Khủng Bố Sống Lại

Chương 116: Đêm Đầu Tiên

Phật Tiền Tiến Hoa

15/11/2022

Căn bản hắn cũng không có ý định sẽ đối phó với con quỷ này một mình, cho nên hắn cố ý thả ra tin tức này, để đám người câu lạc bộ đến xử lý, khi đó hắn chỉ cần làm chim sẻ đứng sau bọ ngựa bắt ve là được.

Vì vậy hắn không định ra tay trước. Trương Hàn cảm thấy chỗ này không an toàn, thế là ông ta vội vàng bỏ chạy.

- Nếu như cậu đã nói như thế thì tôi không ép buộc cậu nữa, chúc cậu may mắn.



Sau khi đi dạo một vòng xung quanh thôn, Dương Gian không hề phát hiện ra có cái gì đó đặc biệt.

Toàn bộ mọi thứ đều rất bình thường nhưng chính sự bình thường này lại khiến cho lòng của Dương Gian cảm thấy bất an.

Theo như tư liệu, dù sao chỗ này cũng tồn tại chuyện linh dị, công ty kia tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng một tin tức giả để lừa Dương Gian và đám người của câu lạc bộ Tiểu Cường đến đây.

Chỉ lừa gạt như vậy sẽ không mạng lại lợi ích gì cho bọn chúng, chỉ khiến bọn chúng càng thêm phiền phức mà thôi.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng:

- Ở đây chắc chắn có chỗ không bình thường, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi, vẫn nên tìm người dân hỏi thử thì tốt hơn.

Bất tri bất giác hắn đi đã đến cuối thôn. Lúc này đang có một ông lão khoảng 60 tuổi đang đứng nhổ cỏ ở giữa vườn rau nhà ông ta. Dương Gian đi qua, sau đó chào hỏi:

- Chào ông, ông đang nhổ cỏ phải không vậy?

Ông lão chỉ quay đầu nhìn hắn một chút, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Dương Gian hỏi:

- Ông ơi cho cháu hỏi, cháu là người thành phố đến đây để du lịch, sau cháu thấy thôn của ta lại vắng vẻ như thế, hơn nữa còn có người làm tang lễ ở cửa thôn... Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

- Cút!

Thái độ của ông lão hình như không được tốt lắm, chỉ nói với hắn một từ như vậy.

- ...

Khóe miệng Dương Gian hơi giật một cái, hắn không tức giận mà hỏi tiếp:

- Ông à, ông có biết vì sao người kia lại chết không vậy? Tuổi anh ta còn trẻ với tướng mạo cũng rất đoan chính, cứ như thế mà chết đi thì có chút đáng tiếc.

- Cút!

Ông lão này lại tiếp tục nói, chữ cút này rất trầm ổn, rõ ràng, giống như đã nói qua nhiều lần rồi.

Dương Gian hỏi:

- Ông à, thái độ của ông sao căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ ông chỉ biết có mỗi một chữ này hay sao?



Ông lão liếc mắt nhìn Dương Gian, thái độ không phải là không thân thiện mà đây chính là thái độ ác liệt.

- Mấy tên tiểu tử các cậu cút hết cho tôi, không thấy tôi đang bận việc hay sao.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó móc từ túi quần ra một trăm đồng:

- Một trăm đồng, hỏi ba câu, thế nào?

Ông lão này nhìn thấy 100 đồng, đầu tiên sững sờ một lát, sau đó vứt xuống mọi thứ trong tay chạy nhanh đến trước mặt Dương Gian, dùng tốc độ phi thường rút tờ 100 đồng từ tay Dương Gian, cuối cùng đứng trước mặt hắn, tủm tỉm cười nói:

- Con cái nhà ai mà có tương lai như thế chứ, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, tất cả mọi chuyện trong thôn Hoàng Cương, không có chuyện gì là tôi không biết.

Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên mạnh mẽ. Dương Gian thở dài trong lòng, sau đó hỏi:

- Tôi muốn hỏi ông, vì sao thôn Hoàng Cương lại vắng vẻ như thế, cùng với gần đây có chuyện gì xảy ra không?

Ông lão nói:

- Trong thôn vẫn luôn như thế , người trẻ tuổi đều đi vào thành phố sinh sống hết cả rồi, trong thôn cũng chỉ có mấy người quá tuổi sinh sống mà thôi, bình thường đều là do mấy lão già chúng tôi quản lý thôn mà thôi.

Dương Gian tiếp tục hỏi:

- Gần đây thôn Hoàng Cương có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?

Ông lão lắc đầu và nói:

- Không có chuyện gì hết.

Dương Gian nói:

- Vậy người được đặt trong quan tài ở cửa thôn là ai?

Ông lão nói:

- Không biết, trong thôn không có người nào như thế, có lẽ là người thân của gia đình nào đó.

Không biết?

Dương Gian sững sờ một lát, có một người chết ở trong thôn, hiện tại đang làm đám tang cho người đó mà ông lão này lại không biết gì, chuyện này có gì đó không được phù hợp cho lắm.

Dựa theo quy tắc bình thường ở trong thôn, nhà nào có người chết thì chắc chắn sẽ được lan truyền khắp thôn.

Cuối cùng Dương Gian vẫn phải đi thẳng vào vấn đề chính.

- Thật ra cái tôi muốn hỏi là, gần đây trong thôn Hoàng Cương của ông có...quỷ xuất hiện không?

Quỷ?



Rõ ràng ông lão hơi giật mình một chút, hình như đang cảm thấy khó tin, nhưng sau đó ông ta lại xoa xoa hai ngón tay, đưa ra ám chỉ cho Dương Gian.

- ...

Thiếu chút nữa thì hắn quên mất một chuyện, đây đã là câu hỏi thứ 4, không nghĩ tới lão già này lại thực tế đến như vậy.

Dương Gian lại rút ra một tờ 100 đồng đưa cho ông ta. Lúc này ông lão mới mở miệng trả lời:

- Hằng nằm đều có người nói trong thôn có quỷ, đã mấy chục năm rồi nhưng chả thấy được cái gì, nhìn bộ dạng của cậu cũng là người có học, sao lại đi tin mấy chuyện này? Chẳng lẽ người trẻ tuổi hiện tại lại chuyển sang ưa thích tìm hiểu chuyện ma quỷ hay sao?

Dương Gian thuận miệng nói:

- Không hẳn là vậy, thuận miệng nên hỏi thăm một chút mà thôi.

Hiện tại Dương Gian cảm thấy có chút thất vọng, hỏi nãy giờ mà hắn không thể hỏi ra được thông tin nào có tác dụng hết. Thật sự thôn Hoàng Cương có chuyện linh dị hay sao?

Dương Gian hỏi:

- Đúng rồi, thôn của ông có chỗ nào cho người khác ở nhờ hay không, tôi muốn ở lại đây vài ngày.

- Nhà tôi còn một phòng trống, 100 đồng 1 đêm, cậu có ở hay không?

Ông lão nói, thấy Dương Gian có ý định ở lại lão vội vàng bàn chuyện làm ăn với hắn.

Thôi cứ thế đi, tạm thời cứ ở nhờ, không, hẳn là ở thuê trong nhà ông lão này đã rồi tính tiếp.

Ông lão này có tên là Lưu Căn Vinh, là một trong những người quản lý thôn.

Nghe lão nói thì lão có hai đứa con trai nhưng cả hai đứa đều sinh sống trong thành phố Đại Xương cả rồi, chỉ khi nào trong nhà có chuyện gì quan trọng thì bọn họ mới trở về, còn người bạn già của lão đã mất từ năm ngoái.

Dương Gian nằm trong phòng ngủ của nhà ông lão Lưu Căn Vinh tiếp tục suy tính.

- Ba ngày, mình chỉ ở đây ba ngày, nếu như ba ngày này không có chuyện kỳ quái nào xảy ra mình sẽ quay lại thành phố Đại Xương, tìm Tôn Lệ Hồng tính sổ. Cứ cho là chỗ này có chuyện linh dị đi nữa, nếu con quỷ kia có ý định ẩn giấu thật sâu, không muốn lộ mặt mình không thể nào dư thời gian để tìm kiếm nó được.

Mắt quỷ khôi phục khiến cho hắn không thể nào ngủ ngon được. Lúc nào cũng bị tra tấn trong thống khổ, cả cơ thể tê liệt như thường ngày mà Dương Gian cảm nhận được con quỷ trong cơ thể đang dần dần tiếp nhận thân thể của hắn.

Loại cảm giác này rất quỷ dị, không thể nào diễn tả được. Thế nhưng ngay khi Dương Gian chuẩn bị ngủ.

Bất chợt xuất hiện một tiếng ho khan vô cùng suy yêu, có chút bất lực vang lên từ dưới tầng.

- Khụ, khụ khụ.

Thanh âm tựa như xuất hiện ở ngoài cửa chính của căn nhà. Trong nháy mắt nghe được âm thanh này khiến cho Dương Gian vốn đang nằm co quắp trên giường phải mở mắt ra.

- Đây là... Âm thanh vang lên lúc ban ngày?

- Khoan đã, không đúng, có người đang lên đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook