Chương 6: Khứ Truy Ái
Nhựt Dương
16/06/2022
Tạ Tử Trung một mạch chạy đến chỗ học thêm của Mạc Lục, cậu nhìn chiếc đồng hồ trên tay, "còn 5 phút, vẫn còn kịp" – Tạ Tử Trung nép sát vào cánh cửa, cậu thở phào một cái, bắt đầu nghiêm trang lại.
Chỗ học thêm của Mạc Lục nằm phía sau Trường, đường vào nhỏ hẹp chỉ vỏn vẹn hai người đi ngang nhau là cùng, cuối con đường phải rẽ trái, lối đi rộng ra thêm vài mét, hai bên đường cũng có một vài quán ăn nhưng đa số đều không hợp khẩu vị của Mạc Lục.
"Hôm nay đến đây thôi." – Thầy dạy thêm vừa nói dứt câu, Tạ Tử Trung liếc nhìn vào bên trong dòm ngó thứ gì đó.
Bọn học sinh bắt đầu ùa ra, một số thằng con trai đi ra nhìn một cái như kiểu – "đứng đây làm gì?" – Không quan tâm mấy đến cậu mà lướt qua. Có một số đứa con gái nhìn thấy Tạ Tử Trung như thấy oppa hàn quốc vậy nhảy dựng hết cả lên.
Mạc Lục bước ra với vẻ mặt ung dung, liếc nhìn thấy Tạ Tử Trung cậu thay đổi sắc mặt 360 độ ngày lập tức mà rằng giọng – "Cậu đến đây làm gì?" – Chỉ ngón tay vào Tạ Tử Trung – "Kiếm thêm fan hả?".
"Ưm." Tạ Tử Trung đáp.
Lúc này hai người nhìn nhau rồi cười phá lên không thể nào ngừng lại được. Mạc Lục cố nén lại một chút, hai tay ôm bụng – "Chết mất thôi."
Đi ra còn hẻm nhỏ hẹp Tạ Tử Trung từ trong chiếc ba lô lấy ra vài cái bánh đưa ngay trước mặt Mạc Lục – "Đói chưa? Cho cậu?".
Mạc Lục nhận lấy, mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn qua Tạ Tử Trung – "Wow, cảm ơn cậu."
Đi được vài bước Mạc Lục lại quay sang hỏi, "đi ăn vui không?".
"Ngon." Tạ Tử Trung đáp.
Mạc Lục lại nhìn sang đẩy nhẹ Tạ Tử Trung một cái – "Nhạt nhẽo."
Đi ngang qua cổng trường Mạc Lục nhìn vào thở dài rồi cảm thán – "Ước gì được như trước." – Tạ Tử Trung nhìn sang rồi hỏi – "Bây giờ không tốt sao?".
"Không tốt." Mạc Lục trả lời.
Vừa đến đầu con phố, bên kia đường ẩm ĩ tiếng cãi nhau, một bà mẹ nhìn tầm khoảng 40 tuổi đang mắng chửi thằng con trai của mình bằng những lời lẽ miệt thị, nghe thấy rất nặng nề, ông bố thì nhéo vào tai, người mẹ thì đứng rống lên như muốn cả con phố biết chuyện của con mình – "Tại sao người yêu mày lại là thằng con trai? Nếu như tao với ba mày không bắt quả tang thì mày định giấu hai ông bà này đến bao giờ?".
"Thằng hư hỏng, thằng cho*, mày có phải con tao không?" – Người bố vẻ mặt nhăn nhó chửi tiếp.
Bên này Mạc Lục nghe thấy mà cảm thán, lỡ như sau này ba mẹ biết chuyện cậu thích con trai thì liệu họ có dùng mấy lời cậu vừa nghe được mà nhét vào tài của cậu như thế không? Tạ Tử Trung đứng kế bên thấy Mạc Lục như người mất hồn liền kêu lên mấy tiếng – "Mạc Lục…Ê! Mạc Lục! Sao thế?".
Sau vài tiếng gọi cậu hoàn hồn trở lại xoay qua Tạ Tử Trung hỏi – "Cậu gọi tôi?" – Tạ Tử Trung cười nhẹ mấy cái rồi tiếp tục lập lại câu hỏi nhưng hạ giọng một chút – "Mạc Lục cậu bị làm sao thế?".
"Không sao, chỉ cảm thấy hơi khó chịu." – Mạc Lục cúi đầu đi về phía trước.
Chuyện như này Mạc Lục không phải là chưa từng gặp qua nhưng lần nào cũng vậy cậu cứ như rằng mình sẽ là bị bọn họ chửi rủa thậm chí sẽ bị xa lánh, kì thị đủ kiểu.
Mạc Lục bước vào nhà như người mất hồn, cậu luôn suy nghĩ về chuyện khi nãy ngay cả tiếng gọi của mẹ cậu cậu cũng không nghe thấy – "Con về rồi à? Ăn cơm không mẹ đi hâm nóng lại."
Mạc Lục từng bước từng bước, bước lên bậc thang rồi mở cửa vào phòng, mẹ của cậu ta nhìn theo – "Thằng này hôm nay bị làm sao vậy trời?" – Rồi cũng quay trở lại sô pha ngồi xem tivi.
Tạ Tử Trung sau khi vào phòng liền mở chiếc điện thoại lên "yêu cầu kết bạn" cậu ấn vào "Ái Nhi Ái" – "Tên quái gì đây?".
Tạ Tử Trung chụp màn hình gửi qua cho Mạc Lục xem cậu có biết người này là ai không, nhưng đã 30 phút vẫn không thấy Mạc Lục phản hồi, gọi điện cũng không nghe máy.
Đối với tin nhắn từ Tạ Tử Trung, Mạc Lục thường rep rất nhanh cho dù là đang bận rộn cách mấy cũng phải trả lời một tin rồi mới quay lại công việc, nhưng hôm nay đã lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy phản hồi.
Tạ Tử Trung đến gõ cửa nhà Mạc Lục, mẹ của Mạc Lục ra mở cửa – "Là con à?".
Tạ Tử Trung gật đầu – "Chào cô Mạc." – Người khác thường sẽ gọi là "Cô" nhưng Tạ Tử Trung lại thích gọi là "Cô Mạc" hậu quả của việc đọc tiểu thuyết trung quá nhiều.
"Mạc Lục có nhà không cô?" Tạ Tử Trung nhìn vào trong hỏi.
"Vừa ăn cơm xong, nói la mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi." Cô Mạc trả lời.
Nghe vậy Tạ Tử Trung nhẹ người ra, không còn cảm thấy lo lắng – "Vậy khi cậu ấy thức cháu sẽ qua, cháu về trước ạ."
Trước giờ Mạc Lục thường thức khuya để cày truyện nhưng vì chuyện lúc chiều khiến cậu cảm thấy không còn một chút động lực nào mà đọc nên quyết định ngủ sớm một bữa. Tạ Tử Trung thì lại suy nghĩ theo mấy chuyện xàm xí mà cậu đọc trên mạng, chàng trai buồn sầu và tìm đến cái chết,áp lực học tập nên nam thanh niên tìm đến cái chết gần đây nhất là bài viết của một blogger dỏm trên mạng viết về cái chết đột ngột của một chàng trai ở tuổi 18.
Tạ Tử Trung tuy là học sinh giỏi được người người ngưỡng mộ nhưng có cái tặc là đọc mấy trang web nhảm nhí trên mạng rồi mang ra suy diễn. Có lần cậu kể cho Mạc Lục nghe về một câu chuyện vô lý mà mình đọc được trên mạng rồi suy ngẫm cả buổi chiều khiến Mạc Lục phát cười không cách nào nén lại được.
Chỗ học thêm của Mạc Lục nằm phía sau Trường, đường vào nhỏ hẹp chỉ vỏn vẹn hai người đi ngang nhau là cùng, cuối con đường phải rẽ trái, lối đi rộng ra thêm vài mét, hai bên đường cũng có một vài quán ăn nhưng đa số đều không hợp khẩu vị của Mạc Lục.
"Hôm nay đến đây thôi." – Thầy dạy thêm vừa nói dứt câu, Tạ Tử Trung liếc nhìn vào bên trong dòm ngó thứ gì đó.
Bọn học sinh bắt đầu ùa ra, một số thằng con trai đi ra nhìn một cái như kiểu – "đứng đây làm gì?" – Không quan tâm mấy đến cậu mà lướt qua. Có một số đứa con gái nhìn thấy Tạ Tử Trung như thấy oppa hàn quốc vậy nhảy dựng hết cả lên.
Mạc Lục bước ra với vẻ mặt ung dung, liếc nhìn thấy Tạ Tử Trung cậu thay đổi sắc mặt 360 độ ngày lập tức mà rằng giọng – "Cậu đến đây làm gì?" – Chỉ ngón tay vào Tạ Tử Trung – "Kiếm thêm fan hả?".
"Ưm." Tạ Tử Trung đáp.
Lúc này hai người nhìn nhau rồi cười phá lên không thể nào ngừng lại được. Mạc Lục cố nén lại một chút, hai tay ôm bụng – "Chết mất thôi."
Đi ra còn hẻm nhỏ hẹp Tạ Tử Trung từ trong chiếc ba lô lấy ra vài cái bánh đưa ngay trước mặt Mạc Lục – "Đói chưa? Cho cậu?".
Mạc Lục nhận lấy, mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn qua Tạ Tử Trung – "Wow, cảm ơn cậu."
Đi được vài bước Mạc Lục lại quay sang hỏi, "đi ăn vui không?".
"Ngon." Tạ Tử Trung đáp.
Mạc Lục lại nhìn sang đẩy nhẹ Tạ Tử Trung một cái – "Nhạt nhẽo."
Đi ngang qua cổng trường Mạc Lục nhìn vào thở dài rồi cảm thán – "Ước gì được như trước." – Tạ Tử Trung nhìn sang rồi hỏi – "Bây giờ không tốt sao?".
"Không tốt." Mạc Lục trả lời.
Vừa đến đầu con phố, bên kia đường ẩm ĩ tiếng cãi nhau, một bà mẹ nhìn tầm khoảng 40 tuổi đang mắng chửi thằng con trai của mình bằng những lời lẽ miệt thị, nghe thấy rất nặng nề, ông bố thì nhéo vào tai, người mẹ thì đứng rống lên như muốn cả con phố biết chuyện của con mình – "Tại sao người yêu mày lại là thằng con trai? Nếu như tao với ba mày không bắt quả tang thì mày định giấu hai ông bà này đến bao giờ?".
"Thằng hư hỏng, thằng cho*, mày có phải con tao không?" – Người bố vẻ mặt nhăn nhó chửi tiếp.
Bên này Mạc Lục nghe thấy mà cảm thán, lỡ như sau này ba mẹ biết chuyện cậu thích con trai thì liệu họ có dùng mấy lời cậu vừa nghe được mà nhét vào tài của cậu như thế không? Tạ Tử Trung đứng kế bên thấy Mạc Lục như người mất hồn liền kêu lên mấy tiếng – "Mạc Lục…Ê! Mạc Lục! Sao thế?".
Sau vài tiếng gọi cậu hoàn hồn trở lại xoay qua Tạ Tử Trung hỏi – "Cậu gọi tôi?" – Tạ Tử Trung cười nhẹ mấy cái rồi tiếp tục lập lại câu hỏi nhưng hạ giọng một chút – "Mạc Lục cậu bị làm sao thế?".
"Không sao, chỉ cảm thấy hơi khó chịu." – Mạc Lục cúi đầu đi về phía trước.
Chuyện như này Mạc Lục không phải là chưa từng gặp qua nhưng lần nào cũng vậy cậu cứ như rằng mình sẽ là bị bọn họ chửi rủa thậm chí sẽ bị xa lánh, kì thị đủ kiểu.
Mạc Lục bước vào nhà như người mất hồn, cậu luôn suy nghĩ về chuyện khi nãy ngay cả tiếng gọi của mẹ cậu cậu cũng không nghe thấy – "Con về rồi à? Ăn cơm không mẹ đi hâm nóng lại."
Mạc Lục từng bước từng bước, bước lên bậc thang rồi mở cửa vào phòng, mẹ của cậu ta nhìn theo – "Thằng này hôm nay bị làm sao vậy trời?" – Rồi cũng quay trở lại sô pha ngồi xem tivi.
Tạ Tử Trung sau khi vào phòng liền mở chiếc điện thoại lên "yêu cầu kết bạn" cậu ấn vào "Ái Nhi Ái" – "Tên quái gì đây?".
Tạ Tử Trung chụp màn hình gửi qua cho Mạc Lục xem cậu có biết người này là ai không, nhưng đã 30 phút vẫn không thấy Mạc Lục phản hồi, gọi điện cũng không nghe máy.
Đối với tin nhắn từ Tạ Tử Trung, Mạc Lục thường rep rất nhanh cho dù là đang bận rộn cách mấy cũng phải trả lời một tin rồi mới quay lại công việc, nhưng hôm nay đã lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy phản hồi.
Tạ Tử Trung đến gõ cửa nhà Mạc Lục, mẹ của Mạc Lục ra mở cửa – "Là con à?".
Tạ Tử Trung gật đầu – "Chào cô Mạc." – Người khác thường sẽ gọi là "Cô" nhưng Tạ Tử Trung lại thích gọi là "Cô Mạc" hậu quả của việc đọc tiểu thuyết trung quá nhiều.
"Mạc Lục có nhà không cô?" Tạ Tử Trung nhìn vào trong hỏi.
"Vừa ăn cơm xong, nói la mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi." Cô Mạc trả lời.
Nghe vậy Tạ Tử Trung nhẹ người ra, không còn cảm thấy lo lắng – "Vậy khi cậu ấy thức cháu sẽ qua, cháu về trước ạ."
Trước giờ Mạc Lục thường thức khuya để cày truyện nhưng vì chuyện lúc chiều khiến cậu cảm thấy không còn một chút động lực nào mà đọc nên quyết định ngủ sớm một bữa. Tạ Tử Trung thì lại suy nghĩ theo mấy chuyện xàm xí mà cậu đọc trên mạng, chàng trai buồn sầu và tìm đến cái chết,áp lực học tập nên nam thanh niên tìm đến cái chết gần đây nhất là bài viết của một blogger dỏm trên mạng viết về cái chết đột ngột của một chàng trai ở tuổi 18.
Tạ Tử Trung tuy là học sinh giỏi được người người ngưỡng mộ nhưng có cái tặc là đọc mấy trang web nhảm nhí trên mạng rồi mang ra suy diễn. Có lần cậu kể cho Mạc Lục nghe về một câu chuyện vô lý mà mình đọc được trên mạng rồi suy ngẫm cả buổi chiều khiến Mạc Lục phát cười không cách nào nén lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.