Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 26:
Hữu Tọa Miếu
29/11/2022
Ban đầu cô ấy cũng không dám tùy tiện sử dụng dịch chuyển, chỉ sợ mình không cẩn thận dịch chuyển tới trong đám tang thi.
Cho đến một giờ trước.
Cô ấy bị người đàn ông tay sai của Tịch Hưng đánh bể đầu ném ra ngoài, cô ấy rất rõ ràng nếu như cô ấy rơi xuống đất, vậy thì sẽ bị tang thi xé thành mảnh vụn.
Một giây kia cô ấy dứt khoát sử dụng năng lực dịch chuyển, cô ấy không dám nghĩ mình có thể vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp.
Dù sao thì bây giờ chỗ nào cũng là tang thi, cô ấy cũng không biết cô ấy dịch chuyển tới chỗ nào mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng cô ấy muốn cược một lần, không cược thì trực tiếp chết, cô ấy không cam lòng.
Sau khi đi tới nơi này, Phục Sa cũng đã sắp bước vào trạng thái hôn mê, trong lúc mơ màng cô ấy nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.
Trong miệng cô ấy kêu cứu mạng, lại không nghe thấy lời của cô gái.
Sau đó đợi cô ấy tỉnh lại lần nữa, cô ấy phát hiện vết thương của cô ấy đã được băng bó.
Cô gái đưa cho cô ấy hai quả táo và một chai nước.
Phục Sa nhận lấy rồi ăn như hổ đói, cô ấy đã không ăn gì một ngày rồi.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cô ấy cũng có một chút hơi sức.
Cô ấy biết bây giờ mình nhất định rất nhếch nhác, nhếch nhác đến mưc tóc lộn xộn, trên quần áo đều là bùn đất.
Nhưng bây giờ cô ấy không có thời gian quan tâm những thứ này.
"Cô làm nghề gì?" Bạch Ngọc Câu tiếp tục gạt bỏ đồ ở trong đây.
Bây giờ cô đang thiếu một nhiếp ảnh gia, không có nhiếp ảnh gia làm sao có thể coi là một buổi ca hát hoàn mỹ.
Tiếng hát tuyệt vời của cô làm sao có thể không ghi lại.
Phục Sa sờ cái nơ con bướm trên đỉnh đầu một cái: "Tôi...là nhân viên kinh doanh bất động sản."
Sau khi cô ấy nói xong câu này khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Bạch Ngọc Câu nhíu lại: "Rốt cuộc ở nơi nào mới có thể tìm được nhiếp ảnh gia?"
Phục Sa nhìn về phía cô: "Cô tìm nhiếp ảnh gia làm gì?"
"Mở hội ca hát a, mở hội ca hát tất nhiên phải có nhiếp ảnh gia. Tôi còn muốn tìm thợ trang điểm, chuyên viên ánh sáng...cũng không phải rất cần."
Bạch Ngọc Câu đương nhiên nói.
Phục Sa: "???"
"Bây giờ bên ngoài đều là tang thi, cô...muốn mở hội ca hát?"
Cô ấy cảm thấy nữ sinh cấp 3 ở trước mắt này hình như đầu óc có chút vấn đề.
"Đúng nha, tiếng hát của tôi rất êm tai, tang thi đều say mê tiếng hát của tôi, bọn nó còn đang đợi!"
"Nga! Đúng rồi, tôi còn phải tìm loa micro các thứ mới được, đệm nhạc...Ai nha thật là phiền phức!"
Bạch Ngọc Câu vò đầu.
Sao cái nhiệm vụ này lại khó như vậy, đều tại Hệ thống Tu tiên.
Hệ thống Tu tiên: "MMP*."
*MMP : Đmm.
"Tôi đi đây, tôi phải đi tìm loa rồi!" Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu một chút.
Phục Sa: "Nhưng bên ngoài đều là tang thi!"
Cho đến một giờ trước.
Cô ấy bị người đàn ông tay sai của Tịch Hưng đánh bể đầu ném ra ngoài, cô ấy rất rõ ràng nếu như cô ấy rơi xuống đất, vậy thì sẽ bị tang thi xé thành mảnh vụn.
Một giây kia cô ấy dứt khoát sử dụng năng lực dịch chuyển, cô ấy không dám nghĩ mình có thể vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp.
Dù sao thì bây giờ chỗ nào cũng là tang thi, cô ấy cũng không biết cô ấy dịch chuyển tới chỗ nào mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng cô ấy muốn cược một lần, không cược thì trực tiếp chết, cô ấy không cam lòng.
Sau khi đi tới nơi này, Phục Sa cũng đã sắp bước vào trạng thái hôn mê, trong lúc mơ màng cô ấy nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.
Trong miệng cô ấy kêu cứu mạng, lại không nghe thấy lời của cô gái.
Sau đó đợi cô ấy tỉnh lại lần nữa, cô ấy phát hiện vết thương của cô ấy đã được băng bó.
Cô gái đưa cho cô ấy hai quả táo và một chai nước.
Phục Sa nhận lấy rồi ăn như hổ đói, cô ấy đã không ăn gì một ngày rồi.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cô ấy cũng có một chút hơi sức.
Cô ấy biết bây giờ mình nhất định rất nhếch nhác, nhếch nhác đến mưc tóc lộn xộn, trên quần áo đều là bùn đất.
Nhưng bây giờ cô ấy không có thời gian quan tâm những thứ này.
"Cô làm nghề gì?" Bạch Ngọc Câu tiếp tục gạt bỏ đồ ở trong đây.
Bây giờ cô đang thiếu một nhiếp ảnh gia, không có nhiếp ảnh gia làm sao có thể coi là một buổi ca hát hoàn mỹ.
Tiếng hát tuyệt vời của cô làm sao có thể không ghi lại.
Phục Sa sờ cái nơ con bướm trên đỉnh đầu một cái: "Tôi...là nhân viên kinh doanh bất động sản."
Sau khi cô ấy nói xong câu này khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Bạch Ngọc Câu nhíu lại: "Rốt cuộc ở nơi nào mới có thể tìm được nhiếp ảnh gia?"
Phục Sa nhìn về phía cô: "Cô tìm nhiếp ảnh gia làm gì?"
"Mở hội ca hát a, mở hội ca hát tất nhiên phải có nhiếp ảnh gia. Tôi còn muốn tìm thợ trang điểm, chuyên viên ánh sáng...cũng không phải rất cần."
Bạch Ngọc Câu đương nhiên nói.
Phục Sa: "???"
"Bây giờ bên ngoài đều là tang thi, cô...muốn mở hội ca hát?"
Cô ấy cảm thấy nữ sinh cấp 3 ở trước mắt này hình như đầu óc có chút vấn đề.
"Đúng nha, tiếng hát của tôi rất êm tai, tang thi đều say mê tiếng hát của tôi, bọn nó còn đang đợi!"
"Nga! Đúng rồi, tôi còn phải tìm loa micro các thứ mới được, đệm nhạc...Ai nha thật là phiền phức!"
Bạch Ngọc Câu vò đầu.
Sao cái nhiệm vụ này lại khó như vậy, đều tại Hệ thống Tu tiên.
Hệ thống Tu tiên: "MMP*."
*MMP : Đmm.
"Tôi đi đây, tôi phải đi tìm loa rồi!" Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu một chút.
Phục Sa: "Nhưng bên ngoài đều là tang thi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.