Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 25:
Hữu Tọa Miếu
29/11/2022
Phục Sa bị bọn họ đưa lên cửa sổ của tầng hầm ném ra ngoài.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến từng tiếng tang thi gào thét.
"Rống!"
Bạch Ngọc Câu dừng xe, cô nhìn một đống tang thi đi sau xe vô cùng hài lòng.
"Những người say mê âm nhạc của tôi! Các ngươi khỏe không?"
Bạch Ngọc Câu vui vẻ vẫy tay với đám tang thi ở phía sau.
Đám tang thi: "Rống rống rống!"
"Thật nhiệt tình, nhưng mà người hâm mộ vẫn phải giữ khoảng cách tốt với thần tượng."
Bạch Ngọc Câu vén tóc cầm váy lên liền nhảy vào trong cửa sổ tầng hai của tòa cao ốc bên cạnh.
"Ồ? Fan cuồng!"
Bạch Ngọc Câu nhìn người phụ nữ té xỉu xuống đất có chút mất hứng: "Sao cô có thể theo dõi tôi chứ?"
"Tôi biết cô rất muốn xem buổi ca hát của tôi, nhưng cô không thể như vậy nha~"
Phục Sa nằm trên mặt đất chỉ mơ hồ thấy được một thân ảnh màu trắng, cô ấy há miệng, phát ra âm thanh yếu ớt: "...Cứu...cứu tôi..."
Tầng hai của tòa cao ốc, bàn ghế văn kiện nằm ngổn ngang trên đất, nhìn rất lộn xộn, phía trên còn có không ít vết máu và mấy khúc tay chân cụt.
Khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Bạch Ngọc Câu không thèm để ý thu dọn chỗ này, đột nhiên cô kinh ngạc hô lên: "Tốt quá! Là máy quay phim!"
Cô cầm cái máy quay phim trong tay lên tùy ý phẩy mấy cái: "Còn tốt!"
Trên đỉnh đầu của Phục Sa quấn một cái nơ con bướm thật to đi phía sau Bạch Ngọc Câu, cô ấy uống từng ngụm nước nhỏ, quan sát cô gái trước mắt này.
"Cô là học sinh cấp 3?"
Bạch Ngọc Câu cầm máy quay phim bỏ vào trong không gian: "Đúng vậy!"
Cô che giấu chuyện mình là mỹ nhân ngư, dù sao thì cô cũng rất hiểu loài người.
Nếu như cô tùy tiện nói cô là mỹ nhân ngư cho người này, nói không chừng loài người nhìn rất yếu đuối này sẽ tiếp thu không nổi, lại ngất đi nữa.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình làm rất tốt!
Cô hoàn toàn suy xét đến cách nghĩ của loài người!
Phục Sa nhìn cô ánh mắt dần trở nên dịu dàng, xem ra cô chính là một học sinh cấp 3 đạt được dị năng.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trước mạt thế cô ấy là một bà chủ gia đình, cô ấy vốn tưởng là cuộc đời của cô ấy chính là quay quanh chồng.
Nhưng mà, ngày đó cô ấy mua xong thức ăn về nhà lại nhìn thấy người chồng vốn dĩ đang đi công tác cùng một người phụ nữ đi vào khách sạn.
Hai người tay cầm tay, còn ở trước cửa khách sạn hôn nhau.
Giây phút đó, Phục Sa liền hiểu rõ, cô ấy từ bỏ sự nghiệp của mình làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy chính là một sai lầm.
Cô ấy hồn bay phách lạc trở về nhà, cũng không có để ý trên đường phố có người đang thét chói tai.
Đợi sau khi cô ấy trở về nhà xem tin tức mới phát hiện, trên tin tức xuất hiện tang thi.
Lúc nữ phóng viên đang phát tin tức trực tiếp bị một nhân viên đã biến thành tang thi ở bên cạnh công kích, cắn chết.
Mà lúc cô ấy đang xem tin tức đột nhiên phát sốt hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi cô ấy hạ sốt tỉnh lại, cô ấy mới phát hiện hình như mình có dị năng -- dịch chuyển.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến từng tiếng tang thi gào thét.
"Rống!"
Bạch Ngọc Câu dừng xe, cô nhìn một đống tang thi đi sau xe vô cùng hài lòng.
"Những người say mê âm nhạc của tôi! Các ngươi khỏe không?"
Bạch Ngọc Câu vui vẻ vẫy tay với đám tang thi ở phía sau.
Đám tang thi: "Rống rống rống!"
"Thật nhiệt tình, nhưng mà người hâm mộ vẫn phải giữ khoảng cách tốt với thần tượng."
Bạch Ngọc Câu vén tóc cầm váy lên liền nhảy vào trong cửa sổ tầng hai của tòa cao ốc bên cạnh.
"Ồ? Fan cuồng!"
Bạch Ngọc Câu nhìn người phụ nữ té xỉu xuống đất có chút mất hứng: "Sao cô có thể theo dõi tôi chứ?"
"Tôi biết cô rất muốn xem buổi ca hát của tôi, nhưng cô không thể như vậy nha~"
Phục Sa nằm trên mặt đất chỉ mơ hồ thấy được một thân ảnh màu trắng, cô ấy há miệng, phát ra âm thanh yếu ớt: "...Cứu...cứu tôi..."
Tầng hai của tòa cao ốc, bàn ghế văn kiện nằm ngổn ngang trên đất, nhìn rất lộn xộn, phía trên còn có không ít vết máu và mấy khúc tay chân cụt.
Khiến người ta nhìn mà buồn nôn.
Bạch Ngọc Câu không thèm để ý thu dọn chỗ này, đột nhiên cô kinh ngạc hô lên: "Tốt quá! Là máy quay phim!"
Cô cầm cái máy quay phim trong tay lên tùy ý phẩy mấy cái: "Còn tốt!"
Trên đỉnh đầu của Phục Sa quấn một cái nơ con bướm thật to đi phía sau Bạch Ngọc Câu, cô ấy uống từng ngụm nước nhỏ, quan sát cô gái trước mắt này.
"Cô là học sinh cấp 3?"
Bạch Ngọc Câu cầm máy quay phim bỏ vào trong không gian: "Đúng vậy!"
Cô che giấu chuyện mình là mỹ nhân ngư, dù sao thì cô cũng rất hiểu loài người.
Nếu như cô tùy tiện nói cô là mỹ nhân ngư cho người này, nói không chừng loài người nhìn rất yếu đuối này sẽ tiếp thu không nổi, lại ngất đi nữa.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình làm rất tốt!
Cô hoàn toàn suy xét đến cách nghĩ của loài người!
Phục Sa nhìn cô ánh mắt dần trở nên dịu dàng, xem ra cô chính là một học sinh cấp 3 đạt được dị năng.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trước mạt thế cô ấy là một bà chủ gia đình, cô ấy vốn tưởng là cuộc đời của cô ấy chính là quay quanh chồng.
Nhưng mà, ngày đó cô ấy mua xong thức ăn về nhà lại nhìn thấy người chồng vốn dĩ đang đi công tác cùng một người phụ nữ đi vào khách sạn.
Hai người tay cầm tay, còn ở trước cửa khách sạn hôn nhau.
Giây phút đó, Phục Sa liền hiểu rõ, cô ấy từ bỏ sự nghiệp của mình làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy chính là một sai lầm.
Cô ấy hồn bay phách lạc trở về nhà, cũng không có để ý trên đường phố có người đang thét chói tai.
Đợi sau khi cô ấy trở về nhà xem tin tức mới phát hiện, trên tin tức xuất hiện tang thi.
Lúc nữ phóng viên đang phát tin tức trực tiếp bị một nhân viên đã biến thành tang thi ở bên cạnh công kích, cắn chết.
Mà lúc cô ấy đang xem tin tức đột nhiên phát sốt hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi cô ấy hạ sốt tỉnh lại, cô ấy mới phát hiện hình như mình có dị năng -- dịch chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.