Không Thể Nào Quên.

Chương 54: NGOẠI TRUYỆN 1

Diệp Tích Ngữ

13/11/2022

Tính ra, Yến Tây Minh đã quen biết Lê Niệm được mười năm, nhưng ở giữa lại có khoảng trống bảy năm.

Bảy năm đó, đủ để cho em gái anh từ một học sinh tiểu học trở thành thiếu nữ học phổ thông, đủ để cho một tòa nhà cũ được đổi mới, ở góc đường hẻo lánh mọc thêm một tòa nhà cao tầng, cũng đủ để cho. . .Lê Niệm kết hôn sinh con, xây dựng một gia đình.

Yến Tây Minh nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không hề nghĩ tới cả hai có thể ở bên nhau.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lê Niệm, cũng không có ấn tượng gì cả, thậm chí khuôn mặt cô, anh cũng không nhớ kỹ, nếu có thể ngay cả tới trường anh cũng không muốn.

Từ Bắc Dục đến Nam Khai, giống như từ thiên đường xuống địa ngục, ngay cả thánh nhân cũng không độ lượng nổi, huống chi Yến Tây Minh còn không phải là thánh nhân.

Ngày đầu tiên đi tới Nam Khai báo danh, Yến Tây Minh đứng trong văn phòng, vẻ mặt vô cảm nghe Mã Quốc Phú đang cằn nhằn liên tục, trong lòng cực kỳ chán ghét không hề có kiên nhẫn, chỉ cảm thấy đứng ở đây thêm giây nào là càng lãng phí giây đó.

Lúc này, cửa phòng làm việc mở hé ra, âm thanh ‘cọt kẹt’ vang lên.

Mã Quốc Phú đang nói chuyện hăng say nên không phát hiện, chắc là vì Yến Tây Minh đã quá nhàm chán, nên rất nhạy cảm với mọi động tĩnh xung quanh, cho nên anh ngước mắt nhìn sang.

Một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh cẩn thận ngó đầu nhìn vào trong.

Cô gái thiếu nữ này rất xinh xắn, dáng người thon gầy, mái tóc đen dài ngang vai được buộc gọn lại, trông vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.

Tuy rằng về sau Yến Tây Minh biết được diện mạo của cô rất khác với tính cách thật, chỉ là anh vẫn không nhịn được có chút thất thần.

Thiếu nữ nhìn thoáng qua rồi rụt đầu lại ngay, làm cho Yến Tây Minh có chút thất vọng, vốn tưởng rằng cô có thể ngăn màn giảng đạo vô nghĩa của Mã Quốc Phú, nhưng kết quả anh vẫn phải đứng thêm nửa tiếng.

Từng có người như Triệu Nhân, nên Yến Tây Minh giữ khoảng cách xa với mọi cô gái, đeo khẩu trang cũng để tránh rắc rối, hơn nữa lúc đầu anh có chút không thích Lê Niệm, vì nghe thấy không ít lời đồn về cô, ví dụ như cô điên cuồng theo đuổi Cố Dữ lớp A13, còn không ngừng bám đuôi cậu ta.

Yến Tây Minh cũng không quan tâm tới, tuy rằng anh cảm thấy cô không hề ngu muội như trong lời người khác nói, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Mãi cho đến lúc Tô Triết gây chuyện với anh, Yến Tây Minh nhìn thấy cô không hề do dự xông tới bảo vệ mình, đó là lần đầu tiên anh xem Lê Niệm tồn tại trên đời này.

“Vì sao lại tới đây giúp tôi?”

Sau đó, cả hai xui xẻo tình cờ trở thành bạn cùng bàn, ánh mắt Yến Tây Minh kỳ lạ nhìn Lê Niệm: “Chúng ta cũng không thân.”

“Chuyện này thì có liên quan gì tới thân hay không chứ?”

Vẻ mặt thiếu nữ buồn bực, giống như vẫn còn khó chịu về chuyện ngồi cùng bàn với anh: “Bạn học cùng lớp thì nên giúp đỡ lẫn nhau thôi, hơn nữa nếu cậu xảy ra chuyện gì, lão Mã lại tìm tớ nữa.”

Yến Tây Minh không nói chuyện tiếp, anh nhìn ra được Lê Niệm cũng không hề thích anh, nhưng cô vẫn tự mình ra tay, gây chuyện với người ta.



Làm bạn ngồi cùng bàn, hiển nhiên Lê Niệm so với Lưu Dương Bình càng phiền hơn, có lẽ là vì tính cách của cô, mỗi khi cô không có việc gì làm đều tìm anh nói nhảm.

“Vì sao ngày nào cậu cũng làm thêm trễ như vậy, nhưng sao học tập vẫn tốt thế? Có bí quyết gì không?”

“Tôi giới thiệu cho cậu một bộ phim truyền hình, nam chính trong phim cực kỳ giống cậu, lạnh lùng kiêu ngạo, rõ ràng là có miệng nhưng lại giống như bị câm.”

. . .

Yến Tây Minh đang làm bài tập không thể nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu có thể im lặng một chút không?”

“Không thể.”

Lê Niệm không phải Lưu Dương Bình, bị anh lạnh mặt liếc mắt sẽ câm như hến, nhưng cô lại mất hứng dỗi lại: “Nếu khó chịu cậu có thể nói thầy giáo đổi chỗ, ai kêu cậu đồng ý ngồi chung với tớ, đáng đời!”

“. . .”

Yến Tây Minh không có thói quen cãi nhau với người khác, nhất là loại người không biết nói lý như Lê Niệm, ai mà cãi lại chứ? Cho nên anh chỉ cần mặc kệ cô, Lê Niệm nói nửa ngày phát hiện ra sẽ tự mình mất mặt, dần về sau cũng không nói chuyện với anh nữa.

Buổi tối Yến Tây Minh phải đi làm thêm, về tới nhà còn phải học bài, thời gian ngủ thật sự không đủ, khi đi học cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.

Có một lần, anh mất tập trung, phát hiện bản thân ngủ gật trong lớp, còn tiết học đã kết thúc từ lâu.

Yến Tây Minh khẽ nhíu mày xoa huyệt thái dương, may mắn tiết này không khó, về nhà anh có thể tự học được, lúc này một quyển vở bị bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy qua.

“Này, cậu có muốn xem không?”

Yến Tây Minh đảo mắt, nhìn thấy Lê Niệm không được tự nhiên đưa tập của mình cho anh: “Đừng quên xem đó.”

Anh rũ mắt nhìn dòng chữ như bò gặm trên tập, có thần linh cũng không nhìn ra được, nhưng lời từ chối lên tới miệng lại đổi thành : “Cảm ơn.”

Dường như Lê Niệm rất vui, giống như đang háo hức vì bản thân đã chiến thắng anh trong việc học, còn dịu dàng mỉm cười nói với anh: “Không cần khách khí, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tớ.”



Yến Tây Minh cực kỳ nghe lời, chỉ vào chữ đầu tiên trong quyển vở của Lê Niệm: “Chữ này là gì?”

Vẻ dịu dàng của Lê Niệm biết mất ngay: “Dám mắng chữ tớ xấu sao? Tự xem đi!”

“. . .”

Yến Tây Minh không nói gì nữa.

Anh biết rõ, Lê Niệm không hề có ý gì với mình cả, chỉ là tình bạn bình thường như những người cùng lớp mà thôi, vì một lòng một dạ của cô đều đặt trên người Cố Dữ.

Cô ở trước mặt mọi người và ở trước mặt Cố Dữ giống như hai người khác nhau, biết vâng lời, giọng nói mềm mại dịu dàng, giống như từ một con nhím biến thành bé cừu non.

Yến Tây Minh thường xuyên thấy cô chép bài giúp Cố Dữ, nắn nót từng chút một, ngay ngắn gọn gàng, viết bài cho cậu ta so với tập của mình còn sạch đẹp hơn nhiều, còn có thể đan khăn choàng cổ cho cậu ta, cẩn thận lựa chọn từng món quà, tâm trạng đang yêu đều lộ hết ra bên ngoài.

Yến Tây Minh mắt lạnh nhìn cô vò đầu bức tóc suy nghĩ không biết nên gửi tin nhắn cho Cố Dữ thế nào.

Nhưng người ta vừa nhìn là biết không hề để tâm tới cô, cô còn có thể toàn tâm toàn ý thật lòng đối xử tốt như vậy.

Không thể trị được rồi.

Rất kỳ lạ, rõ ràng người khiến cô phải đăm chiêu suy nghĩ không phải là anh, nếu là lúc trước, Yến Tây Minh sẽ không có cảm giác gì, vì chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, nhưng thật ra sâu trong lòng anh giống như bị gai đâm, nặng trĩu khó chịu, về một việc chẳng liên quan gì tới mình.

Nhất định anh khó chịu là vì do nhìn thấy cô quá ngốc.

Yến Tây Minh nghĩ như vậy nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Đến một ngày, sau khi tan học, anh nhìn thấy Lê Niệm đáng thương ngồi xổm trước cổng trường, bờ vai gầy co rúm lại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhợt nhạt như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, vừa yếu ớt vừa chật vật, giống bé mèo nhỏ bị vứt bỏ, không còn vươn móng vuốt như ngày thường nữa.

Vốn dĩ Yến Tây Minh tính xem như không thấy đi lướt qua cô, nhưng ma xui quỷ khiến lại đi tới trước mặt, hỏi tại sao cô lại ở đây.

Lê Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, mấy giây sau nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nức nở nói: “Tại sao lại là cậu?”

Một câu đã khiến cho Yến Tây Minh biết bản thân toang rồi, thở dài ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Cậu đừng khóc, rất xấu.”

Hình như mỗi lần anh nhìn thấy cô ngoài trường, cô đều chật vật đáng thương như vậy.

“Cậu mới xấu!”

Lê Niệm nhân cơ hội xì mũi vào tờ giấy, trong lúc khóc vẫn không quên trừng mắt với anh.

Về sau, Yến Tây Minh biết tin Lê Niệm và Cố Dữ chia tay, tuy rằng trên mặt anh không biểu hiện gì cả nhưng rõ ràng cái gai trong lòng đã biết mất, cùng lúc đó anh càng lúc càng không bình thường, ánh mắt sẽ không nhịn được nhìn theo từng hành động của cô, bất tri bất giác, trong mắt chỉ còn nhìn thấy mỗi mình cô.

Cô cũng là người duy nhất, trước và sau khi anh tháo khẩu trang, vẫn bình thường nói chuyện với anh như vậy.



Có lẽ khi anh nhận ra được lòng mình, Yến Tây Minh đã theo bản năng trốn tránh, Lê Niệm chỉ giống như một kiếp nạn, nếu không cẩn thận anh sẽ không thể nào trở lại được nữa.

Chỉ là anh không thể nào tưởng tượng ra được, Lê Niệm sẽ tìm anh làm gia sư, còn kéo theo cả nhà cô cùng nhau diễn trò hề này, vì để anh không phát hiện, trời nắng nóng nhưng cô vẫn mặc đồ thú bông để che đi khuôn mặt của mình.

Cô gái cố chấp bướng bỉnh muốn đối xử tốt với anh, vừa chọc cười Yến Tây Minh nhưng cũng khiến trái tim anh trở nên mềm mại hơn.

Tuy rằng ngày đầu tiên anh đã phát hiện, sở dĩ không vạch trần, chính là muốn xem thử cô có thể kiên trì tới lúc nào.

Lê Niệm so với với tưởng tượng của anh còn cố chấp hơn rất nhiều, hai tuần liên tục vẫn kiên trì mặc đồ thú bông nghe giảng

Ngược lại người không chịu được là Yến Tây Minh, nhíu mày nhìn người đang mặc đồ kín đáo ngồi bên cạnh, hôm nay cô mặc bộ đồ Doraemon, cứ một chút cái đầu tròn xanh lam sẽ lắc qua lắc lại.

Bên ngoài nóng như vậy, tuy rằng trong phòng mở máy lạnh nhưng cũng có khả năng bị cảm nắng.

“Dạy lâu vậy rồi, cậu thật sự không tính cởi bộ đồ này ra sao?”

Lê Niệm rung đùi đắc ý, dùng giọng nói đã qua máy biến đổi giọng, nói cho anh biết: “Không được đâu, đã nói rồi tôi mắc chứng tự kỷ.”

Vẻ mặt Yến Tây Minh không thay đổi nói: “Nhưng nghe cậu nói chuyện lại không giống chút nào.”

Lê Niệm: “Hiện tại không giống, nhưng khi cởi ra sẽ giống.”

“. . .”

Quả thật, đến tận bây giờ Yến Tây Minh vẫn nhớ rõ ngày cô bị rớt đồ trùm đầu, ngã vào người anh.

Sắc mặt thiếu nữ đỏ ửng như hoa đào, cảm thấy xấu hổ vùi đầu vào ngực anh không dám nhìn người, mái tóc đen bù xù khiến khuôn mặt cô càng thêm nhỏ nhắn trắng bệch.



Với góc độ của anh, có thể nhìn thấy hàng mi cô đang run rẩy, nhìn xuống dưới một chút là cổ trắng nõn, cổ áo ướt đẫm mồ hôi, cực kỳ đáng thương.

Vậy mà cô vẫn chịu đựng học tập với anh. . .

“Cậu đừng nhìn!”

Dường như cô gái bị anh làm cho xấu hổ, cô hung dữ vươn tay tới che mắt anh lại, giọng nói còn run rẩy.

Giờ phút đó, Yến Tây Minh không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, ngoại trừ cảm thấy hối hận không vạch trần cô sớm hơn, khiến cho cô phải chịu khổ như vậy, thì cả người còn có cảm giác rất kỳ lạ.

Yến Tây Minh tỉnh táo nhìn giặc đang rơi vào tay mình, thấy mồ hôi từng chút chảy xuống môi, xuống chóp mũi cô.

Tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, bên tai vang lên một tiếng ầm, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Đêm đó, Yến Tây Minh đã có một giấc mơ không thể nói thành lời.

Trong mơ, anh tự tay cởi bỏ đồ thú bông của Lê Niệm, bao gồm cả quần áo bên trong.

Cô gái vừa xấu hổ vừa rụt rè, cơ thể mềm mại tới mức khó tin, tùy ý để anh làm bậy.

Trong mơ chân thật biết bao nhiêu, ngoài đời lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

Lúc ở nước Anh, Yến Tây Minh đã nghĩ rất nhiều lần, nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ không ngu xuẩn tỏ tình với cô, vì làm vậy sẽ không còn lý do gì để tiếp xúc với cô nữa.

Những ngày xa quê hương không dễ dàng như người khác nghĩ, khi căng thẳng Yến Tây Minh đã học hút thuốc, buổi tối đều nhờ vào thuốc ngủ mới có thể nhắm mắt được.

Lúc đó anh còn thường xuyên mơ thấy Lê Niệm

Trái ngược với giấc mơ khi anh còn học cấp ba, trong mơ cô đi tới chỗ anh hẹn, vẻ mặt áy náy nhưng cực kỳ quyết tâm nhìn anh.

“Thật xin lỗi, thật ra tớ vẫn còn thích Cố Dữ.”

“Cậu hiểu nhầm ý tớ rồi, tớ không có cảm giác gì với cậu cả.”

“Yến Tây Minh, tớ không thích cậu.”

“Yến Tây Minh! Yến Tây Minh!”

“Minh Minh ơi?”

Sáng sớm, Yến Tây Minh bị người nào đó nhéo mũi đánh thức, anh cau mày, có chút không thoải mái mở mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Niệm mỉm cười xuất hiện trước mặt anh, cô lười biếng nằm trên người anh, dây áo lỏng lẻo trên bờ vai gầy, khe ngực như ẩn như hiện, mái tóc xoăn dài rũ xuống, trông rất gợi cảm quyến rũ.

Thấy anh đã dậy, Lê Niệm thả mũi anh ra xem như không có việc gì, cười nói: “Anh mơ thấy ác mộng sao? Cứ gọi tên em mãi thôi.”

Dáng vẻ cô tuyệt tình trong mơ trông rất khác với hiện tại, Yến Tây Minh có cảm giác chuyện này không thật chút nào, bất giác trả lời lại.

Nụ cười trên mặt Lê Niệm càng tươi hơn, rời khỏi người anh: “Khó trách, em nghe thấy anh gọi em, giọng nói còn rất nghẹn ngào, giống như sắp khóc vậy.”

Dường như cô cảm thấy rất mới lạ và thú vị, bật cười thành tiếng.

“Sớm biết vậy em sẽ không đánh thức anh, nhìn anh khóc vui biết mấy”

“. . .”

Yến Tây Minh nhìn cô, híp mắt lại.

“Được rồi, rời giường thôi, hôm nay còn có một đống việc phải làm đó.”

Lê Niệm lười biếng duỗi lưng, trên làn da mỏng manh trước ngực đều là những vết đỏ, tất cả đều là dấu hôn và dấu răng, kéo dài từ xương quai xanh đến hết cổ.

Ánh mắt Yến Tây Minh tối sầm lại, lặng lẽ nắm lấy tay, kéo cô về phía mình, đồng thời đè lên người cô.

Lê Niệm ngẩn người, nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, đỏ mặt dùng sức đẩy anh ra.

“Anh điên rồi à? Bây giờ là sáng sớm đó!”

“Không phải vừa khéo sao?”

Yến Tây Minh bắt đầu hồi tưởng lại giấc mơ hồi cấp ba, thực hiện từng bước một, bàn tay ấm áp bắt đầu thăm dò, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.

“Tối hôm qua mới làm xong, đúng là vẫn rất mềm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Nào Quên.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook