Chương 53: KẾT THÚC
Diệp Tích Ngữ
13/11/2022
Khi Yến Tây Minh và Lê Niệm nhàm chán ở bệnh viện, chuyện Lê Niệm bị thương vẫn không thể nào chặn hết được, nó vẫn đang được lan truyền ra ngoài.
Trên mạng có nhiều luồng ý kiến khác nhau, các fan đều rất lo lắng cho Lê Niệm, đối với chuyện này, rất nhanh chị Hồng đã phản hồi lại, phòng làm việc của Lê Niệm lên tiếng giải thích, tỏ vẻ Lê Niệm ở bệnh viện đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đang dưỡng thương tại bệnh viện, sẽ tạm ngưng tất cả các công việc, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Nhưng fans không bỏ cuộc, ở dưới Weibo chất vấn tại sao Lê Niệm bị thương, vì sao các nhân viên không bảo vệ cho cô.
Còn có một ít cư dân mạng nhạy bén phát hiện ra manh mối, bệnh viện Lê Niệm đang nằm dưỡng thương vừa khéo là bệnh viện số 1 của thành phố B đã có scandal lần trước, Lê Niệm không có chuyện gì lại tới bệnh viện làm chi? Còn vừa khéo là bệnh viện đó nữa.
Giấy không thể gói được lửa, càng lúc càng có nhiều tin tức lan truyền trên mạng, tất cả các bằng chứng đều chỉ rằng Lê Niệm lén đi gặp Yến Tây Minh.
Còn Yến Tây Minh mấy ngày này bởi vì fans của Lê Niệm, vốn dĩ đã bị đẩy lên đầu ngọn gió, lập tức có người nhận ra: Tên của anh và tên của sếp công ty Hằng Thái giống nhau như đúc.
Cho nên tất cả bằng chứng được liên kết lại với nhau, #Tình yêu của Lê Niệm# lại một lần nữa được lên hạng nhất hot search, bùng nổ ngay lập tức, chị Hồng không kịp cho người xóa hot search, hoặc nói đúng hơn, cho dù có xóa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dù sao chính Lê Niệm cũng không để bụng.
Chị Hồng đi tới trước cửa bệnh viện, còn chưa kịp xuống xe, điện thoại liên tục có người gọi tới, đều là do các nhãn hàng gọi điện, chị ấy chỉ có thể trả lời thật tốt, ngoài miệng nói những điều tốt đẹp cho Lê Niệm nhưng trong lòng liên tục chửi thầm cô, cô thật là hồ đồ, vì một người đàn ông, làm việc vất vả lắm mới được như hiện tại nhưng rất nhanh sẽ bị mất hết tất cả.
Chị ấy đang tính gọi điện thoại cho Lê Niệm, lại bị tin tức trên mạng gây chú ý —
[Chuyện tình yêu của Lê Niệm đã bị lộ, đằng trai vậy mà là người sáng lập của Hằng Thái!]
Chị Hồng ngẩn người, lập tức ấn vào xem, phát hiện đó là sự thật, con mẹ nó, chuyện lớn như vậy mà Lê Niệm không nói cho chị ấy biết, hiện tại trên mạng che trời lấp đất đều là tin tức này, ý kiến nào cũng có.
[Quả nhiên cô ấy và sếp của Hằng Thái có quan hệ, tôi đã nói tại sao người đại diện của Hằng Thái chỉ có mỗi cô ấy làm, quả nhiên có mờ ám mà…chậc chậc.]
[Lê Niệm chính là Tả Vân thứ hai phải không, nữ minh tinh trong giới giải trí quả nhiên không có ai sạch sẽ.]
[Khóc chết mất thôi, tôi mới là fans của cô ấy chưa được bao lâu, CP Dư Niệm của tôi cứ vậy mà BE rồi.]
[Cô ấy yêu đương thì sao chứ? Cũng không phạm pháp mà, người ta là diễn viên chứ không phải là idol.]
…
Lê Niệm không hề biết gì về cơn bão trên mạng, Yến Tây Minh cũng không cho cô xem điện thoại.
Nhưng khi cha mẹ nghe được tin cô bị thương, lập tức bỏ hết công việc trong tay chạy tới xem, Lê Quảng Minh nhìn thấy cô vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng thả lỏng, cau mày mắng: “Tại sao con không cẩn thận như vậy? Từ nhỏ cha đã nói với con, nếu thấy người ta gây lộn với nhau thì phải tránh xa một chút!”
Lê Niệm ngoài miệng trả lời: “Dạ dạ, lần sau con sẽ chú ý.”
Yến Tây Minh đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi, bác trai, là vì con nên cô ấy mới gặp nguy hiểm.”
Lê Quảng Minh nhìn anh một chút, ông đã nghe vợ mình nói chuyện anh và Lê Niệm, tuy rằng nhìn không thuận mắt cho lắm, nhưng nói chuyện vẫn có lý lẽ: “Mọi chuyện tôi cũng đã nghe Niệm Niệm nói rồi, là con bé này tự mình xông lên, nhưng chuyện của cậu, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi chứ?”
Lời này có nghĩa, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa phải không?
Yến Tây Minh gật đầu: “Đương nhiên ạ.”
“Vậy là được rồi.” Khi Chu Mai biết tin cũng rất hoảng sợ, nhìn thấy Lê Niệm tung tăng nhảy nhót bà mới dần thả lỏng, nói với cô: “Con ở trong giới giải trí làm gì nữa, cũng nên rời rồi, hiện tại trên mạng cứ bàn tán lung tung về con, mẹ đọc tới mức tức cả người.”
“Dạ, con cũng tính sẽ làm vậy.”
Lê Niệm gật đầu, mục đích vào giới giải trí của cô đã hoàn thành từ lâu, cô cũng thấy mệt rồi: “Con sẽ bớt chút thời gian nói chuyện với công ty.”
Yến Tây Minh cau mày: “Vì anh sao?”
Nói thật anh cũng không muốn cô vào giới giải trí, nhưng cũng không muốn cô vì anh mà từ bỏ chuyện mình muốn làm.
Anh không muốn cô phải hối hận.
Lê Niệm nhìn thấy biểu cảm của anh nghiêm trọng như vậy, nói giỡn với anh “Đúng vậy, bởi vì anh.”
Không đợi Yến Tây Minh nói tiếp, cô đã nói: “Cho nên về sau anh phải bồi thường cho em.”
Yến Tây Minh hơi giật mình, sau đó cười nói: “Ừ.”
Lê Quảng Minh ho nhẹ một tiếng, cha mẹ còn đang đứng bên cạnh, mà hai đứa này lại dám ve vãn đánh yêu nhau!
Còn Chu Mai nhìn thấy tình cảm cả hai tốt như vậy, không nhịn được che miệng cười.
Ở bệnh viện thêm một lúc nữa, bác sĩ kiến nghị Lê Niệm nên về nhà dưỡng bệnh, tuy rằng Yến Tây Minh rất muốn đi cùng cô, nhưng bởi vì anh phải tới Cục Công An giải quyết cho xong chuyện của Yến Thành Chí nên không đi chung được.
Lê Quảng Minh tự mình lái xe chở Lê Niệm về nhà, khi trên đường về, Lê Niệm nhận được điện thoại của chị Hồng, chị Hồng tức giận tới mức nói không thành tiếng, hỏi cô muốn xử lý như thế nào.
Lê Niệm suy nghĩ, mỉm cười nói: “Chị cứ để đó đi, em sẽ xử lý mọi chuyện.”
Chị Hồng nghi ngờ nói: “Em không biết trên mạng đã hỗn loạn như thế nào sao? Thôi đi, em vẫn còn ở bệnh viện à? Chị tới thăm em.”
Lê Niệm: “Không cần đâu, em đang về nhà, em cũng không bị thương gì nặng cả, chị Hồng, cảm ơn chị đã chăm sóc cho em từ trước tới giờ.”
Chị Hồng nghe cô nói giống như muốn từ biệt, trong lòng có chút bất an: “Em có ý gì vậy? Không lẽ muốn rời khỏi giới giải trí chứ, vì một tên đàn ông mà làm mức này sao?”
“Không phải vì anh ấy.” Lê Niệm nói: “Em sẽ lên tiếng giải thích, đến lúc đó chị sẽ biết, em cúp máy trước nhé, tạm biệt.”
—
Sau khi Lê Niệm về nhà, độ nổi tiếng của trên Weibo không hề giảm xuống, nhưng lúc này tất cả đều nhằm về phía Yến Tây Minh.
[Điều tôi thấy quan trọng nhất, chính là các người không cảm thấy Yến Tây Minh thật sự rất đẹp sao? Mẹ nó, nhan sắc này không hề thua bất kỳ lưu lượng hay minh tinh nào, cho anh ta có làm người đại diện của công ty mình cũng không thành vấn đề.]
[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất đẹp trai!]
[Còn trẻ tuổi, đẹp trai lại có triển vọng, hu hu hu tôi cũng muốn bị bao nuôi…]
[Các người cảm thấy sếp của tôi thế nào, tôi tặng free, không cần tiền!]
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều cư dân mạng vào trang chủ của Hằng Thái điên cuồng bình luận.
Càng lúc càng có nhiều bình luận hơn, cuối cùng tài khoản của trang chủ Hằng Thái cũng chính thức lên tiếng, bởi vì Yến Tây Minh không có Weibo, cho nên tài khoản này bày tỏ ý kiến thay cho anh: [Ông chủ đã có bà chủ, mọi người đừng mơ ước tới nữa, để chúc mừng, những ai chia sẻ bài viết này sẽ có cơ hội nhận được bao lì xì đỏ 10.000 tệ nhé.]
Xem như phản hồi lại mối quan hệ yêu đương với Lê Niệm.
Các cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Lê Niệm cũng đăng Weibo —
[Chào mọi người, lời đầu tiên cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi đến vậy, nhưng đây chuyện riêng của tôi, cá nhân tôi cảm thấy không cần thiết phải nói trên mạng, sau này có khả năng tôi khá bận rộn, cũng sẽ không hoạt động thường xuyên bên giới giải trí nữa, cảm ơn các fans đã ủng hộ tôi tới tận bây giờ, mấy năm nay đóng phim rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, cho nên có khả năng sẽ phụ sự mong đợi của mọi người rồi, à phải rồi, mọi người đừng ngày nào cũng tới bệnh viện quấy rầy bà xã của tôi.jpg, anh ấy rất bận rộn, anh ấy không giống chúng ta, là một người rất nghiêm túc, mỗi ngày bị mọi người nhìn như vậy sẽ rất thẹn thùng.]
Cô vừa lên tiếng xong, giống như chọi đá vào mặt hồ, tạo ra một làn sóng lớn, rất nhanh các fan đã chuyển hướng khỏi chuyện yêu đương của cô.
[Gì chứ? Niệm Niệm muốn rời khỏi giới giải trí sao? Đừng mà!!]
[Em vẫn chưa xem chị đóng phim đủ hu hu hu, đừng đi mà.]
[Nhất định cô ấy đang tỏ vẻ khổ sở thôi, nếu rời khỏi giới giải trí cô ấy phải bồi thường con số lớn tận trời, công ty quản lý sao có thể thả cho cô ấy đi được chứ?]
[Đúng thế, nói cứ như thật vậy, có bản lĩnh thì rời đi.]
…
Cảm xúc của fans và anti fans đều rất kích động, ở khu bình luận chửi lộn với nhau.
Lúc này, ông chủ của công ty giải trí Lê Niệm ký hợp đồng, đã dùng tài khoản WeChat đăng bài trong vòng bạn bè: [Sao tôi dám đòi tiền vi phạm hợp đồng của bà cô này chứ, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.]
Bài viết này được người nào đó chụp lại đăng lên Weibo.
Các cư dân mạng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên thân phận của Lê Niệm bị người ta đào ra, là con gái của chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh đứng top 10 người giàu có nhất trong nước — Lê Quảng Minh.
Hửm hở hả?
Các cư dân mạng đều kinh ngạc tới choáng váng.
Bao gồm cả người đang chú ý tới hướng đi trên mạng là chị Hồng và Tả Vân.
Hơn nửa ngày, Lê Niệm lại chính là cô chủ nhà giàu dạo chơi trần gian, cho dù có làm ra được thành tựu gì hay không đều phải trở về thừa kế tài sản hàng tỷ.
Tuy chị Hồng đã sớm đoán được, nhưng khi biết được bối cảnh của Lê Niệm chị ấy vẫn không nhịn được líu lưỡi.
Còn Tả Vân khi xem Weibo, vốn dĩ mọi người đang mắng Lê Niệm là bám chân nhà giàu nhưng rất nhanh đã thay đổi, lúc này tất cả đều là “Chị ơi nhìn em, chị có thiếu tiểu bạch kiểm không?”, “Phú bà cầu bao nuôi”, “Hu hu hu chị nhất định phải lộ diện lại, tụi em sẽ rất nhớ chị đó”…
Sắc mặt Tả Vân trắng bệch, cắn chặt môi, thì ra từ lúc bắt đầu, các cô đã không thể nào so sánh với nhau được rồi.
—
Sau khi Lê Niệm đăng Weibo xong cảm thấy rất nhẹ nhàng, vốn dĩ cô vào giới giải trí chơi là chính, chỉ cần đăng một bài viết rồi bỏ của chạy lấy người là được rồi.
Chờ vết thương lành lại, cô quay xong số quảng cáo cuối cùng, cũng sẽ không tham gia nữa.
Lúc cô ở nhà dưỡng thương, ngẫu nhiên sẽ lên Weibo xem một chút, nhìn thấy thân phận của cô bị lộ cũng không có gì kinh ngạc, nhất định do cha cô giở trò quỷ, từ lâu ông đã không muốn xem người khác mắng cô rồi.
Dưới Weibo có rất nhiều người kêu cô quay về, ngay cả các trang báo điện tử lớn cũng đang khen diễn xuất của cô, khen không hề thấy ngại, con người đều như vậy, lúc cô ở đó thì không biết quý trọng, không còn nữa lại cảm thấy cô chỗ nào cũng tốt.
Lê Niệm cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng cô thật sự không có tâm trạng cho chuyện này, cô vừa mới về nhà, Lê Quảng Minh không muốn thấy cô rảnh rỗi, trực tiếp ném cho cô mấy dự án của công ty, coi việc chọc tức con gái trở thành niềm vui.
Thời tiết trở lạnh, đã gần đến cuối năm rồi.
Mỗi ngày Lê Niệm đều gọi điện cho Yến Tây Minh oán giận cha mình không phải là người, sau đó hỏi anh: “Sắp tới Tết rồi, đêm 30 giao thừa anh có muốn dẫn em gái tới nhà em ăn Tết không?”
Cô không nghĩ ra được anh còn người thân nào để tới thăm, không đành lòng để anh và em gái đón giao thừa với nhau.
Yến Tây Minh cũng không muốn quấy rầy ngày đoàn viên của gia đình cô: “Đêm 30 em vẫn nên ăn mừng với cha mẹ mình đi, sáng mùng một anh sẽ tới cửa chào hỏi, cha mẹ em thích gì vậy?”
“Không cần chuẩn bị quá nhiều đâu.” Lê Niệm cảm thấy không cần thiết: “Anh tới là được rồi.”
Lê Niệm lại hỏi chuyện của Yến Thành Chí.
Yến Tây Minh nói đơn giản, ông ta vẫn đang bị nhốt ở trại tạm giam, còn đang đợi mở phiên tòa, bởi vì có tiền án, nên chắc chắn sẽ phải ngồi tù, luật sư cố vấn của anh nói, thời hạn thi hành án ít nhất phải ba năm trở lên.
—
Vào đêm 30, tại biệt thự nhà họ Yến, lúc 7 giờ tối.
Yến An Nguyệt mặc áo bông mới bước ra khỏi phòng, do dự nhìn Yến Tây Minh: “Anh à, anh thật sự không tới nhà bà ngoại sao? Bọn họ rất muốn gặp anh đó, vẫn luôn kêu em gọi anh tới ăn Tết chung.”
“Không đi.” Yến Tây Minh cầm điện thoại, ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô nhóc: “Em đi là được rồi, hỏi thăm mọi người thay anh.”
Yến An Nguyệt bĩu môi: “Anh không đi em cũng không đi.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, làm gì cũng cần có người đi theo à?” Mặt Yến Tây Minh trầm xuống: “Muốn đi thì đi nhanh lên, sắp tới giờ ăn tối rồi.”
Cô ấy không hề có ý đó mà!
Yến An Nguyệt trừng mắt dậm chân nhìn anh, tức giận đóng rầm cửa lại rời đi: “Đi thì đi!”
Cô nhóc vừa rời đi, phòng khách trở nên yên tĩnh, tiếng tích tắc của đồng hồ thạch anh càng rõ ràng hơn, Yến Tây Minh lại có chút không thói quen, cầm điều khiển từ xa mở TV lên, tất cả các kênh đều đang đưa tin về Tết Âm Lịch.
Trong trí nhớ của Yến Tây Minh, từ trước tới nay Tết Âm Lịch không phải là ngày đoàn viên gì cả, mà chỉ toàn lời cãi nhau của cha mẹ và tiếng khóc của Yến An Nguyệt, anh cũng không hề có người thân, anh không giống với Yến An Nguyệt, sẽ không có gia đình nào thật sự chào đón anh.
Yến Tây Minh có chút thất thần, nghĩ tới Lê Niệm, nhà cô có nhiều người như vậy, hiện tại chắc hẳn đang ăn Tết rất náo nhiệt.
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Yến Tây Minh cho rằng Yến An Nguyệt lại quên mang chìa khóa, trong lòng thở dài cô nhóc này luôn vậy, anh đứng dậy mở cửa: “Đã nói bao nhiêu lần, không được vứt đồ bừa bãi…”
Sau khi mở cửa, giọng nói của Yến Tây Minh ngừng lại, người đứng bên ngoài không phải Yến An Nguyệt, mà là Lê Niệm đang tươi cười.
Cô mặc áo bông vàng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt trứng ngỗng xinh xắn, môi đỏ mọng quyến rũ.
“Sao em lại tới đây?” Giọng nói Yến Tây Minh dịu dàng, trái tim lại đập nhanh hơn một chút.
“Đương nhiên là ăn Tết với anh rồi.” Lê Niệm mỉm cười, giơ túi đồ ăn lớn trong tay lên: “Anh không chịu tới nhà em, em đành phải đi tìm anh thôi, An Nguyệt đâu rồi, kêu con bé ra đi, em mua rất nhiều đồ ăn ngon đó.”
“Con bé không ở đây, nó tới nhà ngoại rồi.”
Yến Tây Minh nghiêng người, để cô bước vào nhà, đặt dép bông của cô xuống đất.
“Cảm ơn anh.” Lê Niệm ngựa quen đường cũ xỏ dép bước vào trong, cởi áo bông treo lên giá treo đồ.
“Anh để con bé tới nhà ngoại sao? Em tưởng anh không thích nhà ngoại của mình chứ.”
“Con bé là con bé, anh là anh.”
Yến Tây Minh không nói cho Yến An Nguyệt biết chuyện của Diệp Lâm, cũng không tính sẽ nói cho cô nhóc biết: “Ông bà ngoại đối xử với con bé không tệ, con bé cần người thân, cũng không thể chỉ có một mình anh được.”
“Chỉ có một mình anh thì sao chứ?” Lê Niệm xách túi vào phòng bếp, lấy đồ bên trong ra: “Em còn hy vọng chỉ có một người thân đấy, nhà em mỗi năm đều phải đi thăm người thân bạn bè, ăn Tết có bảy ngày lại tốn hết năm ngày ở nhà người ta, phiền muốn chết.”
Yến Tây Minh cười, đi tới xem: “Em mua gì vậy?”
“Lẩu đó.” Ánh mắt Lê Niệm sáng ngời nhìn anh: “Chúng ta ăn lẩu đi, nhà anh có nồi mà.”
“Em làm sao?”
“Không phải có anh à? Đầu bếp.”
…
Yến Tây Minh nhận mệnh ra tay chuẩn bị, Lê Niệm đứng bên cạnh làm trợ thủ cho anh, nhớ lại năm cấp ba lúc ăn Tết anh cũng nấu lẩu, lúc đó cô còn nói rất muốn ăn.
Khi Yến Tây Minh chuyên tâm làm một việc gì đó trông cực kỳ quyến rũ, anh cúi đầu, lông mi rất dài, vừa đậm vừa dày, dưới mí mắt trắng nõn tạo thành một cái bóng nhỏ hình quạt, xinh xắn giống như của thiếu nữ, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, vừa lịch thiệp vừa đẹp trai.
Lê Niệm nhìn anh, miệng lưỡi có chút khô khốc, ngay lúc anh không chú ý, cô ngó đầu qua hôn lên khóe miệng của anh.
Tay Yến Tây Minh run rẩy, suýt chút nữa dao đang cắt xà lách đã cắt trúng ngón tay, bất đắc dĩ nhìn con mèo vừa ăn vụng xong: “Em muốn hại chết anh sao?”
“Em hôn bạn trai có gì không đúng chứ?” Lê Niệm hợp tình hợp lý nói: “Đầu bếp phải có chút tập trung này chứ?”
Yến Tây Minh híp mắt lại, duỗi tay tới, ngón tay dính rau nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống, hôn môi cô tới mức sưng lên còn liếm khóe môi: “Nếu muốn khảo nghiệm, ít nhất phải tới mức độ này.”
Lê Niệm lau nước miếng ở khóe môi, đỏ mặt trừng mắt với anh, không dám lỗ mãng nữa.
—
Sau khi ăn uống no say, tuy rằng trên TV bắt đầu chiếu tiệc mừng xuân Tết Âm Lịch, nhưng hiển nhiên hai người ngồi trên sô pha không hề quan tâm tới nó.
Hai tay Lê Niệm đặt trên vai Yến Tây Minh, bị anh hôn tới mức mơ màng, quần áo đã bị cởi hơn phân nửa, vì nhà anh mở máy sưởi nên cô không thấy lạnh chút nào.
Khi cô đang choáng váng, Yến Tây Minh bế cô lên đi về phòng.
Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên.
Lúc Lê Niệm nhận ra anh đang tính làm gì, cô đỏ mặt đẩy anh ra: “Cái đó, là nó, anh có chuẩn bị không?”
Yến Tây Minh lấy bao cao su từ ngăn kéo ra, dùng răng xé vỏ bao, rũ mắt mỉm cười nhìn cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Em đoán xem?”
Lê Niệm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, nuốt nước miếng, tay nắm chặt chăn bông, đột nhiên sợ hãi nói: “Không thì, anh để hôm khác đi? Tết nhất, làm mấy chuyện này không tốt, hơn nữa…anh vẫn chưa nói thích em…”
Đây là lần đầu tiên cô khẩn trương tới vậy, cũng không biết bản thân đang nói gì.
“Ăn Tết sao không thích hợp chứ?” Yến Tây Minh nhìn cô, cúi đầu liếm mồ hôi chảy trên trán cô, thấp giọng nói: “Nếu nói anh có nguyện vọng gì, chính là muốn cùng em đón năm mới.”
…
Lê Niệm nghe thấy anh nói vậy, đầu cô như muốn nổ tung, mặt đỏ tai hồng nhìn anh, lông mi ướt đẫm, một câu cũng không nói nên lời.
Yến Tây Minh cảm thấy không sao cả, dù sao mấy chuyện như vậy, cũng không cần phải nói, động tác của anh vừa thong thả vừa mạnh mẽ, không hề cho cô bất cứ cơ hội nào để đổi ý.
“Em luôn muốn nghe anh nói anh thích em, là do anh làm chưa đủ nhiều, hay biểu hiện không đủ, để cho em cảm thấy đó là câu phủ định thế?”
Yến Tây Minh cúi đầu cắn môi cô, cả hai đã quen lâu như vậy, so với cô anh còn quen thuộc cơ thể của cô hơn, có thể cho cô những gì cơ thể cô muốn, anh vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng nói bên tai cô: “Nói chuyện nào, Niệm Niệm.”
Cả người Lê Niệm run rẩy, khóe mắt ửng hồng, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng đều bị xé nát, mỗi lần anh đâm vào, anh đều nói một câu: “Niệm Niệm, anh thích em.”
“Anh thích em.”
“Rất thích em.”
Giống như sợ cô không nghe thấy, anh cứ lặp đi lặp lại liên tục, ác ý trêu chọc cô.
Lê Niệm không nhịn được bật khóc, dùng sức đánh anh: “Anh thật phiền mà, em biết rồi.”
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lầu vang lên âm thanh mở cửa, đồng thời đèn phòng khách sáng lên, giọng nói Yến An Nguyệt truyền tới: “Hả, tại sao đèn phòng khách lại tắt? Anh ơi? Anh có ở nhà không? Không phải chứ, sớm vậy đã ngủ rồi sao?”
Cô ấy vừa đi lên lâu vừa nói, tiếng bước chân to rõ vang lên.
Lê Niệm sợ tới mức không dám thở mạnh: “Anh, anh mau thả em ra, hiện tại em trốn xuống gầm giường còn kịp không?”
Yến Tây Minh rên nhẹ một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống người cô: “Đừng khẩn trương, con bé không dám vào.”
Quả nhiên, Yến An Nguyệt đứng trước cửa chần chừ gõ hai tiếng, không thấy ai trả lời rời đi ngay, còn lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ…”
Lê Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Anh không sợ con bé vào sao.”
Yến Tây Minh: “Anh cũng khóa cửa rồi.”
“…”
Sau khi xong việc, Yến Tây Minh bế Lê Niệm vào toilet trong phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cô, thay áo ngủ mới, sau đó bế cô về giường.
Lê Niệm mệt tới mức không mở nổi mắt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ban công vang lên tiếng bắn pháo hoa, không khỏi híp mắt nhìn sang.
“Chỗ anh có thể bắn pháo hoa sao?”
“Có người sẽ bắn.” Yến Tây Minh thấy cô cảm thấy hứng thú, lại bế cô tới ban công, nhẹ nhàng đặt ở trên ghế nằm, để cô thấy rõ hơn.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, có nhiều loại hoa mười cánh đầy màu sắc, chiếu sáng khắp bầu trời đêm, vô cùng đẹp mắt.
Lê Niệm nhìn tới mức thất thần, dựa vào ngực anh, cười tươi giống như đứa trẻ: “Thật đẹp.”
Yến Tây Minh lại nhìn cô, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp, rực rỡ rạng ngời.
Anh nhẹ giọng nói: “Đúng là rất đẹp.”
Lê Niệm vẫn nhìn pháo hoa như cũ, tiếc nuối nói: “Tiếc là khu nhà em không cho đốt, quản lý rất nghiêm, đúng rồi, có phải đã 12 giờ không?”
Yến Tây Minh ôm eo cô, gật đầu nói: “Đúng vậy, sao thế?”
“Quên nói với anh.” Lê Niệm ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: “Năm mới vui vẻ, về sau mỗi năm chúng ta đều ăn Tết với nhau nhé.”
Yến Tây Minh nhìn nụ cười tươi sáng không nhiễm tạp chất của cô, há hốc miệng, giọng nói có chút khàn nhưng lại cực kỳ thoải mái.
“Được.”
Lê Niệm thấy bầu không khí tốt như vậy, rèn sắt khi còn nóng: “Em đã cho anh lần đầu tiên rồi, anh vẫn không chịu nói, khi nào anh thích em à? Trong thư tình anh cũng không viết.”
“Em vẫn chưa chịu bỏ cuộc nữa.” Yến Tây Minh bật cười: “Thật sự anh không nghĩ ra được, chắc hẳn đã rất lâu rồi.”
Không, phải nói thật ra anh cũng không biết.
Cuộc sống năm cấp ba của anh vừa tăm tối vừa nhàm chán, chỉ có cô giống như một vầng sáng, bá đạo xâm nhập vào cuộc sống anh, kéo anh bước vào thế giới của cô.
Chờ đến khi anh nhận ra, trong mắt chỉ còn nhìn thấy mỗi mình cô, ánh mắt sẽ không nhịn được nhìn theo từng hành động của cô.
Khi bị phát hiện sẽ ngượng ngùng, nhìn thấy cô nói chuyện với nam sinh khác sẽ khó chịu, cũng sẽ vì xấu hổ mà không thể nào nói được những lời hay.
Vốn tưởng rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ có được, nhưng hiện tại cô đang ở gần ngay trước mắt, giấc mộng xa xôi cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Yến Tây Minh cảm thấy hạnh phúc chân thật đến vậy.
Anh sống trong con hẻm nhỏ sâu thẳm, không có ánh sáng, cũng không có cửa sổ.
Nhưng em lại trèo tường xuất hiện trước mặt anh, trên người cầm theo chìa khóa, nắm tay tay anh, dẫn anh đi tới con đường dài phía trước.
Em là ngôi sao, là ánh trăng.
Là toàn bộ khát vọng và suy nghĩ của anh trong suốt quãng đời còn lại.
Trên mạng có nhiều luồng ý kiến khác nhau, các fan đều rất lo lắng cho Lê Niệm, đối với chuyện này, rất nhanh chị Hồng đã phản hồi lại, phòng làm việc của Lê Niệm lên tiếng giải thích, tỏ vẻ Lê Niệm ở bệnh viện đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đang dưỡng thương tại bệnh viện, sẽ tạm ngưng tất cả các công việc, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Nhưng fans không bỏ cuộc, ở dưới Weibo chất vấn tại sao Lê Niệm bị thương, vì sao các nhân viên không bảo vệ cho cô.
Còn có một ít cư dân mạng nhạy bén phát hiện ra manh mối, bệnh viện Lê Niệm đang nằm dưỡng thương vừa khéo là bệnh viện số 1 của thành phố B đã có scandal lần trước, Lê Niệm không có chuyện gì lại tới bệnh viện làm chi? Còn vừa khéo là bệnh viện đó nữa.
Giấy không thể gói được lửa, càng lúc càng có nhiều tin tức lan truyền trên mạng, tất cả các bằng chứng đều chỉ rằng Lê Niệm lén đi gặp Yến Tây Minh.
Còn Yến Tây Minh mấy ngày này bởi vì fans của Lê Niệm, vốn dĩ đã bị đẩy lên đầu ngọn gió, lập tức có người nhận ra: Tên của anh và tên của sếp công ty Hằng Thái giống nhau như đúc.
Cho nên tất cả bằng chứng được liên kết lại với nhau, #Tình yêu của Lê Niệm# lại một lần nữa được lên hạng nhất hot search, bùng nổ ngay lập tức, chị Hồng không kịp cho người xóa hot search, hoặc nói đúng hơn, cho dù có xóa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dù sao chính Lê Niệm cũng không để bụng.
Chị Hồng đi tới trước cửa bệnh viện, còn chưa kịp xuống xe, điện thoại liên tục có người gọi tới, đều là do các nhãn hàng gọi điện, chị ấy chỉ có thể trả lời thật tốt, ngoài miệng nói những điều tốt đẹp cho Lê Niệm nhưng trong lòng liên tục chửi thầm cô, cô thật là hồ đồ, vì một người đàn ông, làm việc vất vả lắm mới được như hiện tại nhưng rất nhanh sẽ bị mất hết tất cả.
Chị ấy đang tính gọi điện thoại cho Lê Niệm, lại bị tin tức trên mạng gây chú ý —
[Chuyện tình yêu của Lê Niệm đã bị lộ, đằng trai vậy mà là người sáng lập của Hằng Thái!]
Chị Hồng ngẩn người, lập tức ấn vào xem, phát hiện đó là sự thật, con mẹ nó, chuyện lớn như vậy mà Lê Niệm không nói cho chị ấy biết, hiện tại trên mạng che trời lấp đất đều là tin tức này, ý kiến nào cũng có.
[Quả nhiên cô ấy và sếp của Hằng Thái có quan hệ, tôi đã nói tại sao người đại diện của Hằng Thái chỉ có mỗi cô ấy làm, quả nhiên có mờ ám mà…chậc chậc.]
[Lê Niệm chính là Tả Vân thứ hai phải không, nữ minh tinh trong giới giải trí quả nhiên không có ai sạch sẽ.]
[Khóc chết mất thôi, tôi mới là fans của cô ấy chưa được bao lâu, CP Dư Niệm của tôi cứ vậy mà BE rồi.]
[Cô ấy yêu đương thì sao chứ? Cũng không phạm pháp mà, người ta là diễn viên chứ không phải là idol.]
…
Lê Niệm không hề biết gì về cơn bão trên mạng, Yến Tây Minh cũng không cho cô xem điện thoại.
Nhưng khi cha mẹ nghe được tin cô bị thương, lập tức bỏ hết công việc trong tay chạy tới xem, Lê Quảng Minh nhìn thấy cô vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng thả lỏng, cau mày mắng: “Tại sao con không cẩn thận như vậy? Từ nhỏ cha đã nói với con, nếu thấy người ta gây lộn với nhau thì phải tránh xa một chút!”
Lê Niệm ngoài miệng trả lời: “Dạ dạ, lần sau con sẽ chú ý.”
Yến Tây Minh đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi, bác trai, là vì con nên cô ấy mới gặp nguy hiểm.”
Lê Quảng Minh nhìn anh một chút, ông đã nghe vợ mình nói chuyện anh và Lê Niệm, tuy rằng nhìn không thuận mắt cho lắm, nhưng nói chuyện vẫn có lý lẽ: “Mọi chuyện tôi cũng đã nghe Niệm Niệm nói rồi, là con bé này tự mình xông lên, nhưng chuyện của cậu, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi chứ?”
Lời này có nghĩa, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa phải không?
Yến Tây Minh gật đầu: “Đương nhiên ạ.”
“Vậy là được rồi.” Khi Chu Mai biết tin cũng rất hoảng sợ, nhìn thấy Lê Niệm tung tăng nhảy nhót bà mới dần thả lỏng, nói với cô: “Con ở trong giới giải trí làm gì nữa, cũng nên rời rồi, hiện tại trên mạng cứ bàn tán lung tung về con, mẹ đọc tới mức tức cả người.”
“Dạ, con cũng tính sẽ làm vậy.”
Lê Niệm gật đầu, mục đích vào giới giải trí của cô đã hoàn thành từ lâu, cô cũng thấy mệt rồi: “Con sẽ bớt chút thời gian nói chuyện với công ty.”
Yến Tây Minh cau mày: “Vì anh sao?”
Nói thật anh cũng không muốn cô vào giới giải trí, nhưng cũng không muốn cô vì anh mà từ bỏ chuyện mình muốn làm.
Anh không muốn cô phải hối hận.
Lê Niệm nhìn thấy biểu cảm của anh nghiêm trọng như vậy, nói giỡn với anh “Đúng vậy, bởi vì anh.”
Không đợi Yến Tây Minh nói tiếp, cô đã nói: “Cho nên về sau anh phải bồi thường cho em.”
Yến Tây Minh hơi giật mình, sau đó cười nói: “Ừ.”
Lê Quảng Minh ho nhẹ một tiếng, cha mẹ còn đang đứng bên cạnh, mà hai đứa này lại dám ve vãn đánh yêu nhau!
Còn Chu Mai nhìn thấy tình cảm cả hai tốt như vậy, không nhịn được che miệng cười.
Ở bệnh viện thêm một lúc nữa, bác sĩ kiến nghị Lê Niệm nên về nhà dưỡng bệnh, tuy rằng Yến Tây Minh rất muốn đi cùng cô, nhưng bởi vì anh phải tới Cục Công An giải quyết cho xong chuyện của Yến Thành Chí nên không đi chung được.
Lê Quảng Minh tự mình lái xe chở Lê Niệm về nhà, khi trên đường về, Lê Niệm nhận được điện thoại của chị Hồng, chị Hồng tức giận tới mức nói không thành tiếng, hỏi cô muốn xử lý như thế nào.
Lê Niệm suy nghĩ, mỉm cười nói: “Chị cứ để đó đi, em sẽ xử lý mọi chuyện.”
Chị Hồng nghi ngờ nói: “Em không biết trên mạng đã hỗn loạn như thế nào sao? Thôi đi, em vẫn còn ở bệnh viện à? Chị tới thăm em.”
Lê Niệm: “Không cần đâu, em đang về nhà, em cũng không bị thương gì nặng cả, chị Hồng, cảm ơn chị đã chăm sóc cho em từ trước tới giờ.”
Chị Hồng nghe cô nói giống như muốn từ biệt, trong lòng có chút bất an: “Em có ý gì vậy? Không lẽ muốn rời khỏi giới giải trí chứ, vì một tên đàn ông mà làm mức này sao?”
“Không phải vì anh ấy.” Lê Niệm nói: “Em sẽ lên tiếng giải thích, đến lúc đó chị sẽ biết, em cúp máy trước nhé, tạm biệt.”
—
Sau khi Lê Niệm về nhà, độ nổi tiếng của trên Weibo không hề giảm xuống, nhưng lúc này tất cả đều nhằm về phía Yến Tây Minh.
[Điều tôi thấy quan trọng nhất, chính là các người không cảm thấy Yến Tây Minh thật sự rất đẹp sao? Mẹ nó, nhan sắc này không hề thua bất kỳ lưu lượng hay minh tinh nào, cho anh ta có làm người đại diện của công ty mình cũng không thành vấn đề.]
[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất đẹp trai!]
[Còn trẻ tuổi, đẹp trai lại có triển vọng, hu hu hu tôi cũng muốn bị bao nuôi…]
[Các người cảm thấy sếp của tôi thế nào, tôi tặng free, không cần tiền!]
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều cư dân mạng vào trang chủ của Hằng Thái điên cuồng bình luận.
Càng lúc càng có nhiều bình luận hơn, cuối cùng tài khoản của trang chủ Hằng Thái cũng chính thức lên tiếng, bởi vì Yến Tây Minh không có Weibo, cho nên tài khoản này bày tỏ ý kiến thay cho anh: [Ông chủ đã có bà chủ, mọi người đừng mơ ước tới nữa, để chúc mừng, những ai chia sẻ bài viết này sẽ có cơ hội nhận được bao lì xì đỏ 10.000 tệ nhé.]
Xem như phản hồi lại mối quan hệ yêu đương với Lê Niệm.
Các cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Lê Niệm cũng đăng Weibo —
[Chào mọi người, lời đầu tiên cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi đến vậy, nhưng đây chuyện riêng của tôi, cá nhân tôi cảm thấy không cần thiết phải nói trên mạng, sau này có khả năng tôi khá bận rộn, cũng sẽ không hoạt động thường xuyên bên giới giải trí nữa, cảm ơn các fans đã ủng hộ tôi tới tận bây giờ, mấy năm nay đóng phim rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, cho nên có khả năng sẽ phụ sự mong đợi của mọi người rồi, à phải rồi, mọi người đừng ngày nào cũng tới bệnh viện quấy rầy bà xã của tôi.jpg, anh ấy rất bận rộn, anh ấy không giống chúng ta, là một người rất nghiêm túc, mỗi ngày bị mọi người nhìn như vậy sẽ rất thẹn thùng.]
Cô vừa lên tiếng xong, giống như chọi đá vào mặt hồ, tạo ra một làn sóng lớn, rất nhanh các fan đã chuyển hướng khỏi chuyện yêu đương của cô.
[Gì chứ? Niệm Niệm muốn rời khỏi giới giải trí sao? Đừng mà!!]
[Em vẫn chưa xem chị đóng phim đủ hu hu hu, đừng đi mà.]
[Nhất định cô ấy đang tỏ vẻ khổ sở thôi, nếu rời khỏi giới giải trí cô ấy phải bồi thường con số lớn tận trời, công ty quản lý sao có thể thả cho cô ấy đi được chứ?]
[Đúng thế, nói cứ như thật vậy, có bản lĩnh thì rời đi.]
…
Cảm xúc của fans và anti fans đều rất kích động, ở khu bình luận chửi lộn với nhau.
Lúc này, ông chủ của công ty giải trí Lê Niệm ký hợp đồng, đã dùng tài khoản WeChat đăng bài trong vòng bạn bè: [Sao tôi dám đòi tiền vi phạm hợp đồng của bà cô này chứ, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.]
Bài viết này được người nào đó chụp lại đăng lên Weibo.
Các cư dân mạng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên thân phận của Lê Niệm bị người ta đào ra, là con gái của chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh đứng top 10 người giàu có nhất trong nước — Lê Quảng Minh.
Hửm hở hả?
Các cư dân mạng đều kinh ngạc tới choáng váng.
Bao gồm cả người đang chú ý tới hướng đi trên mạng là chị Hồng và Tả Vân.
Hơn nửa ngày, Lê Niệm lại chính là cô chủ nhà giàu dạo chơi trần gian, cho dù có làm ra được thành tựu gì hay không đều phải trở về thừa kế tài sản hàng tỷ.
Tuy chị Hồng đã sớm đoán được, nhưng khi biết được bối cảnh của Lê Niệm chị ấy vẫn không nhịn được líu lưỡi.
Còn Tả Vân khi xem Weibo, vốn dĩ mọi người đang mắng Lê Niệm là bám chân nhà giàu nhưng rất nhanh đã thay đổi, lúc này tất cả đều là “Chị ơi nhìn em, chị có thiếu tiểu bạch kiểm không?”, “Phú bà cầu bao nuôi”, “Hu hu hu chị nhất định phải lộ diện lại, tụi em sẽ rất nhớ chị đó”…
Sắc mặt Tả Vân trắng bệch, cắn chặt môi, thì ra từ lúc bắt đầu, các cô đã không thể nào so sánh với nhau được rồi.
—
Sau khi Lê Niệm đăng Weibo xong cảm thấy rất nhẹ nhàng, vốn dĩ cô vào giới giải trí chơi là chính, chỉ cần đăng một bài viết rồi bỏ của chạy lấy người là được rồi.
Chờ vết thương lành lại, cô quay xong số quảng cáo cuối cùng, cũng sẽ không tham gia nữa.
Lúc cô ở nhà dưỡng thương, ngẫu nhiên sẽ lên Weibo xem một chút, nhìn thấy thân phận của cô bị lộ cũng không có gì kinh ngạc, nhất định do cha cô giở trò quỷ, từ lâu ông đã không muốn xem người khác mắng cô rồi.
Dưới Weibo có rất nhiều người kêu cô quay về, ngay cả các trang báo điện tử lớn cũng đang khen diễn xuất của cô, khen không hề thấy ngại, con người đều như vậy, lúc cô ở đó thì không biết quý trọng, không còn nữa lại cảm thấy cô chỗ nào cũng tốt.
Lê Niệm cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng cô thật sự không có tâm trạng cho chuyện này, cô vừa mới về nhà, Lê Quảng Minh không muốn thấy cô rảnh rỗi, trực tiếp ném cho cô mấy dự án của công ty, coi việc chọc tức con gái trở thành niềm vui.
Thời tiết trở lạnh, đã gần đến cuối năm rồi.
Mỗi ngày Lê Niệm đều gọi điện cho Yến Tây Minh oán giận cha mình không phải là người, sau đó hỏi anh: “Sắp tới Tết rồi, đêm 30 giao thừa anh có muốn dẫn em gái tới nhà em ăn Tết không?”
Cô không nghĩ ra được anh còn người thân nào để tới thăm, không đành lòng để anh và em gái đón giao thừa với nhau.
Yến Tây Minh cũng không muốn quấy rầy ngày đoàn viên của gia đình cô: “Đêm 30 em vẫn nên ăn mừng với cha mẹ mình đi, sáng mùng một anh sẽ tới cửa chào hỏi, cha mẹ em thích gì vậy?”
“Không cần chuẩn bị quá nhiều đâu.” Lê Niệm cảm thấy không cần thiết: “Anh tới là được rồi.”
Lê Niệm lại hỏi chuyện của Yến Thành Chí.
Yến Tây Minh nói đơn giản, ông ta vẫn đang bị nhốt ở trại tạm giam, còn đang đợi mở phiên tòa, bởi vì có tiền án, nên chắc chắn sẽ phải ngồi tù, luật sư cố vấn của anh nói, thời hạn thi hành án ít nhất phải ba năm trở lên.
—
Vào đêm 30, tại biệt thự nhà họ Yến, lúc 7 giờ tối.
Yến An Nguyệt mặc áo bông mới bước ra khỏi phòng, do dự nhìn Yến Tây Minh: “Anh à, anh thật sự không tới nhà bà ngoại sao? Bọn họ rất muốn gặp anh đó, vẫn luôn kêu em gọi anh tới ăn Tết chung.”
“Không đi.” Yến Tây Minh cầm điện thoại, ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô nhóc: “Em đi là được rồi, hỏi thăm mọi người thay anh.”
Yến An Nguyệt bĩu môi: “Anh không đi em cũng không đi.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, làm gì cũng cần có người đi theo à?” Mặt Yến Tây Minh trầm xuống: “Muốn đi thì đi nhanh lên, sắp tới giờ ăn tối rồi.”
Cô ấy không hề có ý đó mà!
Yến An Nguyệt trừng mắt dậm chân nhìn anh, tức giận đóng rầm cửa lại rời đi: “Đi thì đi!”
Cô nhóc vừa rời đi, phòng khách trở nên yên tĩnh, tiếng tích tắc của đồng hồ thạch anh càng rõ ràng hơn, Yến Tây Minh lại có chút không thói quen, cầm điều khiển từ xa mở TV lên, tất cả các kênh đều đang đưa tin về Tết Âm Lịch.
Trong trí nhớ của Yến Tây Minh, từ trước tới nay Tết Âm Lịch không phải là ngày đoàn viên gì cả, mà chỉ toàn lời cãi nhau của cha mẹ và tiếng khóc của Yến An Nguyệt, anh cũng không hề có người thân, anh không giống với Yến An Nguyệt, sẽ không có gia đình nào thật sự chào đón anh.
Yến Tây Minh có chút thất thần, nghĩ tới Lê Niệm, nhà cô có nhiều người như vậy, hiện tại chắc hẳn đang ăn Tết rất náo nhiệt.
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Yến Tây Minh cho rằng Yến An Nguyệt lại quên mang chìa khóa, trong lòng thở dài cô nhóc này luôn vậy, anh đứng dậy mở cửa: “Đã nói bao nhiêu lần, không được vứt đồ bừa bãi…”
Sau khi mở cửa, giọng nói của Yến Tây Minh ngừng lại, người đứng bên ngoài không phải Yến An Nguyệt, mà là Lê Niệm đang tươi cười.
Cô mặc áo bông vàng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt trứng ngỗng xinh xắn, môi đỏ mọng quyến rũ.
“Sao em lại tới đây?” Giọng nói Yến Tây Minh dịu dàng, trái tim lại đập nhanh hơn một chút.
“Đương nhiên là ăn Tết với anh rồi.” Lê Niệm mỉm cười, giơ túi đồ ăn lớn trong tay lên: “Anh không chịu tới nhà em, em đành phải đi tìm anh thôi, An Nguyệt đâu rồi, kêu con bé ra đi, em mua rất nhiều đồ ăn ngon đó.”
“Con bé không ở đây, nó tới nhà ngoại rồi.”
Yến Tây Minh nghiêng người, để cô bước vào nhà, đặt dép bông của cô xuống đất.
“Cảm ơn anh.” Lê Niệm ngựa quen đường cũ xỏ dép bước vào trong, cởi áo bông treo lên giá treo đồ.
“Anh để con bé tới nhà ngoại sao? Em tưởng anh không thích nhà ngoại của mình chứ.”
“Con bé là con bé, anh là anh.”
Yến Tây Minh không nói cho Yến An Nguyệt biết chuyện của Diệp Lâm, cũng không tính sẽ nói cho cô nhóc biết: “Ông bà ngoại đối xử với con bé không tệ, con bé cần người thân, cũng không thể chỉ có một mình anh được.”
“Chỉ có một mình anh thì sao chứ?” Lê Niệm xách túi vào phòng bếp, lấy đồ bên trong ra: “Em còn hy vọng chỉ có một người thân đấy, nhà em mỗi năm đều phải đi thăm người thân bạn bè, ăn Tết có bảy ngày lại tốn hết năm ngày ở nhà người ta, phiền muốn chết.”
Yến Tây Minh cười, đi tới xem: “Em mua gì vậy?”
“Lẩu đó.” Ánh mắt Lê Niệm sáng ngời nhìn anh: “Chúng ta ăn lẩu đi, nhà anh có nồi mà.”
“Em làm sao?”
“Không phải có anh à? Đầu bếp.”
…
Yến Tây Minh nhận mệnh ra tay chuẩn bị, Lê Niệm đứng bên cạnh làm trợ thủ cho anh, nhớ lại năm cấp ba lúc ăn Tết anh cũng nấu lẩu, lúc đó cô còn nói rất muốn ăn.
Khi Yến Tây Minh chuyên tâm làm một việc gì đó trông cực kỳ quyến rũ, anh cúi đầu, lông mi rất dài, vừa đậm vừa dày, dưới mí mắt trắng nõn tạo thành một cái bóng nhỏ hình quạt, xinh xắn giống như của thiếu nữ, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, vừa lịch thiệp vừa đẹp trai.
Lê Niệm nhìn anh, miệng lưỡi có chút khô khốc, ngay lúc anh không chú ý, cô ngó đầu qua hôn lên khóe miệng của anh.
Tay Yến Tây Minh run rẩy, suýt chút nữa dao đang cắt xà lách đã cắt trúng ngón tay, bất đắc dĩ nhìn con mèo vừa ăn vụng xong: “Em muốn hại chết anh sao?”
“Em hôn bạn trai có gì không đúng chứ?” Lê Niệm hợp tình hợp lý nói: “Đầu bếp phải có chút tập trung này chứ?”
Yến Tây Minh híp mắt lại, duỗi tay tới, ngón tay dính rau nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống, hôn môi cô tới mức sưng lên còn liếm khóe môi: “Nếu muốn khảo nghiệm, ít nhất phải tới mức độ này.”
Lê Niệm lau nước miếng ở khóe môi, đỏ mặt trừng mắt với anh, không dám lỗ mãng nữa.
—
Sau khi ăn uống no say, tuy rằng trên TV bắt đầu chiếu tiệc mừng xuân Tết Âm Lịch, nhưng hiển nhiên hai người ngồi trên sô pha không hề quan tâm tới nó.
Hai tay Lê Niệm đặt trên vai Yến Tây Minh, bị anh hôn tới mức mơ màng, quần áo đã bị cởi hơn phân nửa, vì nhà anh mở máy sưởi nên cô không thấy lạnh chút nào.
Khi cô đang choáng váng, Yến Tây Minh bế cô lên đi về phòng.
Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên.
Lúc Lê Niệm nhận ra anh đang tính làm gì, cô đỏ mặt đẩy anh ra: “Cái đó, là nó, anh có chuẩn bị không?”
Yến Tây Minh lấy bao cao su từ ngăn kéo ra, dùng răng xé vỏ bao, rũ mắt mỉm cười nhìn cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Em đoán xem?”
Lê Niệm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, nuốt nước miếng, tay nắm chặt chăn bông, đột nhiên sợ hãi nói: “Không thì, anh để hôm khác đi? Tết nhất, làm mấy chuyện này không tốt, hơn nữa…anh vẫn chưa nói thích em…”
Đây là lần đầu tiên cô khẩn trương tới vậy, cũng không biết bản thân đang nói gì.
“Ăn Tết sao không thích hợp chứ?” Yến Tây Minh nhìn cô, cúi đầu liếm mồ hôi chảy trên trán cô, thấp giọng nói: “Nếu nói anh có nguyện vọng gì, chính là muốn cùng em đón năm mới.”
…
Lê Niệm nghe thấy anh nói vậy, đầu cô như muốn nổ tung, mặt đỏ tai hồng nhìn anh, lông mi ướt đẫm, một câu cũng không nói nên lời.
Yến Tây Minh cảm thấy không sao cả, dù sao mấy chuyện như vậy, cũng không cần phải nói, động tác của anh vừa thong thả vừa mạnh mẽ, không hề cho cô bất cứ cơ hội nào để đổi ý.
“Em luôn muốn nghe anh nói anh thích em, là do anh làm chưa đủ nhiều, hay biểu hiện không đủ, để cho em cảm thấy đó là câu phủ định thế?”
Yến Tây Minh cúi đầu cắn môi cô, cả hai đã quen lâu như vậy, so với cô anh còn quen thuộc cơ thể của cô hơn, có thể cho cô những gì cơ thể cô muốn, anh vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng nói bên tai cô: “Nói chuyện nào, Niệm Niệm.”
Cả người Lê Niệm run rẩy, khóe mắt ửng hồng, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng đều bị xé nát, mỗi lần anh đâm vào, anh đều nói một câu: “Niệm Niệm, anh thích em.”
“Anh thích em.”
“Rất thích em.”
Giống như sợ cô không nghe thấy, anh cứ lặp đi lặp lại liên tục, ác ý trêu chọc cô.
Lê Niệm không nhịn được bật khóc, dùng sức đánh anh: “Anh thật phiền mà, em biết rồi.”
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lầu vang lên âm thanh mở cửa, đồng thời đèn phòng khách sáng lên, giọng nói Yến An Nguyệt truyền tới: “Hả, tại sao đèn phòng khách lại tắt? Anh ơi? Anh có ở nhà không? Không phải chứ, sớm vậy đã ngủ rồi sao?”
Cô ấy vừa đi lên lâu vừa nói, tiếng bước chân to rõ vang lên.
Lê Niệm sợ tới mức không dám thở mạnh: “Anh, anh mau thả em ra, hiện tại em trốn xuống gầm giường còn kịp không?”
Yến Tây Minh rên nhẹ một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống người cô: “Đừng khẩn trương, con bé không dám vào.”
Quả nhiên, Yến An Nguyệt đứng trước cửa chần chừ gõ hai tiếng, không thấy ai trả lời rời đi ngay, còn lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ…”
Lê Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Anh không sợ con bé vào sao.”
Yến Tây Minh: “Anh cũng khóa cửa rồi.”
“…”
Sau khi xong việc, Yến Tây Minh bế Lê Niệm vào toilet trong phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cô, thay áo ngủ mới, sau đó bế cô về giường.
Lê Niệm mệt tới mức không mở nổi mắt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ban công vang lên tiếng bắn pháo hoa, không khỏi híp mắt nhìn sang.
“Chỗ anh có thể bắn pháo hoa sao?”
“Có người sẽ bắn.” Yến Tây Minh thấy cô cảm thấy hứng thú, lại bế cô tới ban công, nhẹ nhàng đặt ở trên ghế nằm, để cô thấy rõ hơn.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, có nhiều loại hoa mười cánh đầy màu sắc, chiếu sáng khắp bầu trời đêm, vô cùng đẹp mắt.
Lê Niệm nhìn tới mức thất thần, dựa vào ngực anh, cười tươi giống như đứa trẻ: “Thật đẹp.”
Yến Tây Minh lại nhìn cô, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp, rực rỡ rạng ngời.
Anh nhẹ giọng nói: “Đúng là rất đẹp.”
Lê Niệm vẫn nhìn pháo hoa như cũ, tiếc nuối nói: “Tiếc là khu nhà em không cho đốt, quản lý rất nghiêm, đúng rồi, có phải đã 12 giờ không?”
Yến Tây Minh ôm eo cô, gật đầu nói: “Đúng vậy, sao thế?”
“Quên nói với anh.” Lê Niệm ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: “Năm mới vui vẻ, về sau mỗi năm chúng ta đều ăn Tết với nhau nhé.”
Yến Tây Minh nhìn nụ cười tươi sáng không nhiễm tạp chất của cô, há hốc miệng, giọng nói có chút khàn nhưng lại cực kỳ thoải mái.
“Được.”
Lê Niệm thấy bầu không khí tốt như vậy, rèn sắt khi còn nóng: “Em đã cho anh lần đầu tiên rồi, anh vẫn không chịu nói, khi nào anh thích em à? Trong thư tình anh cũng không viết.”
“Em vẫn chưa chịu bỏ cuộc nữa.” Yến Tây Minh bật cười: “Thật sự anh không nghĩ ra được, chắc hẳn đã rất lâu rồi.”
Không, phải nói thật ra anh cũng không biết.
Cuộc sống năm cấp ba của anh vừa tăm tối vừa nhàm chán, chỉ có cô giống như một vầng sáng, bá đạo xâm nhập vào cuộc sống anh, kéo anh bước vào thế giới của cô.
Chờ đến khi anh nhận ra, trong mắt chỉ còn nhìn thấy mỗi mình cô, ánh mắt sẽ không nhịn được nhìn theo từng hành động của cô.
Khi bị phát hiện sẽ ngượng ngùng, nhìn thấy cô nói chuyện với nam sinh khác sẽ khó chịu, cũng sẽ vì xấu hổ mà không thể nào nói được những lời hay.
Vốn tưởng rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ có được, nhưng hiện tại cô đang ở gần ngay trước mắt, giấc mộng xa xôi cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Yến Tây Minh cảm thấy hạnh phúc chân thật đến vậy.
Anh sống trong con hẻm nhỏ sâu thẳm, không có ánh sáng, cũng không có cửa sổ.
Nhưng em lại trèo tường xuất hiện trước mặt anh, trên người cầm theo chìa khóa, nắm tay tay anh, dẫn anh đi tới con đường dài phía trước.
Em là ngôi sao, là ánh trăng.
Là toàn bộ khát vọng và suy nghĩ của anh trong suốt quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.