Chương 8
Nhất Độ Quân Hoa
08/09/2022
Hoàng Nhưỡng đã chuẩn bị một mình trải qua đêm gió tuyết này, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng ngàn vạn người kêu khóc. Bàn Hồn Định Cốt Châm trên đầu nàng như đang nóng lên, dần dần biến thành bàn ủi thép đỏ hồng.
Một nguồn sức mạnh kéo lấy thần thức của nàng, như muốn xé rách nàng. Hoàng Nhưỡng nhìn thấy màn đêm vô tận, bóng tối kéo đến, bên trong chi chít vô số mặt người như ẩn như hiện.
Hoàng Nhưỡng muốn kêu to, muốn vùng vẫy, nhưng nàng không phát ra âm thanh nào, thân thể cũng hoàn toàn không nghe sai khiến. Linh hồn trong thân thể quay cuồng, giống như muốn đòi tránh thoát khỏi cái xác gông xiềng.
Đau, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế ấy cuốn lấy nàng. Dưới tác dụng của Bàn Hồn Định Cốt Châm, bóng tối vô tận như vô số oan hồn lệ quỷ, con mắt chúng nó đỏ lòm, giương nanh múa vuốt, miệng không ngừng kêu rên, hoặc oán trách hoặc hận thù, hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi, một luồng sức mạnh khủng khiếp như biển sâu, cuồn cuộn ập đến nàng.
Hoàng Nhưỡng bị chìm ngập trong đó, vô số âm thanh liên tiếp vang lên trong đầu nàng.
Không, không thể điên. Nếu không mười năm kiên trì của nàng là vì điều gì đây? Nàng hít một hơi thật sâu, không hề hòa một thể với bóng tối.
Tạ Linh Bích vẫn còn sống tốt, Tạ Linh Bích…
Nàng nhớ kỹ cái tên này, sau đó có thể duy trì thần trí của mình trong Luyện Ngục vô tận như bóng tối cắn nuốt mình.
– – Tạ Linh Bích, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại cho ngươi đủ nỗi thống khổ, đủ sự oán hận, đủ sự sợ hãi.
Ta muốn ngươi biết, Hoàng Nhưỡng ta là một người như thế nào.
Gió xung quanh quay cuồng, mà ý chí của nàng giống như một ánh nến cuối cùng còn sót lại.
Hoàng Nhưỡng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng! Cả người giống như bị kéo giật, thoát ra từ trong thân thể. Trước mặt bỗng chốc thay đổi, đã không còn ở trong phòng ngủ của Đệ Nhất Thu.
Xung quanh chỉ còn lại một màn tuyết trắng xóa, trên tuyết xuất hiện một tòa tháp cao màu vàng kim, yên lặng đứng sừng sững ở đó, giống như một người khổng lồ lạnh lùng, mặt mày không chút thay đổi nhìn xuống nàng.
Đây là nơi nào?
Hoàng Nhưỡng đi về phía tháp, chỉ thấy ở dưới chân tháp là bậc thềm ngọc tám mặt, chiều cao chín tầng.
Vì sao mình lại ở chỗ này?
Nằm mơ ư?
Hoàng Nhưỡng bước từng bước một, đi đến dưới chân tháp. Ngay tại đỉnh tháp, một người mặc áo đạo bào đen trắng đan xen, đầu trần đội tuyết đứng đó. Khoảng cách quá xa, Hoàng Nhưỡng không thấy rõ mặt hắn. Hắn chăm chú nhìn Hoàng Nhưỡng, giống như thần linh quan sát một con kiến.
“Hài tử thông minh giống như ngươi, chắc đã biết chuyện gì xảy ra đúng không?” Giọng nói của hắn cũng giống đêm tuyết này, vừa lạnh vừa nhẹ. Hắn từ trong tay áo lấy ra một vật, tiện tay ném qua, vật kia rơi mạnh xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng nhặt lên, phát hiện thế mà lại là một cây… trà châm? Trà châm như lưu ly như băng ngọc, cán châm khắc hoa, đầu châm sắc nhọn, chất châm cực kỳ cứng, không phải vật phàm.
“Hãy quý trọng thời gian, làm chuyện ngươi muốn làm.” Người đứng trên đỉnh tháp vung ống tay áo, “Chờ đến lúc băng tan cũng là lúc mộng tỉnh. Thời gian rất đáng quý.”
Có ý gì? Hoàng Nhưỡng muốn mở miệng, nhưng một là uy nghiêm sắc bén đến từ tháp chín tầng trước mặt, hai là người trên tháp nhọn lại càng giống như thần hạ phàm. Một Thổ Yêu nho nhỏ như nàng muốn nói cũng không được.
Nàng nắm chặt băng châm, một luồng sấm sét đột nhiên bổ xuống tháp cao, hào quang vạn trượng rơi vào người nàng. Ánh sáng giăng khắp nơi trước mắt Hoàng Nhưỡng. Cảnh tượng nhất thời dị thường khác lạ!
Hoàng Nhưỡng lấy tay ngăn luồng sáng cực mạnh trước mắt, chờ đến khi có thể thấy mọi vật, nàng đã đứng bên cạnh một đình nhỏ hình tam giác. Trong đình nhỏ còn bày mấy món ăn, bánh ngọt tinh xảo. Cách vài bước chính là một cái ao, bên cạnh ao là một gốc hoa mai, có điều lúc này gốc mai không hoa không lá, nhìn qua có hơi xơ xác tiêu điều.
– – Đúng là một gốc Niệm Quân An kia.
Trong lòng Hoàng Nhưỡng rung động, chỗ này nàng đã quá quen thuộc, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi một hòn đá, mỗi một giọt nước nơi này đều xuất phát từ tay nàng. Nơi này là Kỳ Lộ Đài của Ngọc Hồ Tiên Tông. Bởi vì sau khi gả cho Tạ Hồng Trần, nàng đã ở trong này cả một trăm năm.
Trước mặt nơi nàng đang đứng, chính là Tạ Hồng Trần. Hoàng Nhưỡng ngẩn tò te, giữa lúc hoảng hốt nàng nghe thấy giọng mình vang lên: “Phu quân có từng nghĩ tới, khi về già sẽ hướng về quê hương không? Trước đó vài ngày ta phát hiện ra một chuyện, vẫn luôn khiến trong lòng ta bất an. Cuối cùng ta cảm thấy, phu quân vẫn nên một mình đến Ám Lôi Phong nhìn thử đi.”
Không… Đừng nói, hắn sẽ không nghe đâu.
Nhưng những lời này cuối cùng vẫn thốt ra từ miệng nàng.
Đây là một cơn ác mộng đúng không, đây chính là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tạ Hồng Trần vào mười năm trước.
Đợi cho nàng hoàn toàn dung nhập vào thân thể thì lời cũng đã nói ra khỏi miệng. Trước mặt nàng quả nhiên có Tạ Hồng Trần đang đứng, mà hai tay của Hoàng Nhưỡng thì đang chỉnh lại y phục thay hắn.
Hắn vẫn mặc áo trắng như mây, tóc búi cao đội mũ ngọc, bên hông là huyền bội. Sùng ngọc của Ngọc Hồ Tiên Tông, mà miếng ngọc của hắn chính là miếng mỹ ngọc không tỳ vết quý nhất của Tiên Tông.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng yên lặng nhìn hắn, mà Tạ Hồng Trần thì nhíu mày, hắn đẩy cái tay đang cột lại vạt áo cho mình của Hoàng Nhưỡng ra, thái độ tức giận không vui. Vì thế vẻ mặt rất nghiêm khắc, giọng nói càng mang theo ý răn dạy: “Đây không phải là chuyện nàng nên hỏi đến. Nàng thân là vãn bối, bàn luận về tôn trưởng sau lưng, châm ngòi thị phi. Hoàng Thự là dạy nàng như thế sao?”
Những lời này hắn nói rất nhanh rất dứt khoát, nét mặt nghiêm nghị. Hoàng Nhưỡng không phản bác được, cảm giác không chân thực vô cùng mãnh liệt.
Nàng nhìn chằm chằm Tạ Hồng Trần trước mắt, hốc mắt bất giác đỏ lên. Tạ Hồng Trần không hề vì vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của nàng mà sinh lòng trắc ẩn. Làm phu thê trăm năm, hắn vẫn mang lòng đề phòng nàng, tuyệt đối không để nàng chìm đắm trong cái gọi là “cạm bẫy dịu dàng”.
Rơi lệ cũng vô ích, Hoàng Nhưỡng đã biết từ lâu. Cho nên lúc cửu biệt trùng phùng, nàng đè nén tất cả cảm xúc.
Vì thế, Tạ Hồng Trần phẩy tay áo bỏ đi. Hơn nữa, thật lâu thật lâu sau hắn cũng không tới nữa.
Hoàng Nhưỡng bước nhanh vài bước, yên lặng tiễn hắn đến cửa Kỳ Lộ Đài. Hắn vẫn không quay đầu, từng ấy năm tới nay, hắn chưa từng tỏ vẻ lưu luyến, cũng chưa từng cưng chiều nàng một khắc nào. Một lần cũng không.
Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất nơi sơn đạo gập ghềnh, giọt lệ long lanh mới từ trên hàng mi dài lăn xuống, lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Kỳ Lộ Đài yên tĩnh giống như không có tiếng động.
Hoàng Nhưỡng quay đầu trở lại đình nhỏ hình tam giác, thấy trên bàn đá trong đình có bày điểm tâm – – nhưng lại chưa từng có người động đũa.
Mười năm, nàng còn nhớ rõ cái lần ấy nàng đã làm những món ăn nào ư? Thì ra là những món này?
Nàng cầm lấy đũa, gắp một miếng bánh ngọt thủy tinh bỏ vào trong miệng. Điểm tâm thơm nồng, vào miệng là tan, nháy mắt làm mềm vị giác của nàng. Vì thế, nàng từng miếng từng miếng ăn hết đống điểm tâm này, đến sau cũng chẳng buồn dùng đũa nữa, mà trực tiếp cầm tay bốc lấy, nhét vào trong miệng.
Cho dù điểm tâm có ngon đến đâu, nhưng nhét vào trong miệng nàng vẫn cứ khô khốc. Hoàng Nhưỡng bị nghẹn, cuối cùng nước mắt rơi xuống như rửa mặt.
Hai tay nàng che miệng, co người núp ở một góc đình, đến khóc cũng im lặng mà khóc, nước mắt tràn bờ mi, nhưng lại không phát ra tiếng.
Đợi cho khóc đã, Hoàng Nhưỡng mới đứng dậy, đi đến Bạch Lộ Trì bên cạnh rửa tay rửa mặt.
Bạch Lộ Trì im lặng phản chiếu dáng vẻ hiện tại của nàng.
Bởi vì hôm nay Tạ Hồng Trần đến, cho nên trên người nàng mặc một bộ đồ mới sạch sẽ thanh khiết. Áo trong màu trắng, váy lụa mỏng dài đến mắt cá chân, bên ngoài váy lụa còn làn sa mỏng màu đen phủ xuống tạo thành váy ngoài. Váy ngoài có nút thắt bên hông, thắt lưng buộc bụng kéo dài đến chân váy, đương nhiên nó sẽ không quá kín, vì thế sa mỏng gần như trong suốt, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
Hoàng Nhưỡng bình thường vốn đã đẹp, sau khi mặc bộ đồ này vào càng khiến cho người ta có cảm giác dưới cổ chính là chân. Lại thêm nàng tinh thông bảo dưỡng, mấy năm qua thân thể của nàng thậm chí còn hơn cả lúc chưa gả.
Nàng nhìn mình trong nước, cong môi cười. Vì thế người trên mặt nước Bạch Lộ Trì cũng mỉm cười với nàng.
Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở hắt ra. Hiện tại không phải lúc để nàng bi thương, việc cấp bách trước mắt là phải làm rõ chân tướng. Vì sao mình vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này?
Trong trí nhớ của nàng, ngày ấy sau khi nàng và Tạ Hồng Trần nói chuyện với nhau xong, lão tổ Tạ Linh Bích của Ngọc Hồ Tiên Tông đột nhiên tấn công nàng. Lão cũng không nói gì, chỉ lấy Bàn Hồn Định Cốt Châm đâm vào sọ não Hoàng Nhưỡng, sau đó tùy tiện vứt nàng trong mật thất sâu nhất Ám Lôi Phong.
Về sau, Hoàng Nhưỡng biến mất khỏi nhân gian mười năm.
Không một ai tìm thấy nàng.
Bằng hữu cũ của nàng cũng bởi vì nàng gả vào Tiên Tông, không tiện qua lại mà dần dần mất liên lạc.
Đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông tuy cũng có kính trọng nàng, nhưng Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích liên thủ giấu nàng, bọn hắn có thể làm được gì?
Càng đừng nói đến huynh đệ tỷ muội của nàng, bọn hắn chỉ mong sao nàng chết sớm. Phụ thân… Phụ thân trái lại sẽ cố gặng hỏi, sau đó biết nàng mất tích không thấy nữa, lão ấy lại giở công phu sư tử ngoạm với Tạ Hồng Trần.
– – Không biết lần này lão ấy chiếm được lợi lộc gì. Hoàng Nhưỡng châm chọc nghĩ.
Nàng tiến vào trong phòng, muốn thay một bộ y phục khác. Y phục của nàng thật sự quá nhiều.
Nàng nhìn ra ngoài một lúc, có một bộ màu vàng nhạt, là bộ đồ nàng thích nhất từ cái hồi còn chưa lập gia đình. Không biết vì sao, nàng nghĩ tới gu thẩm mỹ của Đệ Nhất Thu Ti Thiên Giám. Khóe miệng khẽ giật giật, cứ chọn bộ này đi.
Nàng cởi xiêm y trên người, đột nhiên, trong tay áo rơi ra một vật. Hoàng Nhưỡng cúi đầu nhìn thử, là một thanh băng điêu khắc tựa như trà châm. Trà châm trong suốt, cầm ở trong tay giống như sắp hòa tan, điều này khiến cho nó có vẻ đặc biệt lạnh lẽo sắc bén. Hoàng Nhưỡng nắm trà châm ở trong tay, lại không nhìn ra nó có dấu hiệu hòa tan. Nhưng mà… Nàng nhớ tới những lời người đứng trên đỉnh tháp kia nói – – băng tan mộng tỉnh.
Là một giấc Trang Chu Mộng Điệp sao.
Hoàng Nhưỡng thay bộ xiêm y này. Màu vàng nhạt ấm áp tươi đẹp, đoan trang lại phóng khoáng, khiến cho nàng dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời. Trà châm không tiện mang theo, nàng trực tiếp cài vào búi tóc, biến nó thành trâm cài đầu.
Thời gian đáng quý, không thể lãng phí.
Hoàng Nhưỡng tìm tới một hộp đựng thức ăn, dọn hết từng đĩa điểm tâm nàng mới vừa chọc phá, nhân tiện cầm luôn cả bình rượu trên bàn.
Đi ra khỏi Kỳ Lộ Đài, Ngọc Hồ Tiên Tông đã bắt đầu xuất hiện đủ loại âm thanh. Đệ tử Tiên môn đi qua đi lại, thấy nàng đều cung kính hành lễ. Hoàng Nhưỡng cũng mỉm cười đáp lễ, sau đó nàng gặp được một người – – Tạ Tửu Nhi.
Tạ Tửu Nhi thấy nàng thì khẽ cau mày, nhưng vẫn chắp tay nói: “Nghĩa mẫu.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, trong lòng cười lạnh, sau đó vươn tay, từ ái xoa đầu nàng ta.
Tạ Tửu Nhi muốn tránh, nhưng vẫn phải nhịn xuống – – nơi này người đến người đi, sợ mình sẽ trở thành nhân vật trong lời bàn tán của người rảnh rỗi. Cho nên nàng ta đành phải miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay sao nghĩa mẫu lại rảnh rỗi ra ngoài vậy? Vừa rồi ta có gặp nghĩa phụ đi đến đây, còn tưởng rằng nghĩa mẫu sẽ ở cùng lão nhân gia hắn một chốc.”
So với nàng ta, Hoàng Nhưỡng còn cười chân thành hơn. Nàng nói: “Hắn luôn luôn bề bộn nhiều việc, ngươi cũng biết mà.”
Tạ Tửu Nhi cười có chút mất tự nhiên, nói: “Thế cũng phải. Vậy nghĩa mẫu người bận việc đi, có chuyện gì có thể gọi Tửu Nhi.”
Trong lòng Hoàng Nhưỡng âm thầm nôn nửa vì sự giả tạo của nàng ta, nhưng mặt ngoài vẫn sờ đầu nàng ta, nói: “Được rồi, Tửu Nhi của ta đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi. Nếu Tửu Nhi muốn làm chút chuyện cho mẫu thân, vậy thì giúp mẫu thân giặt ít xiêm y trong Kỳ Lộ Đài đi.”
Tạ Tửu Nhi nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không hề nghĩ tới Hoàng Nhưỡng sẽ thật sự đưa ra yêu cầu này với mình. Dẫu sao nàng ta hãy còn nhỏ tuổi, không biết giấu diếm cảm xúc. Nàng ta sửng sốt chốc lát, lúc này mới lắp bắp nói: “À…… à…, vâng.”
Hoàng Nhưỡng bày ra vẻ vui mừng, dặn dò nàng ta: “Đúng là đứa trẻ ngoan, xiêm y của mẫu thân hơi nhiều, đa số đều đã để lâu và dính tro bụi. Lòng hiếu thảo của ngươi đáng quý, mẫu thân sẽ không ngăn cản ngươi, lúc giặt nhớ cẩn thận chút, đừng để tay bị thương.”
Vẻ mặt Tạ Tửu Nhi nhất thời vô cùng đặc sắc, nàng ta không tình nguyện lên tiếng đáp vâng, sau đó chỉ có thể đi đến Kỳ Lộ Đài.
Hoàng Nhưỡng nhìn bóng lưng nàng ta, không khỏi cong mắt cười.
Tạ Tửu Nhi là dưỡng nữ của nàng và Tạ Hồng Trần. Lúc trước khi Hoàng Nhưỡng gả cho Tạ Hồng Trần, nhận ra Tạ Hồng Trần đối với nàng ta rất ôn hoà. Vì củng cố địa vị, nàng từng đề nghị với Tạ Hồng Trần là muốn một đứa bé.
Đương nhiên, Tạ Hồng Trần từ chối.
– – Tạ Hồng Trần thường xuyên từ chối yêu cầu của nàng. Thế cho nên, Hoàng Nhưỡng cũng đã quen rồi. Vì vậy nàng thôi nói, chờ lần tới lại cầu xin.
Một ngày nào đó ngồi chơi uống rượu với Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng bắt được một con ve sầu vàng, sau đó mở lòng bàn tay ra, cho Tạ Hồng Trần xem: “Hồng Trần chàng xem, con ve sầu vàng này rất đẹp, chúng ta vừa lúc vẫn chưa có hài tử, cứ thu nó làm con nuôi, chàng thấy được không?”
Đây đương nhiên là vì muốn làm sâu sắc thêm sự ràng buộc giữa nàng và hắn, dẫu sao cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Cho nên, cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng đồng ý.
Hoàng Nhưỡng nhất thời vui vẻ, nắm tay Tạ Hồng Trần, đặt cho con ve sầu vàng này một cái tên là Tửu Nhi.
Làm dưỡng nữ của Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng, từ nhỏ Tạ Tửu Nhi đã được ăn tiên đan linh dược mà lớn lên.
Cho nên nàng ta đã sớm mở linh trí. Hoàng Nhưỡng vừa thấy nàng ta là thân nữ nhi, vì thế nuôi dưỡng tử cũng biến thành nuôi dưỡng nữ. Mà ban đầu Tạ Tửu Nhi cũng vô cùng tri kỷ quan tâm nàng, nhưng về sau, đứa nhỏ này dần phát hiện, mẫu thân cũng không hề nhận được sủng ái từ phụ thân.
Thậm chí còn bởi vì nàng ta thân thiết với Hoàng Nhưỡng mà Tạ Hồng Trần đối xử với nàng ta vô cùng lạnh nhạt.
Nàng ta còn nhỏ, nhưng đã là người cơ trí. Vì thế dần dà, nàng ta nghiêm túc tu luyện, rất ít đến Kỳ Lộ Đài. Thậm chí ngay cả thấy Hoàng Nhưỡng cũng vô cùng rụt rè lạnh nhạt. Quả nhiên, bởi vì nàng ta bất hòa với Hoàng Nhưỡng mà trái lại Tạ Hồng Trần càng thêm quan tâm chăm sóc nàng ta hơn.
Từ trên xuống dưới Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng thật sự xem nàng ta như tiểu công chúa.
Hoàng Nhưỡng nghĩ đến những chuyện này, khe khẽ lắc đầu. Đứa nhỏ này, dẫu sao vẫn còn nhỏ, không đủ ổn trọng, không giấu nổi tâm tư.
Nàng mang theo hộp đựng thức ăn, tiếp tục đi xuống dưới.
Phía trước vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hoàng Nhưỡng ngẩn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một nam tử cũng đang xuống núi. Hắn mặc quan phục màu tím, eo buộc túi kim ngư, chân xỏ giày quan, eo thẳng, dáng người thon dài.
Là Đệ Nhất Thu!
Hoàng Nhưỡng theo bản năng đẩy nhanh bước chân, chờ đến khi tiến lên phía trước, nàng mới sửng sốt.
Thật ra nàng và người trước mặt này chẳng có mấy liên quan đến nhau. Nếu không phải mấy ngày ở Ti Thiên Giám kia, thậm chí có thể nói, nàng đã sớm vứt chuyện liên quan đến người này lên chín từng mây. Cho nên hiện tại, đứng ở trước mặt Đệ Nhất Thu, nàng vậy mà không biết phải nói gì.
Đệ Nhất Thu dừng bước, hiển nhiên là đang quan sát nàng. Lúc hắn nhìn người, ánh mắt cực kỳ sắc bén, luôn mang theo một loại cảm giác thẩm vấn bức cung.
Hoàng Nhưỡng cứng người tại chỗ, sau cùng đành phải cười nói: “Giám Chính đại nhân, gần đây ta có ủ rượu mới, trùng hợp gặp được đại nhân, cũng là có duyên. Ta tặng đại nhân một bầu, mong ngài chớ có chê.”
Lúc nói chuyện, nàng quả thật mở hộp đựng thức ăn, lấy bầu rượu từ trong đó ra, hai tay dâng cho Đệ Nhất Thu.
Ánh mắt Đệ Nhất Thu nhàn nhạt nhìn bầu rượu trong tay nàng, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói: “Bổn tọa chê!”
Nói xong, hắn di chuyển bước chân, chùi cái tay đã chạm qua ngón tay nàng.
– – Chó má, ngươi, đủ, cao, ngạo…
Hoàng Nhưỡng thầm nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
Nếu không phải thời gian của lão nương quý giá… Ta nhất định sẽ chỉnh ngươi tới bến…
Hoàng Nhưỡng nhìn hắn đi xa, hắn đi như cưỡi gió, không bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Tuy Hoàng Nhưỡng không vui, nhưng may mà nàng cũng không thèm để ý. Nói cho cùng thì Đệ Nhất Thu cũng để lại ấn tượng quá mức nhạt nhẽo cho nàng.
Có lẽ mấy ngày ở Ti Thiên Giám kia chỉ là một giấc mộng? Hoặc là hắn thuần túy chỉ vì muốn đào ra bí mật của Tạ Linh Bích? Hoặc cũng có thể là hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nàng gả cho Tạ Hồng Trần? Thậm chí hắn chính là thích loại nữ nhân không thể nói không thể động kia?
Chẳng ai nói rõ được.
Từ phụ thân Hoàng Thự đến một đám huynh đệ tỷ muội, lại đến Tạ Hồng Trần, sau cùng là Tạ Tửu Nhi. Cả đời Hoàng Nhưỡng chưa từng thấy được chân tình của thế gian.
Cho nên đương nhiên cũng không tin thế gian có thứ này. Người đời bon chen, vì danh vì lợi. Nào có ai trải qua nhiều gió mưa mà vẫn giữ được chân tâm vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Một nguồn sức mạnh kéo lấy thần thức của nàng, như muốn xé rách nàng. Hoàng Nhưỡng nhìn thấy màn đêm vô tận, bóng tối kéo đến, bên trong chi chít vô số mặt người như ẩn như hiện.
Hoàng Nhưỡng muốn kêu to, muốn vùng vẫy, nhưng nàng không phát ra âm thanh nào, thân thể cũng hoàn toàn không nghe sai khiến. Linh hồn trong thân thể quay cuồng, giống như muốn đòi tránh thoát khỏi cái xác gông xiềng.
Đau, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế ấy cuốn lấy nàng. Dưới tác dụng của Bàn Hồn Định Cốt Châm, bóng tối vô tận như vô số oan hồn lệ quỷ, con mắt chúng nó đỏ lòm, giương nanh múa vuốt, miệng không ngừng kêu rên, hoặc oán trách hoặc hận thù, hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi, một luồng sức mạnh khủng khiếp như biển sâu, cuồn cuộn ập đến nàng.
Hoàng Nhưỡng bị chìm ngập trong đó, vô số âm thanh liên tiếp vang lên trong đầu nàng.
Không, không thể điên. Nếu không mười năm kiên trì của nàng là vì điều gì đây? Nàng hít một hơi thật sâu, không hề hòa một thể với bóng tối.
Tạ Linh Bích vẫn còn sống tốt, Tạ Linh Bích…
Nàng nhớ kỹ cái tên này, sau đó có thể duy trì thần trí của mình trong Luyện Ngục vô tận như bóng tối cắn nuốt mình.
– – Tạ Linh Bích, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại cho ngươi đủ nỗi thống khổ, đủ sự oán hận, đủ sự sợ hãi.
Ta muốn ngươi biết, Hoàng Nhưỡng ta là một người như thế nào.
Gió xung quanh quay cuồng, mà ý chí của nàng giống như một ánh nến cuối cùng còn sót lại.
Hoàng Nhưỡng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng! Cả người giống như bị kéo giật, thoát ra từ trong thân thể. Trước mặt bỗng chốc thay đổi, đã không còn ở trong phòng ngủ của Đệ Nhất Thu.
Xung quanh chỉ còn lại một màn tuyết trắng xóa, trên tuyết xuất hiện một tòa tháp cao màu vàng kim, yên lặng đứng sừng sững ở đó, giống như một người khổng lồ lạnh lùng, mặt mày không chút thay đổi nhìn xuống nàng.
Đây là nơi nào?
Hoàng Nhưỡng đi về phía tháp, chỉ thấy ở dưới chân tháp là bậc thềm ngọc tám mặt, chiều cao chín tầng.
Vì sao mình lại ở chỗ này?
Nằm mơ ư?
Hoàng Nhưỡng bước từng bước một, đi đến dưới chân tháp. Ngay tại đỉnh tháp, một người mặc áo đạo bào đen trắng đan xen, đầu trần đội tuyết đứng đó. Khoảng cách quá xa, Hoàng Nhưỡng không thấy rõ mặt hắn. Hắn chăm chú nhìn Hoàng Nhưỡng, giống như thần linh quan sát một con kiến.
“Hài tử thông minh giống như ngươi, chắc đã biết chuyện gì xảy ra đúng không?” Giọng nói của hắn cũng giống đêm tuyết này, vừa lạnh vừa nhẹ. Hắn từ trong tay áo lấy ra một vật, tiện tay ném qua, vật kia rơi mạnh xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng nhặt lên, phát hiện thế mà lại là một cây… trà châm? Trà châm như lưu ly như băng ngọc, cán châm khắc hoa, đầu châm sắc nhọn, chất châm cực kỳ cứng, không phải vật phàm.
“Hãy quý trọng thời gian, làm chuyện ngươi muốn làm.” Người đứng trên đỉnh tháp vung ống tay áo, “Chờ đến lúc băng tan cũng là lúc mộng tỉnh. Thời gian rất đáng quý.”
Có ý gì? Hoàng Nhưỡng muốn mở miệng, nhưng một là uy nghiêm sắc bén đến từ tháp chín tầng trước mặt, hai là người trên tháp nhọn lại càng giống như thần hạ phàm. Một Thổ Yêu nho nhỏ như nàng muốn nói cũng không được.
Nàng nắm chặt băng châm, một luồng sấm sét đột nhiên bổ xuống tháp cao, hào quang vạn trượng rơi vào người nàng. Ánh sáng giăng khắp nơi trước mắt Hoàng Nhưỡng. Cảnh tượng nhất thời dị thường khác lạ!
Hoàng Nhưỡng lấy tay ngăn luồng sáng cực mạnh trước mắt, chờ đến khi có thể thấy mọi vật, nàng đã đứng bên cạnh một đình nhỏ hình tam giác. Trong đình nhỏ còn bày mấy món ăn, bánh ngọt tinh xảo. Cách vài bước chính là một cái ao, bên cạnh ao là một gốc hoa mai, có điều lúc này gốc mai không hoa không lá, nhìn qua có hơi xơ xác tiêu điều.
– – Đúng là một gốc Niệm Quân An kia.
Trong lòng Hoàng Nhưỡng rung động, chỗ này nàng đã quá quen thuộc, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi một hòn đá, mỗi một giọt nước nơi này đều xuất phát từ tay nàng. Nơi này là Kỳ Lộ Đài của Ngọc Hồ Tiên Tông. Bởi vì sau khi gả cho Tạ Hồng Trần, nàng đã ở trong này cả một trăm năm.
Trước mặt nơi nàng đang đứng, chính là Tạ Hồng Trần. Hoàng Nhưỡng ngẩn tò te, giữa lúc hoảng hốt nàng nghe thấy giọng mình vang lên: “Phu quân có từng nghĩ tới, khi về già sẽ hướng về quê hương không? Trước đó vài ngày ta phát hiện ra một chuyện, vẫn luôn khiến trong lòng ta bất an. Cuối cùng ta cảm thấy, phu quân vẫn nên một mình đến Ám Lôi Phong nhìn thử đi.”
Không… Đừng nói, hắn sẽ không nghe đâu.
Nhưng những lời này cuối cùng vẫn thốt ra từ miệng nàng.
Đây là một cơn ác mộng đúng không, đây chính là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tạ Hồng Trần vào mười năm trước.
Đợi cho nàng hoàn toàn dung nhập vào thân thể thì lời cũng đã nói ra khỏi miệng. Trước mặt nàng quả nhiên có Tạ Hồng Trần đang đứng, mà hai tay của Hoàng Nhưỡng thì đang chỉnh lại y phục thay hắn.
Hắn vẫn mặc áo trắng như mây, tóc búi cao đội mũ ngọc, bên hông là huyền bội. Sùng ngọc của Ngọc Hồ Tiên Tông, mà miếng ngọc của hắn chính là miếng mỹ ngọc không tỳ vết quý nhất của Tiên Tông.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng yên lặng nhìn hắn, mà Tạ Hồng Trần thì nhíu mày, hắn đẩy cái tay đang cột lại vạt áo cho mình của Hoàng Nhưỡng ra, thái độ tức giận không vui. Vì thế vẻ mặt rất nghiêm khắc, giọng nói càng mang theo ý răn dạy: “Đây không phải là chuyện nàng nên hỏi đến. Nàng thân là vãn bối, bàn luận về tôn trưởng sau lưng, châm ngòi thị phi. Hoàng Thự là dạy nàng như thế sao?”
Những lời này hắn nói rất nhanh rất dứt khoát, nét mặt nghiêm nghị. Hoàng Nhưỡng không phản bác được, cảm giác không chân thực vô cùng mãnh liệt.
Nàng nhìn chằm chằm Tạ Hồng Trần trước mắt, hốc mắt bất giác đỏ lên. Tạ Hồng Trần không hề vì vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của nàng mà sinh lòng trắc ẩn. Làm phu thê trăm năm, hắn vẫn mang lòng đề phòng nàng, tuyệt đối không để nàng chìm đắm trong cái gọi là “cạm bẫy dịu dàng”.
Rơi lệ cũng vô ích, Hoàng Nhưỡng đã biết từ lâu. Cho nên lúc cửu biệt trùng phùng, nàng đè nén tất cả cảm xúc.
Vì thế, Tạ Hồng Trần phẩy tay áo bỏ đi. Hơn nữa, thật lâu thật lâu sau hắn cũng không tới nữa.
Hoàng Nhưỡng bước nhanh vài bước, yên lặng tiễn hắn đến cửa Kỳ Lộ Đài. Hắn vẫn không quay đầu, từng ấy năm tới nay, hắn chưa từng tỏ vẻ lưu luyến, cũng chưa từng cưng chiều nàng một khắc nào. Một lần cũng không.
Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất nơi sơn đạo gập ghềnh, giọt lệ long lanh mới từ trên hàng mi dài lăn xuống, lấp lánh ánh sáng vụn vặt.
Kỳ Lộ Đài yên tĩnh giống như không có tiếng động.
Hoàng Nhưỡng quay đầu trở lại đình nhỏ hình tam giác, thấy trên bàn đá trong đình có bày điểm tâm – – nhưng lại chưa từng có người động đũa.
Mười năm, nàng còn nhớ rõ cái lần ấy nàng đã làm những món ăn nào ư? Thì ra là những món này?
Nàng cầm lấy đũa, gắp một miếng bánh ngọt thủy tinh bỏ vào trong miệng. Điểm tâm thơm nồng, vào miệng là tan, nháy mắt làm mềm vị giác của nàng. Vì thế, nàng từng miếng từng miếng ăn hết đống điểm tâm này, đến sau cũng chẳng buồn dùng đũa nữa, mà trực tiếp cầm tay bốc lấy, nhét vào trong miệng.
Cho dù điểm tâm có ngon đến đâu, nhưng nhét vào trong miệng nàng vẫn cứ khô khốc. Hoàng Nhưỡng bị nghẹn, cuối cùng nước mắt rơi xuống như rửa mặt.
Hai tay nàng che miệng, co người núp ở một góc đình, đến khóc cũng im lặng mà khóc, nước mắt tràn bờ mi, nhưng lại không phát ra tiếng.
Đợi cho khóc đã, Hoàng Nhưỡng mới đứng dậy, đi đến Bạch Lộ Trì bên cạnh rửa tay rửa mặt.
Bạch Lộ Trì im lặng phản chiếu dáng vẻ hiện tại của nàng.
Bởi vì hôm nay Tạ Hồng Trần đến, cho nên trên người nàng mặc một bộ đồ mới sạch sẽ thanh khiết. Áo trong màu trắng, váy lụa mỏng dài đến mắt cá chân, bên ngoài váy lụa còn làn sa mỏng màu đen phủ xuống tạo thành váy ngoài. Váy ngoài có nút thắt bên hông, thắt lưng buộc bụng kéo dài đến chân váy, đương nhiên nó sẽ không quá kín, vì thế sa mỏng gần như trong suốt, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
Hoàng Nhưỡng bình thường vốn đã đẹp, sau khi mặc bộ đồ này vào càng khiến cho người ta có cảm giác dưới cổ chính là chân. Lại thêm nàng tinh thông bảo dưỡng, mấy năm qua thân thể của nàng thậm chí còn hơn cả lúc chưa gả.
Nàng nhìn mình trong nước, cong môi cười. Vì thế người trên mặt nước Bạch Lộ Trì cũng mỉm cười với nàng.
Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở hắt ra. Hiện tại không phải lúc để nàng bi thương, việc cấp bách trước mắt là phải làm rõ chân tướng. Vì sao mình vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này?
Trong trí nhớ của nàng, ngày ấy sau khi nàng và Tạ Hồng Trần nói chuyện với nhau xong, lão tổ Tạ Linh Bích của Ngọc Hồ Tiên Tông đột nhiên tấn công nàng. Lão cũng không nói gì, chỉ lấy Bàn Hồn Định Cốt Châm đâm vào sọ não Hoàng Nhưỡng, sau đó tùy tiện vứt nàng trong mật thất sâu nhất Ám Lôi Phong.
Về sau, Hoàng Nhưỡng biến mất khỏi nhân gian mười năm.
Không một ai tìm thấy nàng.
Bằng hữu cũ của nàng cũng bởi vì nàng gả vào Tiên Tông, không tiện qua lại mà dần dần mất liên lạc.
Đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông tuy cũng có kính trọng nàng, nhưng Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích liên thủ giấu nàng, bọn hắn có thể làm được gì?
Càng đừng nói đến huynh đệ tỷ muội của nàng, bọn hắn chỉ mong sao nàng chết sớm. Phụ thân… Phụ thân trái lại sẽ cố gặng hỏi, sau đó biết nàng mất tích không thấy nữa, lão ấy lại giở công phu sư tử ngoạm với Tạ Hồng Trần.
– – Không biết lần này lão ấy chiếm được lợi lộc gì. Hoàng Nhưỡng châm chọc nghĩ.
Nàng tiến vào trong phòng, muốn thay một bộ y phục khác. Y phục của nàng thật sự quá nhiều.
Nàng nhìn ra ngoài một lúc, có một bộ màu vàng nhạt, là bộ đồ nàng thích nhất từ cái hồi còn chưa lập gia đình. Không biết vì sao, nàng nghĩ tới gu thẩm mỹ của Đệ Nhất Thu Ti Thiên Giám. Khóe miệng khẽ giật giật, cứ chọn bộ này đi.
Nàng cởi xiêm y trên người, đột nhiên, trong tay áo rơi ra một vật. Hoàng Nhưỡng cúi đầu nhìn thử, là một thanh băng điêu khắc tựa như trà châm. Trà châm trong suốt, cầm ở trong tay giống như sắp hòa tan, điều này khiến cho nó có vẻ đặc biệt lạnh lẽo sắc bén. Hoàng Nhưỡng nắm trà châm ở trong tay, lại không nhìn ra nó có dấu hiệu hòa tan. Nhưng mà… Nàng nhớ tới những lời người đứng trên đỉnh tháp kia nói – – băng tan mộng tỉnh.
Là một giấc Trang Chu Mộng Điệp sao.
Hoàng Nhưỡng thay bộ xiêm y này. Màu vàng nhạt ấm áp tươi đẹp, đoan trang lại phóng khoáng, khiến cho nàng dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời. Trà châm không tiện mang theo, nàng trực tiếp cài vào búi tóc, biến nó thành trâm cài đầu.
Thời gian đáng quý, không thể lãng phí.
Hoàng Nhưỡng tìm tới một hộp đựng thức ăn, dọn hết từng đĩa điểm tâm nàng mới vừa chọc phá, nhân tiện cầm luôn cả bình rượu trên bàn.
Đi ra khỏi Kỳ Lộ Đài, Ngọc Hồ Tiên Tông đã bắt đầu xuất hiện đủ loại âm thanh. Đệ tử Tiên môn đi qua đi lại, thấy nàng đều cung kính hành lễ. Hoàng Nhưỡng cũng mỉm cười đáp lễ, sau đó nàng gặp được một người – – Tạ Tửu Nhi.
Tạ Tửu Nhi thấy nàng thì khẽ cau mày, nhưng vẫn chắp tay nói: “Nghĩa mẫu.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, trong lòng cười lạnh, sau đó vươn tay, từ ái xoa đầu nàng ta.
Tạ Tửu Nhi muốn tránh, nhưng vẫn phải nhịn xuống – – nơi này người đến người đi, sợ mình sẽ trở thành nhân vật trong lời bàn tán của người rảnh rỗi. Cho nên nàng ta đành phải miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay sao nghĩa mẫu lại rảnh rỗi ra ngoài vậy? Vừa rồi ta có gặp nghĩa phụ đi đến đây, còn tưởng rằng nghĩa mẫu sẽ ở cùng lão nhân gia hắn một chốc.”
So với nàng ta, Hoàng Nhưỡng còn cười chân thành hơn. Nàng nói: “Hắn luôn luôn bề bộn nhiều việc, ngươi cũng biết mà.”
Tạ Tửu Nhi cười có chút mất tự nhiên, nói: “Thế cũng phải. Vậy nghĩa mẫu người bận việc đi, có chuyện gì có thể gọi Tửu Nhi.”
Trong lòng Hoàng Nhưỡng âm thầm nôn nửa vì sự giả tạo của nàng ta, nhưng mặt ngoài vẫn sờ đầu nàng ta, nói: “Được rồi, Tửu Nhi của ta đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi. Nếu Tửu Nhi muốn làm chút chuyện cho mẫu thân, vậy thì giúp mẫu thân giặt ít xiêm y trong Kỳ Lộ Đài đi.”
Tạ Tửu Nhi nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không hề nghĩ tới Hoàng Nhưỡng sẽ thật sự đưa ra yêu cầu này với mình. Dẫu sao nàng ta hãy còn nhỏ tuổi, không biết giấu diếm cảm xúc. Nàng ta sửng sốt chốc lát, lúc này mới lắp bắp nói: “À…… à…, vâng.”
Hoàng Nhưỡng bày ra vẻ vui mừng, dặn dò nàng ta: “Đúng là đứa trẻ ngoan, xiêm y của mẫu thân hơi nhiều, đa số đều đã để lâu và dính tro bụi. Lòng hiếu thảo của ngươi đáng quý, mẫu thân sẽ không ngăn cản ngươi, lúc giặt nhớ cẩn thận chút, đừng để tay bị thương.”
Vẻ mặt Tạ Tửu Nhi nhất thời vô cùng đặc sắc, nàng ta không tình nguyện lên tiếng đáp vâng, sau đó chỉ có thể đi đến Kỳ Lộ Đài.
Hoàng Nhưỡng nhìn bóng lưng nàng ta, không khỏi cong mắt cười.
Tạ Tửu Nhi là dưỡng nữ của nàng và Tạ Hồng Trần. Lúc trước khi Hoàng Nhưỡng gả cho Tạ Hồng Trần, nhận ra Tạ Hồng Trần đối với nàng ta rất ôn hoà. Vì củng cố địa vị, nàng từng đề nghị với Tạ Hồng Trần là muốn một đứa bé.
Đương nhiên, Tạ Hồng Trần từ chối.
– – Tạ Hồng Trần thường xuyên từ chối yêu cầu của nàng. Thế cho nên, Hoàng Nhưỡng cũng đã quen rồi. Vì vậy nàng thôi nói, chờ lần tới lại cầu xin.
Một ngày nào đó ngồi chơi uống rượu với Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng bắt được một con ve sầu vàng, sau đó mở lòng bàn tay ra, cho Tạ Hồng Trần xem: “Hồng Trần chàng xem, con ve sầu vàng này rất đẹp, chúng ta vừa lúc vẫn chưa có hài tử, cứ thu nó làm con nuôi, chàng thấy được không?”
Đây đương nhiên là vì muốn làm sâu sắc thêm sự ràng buộc giữa nàng và hắn, dẫu sao cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Cho nên, cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng đồng ý.
Hoàng Nhưỡng nhất thời vui vẻ, nắm tay Tạ Hồng Trần, đặt cho con ve sầu vàng này một cái tên là Tửu Nhi.
Làm dưỡng nữ của Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng, từ nhỏ Tạ Tửu Nhi đã được ăn tiên đan linh dược mà lớn lên.
Cho nên nàng ta đã sớm mở linh trí. Hoàng Nhưỡng vừa thấy nàng ta là thân nữ nhi, vì thế nuôi dưỡng tử cũng biến thành nuôi dưỡng nữ. Mà ban đầu Tạ Tửu Nhi cũng vô cùng tri kỷ quan tâm nàng, nhưng về sau, đứa nhỏ này dần phát hiện, mẫu thân cũng không hề nhận được sủng ái từ phụ thân.
Thậm chí còn bởi vì nàng ta thân thiết với Hoàng Nhưỡng mà Tạ Hồng Trần đối xử với nàng ta vô cùng lạnh nhạt.
Nàng ta còn nhỏ, nhưng đã là người cơ trí. Vì thế dần dà, nàng ta nghiêm túc tu luyện, rất ít đến Kỳ Lộ Đài. Thậm chí ngay cả thấy Hoàng Nhưỡng cũng vô cùng rụt rè lạnh nhạt. Quả nhiên, bởi vì nàng ta bất hòa với Hoàng Nhưỡng mà trái lại Tạ Hồng Trần càng thêm quan tâm chăm sóc nàng ta hơn.
Từ trên xuống dưới Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng thật sự xem nàng ta như tiểu công chúa.
Hoàng Nhưỡng nghĩ đến những chuyện này, khe khẽ lắc đầu. Đứa nhỏ này, dẫu sao vẫn còn nhỏ, không đủ ổn trọng, không giấu nổi tâm tư.
Nàng mang theo hộp đựng thức ăn, tiếp tục đi xuống dưới.
Phía trước vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hoàng Nhưỡng ngẩn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một nam tử cũng đang xuống núi. Hắn mặc quan phục màu tím, eo buộc túi kim ngư, chân xỏ giày quan, eo thẳng, dáng người thon dài.
Là Đệ Nhất Thu!
Hoàng Nhưỡng theo bản năng đẩy nhanh bước chân, chờ đến khi tiến lên phía trước, nàng mới sửng sốt.
Thật ra nàng và người trước mặt này chẳng có mấy liên quan đến nhau. Nếu không phải mấy ngày ở Ti Thiên Giám kia, thậm chí có thể nói, nàng đã sớm vứt chuyện liên quan đến người này lên chín từng mây. Cho nên hiện tại, đứng ở trước mặt Đệ Nhất Thu, nàng vậy mà không biết phải nói gì.
Đệ Nhất Thu dừng bước, hiển nhiên là đang quan sát nàng. Lúc hắn nhìn người, ánh mắt cực kỳ sắc bén, luôn mang theo một loại cảm giác thẩm vấn bức cung.
Hoàng Nhưỡng cứng người tại chỗ, sau cùng đành phải cười nói: “Giám Chính đại nhân, gần đây ta có ủ rượu mới, trùng hợp gặp được đại nhân, cũng là có duyên. Ta tặng đại nhân một bầu, mong ngài chớ có chê.”
Lúc nói chuyện, nàng quả thật mở hộp đựng thức ăn, lấy bầu rượu từ trong đó ra, hai tay dâng cho Đệ Nhất Thu.
Ánh mắt Đệ Nhất Thu nhàn nhạt nhìn bầu rượu trong tay nàng, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói: “Bổn tọa chê!”
Nói xong, hắn di chuyển bước chân, chùi cái tay đã chạm qua ngón tay nàng.
– – Chó má, ngươi, đủ, cao, ngạo…
Hoàng Nhưỡng thầm nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
Nếu không phải thời gian của lão nương quý giá… Ta nhất định sẽ chỉnh ngươi tới bến…
Hoàng Nhưỡng nhìn hắn đi xa, hắn đi như cưỡi gió, không bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Tuy Hoàng Nhưỡng không vui, nhưng may mà nàng cũng không thèm để ý. Nói cho cùng thì Đệ Nhất Thu cũng để lại ấn tượng quá mức nhạt nhẽo cho nàng.
Có lẽ mấy ngày ở Ti Thiên Giám kia chỉ là một giấc mộng? Hoặc là hắn thuần túy chỉ vì muốn đào ra bí mật của Tạ Linh Bích? Hoặc cũng có thể là hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nàng gả cho Tạ Hồng Trần? Thậm chí hắn chính là thích loại nữ nhân không thể nói không thể động kia?
Chẳng ai nói rõ được.
Từ phụ thân Hoàng Thự đến một đám huynh đệ tỷ muội, lại đến Tạ Hồng Trần, sau cùng là Tạ Tửu Nhi. Cả đời Hoàng Nhưỡng chưa từng thấy được chân tình của thế gian.
Cho nên đương nhiên cũng không tin thế gian có thứ này. Người đời bon chen, vì danh vì lợi. Nào có ai trải qua nhiều gió mưa mà vẫn giữ được chân tâm vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.