Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 5: Hoạt Bát
Tố Nhiễm Phương Hoa
21/07/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Thời điểm đi qua con đê, phát hiện Thẩm Dao đang ở bên cạnh dòng suối cách đó không xa, Hạ Thời mới hiểu ý đồ của Từ Hướng Đông.
Anh cau mày liếc anh ta một cái. Từ Hướng Đông cười hì hì, móc từ trong túi ra hai điếu thuốc châm cho cả mình và Hạ Thời, nói: "Cô nàng này thật đặc biệt, thích người khác cũng thoải mái thể hiện không thèm che giấu, cố tình đôi mắt lại rất sạch sẽ ngây thơ, hồn nhiên đến độ làm người ta mù quáng."
"Chỉ đáng tiếc, người cô ấy thích lại là cậu. Cậu thật sự không có hứng thú phải không? Nếu vậy thì tôi theo đuổi đấy nhá."
Hạ Thời biết anh ta đang nhắc tới cái ngày thanh niên trí thức bọn họ vừa đến Thẩm gia thôn, Thẩm Dao nhìn anh mà đứng ngây ra như trời trồng. Hai ngày sau đó, anh xuất công ở đâu, gần như Thẩm Dao đều theo tới chỗ đó.
Ngây thơ hồn nhiên ấy à? Ha ha.
Từ Hướng Đông miệng thì hỏi, còn ánh mắt thì bay sang chỗ Thẩm Dao từ lâu rồi. Cô gái ấy đang cầm cái ki cũ nghiêng đầu quan sát em trai mò cá, cũng chưa xuống nước mà đứng trên bờ bắt chước làm theo.
Từ Hướng Đông thấy rất thú vị, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên nói: "Lạ thật, hôm nay cô ấy không tìm cậu, cũng chưa từng liếc mắt về phía chúng ta."
Hạ Thời nói thầm trong lòng, nếu như da mặt cô ta mỏng một chút, biết xấu hổ, thì phải tránh xa mình tám mét có hơn, không nhìn về phía này mới là phản ứng bình thường.
Anh lén lút đưa mắt nhìn bóng dáng thướt tha đó, tuy cách quá xa không nhìn thấy rõ dáng vẻ, chỉ có thể thấy một bên mặt cùng với động tác hơi nghiêng người, không hiểu sao anh cũng có thể nhìn ra biểu cảm hiếu kỳ của cô gái, có vẻ hoạt bát đến lạ.
Ha, cũng thật sự là hoạt bát quá đáng, còn nghiêng đầu thu hút ánh mắt của người khác nữa chứ.
Chẳng trách, hôm nay ngay cả Từ Hướng Đông chưa từng gặp cô ta trực tiếp bao giờ, cũng bị hấp dẫn đến mức nhìn chằm chằm.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao đáy lòng thấy buồn bực, Hà Thời vứt điếu thuốc xuống đất, di di mấy cái dập tắt, buông một tiếng: “Đi.”
Nói rồi xoay người bước về hướng ngược lại.
Từ Hướng Đông vội vã đuổi theo, chẳng hiểu mô tê gì cả, nói: "Đi cái gì mà đi, tôi chuẩn bị rảo qua đó cơ mà."
Hạ Thời lạnh lùng liếc bạn thân một cái: "Bơn bớt chút đi, muốn chơi thì quay về Bắc Kinh mà chơi. Con gái nông thôn cậu không nên nghĩ tới thì hơn, lỡ như dây vào, cậu phải cưới người ta nữa đấy. Đến lúc đó có muốn về thành cũng chưa chắc được."
Từ Hướng Đông có chút xấu hổ. Nếu mình cưới một cô gái nông thôn thật, chắc mẹ mình đánh mình gãy chân.
Hai người cũng không quay lại mảnh rừng đào bên cạnh bãi suối, mà trở về nơi ở.
-
Thẩm Cương nói bắt cá để cải thiện bữa ăn không phải lừa Thẩm Dao. Hai chị em bận rộn dưới suối hơn một giờ, thật sự bắt được bốn con cá to chừng bàn tay, trong đó có một con là thành quả của Thẩm Dao.
Lần đầu tiên kiếm được đồ ăn dựa vào chính sức mình, cô cực kỳ xúc động, đến mức chẳng biết phải làm sao, sự uất ức trong mấy ngày qua tạm thời bị quăng ra sau đầu.
Hai chị em xách xô nhỏ và nông cụ trở lại rừng đào bên kia. Đội viên đã hái đào xong, giỏ nào chuẩn bị mang đi bán được chất gọn lên chiếc máy kéo mượn của thôn, các hộ trong đội đang xếp hàng để chia nhau số đào còn lại.
Nhác thấy Thẩm Dao, Thẩm Quốc Trung hồ hởi vẫy tay. Phát hiện trong xô của Thẩm Cương có mấy con cá, ông cười khen con trai một câu, sau đó bảo con trai đặt cá ở đây trước rồi chạy sang tặng Tống thanh niên trí thức ở bên kia bờ sông mấy quả đào.
Thời điểm đi qua con đê, phát hiện Thẩm Dao đang ở bên cạnh dòng suối cách đó không xa, Hạ Thời mới hiểu ý đồ của Từ Hướng Đông.
Anh cau mày liếc anh ta một cái. Từ Hướng Đông cười hì hì, móc từ trong túi ra hai điếu thuốc châm cho cả mình và Hạ Thời, nói: "Cô nàng này thật đặc biệt, thích người khác cũng thoải mái thể hiện không thèm che giấu, cố tình đôi mắt lại rất sạch sẽ ngây thơ, hồn nhiên đến độ làm người ta mù quáng."
"Chỉ đáng tiếc, người cô ấy thích lại là cậu. Cậu thật sự không có hứng thú phải không? Nếu vậy thì tôi theo đuổi đấy nhá."
Hạ Thời biết anh ta đang nhắc tới cái ngày thanh niên trí thức bọn họ vừa đến Thẩm gia thôn, Thẩm Dao nhìn anh mà đứng ngây ra như trời trồng. Hai ngày sau đó, anh xuất công ở đâu, gần như Thẩm Dao đều theo tới chỗ đó.
Ngây thơ hồn nhiên ấy à? Ha ha.
Từ Hướng Đông miệng thì hỏi, còn ánh mắt thì bay sang chỗ Thẩm Dao từ lâu rồi. Cô gái ấy đang cầm cái ki cũ nghiêng đầu quan sát em trai mò cá, cũng chưa xuống nước mà đứng trên bờ bắt chước làm theo.
Từ Hướng Đông thấy rất thú vị, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên nói: "Lạ thật, hôm nay cô ấy không tìm cậu, cũng chưa từng liếc mắt về phía chúng ta."
Hạ Thời nói thầm trong lòng, nếu như da mặt cô ta mỏng một chút, biết xấu hổ, thì phải tránh xa mình tám mét có hơn, không nhìn về phía này mới là phản ứng bình thường.
Anh lén lút đưa mắt nhìn bóng dáng thướt tha đó, tuy cách quá xa không nhìn thấy rõ dáng vẻ, chỉ có thể thấy một bên mặt cùng với động tác hơi nghiêng người, không hiểu sao anh cũng có thể nhìn ra biểu cảm hiếu kỳ của cô gái, có vẻ hoạt bát đến lạ.
Ha, cũng thật sự là hoạt bát quá đáng, còn nghiêng đầu thu hút ánh mắt của người khác nữa chứ.
Chẳng trách, hôm nay ngay cả Từ Hướng Đông chưa từng gặp cô ta trực tiếp bao giờ, cũng bị hấp dẫn đến mức nhìn chằm chằm.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao đáy lòng thấy buồn bực, Hà Thời vứt điếu thuốc xuống đất, di di mấy cái dập tắt, buông một tiếng: “Đi.”
Nói rồi xoay người bước về hướng ngược lại.
Từ Hướng Đông vội vã đuổi theo, chẳng hiểu mô tê gì cả, nói: "Đi cái gì mà đi, tôi chuẩn bị rảo qua đó cơ mà."
Hạ Thời lạnh lùng liếc bạn thân một cái: "Bơn bớt chút đi, muốn chơi thì quay về Bắc Kinh mà chơi. Con gái nông thôn cậu không nên nghĩ tới thì hơn, lỡ như dây vào, cậu phải cưới người ta nữa đấy. Đến lúc đó có muốn về thành cũng chưa chắc được."
Từ Hướng Đông có chút xấu hổ. Nếu mình cưới một cô gái nông thôn thật, chắc mẹ mình đánh mình gãy chân.
Hai người cũng không quay lại mảnh rừng đào bên cạnh bãi suối, mà trở về nơi ở.
-
Thẩm Cương nói bắt cá để cải thiện bữa ăn không phải lừa Thẩm Dao. Hai chị em bận rộn dưới suối hơn một giờ, thật sự bắt được bốn con cá to chừng bàn tay, trong đó có một con là thành quả của Thẩm Dao.
Lần đầu tiên kiếm được đồ ăn dựa vào chính sức mình, cô cực kỳ xúc động, đến mức chẳng biết phải làm sao, sự uất ức trong mấy ngày qua tạm thời bị quăng ra sau đầu.
Hai chị em xách xô nhỏ và nông cụ trở lại rừng đào bên kia. Đội viên đã hái đào xong, giỏ nào chuẩn bị mang đi bán được chất gọn lên chiếc máy kéo mượn của thôn, các hộ trong đội đang xếp hàng để chia nhau số đào còn lại.
Nhác thấy Thẩm Dao, Thẩm Quốc Trung hồ hởi vẫy tay. Phát hiện trong xô của Thẩm Cương có mấy con cá, ông cười khen con trai một câu, sau đó bảo con trai đặt cá ở đây trước rồi chạy sang tặng Tống thanh niên trí thức ở bên kia bờ sông mấy quả đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.