Khủng Bố Sống Lại

Chương 123: Cỗ Quan Tài Quỷ Dị

Phật Tiền Tiến Hoa

15/11/2022

Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh.

Vốn dĩ trong thôn không có nhiều người, cùng với việc hiện tại đã khuya rồi, mấy người già trong thôn đã ngủ từ lâu rồi nên đám người Dương Gian đi lại trong thôn mà cứ như lạc vào thế giới khác vậy. Không khí rất yên tĩnh lại có chút áp lực khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi nhưng ở cửa thôn lại có một căn nhà khác thường. Căn phòng này lại mở cửa, bên trong còn sáng đèn, ở giữa hành lang có một cỗ quan tài sơn màu đỏ, đặt chỉnh tề ở đó, phía trước quan tài còn có hai cây nến màu trắng sắp bị đốt cháy hết, ánh nến chập chờn, chiếu lên bức tường mấy cái bóng quái dị, chúng đung đưa trên vách tường làm không khí càng thêm âm u.

Trên cái bàn ở trước quan tài có đặt một tấm ảnh thờ của một người thanh niên, ở trong không gian tối tăm này khiến cho bức ảnh thờ giống như bị bịt lại bởi một làn khói màu đen, không thể nhìn rõ ràng dung mạo được, chỉ có thể thấy được hình dáng bên ngoài mà thôi, khung cảnh lộ ra một cỗ khí tức hết sức quỷ dị.

- Mấy người ở trông thôn sao lại không qua chứ? Dựa theo các đám tang bình thường thì ban đêm phải có người ở lại canh giữ linh cữu chứ.

Một đám người đi từ phía xa đến, bọn họ đứng ở trước của phòng, có thể thấy rõ ràng mọi thứ bên trong thông qua cửa chính. Trương Nhất Minh nghiêm túc nói:

- Tôi cảm thấy cái thôn này có gì đó rất kỳ lạ, buổi tối có một con quỷ tùy tiện đi dạo ở bên ngoài nhưng người dân ở trong thôn vẫn sinh hoạt bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra hết. Ban ngày tôi đã nghi nghi rồi, tôi cảm thấy chỗ này bình thường quá mức.

Trương Hàn gật đầu:

- Đúng thế, cái thôn này bình thường đến mức kỳ lạ.

Cũng bởi vì sự bình thường này đã lừa bọn họ, khiến cho bọn họ phải hoài nghi nơi này có quỷ thật sự không nhưng sau chuyện đêm nay, bọn họ cũng đã chứng minh được, trong thôn có quỷ thật sự mà người dân ở trong cái thôn này không hề bình thường. Bình thường, khi biết trong thôn có quỷ thì chắc chắn người dân trong thôn phải dọn đi, không thể nào tiếp tục sống lại ở đây, cho dù là đất tổ truyền đi nữa thì cũng sẽ chuyển đi hết. Diệp Tuấn đứng một bên lên tiếng:

- Trước tiên không cần phải quan tâm đến cái thôn này làm gì, chúng ta phải giải quyết chuyện trước mắt đã, nếu con quỷ kia ở trong này thì tốt, chỉ cần xử lý nó là có thể giải quyết được mọi chuyện.

Âu Dương Thiên trầm giọng nói:

- Không nên lạc quan quá, hiện tại đã có người chết rồi, hơn nữa còn là một vị ngự quỷ nhân, kế tiếp có thể là tôi chết hoặc cậu chết, ai mà biết được.



Trương Nhất Minh mở miệng nói:

- Đúng là không nên lạc quan, thế nhưng chúng ta cũng không thể đứng mãi ở đây, không làm cái gì hết, nếu đã quyết định từ trước thì chúng ta nên đi vào xem thử.

Trong lòng toàn bộ mọi người hơi run rẩy, không thể làm chủ được ánh mắt, tự giác nhìn vào cỗ quan tài đang nằm trên linh đường. Dương Gian không nói câu nào chỉ đi theo phía sau đám người. Những lúc thế này hắn cảm thấy vẫn nên điệu thấp một chút sẽ tốt hơn. Chỉ chốc lát, đám người đã đi vào trong phòng trọ.

Không biết có phải là ảo giác hay không,nhưng khi vừa bước vào bên trong, đám người đều có cảm giác hình như nhiệt độ hạ xuống trong nháy mắt, có một loại khí tức âm lãnh bao phủ toàn thân khiến cho bọn họ không một ai cảm thấy tự nhiên được. Trương Nhất Minh hạ thấp giọng xuống, nói khe khẽ.

- Cỗ quan tài có chút quỷ dị, trước tiên đừng làm cái gì hết, tránh cho việc lại xuất hiện cái gì đó ngoài ý muốn, chúng ta đi vòng xung quanh nhìn thử xem, nếu không thấy gì thì lại quay về đây, chỗ này không lớn lắm, không thể nào có chuyện bị con quỷ kia giết trong nháy mắt được, người nào gặp quỷ thì cứ hô to lên, mấy người còn lại sẽ chạy đến giúp đỡ. Chưa thể biết con quỷ có ở bên trong hay không, nếu có thì phải nghĩ cách để tìm ra được nó.

Diệp Tuấn nói:

- Cũng được nhưng không được cách nhau quá xa, mọi người phải chú ý khoảng cách của nhau.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài một lúc sau mới thu hồi ánh mắt.

“Cách làm của Trương Nhất Minh khá hợp lý, cỗ quan tài này để ở đây chắc chắn là có cái gì đó không thích hợp, đây là chuyện mà người có chút đầu óc đều nghĩ ra được. Cho nên cách tốt nhất hiện tại chính là phải đi kiểm tra xung quanh xem sao, sau khi chắc chắn xung quanh đã an toàn rồi lại động đến cỗ quan tài cũng chưa muộn.”

Nghĩ như vậy, hắn cũng tản ra và bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng. Hiện tại có thể điệu thấp, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ làm qua loa. Nhất định phải hợp tác với bọn họ.

Căn nhà có 3 tầng, mỗi tầng có 3 đến 4 phòng, cấu trúc cũng không phức tạp mấy, chắc chỉ dùng khoảng 2 phút là bọn hắn có thể đi hết được căn nhà. Có điều, ngay khi đám người bọn hắn vừa quay đầu chuẩn bị rời khỏi sảnh chính, dưới ánh nến chập chờn, bức ảnh thờ đặt trước quan tài lại có chút thay đổi nho nhỏ.



Bên trên tấm ảnh thờ đã bị bóng đen che mất một nửa, giống như bị thối rữa vậy, trên khóe miệng của tấm ảnh lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng quỷ dị. Đồng thời, ánh nến ở bên cạnh cũng nhanh chóng nhỏ lại, hình như có thứ gì đó đã đè phía trên ngọn nến, ngọn nến nhỏ dần sắp sửa tắt. Ánh sáng ở trong sảnh chính bắt đầu biến mất dần dần, bóng tối ở bên ngoài tràn vào dần dần, chỉ là không có một vị ngự quỷ nhân nào phát hiện ra được loại thay đổi này hết. Trương Hàn đi ra từ trong một căn phòng, thấy Dương Gian đang đi trên hành lang bèn nhỏ giọng hỏi:

- Phát hiện ra cái gì hay sao?

Ở phía sau ót hay trên trán của Dương Gian đều mọc một con mắt màu đỏ, hắn phải đảm bảo ánh mắt của hắn nhìn bao quát được xung quanh, không xuất hiện thứ gì gọi là điểm mù ở trong mắt của hắn.

- Không, không có phát hiện cái gì hết, chẳng những không thấy quỷ mà ngay cả người canh giữ linh đường cũng không thấy, nếu tôi đoán không lầm thì trong ngôi nhà này không có người nào hết ngoài trừ chúng ta ra. Mấy người ban ngày chắc chắn đã về nhà hết rồi, không có một ai qua đây. Trương Nhất Minh nói không sai, toàn bộ người dân ở trong thôn đều có vấn đề, anh ta không dám đánh bạc tiếp nên lúc trước mới đưa ra yêu cầu bỏ cuộc.

Hắn cũng đi ra từ một căn phòng khác, đã xác định bên trong không có gì bất thường, cảnh giác quá mức sẽ khiến cho hắn tự dọa bản thân.

- Xuống tầng một tập hợp đi, chuẩn bị ra tay với cỗ quan tài kia, nếu trong nhà không có người, khả năng cao trong cỗ quan tài kia không thể nào là thi thể mà là một con quỷ.

Có điều ngay khi Dương Gian vừa định quay đầu định đi xuống dưới thì bất chợt xuất hiện.

- Khụ, khụ khụ.

Một âm thanh ho khan có chút bất lực và suy yếu cứ như người bị bệnh giai đoạn cuối vậy. Âm thanh này đột nhiên vang lên ở trong căn phòng sau lưng hắn. Trong nháy mắt, Dương Gian cảm thấy sau ót hắn có chút lành lạnh, mồ hôi chảy ra đầy người.

Không thể nào.

Lúc nãy hắn đã tìm kiếm căn phòng kia rất kỹ càng rồi, bên trong không thể nào có quỷ được, như vậy tiếng ho khan này xuất hiện bằng cách nào?

- Dương Gian!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook