Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 31: Suy Tính
Tố Nhiễm Phương Hoa
29/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Thẩm Quốc Trung hỏi bà: “Bà nỡ để con gái ngày ngày ra đồng làm việc giống tôi hả? Từ nhỏ đến lớn Dao Dao chưa làm việc bao giờ, sao con bé chịu nổi? Hôm trước mới chỉ xách cái giỏ cỏ heo từ trên núi về thôi mà tay đã nổi bọng nước rồi, lúc đấy bà chẳng đau lòng chết đi sống lại còn gì.”
Vương Vân Chi bình tĩnh lại, Thẩm Dao cũng kéo tay bà nói sáng nay vác dụng cụ bắt cá bả vai vẫn còn đau.
Lúc nên làm nũng cô hoàn toàn không do dự. Huynh muội trong phủ cô có đại tỷ vào cung làm Thục phi, sinh hạ một hoàng tử, đại ca thì thành danh từ thời niên thiếu, ra chiến trường lập công, còn cô thì ngoại trừ đẹp ra chẳng có bản lĩnh gì hết. Hơn nữa cô là người được yêu chiều nhất trong nhà, đại ca đại tỷ cũng cưng cô hết mực, điều đó ảnh hưởng rất nhiều tới tính cách của cô. Cô đã muốn lấy lòng người nào thì sẽ làm nũng đến nỗi đối phương khó mà không thuận theo.
Thẩm Dao hoàn toàn không có suy nghĩ giúp người trong nhà kiếm công điểm, muốn sống tốt hơn thì phải tìm đường ra khác. Cô cũng tự hiểu mình không giỏi mấy chuyện đồng áng vườn tược, không cần làm khó bản thân làm gì.
Vương Vân Chi đương nhiên không nỡ, mười mấy năm nay yêu chiều con gái đã trở thành thói quen khắc vào máu thịt của bà, bà nói: “Thế, thế vẫn phải để con bé gánh cái danh “ngốc” à? Sau này biết lấy chồng thế nào?”
Thẩm Dao nghe đến lấy chồng không khỏi nhớ đến mẫu thân, trước khi cô gặp chuyện không may mẫu thân đã chuẩn bị xong một danh sách dài để chọn người nói chuyện hôn sự. Trong đó có đầy đủ thông tin từ thế lực gia tộc đến năng lực cá nhân, tính cách thế nào, phẩm hạnh ra sao, ra ngoài có từng vào lầu xanh không, trong phòng đã có ai chưa, từ đầu đến chân đều được tìm hiểu cặn kẽ.
Không biết giờ này chiến sự biên cương ra sao, phụ thân và đại ca có về kinh hay không, tình hình của chính cô thế nào, đã chết hay Thẩm Dao ở thế giới này đang sống thay cô.
Trong lúc cô ngẩn ngơ, Thẩm Quốc Trung phân tích cho Vương Vân Chi nghe: “Bây giờ bên trên đang đề ra chính sách kết hôn muộn, sinh con muộn. Chúng ta có thể để Dao Dao ở nhà mấy năm học với Thẩm Cương trước, tạm thời đừng nói gì với bên ngoài, đến Viện thanh niên trí thức học thì cứ coi như con bé ngồi chơi chơi. Bà nghĩ xem nếu chúng ta gả con gái đi rồi, có muốn chiều chuộng cũng không được đâu. Trên đời này có bao nhiêu mẹ chồng thương con dâu chứ, cho nên trước khi gả có thể sống thoải mái thì cứ sống. Vả lại chúng ta cũng phải chọn người tốt mà gả, không thể để con gái chịu khổ.”
Trong lòng ông đang suy tính, nếu Dao Dao khỏi hẳn thì ông sẽ dạy thêm chữ cho con bé, tốt hơn nữa thì có thể đưa con bé vào nhà xưởng, làm công nhân mạnh hơn trồng trọt ở nông thôn nhiều. Với nhan sắc của Dao Dao, cỡ mà tìm được tấm chồng công nhân thì còn gì bằng.
Thế là Thẩm Dao mới học được có hai chữ mà Thẩm Quốc Trung đã tính tới chuyện vài năm sau thay cô.
Thẩm Quốc Trung hỏi bà: “Bà nỡ để con gái ngày ngày ra đồng làm việc giống tôi hả? Từ nhỏ đến lớn Dao Dao chưa làm việc bao giờ, sao con bé chịu nổi? Hôm trước mới chỉ xách cái giỏ cỏ heo từ trên núi về thôi mà tay đã nổi bọng nước rồi, lúc đấy bà chẳng đau lòng chết đi sống lại còn gì.”
Vương Vân Chi bình tĩnh lại, Thẩm Dao cũng kéo tay bà nói sáng nay vác dụng cụ bắt cá bả vai vẫn còn đau.
Lúc nên làm nũng cô hoàn toàn không do dự. Huynh muội trong phủ cô có đại tỷ vào cung làm Thục phi, sinh hạ một hoàng tử, đại ca thì thành danh từ thời niên thiếu, ra chiến trường lập công, còn cô thì ngoại trừ đẹp ra chẳng có bản lĩnh gì hết. Hơn nữa cô là người được yêu chiều nhất trong nhà, đại ca đại tỷ cũng cưng cô hết mực, điều đó ảnh hưởng rất nhiều tới tính cách của cô. Cô đã muốn lấy lòng người nào thì sẽ làm nũng đến nỗi đối phương khó mà không thuận theo.
Thẩm Dao hoàn toàn không có suy nghĩ giúp người trong nhà kiếm công điểm, muốn sống tốt hơn thì phải tìm đường ra khác. Cô cũng tự hiểu mình không giỏi mấy chuyện đồng áng vườn tược, không cần làm khó bản thân làm gì.
Vương Vân Chi đương nhiên không nỡ, mười mấy năm nay yêu chiều con gái đã trở thành thói quen khắc vào máu thịt của bà, bà nói: “Thế, thế vẫn phải để con bé gánh cái danh “ngốc” à? Sau này biết lấy chồng thế nào?”
Thẩm Dao nghe đến lấy chồng không khỏi nhớ đến mẫu thân, trước khi cô gặp chuyện không may mẫu thân đã chuẩn bị xong một danh sách dài để chọn người nói chuyện hôn sự. Trong đó có đầy đủ thông tin từ thế lực gia tộc đến năng lực cá nhân, tính cách thế nào, phẩm hạnh ra sao, ra ngoài có từng vào lầu xanh không, trong phòng đã có ai chưa, từ đầu đến chân đều được tìm hiểu cặn kẽ.
Không biết giờ này chiến sự biên cương ra sao, phụ thân và đại ca có về kinh hay không, tình hình của chính cô thế nào, đã chết hay Thẩm Dao ở thế giới này đang sống thay cô.
Trong lúc cô ngẩn ngơ, Thẩm Quốc Trung phân tích cho Vương Vân Chi nghe: “Bây giờ bên trên đang đề ra chính sách kết hôn muộn, sinh con muộn. Chúng ta có thể để Dao Dao ở nhà mấy năm học với Thẩm Cương trước, tạm thời đừng nói gì với bên ngoài, đến Viện thanh niên trí thức học thì cứ coi như con bé ngồi chơi chơi. Bà nghĩ xem nếu chúng ta gả con gái đi rồi, có muốn chiều chuộng cũng không được đâu. Trên đời này có bao nhiêu mẹ chồng thương con dâu chứ, cho nên trước khi gả có thể sống thoải mái thì cứ sống. Vả lại chúng ta cũng phải chọn người tốt mà gả, không thể để con gái chịu khổ.”
Trong lòng ông đang suy tính, nếu Dao Dao khỏi hẳn thì ông sẽ dạy thêm chữ cho con bé, tốt hơn nữa thì có thể đưa con bé vào nhà xưởng, làm công nhân mạnh hơn trồng trọt ở nông thôn nhiều. Với nhan sắc của Dao Dao, cỡ mà tìm được tấm chồng công nhân thì còn gì bằng.
Thế là Thẩm Dao mới học được có hai chữ mà Thẩm Quốc Trung đã tính tới chuyện vài năm sau thay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.