Chương 136: Hồ Sơ Bị Xóa Bớt
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Dương Gian nhở giọng nói:
- Câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương, người quản lý Tôn Lệ Hồng, cách khống chế con lệ quỷ thứ hai, cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ... Hồ sơ bị lược bỏ bớt, cô cảm thấy những điều đó cho thấy cái gì?
Lưu Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cái bút chì cầm trong tay, không tiếp tục ghi chép.
- Chuyện này, chuyện này, tôi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dương Gian nói:
- Cô không nói ra nhưng trong lòng cô chắc chắn đã hiểu được, sau chuyện này có sự nhúng tay của quốc gia, chỉ có quốc gia tham gia vào thì mới có khả năng này, tôi cảm thấy có người đưa ra cách này, dùng cách khống chế con lệ quỷ thứ hai làm thẻ đánh bạc, để ngự quỷ nhân đi giải quyết chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, muốn loại bỏ chúng tôi.
- Bởi vì loại ngự quỷ nhân tự do như chúng tôi sẽ là một mối uy hiếp tiềm ẩn không thể không chế nên công ty này muốn thông qua thủ đoạn để cho chúng tôi chủ động đi xử lý chuyện linh dị, đương nhiên vẫn còn có khả năng đây là mục đích cá nhân của tên đó... Dù sao chúng tôi có thất bại khi làm nhiệm vụ này đi nữa, có chết cũng chả ai quan tâm. Bởi vì trước sau gì ngự quỷ nhân cũng sẽ chết bởi lệ quỷ sống lại, vì việc chúng tôi chết ở bên ngoài khiến cho số lượng lệ quỷ tăng lên thì chi bằng cho chúng tôi vào đây chết cả đám ở trong này, dù sao khu vực này đã bị phong tỏa rồi, có nhốt một con cũng là nhốt mà nhốt hai con vẫn là nhốt.
- Đây coi như là lợi dụng giá trị của phế vật đi... Câu lạc bộ Tiểu Cường hẳn là chỗ trung gian. Tôi dám khẳng định, trong toàn bộ cả nước, chuyện như chúng tôi không phải lần đầu tiên xảy ra.
Lưu Tiểu Vũ nghiêm túc nói:
- Về chuyện này tôi cũng không biết rõ lắm nhưng tôi có thể điều tra một chút, nếu như có người lược bớt hồ sơ, tôi sẽ chịu trách nhiệm đòi lại công bằng cho cậu.
Dương Gian nói:
- Không, tôi còn chưa phải là Cảnh sát Quốc tế, cô không phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là muốn kiểm chứng một chút sự thật mà thôi, chờ đến khi tôi chết thì tôi cũng muốn chết một cách minh bạch.
Trong lòng Lưu Tiểu Vũ run lên, từ giọng điệu của Dương Gian cô có thể đoán ra tình huống ở bên hắn đã rất tồi tệ nhưng đối với câu hỏi của hắn cô lại không thể trả lời được, bởi vì cô không hề biết chút gì về chuyện này cả. Lúc này Triệu Kiến Quốc đi đến, vỗ vỗ vào vai cô và nói:
- Để tôi nói chuyện với cậu ta cho, cô ghi chép là được rồi.
Do dự một lát, sau đó Lưu Tiểu Vũ tránh ra nhường ghế cho Triệu Kiến Quốc.
- Vâng, đội trưởng.
- Alo, Dương Gian phải không? Tôi đây, Triệu Kiến Quốc.
Dương Gian nói.:
- Chào ngài, Triệu đội trưởng.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Đối với chuyện của cậu, tôi đã hiểu ra đại khái rồi, suy đoán của cậu khá hợp lý nhưng trong nội bộ của Cảnh sát Quốc tế mỗi bộ phận đều phải phối hợp với nhau. Tôi không cần biết mấy bộ phận khác làm gì nhưng tôi dám lấy đầu của tôi ra để đảm bảo, mục đích của Cảnh sát Quốc tế đều là giải quyết chuyện linh dị. Không kể là ân oán cá nhân hay động chạm đến lợi ích, ở chỗ này đều không hề tồn tại, chúng tôi cũng không thể đối xử tệ với cậu chỉ vì cậu không phải là Cảnh sát Quốc tế, điều này thì tôi dám cam đoan với cậu.
- Ngoài ra, bởi vì lần trước cậu đã giải quyết một chuyện linh dị cho thành phố Đại Xương nên chúng tôi đã ghi cho cậu một công, chờ sau khi cậu trở thành Cảnh sát Quốc tế cậu sẽ hiểu. Nếu cậu cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói, Triệu Kiến Quốc tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu hết sức nhưng tôi hi vọng chỉ vì một vài thứ ngoài ý muốn mà cậu lại hoài nghi chúng tôi.
Dương Gian nói:
- Đúng là tôi có việc cần sự trợ giúp của ông đây, tôi muốn gặp người phụ trách chính thức của cái công ty kia, vị trí gặp ở bên ngoài thôn Hoàng Cương, dựa vào khả năng của các ông chắc sẽ dễ dàng tìm ra người này thôi, chỉ cần thông qua Tôn Lệ Hồng sẽ tìm hiểu được.
- Không phải muốn mà nhất định phải mời tên đó đến chỗ đó gặp tôi. Đương nhiên, nếu tôi chết ở chỗ này thì không còn gì để nói, có điều nếu tôi còn sống, không thấy người phụ trách kia thì bọn chúng sẽ phải tự gánh hậu quả.
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc trở nên ngưng trọng:
- Dương Gian, cậu phải tỉnh táo lại, chỗ tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra giúp cậu.
Dương Gian nói lại, âm thanh hắn đã trở nên lạnh lùng:
- Đừng nói hai chữ cố gắng ở đây,nhất định phải mời được tên kia đến. Ngoài ra tôi xin nhắc nhở Triệu đội trưởng ngài một câu, ngài có biết tôi có thể dựa vào cuộc gọi này để giết sạch toàn bộ người trong cục Cảnh sát Quốc tế của ông không?
- Cho nên ông cứ coi như đây là lời...uy hiếp của tôi đi.
- Cúp máy đây.
Tút tút!
Điện thoại bị cúp.
Trong phòng liên lạc đều yên lặng, mấy người lên lạc viên ở xung quanh mở to hai mắt, tỏ ra hoảng sợ nhìn Triệu Kiến Quốc. Một cuộc điện thoại có thể giết sạch toàn bộ tất cả mọi người ở đây?
Nếu cái này là thật thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Có một người đi đến và lên tiếng, có vẻ người này là đồng sự của Triệu Kiến Quốc.
- Triệu Kiến Quốc, tinh thần của tên ngự quỷ nhân này bắt đầu xuất hiện vấn đề rất lớn, đã có dấu hiệu tìm cách trả thù xã hội, đề nghị không nên tiếp tục tiếp xúc, ngoài ra vì đại cục, hiện tại đình chỉ vận hành bộ phận, phong tỏa các thiết bị truyền tin, lập tức lập báo cứu gửi lên trên, một khi bên trên phê duyệt thì sẽ chấp hành ngay...
- Rầm!
Nhưng không đợi cho người này nói xong, Triệu Kiến Quốc đã đập một phát vào bàn, sắc mặt ông ta trở nên khó coi, gầm nhẹ:
- Không được, bộ phận này không thể đình chỉ, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
Người này lại đề nghị:
- Nếu vậy thì phải phong tỏa thiết bị của tên ngự quỷ nhân kia, xóa bỏ toàn bộ thông tin ở bên trong.
Triệu Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào người này và nói:
- Như thế càng không được, không phải lúc nãy cậu nói tinh thần của Dương Gian đang ở trong trạng thái không tốt hay sao? Một khi hành động của cậu khiến cho cậu ta bị kích thích, hậu quả sau đó cậu có dám nhận không? Hơn nữa phong tỏa cái điện thoại của cậu ta có tác dụng chắc? Nếu cậu ta có thể dựa theo con đường khác để gọi điện vào đây thì sao, chẳng lẽ cậu lại muốn xảy ra chuyện của quỷ gọi điện lần nữa. Thế nhưng hiện tại điều lão tử muốn biết là con mẹ nó thằng chó nào đã động vào hồ sơ, bọn chúng có biết lược bỏ hồ sơ sẽ hại chết người không.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc đã vô cùng tức giận. Bên phía ông đang khổ sở tốn hết công hết sức để mời một vị Cảnh sát Quốc tế mới, vừa mới thiết lập được niềm tin thì lại xảy ra chuyện này. Nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì toàn bộ Cảnh sát Quốc tế đều sẽ nảy sinh lòng hoài nghi.
Đến khi đó, lòng người bị rối loạn, phân khu Châu Á chắc dẹp tiệm đi là vừa. Triệu Kiến Quốc không thể nào nguôi giận được:
- Quốc nạn đã đến đầu rồi mà mấy con côn trùng kia còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nếu không phải chuyện liên quan đến chuyện tranh chấp với các nước, lão tử thật có ý định đánh chết đám sâu bọ đó.
- Câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương, người quản lý Tôn Lệ Hồng, cách khống chế con lệ quỷ thứ hai, cách kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ... Hồ sơ bị lược bỏ bớt, cô cảm thấy những điều đó cho thấy cái gì?
Lưu Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào cái bút chì cầm trong tay, không tiếp tục ghi chép.
- Chuyện này, chuyện này, tôi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dương Gian nói:
- Cô không nói ra nhưng trong lòng cô chắc chắn đã hiểu được, sau chuyện này có sự nhúng tay của quốc gia, chỉ có quốc gia tham gia vào thì mới có khả năng này, tôi cảm thấy có người đưa ra cách này, dùng cách khống chế con lệ quỷ thứ hai làm thẻ đánh bạc, để ngự quỷ nhân đi giải quyết chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, muốn loại bỏ chúng tôi.
- Bởi vì loại ngự quỷ nhân tự do như chúng tôi sẽ là một mối uy hiếp tiềm ẩn không thể không chế nên công ty này muốn thông qua thủ đoạn để cho chúng tôi chủ động đi xử lý chuyện linh dị, đương nhiên vẫn còn có khả năng đây là mục đích cá nhân của tên đó... Dù sao chúng tôi có thất bại khi làm nhiệm vụ này đi nữa, có chết cũng chả ai quan tâm. Bởi vì trước sau gì ngự quỷ nhân cũng sẽ chết bởi lệ quỷ sống lại, vì việc chúng tôi chết ở bên ngoài khiến cho số lượng lệ quỷ tăng lên thì chi bằng cho chúng tôi vào đây chết cả đám ở trong này, dù sao khu vực này đã bị phong tỏa rồi, có nhốt một con cũng là nhốt mà nhốt hai con vẫn là nhốt.
- Đây coi như là lợi dụng giá trị của phế vật đi... Câu lạc bộ Tiểu Cường hẳn là chỗ trung gian. Tôi dám khẳng định, trong toàn bộ cả nước, chuyện như chúng tôi không phải lần đầu tiên xảy ra.
Lưu Tiểu Vũ nghiêm túc nói:
- Về chuyện này tôi cũng không biết rõ lắm nhưng tôi có thể điều tra một chút, nếu như có người lược bớt hồ sơ, tôi sẽ chịu trách nhiệm đòi lại công bằng cho cậu.
Dương Gian nói:
- Không, tôi còn chưa phải là Cảnh sát Quốc tế, cô không phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là muốn kiểm chứng một chút sự thật mà thôi, chờ đến khi tôi chết thì tôi cũng muốn chết một cách minh bạch.
Trong lòng Lưu Tiểu Vũ run lên, từ giọng điệu của Dương Gian cô có thể đoán ra tình huống ở bên hắn đã rất tồi tệ nhưng đối với câu hỏi của hắn cô lại không thể trả lời được, bởi vì cô không hề biết chút gì về chuyện này cả. Lúc này Triệu Kiến Quốc đi đến, vỗ vỗ vào vai cô và nói:
- Để tôi nói chuyện với cậu ta cho, cô ghi chép là được rồi.
Do dự một lát, sau đó Lưu Tiểu Vũ tránh ra nhường ghế cho Triệu Kiến Quốc.
- Vâng, đội trưởng.
- Alo, Dương Gian phải không? Tôi đây, Triệu Kiến Quốc.
Dương Gian nói.:
- Chào ngài, Triệu đội trưởng.
Triệu Kiến Quốc nói:
- Đối với chuyện của cậu, tôi đã hiểu ra đại khái rồi, suy đoán của cậu khá hợp lý nhưng trong nội bộ của Cảnh sát Quốc tế mỗi bộ phận đều phải phối hợp với nhau. Tôi không cần biết mấy bộ phận khác làm gì nhưng tôi dám lấy đầu của tôi ra để đảm bảo, mục đích của Cảnh sát Quốc tế đều là giải quyết chuyện linh dị. Không kể là ân oán cá nhân hay động chạm đến lợi ích, ở chỗ này đều không hề tồn tại, chúng tôi cũng không thể đối xử tệ với cậu chỉ vì cậu không phải là Cảnh sát Quốc tế, điều này thì tôi dám cam đoan với cậu.
- Ngoài ra, bởi vì lần trước cậu đã giải quyết một chuyện linh dị cho thành phố Đại Xương nên chúng tôi đã ghi cho cậu một công, chờ sau khi cậu trở thành Cảnh sát Quốc tế cậu sẽ hiểu. Nếu cậu cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói, Triệu Kiến Quốc tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu hết sức nhưng tôi hi vọng chỉ vì một vài thứ ngoài ý muốn mà cậu lại hoài nghi chúng tôi.
Dương Gian nói:
- Đúng là tôi có việc cần sự trợ giúp của ông đây, tôi muốn gặp người phụ trách chính thức của cái công ty kia, vị trí gặp ở bên ngoài thôn Hoàng Cương, dựa vào khả năng của các ông chắc sẽ dễ dàng tìm ra người này thôi, chỉ cần thông qua Tôn Lệ Hồng sẽ tìm hiểu được.
- Không phải muốn mà nhất định phải mời tên đó đến chỗ đó gặp tôi. Đương nhiên, nếu tôi chết ở chỗ này thì không còn gì để nói, có điều nếu tôi còn sống, không thấy người phụ trách kia thì bọn chúng sẽ phải tự gánh hậu quả.
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc trở nên ngưng trọng:
- Dương Gian, cậu phải tỉnh táo lại, chỗ tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra giúp cậu.
Dương Gian nói lại, âm thanh hắn đã trở nên lạnh lùng:
- Đừng nói hai chữ cố gắng ở đây,nhất định phải mời được tên kia đến. Ngoài ra tôi xin nhắc nhở Triệu đội trưởng ngài một câu, ngài có biết tôi có thể dựa vào cuộc gọi này để giết sạch toàn bộ người trong cục Cảnh sát Quốc tế của ông không?
- Cho nên ông cứ coi như đây là lời...uy hiếp của tôi đi.
- Cúp máy đây.
Tút tút!
Điện thoại bị cúp.
Trong phòng liên lạc đều yên lặng, mấy người lên lạc viên ở xung quanh mở to hai mắt, tỏ ra hoảng sợ nhìn Triệu Kiến Quốc. Một cuộc điện thoại có thể giết sạch toàn bộ tất cả mọi người ở đây?
Nếu cái này là thật thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Có một người đi đến và lên tiếng, có vẻ người này là đồng sự của Triệu Kiến Quốc.
- Triệu Kiến Quốc, tinh thần của tên ngự quỷ nhân này bắt đầu xuất hiện vấn đề rất lớn, đã có dấu hiệu tìm cách trả thù xã hội, đề nghị không nên tiếp tục tiếp xúc, ngoài ra vì đại cục, hiện tại đình chỉ vận hành bộ phận, phong tỏa các thiết bị truyền tin, lập tức lập báo cứu gửi lên trên, một khi bên trên phê duyệt thì sẽ chấp hành ngay...
- Rầm!
Nhưng không đợi cho người này nói xong, Triệu Kiến Quốc đã đập một phát vào bàn, sắc mặt ông ta trở nên khó coi, gầm nhẹ:
- Không được, bộ phận này không thể đình chỉ, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
Người này lại đề nghị:
- Nếu vậy thì phải phong tỏa thiết bị của tên ngự quỷ nhân kia, xóa bỏ toàn bộ thông tin ở bên trong.
Triệu Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào người này và nói:
- Như thế càng không được, không phải lúc nãy cậu nói tinh thần của Dương Gian đang ở trong trạng thái không tốt hay sao? Một khi hành động của cậu khiến cho cậu ta bị kích thích, hậu quả sau đó cậu có dám nhận không? Hơn nữa phong tỏa cái điện thoại của cậu ta có tác dụng chắc? Nếu cậu ta có thể dựa theo con đường khác để gọi điện vào đây thì sao, chẳng lẽ cậu lại muốn xảy ra chuyện của quỷ gọi điện lần nữa. Thế nhưng hiện tại điều lão tử muốn biết là con mẹ nó thằng chó nào đã động vào hồ sơ, bọn chúng có biết lược bỏ hồ sơ sẽ hại chết người không.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc đã vô cùng tức giận. Bên phía ông đang khổ sở tốn hết công hết sức để mời một vị Cảnh sát Quốc tế mới, vừa mới thiết lập được niềm tin thì lại xảy ra chuyện này. Nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì toàn bộ Cảnh sát Quốc tế đều sẽ nảy sinh lòng hoài nghi.
Đến khi đó, lòng người bị rối loạn, phân khu Châu Á chắc dẹp tiệm đi là vừa. Triệu Kiến Quốc không thể nào nguôi giận được:
- Quốc nạn đã đến đầu rồi mà mấy con côn trùng kia còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nếu không phải chuyện liên quan đến chuyện tranh chấp với các nước, lão tử thật có ý định đánh chết đám sâu bọ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.