Chương 64: Hàn Tử Sâm Lật Lại Vụ Án
Song Tử
21/01/2024
Buổi sáng tỉnh lại, Hàn Tử Sâm bế Thẩm Y Nhiên vào nhà tắm, ôm cô đánh răng rửa mặt, đêm qua hơi quá sức một chút, toàn thân Thẩm Y Nhiên có chút mềm nhũng.
Ăn sáng xong, Hàn Tử Sâm lại bế Thẩm Y Nhiên lên lầu, chọn cho cô một chiếc váy dài màu trắng. muốn thay quần áo cho cô.
“Hôm nay em vẫn còn được nghĩ làm.” - Thẩm Y Nhiên ngơ ngác hỏi.
Hàn Tử Sâm mỉm cười nhìn cô: “Hôm nay anh đưa em đi đến văn phòng luật sư, anh sẽ lật lại vụ án trước kia cho em.”
Ánh mắt Thẩm Y Nhiên cả kinh, nhưng sau đó cụp xuống: “A Tử, điều em muốn là sự thật.”
Hàn Tử Sâm ôm cô vào lòng: “Đúng vậy, anh sẽ lấy lại sự thật cho em.”
Anh sẽ cho cô một sự thật mà cô muốn, chỉ là nó sẽ không hoàn toàn chính xác 100%, anh không muốn mạo hiểm đánh mắt cô.
Ánh mắt đen láy của Thẩm Y Nhiên tràn đầy tia hy vọng: “A Tử, thật sao?”
Nhìn thấy anh mắt của cô, Hàn Tử Sâm trong lòng tràn ngập tội lỗi, nhưng sau đó liền nói: “Mọi người đang đợi chúng ta.”
Hàn Tử Sâm lái xe đến văn phòng luật sư trước kia Thẩm Y Nhiên từng làm, tất nhiên anh muốn nơi này chính là nơi đầu tiên nhận biết Thẩm Y Nhiên vô tội.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng họp, những người tham gia cuộc họp đều là những người Thẩm Y Nhiên biết, bao gồm cả ông chũ cũ và những luật sư giỏi nhất công ty trước kia.
Nhưng vào lúc này, những người này lại nhìn cô với ánh mắt có chút tò mò và một chút cảnh giác, Thẩm Y Nhiên tất nhiên biết chính là do mối quan hệ giữa cô và Hàn Tử Sâm.
Những vị luật sư này đưa ra một video phỏng vấn lại những những nhân chứng cũ và đưa ra hàng loạt bằng chứng mới.
Thẩm Y Nhiên không ngờ rằng Hàn Tử Sâm có thể tìm ra tất cả những nhân chứng đó, và tất cả bọn họ đều nói rằng bọn họ nhận tiền từ một người để đưa ra lời khi giả.
Vật chứng cũ thì có người đã hối lộ những người đã mua chuộc người ở cục cảnh sát âm thầm động tay động chân vào vật chứng.
Tất cả chứng cứ mới, chỉ ra manh mối đều rơi vào một người đàn ông tên Vũ Nhất Minh.
“Vũ Nhất Minh là ai?” - Cô không nhìn được hỏi, cô hoàn toàn không biết người này, tại sao hắn ta lại muốn đẩy cô vào tù?
“Hắn ta là cựu phó tổng giám đốc tập đoàn Hà thị và có quan hệ rất tốt với Hà Dĩ Mai. Ngày xảy ra vụ việc, hắn ta và Hà Dĩ Mai cùng nhau uống rượu, sau đó Hà Dĩ Mai tự mình lái xe bỏ đi. Hà Dĩ Mai không khống chế được tốc độ và lái xe đâm vào xe em. hắn ta sợ sự việc bị điều tra, sẽ phải chịu trách nhiệm nên đổ hết trách nhiệm cho anh. Sau khi em vào tù, hắn ta đã từ chức và ra nước ngoài sống.” - Hàn Tử Sâm giải thích với Thẩm Y Nhiên.
“Nhưng cho dù anh ta thật sự uống rượu với Hà Dĩ Mai, nhưng ngườilá xe say rượu à Hà Dĩ Mai, cho dù anh ta có chút trách nhiệm thì nó cũng không lớn.” - Căn bản không cần phải hao tốn tâm sức để hãm hại cô.
“Nếu người chết là người bình thường thì không có gì, nhưng đáng tiếc, người chết lại là Hà Dĩ Mai.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên giật mình, lập tức hiểu được ý của Hàn Tử Sâm muốn nói.
Hà Dĩ Mai là người thừa kế của Hà gia, còn là vị hôn thê của Hàn Tử Sâm khi đó.
Vũ Nhất Minh không sợ pháp luật, hắn ta sợ sự trả thù của Hà gia và cả Hàn gia.
Thẩm Y Nhiên nhìn những bằng chứng này, khả năng lạt ngược vụ án tìm ra công lý là rất cao, nhưng tiếc là Vũ Nhất Minh đang ở nước ngoài.
Nhìn thấy sự lo nghĩ của co, Hàn Tử Sâm nói: “Yên tâm, dù hắn đang ở nước ngoài, anh cũng sẽ khiến hắn về Nam thành nhận tội.”
Trong thâm tâm cô biết, anh nói điều này ra thì chắc chắn sẽ làm được.
Sau khi xác nhận tài liệu, Thẩm Y Nhiên ký tên vào đơn khiếu nại.
Ông chủ cũ của cô ở công ty luật lúc này lên tiếng: “Y Nhiên, mấy năm nay cô thật sự đã chịu oan ức, nhung không lâu nữa sẽ có thể khôi phục lại danh tiếng và trở thành luật sư, chúng tôi luôn chào mừng cô quay lại đây.”
Nghe vậy, Thẩm Y Nhiên chỉ cười nhạt. cô quay người nhìn Hàn Tử Sâm nói:” A Tử, em hơi mệt.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” - Hàn Tử Sâm nắm tay Thẩm Y Nhiên rời đi, để lại phòng họp mọi người đang nhìn nhau.
Lên đến xe, Hàn Tử Ssam nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Nếu mệt thì cứ ngủ một chút đi.”
“Không.” - Cô lắc đầu: “Em muốn đi uống rượu.”
“Uống rượu?” - Anh cau mày.
“Ừm, đột nhiên em muốn uống rượu.”
“Được, em muốn đi chổ nào uống?” - Anh hỏi.
“Đi quán bar đi.” - Cô nói: “Ngày trước còn học đai học em đã đến đó mấy lần.”
Anh mỉm cười: “Được, vậy chúng ta đi quán bar thôi.”
Buổi chiều quán bar tuy không náo nhiệt nhưng vẫn có một ít khách.
Hai người đi vào, chọn một vị trí bình thường, gọi một ít rượu.
Hàn Tử Sâm mở một chai rót cho Thẩm Y Nhiên: “Rượu tây quá mạnh sẽ không tốt cho cơ thể, em uống loại vang đỏ này sẽ tốt hơn.”
Thẩm Y Nhiên giơ ly rượu lên, uống một ngụm, vị ngọt cay đắng hỗn hợp cuốn vào cổ họng. Cô uống hết ngụm này đến ngụm khác, để cảm giác mơ hồ bao quanh mình.
“A Tử, đôi khi em thấy số phân này thật buồn cười.” - Thẩm Y Nhiên lắc lư ly rượu trong tay và thì thầm.
“Sao vậy?” - Hàn Tử Sâm nói.
“Anh biết không, năm đó tất cả bằng chứng và vật chứng đều chỉ vào em, em thậm chí không thể bào chưa cho mình. Trong ba năm tù, không ngày nào em không suy nghĩ về sự thật của vụ án.”
Thẩm Y Nhiên nở một nụ cười tự giễu: “Em thậm chú đã phân tích tất cả những người em biết, tự hỏi đó có thể là ai và ai là người có mối hận thù sâu sắc đến mức có thể tạo ra nhân chứng và bằng chứng như vậy.”
Từng lời cô nói đều lọt vào tai anh như một chiếc búa ta, đánh mạnh vào tim anh, khiến anh cảm thấy tim mình tưng trận co rút đau dớn dữ dội.
Cô hơi nâng cằm về phía anh và cười nói: “A Tử, anh biết không? Em chưa bao giờ nghĩ rằng người muốn hại em là người em không hề quen biết, anh ta không có mối hận nào cả, anh ta chỉ sợ trách nhiệm mà hủy hoại cuộc đời của em.”
Ba năm trong tù giống như một con ác mộng kéo dài khiến cô bị tổn thương, khiến cô mất đi sự nghiệp, mất đi tương lại, thấm chí khiến cô cả đời không thể có con.
Nhưng những điều cô phải chịu đựng chỉ vì một người sợ bị liên lụy nên tìm cô làm vật tế thần.
Đó là một lý do đơn giản nhưng buồn cười, và cô đã mất gần 4 năm mới có câu trả lời.
Hàn Tử Sâm chỉ cảm thấy trái tim ngày càng đau đớn, đây là điều đầu tiên trong đời anh biết cảm giác hối hận, anh hối hận vì đã nhắm mắt làm ngơ với cô, hối hận vì mình có năng lực cho cô sự thật, nhưng mà cuối cùng lại mặc cho cô ngồi tù.
Khi đó, anh không hề biết rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô, nỗi đau cô phải chịu cuối cùng cũng trở thành nổi đau của anh.
Anh ước gì những nỗi đau lúc đó sẽ ở trên cơ thể của anh thay vì là cô.
“Y Nhiên, anh sẽ giúp em có được công lý như em mong muốn. Dù em muốn gì thì từ kẻ đã hãm hại em, anh nhất định sẽ giúp em đạt được tất cả những gì em muốn.” - Anh nhẹ giọng: “Cho nên, anh van xin em đừng đau khổ nữa, có được không?”
“Có anh ở đây, em sẽ không đau khổ.” - Thẩm Y Nhiên nói xong, lại ngẩng đầu uống hết ly rượu đỏ còn sót trong ly: “Thật ra hôm nay em nên vui vẻ, dù sao chuyện em nghĩ hơn ba năm qua, cuối cùng cũng có đáp án.”
Nói xong, cô cầm chai rượu đã uống hơn một nữa lên định rót vào ly của mình.
Anh đặt tay lên tay cô và nói: “Đùng uống nữa, em sẽ say.”
“Em muốn say.” - Cô mỉm cười nói: “A Tử, cho em uống, để cho em say được không?”
Anh mím môi, một lúc sau mới bỏ tay ra, cầm chai rượu lên và tự mình rót cho cô một ly rượu/
Thảm Y Nhiên mỉm cười: “A Tử, có anh thật tốt.”
Rượu theo đôi môi đỏ mộng tiến vào cổ họng cô.
Hàn Tử Sâm sợ cô uống quá nhiều rượu, liền kêu một món ăn nhẹ, để cho cô ăn một chút lót dạ.
“A Tử, anh đút cho em ăn.” - Cô nũng nịu, đôi mắt đen láy có chút mơ hồ.
Quả nhiên cô đã say rồi, nếu tỉnh tảo cô sẽ không nũng nịu với anh như vậy…
Hàn Tử Sâm bắt đầu cắt nhỏ phần bò và đút Thẩm Y Nhiên ăn, khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Lúc này, trời đã bắt đầu tối, quán bar cũng đông đúc hơn, có rất nhiều cô gái nhìn về phía Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên.
Cũng là vì Hàn Tử Sâm quá đẹp trai, và anh chắc chắn là lựa chọn hàng đầu của nhiều phụ nữ để bắt chuyện ở những nơi như quán bar.
Một lúc sau, một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy bó sát mỉm cười với Hàn Tử Sâm nói: “Tôi có thể ngồi đây một lát không, hôm nay tôi đi một mình.”
Người phụ nữ đưa một cặp mắt si mê nhìn Hàn Tử Sâm, đối tượng quá đẹp trai, càng nhìn gần càng thu hút, nếu muốn tình một đêm cũng là quá tốt.
Nhưng Hàn Tử Sâm cau mày chán ghét, giọng lạnh băng: “Cút đi.”
Người phụ nữ kia toàn thân cứng đờ, cô ta luôn tự tin với nhan sắc của mình, không lẽ người đàn ông này không nhìn thấy cô ta rất xinh đẹp sao.
Nghĩ vậy cô ta liền xích lại gần Hàn Tử Sâm hơn: “Cô gái kia là bạn của anh à, nhìn cô ta thật vô vị. Nếu như anh đêm nay ở với tôi một đêm, tôi nhất định sẽ khiến anh cảm thấy thú vị, thâm chí còn có thể…muốn làm gì thì làm.”
Ánh mắt Hàn Tử Sâm lạnh lẽo lướt qua cô ta khiến cho cô ta cảm thấy toàn thân tê cóng, một cảm giác sợ hãi lan ra khắp cơ thể
“Vậy liền cho cô…” - Lời Hàn Tử Sâm còn chưa hết đã nghe tiếng hét lên cạnh vang lên.
“A Tử…cô ta là ai?” - Thẩm Y Nhiên đang ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy có nữ nhân bên cạnh anh liền hét lên.
“Không quen.” - Hàn Tử Sâm nhe nhàng nói: “Ngoan, em có muốn ăn thêm chút gì không?”
ThamrY Nhiên tỏ vẻ hài lòng, sau đó quay người nhìn Hàn Tử Sâm, dưỡi chân ra kẹp lấy anh, nâng cằm Hàn Tử Sâm lên bá đạo nói: “Anh… A Tử… là của em.”
Thẩm Y Nhiên vừa mê vừa tỉnh ngắm nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn lấp lóe của quán bar, người đàn ông nay, là của cô thật sao?
“Ừm, anh là của em.”
Âm thanh này thật đẹp, thật sễ nghe.
Môi cô tự nhiên rơi vào môi anh, hôn anh, Nếu anh là của cô thì… cô muốn hôn anh bao nhiêu lần, hôn thế nào cũng được.<code> Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên lên xe, lúc này hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen láy rõ ràng đã nhuốm men say nhưng lại sáng như sao trên trời. “A Tử…” - Cô lầm bẩm, vừa mở miệng, mùi rượu lại càng rõ ràng hơn. Nếu là người khác, có lẽ anh đã vô chán ghét, nhưng mùi rượu trên người cô lại khiến anh say mê. “Sao vậy, em còn chưa uống đủ à?” - Anh nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên má cô, âu yếm nói. Cô lắc đầu: “Đủ rồi, uống đủ rồi… em chỉ muốn ăn…ăn…” “Em muốn ăn gì, anh cho người đi mua.” - Anh nói. Cô đột nhiên nhếch mép cười: “Em muốn ăn anh…” Hàn Tử Sâm: “...” Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm, bộ dạng của cô như vậy liền nói những lời đó, chính là trần trụi dụ dỗ. “Thẩm Y Nhiên, trừ anh ra, những lời này không được nói với bất kỳ đàn ông khác, biết chưa?” - Hàn Tử Sâm nói, vì cậu nói của cô mà hạ thân đã căng cứng. “Em… em không muốn ăn người khác, chỉ muốn ăn… A Tử..trông… A Tử… thật ngon.” - Có nói ngắt quãng, đôi mắt đen lấy nhìn chằm chằm vào môi anh. Sau đó rất tự nhiên mà chiếm lấy môi anh. Hàn Tử Sâm cảm giác như toàn thân mất đi khống chế. Đột nhiên anh nắm lấy tay cô, thở dốc: “Ừm… đủ… đủ rồi..” Thẩm Y Nhiên chớp mắt, giống như con thú nhỏ có chút bốt rối… Đủ? tại sao cô lại cảm thấy chưa đủ… còn lâu mới đủ. Cô rất muốn anh, cô muốn anh luôn ở bên cạnh cô, khi có anh bên cạnh cô sẽ không còn sợ hãi. “A Tử.” - Đôi tay cô vuốt ve má anh, đôi mắt say khướt cuối cùng cũng tập trung vào gương mặt anh: “Anh… ợ…đẹp quá.” Người đàn ông này thật sự là bạn trai cô sao, anh ấy thậm cho còn muốn kết hôn với cô. “Em đã xem ảnh của Hà Dĩ Mai… cô ấy rất xinh đẹp… Anh và cô ấy… có vẻ rất hợp nhau. Lúc đó trên báo còn ca ngợi tình yêu của hai người.” - Cô tiếp tục nói: “Anh…anh có yêu cô ấy không…tại sao…khi cô ấy chết…anh không điều tra chân tướng một cách cẩn thận chứ?” Có lẽ những lời này đã bị cô đè nén trong lòng khi tỉnh táo, nhưng mãi đến khi say cô mới nói ra. Mí mắt Hàn Tử Sâm cụp xuống, che đi nữa đôi mắt: “Anh yêu em, chỉ yêu một mình em.” Anh chưa từng yêu Hà Dĩ Mai, anh chọn người phụ nữ đó làm vợ sắp cưới của mình vì người phụ nữ đó đủ yêu anh, xuất thân của cô ta có lợi cho Hàn gia, và có thể sinh một người thừa kế tốt cho Hàn gia. Khi ấy, tình yêu là thứ anh không quan tâm đến, và cũng không nghĩ rằng mình sẽ thực sự yêu ai. Cô nghiêng đầu, như thể hiểu được anh nói gì: “Cho dù… anh không yêu cô ấy, nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của anh…anh…anh cũng cần phải tìm ra chân tướng sự thật chứ. Nếu anh điều tra, em sẽ… không vào tù…sẽ không phải gặp những chuyện không tốt…” Giọng cô càng lúc càng nghẹn ngào và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Xin lỗi, anh xin lỗi…” - Lúc này anh chỉ có thể nói xin lỗi cô mà thôi. Cô lao vào lòng ngực anh mà khóc, anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Chân tướng sự thật? Anh làm sao có thể nói với cô rằng anh đã sớm tra ra chân tướng sự thật. Vào thời điểm đó, anh đã sớm biết cô oan uổng, vốn dĩ chỉ cần một câu nói của anh, cô sẽ không phải nhận lấy những đau đớn trong đời. Thế nhưng cuối cùng thì sao, anh lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Nước mắt của cô giống như những vết thương không ngừng khắc sâu vào trái tim anh, mang lại cảm giác vô cùng đau đớn. Khi xe dừng lại trước dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên khóc mệt đến ngủ thiếp đi. Hàn Tử Sâm ôm cô xuống xe, đi tới phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh cẩn thận cời giày cho cô, nhẹ nhàng cởi quần áo và giúp cô thay váy ngủ. Những vết sẹo cũ trên cơ thể cô như đâm vào mắt anh đau đớn. Những vết sẹo này, giống như đang không ngừng nhắc nhở anh, anh đã từng mắc phải sai lầm khó thể bỏ qua. Đôi môi anh gần như cầu xin hôn lên những vết sẹo trên người cô: “Y Nhiên… hãy tha thứ cho anh, dù thế nào đi nữa, hãy tha thứ cho anh được không?” Nhưng anh chỉ có thể cầu xin như vậy khi cô ngủ, đơn giản anh không đủ can đảm đối diện để nói ra trước mặt cô những lời này. Đắp lên người cô chiếc chăn mỏng, khi đang định đứng lên, đột nhiên tay cô kéo lấy tay áo anh, sau đó mơ hồ mở mắt: “A Tử, em tha thứ cho anh…” Toàn thân Hàn Tử Sâm kinh sợ, đôi mắt sâu thẩm kinh ngạc nhìn cô, cô có biết mình đang nói gì không? Khóe môi cô hơi nhếch lên như đang mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc, miệng hé mở: “Em…em không biết vì sao anh lại muốn em tha thứ cho anh, nhưng em sẽ tha thứ cho anh. Sẽ tha thứ tất cả cho anh… bởi vì..anh là A Tử.” Nói xong, cô nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi… Hàn Tử Sâm ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó cúi xuống hôn lên trán cô. “Đúng vậy, anh là A Tử, A Tử của em.” Cho dù cô không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không buông tha cô. Bởi vì đối với anh, cô đã là sinh mệnh của anh. </code>
Ăn sáng xong, Hàn Tử Sâm lại bế Thẩm Y Nhiên lên lầu, chọn cho cô một chiếc váy dài màu trắng. muốn thay quần áo cho cô.
“Hôm nay em vẫn còn được nghĩ làm.” - Thẩm Y Nhiên ngơ ngác hỏi.
Hàn Tử Sâm mỉm cười nhìn cô: “Hôm nay anh đưa em đi đến văn phòng luật sư, anh sẽ lật lại vụ án trước kia cho em.”
Ánh mắt Thẩm Y Nhiên cả kinh, nhưng sau đó cụp xuống: “A Tử, điều em muốn là sự thật.”
Hàn Tử Sâm ôm cô vào lòng: “Đúng vậy, anh sẽ lấy lại sự thật cho em.”
Anh sẽ cho cô một sự thật mà cô muốn, chỉ là nó sẽ không hoàn toàn chính xác 100%, anh không muốn mạo hiểm đánh mắt cô.
Ánh mắt đen láy của Thẩm Y Nhiên tràn đầy tia hy vọng: “A Tử, thật sao?”
Nhìn thấy anh mắt của cô, Hàn Tử Sâm trong lòng tràn ngập tội lỗi, nhưng sau đó liền nói: “Mọi người đang đợi chúng ta.”
Hàn Tử Sâm lái xe đến văn phòng luật sư trước kia Thẩm Y Nhiên từng làm, tất nhiên anh muốn nơi này chính là nơi đầu tiên nhận biết Thẩm Y Nhiên vô tội.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng họp, những người tham gia cuộc họp đều là những người Thẩm Y Nhiên biết, bao gồm cả ông chũ cũ và những luật sư giỏi nhất công ty trước kia.
Nhưng vào lúc này, những người này lại nhìn cô với ánh mắt có chút tò mò và một chút cảnh giác, Thẩm Y Nhiên tất nhiên biết chính là do mối quan hệ giữa cô và Hàn Tử Sâm.
Những vị luật sư này đưa ra một video phỏng vấn lại những những nhân chứng cũ và đưa ra hàng loạt bằng chứng mới.
Thẩm Y Nhiên không ngờ rằng Hàn Tử Sâm có thể tìm ra tất cả những nhân chứng đó, và tất cả bọn họ đều nói rằng bọn họ nhận tiền từ một người để đưa ra lời khi giả.
Vật chứng cũ thì có người đã hối lộ những người đã mua chuộc người ở cục cảnh sát âm thầm động tay động chân vào vật chứng.
Tất cả chứng cứ mới, chỉ ra manh mối đều rơi vào một người đàn ông tên Vũ Nhất Minh.
“Vũ Nhất Minh là ai?” - Cô không nhìn được hỏi, cô hoàn toàn không biết người này, tại sao hắn ta lại muốn đẩy cô vào tù?
“Hắn ta là cựu phó tổng giám đốc tập đoàn Hà thị và có quan hệ rất tốt với Hà Dĩ Mai. Ngày xảy ra vụ việc, hắn ta và Hà Dĩ Mai cùng nhau uống rượu, sau đó Hà Dĩ Mai tự mình lái xe bỏ đi. Hà Dĩ Mai không khống chế được tốc độ và lái xe đâm vào xe em. hắn ta sợ sự việc bị điều tra, sẽ phải chịu trách nhiệm nên đổ hết trách nhiệm cho anh. Sau khi em vào tù, hắn ta đã từ chức và ra nước ngoài sống.” - Hàn Tử Sâm giải thích với Thẩm Y Nhiên.
“Nhưng cho dù anh ta thật sự uống rượu với Hà Dĩ Mai, nhưng ngườilá xe say rượu à Hà Dĩ Mai, cho dù anh ta có chút trách nhiệm thì nó cũng không lớn.” - Căn bản không cần phải hao tốn tâm sức để hãm hại cô.
“Nếu người chết là người bình thường thì không có gì, nhưng đáng tiếc, người chết lại là Hà Dĩ Mai.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên giật mình, lập tức hiểu được ý của Hàn Tử Sâm muốn nói.
Hà Dĩ Mai là người thừa kế của Hà gia, còn là vị hôn thê của Hàn Tử Sâm khi đó.
Vũ Nhất Minh không sợ pháp luật, hắn ta sợ sự trả thù của Hà gia và cả Hàn gia.
Thẩm Y Nhiên nhìn những bằng chứng này, khả năng lạt ngược vụ án tìm ra công lý là rất cao, nhưng tiếc là Vũ Nhất Minh đang ở nước ngoài.
Nhìn thấy sự lo nghĩ của co, Hàn Tử Sâm nói: “Yên tâm, dù hắn đang ở nước ngoài, anh cũng sẽ khiến hắn về Nam thành nhận tội.”
Trong thâm tâm cô biết, anh nói điều này ra thì chắc chắn sẽ làm được.
Sau khi xác nhận tài liệu, Thẩm Y Nhiên ký tên vào đơn khiếu nại.
Ông chủ cũ của cô ở công ty luật lúc này lên tiếng: “Y Nhiên, mấy năm nay cô thật sự đã chịu oan ức, nhung không lâu nữa sẽ có thể khôi phục lại danh tiếng và trở thành luật sư, chúng tôi luôn chào mừng cô quay lại đây.”
Nghe vậy, Thẩm Y Nhiên chỉ cười nhạt. cô quay người nhìn Hàn Tử Sâm nói:” A Tử, em hơi mệt.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” - Hàn Tử Sâm nắm tay Thẩm Y Nhiên rời đi, để lại phòng họp mọi người đang nhìn nhau.
Lên đến xe, Hàn Tử Ssam nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Nếu mệt thì cứ ngủ một chút đi.”
“Không.” - Cô lắc đầu: “Em muốn đi uống rượu.”
“Uống rượu?” - Anh cau mày.
“Ừm, đột nhiên em muốn uống rượu.”
“Được, em muốn đi chổ nào uống?” - Anh hỏi.
“Đi quán bar đi.” - Cô nói: “Ngày trước còn học đai học em đã đến đó mấy lần.”
Anh mỉm cười: “Được, vậy chúng ta đi quán bar thôi.”
Buổi chiều quán bar tuy không náo nhiệt nhưng vẫn có một ít khách.
Hai người đi vào, chọn một vị trí bình thường, gọi một ít rượu.
Hàn Tử Sâm mở một chai rót cho Thẩm Y Nhiên: “Rượu tây quá mạnh sẽ không tốt cho cơ thể, em uống loại vang đỏ này sẽ tốt hơn.”
Thẩm Y Nhiên giơ ly rượu lên, uống một ngụm, vị ngọt cay đắng hỗn hợp cuốn vào cổ họng. Cô uống hết ngụm này đến ngụm khác, để cảm giác mơ hồ bao quanh mình.
“A Tử, đôi khi em thấy số phân này thật buồn cười.” - Thẩm Y Nhiên lắc lư ly rượu trong tay và thì thầm.
“Sao vậy?” - Hàn Tử Sâm nói.
“Anh biết không, năm đó tất cả bằng chứng và vật chứng đều chỉ vào em, em thậm chí không thể bào chưa cho mình. Trong ba năm tù, không ngày nào em không suy nghĩ về sự thật của vụ án.”
Thẩm Y Nhiên nở một nụ cười tự giễu: “Em thậm chú đã phân tích tất cả những người em biết, tự hỏi đó có thể là ai và ai là người có mối hận thù sâu sắc đến mức có thể tạo ra nhân chứng và bằng chứng như vậy.”
Từng lời cô nói đều lọt vào tai anh như một chiếc búa ta, đánh mạnh vào tim anh, khiến anh cảm thấy tim mình tưng trận co rút đau dớn dữ dội.
Cô hơi nâng cằm về phía anh và cười nói: “A Tử, anh biết không? Em chưa bao giờ nghĩ rằng người muốn hại em là người em không hề quen biết, anh ta không có mối hận nào cả, anh ta chỉ sợ trách nhiệm mà hủy hoại cuộc đời của em.”
Ba năm trong tù giống như một con ác mộng kéo dài khiến cô bị tổn thương, khiến cô mất đi sự nghiệp, mất đi tương lại, thấm chí khiến cô cả đời không thể có con.
Nhưng những điều cô phải chịu đựng chỉ vì một người sợ bị liên lụy nên tìm cô làm vật tế thần.
Đó là một lý do đơn giản nhưng buồn cười, và cô đã mất gần 4 năm mới có câu trả lời.
Hàn Tử Sâm chỉ cảm thấy trái tim ngày càng đau đớn, đây là điều đầu tiên trong đời anh biết cảm giác hối hận, anh hối hận vì đã nhắm mắt làm ngơ với cô, hối hận vì mình có năng lực cho cô sự thật, nhưng mà cuối cùng lại mặc cho cô ngồi tù.
Khi đó, anh không hề biết rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô, nỗi đau cô phải chịu cuối cùng cũng trở thành nổi đau của anh.
Anh ước gì những nỗi đau lúc đó sẽ ở trên cơ thể của anh thay vì là cô.
“Y Nhiên, anh sẽ giúp em có được công lý như em mong muốn. Dù em muốn gì thì từ kẻ đã hãm hại em, anh nhất định sẽ giúp em đạt được tất cả những gì em muốn.” - Anh nhẹ giọng: “Cho nên, anh van xin em đừng đau khổ nữa, có được không?”
“Có anh ở đây, em sẽ không đau khổ.” - Thẩm Y Nhiên nói xong, lại ngẩng đầu uống hết ly rượu đỏ còn sót trong ly: “Thật ra hôm nay em nên vui vẻ, dù sao chuyện em nghĩ hơn ba năm qua, cuối cùng cũng có đáp án.”
Nói xong, cô cầm chai rượu đã uống hơn một nữa lên định rót vào ly của mình.
Anh đặt tay lên tay cô và nói: “Đùng uống nữa, em sẽ say.”
“Em muốn say.” - Cô mỉm cười nói: “A Tử, cho em uống, để cho em say được không?”
Anh mím môi, một lúc sau mới bỏ tay ra, cầm chai rượu lên và tự mình rót cho cô một ly rượu/
Thảm Y Nhiên mỉm cười: “A Tử, có anh thật tốt.”
Rượu theo đôi môi đỏ mộng tiến vào cổ họng cô.
Hàn Tử Sâm sợ cô uống quá nhiều rượu, liền kêu một món ăn nhẹ, để cho cô ăn một chút lót dạ.
“A Tử, anh đút cho em ăn.” - Cô nũng nịu, đôi mắt đen láy có chút mơ hồ.
Quả nhiên cô đã say rồi, nếu tỉnh tảo cô sẽ không nũng nịu với anh như vậy…
Hàn Tử Sâm bắt đầu cắt nhỏ phần bò và đút Thẩm Y Nhiên ăn, khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Lúc này, trời đã bắt đầu tối, quán bar cũng đông đúc hơn, có rất nhiều cô gái nhìn về phía Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên.
Cũng là vì Hàn Tử Sâm quá đẹp trai, và anh chắc chắn là lựa chọn hàng đầu của nhiều phụ nữ để bắt chuyện ở những nơi như quán bar.
Một lúc sau, một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy bó sát mỉm cười với Hàn Tử Sâm nói: “Tôi có thể ngồi đây một lát không, hôm nay tôi đi một mình.”
Người phụ nữ đưa một cặp mắt si mê nhìn Hàn Tử Sâm, đối tượng quá đẹp trai, càng nhìn gần càng thu hút, nếu muốn tình một đêm cũng là quá tốt.
Nhưng Hàn Tử Sâm cau mày chán ghét, giọng lạnh băng: “Cút đi.”
Người phụ nữ kia toàn thân cứng đờ, cô ta luôn tự tin với nhan sắc của mình, không lẽ người đàn ông này không nhìn thấy cô ta rất xinh đẹp sao.
Nghĩ vậy cô ta liền xích lại gần Hàn Tử Sâm hơn: “Cô gái kia là bạn của anh à, nhìn cô ta thật vô vị. Nếu như anh đêm nay ở với tôi một đêm, tôi nhất định sẽ khiến anh cảm thấy thú vị, thâm chí còn có thể…muốn làm gì thì làm.”
Ánh mắt Hàn Tử Sâm lạnh lẽo lướt qua cô ta khiến cho cô ta cảm thấy toàn thân tê cóng, một cảm giác sợ hãi lan ra khắp cơ thể
“Vậy liền cho cô…” - Lời Hàn Tử Sâm còn chưa hết đã nghe tiếng hét lên cạnh vang lên.
“A Tử…cô ta là ai?” - Thẩm Y Nhiên đang ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy có nữ nhân bên cạnh anh liền hét lên.
“Không quen.” - Hàn Tử Sâm nhe nhàng nói: “Ngoan, em có muốn ăn thêm chút gì không?”
ThamrY Nhiên tỏ vẻ hài lòng, sau đó quay người nhìn Hàn Tử Sâm, dưỡi chân ra kẹp lấy anh, nâng cằm Hàn Tử Sâm lên bá đạo nói: “Anh… A Tử… là của em.”
Thẩm Y Nhiên vừa mê vừa tỉnh ngắm nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn lấp lóe của quán bar, người đàn ông nay, là của cô thật sao?
“Ừm, anh là của em.”
Âm thanh này thật đẹp, thật sễ nghe.
Môi cô tự nhiên rơi vào môi anh, hôn anh, Nếu anh là của cô thì… cô muốn hôn anh bao nhiêu lần, hôn thế nào cũng được.<code> Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên lên xe, lúc này hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen láy rõ ràng đã nhuốm men say nhưng lại sáng như sao trên trời. “A Tử…” - Cô lầm bẩm, vừa mở miệng, mùi rượu lại càng rõ ràng hơn. Nếu là người khác, có lẽ anh đã vô chán ghét, nhưng mùi rượu trên người cô lại khiến anh say mê. “Sao vậy, em còn chưa uống đủ à?” - Anh nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên má cô, âu yếm nói. Cô lắc đầu: “Đủ rồi, uống đủ rồi… em chỉ muốn ăn…ăn…” “Em muốn ăn gì, anh cho người đi mua.” - Anh nói. Cô đột nhiên nhếch mép cười: “Em muốn ăn anh…” Hàn Tử Sâm: “...” Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm, bộ dạng của cô như vậy liền nói những lời đó, chính là trần trụi dụ dỗ. “Thẩm Y Nhiên, trừ anh ra, những lời này không được nói với bất kỳ đàn ông khác, biết chưa?” - Hàn Tử Sâm nói, vì cậu nói của cô mà hạ thân đã căng cứng. “Em… em không muốn ăn người khác, chỉ muốn ăn… A Tử..trông… A Tử… thật ngon.” - Có nói ngắt quãng, đôi mắt đen lấy nhìn chằm chằm vào môi anh. Sau đó rất tự nhiên mà chiếm lấy môi anh. Hàn Tử Sâm cảm giác như toàn thân mất đi khống chế. Đột nhiên anh nắm lấy tay cô, thở dốc: “Ừm… đủ… đủ rồi..” Thẩm Y Nhiên chớp mắt, giống như con thú nhỏ có chút bốt rối… Đủ? tại sao cô lại cảm thấy chưa đủ… còn lâu mới đủ. Cô rất muốn anh, cô muốn anh luôn ở bên cạnh cô, khi có anh bên cạnh cô sẽ không còn sợ hãi. “A Tử.” - Đôi tay cô vuốt ve má anh, đôi mắt say khướt cuối cùng cũng tập trung vào gương mặt anh: “Anh… ợ…đẹp quá.” Người đàn ông này thật sự là bạn trai cô sao, anh ấy thậm cho còn muốn kết hôn với cô. “Em đã xem ảnh của Hà Dĩ Mai… cô ấy rất xinh đẹp… Anh và cô ấy… có vẻ rất hợp nhau. Lúc đó trên báo còn ca ngợi tình yêu của hai người.” - Cô tiếp tục nói: “Anh…anh có yêu cô ấy không…tại sao…khi cô ấy chết…anh không điều tra chân tướng một cách cẩn thận chứ?” Có lẽ những lời này đã bị cô đè nén trong lòng khi tỉnh táo, nhưng mãi đến khi say cô mới nói ra. Mí mắt Hàn Tử Sâm cụp xuống, che đi nữa đôi mắt: “Anh yêu em, chỉ yêu một mình em.” Anh chưa từng yêu Hà Dĩ Mai, anh chọn người phụ nữ đó làm vợ sắp cưới của mình vì người phụ nữ đó đủ yêu anh, xuất thân của cô ta có lợi cho Hàn gia, và có thể sinh một người thừa kế tốt cho Hàn gia. Khi ấy, tình yêu là thứ anh không quan tâm đến, và cũng không nghĩ rằng mình sẽ thực sự yêu ai. Cô nghiêng đầu, như thể hiểu được anh nói gì: “Cho dù… anh không yêu cô ấy, nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của anh…anh…anh cũng cần phải tìm ra chân tướng sự thật chứ. Nếu anh điều tra, em sẽ… không vào tù…sẽ không phải gặp những chuyện không tốt…” Giọng cô càng lúc càng nghẹn ngào và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Xin lỗi, anh xin lỗi…” - Lúc này anh chỉ có thể nói xin lỗi cô mà thôi. Cô lao vào lòng ngực anh mà khóc, anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Chân tướng sự thật? Anh làm sao có thể nói với cô rằng anh đã sớm tra ra chân tướng sự thật. Vào thời điểm đó, anh đã sớm biết cô oan uổng, vốn dĩ chỉ cần một câu nói của anh, cô sẽ không phải nhận lấy những đau đớn trong đời. Thế nhưng cuối cùng thì sao, anh lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Nước mắt của cô giống như những vết thương không ngừng khắc sâu vào trái tim anh, mang lại cảm giác vô cùng đau đớn. Khi xe dừng lại trước dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên khóc mệt đến ngủ thiếp đi. Hàn Tử Sâm ôm cô xuống xe, đi tới phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh cẩn thận cời giày cho cô, nhẹ nhàng cởi quần áo và giúp cô thay váy ngủ. Những vết sẹo cũ trên cơ thể cô như đâm vào mắt anh đau đớn. Những vết sẹo này, giống như đang không ngừng nhắc nhở anh, anh đã từng mắc phải sai lầm khó thể bỏ qua. Đôi môi anh gần như cầu xin hôn lên những vết sẹo trên người cô: “Y Nhiên… hãy tha thứ cho anh, dù thế nào đi nữa, hãy tha thứ cho anh được không?” Nhưng anh chỉ có thể cầu xin như vậy khi cô ngủ, đơn giản anh không đủ can đảm đối diện để nói ra trước mặt cô những lời này. Đắp lên người cô chiếc chăn mỏng, khi đang định đứng lên, đột nhiên tay cô kéo lấy tay áo anh, sau đó mơ hồ mở mắt: “A Tử, em tha thứ cho anh…” Toàn thân Hàn Tử Sâm kinh sợ, đôi mắt sâu thẩm kinh ngạc nhìn cô, cô có biết mình đang nói gì không? Khóe môi cô hơi nhếch lên như đang mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc, miệng hé mở: “Em…em không biết vì sao anh lại muốn em tha thứ cho anh, nhưng em sẽ tha thứ cho anh. Sẽ tha thứ tất cả cho anh… bởi vì..anh là A Tử.” Nói xong, cô nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi… Hàn Tử Sâm ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó cúi xuống hôn lên trán cô. “Đúng vậy, anh là A Tử, A Tử của em.” Cho dù cô không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không buông tha cô. Bởi vì đối với anh, cô đã là sinh mệnh của anh. </code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.