Khủng Bố Sống Lại

Chương 122: Lưu Lại Hay Rời Đi

Phật Tiền Tiến Hoa

15/11/2022

Dương Gian nhếch miệng cười cười:

- Lợi ích càng lớn thì nguy hiểm càng cao, xem ra câu này không sai. Mấy người các ông còn có đường lui sao? Không có cách khống chế con quỷ thứ hai để kéo dài thời gian lệ quỷ khôi phục, các ông còn sống được bao lâu?

Câu này đã đâm trúng tim đen của mấy người này, chắc chắn bọn chúng biết được ở đây rất nguy hiểm nhưng vẫn tới, đương nhiên bọn chúng cũng có ý nghĩ được ăn cả ngã về không.

Hiên tại việc sáng suốt nhất là bỏ dở giữa chừng nhưng điều này lại đồng nghĩa với việc bọn chúng phải từ bỏ hi vọng sống sót.

Diệp Tuấn cãi lại:

- Chết do lệ quỷ sống lại vẫn còn tốt hơn chết do lệ quỷ bên ngoài giết, Dương Gian, cậu không sợ chết không có nghĩa là người khác giống cậu, chúng tôi không muốn chết một cách vô nghĩa ở chỗ này.

Dương Gian nói:

- Chuyện đó không quan trọng, nếu mấy người đã muốn đi, vậy thì đi đi, trở về câu lạc bộ tiếp tục uống rượu, nói chuyện phiếm, sau đó mong chờ người mới đến và tiếp túc bắt chẹt bọn chúng... Cuối cùng ngồi chờ chết, nhớ chuẩn bị một cái bình đựng tro cốt thật tốt, tiện thể chọn một mảnh đất tốt luôn. Không biết loại người như chúng ta mà chết đi thì có ai đến thắp hương không nữa.

- Mày...

Diệp Tuấn tức đến mức không thở được, gã muốn cãi lại Dương Gian, nhưng lại không tìm ra được câu nào để nói.

Lời nói của Dương Gian mặc dù nghe qua thì thấy như tùy ý nhưng ý nghĩa của nó lại không tùy tiện, hắn nói không sai tý nào, giờ mà trở về là chỉ có chờ chết mà thôi. Trương Nhất Minh vứt tàn thuốc xuống, sau đó nói:

- Là bỏ đi hay ở lại thì mọi người hãy biểu quyết đi, tôi đề nghị mọi người nên rời khỏi đây.

Diệp Tuấn:

- Tôi thì muốn rời đi nơi này.

Trương Hàn có chút do dự, nói:

- Tôi cho rằng chúng ta nhiều người như vậy, nếu như hợp tác với nhau chưa chắc không còn cơ hội. Từ đầu đến giờ do chúng ta thiếu thốn thông tin về con quỷ đó cho nên xảy ra thương vong cũng là chuyện bình thường, tôi nghĩ chúng ta nên ở lại.

Dương Gian cười nói:

- Tôi cũng vậy, không biết ý kiến của tôi có được chấp nhận hay không vậy?

Trương Nhất Minh nhìn Âu Dương Thiên và hỏi:

- Âu Dương Thiên, cậu thì sao? A, cậu bị thương à, sau ống quần lại rỉ máu vậy?

Sắc mặt Âu Dương Thiên có chút khó coi:



- Không, không vấn đề gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.

Vết thương nhỏ?

Anh giai à, cái đó của anh đã mất rồi, vậy mà còn nhỏ được sao?

Dương Gian có chút bội phục Âu Dương Thiên, đúng là đại trượng phu co được giãn được. Mặc dù Âu Dương Thiên không thích Dương Gian lắm nhưng hắn ta rất quý trọng tính mạng của bản thân.

- Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên ở lại, dù sao thời gian của mọi người đều không còn nhiều nữa, có bỏ đi thì cũng không sống được bao lâu? Chuyện duy nhất mà chúng ta phải làm hiện tại là giải quyết chuyện này, sau đó đi đổi lấy cách khống chế con quỷ thứ hai để kéo dài thời gian sống sót. Chỉ cần không phải là cục diện phải chết thì chúng ta đều phải nếm thử, dù chỉ là một chút hi vọng mong manh.

- Lối suy nghĩ của dân cờ bạc?

Thấy chuyện như vậy, Trương Nhất Minh lại châm một điếu thuốc, trong lòng anh ta đang thầm tính toán tỷ lệ sống sót của chuyện linh dị lần này nhưng nó không hề cao. Có điều, cho dù có vực sâu nằm trước mặt anh ta đi nữa thì anh ta cũng phải tìm cách để vượt qua, bởi vì anh ta không còn đường lùi.

- Nếu có ba người đồng ý thì chúng ta lưu lại...thử một chút xem sao. Từ tình huống lúc nãy đã cho chúng ta một tin tức quan trọng, con quỷ này chỉ quan tâm đến mấy người ngự quỷ nhân chúng ta mà thôi. Cho nên hiện tại, nếu chúng ta lại tách ra thì đó là hành vi ngu ngốc, vì thế bắt đầu từ bây giờ, chúng ta nhất định phải ăn, phải ngủ, phải sinh hoạt cùng một chỗ với nhau. Cho dù giữa các cậu có ai có ân oán gì với nhau thì hiện tại phải bỏ qua hết, mấy chuyện đó sau này hãy tính.

Dương Gian có chút lo lắng nói:

- Một đám đàn ông ở với nhau rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trương Nhất Minh nhả ra một làn khói, sau đó nói:

- Hiện tại là thời gian đặc thù, các cậu cũng biết con quỷ kia có thể giết một ngự quỷ nhân mà không ai phát hiện ra được.

Dương Gian chỉ chỉ thi thể của Hạ Thắng đang nằm trên mặt đất và nói:

- Anh nói đúng nhưng hiện tại anh lại bỏ sót một điều, hiện tại, ở chỗ này, không chỉ có một con quỷ.

Trương Nhất Minh nói:

- Cậu nói đúng, tám chín phần là con quỷ của Hạ Thắng đã chạy thoát ra ngoài, hiện tại trong thôn có tới hai con quỷ.

Dương Gian hỏi:

- Các ông có hiểu rõ năng lực con quỷ của Hạ Thắng không? Các ông hiểu được bao nhiêu?

Trương Hàn lắc đầu nói:

- Không rõ lắm, lúc trước hắn ta làm bảo tiêu của một tên tổng giám đốc nên rất ít khi ở trong câu lạc bộ, cũng chưa bao giở sử dụng lực lượng lệ quỷ trước mặt bọn tôi cả, vì vậy mà không có ai đoán được.



Dương Gian cười cười:

- Lại càng thú vị hơn nữa rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một con quỷ mà chúng ta không biết gì về nó. Cơ mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều về cái đó, chỉ cần hắn ta không chết vì lệ quỷ khôi phục thì con quỷ này sẽ không quá khủng bố. Cho nên việc cần làm của chúng ta hiện tại là phải tìm cho ra con quỷ kia ở trong thôn Hoàng Cương, à, trước tiên nên cho nó một cái danh hiệu đã để dễ nói chuyện, kẻo lại tội dịch giả, hay là chúng ta gọi nó là... Quỷ bệnh đi, mấy người hẳn là đã nghe được tiếng ho khan của nó rồi chứ.

Không ai có ý kiến gì hết.

- Đây là bản đồ của thôn Hoàng Cương, mặc dù chỉ vẽ bằng tay nhưng nhìn qua chắc mấy người cũng hiểu được. Dương Gian lấy ra một tờ giấy, sau đó trải rộng ra, đây là bản đồ do hắn vẽ ra, bên trên chủ yếu được tạo bởi mấy đường cong cùng mấy cái hình lập phương, trông rất đơn giản.

Trương Hàn ngơ ngác nhìn hắn, sau đó hỏi:

- Cậu vẽ cái này lúc nào thế?

Dương Gian kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ mấy người không ai vẽ hết hay sao? Phải vẽ để nhớ đường đi chứ, không nhớ được đường đi thì bắt quỷ thế nào?

Trương Hàn có chút lúng túng:

- Không, không có, chúng ta không có ai vẽ cả.

Mấy người còn lại cũng có chút hổ thẹn, bọn chúng không có ai nghĩ nhiều được như thế. Dương Gian chỉ vào tấm bản đồ của hắn và nói:

- Đường cong ở trong này là đường, còn mấy cái hình lập phương này là nhà, chỗ này, chỗ này và chỗ này đều là những nơi mà chúng ta vừa đuổi theo tiếng bước chân. Mà ở giữa ba vị trí này chính là căn nhà này, đây chính là nơi con quỷ kia biến mất. Căn nhà này hẳn mấy người cũng nhận ra được đúng không.

Tay của Trương Nhất Minh hơi run rẩy, tàn thuốc theo đó rơi lả tả.

- Đây là căn phòng làm tang lễ hồi sáng, nó nằm ở cửa thôn phải không? Lúc sáng còn có một cỗ quan tài đặt trong đó.

Dương Gian chỉ chỉ vào tấm bản đồ và nói:

- Đúng thế, đây chính là nhà tổ chức tang lễ, vị trí đứng lúc sáng của chúng ta hẳn là ở phía sau nhà, nếu đi đến phía trước căn nhà chắc có thể thấy được cỗ quan tài kia.

Trương Hàn nhịn không được phải chửi đổng:

- Mẹ nó, lúc sáng tôi đã nói là có chuyện không hay rồi, vừa vào thôn đã gặp phải đám tang, lại để một cỗ quan tài trong sảnh chính, nhìn qua là đã biết có chuyện không bình thường rồi.

- Qua đó xử lý tên này?

Diệp Tuấn nói:

- Còn cần phải nói hay sao, cả đám chúng ta mà hung ác thì đến Jesus cũng phải quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook