Chương 44: Bí mật nhiều năm
Thiên Thư (Kamichira Hoàng)
18/07/2017
Tại một khu nhà giàu ở Thành phố Thượng Hải , đã nổ ra một cuộc đấu súng dữ dội chuyện cách đây 30 phút trước.
Đình Nhĩ trong bộ dạng khác hoàn toàn với chiếc mặt nạ mới toanh bước vào Trương gia với thân phận là nhân viên của Hoàng Thị , anh đã trà trộn vào đó và nghe được rằng sẽ có người đến thăm Trương chủ tịch nên đã bí mật đi theo và giết chết người đó thế chỗ , đây là cơ hội tốt để có thể tiếp cận gần hơn với Lăng Khiêm . Đình Nhĩ đứng trước nhà Trương Bằng nhấn chuông
“Cậu là ai “. Một vệ sĩ to lớn đến trước mặt anh .
“Tôi là nhân viên của Hoàng KHiêm đến đây để thăm hỏi chủ tịch Trương “. Đình Nhĩ cười thân thiện .
“Được vào đi “. Bảo vệ không cảnh giác liền mở cửa cho anh tiến vào bên trong vì trước đó đã nhận được thông báo của Hoàng thị rằng sẽ đến thăm .
Đình Nhĩ bước vào ngôi nhà có kiến trúc phương Tây cổ kính mang phong cách những năm 1800 . Bước đến bên anh là một quản gia trung niên cuối chào và nói .
“Cậu muốn uống gì “
“Nước cam “. Đình Nhĩ cười đáp lễ .
“Được , cậu đợi một chút , chủ tịch chúng tôi sẽ đến ngay “. Vị quản gia quay đi để lại Đình Nhĩ một mình ở phòng khách , anh đứng dậy dạo xung quanh ở đây rất nhiều đồ quý giá nhưng cũng chẳng phải là đam mê của anh , nhưng một thứ lại khiến anh chú ý đến , bức tranh đó , được đặt trong tủ kính , bước đến nhìn kĩ hơn mới nhận là là Hạ Đình Ái và 2 cô gái khác , nó khiến anh cảm thấy tò mò vô cùng, nhanh tay mở tủ lấy nó và cho vào áo của mình ,anh điềm nhiên quay lại chỗ khi nghe tiếng bước chân của cô giúp việc .
“Mời cậu “. Cô giúp việc bê một ly nước đến để trước mặt anh rồi quay đi .
“Cô à , cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu ??” Đình Nhĩ đứng lên hỏi và đi theo sự chỉ dẫn của cô , anh bước vào khóa chặt cửa lấy tấm hình được đóng khung kĩ lưỡng ra , và hoảng hồn khi nhìn thấy dòng chữ :“ Ngày 12 tháng 10 năm 1980 , Trương Băng Lan , Linh Lan và Hạ Đình Ái đã tốt nghiệp đại học Trùng Khánh . Chúc các bạn có một tương lai tốt đẹp !!!”
Tất cả đều có một sự liên kết với nhau rất chặt chẽ rất thầm kín , mọi chuyện trong quá khứ đều diễn ra trong hiện tại , một tương lai tốt đẹp chính là sự giết chóc sao ??? Các cô đều đã chết , và hệ lụy đều dẫn đến con cháu sau này . Đình Nhĩ thở nặng nhọc , anh đã nghe đến mẹ của Băng Tâm một cô gái xinh đẹp tài năng nhưng xấu số bị chính Hạ Đình Ái giết chết cùng với Linh Lan , mẹ anh đúng là độc ác , vậy thì anh cũng sẽ tiếp nối bước chân đó . Bước ra khỏi nhà vệ sinh đặt bức anh về chỗ cũ thì anh thấy Trương Băng đã xuống .
“Chào chủ tịch , tôi là nhân viên của Hoàng thị được cử đến đây để hỏi thăm ông “. Đình Nhĩ đưa tay ra chào
“Chào cậu , mời cậu ngồi “. Trương Bằng mỉm cười nhân hậu .
“Đây là hoa của chúng tôi gửi đến ông “. Đình Nhĩ bê bó hóa đưa cho quản gia bên cạnh rồi tiếp lời “Ông ở đây một mình sao , ông không có con à ??”
“Có chứ” Đôi mắt Trường Bằng bỗng hiện lên vẻ u buồn “Nhưng nó chết lâu rồi “.
“Xin chia buồn cùng ông ,nhưng tôi biết cháu gái của ông đang ở đâu “. Đình Nhĩ cười gian xảo trong đầu hiện lên một ý nghĩ vô cùng hoàn hảo .”Là ai , cậu mau nói đi “. Trương Bằng xúc động nắm lấy tay Đình Nhĩ mắt ngấn lệ .
“Ông đi theo cháu là được “.
“Chủ tịch không thể đi lung tung “. Quản gia ra tiếng ngăn cản nhưng lại bị khẩu súng của Đình Nhĩ chặn miệng , ông ta sợ hãi đưa hai tay lên đầu , vệ sĩ bên ngoài của căn nhà cũng chạy vào những cây súng cũng chỉa vào người Đình Nhĩ nhưng chẳng dám nổ vì phải đảm bảo an toàn cho Trương Bằng , cùng lúc đó Phong Thần cũng đến .
“Ngươi là ai , đến đây có mục đích gì “. Phong Thần bình tĩnh nói .
“Đến đây để bắt cóc Trương Bằng , nhưng yên tâm chủ tịch của các người sẽ an toàn nếu để cho tôi rời khỏi nơi này “. Đình Nhĩ tay chỉa mũi súng vào đầu của Trương Băng ra lệnh nhưng không một tiếng súng chỉ thiên đã vang lên từ phía bảo vệ khiến Đình Nhĩ nhất thời hoảng loạn bắn bị thương một tên gần đó , thế là tình huống bất khả thi cuộc đấu súng bắt đầu Đình Nhĩ vừa bắn vừa cố kéo Trương Bằng lùi về sau và vào xe chạy mất .
“Rốt cuộc tên đó là ai ??“. Phong Thần hét lên , tức giận , anh tức giận vì cả một đội vệ sĩ cấp cao cũng không thể làm gì được một tên
“Dạ , là nhân viên của Hoàng thị “. Quản gia sau cuộc nổ súng kinh hoàng lồm cồm ngồi dậy từ sau ghế sô pha trả lời .
“Lại là Lăng Khiêm “.Phong Thần tức giận đi ra ngoài phóng xe thẳng đến Hoàng Khiêm .
Bang Hoàng Khiêm
Tại văn phòng của Lăng Khiêm anh vẫn đang có một cuộc họp với một đối tác nước ngoài qua camera . Bỗng dưng Trung Đằng gõ cửa đi vào
“Lão Đại một người tự xưng là lão đại của Phong Trị muốn gặp ngài “.
Không nói gì Lăng Khiêm vẫy tay rồi nói tiếp với đối tác của mình “I waited for him to come here”(Tôi đợi ngài đến đây ) . Anh nhanh chóng đóng máy tính lại rồi ra ngoài tiếp vị khách không mời mà đến , lại muốn gây phiền phức gì nữa đây , vừa bước đến phòng tiếp khách đã thấy Phong Thần mất bình tĩnh xông đến sử dụng nắm đấm tấn công anh , nhưng Lăng Khiêm nhanh chóng đỡ được và trả lại một cái đạp vào bụng khiến Phong Thần ngã quỵ xuống đất
“Tôi không phải người nhàn rỗi như cậu mà đi lung tung gây chuyện , mau cút về nếu không đừng trách tôi “. Lăng Khiêm nói rồi quay đi
“Lăng Khiêm , đừng có giả vờ nữa , người của ngươi đã đến nhà chủ tịch Trương bắt ngài ấy đi , ngươi định giải quyết như thế nào “. Phong Thần đứng dậy hét lớn đầy phẫn nộ .
“Điều đó liên quan đến tôi sao , tôi đã bảo người đi đến đó khi nào ??” Lăng Khiêm quay người lại vẻ mặt bất cần trả lời , đối với anh người khác ra sao không quan trọng , nhưng đừng nghĩ có thể đem danh tiếng của anh của Hoàng Khiêm ra đùa .
“Là tôi cho người đến , nhưng hắn ta bị phát hiện chết trong nhà xe của Hoàng Thị rồi “. Thiên Vũ bước vào vẻ mặt nghiêm trọng nói , anh thực là có cho người đến nhưng là ai đã làm ra chuyện này , bắt Trương chủ tịch thì có thể lấy được gì từ Hoàng Khiêm chứ ?? ”Được rồi , về đi tôi cho người điều tra “. Lăng Khiêm bước ra ngoài cùng Thiên Vũ để lại Phong Thần trong thất vọng . Được một lúc thì anh bước ra ngoài gặp phải Băng Tâm .
“Phong Thần , anh yên tâm , tôi sẽ cố gắng hết sức cứu ông ra “. Băng Tâm hôm nay không cần giám sát Lữ Đồng bởi vì cô ta vẫn chưa tỉnh dậy , cô đang sắp xếp vài hợp đồng ở phòng họp thì nghe nói có Phong Thần đến đây gây chuyện nên cô vội vàng chạy đến đây , sau khi nghe hết mọi chuyện cô mới nghĩ đến Đình Nhĩ . Chỉ có tên đó , bởi vì lần trước cô đã nghe được câu chuyện của hắn với Lữ Đồng sẽ đem đối tác của Hoàng Thị làm con cờ chính .
“Cảm ơn “. Phong Thần một phút mềm lòng đôi mắt tỏa sáng một cái gì đó yêu thương da diết đối với cô gái trước mặt mặc dù cô đã là của Lăng Khiêm trước khi anh xuất hiện nhưng anh vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó cô có thể thuộc về anh , dự định đưa tay lên xoa đầu Băng Tâm nhưng cô lại lùi ra xa .... Mỉm cười chua xót , phải rồi ngày ấy sẽ không bao giờ đến , Doãn Băng Tâm cô gái anh ngày đêm mong nhớ sẽ không bao giờ thuộc về anh .
“Xin lỗi “. Băng Tâm cuối đầu .
“Tôi để quên đồ “ Lăng Khiêm đi từ phía xa hành lang đi đến sắc mặt có vẻ không tốt kéo cô rời xa khỏi Phong Thần . Anh dự định đi đến phòng họp tìm Băng Tâm nhưng lại nghe Mỹ Nhi nói cô chạy đến phòng tiếp khách . Kéo cô về phòng riêng khóa cửa , Lăng Khiêm chẳng nói gì chỉ ngồi xuống ghế sopha đợi chờ sự hối lỗi của Băng Tâm , cô cũng rất biết điều liền chạy đến ngồi dưới chân anh .
“Lăng Khiêm , anh giận em à ??”
Im lặng
“Em chỉ nói chuyện thôi “
Vẫn im lăng
“Em cũng không cho Phong Thần chạm vào người , anh cũng thấy mà “. Băng Tâm lay chân Lăng Khiêm năn nỉ , anh vẫn không trả lời khiến cô cảm thấy uất ức vô cùng nhưng cũng không muốn để anh giận , cô liên ngồi lên cạnh Lăng Khiêm ôm lấy anh “Ay da em xin lỗi , xin lỗi mà , lần sau sẽ không nói chuyện với anh ta nữa , không nhìn không quen biết gì nữa , có được không ??? Lăng Khiêm em xin lỗi mà “.
“Thôi được rồi “. Lăng Khiêm mỉm cười , ít ra Băng Tâm cô cũng biết được giới hạn của mình với Phong Thần là gì rồi.
“Anh đừng giận em nữa nhé “.
“Được “. Lăng Khiêm gật nhẹ đầu , trực tiếp tấn công môi của cô nhẹ nhàng nóng bỏng , dùng lưỡi tấn công cửa thành mềm mại là bờ môi mỏng thơm tho với lớp son đỏ sau đó đưa vào khoang miệng mút mát vị ngọt thanh thanh từ lưỡi của cô , quấn quýt nhau mãi chẳng rời một món ăn tình thần tuyệt vời nhất mà Lăng Khiêm được thưởng thức mỗi ngày tạo một được lực khiến anh đủ sức làm tất cả để bảo vệ bảo bối trong lòng để có thể yêu thương cô vô điều kiện khiến ai ai cũng phải ghen tị với Bang Chủ Phu Nhân nhà anh .
Cộc cộc
“Lăng Khiêm , tôi muốn cho cậu xem một tác phẩm mới của tôi “. Thiên Vũ vừa sáng tạo ra một món vũ khí mới rất tốt để tung ra thị trường Hắc Đạo đảm bảo nằm ngoài mong đợi của những đối tác hiện tại .”Được “. Lăng Khiêm trả lời bực dọc kéo Băng Tâm đứng dậy chỉnh sửa quần áo cho cô , ngay cả vết bầm tím vừa rồi ở trên cổ của cô .
“Anh có phải là quá gấp gáp rồi không , bây giờ vết này làm sao có thể che được “. Băng Tâm đến trước gương nhìn vào nó , hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai đã vậy không mang theo đồ thay . Nhưng rắc rối của cô nhanh chóng được giải quyết với một bộ đồ hoàn toàn mới được Lăng Khiêm đưa cho .
“Của em “.
“Nó ở đâu ra ??” Băng Tâm thắc mắc.
“Từ khi em bắt đầu làm ở đây , anh đã kêu người chuẩn bị những thứ này , bởi vì anh biết chuyện như vừa rồi sẽ xảy ra “.
“Anh đúng là vô sỉ “. Băng Tâm liếc anh căm hận rồi nhanh chóng thay đồ ra và đi đến nơi Thiên Vũ nói . Đó là phòng sáng chế vũ khí , một căn phòng có thể nói là nguy hiểm nhất Hoàng Khiêm bởi vì đụng đến đâu cũng có vũ khí dễ cháy , dễ nổ .
“Lăng Khiêm à , em đột nhiên nhớ đến một việc chưa làm xong , anh vào trước nhé “. Đi đến cửa phòng thì Băng Tâm chợt đứng lại .
“Được nhanh đi “ .
Băng Tâm cũng không nói gì , quay đầu bước thẳng đến phòng tập để gặp Lưu Nghị . Cô đi với tốc độ không nhanh không chậm , nhưng khá là vội vàng từ phòng sáng chế vũ khí đến phòng tập cũng khá là xa so với người đang gấp như cô , nó như làm cô phát điên vì mất kiên nhẫn với đám cửa quét mã này , cuối cùng cũng đến nơi .
“Lưu Nghị đâu , tôi cần gặp anh ta ngay lập tức” Băng Tâm đến hỏi Trung Đằng .
“Băng Tâm tiểu thư “. Trung Ddằng vẫn không thể hiểu được chuyện gì xảy ra khiến cô gấp gáp đến như vậy.
“Nhanh lên “.
“Ở phòng nghỉ “. Trung Đằng lập tức trả lời nhưng vẫn còn ngây người ra chẳng biết tiểu thư của anh đang định làm gì . Băng Tâm lập tức chạy đến phòng khi thấy Lưu Nghị vẫn đang tập trung vào máy nghe .
“Tiểu Thư , cô đến đây làm gì “. Trung Đăng bỏ tai nghe ra đứng lên cúi chào Băng Tâm .
“Không có gì , hôm nay tôi rãnh muốn tự mình theo dõi Lữ Đồng , cậu đưa máy tính cho tôi , ra ngoài luyện tập cho hộ vệ đi “. Băng Tâm không đợi phản ứng của Lưu Nghị nhanh chóng dọn dẹp những thứ có liên quan đến chiếc máy tính vào giỏ sách rồi ra ngoài , cô đến thật nhanh đi cũng thật nhanh khiến Lưu Nghị cảm thấy choáng váng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn không mảy may thắc mắc anh nghe theo Băng Tâm ra ngoài tập luyện cùng hộ vệ cho kì sát hạch sắp đến .
Về phía Băng Tâm cô đem nó đến phòng họp nơi có Mỹ Nhi dặn dò cô một số câu .
“Mỹ Nhi , cậu ở đây sắp sếp hộ tớ một ngày nhé , tớ hơi mệt muốn về nhà nghỉ ngơi hôm nay “.
“Cậu bị làm sao “. Mỹ Nhi đi đến sờ vào tránh của Băng Tâm “Đâu có nóng “
“Không có gì , mình nhức đầu thôi , về trước nhé “. Nói rồi Băng Tâm bước ra ngoài mặc câu nói của Mỹ Nhi
“Băng Tâm à , cậu có cần lái xe đưa về không tớ gọi người giúp câu “. Mỹ Nhi gọi với theo nhưng vẫn không thấy Băng Tâm trả lời , cô thở dài bất lực hôm nay bỗng dưng Băng Tâm bỗng trở nên thật lạ lùng , đối với Băng Tâm dù có bệnh cũng chẳng bao giờ để việc cho người khác làm nhưng tại sao hôm nay lại gấp gáp rời về nhà như vậy ??? Băng Tâm chạy nhanh ra nhà xe lấy đại một chiếc moto của Lăng Khiêm phóng nhanh về nhà . Cô đến cửa nhà cũng không kịp cho xe vào nhà xe để ở ngoài sân rồi ôm túi chạy nhanh lên phòng mặc kệ mọi người cúi chào cô . Băng Tâm mở chiếc máy tính ra , vẫn không có tín hiệu gì , đáng lẽ đến giờ này Lữ Đồng đã tỉnh dậy rồi không thể ngất xỉu lâu như vậy .
“Alo , cô đang ở đâu “ . Từ lên kia giọng nói quen thuộc vang lên là Đình Nhĩ .
“Tôi đây , khó khăn lắm mới trốn tập đến đây , anh hãy kiên nhẫn một tẹo đi “. Lữ Đồng thực ra đã tỉnh dậy từ sáng sớm nhưng vẫn cố giả vờ ngủ để có thể nán lại khu ý tế.
“Tôi đã bắt giữ được Trương Bằng “. Đình Nhĩ đầu kia hưng phấn kể chiến công của mình
“Thì sao , ông ta thì có tác dụng gì đối với kế hoạch của chúng ta “.
“Một nhân tố mới , ông ta chính là ông ngoại của Doãn Băng Tâm , cô ta chắc chắn sẽ rất vui mừng khi chết cùng ông ta “. Đình Nhĩ cười gian xảo ở đầu bên kia rồi cúp máy .
Băng Tâm tháo tai nghe ra thất thần một lúc lâu khi nghe được đoạn đối thoại của Lữ Đồng và Đình Nhĩ , ông ngoại của cô ??? Có nghĩa là cha của mẹ cô , đúng rồi mẹ cô cũng họ Trương , không thể nào , cô chưa từng nghe đến mẹ cô nhắc đến ông ngoại tại sao lại như vậy ??? Trong đầu cô có hàng tấn câu hỏi vây quanh Băng Tâm chờ đợi cô giải đáp . Mở phần mềm định vị lên cô đang cố tìm cho bằng được nơi phát ra tín hiệu của Đình Nhĩ , là ở khu vui chơi gần đây , đúng rồi nó vừa mới bị đóng cửa vì sự sụp đổ của Mạc thị , nó chính do Mạc thị xây nên . Băng Tâm không suy nghĩ nhiều nhanh chóng thay một bộ đồ chiến đấu cùng một vài khẩu súng vắt trên người , phi vụ này là của cô không thể để ông ngoại của cô đợi lâu , nếu có báo cho Lăng Khiêm biết cũng chưa chắc kịp lúc , cô thả một sợi dây xuống tầng một đu xuống một cách thuần thục rồi vượt qua đủ mọi chướng ngại vật mới có thể thoát khỏi nhà của Lăng Khiêm .Sau đó cô đón một chiếc taxi đến đó
Tại khu vui chơi vắng vẻ
Đình Nhĩ ngồi vắt vẻo trên trên chiếc ghế thong thả tu vài ly rượu đỏ thơm nồng nàn , anh đang vui sướng vì sắp trả thù được cho mẹ , anh là một cậu chủ , oanh liệt nhất giới sát thủ những cô gái ngoài kia luôn trông chờ anh đến với họ nhưng chỉ một chốc lát anh mất tất cả họ cũng không mong đợi anh nữa, bây giờ thì khác sắp rồi thời huy hoàng sắp quay trở lại
“Ông già , ông có biết tại sao tôi bắt ông không “. Đình Nhĩ kéo ghế đến ngồi cạnh Trương Bằng “Chắc ông cũng biết Đình Ái , là mẹ tôi “
“Thì sao “
“Đã giết chết Trương Băng Lan và Linh Đan “.
“Ngươi ....“. Trương Băng tức giận đến đỏ mắt nhưng chẳng làm được gì với thân thể già yếu này .
“HA HA HA HA “. Đình Nhĩ cười ngắt ngẻo trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ “Và .... cháu của ông là ai biết không ?? Băng Tâm đó là Doãn Băng Tâm , nhưng mà mà yên tâm đi cô ta sắp đến rồi , sẽ sớm đoàn tụ với ông dưới đất thôi “.
“Ngươi , giết chết ta đi , muốn gì ta cũng cho , đừng động đến cháu của ta “. Trương Bằng nhẹ giọng van xin Đình Nhĩ nếu như thật sự Băng Tâm là cháu ông thì quá tốt rồi , cả đời này ông không làm gì được cho cô thì bây giờ nguyện lấy thân già ra bảo vệ cháu yêu của ông .”Không không , như vậy không vui ...”Đình Nhi định nói gì đó thì một thuộc hạ chạy đến .
“Cậu chủ , một cô gái mặc đồ đen đã trong chớp nhoáng giết sạch bọn cận vệ bên ngoài “.
“Băng Tâm ??? Sao cô ta biết đường đến đây ??? Không sao , đến đúng lúc lắm “. Đình Nhĩ cầm cây súng cùng thuộc hạ chạy ra ngoài nghênh chiến với Băng Tâm nhưng chẳng thấy cô đâu cả
“Cô ta đâu ??”
“Thuộc hạ không biết , chỉ nghe báo cáo lại thôi “Tên thuộc hạ sợ hãi cuối đầu
“Đi tìm đi “
Bên trong chỗ Trương Bằng xuất hiện một cô gái tóc dài buộc đuôi ngựa cao tay cầm một khẩu súng đứng hiên ngang ở giữa trong chớp nhoáng lại giết sạch cận vệ xung quanh ông . Băng Tâm chạy đến cởi trói và cùng ông chạy thoát
“Cháu ??” Trương Bằng ngỡ ngàng
“Để sau , chúng ta phải rời khỏi đây trước “. Băng Tâm đỡ Trương Bằng chạy ra cửa sau của khu vui chơi một cách nhanh chóng nhưng lại có một tiếng nói khiến họ dừng lại
“Hai ông cháu định đi đâu ??” Đình Nhĩ đứng phía sau chỉa mũi súng cười khinh khỉnh , hắn chờ ngày này lâu lắm rồi , chờ ngày có thể chỉa súng vào Băng Tâm khiến cô sợ hãi van xin nhưng không tất cả ngoài mong đợi của hắn bỗng dưng từ bốn phía có những tiếng bước chân dồn dập chạy về hướng của hắn và trong vài giây sau đó chẳng biết ở đâu ra một làn mưa đạn xả vảo thuộc hạ của Đình Nhĩ .
“Ông à , nằm xuống “. Băng Tâm hét lên rồi tự mình rút súng đứng trước bảo vệ cho Trương Bằng , đạn của cô hòa nhập vào làn mưa của đội quân Phong Trị nhắm về hướng Đình Nhĩ chẳng mấy chốc toàn bộ thuộc hạ bên đó đều chết hết máu tươi loang lỗ .
“Phong Thần “ .
“Là tôi “. Phong Thần đi đến đỡ lấy Trương Bằng . Anh có mặt ở đây vì vài tiếng trước đã trông thấy cô đón taxi một mình đi đâu đó trên người còn mặc bộ đồ chiến đấu mặc dù đã có áo che nhưng anh vẫn không thể nhầm được vì thế mới nhanh chóng gọi đến một đội quân cấp tốc chạy theo bảo hộ cô không ngờ cô đến đây để giải cứu ông của anh .
“Bảo vệ ông , tôi đuổi theo tên kia “. Băng Tâm trông thấy bóng dáng của Đình Nhĩ vẫn còn đang chạy về phía cổng trước tay ông vết thương rỉ máu .
“Tôi đi với cô “. Phong Thần vội vả chạy theo hướng Đình Nhĩ chạy .
“Hai cháu cẩn thận “. Trương Bằng đứng đó nói theo .
Băng Tâm chạy theo Đình Nhĩ đến nhà gương thì chẳng thấy hắn đâu , cô liều mạng chạy vào đó , lần này cô phải bắt cho bằng được tên đó để mọi chuyện được kết thúc hoàn toàn , nhưng cô thật sự hoảng loạn khi xung quanh đều là gương tất cả đều phản chiếu hình ảnh của cô không biết đường nào có thể đi . Bỗng nhiên cô thấy Đình Nhĩ chạy ngang qua theo phản xạ cô đưa khẩu súng bắn về hướng đó nhưng không chỉ là phản chiếu của cái kính nó bị tác động của đạn mà vỡ tan , Băng Tâm liều mạng chạy theo hết lần này đến lần khác đụng đầu phải gương đến trán cũng sưng tím mắt cũng hoa lên chẳng còn thấy rõ nữa . Cô dường như cũng bắn vỡ hết tất cả các tấm kính trong đó , lần cuối cùng cô còn tỉnh táo là khi cô trúng bắn viên đạn vào Đình Nhĩ đang cố chạy ra ngoài rồi ngất xỉu .
Tại nhà Lăng Khiêm đang có một làn khí phẫn nộ tỏa ra , Lăng Khiêm đang nổi trận lôi đình vì chẳng thấy Băng Tâm đâu . Mỹ Nhi nói với anh rằng cô mệt nên về sớm nhưng cho đến gần chiều Trần Cảnh mới gọi cho anh nói rằng Băng Tâm mất tích lúc đó Lăng Khiêm mới vô cùng lo lắng chạy thật nhanh về nhà
“Gỉai thích cho tôi biết vì sao Băng Tâm có thể mất tích trong chính ngôi nhà này “. Lăng Khiêm tức giận chọi bình hoa vào người nhóm vệ sĩ .
“Lăng Khiêm ,anh nghe này là cuộc đối thoại của Đình Nhĩ và Lữ Đồng“. Mỹ Nhi đem chiếc máy tính có cuộc nói chuyện xuống cho Lăng Khiêm nghe . Nghe xong anh càng tức giận hơn , hay lắm , Băng Tâm dám trốn anh làm việc nguy hiểm một mình , bây giờ chẳng biết sống chết thế nào . “Còn đứng đó làm gì , chuẩn bị lực lượng đến khu vui chơi đó “.
“Dạ “. Đội hộ vệ cuối đầu tức tốc tản ra làm nhiệm vụ của mình nhưng vừa đến cửa thì một chiếc xe đen lạ dừng trước mặt họ , bước ra là Phong Thần trong tay là Băng Tâm đang bất tỉnh .
“Đây , trả đồ cho cậu “ Phong Thần đưa Băng Tâm cho Lăng Khiêm , anh nhanh chóng đón lấy sờ vào trán của Băng Tâm một vết sưng lớn , là ai đã làm ra chuyện này ???
“Cô ấy đuổi theo Đình Nhĩ trong nhà gương nên nhiều lần bị đụng đầu “. Phong Thần mở lời giải thích
“Gọi bác sĩ đến ngay “. Lăng Khiêm không đáp lời bế Băng Tâm vào phòng . Sau một thời gian chờ đợi bác sĩ nói
“Không có gì , chỉ là chấn động nhẹ ở phần trán , ngủ một giấc là có thể tỉnh táo lại “
“Được “. Lăng Khiêm gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm tay không ngừng chường khăn lạnh cho cô , vết xưng này khiến anh đau lòng , cô tại sao phải liều mạng như vậy trong khi đó tại sao không gọi cho anh ???
“Lạnh quá “. Băng Tâm lẩm bẩm , cô trong tiềm thức nửa mê nửa tỉnh .
Lăng Khiêm vội vàng mở máy sưởi khéo chăn cho Băng Tâm , thời tiết đông xuân đang thay đổi nó khiến cho người ta dễ cảm sốt .
“Lăng Khiêm “ Băng Tâm lại tiếp tục nói
“hửm “.
“Em vui lắm , ngoài anh ra bây giờ em còn có cả ông ngoại nữa là người thân của em “. Băng Tâm đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng mỗi lại vẻ lên một vòng cung tuyệt đẹp thể hiện sự hạnh phúc khi có người thân .
“Vậy thì mau chóng khỏe lại , em có thể gặp được ông ngoại rồi “. Lăng Khiêm mềm lòng trước nụ cười hạnh phúc của cô , nó đã khiến anh quên đi sự tức giận vừa rồi nhưng vẫn để lại chút sợ hãi mất đi cô , nếu như không có Phong Thần , Băng Tâm nhà anh có toàn mạng trở về ???
“Ừ “. Băng Tâm ừ nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ sâu , cô sẽ nghe lời ngủ thật ngon để có thể khỏe lại nói chuyện với ông ngoại . Trong căn phòng đó lại tỏa ra hơi ấm , Lăng Khiêm ôm lấy Băng Tâm đang ngủ say trông hạnh phúc làm sao . Đăng bởi: admin
Đình Nhĩ trong bộ dạng khác hoàn toàn với chiếc mặt nạ mới toanh bước vào Trương gia với thân phận là nhân viên của Hoàng Thị , anh đã trà trộn vào đó và nghe được rằng sẽ có người đến thăm Trương chủ tịch nên đã bí mật đi theo và giết chết người đó thế chỗ , đây là cơ hội tốt để có thể tiếp cận gần hơn với Lăng Khiêm . Đình Nhĩ đứng trước nhà Trương Bằng nhấn chuông
“Cậu là ai “. Một vệ sĩ to lớn đến trước mặt anh .
“Tôi là nhân viên của Hoàng KHiêm đến đây để thăm hỏi chủ tịch Trương “. Đình Nhĩ cười thân thiện .
“Được vào đi “. Bảo vệ không cảnh giác liền mở cửa cho anh tiến vào bên trong vì trước đó đã nhận được thông báo của Hoàng thị rằng sẽ đến thăm .
Đình Nhĩ bước vào ngôi nhà có kiến trúc phương Tây cổ kính mang phong cách những năm 1800 . Bước đến bên anh là một quản gia trung niên cuối chào và nói .
“Cậu muốn uống gì “
“Nước cam “. Đình Nhĩ cười đáp lễ .
“Được , cậu đợi một chút , chủ tịch chúng tôi sẽ đến ngay “. Vị quản gia quay đi để lại Đình Nhĩ một mình ở phòng khách , anh đứng dậy dạo xung quanh ở đây rất nhiều đồ quý giá nhưng cũng chẳng phải là đam mê của anh , nhưng một thứ lại khiến anh chú ý đến , bức tranh đó , được đặt trong tủ kính , bước đến nhìn kĩ hơn mới nhận là là Hạ Đình Ái và 2 cô gái khác , nó khiến anh cảm thấy tò mò vô cùng, nhanh tay mở tủ lấy nó và cho vào áo của mình ,anh điềm nhiên quay lại chỗ khi nghe tiếng bước chân của cô giúp việc .
“Mời cậu “. Cô giúp việc bê một ly nước đến để trước mặt anh rồi quay đi .
“Cô à , cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu ??” Đình Nhĩ đứng lên hỏi và đi theo sự chỉ dẫn của cô , anh bước vào khóa chặt cửa lấy tấm hình được đóng khung kĩ lưỡng ra , và hoảng hồn khi nhìn thấy dòng chữ :“ Ngày 12 tháng 10 năm 1980 , Trương Băng Lan , Linh Lan và Hạ Đình Ái đã tốt nghiệp đại học Trùng Khánh . Chúc các bạn có một tương lai tốt đẹp !!!”
Tất cả đều có một sự liên kết với nhau rất chặt chẽ rất thầm kín , mọi chuyện trong quá khứ đều diễn ra trong hiện tại , một tương lai tốt đẹp chính là sự giết chóc sao ??? Các cô đều đã chết , và hệ lụy đều dẫn đến con cháu sau này . Đình Nhĩ thở nặng nhọc , anh đã nghe đến mẹ của Băng Tâm một cô gái xinh đẹp tài năng nhưng xấu số bị chính Hạ Đình Ái giết chết cùng với Linh Lan , mẹ anh đúng là độc ác , vậy thì anh cũng sẽ tiếp nối bước chân đó . Bước ra khỏi nhà vệ sinh đặt bức anh về chỗ cũ thì anh thấy Trương Băng đã xuống .
“Chào chủ tịch , tôi là nhân viên của Hoàng thị được cử đến đây để hỏi thăm ông “. Đình Nhĩ đưa tay ra chào
“Chào cậu , mời cậu ngồi “. Trương Bằng mỉm cười nhân hậu .
“Đây là hoa của chúng tôi gửi đến ông “. Đình Nhĩ bê bó hóa đưa cho quản gia bên cạnh rồi tiếp lời “Ông ở đây một mình sao , ông không có con à ??”
“Có chứ” Đôi mắt Trường Bằng bỗng hiện lên vẻ u buồn “Nhưng nó chết lâu rồi “.
“Xin chia buồn cùng ông ,nhưng tôi biết cháu gái của ông đang ở đâu “. Đình Nhĩ cười gian xảo trong đầu hiện lên một ý nghĩ vô cùng hoàn hảo .”Là ai , cậu mau nói đi “. Trương Bằng xúc động nắm lấy tay Đình Nhĩ mắt ngấn lệ .
“Ông đi theo cháu là được “.
“Chủ tịch không thể đi lung tung “. Quản gia ra tiếng ngăn cản nhưng lại bị khẩu súng của Đình Nhĩ chặn miệng , ông ta sợ hãi đưa hai tay lên đầu , vệ sĩ bên ngoài của căn nhà cũng chạy vào những cây súng cũng chỉa vào người Đình Nhĩ nhưng chẳng dám nổ vì phải đảm bảo an toàn cho Trương Bằng , cùng lúc đó Phong Thần cũng đến .
“Ngươi là ai , đến đây có mục đích gì “. Phong Thần bình tĩnh nói .
“Đến đây để bắt cóc Trương Bằng , nhưng yên tâm chủ tịch của các người sẽ an toàn nếu để cho tôi rời khỏi nơi này “. Đình Nhĩ tay chỉa mũi súng vào đầu của Trương Băng ra lệnh nhưng không một tiếng súng chỉ thiên đã vang lên từ phía bảo vệ khiến Đình Nhĩ nhất thời hoảng loạn bắn bị thương một tên gần đó , thế là tình huống bất khả thi cuộc đấu súng bắt đầu Đình Nhĩ vừa bắn vừa cố kéo Trương Bằng lùi về sau và vào xe chạy mất .
“Rốt cuộc tên đó là ai ??“. Phong Thần hét lên , tức giận , anh tức giận vì cả một đội vệ sĩ cấp cao cũng không thể làm gì được một tên
“Dạ , là nhân viên của Hoàng thị “. Quản gia sau cuộc nổ súng kinh hoàng lồm cồm ngồi dậy từ sau ghế sô pha trả lời .
“Lại là Lăng Khiêm “.Phong Thần tức giận đi ra ngoài phóng xe thẳng đến Hoàng Khiêm .
Bang Hoàng Khiêm
Tại văn phòng của Lăng Khiêm anh vẫn đang có một cuộc họp với một đối tác nước ngoài qua camera . Bỗng dưng Trung Đằng gõ cửa đi vào
“Lão Đại một người tự xưng là lão đại của Phong Trị muốn gặp ngài “.
Không nói gì Lăng Khiêm vẫy tay rồi nói tiếp với đối tác của mình “I waited for him to come here”(Tôi đợi ngài đến đây ) . Anh nhanh chóng đóng máy tính lại rồi ra ngoài tiếp vị khách không mời mà đến , lại muốn gây phiền phức gì nữa đây , vừa bước đến phòng tiếp khách đã thấy Phong Thần mất bình tĩnh xông đến sử dụng nắm đấm tấn công anh , nhưng Lăng Khiêm nhanh chóng đỡ được và trả lại một cái đạp vào bụng khiến Phong Thần ngã quỵ xuống đất
“Tôi không phải người nhàn rỗi như cậu mà đi lung tung gây chuyện , mau cút về nếu không đừng trách tôi “. Lăng Khiêm nói rồi quay đi
“Lăng Khiêm , đừng có giả vờ nữa , người của ngươi đã đến nhà chủ tịch Trương bắt ngài ấy đi , ngươi định giải quyết như thế nào “. Phong Thần đứng dậy hét lớn đầy phẫn nộ .
“Điều đó liên quan đến tôi sao , tôi đã bảo người đi đến đó khi nào ??” Lăng Khiêm quay người lại vẻ mặt bất cần trả lời , đối với anh người khác ra sao không quan trọng , nhưng đừng nghĩ có thể đem danh tiếng của anh của Hoàng Khiêm ra đùa .
“Là tôi cho người đến , nhưng hắn ta bị phát hiện chết trong nhà xe của Hoàng Thị rồi “. Thiên Vũ bước vào vẻ mặt nghiêm trọng nói , anh thực là có cho người đến nhưng là ai đã làm ra chuyện này , bắt Trương chủ tịch thì có thể lấy được gì từ Hoàng Khiêm chứ ?? ”Được rồi , về đi tôi cho người điều tra “. Lăng Khiêm bước ra ngoài cùng Thiên Vũ để lại Phong Thần trong thất vọng . Được một lúc thì anh bước ra ngoài gặp phải Băng Tâm .
“Phong Thần , anh yên tâm , tôi sẽ cố gắng hết sức cứu ông ra “. Băng Tâm hôm nay không cần giám sát Lữ Đồng bởi vì cô ta vẫn chưa tỉnh dậy , cô đang sắp xếp vài hợp đồng ở phòng họp thì nghe nói có Phong Thần đến đây gây chuyện nên cô vội vàng chạy đến đây , sau khi nghe hết mọi chuyện cô mới nghĩ đến Đình Nhĩ . Chỉ có tên đó , bởi vì lần trước cô đã nghe được câu chuyện của hắn với Lữ Đồng sẽ đem đối tác của Hoàng Thị làm con cờ chính .
“Cảm ơn “. Phong Thần một phút mềm lòng đôi mắt tỏa sáng một cái gì đó yêu thương da diết đối với cô gái trước mặt mặc dù cô đã là của Lăng Khiêm trước khi anh xuất hiện nhưng anh vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó cô có thể thuộc về anh , dự định đưa tay lên xoa đầu Băng Tâm nhưng cô lại lùi ra xa .... Mỉm cười chua xót , phải rồi ngày ấy sẽ không bao giờ đến , Doãn Băng Tâm cô gái anh ngày đêm mong nhớ sẽ không bao giờ thuộc về anh .
“Xin lỗi “. Băng Tâm cuối đầu .
“Tôi để quên đồ “ Lăng Khiêm đi từ phía xa hành lang đi đến sắc mặt có vẻ không tốt kéo cô rời xa khỏi Phong Thần . Anh dự định đi đến phòng họp tìm Băng Tâm nhưng lại nghe Mỹ Nhi nói cô chạy đến phòng tiếp khách . Kéo cô về phòng riêng khóa cửa , Lăng Khiêm chẳng nói gì chỉ ngồi xuống ghế sopha đợi chờ sự hối lỗi của Băng Tâm , cô cũng rất biết điều liền chạy đến ngồi dưới chân anh .
“Lăng Khiêm , anh giận em à ??”
Im lặng
“Em chỉ nói chuyện thôi “
Vẫn im lăng
“Em cũng không cho Phong Thần chạm vào người , anh cũng thấy mà “. Băng Tâm lay chân Lăng Khiêm năn nỉ , anh vẫn không trả lời khiến cô cảm thấy uất ức vô cùng nhưng cũng không muốn để anh giận , cô liên ngồi lên cạnh Lăng Khiêm ôm lấy anh “Ay da em xin lỗi , xin lỗi mà , lần sau sẽ không nói chuyện với anh ta nữa , không nhìn không quen biết gì nữa , có được không ??? Lăng Khiêm em xin lỗi mà “.
“Thôi được rồi “. Lăng Khiêm mỉm cười , ít ra Băng Tâm cô cũng biết được giới hạn của mình với Phong Thần là gì rồi.
“Anh đừng giận em nữa nhé “.
“Được “. Lăng Khiêm gật nhẹ đầu , trực tiếp tấn công môi của cô nhẹ nhàng nóng bỏng , dùng lưỡi tấn công cửa thành mềm mại là bờ môi mỏng thơm tho với lớp son đỏ sau đó đưa vào khoang miệng mút mát vị ngọt thanh thanh từ lưỡi của cô , quấn quýt nhau mãi chẳng rời một món ăn tình thần tuyệt vời nhất mà Lăng Khiêm được thưởng thức mỗi ngày tạo một được lực khiến anh đủ sức làm tất cả để bảo vệ bảo bối trong lòng để có thể yêu thương cô vô điều kiện khiến ai ai cũng phải ghen tị với Bang Chủ Phu Nhân nhà anh .
Cộc cộc
“Lăng Khiêm , tôi muốn cho cậu xem một tác phẩm mới của tôi “. Thiên Vũ vừa sáng tạo ra một món vũ khí mới rất tốt để tung ra thị trường Hắc Đạo đảm bảo nằm ngoài mong đợi của những đối tác hiện tại .”Được “. Lăng Khiêm trả lời bực dọc kéo Băng Tâm đứng dậy chỉnh sửa quần áo cho cô , ngay cả vết bầm tím vừa rồi ở trên cổ của cô .
“Anh có phải là quá gấp gáp rồi không , bây giờ vết này làm sao có thể che được “. Băng Tâm đến trước gương nhìn vào nó , hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai đã vậy không mang theo đồ thay . Nhưng rắc rối của cô nhanh chóng được giải quyết với một bộ đồ hoàn toàn mới được Lăng Khiêm đưa cho .
“Của em “.
“Nó ở đâu ra ??” Băng Tâm thắc mắc.
“Từ khi em bắt đầu làm ở đây , anh đã kêu người chuẩn bị những thứ này , bởi vì anh biết chuyện như vừa rồi sẽ xảy ra “.
“Anh đúng là vô sỉ “. Băng Tâm liếc anh căm hận rồi nhanh chóng thay đồ ra và đi đến nơi Thiên Vũ nói . Đó là phòng sáng chế vũ khí , một căn phòng có thể nói là nguy hiểm nhất Hoàng Khiêm bởi vì đụng đến đâu cũng có vũ khí dễ cháy , dễ nổ .
“Lăng Khiêm à , em đột nhiên nhớ đến một việc chưa làm xong , anh vào trước nhé “. Đi đến cửa phòng thì Băng Tâm chợt đứng lại .
“Được nhanh đi “ .
Băng Tâm cũng không nói gì , quay đầu bước thẳng đến phòng tập để gặp Lưu Nghị . Cô đi với tốc độ không nhanh không chậm , nhưng khá là vội vàng từ phòng sáng chế vũ khí đến phòng tập cũng khá là xa so với người đang gấp như cô , nó như làm cô phát điên vì mất kiên nhẫn với đám cửa quét mã này , cuối cùng cũng đến nơi .
“Lưu Nghị đâu , tôi cần gặp anh ta ngay lập tức” Băng Tâm đến hỏi Trung Đằng .
“Băng Tâm tiểu thư “. Trung Ddằng vẫn không thể hiểu được chuyện gì xảy ra khiến cô gấp gáp đến như vậy.
“Nhanh lên “.
“Ở phòng nghỉ “. Trung Đằng lập tức trả lời nhưng vẫn còn ngây người ra chẳng biết tiểu thư của anh đang định làm gì . Băng Tâm lập tức chạy đến phòng khi thấy Lưu Nghị vẫn đang tập trung vào máy nghe .
“Tiểu Thư , cô đến đây làm gì “. Trung Đăng bỏ tai nghe ra đứng lên cúi chào Băng Tâm .
“Không có gì , hôm nay tôi rãnh muốn tự mình theo dõi Lữ Đồng , cậu đưa máy tính cho tôi , ra ngoài luyện tập cho hộ vệ đi “. Băng Tâm không đợi phản ứng của Lưu Nghị nhanh chóng dọn dẹp những thứ có liên quan đến chiếc máy tính vào giỏ sách rồi ra ngoài , cô đến thật nhanh đi cũng thật nhanh khiến Lưu Nghị cảm thấy choáng váng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn không mảy may thắc mắc anh nghe theo Băng Tâm ra ngoài tập luyện cùng hộ vệ cho kì sát hạch sắp đến .
Về phía Băng Tâm cô đem nó đến phòng họp nơi có Mỹ Nhi dặn dò cô một số câu .
“Mỹ Nhi , cậu ở đây sắp sếp hộ tớ một ngày nhé , tớ hơi mệt muốn về nhà nghỉ ngơi hôm nay “.
“Cậu bị làm sao “. Mỹ Nhi đi đến sờ vào tránh của Băng Tâm “Đâu có nóng “
“Không có gì , mình nhức đầu thôi , về trước nhé “. Nói rồi Băng Tâm bước ra ngoài mặc câu nói của Mỹ Nhi
“Băng Tâm à , cậu có cần lái xe đưa về không tớ gọi người giúp câu “. Mỹ Nhi gọi với theo nhưng vẫn không thấy Băng Tâm trả lời , cô thở dài bất lực hôm nay bỗng dưng Băng Tâm bỗng trở nên thật lạ lùng , đối với Băng Tâm dù có bệnh cũng chẳng bao giờ để việc cho người khác làm nhưng tại sao hôm nay lại gấp gáp rời về nhà như vậy ??? Băng Tâm chạy nhanh ra nhà xe lấy đại một chiếc moto của Lăng Khiêm phóng nhanh về nhà . Cô đến cửa nhà cũng không kịp cho xe vào nhà xe để ở ngoài sân rồi ôm túi chạy nhanh lên phòng mặc kệ mọi người cúi chào cô . Băng Tâm mở chiếc máy tính ra , vẫn không có tín hiệu gì , đáng lẽ đến giờ này Lữ Đồng đã tỉnh dậy rồi không thể ngất xỉu lâu như vậy .
“Alo , cô đang ở đâu “ . Từ lên kia giọng nói quen thuộc vang lên là Đình Nhĩ .
“Tôi đây , khó khăn lắm mới trốn tập đến đây , anh hãy kiên nhẫn một tẹo đi “. Lữ Đồng thực ra đã tỉnh dậy từ sáng sớm nhưng vẫn cố giả vờ ngủ để có thể nán lại khu ý tế.
“Tôi đã bắt giữ được Trương Bằng “. Đình Nhĩ đầu kia hưng phấn kể chiến công của mình
“Thì sao , ông ta thì có tác dụng gì đối với kế hoạch của chúng ta “.
“Một nhân tố mới , ông ta chính là ông ngoại của Doãn Băng Tâm , cô ta chắc chắn sẽ rất vui mừng khi chết cùng ông ta “. Đình Nhĩ cười gian xảo ở đầu bên kia rồi cúp máy .
Băng Tâm tháo tai nghe ra thất thần một lúc lâu khi nghe được đoạn đối thoại của Lữ Đồng và Đình Nhĩ , ông ngoại của cô ??? Có nghĩa là cha của mẹ cô , đúng rồi mẹ cô cũng họ Trương , không thể nào , cô chưa từng nghe đến mẹ cô nhắc đến ông ngoại tại sao lại như vậy ??? Trong đầu cô có hàng tấn câu hỏi vây quanh Băng Tâm chờ đợi cô giải đáp . Mở phần mềm định vị lên cô đang cố tìm cho bằng được nơi phát ra tín hiệu của Đình Nhĩ , là ở khu vui chơi gần đây , đúng rồi nó vừa mới bị đóng cửa vì sự sụp đổ của Mạc thị , nó chính do Mạc thị xây nên . Băng Tâm không suy nghĩ nhiều nhanh chóng thay một bộ đồ chiến đấu cùng một vài khẩu súng vắt trên người , phi vụ này là của cô không thể để ông ngoại của cô đợi lâu , nếu có báo cho Lăng Khiêm biết cũng chưa chắc kịp lúc , cô thả một sợi dây xuống tầng một đu xuống một cách thuần thục rồi vượt qua đủ mọi chướng ngại vật mới có thể thoát khỏi nhà của Lăng Khiêm .Sau đó cô đón một chiếc taxi đến đó
Tại khu vui chơi vắng vẻ
Đình Nhĩ ngồi vắt vẻo trên trên chiếc ghế thong thả tu vài ly rượu đỏ thơm nồng nàn , anh đang vui sướng vì sắp trả thù được cho mẹ , anh là một cậu chủ , oanh liệt nhất giới sát thủ những cô gái ngoài kia luôn trông chờ anh đến với họ nhưng chỉ một chốc lát anh mất tất cả họ cũng không mong đợi anh nữa, bây giờ thì khác sắp rồi thời huy hoàng sắp quay trở lại
“Ông già , ông có biết tại sao tôi bắt ông không “. Đình Nhĩ kéo ghế đến ngồi cạnh Trương Bằng “Chắc ông cũng biết Đình Ái , là mẹ tôi “
“Thì sao “
“Đã giết chết Trương Băng Lan và Linh Đan “.
“Ngươi ....“. Trương Băng tức giận đến đỏ mắt nhưng chẳng làm được gì với thân thể già yếu này .
“HA HA HA HA “. Đình Nhĩ cười ngắt ngẻo trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ “Và .... cháu của ông là ai biết không ?? Băng Tâm đó là Doãn Băng Tâm , nhưng mà mà yên tâm đi cô ta sắp đến rồi , sẽ sớm đoàn tụ với ông dưới đất thôi “.
“Ngươi , giết chết ta đi , muốn gì ta cũng cho , đừng động đến cháu của ta “. Trương Bằng nhẹ giọng van xin Đình Nhĩ nếu như thật sự Băng Tâm là cháu ông thì quá tốt rồi , cả đời này ông không làm gì được cho cô thì bây giờ nguyện lấy thân già ra bảo vệ cháu yêu của ông .”Không không , như vậy không vui ...”Đình Nhi định nói gì đó thì một thuộc hạ chạy đến .
“Cậu chủ , một cô gái mặc đồ đen đã trong chớp nhoáng giết sạch bọn cận vệ bên ngoài “.
“Băng Tâm ??? Sao cô ta biết đường đến đây ??? Không sao , đến đúng lúc lắm “. Đình Nhĩ cầm cây súng cùng thuộc hạ chạy ra ngoài nghênh chiến với Băng Tâm nhưng chẳng thấy cô đâu cả
“Cô ta đâu ??”
“Thuộc hạ không biết , chỉ nghe báo cáo lại thôi “Tên thuộc hạ sợ hãi cuối đầu
“Đi tìm đi “
Bên trong chỗ Trương Bằng xuất hiện một cô gái tóc dài buộc đuôi ngựa cao tay cầm một khẩu súng đứng hiên ngang ở giữa trong chớp nhoáng lại giết sạch cận vệ xung quanh ông . Băng Tâm chạy đến cởi trói và cùng ông chạy thoát
“Cháu ??” Trương Bằng ngỡ ngàng
“Để sau , chúng ta phải rời khỏi đây trước “. Băng Tâm đỡ Trương Bằng chạy ra cửa sau của khu vui chơi một cách nhanh chóng nhưng lại có một tiếng nói khiến họ dừng lại
“Hai ông cháu định đi đâu ??” Đình Nhĩ đứng phía sau chỉa mũi súng cười khinh khỉnh , hắn chờ ngày này lâu lắm rồi , chờ ngày có thể chỉa súng vào Băng Tâm khiến cô sợ hãi van xin nhưng không tất cả ngoài mong đợi của hắn bỗng dưng từ bốn phía có những tiếng bước chân dồn dập chạy về hướng của hắn và trong vài giây sau đó chẳng biết ở đâu ra một làn mưa đạn xả vảo thuộc hạ của Đình Nhĩ .
“Ông à , nằm xuống “. Băng Tâm hét lên rồi tự mình rút súng đứng trước bảo vệ cho Trương Bằng , đạn của cô hòa nhập vào làn mưa của đội quân Phong Trị nhắm về hướng Đình Nhĩ chẳng mấy chốc toàn bộ thuộc hạ bên đó đều chết hết máu tươi loang lỗ .
“Phong Thần “ .
“Là tôi “. Phong Thần đi đến đỡ lấy Trương Bằng . Anh có mặt ở đây vì vài tiếng trước đã trông thấy cô đón taxi một mình đi đâu đó trên người còn mặc bộ đồ chiến đấu mặc dù đã có áo che nhưng anh vẫn không thể nhầm được vì thế mới nhanh chóng gọi đến một đội quân cấp tốc chạy theo bảo hộ cô không ngờ cô đến đây để giải cứu ông của anh .
“Bảo vệ ông , tôi đuổi theo tên kia “. Băng Tâm trông thấy bóng dáng của Đình Nhĩ vẫn còn đang chạy về phía cổng trước tay ông vết thương rỉ máu .
“Tôi đi với cô “. Phong Thần vội vả chạy theo hướng Đình Nhĩ chạy .
“Hai cháu cẩn thận “. Trương Bằng đứng đó nói theo .
Băng Tâm chạy theo Đình Nhĩ đến nhà gương thì chẳng thấy hắn đâu , cô liều mạng chạy vào đó , lần này cô phải bắt cho bằng được tên đó để mọi chuyện được kết thúc hoàn toàn , nhưng cô thật sự hoảng loạn khi xung quanh đều là gương tất cả đều phản chiếu hình ảnh của cô không biết đường nào có thể đi . Bỗng nhiên cô thấy Đình Nhĩ chạy ngang qua theo phản xạ cô đưa khẩu súng bắn về hướng đó nhưng không chỉ là phản chiếu của cái kính nó bị tác động của đạn mà vỡ tan , Băng Tâm liều mạng chạy theo hết lần này đến lần khác đụng đầu phải gương đến trán cũng sưng tím mắt cũng hoa lên chẳng còn thấy rõ nữa . Cô dường như cũng bắn vỡ hết tất cả các tấm kính trong đó , lần cuối cùng cô còn tỉnh táo là khi cô trúng bắn viên đạn vào Đình Nhĩ đang cố chạy ra ngoài rồi ngất xỉu .
Tại nhà Lăng Khiêm đang có một làn khí phẫn nộ tỏa ra , Lăng Khiêm đang nổi trận lôi đình vì chẳng thấy Băng Tâm đâu . Mỹ Nhi nói với anh rằng cô mệt nên về sớm nhưng cho đến gần chiều Trần Cảnh mới gọi cho anh nói rằng Băng Tâm mất tích lúc đó Lăng Khiêm mới vô cùng lo lắng chạy thật nhanh về nhà
“Gỉai thích cho tôi biết vì sao Băng Tâm có thể mất tích trong chính ngôi nhà này “. Lăng Khiêm tức giận chọi bình hoa vào người nhóm vệ sĩ .
“Lăng Khiêm ,anh nghe này là cuộc đối thoại của Đình Nhĩ và Lữ Đồng“. Mỹ Nhi đem chiếc máy tính có cuộc nói chuyện xuống cho Lăng Khiêm nghe . Nghe xong anh càng tức giận hơn , hay lắm , Băng Tâm dám trốn anh làm việc nguy hiểm một mình , bây giờ chẳng biết sống chết thế nào . “Còn đứng đó làm gì , chuẩn bị lực lượng đến khu vui chơi đó “.
“Dạ “. Đội hộ vệ cuối đầu tức tốc tản ra làm nhiệm vụ của mình nhưng vừa đến cửa thì một chiếc xe đen lạ dừng trước mặt họ , bước ra là Phong Thần trong tay là Băng Tâm đang bất tỉnh .
“Đây , trả đồ cho cậu “ Phong Thần đưa Băng Tâm cho Lăng Khiêm , anh nhanh chóng đón lấy sờ vào trán của Băng Tâm một vết sưng lớn , là ai đã làm ra chuyện này ???
“Cô ấy đuổi theo Đình Nhĩ trong nhà gương nên nhiều lần bị đụng đầu “. Phong Thần mở lời giải thích
“Gọi bác sĩ đến ngay “. Lăng Khiêm không đáp lời bế Băng Tâm vào phòng . Sau một thời gian chờ đợi bác sĩ nói
“Không có gì , chỉ là chấn động nhẹ ở phần trán , ngủ một giấc là có thể tỉnh táo lại “
“Được “. Lăng Khiêm gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm tay không ngừng chường khăn lạnh cho cô , vết xưng này khiến anh đau lòng , cô tại sao phải liều mạng như vậy trong khi đó tại sao không gọi cho anh ???
“Lạnh quá “. Băng Tâm lẩm bẩm , cô trong tiềm thức nửa mê nửa tỉnh .
Lăng Khiêm vội vàng mở máy sưởi khéo chăn cho Băng Tâm , thời tiết đông xuân đang thay đổi nó khiến cho người ta dễ cảm sốt .
“Lăng Khiêm “ Băng Tâm lại tiếp tục nói
“hửm “.
“Em vui lắm , ngoài anh ra bây giờ em còn có cả ông ngoại nữa là người thân của em “. Băng Tâm đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng mỗi lại vẻ lên một vòng cung tuyệt đẹp thể hiện sự hạnh phúc khi có người thân .
“Vậy thì mau chóng khỏe lại , em có thể gặp được ông ngoại rồi “. Lăng Khiêm mềm lòng trước nụ cười hạnh phúc của cô , nó đã khiến anh quên đi sự tức giận vừa rồi nhưng vẫn để lại chút sợ hãi mất đi cô , nếu như không có Phong Thần , Băng Tâm nhà anh có toàn mạng trở về ???
“Ừ “. Băng Tâm ừ nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ sâu , cô sẽ nghe lời ngủ thật ngon để có thể khỏe lại nói chuyện với ông ngoại . Trong căn phòng đó lại tỏa ra hơi ấm , Lăng Khiêm ôm lấy Băng Tâm đang ngủ say trông hạnh phúc làm sao . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.