Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 32: Ngày Nào Cũng Ăn
Tố Nhiễm Phương Hoa
29/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Bữa trưa này có cơm độn khoai lang và rau xào gần như không dùng một giọt dầu hay mỡ như thường lệ. Thẩm Quốc Trung nhìn con gái ăn như gắp từng hạt cơm, cười nói: “Tối nay ăn ốc, chắc chắn là rất ngon, tí nữa ba ra sông xem có bắt được con ba ba nào không để ngày mai mẹ nấu cho con ăn.”
Thẩm Cương nghe thế hai mắt sáng lên, xin được đi theo.
Thẩm Quốc Trung có tài bắt ba ba bằng tay không, đến bờ suối quan sát dấu móng chân, phân và nước tiểu ba ba để lại là có thể tìm được nơi ở của nó.
Nhờ ký ức của nguyên chủ Thẩm Dao biết ba ba có hình dáng thế nào và mùi vị ra sao, đúng là ăn rất ngon nên cũng bắt đầu mong chờ.
Bữa cơm này ngoài Thẩm Dao thấy ăn như nhai sáp thì mọi người trong nhà đều rất đỗi vui mừng vì cô hết ngốc, tâm trạng tốt nên rau có nhạt toẹt cũng thấy ngon.
Ăn cơm xong, lúc nghỉ ngơi Thẩm Quốc Trung lén nói với Vương Vân Chi: “Ngày nào cũng ăn không dầu mỡ thì không ổn lắm, hơn nữa tôi thấy Dao Dao không thích ăn cơm độn khoai. Dù sao một thời gian nữa là được phân lương rồi, mấy ngày tới bà nấu cơm đừng độn khoai vào cho con bé ăn. Chờ đợt gặt gấp này qua tôi sẽ ra ngoài một chuyến.”
Vương Vân Chi biết ông nói ra ngoài là đi đâu, trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng nghĩ tới hai đứa con bà vẫn gật đầu, nhắc Thẩm Quốc Trung cẩn thận.
Đây không phải lần đầu Thẩm Quốc Trung đi, tuy ông là đội trưởng đội sản xuất nhưng vì trong nhà chỉ có hai vợ chồng kiếm được công điểm nên cuộc sống rất khó khăn. Ông to gan, đến kỳ nông nhàn sẽ cùng với thủ kho trong đội là Lý Lễ Dũng lén nhảy lên xe lửa chuyển hàng đến tỉnh lân cận kiếm ít mì rồi đem đi bán ở chợ đen.
Chạng vạng xuống công, Vương Vân Chi ở nhà làm cơm tối, Thẩm Quốc Trung và Thẩm Cương thì ra suối.
Thẩm Cương là thèm ngón nghề bắt ba ba của ba mình từ lâu, dọc đường đi đều hỏi cách bắt ba ba. Hai cha con lòng vòng bên bờ suối hơn nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Quốc Trung bắt được một con.
Ông cầm ba ba về nhà, Thẩm Cương tiện thể bơi một vòng dưới suối, tắm rửa sạch sẽ rồi mới về.
Tối nay có ốc nên Vương Vân Chi để dành ba ba ngày mai ăn, hồi chiều bà đã cắt đáy ốc, lúc xào còn cho thêm ít dầu và lá bạc hà hái được bên ngoài, mùi thơm ngào ngạt.
Thẩm Cương ngửi thấy thèm chảy nước miếng, nói với Thẩm Dao: “Chị, trước đây ông chúng ta nói ốc là tốt nhất, một con có thể ăn được ba miếng cơm. Liếm vỏ một cái được một miếng cơm, ăn thịt ốc được thêm miếng nữa, hút nước trong vỏ cũng được một miếng cơm, phải nói là tuyệt cú mèo.”
Thật ra đây là lần đầu tiên Thẩm Dao ăn ốc, cô nhìn Thẩm Cương rồi làm theo, hút ốc, nhưng ốc này rất khó hút, không hút được thịt ốc, cô hơi ngơ ngác, thế là làm như trong trí nhớ, dùng đũa đẩy thịt rồi hút một cái là ra.
Thịt ốc, nước ốc đúng là rất ngon, sống hơn mười ngày khổ cực làm Thẩm Dao cảm nhận được niềm hạnh phúc trong bữa ăn này.
Cô nhìn Vương Vân Chi bằng đôi mắt trong veo: “Mẹ, ngày mai con cũng muốn ăn, ngày nào cũng ăn!”
Bữa trưa này có cơm độn khoai lang và rau xào gần như không dùng một giọt dầu hay mỡ như thường lệ. Thẩm Quốc Trung nhìn con gái ăn như gắp từng hạt cơm, cười nói: “Tối nay ăn ốc, chắc chắn là rất ngon, tí nữa ba ra sông xem có bắt được con ba ba nào không để ngày mai mẹ nấu cho con ăn.”
Thẩm Cương nghe thế hai mắt sáng lên, xin được đi theo.
Thẩm Quốc Trung có tài bắt ba ba bằng tay không, đến bờ suối quan sát dấu móng chân, phân và nước tiểu ba ba để lại là có thể tìm được nơi ở của nó.
Nhờ ký ức của nguyên chủ Thẩm Dao biết ba ba có hình dáng thế nào và mùi vị ra sao, đúng là ăn rất ngon nên cũng bắt đầu mong chờ.
Bữa cơm này ngoài Thẩm Dao thấy ăn như nhai sáp thì mọi người trong nhà đều rất đỗi vui mừng vì cô hết ngốc, tâm trạng tốt nên rau có nhạt toẹt cũng thấy ngon.
Ăn cơm xong, lúc nghỉ ngơi Thẩm Quốc Trung lén nói với Vương Vân Chi: “Ngày nào cũng ăn không dầu mỡ thì không ổn lắm, hơn nữa tôi thấy Dao Dao không thích ăn cơm độn khoai. Dù sao một thời gian nữa là được phân lương rồi, mấy ngày tới bà nấu cơm đừng độn khoai vào cho con bé ăn. Chờ đợt gặt gấp này qua tôi sẽ ra ngoài một chuyến.”
Vương Vân Chi biết ông nói ra ngoài là đi đâu, trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng nghĩ tới hai đứa con bà vẫn gật đầu, nhắc Thẩm Quốc Trung cẩn thận.
Đây không phải lần đầu Thẩm Quốc Trung đi, tuy ông là đội trưởng đội sản xuất nhưng vì trong nhà chỉ có hai vợ chồng kiếm được công điểm nên cuộc sống rất khó khăn. Ông to gan, đến kỳ nông nhàn sẽ cùng với thủ kho trong đội là Lý Lễ Dũng lén nhảy lên xe lửa chuyển hàng đến tỉnh lân cận kiếm ít mì rồi đem đi bán ở chợ đen.
Chạng vạng xuống công, Vương Vân Chi ở nhà làm cơm tối, Thẩm Quốc Trung và Thẩm Cương thì ra suối.
Thẩm Cương là thèm ngón nghề bắt ba ba của ba mình từ lâu, dọc đường đi đều hỏi cách bắt ba ba. Hai cha con lòng vòng bên bờ suối hơn nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Quốc Trung bắt được một con.
Ông cầm ba ba về nhà, Thẩm Cương tiện thể bơi một vòng dưới suối, tắm rửa sạch sẽ rồi mới về.
Tối nay có ốc nên Vương Vân Chi để dành ba ba ngày mai ăn, hồi chiều bà đã cắt đáy ốc, lúc xào còn cho thêm ít dầu và lá bạc hà hái được bên ngoài, mùi thơm ngào ngạt.
Thẩm Cương ngửi thấy thèm chảy nước miếng, nói với Thẩm Dao: “Chị, trước đây ông chúng ta nói ốc là tốt nhất, một con có thể ăn được ba miếng cơm. Liếm vỏ một cái được một miếng cơm, ăn thịt ốc được thêm miếng nữa, hút nước trong vỏ cũng được một miếng cơm, phải nói là tuyệt cú mèo.”
Thật ra đây là lần đầu tiên Thẩm Dao ăn ốc, cô nhìn Thẩm Cương rồi làm theo, hút ốc, nhưng ốc này rất khó hút, không hút được thịt ốc, cô hơi ngơ ngác, thế là làm như trong trí nhớ, dùng đũa đẩy thịt rồi hút một cái là ra.
Thịt ốc, nước ốc đúng là rất ngon, sống hơn mười ngày khổ cực làm Thẩm Dao cảm nhận được niềm hạnh phúc trong bữa ăn này.
Cô nhìn Vương Vân Chi bằng đôi mắt trong veo: “Mẹ, ngày mai con cũng muốn ăn, ngày nào cũng ăn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.