Khủng Bố Sống Lại

Chương 115: Tiếng Ho Khan

Phật Tiền Tiến Hoa

11/11/2022

Bấy giờ, Lưu Tiểu Vũ nhíu mày suy tư, sau đó đem mọi chuyện báo cáo lại cho Triệu Kiến Quốc. Nghe xong, Triệu Kiến Quốc cười nói:

- Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ? Chờ cho Dương Gian trở thành cảnh sát thì điều chuyển Triệu Khai Minh đi chỗ khác là được. Dương Gian chắc chắn quản lý thành phố Đại Xương tốt hơn Triệu Khai Minh, dù sao thì cậu ta là người địa phương. Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của cô là giúp đỡ hắn cậu ta giải quyết chuyên linh dị ở thôn Hoàng Cương, còn thông tin cụ thể thì để đó tôi điều tra giúp cho. Nếu cậu ta có thể giải quyết hai chuyện linh dị thì cho cậu ta một chút ngoại lệ cũng không sao.

Nghe Triệu Kiến Quốc nói như thế, Lưu Tiểu Vũ an tâm hơn một chút.

- Sống sót được thì mọi chuyện đều được xử lý, không sống sót thì cái gì cũng vô dụng.

Dương Gian nhìn chiếc điện thoại vệ tinh trong tay, trong đầu hắn lại hiện lên khung cảnh thê thảm trước khi chết của Chu Chính.

Đây sẽ là kết cục của hắn trong tương lai?

Không nghĩ nữa.

Khi vào trong thôn, Dương Gian thấy Trương Hàn, Diệp Tuấn cùng mấy ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đang đứng ở đó, sắc mặt bọn họ rất căng thẳng, giống như đã phát hiện ra cái gì đó, đến mức ngay khi hắn đến bên cạnh mà không có ai quan tâm đến hắn, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một chút.

Khi nhìn về hướng đó, con ngươi của Dương Gian chợt co lại. Hắn thấy ở có phía trước một tòa biệt thự, cửa lớn mở ra, hai bên đặt đầy vòng hoa, có một đám người đang đốt vàng mã, một số người phụ nữ cùng trẻ nhỏ đang quỳ dưới đất khóc sướt mướt với một chêc quan tài màu đỏ thắm.

Hiển nhiên là trong thôn có người chết, hiện tại đang làm tang lễ. Dương Gian nhìn qua tấm ảnh thờ đặt trước quan tài.... Là một người đàn ông tuán tú, mặc một bộ âu phục. Cách đó không xa, Trương Hàn đang cau mày hút thuốc, tâm tình ông ta không tốt lắm.

- Thật sự là xui xẻo đủ đường, làm tang lễ cho người chết lúc nào không được, sao phải làm lúc này chứ, đây không phải kiếm thêm phiền phức cho chúng ta sao?

Vừa vào thôn đã gặp phải quan tài đặt trước đại sảnh, cả đống người đang đốt vàng mã, khóc sướt mướt, đây thực sự là một dấu hiệu không may.

Có người đề nghị:

- Để phòng tránh mọi chuyện xảy ra, chúng ta phải đốt cái quan tài này, ai biết được nửa đêm thi thể trong đó có chạy loạn khắp nơi hay không.

Diệp Tuấn nhìn người này và hỏi:

- Ai đi đốt đây? Nếu cậu làm chuyện này trước mặt người dân, bọn họ chắc chắn sẽ tức giận, đến lúc đó đừng nói là xử lý chuyện linh dị mà chuyện chúng ta có thể ở trong thôn được không thì đó còn là cả một vấn đề, hơn nữa...nếu như đây chỉ là một thi thể bình thường thì không cần quan tâm nhiều đến nó, loại người như chúng ta gặp thi thể còn ít hay sao?

- Không cần ngạc nhiên, chỉ là một người chết mà thôi, cần gì sợ người chết, cái cần sợ là con quỷ ở trong thôn.

- Có điều hiện tại chúng ta không biết gì hết, tôi đề nghị mọi người nên đi điều tra một chút, tốt nhất là tìm người dân ở đây hỏi thử xem có cái gì lạ không. Bằng vào khả năng của chúng ta cho dù đụng phải quỷ thì không chết trong chốc lát được. Đến khi đó chỉ cần chúng ta cùng xông lên, ngay cả là quỷ thật sự đi nữa thì cũng có thể đối phó được.

- Mặc dù thôn này không lớn, nhưng nó không hề nhỏ, nếu hành động tập thể thì hơi chậm, chúng ta cứ chia ra hai người thành một nhóm, điều tra cho rõ ràng trước đã.

- Thế cũng được, cứ làm như thế đi.



Đám người của câu lạc bộ Tiểu Cường thương lượng với nhau một hồi, cả bọn đều cảm thấy nên cùng nhau điều tra đã, sau đó dựa vào tình huống để hành động.

Dương Gian không đi cùng nhóm với bọn họ nên không quan tâm đến.

Hắn đứng một bên quan sát kỹ cỗ quan tài rồi cầm điện thoại chụp ảnh. Sau đó gửi cho Lưu Tiểu Vũ để cho cô ta đi điều tra xem người chết là ai, vì sao mà chết, có dấu hiệu nào khả nghi hay không.

Chuyện linh dị cũng không dễ dàng có được dấu vết như vậy.

Nếu nguyên nhân chết của người này có gì đó khác thường thì chắc chắc chỗ này có quỷ, thông qua nguyên nhân chết cũng có thể tìm ra được phương thức giết người đại khái của quỷ.

Cái đó rất quan trọng.

Theo Dương Gian, ngoại trừ hắn ra, đám người câu lạc bộ Tiểu Cường không ai có ý nghĩ này hết, không biết là không nghĩ đến hay ỷ lại vào nhiều người nên không quan tâm đến.

Hắn nghĩ thầm trong lòng.

- Đi lòng vòng quanh thôn nhìn xem sao, sau đó tìm chỗ để nghỉ ngời.

Lúc này, hắn cõng hành lý, đứng lên, đi làm quen với địa hình trong thôn đồng thơi nhìn xem có chỗ nào khác thường hay không.

Ngay lúc này, Trương Hàn tách khỏi đám người của câu lạc bộ Tiểu Cường, đuổi theo mở miệng nói:

- Dương Gian, tôi muốn nói mấy câu, cậu không ngại chứ?

Dương Gian quay đầu nhìn ông ta một chút, có chút tò mò hỏi:

- Trương Hàn, có chuyện gì thế?

Trương Hàn cười cười:

- Một mình cậu chắc chắn không đủ năng lực để giải quyết chuyện này, nếu không tôi sẽ giúp cậu một tay, chúng ta hợp tác với nhau, cậu thấy thể nào?

Dương Gian vừa đi vừa hỏi:

- Ông là người của câu lạc bộ, tại sao không đi tìm người của câu lạc bộ để hợp tác, tìm tôi làm gì chứ?

Trương Hàn tỏ ra vô cùng thành khẩn nói:

- Tôi muốn hợp tác với người có năng lực, bọn họ so với cậu thì quá chênh lệch, tôi cảm thấy nếu chúng ta hợp tác thì xác suất thành công sẽ lớn nhất.



Dương Gian nói:

- Hiện tại nói những lời này có chút sớm quá, chỗ này chỉ là nghe đồn có chuyện linh dị mà thôi, thật sự có hay không còn chưa biết biết được, có lẽ con quỷ kia đi khỏi thôn Hoàng Cương rồi cũng nên, quỷ có thể di chuyển mà. Nếu như có quỷ tôi lại tìm ông hợp tác.

Trương Hàn ngượng ngùng cười:

- Chuyện này cũng đúng.

- Khụ khụ khụ..

Ngay khi Dương Gian đang trò chuyện cùng với Trương Hàn, đột nhiên có một tiếng ho khan truyền đến, tiếng ho nằm sau lưng bọn hắn, gần trong gang tấc, gần như dính vào người mà âm thanh có chút suy yếu cùng bất lực, giống như bệnh tình đã đến mức nguy kịch vậy.

- Ai?

Trong nháy mắt, Trương Hàn kinh hãi hô to một tiếng, ông ta quay đầu nhìn lại nhưng không có ai ở phía sau.

Chỉ có âm thanh truyền đến từu căn nhà cũ kỹ phía xa. Căn nhà giống như đã bị vứt bỏ, ngói trên nóc đã thủng gần một nửa, cánh cửa cũng gãy mất một nửa, bên trong rất tối tăm và ẩm ướt, ngay cả chó mèo chắc không dám chạy vào đó.

Trương Hàn lẩm bẩm nói:

- Không xui xẻo đến mức này chứ.

Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo qua xung quanh, hắn sải bước đi đến rồi giơ chân đạp một cái vào cánh cửa.

- Rầm!

Bời vì do cánh cửa đã bị biến chất nên cú đá vừa rồi của Dương Gian khiến cho nó bị vỡ tung tóe, khung cảnh ở bên trong hiện ra trước mắt bọn hắn. Ngoại trừ cỏ dại ra, thì không còn cái gì khác.

- Không có ai hết?

Sắc mặt Dương Gian bắt đầu có chút căng thẳng. Trương Hàn hỏi:

- Là... Là quỷ phải không?

Dương Gian nói:

- Không biết, không cảm giác được nguy hiểm, có thể là có ông lão nào đó đi ngang qua rồi ho một tiếng, dù sao đường trong thôn này khá nhỏ, có người đi ngang qua cũng là điều bình thường. Không cần hoảng sợ, sẽ tự dọa bản thân mà thôi, ông có muốn đi theo tôi vào kiểm tra thử không, nếu ở đây có quỷ thật thì ông cứ nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ thử cân nhắc xem có nên hợp tác với ông.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khủng Bố Sống Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook