Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chương 33: Ở Chung Cùng Người Cũng Như Uống Nước…
Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
28/10/2024
Trong thế hệ này, ông ấy không phải người tu hành nhanh nhất, tâm tính không phải tốt nhất, cũng không phải kẻ chăm chỉ nhất. Chuyện ông ấy thích làm nhất là ngâm mình trong Tàng Thư Lâu của Thanh Hoa Phái, đọc sách cả một ngày.
Đọc những hỉ nộ ái ố trong chuyện xưa, như thể chính mình cũng được trở lại thời đại ấy.
Về phần tu hành, tất nhiên là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới rồi. Dù sao cũng đã tới bình cảnh, có tu hay không cũng như nhau thôi.
Nhưng kết quả thì sao, kết quả là ông ấy mơ hồ đột phá Kim Đan, được người ta coi trọng liếc mắt nhìn một cái. Rồi đột phá Nguyên Thần, khiến toàn bộ tông môn kinh ngạc, ngay cả Thanh Đào trước đây vốn không hề để ý tới ông ấy, cũng nhiệt tình hơn rất nhiều. Rồi đột phá Đại Thừa, trực tiếp trở thành đối tượng để học tập của toàn bộ tông môn, Thanh Đào cũng ba ngày hai lượt tìm tới cửa bái phỏng.
Ngay cả Tàng Thư Lâu vốn không có người hỏi thăm nay cũng có rất nhiều người bắt chước ông ấy đi xem những bản chép tay vốn không có tác dụng gì kia. Và tất nhiên là chuyện này đã ảnh hưởng tới việc tu hành của bọn họ.
Từ một tu sĩ bình thường đến tu sĩ sắp phi thăng thành Tiên Nhân, khiến một con côn trùng bình thường hóa bướm mà bay, vượt qua những trở ngại vốn không thể vượt qua, cuối cùng trở thành một màu sắc bay múa trên bầu trời.
Đây chính là sức hấp dẫn khiến người ta si mê nhất của việc tu tiên!
Nếu ngay cả sức hấp dẫn khiến người ta si mê nhất này cũng được quyết định vì có xuất thân tốt, thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Chờ đến khi nào ông ấy tới Tiên giới nhất định phải thăm dò xem rốt cuộc là có luân hồi hay không.
Lam đạo nhân đang suy tư về những chuyện này, đột nhiên lại nghe thấy Hứa Thuận lên tiếng nói: “Ta lại không có ký ức của người trước kia, ta có cảm giác mình giống như một người xa lạ đi vào thế giới này, mang theo ký ức của kiếp trước. Sư tôn, tình huống như vậy có được tính là đoạt xá hay không?”
Hứa Thuận đã quyết tâm nói hết toàn bộ mọi chuyện với Lam đạo nhân, bởi Lam đạo nhân làm hắn rất yên tâm. Một người có thể ngoạm ba miếng hết một cái đầu heo, lại cả ngày chỉ thích đi lung tung khắp nơi thì có thể ôm theo tâm tư xấu xa gì chứ?
Huống chi so sánh tu vi của hắn với Lam đạo nhân, đại khái là còn chênh lệch lớn hơn khi so sánh giữa chó, kiến cùng với con người!
“Đoạt xá?” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận, chợt cười lớn rồi nói: “Chẳng lẽ đồ nhi là lão yêu nhiều năm nào đó, ở đây giả nai với ta ư?”
“Mau báo tuổi thật của ngươi ra đi, chưa biết chừng ngươi còn lớn hơn cả ta đấy!” Ông ấy còn nói đùa.
Hứa Thuận còn có thể hiểu rõ Lam đạo nhân là người thế nào, chẳng lẽ Lam đạo nhân lại không thấy rõ cách Hứa Thuận làm người hay sao?
Trong mắt Lam đạo nhân, Hứa Thuận có chút trừu tượng, tư duy có phần kỳ lạ, nhưng tâm địa không xấu, cũng không phải người có lòng dạ sâu xa gì, càng không phải một kẻ giỏi ngụy trang.
Ở chung cùng người cũng như uống nước, là lạnh hay ấm, trong lòng tất sẽ tự hiểu rõ thôi.
(Câu nguyên bản如人饮水, 冷暖自知 – Như người uống nước, ấm lạnh tự biết: Chuyện bản thân đã trải qua, tự mình sẽ có cảm thụ tốt nhất)
Lam đạo nhân có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Hứa Thuận đối với mình, bởi vậy chính ông ấy cũng tín nhiệm Hứa Thuận.
Giữa sư và đồ, nên có tín nhiệm.
“Sư tôn, liệu có khả năng này hay không? Kiểu như ta vốn là một cô hồn từ thiên ngoại, đột nhiên bay tới thân thể này, sau đó sống lại ở nơi đây?” Hứa Thuận nghiêm trang nói.
“Hừ?” Lam đạo nhân tiếp tục cười nói: “Chẳng lẽ ngươi là người trên trời? Còn cô hồn thiên ngoại nữa? Đồ nhi, trí tưởng tượng của ngươi phong phú thật đấy! Saongươi không nói mình là Thiên Ma ngoại vực luôn đi?”
“Nếu ngươi là Thiên Ma ngoại vực, ta...” Lam đạo nhân nhìn nửa cánh cửa của ngôi miếu đổ nát, sau đó thản nhiên nói: “Ta sẽ ăn luôn cái cửa rách này!”
“...”
Mẹ nó, sư tôn người muốn ăn cửa miếu thì cứ việc nói thẳng luôn đi, còn bày đặt quanh co vòng vèo nữa chứ!
“Đồ nhi, ngươi có biết cái gì là khách đến từ thiên ngoại và Thiên Ma ngoại vực không?” Lam đạo nhân nhìn vẻ mặt không phục, muốn cho ông ấy ăn cửa miếu của Hứa Thuận, lại tiếp tục cười nói.
“Vô hình vô tướng, thức niệm hóa thành hàng tỉ luồng, đi tìm kiếm tu sĩ thích hợp, lại thông qua lây nhiễm tâm cảnh của đối phương, khiến tu sĩ nhập ma! Đó chính là Thiên Ma ngoại vực” Hứa Thuận đáp.
“Ha ha? Ha ha ha~ đấy là Thiên Ma ngoại vực ở đâu ra thế?” Lam đạo nhân thoáng sững sờ, sau đó vỗ bụng cười to: “Đồ nhi, ngươi đọc được mấy thứ đó ở đâu vậy?”
Hứa Thuận nghĩ nếu mình nói đọc được trên sách, chắc chắn sẽ bị Lam đạo nhân chê cười, vì vậy hắn nói: “Ta đoán mò!”
Đọc những hỉ nộ ái ố trong chuyện xưa, như thể chính mình cũng được trở lại thời đại ấy.
Về phần tu hành, tất nhiên là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới rồi. Dù sao cũng đã tới bình cảnh, có tu hay không cũng như nhau thôi.
Nhưng kết quả thì sao, kết quả là ông ấy mơ hồ đột phá Kim Đan, được người ta coi trọng liếc mắt nhìn một cái. Rồi đột phá Nguyên Thần, khiến toàn bộ tông môn kinh ngạc, ngay cả Thanh Đào trước đây vốn không hề để ý tới ông ấy, cũng nhiệt tình hơn rất nhiều. Rồi đột phá Đại Thừa, trực tiếp trở thành đối tượng để học tập của toàn bộ tông môn, Thanh Đào cũng ba ngày hai lượt tìm tới cửa bái phỏng.
Ngay cả Tàng Thư Lâu vốn không có người hỏi thăm nay cũng có rất nhiều người bắt chước ông ấy đi xem những bản chép tay vốn không có tác dụng gì kia. Và tất nhiên là chuyện này đã ảnh hưởng tới việc tu hành của bọn họ.
Từ một tu sĩ bình thường đến tu sĩ sắp phi thăng thành Tiên Nhân, khiến một con côn trùng bình thường hóa bướm mà bay, vượt qua những trở ngại vốn không thể vượt qua, cuối cùng trở thành một màu sắc bay múa trên bầu trời.
Đây chính là sức hấp dẫn khiến người ta si mê nhất của việc tu tiên!
Nếu ngay cả sức hấp dẫn khiến người ta si mê nhất này cũng được quyết định vì có xuất thân tốt, thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Chờ đến khi nào ông ấy tới Tiên giới nhất định phải thăm dò xem rốt cuộc là có luân hồi hay không.
Lam đạo nhân đang suy tư về những chuyện này, đột nhiên lại nghe thấy Hứa Thuận lên tiếng nói: “Ta lại không có ký ức của người trước kia, ta có cảm giác mình giống như một người xa lạ đi vào thế giới này, mang theo ký ức của kiếp trước. Sư tôn, tình huống như vậy có được tính là đoạt xá hay không?”
Hứa Thuận đã quyết tâm nói hết toàn bộ mọi chuyện với Lam đạo nhân, bởi Lam đạo nhân làm hắn rất yên tâm. Một người có thể ngoạm ba miếng hết một cái đầu heo, lại cả ngày chỉ thích đi lung tung khắp nơi thì có thể ôm theo tâm tư xấu xa gì chứ?
Huống chi so sánh tu vi của hắn với Lam đạo nhân, đại khái là còn chênh lệch lớn hơn khi so sánh giữa chó, kiến cùng với con người!
“Đoạt xá?” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận, chợt cười lớn rồi nói: “Chẳng lẽ đồ nhi là lão yêu nhiều năm nào đó, ở đây giả nai với ta ư?”
“Mau báo tuổi thật của ngươi ra đi, chưa biết chừng ngươi còn lớn hơn cả ta đấy!” Ông ấy còn nói đùa.
Hứa Thuận còn có thể hiểu rõ Lam đạo nhân là người thế nào, chẳng lẽ Lam đạo nhân lại không thấy rõ cách Hứa Thuận làm người hay sao?
Trong mắt Lam đạo nhân, Hứa Thuận có chút trừu tượng, tư duy có phần kỳ lạ, nhưng tâm địa không xấu, cũng không phải người có lòng dạ sâu xa gì, càng không phải một kẻ giỏi ngụy trang.
Ở chung cùng người cũng như uống nước, là lạnh hay ấm, trong lòng tất sẽ tự hiểu rõ thôi.
(Câu nguyên bản如人饮水, 冷暖自知 – Như người uống nước, ấm lạnh tự biết: Chuyện bản thân đã trải qua, tự mình sẽ có cảm thụ tốt nhất)
Lam đạo nhân có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Hứa Thuận đối với mình, bởi vậy chính ông ấy cũng tín nhiệm Hứa Thuận.
Giữa sư và đồ, nên có tín nhiệm.
“Sư tôn, liệu có khả năng này hay không? Kiểu như ta vốn là một cô hồn từ thiên ngoại, đột nhiên bay tới thân thể này, sau đó sống lại ở nơi đây?” Hứa Thuận nghiêm trang nói.
“Hừ?” Lam đạo nhân tiếp tục cười nói: “Chẳng lẽ ngươi là người trên trời? Còn cô hồn thiên ngoại nữa? Đồ nhi, trí tưởng tượng của ngươi phong phú thật đấy! Saongươi không nói mình là Thiên Ma ngoại vực luôn đi?”
“Nếu ngươi là Thiên Ma ngoại vực, ta...” Lam đạo nhân nhìn nửa cánh cửa của ngôi miếu đổ nát, sau đó thản nhiên nói: “Ta sẽ ăn luôn cái cửa rách này!”
“...”
Mẹ nó, sư tôn người muốn ăn cửa miếu thì cứ việc nói thẳng luôn đi, còn bày đặt quanh co vòng vèo nữa chứ!
“Đồ nhi, ngươi có biết cái gì là khách đến từ thiên ngoại và Thiên Ma ngoại vực không?” Lam đạo nhân nhìn vẻ mặt không phục, muốn cho ông ấy ăn cửa miếu của Hứa Thuận, lại tiếp tục cười nói.
“Vô hình vô tướng, thức niệm hóa thành hàng tỉ luồng, đi tìm kiếm tu sĩ thích hợp, lại thông qua lây nhiễm tâm cảnh của đối phương, khiến tu sĩ nhập ma! Đó chính là Thiên Ma ngoại vực” Hứa Thuận đáp.
“Ha ha? Ha ha ha~ đấy là Thiên Ma ngoại vực ở đâu ra thế?” Lam đạo nhân thoáng sững sờ, sau đó vỗ bụng cười to: “Đồ nhi, ngươi đọc được mấy thứ đó ở đâu vậy?”
Hứa Thuận nghĩ nếu mình nói đọc được trên sách, chắc chắn sẽ bị Lam đạo nhân chê cười, vì vậy hắn nói: “Ta đoán mò!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.