Chương 9
Nhất Độ Quân Hoa
08/09/2022
Hiện tại Hoàng Nhưỡng muốn đi tìm một người khác.
Nàng đi thẳng một đường đến dưới núi, vào một tòa nhà cổ. Nơi này là một cửa tiệm buôn bán, bên trong đặt rất nhiều đan dược, binh khí, tiên thảo v..v. Bởi vì quá nhiều phẩm loại, cho nên quầy hàng được chia làm bốn ngăn.
Thấy nàng đến, bốn vị chưởng quầy đều ra nghênh đón.
Hoàng Nhưỡng cười dịu dàng đoan trang, nàng khẽ hỏi: “Tạ đại ca có ở đây không?”
Vị đại ca họ Tạ mà nàng nói, tên là Tạ Nguyên Thư. Nói ra lai lịch của Tạ Nguyên Thư cũng không nhỏ – – hắn ta là nhi tử ruột của Tạ Linh Bích. Hiện tại hắn ta đang ở bên ngoài, phụ trách xử lý một vài chuyện buôn bán của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tuy là huyền môn đệ nhất tông, nhưng đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đương nhiên cũng không phải không ăn khói lửa nhân gian. Trong ngoài tông môn, từ trên xuống dưới, các mục chi tiêu đều vô cùng khổng lồ. Thế nên cũng cần có chút nghề nghiệp để chống đỡ nhà cửa.
Chính vì vậy mà Ngọc Hồ Tiên Tông có rất nhiều cửa hàng buôn bán ở khắp nơi. Cửa tiệm trước mắt nằm ở chân núi của Ngọc Hồ Tiên Tông, việc buôn bán vô cùng tốt. Tuy Ti Thiên Giám của triều đình cũng có cửa tiệm buôn bán cùng mặt hàng, nhưng cùng một mặt hàng, bên trên có ấn ký của Ngọc Hồ Tiên Tông thì sẽ có được mức giá cao ngất ngưởng không thể so sánh.
– – Dân chúng đương nhiên sẽ càng tin những vị thần tiên tu tiên lâu đời kia hơn.
Tạ Nguyên Thư phụ trách xử lý nơi này, bản chất đây là một công việc béo bở.
Nhưng Tạ Linh Bích lại tự mình bổ nhiệm bốn chưởng quầy. Giống như là sợ Tạ Hồng Trần làm khó, lão ta hạn chế gắt gao quyền lợi của Tạ Nguyên Thư. Mấy năm qua, bởi vì Tạ Nguyên Thư tham rượu háo sắc, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.
Cho nên Tạ Linh Bích càng thêm không muốn gặp hắn ta, quan hệ phụ tử vô cùng căng thẳng. Ngược lại là Tạ Hồng Trần, vì Tạ Linh Bích mà thay Tạ Nguyên Thư lấp liếm một vài chuyện.
Hoàng Nhưỡng hỏi Tạ Nguyên Thư, mấy chưởng quầy đều lộ vẻ mặt khó xử, đại chưởng quỹ nói: “Đại công tử ở phòng trong, tiểu nhân đi thông truyền cho phu nhân.”
Đang giữa ban ngày, Tạ đại công tử trốn ở phòng trong làm gì? Mặc dù hắn không nói, nhưng Hoàng Nhưỡng cũng đã đoán được vài phần. Nàng cười khanh khách lắc đầu, nói: “Tạ đại ca không phải người ngoài, ta tự đi vào tìm hắn.” Nói rồi nàng cầm theo hộp đựng thức ăn, một đường đi thẳng vào phòng trong.
Bên trong cửa hàng này còn ẩn giấu càn khôn. Hoàng Nhưỡng còn chưa tiến vào đã ngửi được một mùi hương phấn nồng nặc. Cách bức rèm che, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử.
Hoàng Nhưỡng vén rèm đi vào, chỉ thấy ba nữ tử vây quanh Tạ Nguyên Thư, tranh nhau để cho hắn ta uống rượu trong cốc của mình.
Ba người bọn họ thủ đoạn cao minh, rượu trong cốc cũng có, mà rượu trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng có. Càng quá đáng hơn là trực tiếp đổ rượu từ cần cổ xuống, làm ẩm ướt cả bộ xiêm y mỏng như cánh ve.
Hoàng Nhưỡng đi vào, ba nữ tử đều có chút xấu hổ. Tạ Nguyên Thư ho khẽ một tiếng, lập tức đứng dậy, bảo ba người sang một bên.
Hắn ta coi như không có việc gì mà sửa sửa vạt áo, cung kính nói: “Đệ muội, sao ngươi lại đến đây?”
Tạ Hồng Trần nhỏ tuổi hơn hắn ta, nếu xét theo tuổi tác thì chẳng phải Hoàng Nhưỡng là đệ muội sao? Tạ Nguyên Thư ở trước mặt Hoàng Nhưỡng, vẫn coi như có quy củ – – hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện, nếu không phải Tạ Hồng Trần vén dọn cho hắn ta, chỉ sợ là đã sớm bị Tạ Linh Bích đánh chết rồi.
Tạ Hồng Trần biết tính tình hắn ta, cho nên quản thúc hắn ta cũng cực nghiêm. Thế nên tuy Tạ Nguyên Thư ghét Tạ Hồng Trần, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng ngồi xuống bên cạnh bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, nói: “Hôm nay ta rảnh rỗi, vì thế quá bước đến thăm đại ca. Ơ kìa, đại ca đứng đó làm cái gì? Nhanh ngồi xuống.”
Trên người nàng rất thơm, Tạ Nguyên Thư ngửi thấy được. Hắn ta ngồi xuống đối diện Hoàng Nhưỡng, phất tay kêu ba nữ tử bên cạnh lui ra. Đợi cho người đi hết rồi, Hoàng Nhưỡng mới chuyển đũa cho hắn ta: “Hôm nay gió mát, ta lại đi không nhanh. Điểm tâm đem đến nơi đây đã nguội cả rồi.”
Hoàng Nhưỡng thở dài, Tạ Nguyên Thư vội vàng nhận đũa, ăn một miếng trước mới nói: “Ăn ngon lắm. Tay nghề của đệ muội, nóng hay nguội ăn đều ngon.” Nói xong, hắn ta cười châm chọc, nói: “Ta đương nhiên không thể sánh bằng tông chủ, không cứng miệng được như hắn.”
Hắn ta nhắc tới Tạ Hồng Trần, sắc mặt Hoàng Nhưỡng bỗng trở nên âm u, nàng không trả lời, mà là lấy bình rượu ra rót cho hắn ta một cốc.
Tạ Nguyên Thư không hề thấy lạ, Hoàng Nhưỡng này luôn rất chu đáo. Cho dù là biết hắn ta với Tạ Linh Bích bất hòa, ngày thường vẫn đối xử với hắn ta vô cùng tốt. Cho nên so ra, Tạ Nguyên Thư và Hoàng Nhưỡng ở chung hòa thuận hơn.
Hắn ta nói: “Hôm nay đệ muội mặt co mày cáu, là gặp phải chuyện gì không vui sao? Lại cãi nhau với tông chủ à?”
Trong mắt Hoàng Nhưỡng lộ ra vẻ buồn rầu, nói: “Đại ca không phải không biết con người hắn, hôm nay ta chỉ thuận miệng nói một câu mà đã chọc tức hắn.”
Nghe thấy lời này, Tạ Nguyên Thư trái lại thấy lạ: “Bình thường đệ muội rất hiểu tâm ý hắn, hôm nay nói gì mà lại khiến hắn không vui thế?”
Hoàng Nhưỡng thở dài một tiếng, nói: “Lần trước đại ca và một nữ tử vui vẻ, nữ tử kia mang thai rồi…”
“Ngươi sao lại nhắc tới chuyện này?” Tạ Nguyên Thư nhất thời kinh hoảng: “Không phải việc này đã sớm trở thành quá khứ rồi sao?”
Hoàng Nhưỡng quả thực quá hiểu mấy chuyện hư hỏng này của hắn ta, thuộc làu làu như lòng bàn tay: “Ta cũng khuyên hắn như vậy. Nhưng hắn nói, đại ca là ép nàng ấy sinh non, thế mà lại trơ mắt nhìn nàng ấy đổ máu không cứu, không có nhân tính. Không báo cáo với lão tổ là không được.”
“Sao hắn có thể như vậy?!” Tạ Nguyên Thư đứng bật dậy, cả giận nói: “Không phải ta đã bồi thường cho mẫu gia của Trân Nhi rồi sao, đối phương cũng đã đồng ý không truy cứu nữa!”
Hoàng Nhưỡng bất đắc dĩ, nói: “Tính tình của hắn đâu phải đại ca không biết. Ta chỉ khuyên hai câu, hắn… Lập tức mặt nặng mày nhẹ, nghiêm nghị răn dạy. Đại ca, ta hầu hạ hắn một trăm năm, nói là phu thê, nhưng thật ra có khác gì hầu tì đâu? Gọi thì đến, đuổi thì đi. Có chút không hài lòng là có thể tùy ý quở trách.”
Nàng vừa nói chuyện, nước mắt vừa rơi xuống, Giọt nước mắt như trân châu đứt đoạn, dung sắc tuyệt mỹ.
Tạ Nguyên Thư thở dài một tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta cũng đâu có khác gì? Từ bao nhiêu năm qua tới nay, mặc dù ta mang tiếng là con của Tạ Linh Bích, nhưng có lúc nào quan hệ thân thiết đâu?” Dứt lời, hắn ta bưng cốc rượu, lại uống cạn một cốc: “Ngọc Hồ Tiên Tông này, lão tổ là Tạ Linh Bích, tông chủ là Tạ Hồng Trần. Nhưng tất cả có liên quan gì đến ta?! Ta bị sung quân ra ngoài tông môn, thậm chí đến trông cửa hàng cũng phải bổ nhiệm bốn chưởng quầy!”
Hắn ta giận quá hóa cười, lại rót thêm một cốc: “Rốt cuộc thì ta được coi là gì?”
Hoàng Nhưỡng cùng hắn ta uống một cốc, nàng uống rất chậm, một cốc rượu đủ để Tạ Nguyên Thư uống xong cả bầu rượu.
Rượu này được ủ rất thơm, bởi vì Tạ Hồng Trần không quá thích ngọt, cho nên hắn chỉ nhấp một ngụm rồi thôi. Tạ Nguyên Thư thì lại uống đến tâm thần dao động, lại thấy Hoàng Nhưỡng trước mắt mỹ nhân như họa, thật sự là không có chỗ nào là không mê hồn.
Nhất thời hắn ta nổi lòng háo sắc, từ từ cầm lấy đầu ngón tay của Hoàng Nhưỡng, thấy nàng không tránh ra, trong lòng lại mừng như điên, nói: “Chúng ta đều là người đáng thương.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi thu tay, xoay người rút khăn lụa, đặt khẽ lên khóe mắt, rất lâu sau mới sâu xa cảm thán một câu: “Cả đời này của ta chôn vùi tại Kỳ Lộ Đài rồi.”
Tạ Nguyên Thư lâng lâng mùi rượu, đột nhiên có thêm vài phần can đảm, hắn ta chợt nhỏ giọng hỏi: “Đệ muội chẳng lẽ không muốn nghịch thiên cải mệnh?”
Hốc mắt Hoàng Nhưỡng đỏ bừng, đáy mắt long lanh ánh nước: “Cuộc đời này của ta đã định sẵn số mệnh rồi, còn có sửa thể nào đây?”
Tạ Nguyên Thư bỗng nhiên ghé sát vào nàng, nói: “Nếu như ta làm tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông này, tuyệt đối sẽ không ghẻ lạnh mà để mỹ nhân một mình phòng không gối chiếc. Đến lúc đó chẳng phải số mệnh của đệ muội cũng được sửa lại sao?”
Hoàng Nhưỡng ra vẻ lấy làm kinh hãi, chặn họng hắn ta: “Đại ca không thể nói bậy. Tu vi của Tạ Hồng Trần, há là người mà đại ca… có thể bắt?”
Nàng cố ý kích thích hắn ta, quả nhiên, Tạ Nguyên Thư giận dữ, ném cái cốc xuống mặt đất: “Ta lại không tin ta còn kém một Tạ Hồng Trần! Lúc trước nếu phụ thân không bất công, một người ngoài như hắn có tư cách gì nhập chủ tiên tông?!”
Cái cốc sứ bị ném trên đất vỡ nát thành nhiều mảnh, Hoàng Nhưỡng cả kinh co rút thành một đống.
Tạ Nguyên Thư quay đầu lại, say mê nhìn mỹ nhân đang chấn động, nàng như con thỏ nhỏ hoảng sợ, như minh châu giấu trong bóng tối, lại tựa như vật tốt đẹp nhất thế gian.
Hắn ta vội tiến lên, một phát bắt lấy cổ tay Hoàng Nhưỡng, nắm chặt rồi nói: “Chỉ cần nàng tin ta, ta thay nàng đổi mệnh!”
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn hắn ta, đôi mắt mỹ nhân rưng rưng ngấn lệ. Tạ Nguyên Thư như bị rót vào cơ thể một luồng sức mạnh khủng bố, hắn ta nắm chặt lấy cổ tay Hoàng Nhưỡng, ép nàng nhích lại gần mình: “Tin ta!”
Hoàng Nhưỡng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt vặn vẹo này, khe khẽ gật đầu.
Tạ Nguyên Thư mừng như điên, lòng háo sắc lại nổi lên. Hắn ta ghé sát vào Hoàng Nhưỡng, nói: “Đợi ta công thành danh toại cũng là lúc ta cưới nàng làm vợ. Hoàng Nhưỡng, nàng vĩnh viễn là tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông.” Hắn vươn tay, gần như si mê mà chạm vào mặt Hoàng Nhưỡng: “Tuy Tạ Hồng Trần không phải cái thứ gì tốt lành, nhưng mắt nhìn nữ nhân thật sự không tệ. Chỉ có mỹ nhân như nàng, mới xứng làm tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông…”
Hoàng Nhưỡng cụp mắt, mỹ nhân sầu bi, mông lung như sương. Nàng nhẹ giọng nói: “Thư lang, nhưng chàng chớ có phụ ta đó.”
Nàng ngoan ngoãn dịu dàng gọi một tiếng “Thư lang”, làm trái tim Tạ Nguyên Thư như bị trăm móng cào khẽ. Trong mắt Tạ Nguyên Thư nhất thời bùng lên ánh lửa, chỉ trời thề thốt: “Tạ Nguyên Thư ta nếu như có nửa lời nói dối, thì nhất định sẽ bị lăng trì nát thân mà chết!”
Hoàng Nhưỡng khe khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nhưng nơi này của chàng người đông phức tạp… Thư lang, chàng có thể đuổi bọn hắn đi trước không? Ta cũng có thể mượn nơi rửa mặt chải đầu một chút.”
Tạ Nguyên Thư nhất thời mừng như điên, hắn ta bị sắc đẹp làm cho váng đầu, vội vàng xoa tay, nói: “Được chứ! Ta đi chuẩn bị.” Hắn ta bước vội vã ra ngoài, đứng ở bên ngoài đuổi mấy chưởng quầy về.
Sau đó sai người đóng cửa.
Hoàng Nhưỡng lẳng lặng đi đến trước lư hương, lấy ra một túi hương liệu. Nàng dùng móng tay khẽ khẩy một chút, rắc vào trong lư hương. Sau đó lấy ra một viên Tỉnh Não Đan, yên lặng nuốt xuống.
Hương thuốc lượn lờ trong lư, không hề có gì bất thường.
Không đến một khắc, Tạ Nguyên Thư vội vã trở về. Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên giường, hầu hạ hắn ta ngủ.
Mùi hương được tinh luyện từ Thần Tiên Thảo, nàng quá hiểu rõ dược tính của nó.
Mới trước đây tính tình Hoàng Thự táo bạo, lại trời sinh đã háo sắc. Hoàng Nhưỡng cùng chúng huynh đệ tỷ muội yên lặng nhẫn nại, không dám phản kháng. Mãi đến có một năm, Hoàng Nhưỡng tận mắt nhìn thấy lão ấy say rượu, sau đó vươn móng vuốt về phía một người tỷ tỷ của mình.
Kể từ khi đó, Hoàng Nhưỡng liền nuôi trồng Thần Tiên Thảo. Hoàng Thự trời sinh tính tình cẩu thả, đương nhiên sẽ không phát hiện ra, thế là trên đồng ruộng đủ loại Thần Tiên Thảo, lại lẫn vào một ít biến chủng.
Ít biến chủng nho nhỏ này của nàng cũng đủ để cho ông ấy sung sướng như thần tiên.
Hương này, Hoàng Nhưỡng dùng đã nhiều năm.
Công dụng thế nào cũng đã thuộc làu.
Quả nhiên, rất nhanh Tạ Nguyên Thư đã chìm vào cảnh trong mơ. Cảnh trong mơ kia còn sung sướng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn ta. Hoàng Nhưỡng đứng ở bên giường, yên tĩnh quan sát hắn ta. Nhìn nam nhân trên giường làm trò hề, nàng lại ngẩng đầu, chạm vào gốc trà châm như băng ngọc giữa kẽ tóc.
Băng tan mộng tỉnh…
Sau khi mộng tỉnh, nàng chỉ có thể bị nhốt trong nhà giam thân thể. Thời gian quý giá khiến cho người ta không đành lòng lãng phí một khắc nào. Cho nên là ai đang thao túng tất cả những chuyện này? Giấc mộng này lại có ý nghĩa gì?
Hoàng Nhưỡng cũng không kịp nghĩ nữa.
Tạ Linh Bích, trận thập tử nhất sinh năm đó, ta thật sự không có lúc nào mà không “nhớ” đến ngươi.
Mấy năm qua, Hoàng Nhưỡng dùng hết toàn lực bảo vệ thần trí của mình, chỉ cần còn có một chút hi vọng, nàng cũng sẽ không để mình điên cuồng mất trí. Vì thế sự tuyệt vọng của nàng, sự tan vỡ của nàng, sợ sự hãi của nàng, nàng đều tránh không nhắc đến. Cho đến giờ khắc này, cuối cùng thù hận trong lòng nàng cũng hóa thành răng nanh sắc bén.
Tạ Linh Bích, cho dù chỉ là một giấc mộng, ngươi cũng phải cùng ta xuống địa ngục.
–
Triều đình, Ti Thiên Giám.
Đệ Nhất Thu từ Ngọc Hồ Tiên Tông trở lại Huyền Vũ Ti, sau đó lập tức đến thư phòng. Hắn ngồi một hồi, trong đầu lại luôn nhớ tới mới mỹ nhân thướt tha vừa rồi, nói: “Giam Chính đại nhân, ngày gần đây ta có ủ rượu mới, trùng hợp gặp được đại nhân, cũng là có duyên. Ta tặng đại nhân một bình, mong rằng đại nhân chớ có ghét bỏ.”
Xuất giá trăm năm, cuộc sống của nàng thật sự không tệ. Giam Chính đại nhân thay đổi dáng ngồi, dưới mông như bị cục đá cấn. Tóm lại trong lòng cứ như có gai.
Bảo Võ đưa tới hai rương hồ sơ, đống hồ sơ bên trong đã chia sẵn ra hai chồng quan trọng và không quan trọng, hắn nhìn qua là có thể đệ đơn. Bảo Võ thấy hắn ngồi ở phía sau thư án ngẩn người, không khỏi có chút buồn bực. Đệ Nhất Thu rất hiếm khi thất thần. Hắn chỉ đành gọi một tiếng: “Giám Chính?”
Đệ Nhất Thu lấy lại tinh thần, cầm lấy một bản hồ sơ, lật xem vài tờ, cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu. Bản hồ sơ này… hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng bất luận có hồi tưởng thế nào, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là chuyện từ khi nào.
Nghĩ nửa ngày trời vẫn không nghĩ được rõ ràng, hắn dứt khoát bỏ lại hồ sơ, đổi một dáng ngồi khác. Một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi: “Ngọc Hồ Tiên Tông có một loại rượu, ngửi thấy có mùi hương hoa hồng. Ngươi có biết không?”
Thì ra, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới chuyện này.
“Hả?” Bảo Võ nhíu mày, hắn nào biết loại rượu nào có mùi hương hoa hồng, hắn toàn uống Thiêu Đao Tử. Suy nghĩ một hồi, hắn nói: “Hạ quan không biết. Nhưng có lẽ Lý Lộc biết. Hạ quan bảo hắn tìm thử mang đến.”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Lý Lộc đang ở Chu Tước Ti, xem xét linh thảo nhập khố năm nay, đột nhiên nhận được việc này, hắn cũng chẳng hiểu ra làm sao, bèn hỏi: “Có hương hoa hồng, rượu?”
Bảo Võ gật đầu, lại càng không hiểu.
Nhưng Đệ Nhất Thu không phải người vì việc riêng mà điều động binh lực. Những năm gần đây cuộc sống cá nhân của hắn vô cùng đơn giản. Hắn muốn tìm rượu này thì nhất định có nguyên nhân! Lý Lộc không dám khinh thường, đành phải sai người đến cửa tiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông hỏi thăm.
Ngọc Hồ Tiên Tông không bán rượu, Lý Lộc hỏi thăm mấy người, lại phí không ít bạc đút lót, sau cùng nhận được tin tức – – rượu này có tiền cũng không mua được. Đây là tông chủ phu nhân đặc biệt ủ cho tông chủ Tạ Hồng Trần, tổng cộng chỉ một bình nhỏ.
Lý Lộc bất an không yên truyền tin tức này về, Đệ Nhất Thu nghe được thế, chỉ ừ một tiếng. Lý Lộc không làm tốt chuyện nên cực kì sợ hãi, hắn cẩn thận hỏi: “Rượu này có huyền cơ gì sao? Ty chức biết được chuyện này cũng là từ chỗ người khác.”
Huyền cơ? Đệ Nhất Thu chẳng hiểu ra sao nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ là cố nhân cố ý mang tặng, lúc ấy ta không nhận lấy, hiện giờ trong lòng có chút tiếc nuối thôi.”
… Cho nên hắn là đang hối hận?
Lý Lộc thật muốn lườm hắn một cái.
Nàng đi thẳng một đường đến dưới núi, vào một tòa nhà cổ. Nơi này là một cửa tiệm buôn bán, bên trong đặt rất nhiều đan dược, binh khí, tiên thảo v..v. Bởi vì quá nhiều phẩm loại, cho nên quầy hàng được chia làm bốn ngăn.
Thấy nàng đến, bốn vị chưởng quầy đều ra nghênh đón.
Hoàng Nhưỡng cười dịu dàng đoan trang, nàng khẽ hỏi: “Tạ đại ca có ở đây không?”
Vị đại ca họ Tạ mà nàng nói, tên là Tạ Nguyên Thư. Nói ra lai lịch của Tạ Nguyên Thư cũng không nhỏ – – hắn ta là nhi tử ruột của Tạ Linh Bích. Hiện tại hắn ta đang ở bên ngoài, phụ trách xử lý một vài chuyện buôn bán của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tuy là huyền môn đệ nhất tông, nhưng đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đương nhiên cũng không phải không ăn khói lửa nhân gian. Trong ngoài tông môn, từ trên xuống dưới, các mục chi tiêu đều vô cùng khổng lồ. Thế nên cũng cần có chút nghề nghiệp để chống đỡ nhà cửa.
Chính vì vậy mà Ngọc Hồ Tiên Tông có rất nhiều cửa hàng buôn bán ở khắp nơi. Cửa tiệm trước mắt nằm ở chân núi của Ngọc Hồ Tiên Tông, việc buôn bán vô cùng tốt. Tuy Ti Thiên Giám của triều đình cũng có cửa tiệm buôn bán cùng mặt hàng, nhưng cùng một mặt hàng, bên trên có ấn ký của Ngọc Hồ Tiên Tông thì sẽ có được mức giá cao ngất ngưởng không thể so sánh.
– – Dân chúng đương nhiên sẽ càng tin những vị thần tiên tu tiên lâu đời kia hơn.
Tạ Nguyên Thư phụ trách xử lý nơi này, bản chất đây là một công việc béo bở.
Nhưng Tạ Linh Bích lại tự mình bổ nhiệm bốn chưởng quầy. Giống như là sợ Tạ Hồng Trần làm khó, lão ta hạn chế gắt gao quyền lợi của Tạ Nguyên Thư. Mấy năm qua, bởi vì Tạ Nguyên Thư tham rượu háo sắc, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.
Cho nên Tạ Linh Bích càng thêm không muốn gặp hắn ta, quan hệ phụ tử vô cùng căng thẳng. Ngược lại là Tạ Hồng Trần, vì Tạ Linh Bích mà thay Tạ Nguyên Thư lấp liếm một vài chuyện.
Hoàng Nhưỡng hỏi Tạ Nguyên Thư, mấy chưởng quầy đều lộ vẻ mặt khó xử, đại chưởng quỹ nói: “Đại công tử ở phòng trong, tiểu nhân đi thông truyền cho phu nhân.”
Đang giữa ban ngày, Tạ đại công tử trốn ở phòng trong làm gì? Mặc dù hắn không nói, nhưng Hoàng Nhưỡng cũng đã đoán được vài phần. Nàng cười khanh khách lắc đầu, nói: “Tạ đại ca không phải người ngoài, ta tự đi vào tìm hắn.” Nói rồi nàng cầm theo hộp đựng thức ăn, một đường đi thẳng vào phòng trong.
Bên trong cửa hàng này còn ẩn giấu càn khôn. Hoàng Nhưỡng còn chưa tiến vào đã ngửi được một mùi hương phấn nồng nặc. Cách bức rèm che, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử.
Hoàng Nhưỡng vén rèm đi vào, chỉ thấy ba nữ tử vây quanh Tạ Nguyên Thư, tranh nhau để cho hắn ta uống rượu trong cốc của mình.
Ba người bọn họ thủ đoạn cao minh, rượu trong cốc cũng có, mà rượu trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng có. Càng quá đáng hơn là trực tiếp đổ rượu từ cần cổ xuống, làm ẩm ướt cả bộ xiêm y mỏng như cánh ve.
Hoàng Nhưỡng đi vào, ba nữ tử đều có chút xấu hổ. Tạ Nguyên Thư ho khẽ một tiếng, lập tức đứng dậy, bảo ba người sang một bên.
Hắn ta coi như không có việc gì mà sửa sửa vạt áo, cung kính nói: “Đệ muội, sao ngươi lại đến đây?”
Tạ Hồng Trần nhỏ tuổi hơn hắn ta, nếu xét theo tuổi tác thì chẳng phải Hoàng Nhưỡng là đệ muội sao? Tạ Nguyên Thư ở trước mặt Hoàng Nhưỡng, vẫn coi như có quy củ – – hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện, nếu không phải Tạ Hồng Trần vén dọn cho hắn ta, chỉ sợ là đã sớm bị Tạ Linh Bích đánh chết rồi.
Tạ Hồng Trần biết tính tình hắn ta, cho nên quản thúc hắn ta cũng cực nghiêm. Thế nên tuy Tạ Nguyên Thư ghét Tạ Hồng Trần, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng ngồi xuống bên cạnh bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, nói: “Hôm nay ta rảnh rỗi, vì thế quá bước đến thăm đại ca. Ơ kìa, đại ca đứng đó làm cái gì? Nhanh ngồi xuống.”
Trên người nàng rất thơm, Tạ Nguyên Thư ngửi thấy được. Hắn ta ngồi xuống đối diện Hoàng Nhưỡng, phất tay kêu ba nữ tử bên cạnh lui ra. Đợi cho người đi hết rồi, Hoàng Nhưỡng mới chuyển đũa cho hắn ta: “Hôm nay gió mát, ta lại đi không nhanh. Điểm tâm đem đến nơi đây đã nguội cả rồi.”
Hoàng Nhưỡng thở dài, Tạ Nguyên Thư vội vàng nhận đũa, ăn một miếng trước mới nói: “Ăn ngon lắm. Tay nghề của đệ muội, nóng hay nguội ăn đều ngon.” Nói xong, hắn ta cười châm chọc, nói: “Ta đương nhiên không thể sánh bằng tông chủ, không cứng miệng được như hắn.”
Hắn ta nhắc tới Tạ Hồng Trần, sắc mặt Hoàng Nhưỡng bỗng trở nên âm u, nàng không trả lời, mà là lấy bình rượu ra rót cho hắn ta một cốc.
Tạ Nguyên Thư không hề thấy lạ, Hoàng Nhưỡng này luôn rất chu đáo. Cho dù là biết hắn ta với Tạ Linh Bích bất hòa, ngày thường vẫn đối xử với hắn ta vô cùng tốt. Cho nên so ra, Tạ Nguyên Thư và Hoàng Nhưỡng ở chung hòa thuận hơn.
Hắn ta nói: “Hôm nay đệ muội mặt co mày cáu, là gặp phải chuyện gì không vui sao? Lại cãi nhau với tông chủ à?”
Trong mắt Hoàng Nhưỡng lộ ra vẻ buồn rầu, nói: “Đại ca không phải không biết con người hắn, hôm nay ta chỉ thuận miệng nói một câu mà đã chọc tức hắn.”
Nghe thấy lời này, Tạ Nguyên Thư trái lại thấy lạ: “Bình thường đệ muội rất hiểu tâm ý hắn, hôm nay nói gì mà lại khiến hắn không vui thế?”
Hoàng Nhưỡng thở dài một tiếng, nói: “Lần trước đại ca và một nữ tử vui vẻ, nữ tử kia mang thai rồi…”
“Ngươi sao lại nhắc tới chuyện này?” Tạ Nguyên Thư nhất thời kinh hoảng: “Không phải việc này đã sớm trở thành quá khứ rồi sao?”
Hoàng Nhưỡng quả thực quá hiểu mấy chuyện hư hỏng này của hắn ta, thuộc làu làu như lòng bàn tay: “Ta cũng khuyên hắn như vậy. Nhưng hắn nói, đại ca là ép nàng ấy sinh non, thế mà lại trơ mắt nhìn nàng ấy đổ máu không cứu, không có nhân tính. Không báo cáo với lão tổ là không được.”
“Sao hắn có thể như vậy?!” Tạ Nguyên Thư đứng bật dậy, cả giận nói: “Không phải ta đã bồi thường cho mẫu gia của Trân Nhi rồi sao, đối phương cũng đã đồng ý không truy cứu nữa!”
Hoàng Nhưỡng bất đắc dĩ, nói: “Tính tình của hắn đâu phải đại ca không biết. Ta chỉ khuyên hai câu, hắn… Lập tức mặt nặng mày nhẹ, nghiêm nghị răn dạy. Đại ca, ta hầu hạ hắn một trăm năm, nói là phu thê, nhưng thật ra có khác gì hầu tì đâu? Gọi thì đến, đuổi thì đi. Có chút không hài lòng là có thể tùy ý quở trách.”
Nàng vừa nói chuyện, nước mắt vừa rơi xuống, Giọt nước mắt như trân châu đứt đoạn, dung sắc tuyệt mỹ.
Tạ Nguyên Thư thở dài một tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta cũng đâu có khác gì? Từ bao nhiêu năm qua tới nay, mặc dù ta mang tiếng là con của Tạ Linh Bích, nhưng có lúc nào quan hệ thân thiết đâu?” Dứt lời, hắn ta bưng cốc rượu, lại uống cạn một cốc: “Ngọc Hồ Tiên Tông này, lão tổ là Tạ Linh Bích, tông chủ là Tạ Hồng Trần. Nhưng tất cả có liên quan gì đến ta?! Ta bị sung quân ra ngoài tông môn, thậm chí đến trông cửa hàng cũng phải bổ nhiệm bốn chưởng quầy!”
Hắn ta giận quá hóa cười, lại rót thêm một cốc: “Rốt cuộc thì ta được coi là gì?”
Hoàng Nhưỡng cùng hắn ta uống một cốc, nàng uống rất chậm, một cốc rượu đủ để Tạ Nguyên Thư uống xong cả bầu rượu.
Rượu này được ủ rất thơm, bởi vì Tạ Hồng Trần không quá thích ngọt, cho nên hắn chỉ nhấp một ngụm rồi thôi. Tạ Nguyên Thư thì lại uống đến tâm thần dao động, lại thấy Hoàng Nhưỡng trước mắt mỹ nhân như họa, thật sự là không có chỗ nào là không mê hồn.
Nhất thời hắn ta nổi lòng háo sắc, từ từ cầm lấy đầu ngón tay của Hoàng Nhưỡng, thấy nàng không tránh ra, trong lòng lại mừng như điên, nói: “Chúng ta đều là người đáng thương.”
Hoàng Nhưỡng chậm rãi thu tay, xoay người rút khăn lụa, đặt khẽ lên khóe mắt, rất lâu sau mới sâu xa cảm thán một câu: “Cả đời này của ta chôn vùi tại Kỳ Lộ Đài rồi.”
Tạ Nguyên Thư lâng lâng mùi rượu, đột nhiên có thêm vài phần can đảm, hắn ta chợt nhỏ giọng hỏi: “Đệ muội chẳng lẽ không muốn nghịch thiên cải mệnh?”
Hốc mắt Hoàng Nhưỡng đỏ bừng, đáy mắt long lanh ánh nước: “Cuộc đời này của ta đã định sẵn số mệnh rồi, còn có sửa thể nào đây?”
Tạ Nguyên Thư bỗng nhiên ghé sát vào nàng, nói: “Nếu như ta làm tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông này, tuyệt đối sẽ không ghẻ lạnh mà để mỹ nhân một mình phòng không gối chiếc. Đến lúc đó chẳng phải số mệnh của đệ muội cũng được sửa lại sao?”
Hoàng Nhưỡng ra vẻ lấy làm kinh hãi, chặn họng hắn ta: “Đại ca không thể nói bậy. Tu vi của Tạ Hồng Trần, há là người mà đại ca… có thể bắt?”
Nàng cố ý kích thích hắn ta, quả nhiên, Tạ Nguyên Thư giận dữ, ném cái cốc xuống mặt đất: “Ta lại không tin ta còn kém một Tạ Hồng Trần! Lúc trước nếu phụ thân không bất công, một người ngoài như hắn có tư cách gì nhập chủ tiên tông?!”
Cái cốc sứ bị ném trên đất vỡ nát thành nhiều mảnh, Hoàng Nhưỡng cả kinh co rút thành một đống.
Tạ Nguyên Thư quay đầu lại, say mê nhìn mỹ nhân đang chấn động, nàng như con thỏ nhỏ hoảng sợ, như minh châu giấu trong bóng tối, lại tựa như vật tốt đẹp nhất thế gian.
Hắn ta vội tiến lên, một phát bắt lấy cổ tay Hoàng Nhưỡng, nắm chặt rồi nói: “Chỉ cần nàng tin ta, ta thay nàng đổi mệnh!”
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn hắn ta, đôi mắt mỹ nhân rưng rưng ngấn lệ. Tạ Nguyên Thư như bị rót vào cơ thể một luồng sức mạnh khủng bố, hắn ta nắm chặt lấy cổ tay Hoàng Nhưỡng, ép nàng nhích lại gần mình: “Tin ta!”
Hoàng Nhưỡng vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt vặn vẹo này, khe khẽ gật đầu.
Tạ Nguyên Thư mừng như điên, lòng háo sắc lại nổi lên. Hắn ta ghé sát vào Hoàng Nhưỡng, nói: “Đợi ta công thành danh toại cũng là lúc ta cưới nàng làm vợ. Hoàng Nhưỡng, nàng vĩnh viễn là tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông.” Hắn vươn tay, gần như si mê mà chạm vào mặt Hoàng Nhưỡng: “Tuy Tạ Hồng Trần không phải cái thứ gì tốt lành, nhưng mắt nhìn nữ nhân thật sự không tệ. Chỉ có mỹ nhân như nàng, mới xứng làm tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông…”
Hoàng Nhưỡng cụp mắt, mỹ nhân sầu bi, mông lung như sương. Nàng nhẹ giọng nói: “Thư lang, nhưng chàng chớ có phụ ta đó.”
Nàng ngoan ngoãn dịu dàng gọi một tiếng “Thư lang”, làm trái tim Tạ Nguyên Thư như bị trăm móng cào khẽ. Trong mắt Tạ Nguyên Thư nhất thời bùng lên ánh lửa, chỉ trời thề thốt: “Tạ Nguyên Thư ta nếu như có nửa lời nói dối, thì nhất định sẽ bị lăng trì nát thân mà chết!”
Hoàng Nhưỡng khe khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nhưng nơi này của chàng người đông phức tạp… Thư lang, chàng có thể đuổi bọn hắn đi trước không? Ta cũng có thể mượn nơi rửa mặt chải đầu một chút.”
Tạ Nguyên Thư nhất thời mừng như điên, hắn ta bị sắc đẹp làm cho váng đầu, vội vàng xoa tay, nói: “Được chứ! Ta đi chuẩn bị.” Hắn ta bước vội vã ra ngoài, đứng ở bên ngoài đuổi mấy chưởng quầy về.
Sau đó sai người đóng cửa.
Hoàng Nhưỡng lẳng lặng đi đến trước lư hương, lấy ra một túi hương liệu. Nàng dùng móng tay khẽ khẩy một chút, rắc vào trong lư hương. Sau đó lấy ra một viên Tỉnh Não Đan, yên lặng nuốt xuống.
Hương thuốc lượn lờ trong lư, không hề có gì bất thường.
Không đến một khắc, Tạ Nguyên Thư vội vã trở về. Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên giường, hầu hạ hắn ta ngủ.
Mùi hương được tinh luyện từ Thần Tiên Thảo, nàng quá hiểu rõ dược tính của nó.
Mới trước đây tính tình Hoàng Thự táo bạo, lại trời sinh đã háo sắc. Hoàng Nhưỡng cùng chúng huynh đệ tỷ muội yên lặng nhẫn nại, không dám phản kháng. Mãi đến có một năm, Hoàng Nhưỡng tận mắt nhìn thấy lão ấy say rượu, sau đó vươn móng vuốt về phía một người tỷ tỷ của mình.
Kể từ khi đó, Hoàng Nhưỡng liền nuôi trồng Thần Tiên Thảo. Hoàng Thự trời sinh tính tình cẩu thả, đương nhiên sẽ không phát hiện ra, thế là trên đồng ruộng đủ loại Thần Tiên Thảo, lại lẫn vào một ít biến chủng.
Ít biến chủng nho nhỏ này của nàng cũng đủ để cho ông ấy sung sướng như thần tiên.
Hương này, Hoàng Nhưỡng dùng đã nhiều năm.
Công dụng thế nào cũng đã thuộc làu.
Quả nhiên, rất nhanh Tạ Nguyên Thư đã chìm vào cảnh trong mơ. Cảnh trong mơ kia còn sung sướng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn ta. Hoàng Nhưỡng đứng ở bên giường, yên tĩnh quan sát hắn ta. Nhìn nam nhân trên giường làm trò hề, nàng lại ngẩng đầu, chạm vào gốc trà châm như băng ngọc giữa kẽ tóc.
Băng tan mộng tỉnh…
Sau khi mộng tỉnh, nàng chỉ có thể bị nhốt trong nhà giam thân thể. Thời gian quý giá khiến cho người ta không đành lòng lãng phí một khắc nào. Cho nên là ai đang thao túng tất cả những chuyện này? Giấc mộng này lại có ý nghĩa gì?
Hoàng Nhưỡng cũng không kịp nghĩ nữa.
Tạ Linh Bích, trận thập tử nhất sinh năm đó, ta thật sự không có lúc nào mà không “nhớ” đến ngươi.
Mấy năm qua, Hoàng Nhưỡng dùng hết toàn lực bảo vệ thần trí của mình, chỉ cần còn có một chút hi vọng, nàng cũng sẽ không để mình điên cuồng mất trí. Vì thế sự tuyệt vọng của nàng, sự tan vỡ của nàng, sợ sự hãi của nàng, nàng đều tránh không nhắc đến. Cho đến giờ khắc này, cuối cùng thù hận trong lòng nàng cũng hóa thành răng nanh sắc bén.
Tạ Linh Bích, cho dù chỉ là một giấc mộng, ngươi cũng phải cùng ta xuống địa ngục.
–
Triều đình, Ti Thiên Giám.
Đệ Nhất Thu từ Ngọc Hồ Tiên Tông trở lại Huyền Vũ Ti, sau đó lập tức đến thư phòng. Hắn ngồi một hồi, trong đầu lại luôn nhớ tới mới mỹ nhân thướt tha vừa rồi, nói: “Giam Chính đại nhân, ngày gần đây ta có ủ rượu mới, trùng hợp gặp được đại nhân, cũng là có duyên. Ta tặng đại nhân một bình, mong rằng đại nhân chớ có ghét bỏ.”
Xuất giá trăm năm, cuộc sống của nàng thật sự không tệ. Giam Chính đại nhân thay đổi dáng ngồi, dưới mông như bị cục đá cấn. Tóm lại trong lòng cứ như có gai.
Bảo Võ đưa tới hai rương hồ sơ, đống hồ sơ bên trong đã chia sẵn ra hai chồng quan trọng và không quan trọng, hắn nhìn qua là có thể đệ đơn. Bảo Võ thấy hắn ngồi ở phía sau thư án ngẩn người, không khỏi có chút buồn bực. Đệ Nhất Thu rất hiếm khi thất thần. Hắn chỉ đành gọi một tiếng: “Giám Chính?”
Đệ Nhất Thu lấy lại tinh thần, cầm lấy một bản hồ sơ, lật xem vài tờ, cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu. Bản hồ sơ này… hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng bất luận có hồi tưởng thế nào, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là chuyện từ khi nào.
Nghĩ nửa ngày trời vẫn không nghĩ được rõ ràng, hắn dứt khoát bỏ lại hồ sơ, đổi một dáng ngồi khác. Một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi: “Ngọc Hồ Tiên Tông có một loại rượu, ngửi thấy có mùi hương hoa hồng. Ngươi có biết không?”
Thì ra, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới chuyện này.
“Hả?” Bảo Võ nhíu mày, hắn nào biết loại rượu nào có mùi hương hoa hồng, hắn toàn uống Thiêu Đao Tử. Suy nghĩ một hồi, hắn nói: “Hạ quan không biết. Nhưng có lẽ Lý Lộc biết. Hạ quan bảo hắn tìm thử mang đến.”
Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Lý Lộc đang ở Chu Tước Ti, xem xét linh thảo nhập khố năm nay, đột nhiên nhận được việc này, hắn cũng chẳng hiểu ra làm sao, bèn hỏi: “Có hương hoa hồng, rượu?”
Bảo Võ gật đầu, lại càng không hiểu.
Nhưng Đệ Nhất Thu không phải người vì việc riêng mà điều động binh lực. Những năm gần đây cuộc sống cá nhân của hắn vô cùng đơn giản. Hắn muốn tìm rượu này thì nhất định có nguyên nhân! Lý Lộc không dám khinh thường, đành phải sai người đến cửa tiệm của Ngọc Hồ Tiên Tông hỏi thăm.
Ngọc Hồ Tiên Tông không bán rượu, Lý Lộc hỏi thăm mấy người, lại phí không ít bạc đút lót, sau cùng nhận được tin tức – – rượu này có tiền cũng không mua được. Đây là tông chủ phu nhân đặc biệt ủ cho tông chủ Tạ Hồng Trần, tổng cộng chỉ một bình nhỏ.
Lý Lộc bất an không yên truyền tin tức này về, Đệ Nhất Thu nghe được thế, chỉ ừ một tiếng. Lý Lộc không làm tốt chuyện nên cực kì sợ hãi, hắn cẩn thận hỏi: “Rượu này có huyền cơ gì sao? Ty chức biết được chuyện này cũng là từ chỗ người khác.”
Huyền cơ? Đệ Nhất Thu chẳng hiểu ra sao nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ là cố nhân cố ý mang tặng, lúc ấy ta không nhận lấy, hiện giờ trong lòng có chút tiếc nuối thôi.”
… Cho nên hắn là đang hối hận?
Lý Lộc thật muốn lườm hắn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.