Chương 108: Điều Kiện
Phật Tiền Tiến Hoa
11/11/2022
Dương Gian ném tấm danh thiếp bằng vàng lên người đối phương.
- Cách xử sự của anh không công bằng, không có năng lực làm việc, tôi đoán chắc cái câu lạc bộ này cũng mới mở không lâu. Vốn dĩ trước đó còn có hứng thú muốn đến xem sao, hiện tại đối với chỗ này đã hết hứng thú luôn rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, ánh mắt của đám người này quá thiển cận, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà quên đi việc cần làm, có thời gian rảnh ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm, bức ép người mới mà lại không dùng não để nghĩ cách sống sót, tự giải quyết nguy cơ của bản thân. Thế nên, dạng câu lạc bộ như thế này, sẽ không có thành tựu.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, lòng Dương Gian đã có ý định nghiêng về phía Cảnh sát Quốc tế hơn. Nếu phải đưa ra quyết định thì chắc chắn hắn sẽ chọn Cảnh sát Quốc tế. Nhưng với điều kiện...hắn phải giải quyết được chuyện lệ quỷ sống lại. Nếu không, một khi trở thành Cảnh sát Quốc tế, không ngừng làm nhiệm vụ thì hắn sẽ càng chết nhanh hơn.
Vương Tiểu Cường nhìn danh thiếp rơi trên mặt đất, nụ cười trên mặt hắn ta dần dần biến mất.
- Mục đích tôi thành lập câu lạc bộ là để tập hợp các ngự quỷ nhân tự do lại một chỗ, tạo thành một cộng đồng cùng phát triển, cùng lớn mạnh, có tiền thì cùng kiếm, có khó khăn cùng đối mặt, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Vỗpps dĩ ý định là như vậy, xin cậu đừng hiểu lầm về câu lạc bộ, đừng để hiểu lầm giữa các cá nhân làm ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ.
Dương Gian nói:
- Ý của anh là câu lạc bộ không cho phép có người nào nói xấu?
Vương Tiểu Cường chân thành nói:
- Câu lạc bộ của chúng tôi không bá đạo đến mức đó đâu.
- Đã không bá đạo thì mong ngài có thể nhường đường một chút nếu không phiền? Tôi còn muốn nói chuyện làm ăn.
Dương Gian chỉ chỉ đằng sau và nói.
Cái gì?
Vương Tiểu Cường quay đầu nhìn thì thấy Nghiêm Lực đang dẫn theo mấy người mặc âu phục, giống như người của bộ tài chính vậy.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu trắng, mặt tỏ ra rất nghiêm túc, trông rất già dặn, sau lưng còn có kế toán, tài vụ...
Nghiêm Lực đi đến, sau đó nói.
- Tôn tiểu thư, đây là Dương Gian, trong tay cậu ta đang nắm giữ thứ mà mấy người cần.
- Xin chào Dương tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi tên là Tôn Lệ Hồng, là người phụ trách lần mua bán này.
Người phụ nữ trung niên mở miệng nói, Dương Gian cũng tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
- Dương Gian.
Nghiêm Lực nhìn thấy thi thể của Diệp Tuấn đang vặn vẹo ở một bên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi một chút lập tức hỏi:
- Trong thời gian tôi rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Gian nói:
- Không có gì đâu, là do anh bạn Diệp Tuấn này uống say nên bị té, chắc ăn uống không được điều độ nên thân thể không tốt. Sau khi té thì thành bộ dạng như thế, tôi sợ quá không dám lại đỡ, sợ bị lừa.
Nghiêm Lực nói:
- Có đúng là bị ngã không vậy, đã gọi cấp cứu chưa?
Dương Gian nói:
- Chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là rách miếng da thôi, dán lại là được rồi, có lẽ không phải gọi xe cấp cứu đâu.
Nghiêm Lực thở phào một hơi:
- Như thế thì tôi yên tâm rồi.
- ....
Tôn Lệ Hồng ở một bên nhìn thấy cây súng lục nằm trên bàn cùng cây gậy dính đầy máu thịt, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống tự ngã.
Hơn nữa...mhư thế này mà vẫn chưa chết.
Quả nhiên toàn bộ ngự quỷ nhân đều là một đám ác quỷ, mới tiếp xúc với đám người này chỉ một phút thôi mà cô đã thấy rùng mình rồi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy chán ghét và hoảng sợ nhưng sắc mặt cô ta vẫn thản nhiên, không thay đổi chút nào.
Tôn Lệ Hồng vừa ngồi xuống lập tức bắt đầu nói chuyện mua bán với Dương Gian. Cô ta không hề dây dưa dù chỉ một phút, rất sảng khoái.
- Dựa theo phương án mua bán trước đó của chúng ta, chúng tôi sẽ trả 100 triệu, để mua lại thứ kia ở trong tay Dương tiên sinh... Đương nhiên chúng ta sẽ phải kiểm tra xem đồ vật bên trong có thật hay không đã.
- Đây là hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể bắt đầu giao dịch, đây là kế toán của công ty chúng tôi, trong vòng 10 phút cậu ta sẽ chuyển khoản 100 triệu đến cho ngài.
Dương Gian nhìn hợp đồng trên bàn, sau đó đẩy sang một bên và nói:
- Tôi không quen đọc hợp đồng lắm nhưng về giá cả thì không có vấn để gì, thứ đó tôi cũng có thể bán cho các cô nhưng với một điều kiện.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không biết điều kiện của Dương tiên sinh là gì vậy?
- Tôi muốn biết cách khống chế con quỷ thứ hai, cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
Con mắt Dương Gian khẽ híp lại:
- Công ty các cô dám bỏ ra số tiền lớn như vậy để thu mua thứ này, chắc chắn cũng có nghiên cứu về vấn đề này, vậy sẽ có cách để làm giảm tình trạng của những người như chúng tôi.
Hắn vừa nói xong thì đám người trong câu lạc bộ đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Dương Gian và Tôn Lệ Hồng. Cách không chế con lệ quỷ thứ hai và cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
“Như vậy cũng được sao?”
Mặc dù trong lòng còn có chút nghi ngờ nhưng ánh mắt của cả đám đều trở nên nóng bỏng. Nếu như có cách làm được như thế chẳng phải là bọn họ có thể kéo dài sinh mạng, tiếp tục sống sót hay sao.
Tôn Lệ Hồng khẽ cau mày:
- Cậu...lấy được tin tức này từ nơi đó hay sao, người bình thường không thể nào biết đến nó được.
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Tôi có con đường riêng của tôi, cô không cần phải để ý đến làm gì, tôi chỉ muốn hỏi cô, các cô có đáp ứng điều kiện của tôi hay không mà thôi. Nếu đáp ứng thì hôm nay chúng ta hợp tác vui vẻ.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Tôi chỉ đảm nhận việc mua bán thứ đó, chứ không có quyền quyết định điều kiện của cậu.
Dương Gian nói:
- Vậy thì cô gọi cho ông chủ của cô đi, hỏi những người có thể làm chủ được chuyện này. Thời gian mỗi người đều rất quý giá, mong cô đừng nên trì hoãn, nếu không tôi sẽ không vui. Mà tôi không vui thì cô cũng không vui nổi đâu.
Nói xong, hắn dùng ánh mắt màu đỏ, trông rất quỷ dị để nhìn cô. Sắc mặt Tôn Lệ Hồng hơi thay đổi, có chút ngưng trọng nói:
- Tôi...hiểu rồi, tôi xin phép ra ngoài một lát, mời cậu chờ một lát, nói xong cô lập tức đứng dậy.
- Dương tiên sinh, tạm thời không thể tiếp chuyện ngài được.
Dương Gian mỉm cười:
- Xin cứ tự nhiên.
Tôn Lệ Hồng dẫn đám người đi ra ngoài, sau đó cô bấm một dãy số, dường như đang gọi cho ai đó. Dương Gian không có ý định nghe lén, chỉ lẳng lặng ngồi đợi. Bất chợt, người đàn ông trung niên gọi là Trương Hàn có chút kích động đi đến gần hắn và hỏi:
- Cậu biết cách kéo dài thời gian lệ quỷ khôi phục hay sao vậy?
Dương Gian nhìn ông ta, nói:
- Tôi à? Không biết nhưng đám người kia biết, nếu ông muốn biết thì đi hỏi bọn họ là được. Nếu biết rồi thì tôi còn cần thực hiện khoản giao dịch này làm gì.
Hắn đưa mũi giáo chỉ vào đám người Tôn Lệ Hồng, có thể khiến cho đám người đó phải chịu đựng áp lực thì việc đàm phán của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Nếu bọn hắn cự tuyệt điều kiện của Dương Gian, điều này chả khác gì so với việc đoạn tuyệt hi vọng sống của đám ngự quỷ nhân ở đây mà cái này sẽ gây ra hậu quả gì thì không cần nói ra, bởi vì ai cũng biết.
Trương Hàn nhìn chằm chằm về phía đám người Tôn Lệ Hồng đang gọi điện thoại. Trong mắt ông ta mang theo vài phần dữ tợn.
- Cậu nói đúng, cậu không biết nhưng bọn họ nhất định sẽ biết.
- Cách xử sự của anh không công bằng, không có năng lực làm việc, tôi đoán chắc cái câu lạc bộ này cũng mới mở không lâu. Vốn dĩ trước đó còn có hứng thú muốn đến xem sao, hiện tại đối với chỗ này đã hết hứng thú luôn rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, ánh mắt của đám người này quá thiển cận, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà quên đi việc cần làm, có thời gian rảnh ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm, bức ép người mới mà lại không dùng não để nghĩ cách sống sót, tự giải quyết nguy cơ của bản thân. Thế nên, dạng câu lạc bộ như thế này, sẽ không có thành tựu.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, lòng Dương Gian đã có ý định nghiêng về phía Cảnh sát Quốc tế hơn. Nếu phải đưa ra quyết định thì chắc chắn hắn sẽ chọn Cảnh sát Quốc tế. Nhưng với điều kiện...hắn phải giải quyết được chuyện lệ quỷ sống lại. Nếu không, một khi trở thành Cảnh sát Quốc tế, không ngừng làm nhiệm vụ thì hắn sẽ càng chết nhanh hơn.
Vương Tiểu Cường nhìn danh thiếp rơi trên mặt đất, nụ cười trên mặt hắn ta dần dần biến mất.
- Mục đích tôi thành lập câu lạc bộ là để tập hợp các ngự quỷ nhân tự do lại một chỗ, tạo thành một cộng đồng cùng phát triển, cùng lớn mạnh, có tiền thì cùng kiếm, có khó khăn cùng đối mặt, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Vỗpps dĩ ý định là như vậy, xin cậu đừng hiểu lầm về câu lạc bộ, đừng để hiểu lầm giữa các cá nhân làm ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ.
Dương Gian nói:
- Ý của anh là câu lạc bộ không cho phép có người nào nói xấu?
Vương Tiểu Cường chân thành nói:
- Câu lạc bộ của chúng tôi không bá đạo đến mức đó đâu.
- Đã không bá đạo thì mong ngài có thể nhường đường một chút nếu không phiền? Tôi còn muốn nói chuyện làm ăn.
Dương Gian chỉ chỉ đằng sau và nói.
Cái gì?
Vương Tiểu Cường quay đầu nhìn thì thấy Nghiêm Lực đang dẫn theo mấy người mặc âu phục, giống như người của bộ tài chính vậy.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu trắng, mặt tỏ ra rất nghiêm túc, trông rất già dặn, sau lưng còn có kế toán, tài vụ...
Nghiêm Lực đi đến, sau đó nói.
- Tôn tiểu thư, đây là Dương Gian, trong tay cậu ta đang nắm giữ thứ mà mấy người cần.
- Xin chào Dương tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi tên là Tôn Lệ Hồng, là người phụ trách lần mua bán này.
Người phụ nữ trung niên mở miệng nói, Dương Gian cũng tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
- Dương Gian.
Nghiêm Lực nhìn thấy thi thể của Diệp Tuấn đang vặn vẹo ở một bên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi một chút lập tức hỏi:
- Trong thời gian tôi rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Gian nói:
- Không có gì đâu, là do anh bạn Diệp Tuấn này uống say nên bị té, chắc ăn uống không được điều độ nên thân thể không tốt. Sau khi té thì thành bộ dạng như thế, tôi sợ quá không dám lại đỡ, sợ bị lừa.
Nghiêm Lực nói:
- Có đúng là bị ngã không vậy, đã gọi cấp cứu chưa?
Dương Gian nói:
- Chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là rách miếng da thôi, dán lại là được rồi, có lẽ không phải gọi xe cấp cứu đâu.
Nghiêm Lực thở phào một hơi:
- Như thế thì tôi yên tâm rồi.
- ....
Tôn Lệ Hồng ở một bên nhìn thấy cây súng lục nằm trên bàn cùng cây gậy dính đầy máu thịt, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống tự ngã.
Hơn nữa...mhư thế này mà vẫn chưa chết.
Quả nhiên toàn bộ ngự quỷ nhân đều là một đám ác quỷ, mới tiếp xúc với đám người này chỉ một phút thôi mà cô đã thấy rùng mình rồi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy chán ghét và hoảng sợ nhưng sắc mặt cô ta vẫn thản nhiên, không thay đổi chút nào.
Tôn Lệ Hồng vừa ngồi xuống lập tức bắt đầu nói chuyện mua bán với Dương Gian. Cô ta không hề dây dưa dù chỉ một phút, rất sảng khoái.
- Dựa theo phương án mua bán trước đó của chúng ta, chúng tôi sẽ trả 100 triệu, để mua lại thứ kia ở trong tay Dương tiên sinh... Đương nhiên chúng ta sẽ phải kiểm tra xem đồ vật bên trong có thật hay không đã.
- Đây là hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể bắt đầu giao dịch, đây là kế toán của công ty chúng tôi, trong vòng 10 phút cậu ta sẽ chuyển khoản 100 triệu đến cho ngài.
Dương Gian nhìn hợp đồng trên bàn, sau đó đẩy sang một bên và nói:
- Tôi không quen đọc hợp đồng lắm nhưng về giá cả thì không có vấn để gì, thứ đó tôi cũng có thể bán cho các cô nhưng với một điều kiện.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Không biết điều kiện của Dương tiên sinh là gì vậy?
- Tôi muốn biết cách khống chế con quỷ thứ hai, cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
Con mắt Dương Gian khẽ híp lại:
- Công ty các cô dám bỏ ra số tiền lớn như vậy để thu mua thứ này, chắc chắn cũng có nghiên cứu về vấn đề này, vậy sẽ có cách để làm giảm tình trạng của những người như chúng tôi.
Hắn vừa nói xong thì đám người trong câu lạc bộ đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Dương Gian và Tôn Lệ Hồng. Cách không chế con lệ quỷ thứ hai và cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
“Như vậy cũng được sao?”
Mặc dù trong lòng còn có chút nghi ngờ nhưng ánh mắt của cả đám đều trở nên nóng bỏng. Nếu như có cách làm được như thế chẳng phải là bọn họ có thể kéo dài sinh mạng, tiếp tục sống sót hay sao.
Tôn Lệ Hồng khẽ cau mày:
- Cậu...lấy được tin tức này từ nơi đó hay sao, người bình thường không thể nào biết đến nó được.
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Tôi có con đường riêng của tôi, cô không cần phải để ý đến làm gì, tôi chỉ muốn hỏi cô, các cô có đáp ứng điều kiện của tôi hay không mà thôi. Nếu đáp ứng thì hôm nay chúng ta hợp tác vui vẻ.
Tôn Lệ Hồng nói:
- Tôi chỉ đảm nhận việc mua bán thứ đó, chứ không có quyền quyết định điều kiện của cậu.
Dương Gian nói:
- Vậy thì cô gọi cho ông chủ của cô đi, hỏi những người có thể làm chủ được chuyện này. Thời gian mỗi người đều rất quý giá, mong cô đừng nên trì hoãn, nếu không tôi sẽ không vui. Mà tôi không vui thì cô cũng không vui nổi đâu.
Nói xong, hắn dùng ánh mắt màu đỏ, trông rất quỷ dị để nhìn cô. Sắc mặt Tôn Lệ Hồng hơi thay đổi, có chút ngưng trọng nói:
- Tôi...hiểu rồi, tôi xin phép ra ngoài một lát, mời cậu chờ một lát, nói xong cô lập tức đứng dậy.
- Dương tiên sinh, tạm thời không thể tiếp chuyện ngài được.
Dương Gian mỉm cười:
- Xin cứ tự nhiên.
Tôn Lệ Hồng dẫn đám người đi ra ngoài, sau đó cô bấm một dãy số, dường như đang gọi cho ai đó. Dương Gian không có ý định nghe lén, chỉ lẳng lặng ngồi đợi. Bất chợt, người đàn ông trung niên gọi là Trương Hàn có chút kích động đi đến gần hắn và hỏi:
- Cậu biết cách kéo dài thời gian lệ quỷ khôi phục hay sao vậy?
Dương Gian nhìn ông ta, nói:
- Tôi à? Không biết nhưng đám người kia biết, nếu ông muốn biết thì đi hỏi bọn họ là được. Nếu biết rồi thì tôi còn cần thực hiện khoản giao dịch này làm gì.
Hắn đưa mũi giáo chỉ vào đám người Tôn Lệ Hồng, có thể khiến cho đám người đó phải chịu đựng áp lực thì việc đàm phán của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Nếu bọn hắn cự tuyệt điều kiện của Dương Gian, điều này chả khác gì so với việc đoạn tuyệt hi vọng sống của đám ngự quỷ nhân ở đây mà cái này sẽ gây ra hậu quả gì thì không cần nói ra, bởi vì ai cũng biết.
Trương Hàn nhìn chằm chằm về phía đám người Tôn Lệ Hồng đang gọi điện thoại. Trong mắt ông ta mang theo vài phần dữ tợn.
- Cậu nói đúng, cậu không biết nhưng bọn họ nhất định sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.