà cụ chuẩn bị pha trà. Ngón tay chạm tới hộp trà, Bạch Trúc ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không một cái.

"Muốn uống trà gì?"

"Vâng?" Đang nói chuyện với Dương Văn Du, Hứa Tinh Không phục hồi tinh thần lại: "Cái gì cũng được."

Thi Sơ Tĩnh nhìn hai người này một đi một về, tầm mắt nhìn tới bộ trà cụ, nói với Bạch Trúc: "Em nhớ rõ thời đại học trong nhà giáo sư Dương, học trưởng Bạch Trúc cũng dùng bộ trà cụ này pha trà cho chúng ta."

Bạch Trúc nhợt nhạt mà nhìn cô một cái, gật gật đầu.

Thi Sơ Tĩnh trong ánh mắt quang mang hơi hơi chợt lóe.



"Em thế nhưng còn nhớ rõ." Dương Văn Du cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

"Đương nhiên nhớ rõ." Thi Sơ Tĩnh cười hì hì nói, ngoan ngoãn mà ôm cánh tay Dương Văn Du, nói: "Tới nhà giáo sư vài lần, em đều nhớ rõ."

"Nhớ vậy thì sau này thường tới đi." Dương Văn Du cười nói.

"Khẳng định." Thi Sơ Tĩnh gật đầu nói.

"Em cũng thường tới đi, Tinh Không." Dương Văn Du quay đầu lại nhìn Tinh Không ôn nhu nói.

Hứa Tinh Không cười cười, gật đầu nói: "Có cơ hội nhất định em sẽ lại đây."

"Tinh Không này sẽ ở Hạ Thành sao?" Thi Sơ Tĩnh hỏi Hứa Tinh Không một câu.

Thi Sơ Tĩnh hỏi cô câu đầu tiên, Hứa Tinh Không cho rằng bất quá là hàn huyên, liền gật đầu nói: "Phải."

Nghe cô trả lời, Thi Sơ Tĩnh nhàn nhạt mà thở dài, vẻ mặt quan tâm mà nói: "Nếu sau khi tốt nghiệp cậu ở lại Hạ Thành mà không về quê kết hôn, hiện tại hẳn là lợi hại hơn nhiều so với đa số bạn học trong ban."

Thi Sơ Tĩnh thốt ra lời này xong, trong phòng ba người cùng nhau nhìn về phía cô.

Hứa Tinh Không nhìn Thi Sơ Tĩnh, ấn đường hơi hơi vừa nhíu. Tuy rằng kết hôn không phải là chuyện gì không thể nói ra, nhưng cô không nghĩ tới trước mặt người khác nhắc tới việc tư của cô.

"Tinh Không đã kết hôn?" Dương Văn Du kinh ngạc nói.

Bạch Trúc đem trà bỏ vào, thu hồi tầm mắt trêи mặt Thi Sơ Tĩnh.

"Phải." Hứa Tinh Không đạm đạm cười, nói: "Nhưng đã ly hôn."

Nghe Hứa Tinh Không nói như vậy, Thi Sơ Tĩnh tựa hồ là không biết việc cô ly hôn, mặt có chút co quắp, nhìn Hứa Tinh Không liếc mắt một cái nói: "Thực xin lỗi, tớ không biết......"

Hứa Tinh Không mím môi, nói: "Không có việc gì."

Tựa hồ là vì đền bù đến sai lầm mình mới phạm phải, Thi Sơ Tĩnh nói: "Đến Hạ Thành là chính xác, nơi này cơ hội công việc nhiều, cũng dễ dàng quen biết bạn mới. Ai, mẹ tớ ly hôn xong luôn ở dưới quê, muốn tái hôn cũng không tìm được người thích hợp. Ly hôn một lần, sau cũng không dễ tìm người kết hôn."

Ấn đường nhăn lại chút nữa, Hứa Tinh Không mũi gian một tiếng hừ, cười, không trả lời.

Bạch Trúc pha trà xong, đem chén trà đẩy đến hướng Thi Sơ Tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, "Dì không tái hôn có lẽ bởi vì cô."

Bạch Trúc chủ động nói chuyện với cô, ánh mắt Thi Sơ Tĩnh nhảy lên một chút, mặt cô đỏ lên, nói: "Đúng vậy."

Kỳ thật Bạch Trúc nói lời này có hai tầng ý bên trong. Một là dì không kết hôn là sợ đối với Thi Sơ Tĩnh không tốt, hai là dì không kết hôn bởi vì mang theo Thi Sơ Tĩnh con của chồng trước.

Bạch Trúc cầm chén trà, đưa cho Hứa Tinh Không. Lúc cô tiếp cái ly, tầm mắt hai người nhìn nhau, đáy mắt đối phương hiện lên một tia ý cười.

Ý anh là ý thứ hai!

Hứa Tinh Không cùng Thi Sơ Tĩnh ăn cơm chiều xong mới đi về. Hai người rời đi, Bạch Trúc đứng dậy tiễn khách. Mở cửa đi ra ngoài, trời đã tối đen.

Liếc mắt tới hàng hiên tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, Bạch Trúc nhìn Hứa Tinh Không nói: "Để anh đưa về."

Thi Sơ Tĩnh còn chưa kịp nói gì, Hứa Tinh Không đã cự tuyệt.

"Không cần, ở cửa trường đón xe cũng dễ, hơn nữa chúng ta ở không xa, học trưởng vẫn là nên ở nhà chăm sóc cho giáo sư đi. Đúng không?"

Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua Thi Sơ Tĩnh hỏi.

Lời này của Hứa Tinh Không hoàn toàn phá hỏng mọi ý tưởng khác, Thi Sơ Tĩnh liếc Hứa Tinh Không một cái, lên tiếng: "Đúng vậy."

Nếu hai người nói như vậy, Bạch Trúc cũng không kiên trì, đưa hai người xuống lầu rồi, có đèn đường ở vườn trường chiếu sáng, anh liền quay trở về nhà.

Hứa Tinh Không vẫn luôn đi phía trước Thi Sơ Tĩnh, Thi Sơ Tĩnh nhìn nhìn Hứa Tinh Không, cười nói: "Cậu tính cách so với trước kia càng mạnh mẽ hơn, đều có thể thay người khác quyết định."

Lập tức đi đến cửa Bắc, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Thi Sơ Tĩnh một chút, nhàn nhạt nói: "Tớ hôm nay tới thăm giáo sư Dương, không phải tới tranh chấp với cậu. Làm thấp tớ đi cũng không thể nâng cậu lên, còn có vẻ cậu rất không lễ phép."

Nghe Hứa Tinh Không nói xong, Thi Sơ Tĩnh nhìn trừng trừng cô, mèo nhỏ cào cũng đau, huống chi Hứa Tinh Không là cào ngay một vuốt ở trái tim cô.

Hai người đứng đợi ở cửa Bắc, Thi Sơ Tĩnh nhìn Hứa Tinh Không nói: "Tớ không có ý hạ thấp cậu, lời nói đều là tớ vô tâm nói ra, cậu thật sự để ý tới mình đã ly hôn sao?"

Không trả lời Thi Sơ Tĩnh, Hứa Tinh Không lên xe taxi, sắc mặt bình tĩnh nói: "Lái xe, cho tôi đến chung cư Hòa Phong."

Hứa Tinh Không từ taxi xuống, còn chưa đi đến chung cư đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sánh trêи đường chiếu lại chỗ cô. Theo bản năng cô híp híp mắt lại, quay đầu nhìn lại hướng đó, ánh sáng đã tắt đi, chỉ còn lại chiếc xe, bên trong ngồi một người đàn ông.

Bên trong xe mở đèn chiếu lên Hoài Kinh. Anh ngồi ở ghế tài xế, đôi tay tùy ý mà để trêи tay lái, cà vạt cùng áo khoác cũng chưa kịp tháo ra. Lúc này, anh đang ngước mắt nhìn cô.

Chung quanh hết thảy đều là tối, chỉ có một vòng nhỏ sáng kia bên trong xem, chiếu sáng

Hoài Kinh, cũng giống như chiếu sáng nội tâm đen như mực của Hứa Tinh Không.

Hơi cắn môi dưới, Hứa Tinh Không xoay người, từng bước một hướng tới Hoài Kinh.

Bọn họ hai người đã một tuần không gặp mặt, ngoại trừ cùng TIE hợp tác, IO lại cùng một công ty ở nước Pháp cũng chuẩn bị thành lập hợp tác, hơn nữa sự tình ở Hoài gia......

Anh thật sự bận quá, cô không nghĩ tới lúc bận rộn như vậy, cô còn có thể gặp được anh.

Khoảng cách ngày càng gần, Hứa Tinh Không càng thấy rõ người đàn ông được chiếu sáng.

Công việc rất nhiều, ánh mắt anh vẫn như cũ, khí phách hăng hái, cũng có sự lười biếng cố hữu cùng thanh lãnh, còn có một ý cười nhàn nhạt sâu kín.

Làn da anh bị đèn chiếu đến trong suốt, ngũ quan càng tinh xảo. Lông mi dài, hai tròng mắt thâm trầm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi câu lên, lúc này trông dụ hoặc đến mê người.

Đến nơi, Hứa Tinh Không duỗi tay ra mở cửa xe, cô nhìn thoáng qua bên trong xe Hoài Kinh, leo lên xe. Sau khi cô đã lên, Hoài Kinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Hôm nay đi đâu vậy?"

"Hả?" Hứa Tinh Không quay đầu lại nhìn, trả lời: "Đi thăm giáo sư đại học, cô bị bệnh nên đi thăm."

"Giáo sư có bắt em làm bài không?" Hoài Kinh mũi gian hừ hừ cười một tiếng, ngón tay nhẹ điểm lên ấn đường nhíu nhíu của Tinh Không, ôn nhu hỏi: "Sao mà lại có tâm sự nặng nề vậy?"

Ngón tay anh ấm áp mềm mại, ấn đường được nhẹ điểm một chút, trong lòng Hứa Tinh Không tích tụ đều tan biến.

Kỳ thật cũng không tính tích tụ, chỉ là có chút không hiểu mà thôi.

Thi Sơ Tĩnh cũng là phụ nữ, mẹ cô ấy cũng ly hôn, vì cái gì cô còn hạ thấp phụ nữ đã ly hôn như vậy.

Đúng, là cô đã trải qua một đoạn hôn nhân thất bại, nhưng sau khi ly hôn cô phát hiện chính mình rất vui sướиɠ, sự vui vẻ này là không có lúc còn hôn nhân với Vương Thuấn Sinh.

Ly hôn thì làm sao?

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không miệng nho nhỏ một chút, hỏi Hoài Kinh.

"Phụ nữ ly hôn thì không ai thích sao?"

Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Không nói đến vấn đề này, lúc nói ra, thanh âm cô vẫn như cũ nhu nhu, nhưng trong giọng nói có mang theo chút không phục cùng ủy khuất.

Tim Hoài Kinh như bị cô nắm chặt trong tay, nhất cử nhất động của cô đều bắt anh phải kềm chế.

"Ai nói?" Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không, khóe môi khẽ nhếch, hỏi: "Anh không phải người sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook