Chương 65: Sẽ Không Hối Hận
Song Tử
22/01/2024
Buổi sáng hôm sau, Hàn Tử Sâm gọi Cao Trí mang một số nhà thiết kế váy cưới đến cho Thẩm Y Nhiên chọn theo phong cách cô thích.
Người ta chuẩn bị đám cưới sẽ chọn váy cưới, còn cô thì sẽ chọn nhà thiết kế?
Đợi Cao Trí mang những tài liệu về những nhà thiết kế đến, Thẩm Y Nhiên giật mình phát hiện đều là những nhà thiết kế có tiếng trên thế giới.
Người khác muốn liên hệ cũng khó, còn cô đang ngồi ở đây lựa chọn bọn họ để thiết kế váy cưới cho mình?
Thẩm Y Nhiên choáng ngợp, còn Cao Trí thì thật sự kinh ngạc, không ngờ Hàn gia sẽ thật sự kết hôn.
Và người đó lại là Thẩm Y Nhiên, so về gia thế, sự nghiệp, tài lực đều không thể so sánh với Hàn gia.
Liệu Hàn lão gia có đồng ý không?
Cao Trí luôn ở bên cạnh Hàn Tử Sâm nên hiểu rõ Hàn Tử Sâm yêu Thẩm Y Nhiên đến mức nào, hắn biết Hàn gia chắc hẳn sẽ cưới Thẩm Y Nhiên, nhưng không ngờ rằng lại cưới sớm như vậy.
Thật giống như… sợ bị ai đó cướp mất.
Lúc Thẩm Y Nhiên ở nhà lựa chọn nhà thiết kế váy cưới, Hàn Tử Sâm đang trên đường đến bệnh viện.
Thẩm Y Nhiên chụp một số mẫu váy cô ấn tượng gửi cho Hàn Tử Sâm và hỏi ý kiến anh.
Nhìn những bộ váy cưới, Hàn Tử Sâm tưởng tượng ngày cô vì anh mặc váy cưới và trở thành người phụ nữ mãi mãi thuộc về anh, sự quyết tâm chiếm hữu cô ngày càng cao hơn.
Hàn Tử Sâm đi vào bệnh viện, vệ sĩ nhìn thấy chiếc điện thoại cũ của Hàn Tử Sâm để lại trên ghế phía sau, nhưng lại nghĩ không nên làm phiền Hàn gia đến thăm Hàn lão nên không để ý đến nữa.
Lúc này, Hàn Tử Sâm ngồi đối diện nhìn ông lão nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Ông ấy thậm chí còn già hơn lần trước anh đến, ông ấy đang ở trong những ngày tháng gần đất xa trời, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Ngày xưa, anh đã phải kính trọng và sợ hãi ông ta, anh không ngừng học hỏi và tiếp thu tất cả mọi thứ để chứng minh bản thân xứng đáng tồn tại.
Nếu anh không có giá trị sẽ bị ông ta đá ra bất cứ lúc nào.
Dù anh có là cháu trai duy nhất của ông ta, nhưng trong người anh lại có dòng máu bị ông ta coi thường và căm hận.
Ngày trước, ông ta có thể nắm giữ vận mệnh của anh.
Cuối cùng đến bây giờ, anh cũng đã khống chế được vện mệnh của mình, anh cũng phát hiện đối phương đã già rồi.
Mặc dù ngoài cái gọi là ông cháu có quan hệ huyết thống, cả hai không có tình cảm gia đình.
“Tôi sắp kết hôn với Thẩm Y Nhiên.” - Giọng nói lạnh lùng phá vỡ yên tĩnh của phòng bệnh, là một giọng điệu thông báo.
“Kết hôn?” - Hàn lão cười lạnh: “Người phụ nữ đó không xứng với Hàn gia.”
“Xứng hay không xứng là do tôi quyết định.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói.
Hàn lão hừ lạnh: “Ta nghe nói con đang giúp người phụ nữ đó lật ngược vụ án?”
Hàn Tử Sâm mím môi, anh biết Hàn lão tuy ở bệnh viện sẽ cho người đi điều tra về anh, ông ấy đã biết những chuyện nên biết, cũng đã biết những chuyện không nên biết.
“Vậy cô ta đã biết chuyện vụ án năm đó có bàn tay con nhúng vào rồi sao?” - Hàn lão nhàn nhã nói.
Sắc mặt Hàn Tử Sâm trầm xuống: “Trước kia tôi đã nói, chuyện này cô ấy mãi mãi không thể biết.”
“Vậy nếu tôi nói cho cô ta biết thì sao? Nếu cô ta biết sự thật không biết cô ta còn nguyện ý lấy con không? Đương nhiên, nếu cô ta chỉ quan tâm đến tài sản thì sẽ vẫn cưới con. Hàn gia giàu có như vậy, nếu cô ta gả vào, sau này có thể phung phí bất cứ khoản tiền nào cô ta muốn. Chỉ là Tử Sâm, con muốn cưới một người phụ nữ giống mẹ mình sao, một người phụ nữ ham mê tiền tài?”
Lúc này Hàn lão như một con quỷ dọa xoa, mang sẵn hai đường chết bày sẵn trước mặt Hàn Tử Sâm.
Nếu Thẩm Y Nhiên biết chuyện không muốn kết hôn, thì anh sẽ không thể có được cô.
Nhưng nếu Thẩm Y Nhiên vẫn đồng ý cưới anh sao khi biết chuyện, như vậy có thể chứng minh Thẩm Y Nhiên gả và Hàn gia vì tiền. Sẽ giống như mẹ của hắn vì tiền mà muốn vào Hàn gia, sau đó không có tiền mà bỏ hai cha con anh đi, là người Hàn Tử Sâm rất ghét.
Vì vậy dù là đường nào thì cuộc hôn nhân này sẽ đều không thành.
Hàn Tử Sâm sắc mặt lạnh lùng đi đến giường bệnh của Hàn lão.
Thư ký của Hàn lão nhanh chóng đi tới muốn chặn đường Hàn Tử Sâm: “Thiếu gia…xin anh…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, hắn đã bị Hàn Tử Sâm đấm mạnh xuống đất, còn dùng chân đá vào ngực hắn.
Thư ký rên rỉ đau đớn,khi hắn muốn đứng lên thì đã bị Hàn Tử Sâm giẫm lên ngực, khiến hắn không thể đứng lên được.
Hàn Tử Sâm cúi người nhìn Hàn lão nằm trên giường, đôi mắt đào hoa long lên sự tức giận: “Nếu ông không muốn Hàn gia hoàn toàn bị hủy, tốt nhất ông nên ngậm miệng lại.”
“Sao con dám.” - Sắc mặt Hàn gia đột nhiên đỏ bừng, sau đó ho kịch liệt.
Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi không dám?”
Hàn lão cuối cùng cũng ngưng ho và nói ra một cách cay đắng: “Nếu không có Hàn gia, con nghĩ mình có ngày hôm nay sao?”
“Hàn gia? Tôi có thế khiến nó tồn tại, cũng có thể khiến nó bị hủy diệt. Nếu ông muón Hàn gia sẽ bị hủy dưới tay tôi, ông có thể thử xem.” - Hàn Tử Sâm nói.
Hàn lão trầm mặc, đứa trẻ này đã được ông ta bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng bây giờ ông đã không thể khống chế được nữa.
“Con càng lúc… càng giống cha của con.”
Hàn lão nhớ đến con trai ông ta đã từng nói trước măt ông rằng nhất định phải cưới cô gái đó, dù là mất đi thân phận thiếu gia nhà họ Hàn cũng được. Giống như Hàn gia đều không đáng nhắc đến.
Hàn Tử Sâm mím môi trầm mặc.
Hàn lão nói thêm: “Một ngày nào đó, con sẽ hối hận, giống như cha con đã hối hận…”
Cuối cùng, là hối hận quá muộn màng đến mất mạng.
“Tôi sẽ không hối hận.” - Hàn Tử Sâm khẳng định: “Yêu cô ấy và cưới cô ấy, là điều mà tôi sẽ không bao giờ hối hận.”
“Phải không? Ha ha ha… thật tiếc ta đã già sắp chết đến nơi, sẽ không nhìn được cái ngày mà con hối hận.”
“Vậy ông hãy sống thật lâu đi.” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm Hàn lão gia tử: “Sống thật lâu để ông thấy tôi không bao giờ hối hận, và nhìn thấy tôi và Y Nhiên sẽ hạnh phúc đến nhường nào.”
Nói xong, Hàn Tử Sâm quay người muốn ra khỏi phòng bệnh.
Hàn lão gia tử giận đến ho ra máu, lập tức ngất đi, Hàn Tử Sâm quay người lại, cho rằng sẽ không quan tâm đến ông ta, nhưng thấy cảnh tượng này, trong lòng anh liền co rút lại.
Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên cùng Tần Giao Liên hẹn nhau đến bệnh viện thăm Tiểu Vũ, trên đường đi, Thẩm Y Nhiên nói về việc kết hôn của mình cho Tần Giao Liên nghe khiến cô ấy kinh ngạc không thôi.
“Cậu thật sự sẽ kết hôn với Hàn Tử Sâm?” - Tần Giao Liên kinh ngạc, vừa lái xe vừa hỏi.
Thẩm Y Nhiên gật đầu khẳng định: “Mình cảm giác nếu không đồng ý chính là bỏ qua một thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình. Vả lại Giao Liên, anh ấy đã giúp mình điều tra được chân tướng vụ án, cũng đang lật ngược vụ án giúp mình, cậu không cần bận tâm nữa.”
Tần Giao Liên cũng không nghi ngờ vấn đề này, Hàn Tử Sâm muốn kết hôn, chắc chắn anh ta sẽ làm sạch sẽ thân phận của vợ sắp cưới, chỉ sợ nếu Thẩm Y Nhiên thật sự có tội, Hàn Tử Sâm cũng có thể đổi trắng thành đen.
“Chuyện vụ án, tớ từng nhờ Bạch Chính Đình tra giùm chúng ta, nhưng anh ấy nói luôn có một thế lực nào đó ngăn chặn, không ngờ Hàn Tử Sâm nhanh như vậy có thể làm xong.” - Tần Giao Liên thở dài, chuyện mà ba năm qua cô đều lực bất tòng tâm.
Thẩm Y Nhiên hơi kinh ngạc: “Cậu nhờ Bạch Chính Đình à, tớ lại làm phiền cậu chịu ân tình của anh ấy rồi.”
Tần Giao Liên lắc đầu, lúc này xe chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong, sắc mặt Tần Giao Liên có chút biến sắc, cúp máy nhìn Thẩm Y Nhiên nói: "Y Nhiên, tớ có việc gấp phải đi trước, cậu thăm Tiểu Vũ một mình nhé, lần sau tớ sẽ đến thăm thằng bé.”
"Có chuyện gì à?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
"Ừ, mẹ của Bạch Chính Đình muốn gặp mình.” - Tần Giao Liên cắn răng đáp.
Bạch gia hiện tại có hai phu nhân, một là mẹ ruột Bạch Chính Đình, hai là vợ chính thức của cha Bạch Chính Đình. Sau khi tên con trai đầu của vợ cả bị bắt vì phê ma túy vô ý giết một cô gái làng chơi thì Bạch gia đã truất bỏ quyền thừa kế của hắn, đón Bạch Chính Đình quay về.
Người hẹn gặp Tần Giao Liên tự xưng là mẹ Bạch Chính Đình, cũng không biết là vị Bạch phu nhân nào.
"Có cần tớ đi cùng cậu không?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
Tần Giao Liên lắc đầu: “Không cần, tớ còn đang muốn nhân cơ hội này chia tay anh ta. Dù sao nếu mẹ anh ta ngăn cản, cũng là một lý do anh ta không thể trách được mình.”
Thẩm Y Nhiên nhìn Tần Giao Liên, không lẽ cô ấy ở bên cạnh Bạch Chính Đình một thời gian qua cũng sẽ không có một chút tình cảm nào sao?
Tần Giao Liên dừng trước bệnh viện để Thẩm Y Nhiên rồi lái xe đi đến chỗ hẹn.
Thẩm Y Nhiên đi vào phòng bệnh của Tiểu Vũ, thằng bé đã tỉnh táo và có thể xuống giường đi lại.
"Tiểu Vũ, xem dì Thẩm mua cái gì cho Tiểu Vũ đây.” - Thẩm Y Nhiên mang một món đồ chơi bắn súng mà Tiểu Vũ rất yêu thích đến.
“Cảm ơn dì Thẩm.” - Tiểu Vũ vui vẻ nhận đồ chơi.
"Em đến thăm là tốt rồi, không cần phải mua đồ chơi cho thằng bé, ở đây đã có rất nhiều rồi.” - Lâm Thiên Nhu mỉm cười nói.
"Không sao, Tiểu Vũ thích là được rồi.” - Thẩm Y Nhiên vuốt ve mái tóc xoăn xoăn tự nhiên của cậu nhóc.
Cô không thể sinh con, nên nhìn thấy Tiểu Vũ cô rất yêu thích.
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Thiên Nhu nhờ Thẩm Y Nhiên nhìn Tiểu Vũ một chút, cô muốn đi ra ngoài mua một ít vật dụng cần thiết.
Lâm Thiên Nhu đi ra khỏi cổng bệnh viện, ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ cần thiết, sau khi rời khỏi cửa hàng ra ngoài, cô vô tình đụng phải một người khiến đồ vật trong túi rơi xuống đất.
Cô cúi người xuống nhặt lên, người đó cũng cúi người nhặt đồ cho cô, khi tay người đó đưa chai nước cho cô, ánh mắt hai người va vào nhau, Lâm Thiên Nhu lui lại một bước kinh hãi.
Hắn ta vẫn chái tóc gọn gàng, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị khiến người ta có chút kiêng dè, đôi mắt sâu và hẹp dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm sẽ khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhứ thể đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Lúc này, đôi mắt đó đang nhìn cô.
Lâm Thiên Nhu chỉ cảm thấy mạch máu trong cơ thể dường như đột nhiên đông lại, thứ còn lại chỉ là một sự lạnh đến thấu xương.
Diệp Minh Tu!
Người đàn ông này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô?
Kể từ ngày hắn tống cô vào tù… đây là lần đầu tiên họ gặp lại.
"Đã lâu không gặp.” - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thân thể cô không nhịn được mà run lên, đúng là đã lâu không gặp… nhưng cô còn muốn cả đời đừng gặp lại.
Trước đó là khi nào nhỉ? À… thì ra chính là lúc ở trên phiên tòa, hắn là nhân chứng chống lại "tội ác” của cô.
Hắn đã dùng lời khai của mình để đẩy cô xuống vực sâu của địa ngục.
Hắn nói: “Lâm Thiên Nhu, cô phải trả giá cho tội lỗi của cô.”
Trả giá? Cô phải trả giá cái gì? Cô chẳng có tội gì cả? Nhưng cho dù cô có nói gì cũng vô ích, vì hắn đã cho cô "có tội” thì chính là cô có tội.
Nếu cô thật sự có tội thì tội lớn nhất của cô chính là yêu hắn.
Nực cười! Người đàn ông đã đẩy cô vào ngục và đang đứng trước mặt cô nói "đã lâu không gặp”. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn ta càng xa càng tốt, cả đời không muốn gặp lại.
Lâm Thiên Nhu bỏ đồ vào trong túi, bước ngang qua Diệp Minh Tu.
Mới đi được hai bước, cánh ta của cô bị một bàn tay nắm chặt: "Tôi không cho phép cô đi, cô nghĩ có thể đi?”
Lâm Thiên Nhu toàn thân cứng đờ, quay đầu lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Tu: "Diệp tiên sinh, tôi nghĩ ngài không có quyền quyết định tôi đi hay ở.”
Đôi mắt hắn sắc bén nhìn cô: "Mấy năm không gặp, cô liền trở nên sắc bén hơn, xem ra đồ ăn trong tù rất ngon.”
Một câu nói lãnh đạm như vậy khiến Lâm Thiên Nhu cảm thấy như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tận đáy lòng mình.
Cơm tù rất ngon?
Hắn có biết khi ở trong tù cô đã khó khăn thế nào mới có thể có được một bữa ăn không?
Hắn có biết khi cô mang thai Tiểu Vũ, cô sợ ăn không đủ, đứa bé trong bụng sẽ bị thiếu dinh dưỡng, cô đã phải quỳ xuống cầu xin và làm bao nhiêu điều nhục nhã để đổi lấy đồ ăn thừa của người khác?
Hắn có biết sau khi cô sinh ra Tiểu Vũ, cô đói đến mức run rẩy chỉ có thể uống nước cầm hơi để ngường cho Tiểu Vũ có được một chút nước cháo.
Những điều này hắn đều không hay biết!
Khi cô đang bởi vì đói khát mà giãy giụa trong đau khổ, hắn đang ôm lấy người phụ nữ mà hắn yêu thích ăn sơn hào hải vị.
"Vui lòng buông tay tôi ra.” - Lâm Thiên Nhu nói: "Tôi nghĩ những gì chúng ta cần nói đã nói xong trên tòa rồi, ngài muốn tôi ngồi tù, tôi cũng đã ngồi tù, chẳng lẽ Diệp tiên sinh còn có lời nào nói dạy dỗ sao?”
Diệp Minh Tu vô thức nheo mắt lại, người phụ nữ trước mắt không còn dịu dàng như trước, toàn thân cô bây giờ dường như đầy gai, không ai có thể đến gần.
"Lâm Thiên Nhu, cô thật sự nghĩ rằng sau mấy năm ngồi tù, tất cả nợ nần cô nợ đều đã được trả!” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói, ngón tay siết chặt cánh tay cô hơn, tiến lại gần cô khẽ nói: "Nếu thật sự nghĩ vậy thì cô quá ngây thơ.”
Lâm Thiên Nhu đột nhiên cười lớn, ngây thơ? Hắn cư nhiên đang nói cô ngây thơ?
Sự ngây thơ của cô đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.
"Diệp Minh Tu, tôi chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì.” - Cô nâng cằm lên, không tránh né ánh mắt của hắn.
"Cô không nợ tôi cái gì?” - Hắn tức giận đến bật cười: "Cô nợ tôi một mạng người! Nếu cô không có cô, Tử Y làm sao lại mất đi đứa bé trong bụng.”
Nhưng Lâm Thiên Nhu lại cười lớn hơn…
Chính cô đã bị giam giữ vì chuyện này, hắn ta làm chứng rằng cô đã đẩy Vân Tử Y xướng cầu thang, khiến cô ta bị sảy thai.
Cô bị kết tội cố ý gây thương tích và bị giam cầm gần 4 năm.
Sau 4 năm, hắn vẫn nói cô nợ hắn?
"Vậy Diệp tiên sinh muốn tôi ngồi tù bao nhiêu năm? Năm năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm… hoặc chung thân?” - Lâm Thiên Nhu mỉa mai nhìn đối phương.
Sắc mặt Diệp Minh Tu tối sầm lại: "Đủ rồi.”
Hắn không thích nụ cười và sự mỉa mai của cô, cứ như thể hắn đã nhìn nhầm người.
Hắn ta nhìn mọi người xung quanh đang chú ý đên hai người, liền lập tức kéo Lâm Thiên Nhu về phía chiếc xe của hắn.
Lâm Thiên Nhu lập tức giãy dụa: "Diệp Minh Tu, buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
"Tôi sẽ không buông tay.” - Hắn lạnh lùng nói: "Lâm Thiên Nhu, tôi tốn không ít công sức mới tìm được cô, cô nói, tôi sẽ dễ dàng buông tay sao?”
Trái tim Lâm Thiên Nhu run rẩy, ánh mắt rơi vào gương mặt tuấn tú của hắn, lạnh lùng và đầy tàn nhẫn.
Lần này người đàn ông này lại bắt cô phải trả giá như thế nào, liệu cô có thể mang Tiểu Vũ trốn khỏi người đàn ông này một lần nữa không?
Người ta chuẩn bị đám cưới sẽ chọn váy cưới, còn cô thì sẽ chọn nhà thiết kế?
Đợi Cao Trí mang những tài liệu về những nhà thiết kế đến, Thẩm Y Nhiên giật mình phát hiện đều là những nhà thiết kế có tiếng trên thế giới.
Người khác muốn liên hệ cũng khó, còn cô đang ngồi ở đây lựa chọn bọn họ để thiết kế váy cưới cho mình?
Thẩm Y Nhiên choáng ngợp, còn Cao Trí thì thật sự kinh ngạc, không ngờ Hàn gia sẽ thật sự kết hôn.
Và người đó lại là Thẩm Y Nhiên, so về gia thế, sự nghiệp, tài lực đều không thể so sánh với Hàn gia.
Liệu Hàn lão gia có đồng ý không?
Cao Trí luôn ở bên cạnh Hàn Tử Sâm nên hiểu rõ Hàn Tử Sâm yêu Thẩm Y Nhiên đến mức nào, hắn biết Hàn gia chắc hẳn sẽ cưới Thẩm Y Nhiên, nhưng không ngờ rằng lại cưới sớm như vậy.
Thật giống như… sợ bị ai đó cướp mất.
Lúc Thẩm Y Nhiên ở nhà lựa chọn nhà thiết kế váy cưới, Hàn Tử Sâm đang trên đường đến bệnh viện.
Thẩm Y Nhiên chụp một số mẫu váy cô ấn tượng gửi cho Hàn Tử Sâm và hỏi ý kiến anh.
Nhìn những bộ váy cưới, Hàn Tử Sâm tưởng tượng ngày cô vì anh mặc váy cưới và trở thành người phụ nữ mãi mãi thuộc về anh, sự quyết tâm chiếm hữu cô ngày càng cao hơn.
Hàn Tử Sâm đi vào bệnh viện, vệ sĩ nhìn thấy chiếc điện thoại cũ của Hàn Tử Sâm để lại trên ghế phía sau, nhưng lại nghĩ không nên làm phiền Hàn gia đến thăm Hàn lão nên không để ý đến nữa.
Lúc này, Hàn Tử Sâm ngồi đối diện nhìn ông lão nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Ông ấy thậm chí còn già hơn lần trước anh đến, ông ấy đang ở trong những ngày tháng gần đất xa trời, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Ngày xưa, anh đã phải kính trọng và sợ hãi ông ta, anh không ngừng học hỏi và tiếp thu tất cả mọi thứ để chứng minh bản thân xứng đáng tồn tại.
Nếu anh không có giá trị sẽ bị ông ta đá ra bất cứ lúc nào.
Dù anh có là cháu trai duy nhất của ông ta, nhưng trong người anh lại có dòng máu bị ông ta coi thường và căm hận.
Ngày trước, ông ta có thể nắm giữ vận mệnh của anh.
Cuối cùng đến bây giờ, anh cũng đã khống chế được vện mệnh của mình, anh cũng phát hiện đối phương đã già rồi.
Mặc dù ngoài cái gọi là ông cháu có quan hệ huyết thống, cả hai không có tình cảm gia đình.
“Tôi sắp kết hôn với Thẩm Y Nhiên.” - Giọng nói lạnh lùng phá vỡ yên tĩnh của phòng bệnh, là một giọng điệu thông báo.
“Kết hôn?” - Hàn lão cười lạnh: “Người phụ nữ đó không xứng với Hàn gia.”
“Xứng hay không xứng là do tôi quyết định.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói.
Hàn lão hừ lạnh: “Ta nghe nói con đang giúp người phụ nữ đó lật ngược vụ án?”
Hàn Tử Sâm mím môi, anh biết Hàn lão tuy ở bệnh viện sẽ cho người đi điều tra về anh, ông ấy đã biết những chuyện nên biết, cũng đã biết những chuyện không nên biết.
“Vậy cô ta đã biết chuyện vụ án năm đó có bàn tay con nhúng vào rồi sao?” - Hàn lão nhàn nhã nói.
Sắc mặt Hàn Tử Sâm trầm xuống: “Trước kia tôi đã nói, chuyện này cô ấy mãi mãi không thể biết.”
“Vậy nếu tôi nói cho cô ta biết thì sao? Nếu cô ta biết sự thật không biết cô ta còn nguyện ý lấy con không? Đương nhiên, nếu cô ta chỉ quan tâm đến tài sản thì sẽ vẫn cưới con. Hàn gia giàu có như vậy, nếu cô ta gả vào, sau này có thể phung phí bất cứ khoản tiền nào cô ta muốn. Chỉ là Tử Sâm, con muốn cưới một người phụ nữ giống mẹ mình sao, một người phụ nữ ham mê tiền tài?”
Lúc này Hàn lão như một con quỷ dọa xoa, mang sẵn hai đường chết bày sẵn trước mặt Hàn Tử Sâm.
Nếu Thẩm Y Nhiên biết chuyện không muốn kết hôn, thì anh sẽ không thể có được cô.
Nhưng nếu Thẩm Y Nhiên vẫn đồng ý cưới anh sao khi biết chuyện, như vậy có thể chứng minh Thẩm Y Nhiên gả và Hàn gia vì tiền. Sẽ giống như mẹ của hắn vì tiền mà muốn vào Hàn gia, sau đó không có tiền mà bỏ hai cha con anh đi, là người Hàn Tử Sâm rất ghét.
Vì vậy dù là đường nào thì cuộc hôn nhân này sẽ đều không thành.
Hàn Tử Sâm sắc mặt lạnh lùng đi đến giường bệnh của Hàn lão.
Thư ký của Hàn lão nhanh chóng đi tới muốn chặn đường Hàn Tử Sâm: “Thiếu gia…xin anh…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, hắn đã bị Hàn Tử Sâm đấm mạnh xuống đất, còn dùng chân đá vào ngực hắn.
Thư ký rên rỉ đau đớn,khi hắn muốn đứng lên thì đã bị Hàn Tử Sâm giẫm lên ngực, khiến hắn không thể đứng lên được.
Hàn Tử Sâm cúi người nhìn Hàn lão nằm trên giường, đôi mắt đào hoa long lên sự tức giận: “Nếu ông không muốn Hàn gia hoàn toàn bị hủy, tốt nhất ông nên ngậm miệng lại.”
“Sao con dám.” - Sắc mặt Hàn gia đột nhiên đỏ bừng, sau đó ho kịch liệt.
Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi không dám?”
Hàn lão cuối cùng cũng ngưng ho và nói ra một cách cay đắng: “Nếu không có Hàn gia, con nghĩ mình có ngày hôm nay sao?”
“Hàn gia? Tôi có thế khiến nó tồn tại, cũng có thể khiến nó bị hủy diệt. Nếu ông muón Hàn gia sẽ bị hủy dưới tay tôi, ông có thể thử xem.” - Hàn Tử Sâm nói.
Hàn lão trầm mặc, đứa trẻ này đã được ông ta bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng bây giờ ông đã không thể khống chế được nữa.
“Con càng lúc… càng giống cha của con.”
Hàn lão nhớ đến con trai ông ta đã từng nói trước măt ông rằng nhất định phải cưới cô gái đó, dù là mất đi thân phận thiếu gia nhà họ Hàn cũng được. Giống như Hàn gia đều không đáng nhắc đến.
Hàn Tử Sâm mím môi trầm mặc.
Hàn lão nói thêm: “Một ngày nào đó, con sẽ hối hận, giống như cha con đã hối hận…”
Cuối cùng, là hối hận quá muộn màng đến mất mạng.
“Tôi sẽ không hối hận.” - Hàn Tử Sâm khẳng định: “Yêu cô ấy và cưới cô ấy, là điều mà tôi sẽ không bao giờ hối hận.”
“Phải không? Ha ha ha… thật tiếc ta đã già sắp chết đến nơi, sẽ không nhìn được cái ngày mà con hối hận.”
“Vậy ông hãy sống thật lâu đi.” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm Hàn lão gia tử: “Sống thật lâu để ông thấy tôi không bao giờ hối hận, và nhìn thấy tôi và Y Nhiên sẽ hạnh phúc đến nhường nào.”
Nói xong, Hàn Tử Sâm quay người muốn ra khỏi phòng bệnh.
Hàn lão gia tử giận đến ho ra máu, lập tức ngất đi, Hàn Tử Sâm quay người lại, cho rằng sẽ không quan tâm đến ông ta, nhưng thấy cảnh tượng này, trong lòng anh liền co rút lại.
Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên cùng Tần Giao Liên hẹn nhau đến bệnh viện thăm Tiểu Vũ, trên đường đi, Thẩm Y Nhiên nói về việc kết hôn của mình cho Tần Giao Liên nghe khiến cô ấy kinh ngạc không thôi.
“Cậu thật sự sẽ kết hôn với Hàn Tử Sâm?” - Tần Giao Liên kinh ngạc, vừa lái xe vừa hỏi.
Thẩm Y Nhiên gật đầu khẳng định: “Mình cảm giác nếu không đồng ý chính là bỏ qua một thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình. Vả lại Giao Liên, anh ấy đã giúp mình điều tra được chân tướng vụ án, cũng đang lật ngược vụ án giúp mình, cậu không cần bận tâm nữa.”
Tần Giao Liên cũng không nghi ngờ vấn đề này, Hàn Tử Sâm muốn kết hôn, chắc chắn anh ta sẽ làm sạch sẽ thân phận của vợ sắp cưới, chỉ sợ nếu Thẩm Y Nhiên thật sự có tội, Hàn Tử Sâm cũng có thể đổi trắng thành đen.
“Chuyện vụ án, tớ từng nhờ Bạch Chính Đình tra giùm chúng ta, nhưng anh ấy nói luôn có một thế lực nào đó ngăn chặn, không ngờ Hàn Tử Sâm nhanh như vậy có thể làm xong.” - Tần Giao Liên thở dài, chuyện mà ba năm qua cô đều lực bất tòng tâm.
Thẩm Y Nhiên hơi kinh ngạc: “Cậu nhờ Bạch Chính Đình à, tớ lại làm phiền cậu chịu ân tình của anh ấy rồi.”
Tần Giao Liên lắc đầu, lúc này xe chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong, sắc mặt Tần Giao Liên có chút biến sắc, cúp máy nhìn Thẩm Y Nhiên nói: "Y Nhiên, tớ có việc gấp phải đi trước, cậu thăm Tiểu Vũ một mình nhé, lần sau tớ sẽ đến thăm thằng bé.”
"Có chuyện gì à?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
"Ừ, mẹ của Bạch Chính Đình muốn gặp mình.” - Tần Giao Liên cắn răng đáp.
Bạch gia hiện tại có hai phu nhân, một là mẹ ruột Bạch Chính Đình, hai là vợ chính thức của cha Bạch Chính Đình. Sau khi tên con trai đầu của vợ cả bị bắt vì phê ma túy vô ý giết một cô gái làng chơi thì Bạch gia đã truất bỏ quyền thừa kế của hắn, đón Bạch Chính Đình quay về.
Người hẹn gặp Tần Giao Liên tự xưng là mẹ Bạch Chính Đình, cũng không biết là vị Bạch phu nhân nào.
"Có cần tớ đi cùng cậu không?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
Tần Giao Liên lắc đầu: “Không cần, tớ còn đang muốn nhân cơ hội này chia tay anh ta. Dù sao nếu mẹ anh ta ngăn cản, cũng là một lý do anh ta không thể trách được mình.”
Thẩm Y Nhiên nhìn Tần Giao Liên, không lẽ cô ấy ở bên cạnh Bạch Chính Đình một thời gian qua cũng sẽ không có một chút tình cảm nào sao?
Tần Giao Liên dừng trước bệnh viện để Thẩm Y Nhiên rồi lái xe đi đến chỗ hẹn.
Thẩm Y Nhiên đi vào phòng bệnh của Tiểu Vũ, thằng bé đã tỉnh táo và có thể xuống giường đi lại.
"Tiểu Vũ, xem dì Thẩm mua cái gì cho Tiểu Vũ đây.” - Thẩm Y Nhiên mang một món đồ chơi bắn súng mà Tiểu Vũ rất yêu thích đến.
“Cảm ơn dì Thẩm.” - Tiểu Vũ vui vẻ nhận đồ chơi.
"Em đến thăm là tốt rồi, không cần phải mua đồ chơi cho thằng bé, ở đây đã có rất nhiều rồi.” - Lâm Thiên Nhu mỉm cười nói.
"Không sao, Tiểu Vũ thích là được rồi.” - Thẩm Y Nhiên vuốt ve mái tóc xoăn xoăn tự nhiên của cậu nhóc.
Cô không thể sinh con, nên nhìn thấy Tiểu Vũ cô rất yêu thích.
Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Thiên Nhu nhờ Thẩm Y Nhiên nhìn Tiểu Vũ một chút, cô muốn đi ra ngoài mua một ít vật dụng cần thiết.
Lâm Thiên Nhu đi ra khỏi cổng bệnh viện, ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ cần thiết, sau khi rời khỏi cửa hàng ra ngoài, cô vô tình đụng phải một người khiến đồ vật trong túi rơi xuống đất.
Cô cúi người xuống nhặt lên, người đó cũng cúi người nhặt đồ cho cô, khi tay người đó đưa chai nước cho cô, ánh mắt hai người va vào nhau, Lâm Thiên Nhu lui lại một bước kinh hãi.
Hắn ta vẫn chái tóc gọn gàng, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị khiến người ta có chút kiêng dè, đôi mắt sâu và hẹp dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm sẽ khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhứ thể đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Lúc này, đôi mắt đó đang nhìn cô.
Lâm Thiên Nhu chỉ cảm thấy mạch máu trong cơ thể dường như đột nhiên đông lại, thứ còn lại chỉ là một sự lạnh đến thấu xương.
Diệp Minh Tu!
Người đàn ông này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô?
Kể từ ngày hắn tống cô vào tù… đây là lần đầu tiên họ gặp lại.
"Đã lâu không gặp.” - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thân thể cô không nhịn được mà run lên, đúng là đã lâu không gặp… nhưng cô còn muốn cả đời đừng gặp lại.
Trước đó là khi nào nhỉ? À… thì ra chính là lúc ở trên phiên tòa, hắn là nhân chứng chống lại "tội ác” của cô.
Hắn đã dùng lời khai của mình để đẩy cô xuống vực sâu của địa ngục.
Hắn nói: “Lâm Thiên Nhu, cô phải trả giá cho tội lỗi của cô.”
Trả giá? Cô phải trả giá cái gì? Cô chẳng có tội gì cả? Nhưng cho dù cô có nói gì cũng vô ích, vì hắn đã cho cô "có tội” thì chính là cô có tội.
Nếu cô thật sự có tội thì tội lớn nhất của cô chính là yêu hắn.
Nực cười! Người đàn ông đã đẩy cô vào ngục và đang đứng trước mặt cô nói "đã lâu không gặp”. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn ta càng xa càng tốt, cả đời không muốn gặp lại.
Lâm Thiên Nhu bỏ đồ vào trong túi, bước ngang qua Diệp Minh Tu.
Mới đi được hai bước, cánh ta của cô bị một bàn tay nắm chặt: "Tôi không cho phép cô đi, cô nghĩ có thể đi?”
Lâm Thiên Nhu toàn thân cứng đờ, quay đầu lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Tu: "Diệp tiên sinh, tôi nghĩ ngài không có quyền quyết định tôi đi hay ở.”
Đôi mắt hắn sắc bén nhìn cô: "Mấy năm không gặp, cô liền trở nên sắc bén hơn, xem ra đồ ăn trong tù rất ngon.”
Một câu nói lãnh đạm như vậy khiến Lâm Thiên Nhu cảm thấy như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tận đáy lòng mình.
Cơm tù rất ngon?
Hắn có biết khi ở trong tù cô đã khó khăn thế nào mới có thể có được một bữa ăn không?
Hắn có biết khi cô mang thai Tiểu Vũ, cô sợ ăn không đủ, đứa bé trong bụng sẽ bị thiếu dinh dưỡng, cô đã phải quỳ xuống cầu xin và làm bao nhiêu điều nhục nhã để đổi lấy đồ ăn thừa của người khác?
Hắn có biết sau khi cô sinh ra Tiểu Vũ, cô đói đến mức run rẩy chỉ có thể uống nước cầm hơi để ngường cho Tiểu Vũ có được một chút nước cháo.
Những điều này hắn đều không hay biết!
Khi cô đang bởi vì đói khát mà giãy giụa trong đau khổ, hắn đang ôm lấy người phụ nữ mà hắn yêu thích ăn sơn hào hải vị.
"Vui lòng buông tay tôi ra.” - Lâm Thiên Nhu nói: "Tôi nghĩ những gì chúng ta cần nói đã nói xong trên tòa rồi, ngài muốn tôi ngồi tù, tôi cũng đã ngồi tù, chẳng lẽ Diệp tiên sinh còn có lời nào nói dạy dỗ sao?”
Diệp Minh Tu vô thức nheo mắt lại, người phụ nữ trước mắt không còn dịu dàng như trước, toàn thân cô bây giờ dường như đầy gai, không ai có thể đến gần.
"Lâm Thiên Nhu, cô thật sự nghĩ rằng sau mấy năm ngồi tù, tất cả nợ nần cô nợ đều đã được trả!” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói, ngón tay siết chặt cánh tay cô hơn, tiến lại gần cô khẽ nói: "Nếu thật sự nghĩ vậy thì cô quá ngây thơ.”
Lâm Thiên Nhu đột nhiên cười lớn, ngây thơ? Hắn cư nhiên đang nói cô ngây thơ?
Sự ngây thơ của cô đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.
"Diệp Minh Tu, tôi chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì.” - Cô nâng cằm lên, không tránh né ánh mắt của hắn.
"Cô không nợ tôi cái gì?” - Hắn tức giận đến bật cười: "Cô nợ tôi một mạng người! Nếu cô không có cô, Tử Y làm sao lại mất đi đứa bé trong bụng.”
Nhưng Lâm Thiên Nhu lại cười lớn hơn…
Chính cô đã bị giam giữ vì chuyện này, hắn ta làm chứng rằng cô đã đẩy Vân Tử Y xướng cầu thang, khiến cô ta bị sảy thai.
Cô bị kết tội cố ý gây thương tích và bị giam cầm gần 4 năm.
Sau 4 năm, hắn vẫn nói cô nợ hắn?
"Vậy Diệp tiên sinh muốn tôi ngồi tù bao nhiêu năm? Năm năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm… hoặc chung thân?” - Lâm Thiên Nhu mỉa mai nhìn đối phương.
Sắc mặt Diệp Minh Tu tối sầm lại: "Đủ rồi.”
Hắn không thích nụ cười và sự mỉa mai của cô, cứ như thể hắn đã nhìn nhầm người.
Hắn ta nhìn mọi người xung quanh đang chú ý đên hai người, liền lập tức kéo Lâm Thiên Nhu về phía chiếc xe của hắn.
Lâm Thiên Nhu lập tức giãy dụa: "Diệp Minh Tu, buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
"Tôi sẽ không buông tay.” - Hắn lạnh lùng nói: "Lâm Thiên Nhu, tôi tốn không ít công sức mới tìm được cô, cô nói, tôi sẽ dễ dàng buông tay sao?”
Trái tim Lâm Thiên Nhu run rẩy, ánh mắt rơi vào gương mặt tuấn tú của hắn, lạnh lùng và đầy tàn nhẫn.
Lần này người đàn ông này lại bắt cô phải trả giá như thế nào, liệu cô có thể mang Tiểu Vũ trốn khỏi người đàn ông này một lần nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.