Chương 109: Chuyện Linh Dị Ở Ngoại Ô
Phật Tiền Tiến Hoa
11/11/2022
- Ông chủ, tình huống hiện tại có chút phức tạp, tên Dương Gian biết một số tin tức, hắn đã đưa ra điều kiện giao dịch là cách thức khống chế lệ quỷ thứ hai, cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ...mà hắn cũng chắc chắn rằng chúng ta có cách. Nếu hôm nay không giao dịch thành công, chỉ sợ mấy người chúng tôi rất khó để rời khỏi đây.
Tôn Lệ Hồng cảm thấy ở phía sau cô đang có mấy ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm khiến cho cô phải rùng mình. Mặc dù hiện tại là mùa hè, nhưng lại khiến cô cảm thấy ớn lạnh, dựng tóc gáy. Tựa hồ đám người này muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Được rồi, tôi đã hiểu rồi.
- Như thế tôi phải làm gì tiếp theo vậy?
Tôn Lệ Hồng vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa gật gật đầu, không ai biết cuộc điện thoại này trò chuyện cái gì. Một lúc sau, cô mới cất điện thoại đi và quay vào chỗ ngồi. Tôn Lệ Hồng ngồi xuống và nói:
- Thật sự xin lỗi, làm phiền Dương tiên sinh phải chờ lâu.
Dương Gian đang lau sạch máu trên cây gậy, sau đó vuốt vuốt cây súng lục, cười nói:
- Không cần phải ngại, không biết bên phía các cô bàn bạc thế nào rồi?
Tôn Lệ Hồng nói:
- Cách khống chế con lệ quỷ thứ hai... Vô cùng phức tạp. Hơn nữa nếu liều lĩnh khống chế thì tỷ lệ tử vong sẽ là 90%.
Dương Gian vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô:
- Không phải là đã có người thành công hay sao?
Tôn Lệ Hồng nói:
- Đúng là có chuyện nhưng có lẽ đó là trường hợp đặc biệt, chuyện ngoài ý muốn, hẳn là Dương tiên sinh cũng biết, không phải người nào đều có may mắn như thế.
- Tôi biết, cho nên tôi đoán cái mà tôi không biết chính là một yếu tố quan trọng nào đó trong phương pháp này.
Tôn Lệ Hồng lại nói:
- Ông chủ chúng tôi đã đồng ý điều kiện của ngài, cũng đồng ý mua bán thứ này, nhưng mà thẻ đánh bạc của ngài không đủ.
- Ý của cô là tôi phải bắt một con quỷ nữa để trao đổi với các cô? Nếu như thế thì tôi tình nguyện bỏ 100 triệu.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không, ý của ông chủ tôi là ngài phải thay mặt công ty chúng tôi giải quyết một chuyện linh dị, đương nhiên, không kể là ai,chỉ cần giải quyết được chuyện linh dị này và bắt được con quỷ đó thì đều có thể nắm được phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai. Thế nhưng, tỷ lệ thành công không phải 100%, cho nên có khả năng cao sẽ thất bại. Đây là toàn bộ thông tin về chuyện linh dị đó và danh thiếp của công ty chúng tôi. Khi nào ngài hoàn thành xong chuyện này cứ liện hệ với tôi. Như vậy cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta xin phép được tạm dừng ở đây, chúng tôi xin phép đi trước.
Không chờ cho cô đứng lên, Dương Gian đã lập tức nói:
- Chờ một chút.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Hả? Ngài có ý kiến gì hay sao?
Dương Gian nói:
- Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, nếu trong lời của cô có chút nào gian dối trong đó hoặc là trong chuyện này có cái gì đó ẩn khuất...thì mấy người các cô đều sẽ phải chết. Đương nhiên, nếu có gì giấu diếm thì hiện tại có thể nói ra, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra mà bỏ qua cho các cô, một khi các cô bước ra khỏi đây thì phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả.
Tôn Lệ Hồng có chút khẩn trương nói:
- Ngài..ngài cứ yên tâm, không có gì gian dối hết.
Dương Gian nói:
- Thế thì tốt, nếu có, tôi sẽ tìm hiểu nguyên nhân sau đó giết sạch cả nhà cô. Hiện tại tôi đã nói xong, cô cứ tự nhiên đi.
- Vậy, chúng tôi xin phép đi trước.
Dường như bị khinh hãi quá nên Tôn Lệ Hồng vội vàng bỏ chạy cùng đám đồng nghiệp. Dương Gian đột nhiên hỏi Nghiêm Lực:
- Sau này anh có thể tìm được bọn họ không?
Nghiêm Lực gật đầu nói:
- Đương nhiên.
- Nếu vậy thì tốt, có một số việc chúng ta phải đề phòng, không thể không chuẩn bị.
Dương Gian tiếp tục xem tư liệu, hắn chỉ tùy ý lật xem một chút. Ngoại trừ nói rõ địa điểm là ở một ngôi làng nằm ở ngoại ô thành phố Đại Xương ra, không hề có thông tin gì nữa.
Nghiêm Lực nói:
- Thật sự cậu định đi giải quyết chuyện linh dị hay sao? Tình trạng hiện tại của chúng ta không tốt lắm, nếu không cẩn thẩn là có đi mà không có về.
Dương Gian nói:
- Tôi hiểu, thậm chí tôi đoán đây có thể là âm mưu của công ty Tôn Lệ Hồng. Thế nhưng...
Nói đến đây hắn lại nhìn về đám người xung quanh.
- Lời của cô gái kia chắc mấy người cũng đã nghe rõ rồi phải không, nếu muốn sống tiếp thì phải đi giải quyết chuyện linh dị này. Bắt con quỷ kia, có muốn tham gia đội của tôi hay không?
Vương Tiểu Cường khiêu khích nói:
- Sao vậy, cậu sợ sao? Không phải lúc trước cậu rất lợi hại mà?
Dương Gian nói:
- Đừng nói như thế chứ, tôi vẫn còn nhỏ, ra ngoài mà không có người lớn ở bên cạnh thì tôi cảm giác không an toàn. Tư liệu tôi sẽ để đây, qua ba ngày tôi sẽ đến đó vào buổi sáng, trong mấy người ai thích thì đến, không thì thôi tôi không có ép.
- Có điều chỉ có một cơ hội để sống sót, nếu bỏ qua cơ hội này chỉ còn cách chờ chết. Hơn nữa cách sống sót cũng không phải không thể chia sẻ, nếu có người thành công thì sẽ chia sẻ cho người khác nhưng với điều kiện phải ra sức xử lý vụ này.
Hắn cần một vài ngươi tham dự vào để chia sẻ nguy hiểm. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện linh dị này không tầm thường chút nào.
Bởi vì hắn có quỷ vực, không sợ người khác sẽ đoạt mối làm ăn của hắn. Ở siêu thị, hắn có thể cướp cái hộp trong tay Nghiêm Lực thì trong vụ này cũng vậy. Nói theo cách khác, đám người tham gia vào chuyện này sẽ là đám công nhân đi làm thuê cho hắn.
- Coi như chuyến đi hôm nay không đến mức phải ra về tay trắng, đã nói nhiều như vậy tôi cũng không có tiếp tục quấy rầy các vị nữa, ba ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Dương Gian đứng lên, không nói nhiều, lập tức bỏ đi. Nghiêm Lực cùng đi theo hắn, chỉ để lại đám người của câu lạc bộ.
Nhưng hiện tại bọn chúng cũng không có quan tâm đến Dương Gian nữa mà là phần tư liệu nằm trên bàn.
Đó là... Hi vọng sống sót của bọn chúng.
Tiếp đó bọn chúng cần phải lựa chọn giữa phương pháp kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ hay là ở chỗ này ngồi ăn chờ chết?
Xe dừng lại trước cổng của một tiểu khu. Nghiêm Lực vừa xuống xe đã nghiêm túc nhắc nhở hắn:
- Cậu muốn giải quyết chuyện linh dị giúp công ty kia thật à, tôi cảm thấy tính mạo hiểm của chuyện này rất lớn, có chút không xứng đáng. Hơn nữa sau khi chúng ta giúp bọn chúng giải quyết xong chuyện linh dị, chưa chắc chúng ta có lấy được cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ hay không nữa.
Dương Gian nhìn anh ta và nói:
- Ý anh là chúng ta nên bán cái hộp kia sau đó chia tiền.
Nghiêm Lực có chút xấu hổ:
- Đây chẳng phải là cách ổn thỏa nhất hay sao?
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ anh không muốn sống tiếp?
Nghiêm Lực ý định rút lui:
- Cứ coi như là chúng ta có thể tạm thời trì hoãn được thời gian khôi phục của lệ quỷ đi nữa, thế nhưng sau đó thì sao, không phải chúng ta vẫn phải chết hay sao? Ngay cả khi không chết do lệ quỷ khôi phục đi nữa thì cũng có thể chết do xử lý chuyện linh dị.
Tôn Lệ Hồng cảm thấy ở phía sau cô đang có mấy ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm khiến cho cô phải rùng mình. Mặc dù hiện tại là mùa hè, nhưng lại khiến cô cảm thấy ớn lạnh, dựng tóc gáy. Tựa hồ đám người này muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Được rồi, tôi đã hiểu rồi.
- Như thế tôi phải làm gì tiếp theo vậy?
Tôn Lệ Hồng vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa gật gật đầu, không ai biết cuộc điện thoại này trò chuyện cái gì. Một lúc sau, cô mới cất điện thoại đi và quay vào chỗ ngồi. Tôn Lệ Hồng ngồi xuống và nói:
- Thật sự xin lỗi, làm phiền Dương tiên sinh phải chờ lâu.
Dương Gian đang lau sạch máu trên cây gậy, sau đó vuốt vuốt cây súng lục, cười nói:
- Không cần phải ngại, không biết bên phía các cô bàn bạc thế nào rồi?
Tôn Lệ Hồng nói:
- Cách khống chế con lệ quỷ thứ hai... Vô cùng phức tạp. Hơn nữa nếu liều lĩnh khống chế thì tỷ lệ tử vong sẽ là 90%.
Dương Gian vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô:
- Không phải là đã có người thành công hay sao?
Tôn Lệ Hồng nói:
- Đúng là có chuyện nhưng có lẽ đó là trường hợp đặc biệt, chuyện ngoài ý muốn, hẳn là Dương tiên sinh cũng biết, không phải người nào đều có may mắn như thế.
- Tôi biết, cho nên tôi đoán cái mà tôi không biết chính là một yếu tố quan trọng nào đó trong phương pháp này.
Tôn Lệ Hồng lại nói:
- Ông chủ chúng tôi đã đồng ý điều kiện của ngài, cũng đồng ý mua bán thứ này, nhưng mà thẻ đánh bạc của ngài không đủ.
- Ý của cô là tôi phải bắt một con quỷ nữa để trao đổi với các cô? Nếu như thế thì tôi tình nguyện bỏ 100 triệu.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không, ý của ông chủ tôi là ngài phải thay mặt công ty chúng tôi giải quyết một chuyện linh dị, đương nhiên, không kể là ai,chỉ cần giải quyết được chuyện linh dị này và bắt được con quỷ đó thì đều có thể nắm được phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai. Thế nhưng, tỷ lệ thành công không phải 100%, cho nên có khả năng cao sẽ thất bại. Đây là toàn bộ thông tin về chuyện linh dị đó và danh thiếp của công ty chúng tôi. Khi nào ngài hoàn thành xong chuyện này cứ liện hệ với tôi. Như vậy cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta xin phép được tạm dừng ở đây, chúng tôi xin phép đi trước.
Không chờ cho cô đứng lên, Dương Gian đã lập tức nói:
- Chờ một chút.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Hả? Ngài có ý kiến gì hay sao?
Dương Gian nói:
- Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, nếu trong lời của cô có chút nào gian dối trong đó hoặc là trong chuyện này có cái gì đó ẩn khuất...thì mấy người các cô đều sẽ phải chết. Đương nhiên, nếu có gì giấu diếm thì hiện tại có thể nói ra, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra mà bỏ qua cho các cô, một khi các cô bước ra khỏi đây thì phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả.
Tôn Lệ Hồng có chút khẩn trương nói:
- Ngài..ngài cứ yên tâm, không có gì gian dối hết.
Dương Gian nói:
- Thế thì tốt, nếu có, tôi sẽ tìm hiểu nguyên nhân sau đó giết sạch cả nhà cô. Hiện tại tôi đã nói xong, cô cứ tự nhiên đi.
- Vậy, chúng tôi xin phép đi trước.
Dường như bị khinh hãi quá nên Tôn Lệ Hồng vội vàng bỏ chạy cùng đám đồng nghiệp. Dương Gian đột nhiên hỏi Nghiêm Lực:
- Sau này anh có thể tìm được bọn họ không?
Nghiêm Lực gật đầu nói:
- Đương nhiên.
- Nếu vậy thì tốt, có một số việc chúng ta phải đề phòng, không thể không chuẩn bị.
Dương Gian tiếp tục xem tư liệu, hắn chỉ tùy ý lật xem một chút. Ngoại trừ nói rõ địa điểm là ở một ngôi làng nằm ở ngoại ô thành phố Đại Xương ra, không hề có thông tin gì nữa.
Nghiêm Lực nói:
- Thật sự cậu định đi giải quyết chuyện linh dị hay sao? Tình trạng hiện tại của chúng ta không tốt lắm, nếu không cẩn thẩn là có đi mà không có về.
Dương Gian nói:
- Tôi hiểu, thậm chí tôi đoán đây có thể là âm mưu của công ty Tôn Lệ Hồng. Thế nhưng...
Nói đến đây hắn lại nhìn về đám người xung quanh.
- Lời của cô gái kia chắc mấy người cũng đã nghe rõ rồi phải không, nếu muốn sống tiếp thì phải đi giải quyết chuyện linh dị này. Bắt con quỷ kia, có muốn tham gia đội của tôi hay không?
Vương Tiểu Cường khiêu khích nói:
- Sao vậy, cậu sợ sao? Không phải lúc trước cậu rất lợi hại mà?
Dương Gian nói:
- Đừng nói như thế chứ, tôi vẫn còn nhỏ, ra ngoài mà không có người lớn ở bên cạnh thì tôi cảm giác không an toàn. Tư liệu tôi sẽ để đây, qua ba ngày tôi sẽ đến đó vào buổi sáng, trong mấy người ai thích thì đến, không thì thôi tôi không có ép.
- Có điều chỉ có một cơ hội để sống sót, nếu bỏ qua cơ hội này chỉ còn cách chờ chết. Hơn nữa cách sống sót cũng không phải không thể chia sẻ, nếu có người thành công thì sẽ chia sẻ cho người khác nhưng với điều kiện phải ra sức xử lý vụ này.
Hắn cần một vài ngươi tham dự vào để chia sẻ nguy hiểm. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện linh dị này không tầm thường chút nào.
Bởi vì hắn có quỷ vực, không sợ người khác sẽ đoạt mối làm ăn của hắn. Ở siêu thị, hắn có thể cướp cái hộp trong tay Nghiêm Lực thì trong vụ này cũng vậy. Nói theo cách khác, đám người tham gia vào chuyện này sẽ là đám công nhân đi làm thuê cho hắn.
- Coi như chuyến đi hôm nay không đến mức phải ra về tay trắng, đã nói nhiều như vậy tôi cũng không có tiếp tục quấy rầy các vị nữa, ba ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Dương Gian đứng lên, không nói nhiều, lập tức bỏ đi. Nghiêm Lực cùng đi theo hắn, chỉ để lại đám người của câu lạc bộ.
Nhưng hiện tại bọn chúng cũng không có quan tâm đến Dương Gian nữa mà là phần tư liệu nằm trên bàn.
Đó là... Hi vọng sống sót của bọn chúng.
Tiếp đó bọn chúng cần phải lựa chọn giữa phương pháp kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ hay là ở chỗ này ngồi ăn chờ chết?
Xe dừng lại trước cổng của một tiểu khu. Nghiêm Lực vừa xuống xe đã nghiêm túc nhắc nhở hắn:
- Cậu muốn giải quyết chuyện linh dị giúp công ty kia thật à, tôi cảm thấy tính mạo hiểm của chuyện này rất lớn, có chút không xứng đáng. Hơn nữa sau khi chúng ta giúp bọn chúng giải quyết xong chuyện linh dị, chưa chắc chúng ta có lấy được cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ hay không nữa.
Dương Gian nhìn anh ta và nói:
- Ý anh là chúng ta nên bán cái hộp kia sau đó chia tiền.
Nghiêm Lực có chút xấu hổ:
- Đây chẳng phải là cách ổn thỏa nhất hay sao?
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ anh không muốn sống tiếp?
Nghiêm Lực ý định rút lui:
- Cứ coi như là chúng ta có thể tạm thời trì hoãn được thời gian khôi phục của lệ quỷ đi nữa, thế nhưng sau đó thì sao, không phải chúng ta vẫn phải chết hay sao? Ngay cả khi không chết do lệ quỷ khôi phục đi nữa thì cũng có thể chết do xử lý chuyện linh dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.