Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Chương 34: Minh Tri Đạo! Thiên Ma Ngoại Vực!

Bất Thị Hữu Ý Thác Tự

28/10/2024

“Haizz! Nếu Thiên Ma ngoại vực thật sự đơn giản như thế thì tốt biết mấy.” Lam đạo nhân thở dài một hơi, lại nói: “Tu hành vốn là chuyện của bản thân. Nếu đã là chuyện của mình thì người khác giúp thế nào được? Hoặc tự mình làm sai, người khác có thể sửa được sao? Cho nên tâm ma của mình nếu thật sự bị lây nhiễm thì tốt rồi! Bị lây nhiễm còn có thể ném cái nồi ấy cho kẻ khác, như vậy sẽ không khó xử đến thế này.”

Tiếp xúc với Hứa Thuận lâu, Lam đạo nhân cũng học được từ “ném nồi” (ném gánh nặng, đổ oan) này rồi, ông ấy lại nói tiếp: “Đồ nhi, ngươi có biết một loại tâm ma tên là ‘Minh Tri Đạo’ không?”

“Cái gì là ‘Minh Tri Đạo’?” Hứa Thuận cảm thấy tên của tâm ma này thật kỳ quái.

“Chính là biết rõ nên như vậy nhưng lại không làm theo đó.” Lam đạo nhân vỗ bụng mình, nói: “Ví dụ như ngươi biết rõ nên dốc sức tu hành nhưng lại không nhịn được mà chuyển qua đi làm chuyện khác chẳng hạn.”

“Cũng giống như học trò tham gia khoa cử, biết phải dốc sức học hành đọc sách mới có tiền đồ, nhưng lại không đọc nổi.” Hứa Thuận lý giải lời nói của Lam đạo nhân.

“Tương tự như vậy đó! Ngươi cho rằng một chuyện nào đó là đúng đắn nhưng ngươi lại không làm, hoặc không làm được, cứ như thể có người đang ngăn cản ngươi vậy.” Lam đạo nhân nói: “Đây chính là tâm ma ‘Minh Tri Đạo’ trong tu hành.”

Hứa Thuận chợt im lặng không nói gì, hắn không ngờ thứ này cũng được gọi là tâm ma.

Biết rõ phải học tập thật tốt để thi vào một trường đại học tốt, nhưng lại không làm được. Biết rõ mỗi ngày khi tan tầm thì nên học tập nghiên cứu, làm như vậy mới có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng không nhịn được lại lãng phí thời gian vào chơi game hoặc đọc tiểu thuyết gì đó. Biết rõ mặc kệ chuyện gì đó không quan tâm đến sẽ gây ra hậu quả khôn lường, nhưng mình vẫn chỉ ngồi một chỗ lặng lẽ nhìn chuyện đó xảy ra thôi.

Không phải là không biết, mà là biết nhưng không làm. Là lý trí và suy nghĩ của bản thân tự đấu tranh với nhau.

Kiếp trước hắn đã như thế, còn kiếp này thì sao?

Chắc cũng sẽ gặp được, nhưng lần này, hắn sẽ chiến thắng “Minh Tri Đạo”!

Hắn muốn thành Tiên, muốn hóa thành một màu sắc bay múa trên cao kia, muốn nhìn thấy phong cảnh trên bầu trời xa vời vợi ấy!

“Đa tạ sư tôn chỉ điểm!” Hứa Thuận cung kính nói với Lam đạo nhân.

“Không có gì, tu hành về sau ngươi còn có thể gặp phải những khó khăn khác nữa!” Lam đạo nhân nói: “Đạo lý đều hiểu nhưng làm được lại rất khó. Ngươi hiểu được đạo lý này, nhưng khi làm lại có cảm giác không giống. Tu hành, chính là tu và hành.”



Hứa Thuận đáp: “Vâng! Đồ nhi đã biết.”

“Lại nói về Thiên Ma ngoại vực đi.” Lam đạo nhân cười lạnh: “Thiên Ma ngoại vực và khách tới từ thiên ngoại thật ra chỉ là một mà thôi.”

“Đó là thứ gì?”

“Tiên Nhân vụng trộm tiến vào Tu Tiên giới!”

“Hả?” Hứa Thuận nói ngay: “Tiên Nhân hạ phàm sao lại trở thành Thiên Ma ngoại vực được?”

“Bởi vì Tiên Nhân đứng đắn sẽ không tới Tu Tiên giới rồi ra vẻ nọ kia!” Lam đạo nhân khinh thường nói.

Thấy Hứa Thuận không hiểu, Lam đạo nhân lại nói tiếp: “Đám Tiên Nhân vụng trộm hạ phàm kia sau khi tiến vào Tu Tiên giới, là bắt đầu lải nhải giả vờ giả vịt ra vẻ nọ kia.”

“Gì mà nhân gian thật ô uế.”

“Gì mà linh khí ở nhân gian còn không tinh thuần bằng ổ chó trên Tiên giới.”

“Gì mà nữ tử nhân gian đúng là dung tục tầm thường.”

“Luôn miệng nói nhân gian chẳng có gì tốt cả, cứ làm như Tiên giới trên kia tốt lắm không bằng. Cho nên, mục đích cốt yếu của bọn họ khi đến Tu Tiên giới này chính là để thử nghiệm cảm giác cao hơn người khác một bậc mà thôi.”

“Lúc giáp mặt, mọi người cũng không tiện nói gì, dù sao thì bọn họ cũng là tổ sư của một số người dưới này. Chỉ có thể ở sau lưng, hạ độc thủ diệt trừ bọn họ, rồi nói bọn họ là Thiên Ma ngoại vực.”

Hóa ra Thiên Ma ngoại vực chính là như vậy.

Hứa Thuận tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu.



Nhìn mặt mũi đầy vẻ nghi hoặc của Hứa Thuận, Lam đạo nhân lại nói: “Đồ nhi, sau khi trở thành tu sĩ ngươi có định trở lại thôn nhỏ ở quê để khoe khoang hay không?”

Mẹ nó, ta đã thành tu sĩ rồi, có pháp lực rồi, còn quay về sơn thôn nhỏ khoe khoang với người trong thôn làm gì?

Vậy cũng quá LOW rồi?

Hứa Thuận lắc đầu nói: “Sẽ không!”

Lam đạo nhân: “Ta cũng sẽ không!”

Hứa Thuận bừng tỉnh đại ngộ: “Tu sĩ đứng đắn ai lại đi lên mặt với người bình thường?”

“Vậy thì...” Lam đạo nhân hỏi ngược lại: “Đồ nhi, khi ngươi trở thành Tiên Nhân rồi, liệu có muốn lên mặt với tu sĩ hay không?”

Hứa Thuận liên tục xua tay: “Tiên Nhân đứng đắn ai lại đi làm như thế?”

Tiên Nhân lên mặt với tu sĩ cũng giống như tu sĩ lên mặt với người bình thường, mẹ nó quá là mất giá.

“Nói như vậy, kẻ lên mặt với tu sĩ bình thường có thể là Tiên Nhân đứng đắn được sao?” Lam đạo nhân nói.

“Thấp hèn!”

“Thấp hèn!”

Hai sư đồ trăm miệng một lời đồng loạt thốt ra, sau đó lại bật cười ha hả với nhau.

Giờ phút này, sư đồ bọn họ vô cùng ăn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook