Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 4: Thu Hoạch Đào
Tố Nhiễm Phương Hoa
21/07/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Nông dân quanh năm suốt tháng muốn ăn chút trái cây không phải chuyện dễ, do đó thu hoạch đào cũng là một sự kiện khá lớn. Những cây đào trong đội bị đám đông vây kín chặt chẽ, từ lúc kết quả cho tới nay, đêm nào cũng có bốn năm người coi chừng mảnh rừng đào, chỉ sợ mấy thằng nhóc nghịch ngợm lén vặt trộm, hoặc người khác hái trộm.
Hai chị em vừa đến gần bãi suối, Thẩm Dao đã phát hiện nơi đây vừa ồn vừa nóng. Chắc hẳn lúc này già trẻ lớn bé trong đội đều tập trung hết ở đây. Ai nấy đều làm việc chăm chỉ, tranh thủ hái đào.
Đám trẻ con sáu bảy tuổi rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới chạy lui nhìn mớ đào căng mọng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Chợt thấy hai người Thẩm Dao và Thẩm Cương, mấy đứa nhóc lông tóc còn chưa mọc đủ gọi to: "Dao Dao, anh Cương Tử."
Chúng nghiễm nhiên xem Thẩm Dao là một người bạn to xác chơi cùng.
Từ Hướng Đông đang lười nhác dựa vào gốc cây đào, nghe có đứa trẻ gọi Dao Dao, nhìn theo hướng đó, tức thì bắt gặp Thẩm Dao ở phía xa mặc một bộ đồ trắng chấm bi tròn đang đi tới, hai mắt sáng lên.
Anh ta cong khuỷu tay huých vào người Hạ Thời, ý bảo Thẩm Dao ở bên kia: "Là cô gái đó, nhiều ngày rồi không thấy cô ấy đâu. Cậu nói xem núi sông miền nam chẳng lẽ thật sự dưỡng ra người đẹp? Tôi ở Bắc Kinh cũng chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh xắn như vậy, điện nước đầy đủ, còn có loại khí chất thuần khiết mộc mạc."
Ánh mắt Hạ Thời liếc về phía đám đông, cười xùy một tiếng. Thuần khiết mộc mạc?
Thẩm Cương đang ở độ tuổi thiếu niên mới lớn, đam mê khám phá hoạt động, không thể ở yên mãi một chỗ.
Cậu dẫn chị gái đi xem người trong đội hái đào, cũng chỉ thấy mới mẻ mấy phút, lại không được ăn miếng nào, nhìn mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng làm vài chuyện có ích.
Nghĩ rồi, cậu liền kéo Thẩm Dao đi đến bên cạnh bờ sông, mượn người gần nhất hai cái ki*, một cái xô, định xuống suối mò cá, nói là để cải thiện bữa ăn cho chị gái.
(*) dụng cụ giống cái ki hốt rác nhưng được đan bằng nan tre trúc, không có cán dài.
Thẩm Dao vô cùng hào hứng. Cô là tiểu nha đầu từ nhỏ được phụ mẫu huynh tỷ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Sáu ngày này chịu khổ, còn nhiều hơn số lần cô chịu khổ kể từ khi sinh ra đến giờ.
Tuy nhiên, lúc nhìn cái ki trong tay, Thẩm Dao rất hoài nghi, liệu dùng vật này có mò được cá hay không, cơ mà dù sao cô cũng thấy phấn khích lắm.
Thẩm Nhị cô nương từ trước đến nay chỉ biết cho cá nuôi trong hồ ăn, bắt cá để ăn vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Thế là hai chị em băng qua một đoạn bờ đê cao hơn hai thước để đi đến suối lớn.
Ở bên này, Từ Hướng Đông vẫn luôn chú ý tới Thẩm Dao, thấy vậy thì tròng mắt đảo loạn mấy lần, sau đó đi tìm Hạ Thời, rủ sang bên kia đê nghỉ ngơi một lát, làm điếu thuốc chơi.
Hạ Thời thì sao cũng được. Suy cho cùng, bọn họ xuống nông thôn tham gia sản xuất không cần dựa vào số công điểm ít ỏi kia để nuôi sống chính mình, cũng không phải muốn tới phía nam thể hiện để mở rộng tiền đồ. Chẳng qua là ở thủ đô ngây người lâu quá, cảm thấy người lớn trong nhà quản đông quản tây phiền phức, nên mới đi ra ngoài trốn tránh một khoảng thời gian.
Thanh niên trí thức làm việc không tích cực, người trong đội nhìn mãi đã thành thói quen. Dù sao công điểm đám thanh niên đó kiếm được có khi còn thấp hơn cả phụ nữ trẻ con. Không cần chia nhiều hoa hồng và khẩu phần lương thực cho bọn họ, thôn dân lại càng mừng, cho nên rất ăn ý làm như không thấy.
Nông dân quanh năm suốt tháng muốn ăn chút trái cây không phải chuyện dễ, do đó thu hoạch đào cũng là một sự kiện khá lớn. Những cây đào trong đội bị đám đông vây kín chặt chẽ, từ lúc kết quả cho tới nay, đêm nào cũng có bốn năm người coi chừng mảnh rừng đào, chỉ sợ mấy thằng nhóc nghịch ngợm lén vặt trộm, hoặc người khác hái trộm.
Hai chị em vừa đến gần bãi suối, Thẩm Dao đã phát hiện nơi đây vừa ồn vừa nóng. Chắc hẳn lúc này già trẻ lớn bé trong đội đều tập trung hết ở đây. Ai nấy đều làm việc chăm chỉ, tranh thủ hái đào.
Đám trẻ con sáu bảy tuổi rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới chạy lui nhìn mớ đào căng mọng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Chợt thấy hai người Thẩm Dao và Thẩm Cương, mấy đứa nhóc lông tóc còn chưa mọc đủ gọi to: "Dao Dao, anh Cương Tử."
Chúng nghiễm nhiên xem Thẩm Dao là một người bạn to xác chơi cùng.
Từ Hướng Đông đang lười nhác dựa vào gốc cây đào, nghe có đứa trẻ gọi Dao Dao, nhìn theo hướng đó, tức thì bắt gặp Thẩm Dao ở phía xa mặc một bộ đồ trắng chấm bi tròn đang đi tới, hai mắt sáng lên.
Anh ta cong khuỷu tay huých vào người Hạ Thời, ý bảo Thẩm Dao ở bên kia: "Là cô gái đó, nhiều ngày rồi không thấy cô ấy đâu. Cậu nói xem núi sông miền nam chẳng lẽ thật sự dưỡng ra người đẹp? Tôi ở Bắc Kinh cũng chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh xắn như vậy, điện nước đầy đủ, còn có loại khí chất thuần khiết mộc mạc."
Ánh mắt Hạ Thời liếc về phía đám đông, cười xùy một tiếng. Thuần khiết mộc mạc?
Thẩm Cương đang ở độ tuổi thiếu niên mới lớn, đam mê khám phá hoạt động, không thể ở yên mãi một chỗ.
Cậu dẫn chị gái đi xem người trong đội hái đào, cũng chỉ thấy mới mẻ mấy phút, lại không được ăn miếng nào, nhìn mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng làm vài chuyện có ích.
Nghĩ rồi, cậu liền kéo Thẩm Dao đi đến bên cạnh bờ sông, mượn người gần nhất hai cái ki*, một cái xô, định xuống suối mò cá, nói là để cải thiện bữa ăn cho chị gái.
(*) dụng cụ giống cái ki hốt rác nhưng được đan bằng nan tre trúc, không có cán dài.
Thẩm Dao vô cùng hào hứng. Cô là tiểu nha đầu từ nhỏ được phụ mẫu huynh tỷ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Sáu ngày này chịu khổ, còn nhiều hơn số lần cô chịu khổ kể từ khi sinh ra đến giờ.
Tuy nhiên, lúc nhìn cái ki trong tay, Thẩm Dao rất hoài nghi, liệu dùng vật này có mò được cá hay không, cơ mà dù sao cô cũng thấy phấn khích lắm.
Thẩm Nhị cô nương từ trước đến nay chỉ biết cho cá nuôi trong hồ ăn, bắt cá để ăn vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Thế là hai chị em băng qua một đoạn bờ đê cao hơn hai thước để đi đến suối lớn.
Ở bên này, Từ Hướng Đông vẫn luôn chú ý tới Thẩm Dao, thấy vậy thì tròng mắt đảo loạn mấy lần, sau đó đi tìm Hạ Thời, rủ sang bên kia đê nghỉ ngơi một lát, làm điếu thuốc chơi.
Hạ Thời thì sao cũng được. Suy cho cùng, bọn họ xuống nông thôn tham gia sản xuất không cần dựa vào số công điểm ít ỏi kia để nuôi sống chính mình, cũng không phải muốn tới phía nam thể hiện để mở rộng tiền đồ. Chẳng qua là ở thủ đô ngây người lâu quá, cảm thấy người lớn trong nhà quản đông quản tây phiền phức, nên mới đi ra ngoài trốn tránh một khoảng thời gian.
Thanh niên trí thức làm việc không tích cực, người trong đội nhìn mãi đã thành thói quen. Dù sao công điểm đám thanh niên đó kiếm được có khi còn thấp hơn cả phụ nữ trẻ con. Không cần chia nhiều hoa hồng và khẩu phần lương thực cho bọn họ, thôn dân lại càng mừng, cho nên rất ăn ý làm như không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.