Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 36: Bến Đò Phật Quang!
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
28/10/2024
“Đối phương đã mời ta mùng Tám tháng Chạp tới dự tiệc thì ta cứ tới đúng ngày mùng Tám tháng Chạp thôi.”
Hứa Thuận vẫn thấy hơi khó hiểu.
Hạc Nhi của Bách Lý đạo nhân có thể tìm được Lam đạo nhân đang đi dạo quanh bốn phía, chứng tỏ mối quan hệ giữa Lam đạo nhân và Bách Lý đạo nhân bên kia rất là thân thiết, ấy vậy mà...
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận một cái rồi nói: “Đến sớm quá cũng không tốt. Chúng ta cứ đến đúng giờ là được rồi.”
Thấy Hứa Thuận vẫn nghi hoặc không hiểu, Lam đạo nhân có cảm giác Hứa Thuận này hơi ngu dốt, đành phải nói rõ hơn: “Vi sư đã có hi vọng phi thăng, mà Bách Lý đạo huynh tu hành sớm hơn vi sư, giờ lại muốn mở Nhan Khai Yến. Cho nên vi sư đến sớm cũng không thích hợp. Có lẽ sự xuất hiện của vi sư sẽ khiến đối phương để ý, nhưng cũng có lẽ người ta chẳng thèm để ý đến đâu. Bách Lý đạo huynh rất thích cười, cực kỳ độ lượng, hắn sẽ không thèm để ý. Đối phương không thèm để ý, nhưng vi sư lại để ý.”
Lam đạo nhân nói khá rối rắm, nhưng Hứa Thuận lại nghe hiểu.
“Không phải hai người là bằng hữu sao? Cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy?” Hứa Thuận cho rằng Lam đạo nhân đã suy nghĩ quá nhiều, không được thoải mái như lúc trước.
“Chính vì là bằng hữu nên mới phải tôn trọng. Đối phương chỉ mời ta mùng Tám tháng Chạp đến, vậy thì ta cứ đúng mùng Tám tháng Chạp đến là được.” Lam đạo nhân vẫn nhắc lại câu này.
Hứa Thuận không còn lời nào để nói nữa, hắn có cảm giác mình hỏi cũng như không.
Sao lại cảm thấy Lam béo có chút tsundere [1] nhỉ!
Không được, không thể đặt biệt hiệu này cho Lam đạo nhân được. Chỉ sợ Lam đạo nhân sẽ nói một câu: “Chúng ta rất mạnh đúng không? Đương nhiên rồi!”
Lam béo gì chứ, rõ ràng là sư tôn khiến người ta tôn kính, Lam Nhiêm! Mà Lam Nhiêm cũng không được, chỉ sợ Lam đạo nhân lại nói một câu: “Đồ nhi, hôm nay vi sư phi thăng, đứng ở trên trời đấy!”
Vậy... Thôi thôi...
Hứa Thuận lập tức lắc lắc đầu, gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung kia đi. Cũng không trách hắn lại suy nghĩ lung tung như vậy, bởi vì Lam đạo nhân có quá nhiều chỗ để chê trách.
…
Sắc trời dần tối, gió cũng trở nên mát mẻ hơn, Hứa Thuận đang chuẩn bị bắt đầu bài tập mỗi ngày. Hắn xoay người đang muốn đi vào trong khoang thuyền, bỗng dưng lại gặp chủ thuyền.
Trên chiếc thuyền này, ngoại trừ hắn và Lam đạo nhân còn có chủ thuyền và hai người làm công khác, tổng cộng là năm người.
Chủ thuyền họ Giang tên Triệt, tuổi còn khá trẻ, tuy mới hai mấy - ba mươi tuổi thôi nhưng phơi gió phơi sương nhiều khiến gã nhìn rất già dặn.
“Hứa tiểu ca, phía trước chính là bến đò Phật Quang, tối hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đó. Đến lúc ấy, sẽ có Phật gia lên thuyền tra soát, mong tiểu ca và lão tiên sinh tạo điều kiện cho.” Chủ thuyền nói với Hứa Thuận.
Con thuyền này của gã là tổ truyền, bình thường không chở người mà chỉ vận chuyển một số loại đặc sản sơn dã, ví dụ như hương liệu, mộc nhĩ vân vân... Có điều gần đây làm ăn không tốt lắm nên mới chở người coi như kiếm thêm chút tiền.
Lúc mới gặp Hứa Thuận và Lam đạo nhân, Giang Triệt cũng không muốn để hai người này lên thuyền cho lắm. Lam đạo nhân phanh ngực lộ vú, vừa nhìn đã biết không phải hạng người đứng đắn. Về phần Hứa Thuận nhìn cũng có vẻ đáng tin, nhưng ngay khi hắn mở miệng gọi Lam đạo nhân là sư tôn, Giang Triệt đã bắt đầu cảm thấy Hứa Thuận này cũng không ổn. Gã dám chắc là hai vị này rất phiền phức, chỉ e cho bọn họ lên thuyền rồi, chẳng những mình không kiếm được tiền mà còn phải đền thêm một khoản nữa!
Nhưng... Hứa Thuận trả rất nhiều.
Hứa Thuận nhìn trúng điểm đặc biệt đó là con thuyền này chỉ có đủ không gian để chở duy nhất hai người bọn họ mà thôi, hắn muốn thanh tĩnh nên đã quyết định trả gấp đôi tiền để lên thuyền.
“Bến đò Phật Quang, lên thuyền tra soát, tạo điều kiện?” Hứa Thuận cảm giác chủ thuyền Giang Triệt nói gì đó rất lạ.
“Đúng vậy! Bến đò này vốn có tên là bến đò Nhị Câu, nhưng mấy năm trước có một vị Lạt Ma tới đây, xây dựng một ngôi chùa nhỏ bên cạnh bến đò, mỗi ngày đều có Phật quang ngút trời, cách hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy. Vì vậy, nơi này đã được đổi tên thành bến đò Phật Quang.”
“Còn việc lên thuyền tra soát là vì Lạt Ma sẽ phái người tới kiểm tra mỗi một chiếc thuyền đi ngang qua đây. Nghe nói Lạt Ma đã tính trước, có Phật bảo sẽ đi ngang qua nơi này.” Giang Triệt giải thích.
Mấy ngày nay, gã có nói chuyện với Hứa Thuận mấy lần, cảm thấy hành vi lời nói của Hứa Thuận rất có quy củ, khá giống những người đi khắp giang hồ như bọn họ, cũng rất dễ nói chuyện nữa. Ngược lại vị sư tôn của hắn cả ngày chỉ câu cá, không ăn cơm, dùng bữa cũng chỉ ăn cá tươi, đúng là rất bình thường.
-----------------
[1] : Tsudere, là thuật ngữ anime dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi.
蓝胖 – Lam béo: Một nhân vật hệ pháp sư đứng ở dãy trước trong game Dota truyền kỳ. Kỹ năng mạnh, thịt dày, không dễ chết, Lam béo có thể sử dụng hai cái đầu liên tục phóng ra pháp thuật, gương mặt nó chẳng có gì thú vị để nhìn cả.
Hứa Thuận vẫn thấy hơi khó hiểu.
Hạc Nhi của Bách Lý đạo nhân có thể tìm được Lam đạo nhân đang đi dạo quanh bốn phía, chứng tỏ mối quan hệ giữa Lam đạo nhân và Bách Lý đạo nhân bên kia rất là thân thiết, ấy vậy mà...
Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận một cái rồi nói: “Đến sớm quá cũng không tốt. Chúng ta cứ đến đúng giờ là được rồi.”
Thấy Hứa Thuận vẫn nghi hoặc không hiểu, Lam đạo nhân có cảm giác Hứa Thuận này hơi ngu dốt, đành phải nói rõ hơn: “Vi sư đã có hi vọng phi thăng, mà Bách Lý đạo huynh tu hành sớm hơn vi sư, giờ lại muốn mở Nhan Khai Yến. Cho nên vi sư đến sớm cũng không thích hợp. Có lẽ sự xuất hiện của vi sư sẽ khiến đối phương để ý, nhưng cũng có lẽ người ta chẳng thèm để ý đến đâu. Bách Lý đạo huynh rất thích cười, cực kỳ độ lượng, hắn sẽ không thèm để ý. Đối phương không thèm để ý, nhưng vi sư lại để ý.”
Lam đạo nhân nói khá rối rắm, nhưng Hứa Thuận lại nghe hiểu.
“Không phải hai người là bằng hữu sao? Cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy?” Hứa Thuận cho rằng Lam đạo nhân đã suy nghĩ quá nhiều, không được thoải mái như lúc trước.
“Chính vì là bằng hữu nên mới phải tôn trọng. Đối phương chỉ mời ta mùng Tám tháng Chạp đến, vậy thì ta cứ đúng mùng Tám tháng Chạp đến là được.” Lam đạo nhân vẫn nhắc lại câu này.
Hứa Thuận không còn lời nào để nói nữa, hắn có cảm giác mình hỏi cũng như không.
Sao lại cảm thấy Lam béo có chút tsundere [1] nhỉ!
Không được, không thể đặt biệt hiệu này cho Lam đạo nhân được. Chỉ sợ Lam đạo nhân sẽ nói một câu: “Chúng ta rất mạnh đúng không? Đương nhiên rồi!”
Lam béo gì chứ, rõ ràng là sư tôn khiến người ta tôn kính, Lam Nhiêm! Mà Lam Nhiêm cũng không được, chỉ sợ Lam đạo nhân lại nói một câu: “Đồ nhi, hôm nay vi sư phi thăng, đứng ở trên trời đấy!”
Vậy... Thôi thôi...
Hứa Thuận lập tức lắc lắc đầu, gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung kia đi. Cũng không trách hắn lại suy nghĩ lung tung như vậy, bởi vì Lam đạo nhân có quá nhiều chỗ để chê trách.
…
Sắc trời dần tối, gió cũng trở nên mát mẻ hơn, Hứa Thuận đang chuẩn bị bắt đầu bài tập mỗi ngày. Hắn xoay người đang muốn đi vào trong khoang thuyền, bỗng dưng lại gặp chủ thuyền.
Trên chiếc thuyền này, ngoại trừ hắn và Lam đạo nhân còn có chủ thuyền và hai người làm công khác, tổng cộng là năm người.
Chủ thuyền họ Giang tên Triệt, tuổi còn khá trẻ, tuy mới hai mấy - ba mươi tuổi thôi nhưng phơi gió phơi sương nhiều khiến gã nhìn rất già dặn.
“Hứa tiểu ca, phía trước chính là bến đò Phật Quang, tối hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đó. Đến lúc ấy, sẽ có Phật gia lên thuyền tra soát, mong tiểu ca và lão tiên sinh tạo điều kiện cho.” Chủ thuyền nói với Hứa Thuận.
Con thuyền này của gã là tổ truyền, bình thường không chở người mà chỉ vận chuyển một số loại đặc sản sơn dã, ví dụ như hương liệu, mộc nhĩ vân vân... Có điều gần đây làm ăn không tốt lắm nên mới chở người coi như kiếm thêm chút tiền.
Lúc mới gặp Hứa Thuận và Lam đạo nhân, Giang Triệt cũng không muốn để hai người này lên thuyền cho lắm. Lam đạo nhân phanh ngực lộ vú, vừa nhìn đã biết không phải hạng người đứng đắn. Về phần Hứa Thuận nhìn cũng có vẻ đáng tin, nhưng ngay khi hắn mở miệng gọi Lam đạo nhân là sư tôn, Giang Triệt đã bắt đầu cảm thấy Hứa Thuận này cũng không ổn. Gã dám chắc là hai vị này rất phiền phức, chỉ e cho bọn họ lên thuyền rồi, chẳng những mình không kiếm được tiền mà còn phải đền thêm một khoản nữa!
Nhưng... Hứa Thuận trả rất nhiều.
Hứa Thuận nhìn trúng điểm đặc biệt đó là con thuyền này chỉ có đủ không gian để chở duy nhất hai người bọn họ mà thôi, hắn muốn thanh tĩnh nên đã quyết định trả gấp đôi tiền để lên thuyền.
“Bến đò Phật Quang, lên thuyền tra soát, tạo điều kiện?” Hứa Thuận cảm giác chủ thuyền Giang Triệt nói gì đó rất lạ.
“Đúng vậy! Bến đò này vốn có tên là bến đò Nhị Câu, nhưng mấy năm trước có một vị Lạt Ma tới đây, xây dựng một ngôi chùa nhỏ bên cạnh bến đò, mỗi ngày đều có Phật quang ngút trời, cách hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy. Vì vậy, nơi này đã được đổi tên thành bến đò Phật Quang.”
“Còn việc lên thuyền tra soát là vì Lạt Ma sẽ phái người tới kiểm tra mỗi một chiếc thuyền đi ngang qua đây. Nghe nói Lạt Ma đã tính trước, có Phật bảo sẽ đi ngang qua nơi này.” Giang Triệt giải thích.
Mấy ngày nay, gã có nói chuyện với Hứa Thuận mấy lần, cảm thấy hành vi lời nói của Hứa Thuận rất có quy củ, khá giống những người đi khắp giang hồ như bọn họ, cũng rất dễ nói chuyện nữa. Ngược lại vị sư tôn của hắn cả ngày chỉ câu cá, không ăn cơm, dùng bữa cũng chỉ ăn cá tươi, đúng là rất bình thường.
-----------------
[1] : Tsudere, là thuật ngữ anime dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi.
蓝胖 – Lam béo: Một nhân vật hệ pháp sư đứng ở dãy trước trong game Dota truyền kỳ. Kỹ năng mạnh, thịt dày, không dễ chết, Lam béo có thể sử dụng hai cái đầu liên tục phóng ra pháp thuật, gương mặt nó chẳng có gì thú vị để nhìn cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.