Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 37: Bị Soát Người Còn Phải Cám Ơn À?
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
29/10/2024
“Tra soát, tính cả người sao?” Hứa Thuận ngộ ra ý tứ Giang Triệt không nói bèn hỏi lại. Nếu người ta chỉ kiểm tra hàng hóa thì đâu có liên quan gì tới bọn họ, đối phương cũng không cần phải đi đến nói riêng với bọn họ thế này.
“Tất nhiên!” Giang Triệt đáp.
“Dựa vào đâu chứ?” Hứa Thuận khó chịu nói: “Bọn họ dựa vào đâu mà đòi lục soát cả người?”
Giang Triệt hoàn toàn không ngờ Hứa Thuận lại tỏ ra khó chịu vì điều đó, gã sửng sốt nói: “Đó chính là Phật gia đấy!”
Lạt Ma, Phật gia trời sinh đã khiến Giang Triệt không dám phản kháng rồi, còn phải hỏi lý do sao?
“Ồ...” Hứa Thuận cười lạnh một tiếng, nói: “Phật gia thì sao nào? Cho bọn họ mặt mũi thì gọi bọn họ một tiếng Phật gia, nhưng không cho bọn họ mặt mũi thì gọi bọn họ là đám tặc ngốc!”
Hứa Thuận giận thật rồi, sao lại có chuyện ngăn cản thuyền và người qua đường rồi lần lượt lục soát như thế?
Má nó, đây không phải hành vi của một đám thổ phỉ à?
“Ôi chao! Hứa tiểu ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận nào!” Giang Triệt vừa nghe thấy cách xưng hô vô pháp vô thiên của Hứa Thuận, đã vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Phật gia không thể đắc tội được đâu. Đắc tội Phật gia, đối phương sẽ giáng họa xuống cho chúng ta đấy! Nếu hai vị không chấp nhận để Phật gia tra soát thì chi bằng hãy xuống thuyền ngay tại bến đò Phật Quang đi! Tiền đi thuyền ta sẽ trả lại cho hai vị.”
Giang Triệt cảm thấy hai người này đúng là phiền toái, mà gã vốn kiếm ăn trên mặt sông này lại sợ nhất là phiền toái. Bởi vậy, ngay cả tiền gã cũng không muốn kiếm nữa.
Tiên Nhân lên mặt với tu sĩ là cực kỳ vớ vẩn, không có phong cách. Như vậy tu sĩ Đại Thừa kỳ khi gặp được Phật gia mà lên mặt sẽ là tình huống thế nào đây?
Ngươi có Phật gia, ta có sư tôn Đại Thừa kỳ!
Cảm giác có chỗ dựa vững chắc thật là tốt.JPG
Ta làm như vậy có phải là hơi a dua nịnh nọt [1] không nhỉ? Hứa Thuận có cảm giác mình đang mượn thế của Lam béo để giễu võ giương oai.
[1] : nguyên văn 狗腿 – chân chó, từ này có nghĩa bóng là muốn dây máu ăn phần, muốn đi theo phía sau làm đồng lõa, giống đàn em muốn lấy lòng lãnh đạo.
“Sư tôn, có...” Hứa Thuận vội vàng chạy tới trước mặt Lam đạo nhân tố cáo, đang nói đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có một mảnh kim quang bốc lên tận trời. Kim quang gần như đã chiếu sáng toàn bộ bến đò xung quanh.
Loại kim quang này vốn không giống ánh nắng bình thường, bởi vì bên trong kim quang lại mang theo vô số chữ Vạn, nhu hòa mà không kém phần sáng chói, tràn đầy từ bi và trí tuệ.
Dưới Phật quang chiếu rọi, hết thảy mọi thứ trên thế gian như được giao cho sinh mệnh mới, tới cả mấy khối nham thạch cứng rắn nhất, dường như cũng trở nên mềm mại, thậm chí là trái tim lạnh lùng nhất cũng cảm nhận được sự ấm áp khó nói nên lời.
Bên dưới dòng sông có cả cá nhảy lên khỏi mặt nước, như muốn đắm chìm trong Phật quang kia.
Đột nhiên một con cá chép vàng nhảy vọt lên không trung, hóa thành một con rồng vàng giữa không trung rồi bay vào trong Phật quang, không ngừng lượn vòng bên cạnh một vị Phật Đà bên trong luồng Phật quang ấy. Vị Phật Đà này bụng phệ, trên miệng cười tủm tỉm, hiền từ quan sát chúng sinh, chính là Phật Di Lặc.
Bất kể là người chèo thuyền thường xuyên lui tới hay là những lữ khách ngẫu nhiên đi ngang qua đều dừng bước, chiêm ngưỡng cảnh tượng giống như mộng ảo này.
Đây không phải là Phật sống thì thế nào mới là Phật sống nữa?
“Con lừa trọc của Vị Lai Tông?” Lam đạo nhân nhìn vị Phật Di Lặc bên trong Phật quang kia, chợt nghi hoặc lẩm bẩm: “Bọn họ làm gì ở đây nhỉ?”
“Sư tôn biết bọn họ à?” Hứa Thuận hỏi.
Vị Lai Tông? Phật Di Lặc?
“Một đám quái nhân!” Lam đạo nhân đáp: “Cả ngày hô hào tương lai đã tới! Tương lai đã tới!”
Mắt thấy tương lai, vì sao không BUY? [1]
BUY, BUY!
“Sư tôn, bọn họ muốn soát người? Đúng là nực cười.” Hứa Thuận vẫn chưa nguôi giận.
Kiếp trước hắn luôn là người tốt tuân thủ pháp luật, chưa bị ai soát người bao giờ. Cảnh sát còn chưa soát người ta bao giờ, đám lừa trọc này dựa vào đâu mà đòi soát ta?
“Với tu vi của bọn họ, đối đãi với người bình thường một cách nhẹ nhàng thế cũng là rất hiếm thấy rồi.” Lam đạo nhân nói.
“Hả? Bị soát người còn phải cám ơn à?” Hứa Thuận thực sự không hiểu.
Có tu vi thì làm sao?
Có tu vi là được... Muốn làm gì thì làm nấy sao?
Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận một cái, sau đó mới nói: “Bọn họ nửa đêm thả Phật quang ra để thuận tiện cho khách buôn bán qua lại, chỉ đòi tra soát thôi đã vô cùng khách khí rồi!”
“Dù thế bọn họ cũng quá ngang ngược...” Hứa Thuận vẫn cảm thấy hành vi như vậy là quá mức ngang ngược vô lý.
-----------------
[1] : Nguồn gốc của câu nói này vốn là một đoạn trong video trailer của game Black Myth: Wukong. Ở đoạn cuối của trailer có một câu thoại “Mắt thấy tương lai vì sao không bái”, dựa vào những lời này, người ta đã suy đoán đó là câu nói từ trong miệng của Hoàng Mi Đại Vương, bởi vì Hoàng Mi vốn là đồng tử của Phật Di Lặc, mà Phật Di Lặc vẫn được coi là Phật Vị Lai. Còn về sau thì nó thành ra như trên đấy.
“Tất nhiên!” Giang Triệt đáp.
“Dựa vào đâu chứ?” Hứa Thuận khó chịu nói: “Bọn họ dựa vào đâu mà đòi lục soát cả người?”
Giang Triệt hoàn toàn không ngờ Hứa Thuận lại tỏ ra khó chịu vì điều đó, gã sửng sốt nói: “Đó chính là Phật gia đấy!”
Lạt Ma, Phật gia trời sinh đã khiến Giang Triệt không dám phản kháng rồi, còn phải hỏi lý do sao?
“Ồ...” Hứa Thuận cười lạnh một tiếng, nói: “Phật gia thì sao nào? Cho bọn họ mặt mũi thì gọi bọn họ một tiếng Phật gia, nhưng không cho bọn họ mặt mũi thì gọi bọn họ là đám tặc ngốc!”
Hứa Thuận giận thật rồi, sao lại có chuyện ngăn cản thuyền và người qua đường rồi lần lượt lục soát như thế?
Má nó, đây không phải hành vi của một đám thổ phỉ à?
“Ôi chao! Hứa tiểu ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận nào!” Giang Triệt vừa nghe thấy cách xưng hô vô pháp vô thiên của Hứa Thuận, đã vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Phật gia không thể đắc tội được đâu. Đắc tội Phật gia, đối phương sẽ giáng họa xuống cho chúng ta đấy! Nếu hai vị không chấp nhận để Phật gia tra soát thì chi bằng hãy xuống thuyền ngay tại bến đò Phật Quang đi! Tiền đi thuyền ta sẽ trả lại cho hai vị.”
Giang Triệt cảm thấy hai người này đúng là phiền toái, mà gã vốn kiếm ăn trên mặt sông này lại sợ nhất là phiền toái. Bởi vậy, ngay cả tiền gã cũng không muốn kiếm nữa.
Tiên Nhân lên mặt với tu sĩ là cực kỳ vớ vẩn, không có phong cách. Như vậy tu sĩ Đại Thừa kỳ khi gặp được Phật gia mà lên mặt sẽ là tình huống thế nào đây?
Ngươi có Phật gia, ta có sư tôn Đại Thừa kỳ!
Cảm giác có chỗ dựa vững chắc thật là tốt.JPG
Ta làm như vậy có phải là hơi a dua nịnh nọt [1] không nhỉ? Hứa Thuận có cảm giác mình đang mượn thế của Lam béo để giễu võ giương oai.
[1] : nguyên văn 狗腿 – chân chó, từ này có nghĩa bóng là muốn dây máu ăn phần, muốn đi theo phía sau làm đồng lõa, giống đàn em muốn lấy lòng lãnh đạo.
“Sư tôn, có...” Hứa Thuận vội vàng chạy tới trước mặt Lam đạo nhân tố cáo, đang nói đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có một mảnh kim quang bốc lên tận trời. Kim quang gần như đã chiếu sáng toàn bộ bến đò xung quanh.
Loại kim quang này vốn không giống ánh nắng bình thường, bởi vì bên trong kim quang lại mang theo vô số chữ Vạn, nhu hòa mà không kém phần sáng chói, tràn đầy từ bi và trí tuệ.
Dưới Phật quang chiếu rọi, hết thảy mọi thứ trên thế gian như được giao cho sinh mệnh mới, tới cả mấy khối nham thạch cứng rắn nhất, dường như cũng trở nên mềm mại, thậm chí là trái tim lạnh lùng nhất cũng cảm nhận được sự ấm áp khó nói nên lời.
Bên dưới dòng sông có cả cá nhảy lên khỏi mặt nước, như muốn đắm chìm trong Phật quang kia.
Đột nhiên một con cá chép vàng nhảy vọt lên không trung, hóa thành một con rồng vàng giữa không trung rồi bay vào trong Phật quang, không ngừng lượn vòng bên cạnh một vị Phật Đà bên trong luồng Phật quang ấy. Vị Phật Đà này bụng phệ, trên miệng cười tủm tỉm, hiền từ quan sát chúng sinh, chính là Phật Di Lặc.
Bất kể là người chèo thuyền thường xuyên lui tới hay là những lữ khách ngẫu nhiên đi ngang qua đều dừng bước, chiêm ngưỡng cảnh tượng giống như mộng ảo này.
Đây không phải là Phật sống thì thế nào mới là Phật sống nữa?
“Con lừa trọc của Vị Lai Tông?” Lam đạo nhân nhìn vị Phật Di Lặc bên trong Phật quang kia, chợt nghi hoặc lẩm bẩm: “Bọn họ làm gì ở đây nhỉ?”
“Sư tôn biết bọn họ à?” Hứa Thuận hỏi.
Vị Lai Tông? Phật Di Lặc?
“Một đám quái nhân!” Lam đạo nhân đáp: “Cả ngày hô hào tương lai đã tới! Tương lai đã tới!”
Mắt thấy tương lai, vì sao không BUY? [1]
BUY, BUY!
“Sư tôn, bọn họ muốn soát người? Đúng là nực cười.” Hứa Thuận vẫn chưa nguôi giận.
Kiếp trước hắn luôn là người tốt tuân thủ pháp luật, chưa bị ai soát người bao giờ. Cảnh sát còn chưa soát người ta bao giờ, đám lừa trọc này dựa vào đâu mà đòi soát ta?
“Với tu vi của bọn họ, đối đãi với người bình thường một cách nhẹ nhàng thế cũng là rất hiếm thấy rồi.” Lam đạo nhân nói.
“Hả? Bị soát người còn phải cám ơn à?” Hứa Thuận thực sự không hiểu.
Có tu vi thì làm sao?
Có tu vi là được... Muốn làm gì thì làm nấy sao?
Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận một cái, sau đó mới nói: “Bọn họ nửa đêm thả Phật quang ra để thuận tiện cho khách buôn bán qua lại, chỉ đòi tra soát thôi đã vô cùng khách khí rồi!”
“Dù thế bọn họ cũng quá ngang ngược...” Hứa Thuận vẫn cảm thấy hành vi như vậy là quá mức ngang ngược vô lý.
-----------------
[1] : Nguồn gốc của câu nói này vốn là một đoạn trong video trailer của game Black Myth: Wukong. Ở đoạn cuối của trailer có một câu thoại “Mắt thấy tương lai vì sao không bái”, dựa vào những lời này, người ta đã suy đoán đó là câu nói từ trong miệng của Hoàng Mi Đại Vương, bởi vì Hoàng Mi vốn là đồng tử của Phật Di Lặc, mà Phật Di Lặc vẫn được coi là Phật Vị Lai. Còn về sau thì nó thành ra như trên đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.