Chương 137: Tiếng Bước Chân
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
- Lưu Tiểu Vũ, cô tiếp tục đảm nhiệm chuyện của Dương Gian, dùng tất cả mọi cách phải ổn định được cậu ta, tôi điều tra giúp cậu ta một chút xem hậu trường của công ty kia là gì, tôi muốn tên kia phải đến đứng ở bên ngoài thôn Hoàng Cương, trong vòng ba ngày tôi phải làm được điều đó.
Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:
- Vâng, đội trưởng.
Triệu Kiến Quốc đã văng cánh cửa, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chức vị ông taở trong phân bộ của Cảnh sát Quốc tế thì chức vị không cao nhưng trong nước lại khác.
Mà lúc này Dương Gian đang nằm trong túi đựng thi thể, trông hắn rất tỉnh táo, không có dấu hiệu gì gọi là mất lý trí.
Hắn gọi cuộc điện thoại này là để đảm bảo vụ giao dịch phía sau có thể diễn ra bình thường, đồng thời còn muốn nhìn xem người phụ trách của công ty kia là thần thánh ở phương nào.
Đương nhiên, mấy thứ đó chỉ xảy ra khi hắn có thể còn sống sót để ra ngoài, nếu hắn chết thì bàn bạc cái rắm.
Chỉ là hiện tại cũng ngồi không, chi bằng đi sắp xếp một vài chuyện để sau này đỡ phải hao tâm tổn trí.
- Sau cuộc điện thoại này, bên phía Triệu Kiến Quốc chắc sốt ruột lắm nhưng không liên quan gì đến mình hết, ngủ.
Dương Gian vẫn mở mắt, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đảm bảo tinh thần.
Thế nhưng khi điện thoại hiện thị 18:00, phía bên ngoài của túi đựng thi thể bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân.
Đi từ xa đến gần, đi từ trong thôn đi ra, đi về phía bên này.
- Hử?
Dương Gian đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to hai mắt, bắt đầu cảnh giác cao độ.
Quỷ...cuối cùng nó vẫn xuất hiện?
Chỉ là tiếng bước chân này là của con quỷ nào...là con quỷ không đầu hắn đã thả, hay là con quỷ bệnh bị thua trận hoặc là con quỷ mà hắn kiêng kị nhất, con quỷ có thể nhẹ nhàng giết một vị ngự quỷ nhân, ác quỷ?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Dương Gian trở nên khẩn trương hơn, hắn có một loại xúc động muốn mở túi đựng thi thể ra, sử dụng mắt quỷ nhìn xem kia là cái gì.
Rõ ràng tiếng bước chân đi đến bên ngoài túi đựng thi thể, lúc gần lúc xa nhưng nó đang đi đến chỗ của Dương Gian.
Sau một khoảng thời gian dài yên lặng, hiện tại đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, ý nghĩa của chuyện này là gì trong lòng Dương Gian rất rõ.
Mặc dù muốn thò đầu ra nhìn xem bên ngoài là con quỷ gì nhưng nghĩ đến mức độ nguy hiểm khi làm như thế thì Dương Gian chẳng dám nữa.
Hắn không sợ quỷ không đầu, cũng không sợ con quỷ bệnh thần bí mà hắn sợ ác quỷ, nó có thể dễ dàng kết liễu một ngự quỷ nhân. Con quỷ này vẫn là một điều bí ẩn, bởi vì chưa có ai thấy nó, những ai từng thấy đều chết hết cả rồi. Không có người nào nhìn thấy nó, chỉ có người chết mới thấy được nó. Nhưng suy luận về nó chỉ được Dương Gian suy đoán dựa trên cái chết của ba vị ngự quỷ nhân.
"Hiện tại mình đang đơn độc ở một chỗ, được xem là lạc đàn, theo như suy đoán trước đó, sau khi cân bằng ở trong thôn bị phá vỡ, ác quỷ kia sẽ bắt đầu truy sát bốn vị ngự quỷ nhân còn sống... Một khi bị nó tìm đến thì không thể nào sống sót."
"Tiếng bước chân ở bên ngoài là con quỷ kia đang tìm người?"
Trong lòng Dương Gian bắt đầu căng thẳng, khẩn trương lên, hắn nằm trong túi đựng thi thể được đặt trong một mảnh đất hoang, mọc đầy cỏ dại.
Nếu không tìm kiếm cẩn thận, với hoàn cảnh tối om như lúc này sẽ không dễ dàng phát hiện ra cái túi được nhưng đây là lệ quỷ muốn tìm người, chưa chắc nó đã sử dụng thị giác để tìm, có thể ác quỷ sử dụng một loại cảm giác nào đó hoặc một vài điều kiện chẳng hạn.
Dương Gian không thể biết được hắn có bị con quỷ ác tìm ra hay không, vốn dĩ hắn lựa chọn nằm chỗ này đã là một cuộc đánh bạc rồi, hắn đang đánh bạc với tiền cược là sinh mạng chính mình.
Tiếng bước chân lại đi đến gần.
Thậm chí hắn có thể đoán được con quỷ kia đang cách hắn không quá 3 mét , nó gần như đứng bên cạnh hắn.
"Tiếng bước chân này không có tiếng ho khan... Không phải là quỷ bệnh, như thế chỉ còn lại hai con kia, một là con quỷ ác, hai là con quỷ không đầu mà mình đã thả, có điều khả năng là con ác quỷ lại lớn hơn. "
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng, hắn cố gắng không phát ra tiếng động nào, đồng thời hắn cũng sẵn sàng mở ra quỷ vực bất kỳ lúc nào nếu có chuyện. Lúc này không phải là lúc lo lắng con quỷ trong cơ thể hắn sẽ khôi phục.
“Cộp, cộp, cộp!”
Tiếng bước chân đi qua ngay bên cạnh hắn, sau đó dừng lại phía trên đầu hắn.
Đấy là vị trí lỗ thông gió của túi đựng thi thể, vì để thở nên Dương Gian chừa lại một khe hở nhỏ để cho không khí lưu thông.
“Chẳng lẽ nó phát hiện ra mình?”
Trong lòng bàn tay Dương Gian chảy đầy mồ hôi, hắn đã phải nín thở một đoạn. Nếu lúc này bị phát hiện ra, mười phần thì có đến tám chín phần hắn chết là cái chắc.
Không kể đánh tay đôi với con quỷ hay sử dụng quỷ vực để đối chọi thì kết quả không khác gì nhau, hắn không có khả năng để giam giữ con quỷ ở cấp bậc này.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút...
Dương Gian chỉ biết thời gian trôi qua khá lâu, còn cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, lúc này hắn không giám mở điện thoại lên nhìn, hắn sợ khi mình mở màng hình điện thoại nó sẽ phát ra tiếng. Có trời mới biết âm thanh nho nhỏ này có khiến cho hắn bị bại lộ hay không.
Cuối cùng, sau 15 phút trôi qua, vốn Dương Gian đang ngồi trong túi đựng thi thể đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân bỏ đi.
Tiếng bước chân kia lại vang lên, nó đang đi ra xa cái túi của hắn, hướng về phía ngôi làng.
Con quỷ kia đã bỏ đi rồi.
Sau khi nghe đước tiếng bước chân vang vọng phía xa xa Dương Gian mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
“Thành công rồi, sau khi tránh được lượt tìm kiếm này của nó, mình có thể đoán ra chỉ cần bản thân không ra khỏi cái túi này, con quỷ kia chẳng cách nào để tìm kiếm được mình, như vậy mình sẽ an toàn.”
Nghĩ vậy, lòng hắn an tâm hơn không ít, bởi vì thông tin này rất quan trọng. Nếu ngay cả trốn trong túi đựng thi thể mà cũng không an toàn thì không có chỗ nào trong làng an toàn để hắn trốn nữa.
Nhưng Dương Gian cũng không tỏ ra cao hứng lắm, bởi vì nguy hiểm chỉ tạm thời dừng lại, nếu hắn không nghĩ ra cách rời khỏi đây, hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ chết ở đây thôi. Nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một cách tỷ mỉ, hắn thấy hiện tại chỉ có hai cách để giải quyết chuyện này mà.
Cách thứ nhất đó là chờ con quỷ không đầu mà hắn thả ra lăn qua lăn lại, thử xem nó có khả năng khôi phục lại sự cân bằng lúc trước không.
Cách thứ hai là chủ động ra tay....
- Chờ thêm một chút nữa xem sao.
Dương Gian cố gắng kìm nén xúc động muốn xông ra ở trong lòng, hắn quyết định chờ thêm một ngày nữa thử xem cục diện có biến hóa gì không. Nếu việc thả quỷ không đầu có tác dụng, nó chỉ cần đi dạo lung tung trong thôn một ngày đã sớm có dấu hiệu rồi, hiện tại không có thay đổi gì xem như nó đã thất bại, nó sẽ biến mất thần bí như các ngự quỷ nhân trước mà thôi.
Thời gian chờ đợi tuy dài dằng dặc cũng trôi qua rất nhanh.
Bất tri bất giác, Dương Gian đã ở trong túi đựng thi thể một ngày, theo như thời gian mà điện thoại cho thấy thì như vậy.
Lưu Tiểu Vũ lập tức nói:
- Vâng, đội trưởng.
Triệu Kiến Quốc đã văng cánh cửa, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chức vị ông taở trong phân bộ của Cảnh sát Quốc tế thì chức vị không cao nhưng trong nước lại khác.
Mà lúc này Dương Gian đang nằm trong túi đựng thi thể, trông hắn rất tỉnh táo, không có dấu hiệu gì gọi là mất lý trí.
Hắn gọi cuộc điện thoại này là để đảm bảo vụ giao dịch phía sau có thể diễn ra bình thường, đồng thời còn muốn nhìn xem người phụ trách của công ty kia là thần thánh ở phương nào.
Đương nhiên, mấy thứ đó chỉ xảy ra khi hắn có thể còn sống sót để ra ngoài, nếu hắn chết thì bàn bạc cái rắm.
Chỉ là hiện tại cũng ngồi không, chi bằng đi sắp xếp một vài chuyện để sau này đỡ phải hao tâm tổn trí.
- Sau cuộc điện thoại này, bên phía Triệu Kiến Quốc chắc sốt ruột lắm nhưng không liên quan gì đến mình hết, ngủ.
Dương Gian vẫn mở mắt, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đảm bảo tinh thần.
Thế nhưng khi điện thoại hiện thị 18:00, phía bên ngoài của túi đựng thi thể bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân.
Đi từ xa đến gần, đi từ trong thôn đi ra, đi về phía bên này.
- Hử?
Dương Gian đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to hai mắt, bắt đầu cảnh giác cao độ.
Quỷ...cuối cùng nó vẫn xuất hiện?
Chỉ là tiếng bước chân này là của con quỷ nào...là con quỷ không đầu hắn đã thả, hay là con quỷ bệnh bị thua trận hoặc là con quỷ mà hắn kiêng kị nhất, con quỷ có thể nhẹ nhàng giết một vị ngự quỷ nhân, ác quỷ?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Dương Gian trở nên khẩn trương hơn, hắn có một loại xúc động muốn mở túi đựng thi thể ra, sử dụng mắt quỷ nhìn xem kia là cái gì.
Rõ ràng tiếng bước chân đi đến bên ngoài túi đựng thi thể, lúc gần lúc xa nhưng nó đang đi đến chỗ của Dương Gian.
Sau một khoảng thời gian dài yên lặng, hiện tại đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, ý nghĩa của chuyện này là gì trong lòng Dương Gian rất rõ.
Mặc dù muốn thò đầu ra nhìn xem bên ngoài là con quỷ gì nhưng nghĩ đến mức độ nguy hiểm khi làm như thế thì Dương Gian chẳng dám nữa.
Hắn không sợ quỷ không đầu, cũng không sợ con quỷ bệnh thần bí mà hắn sợ ác quỷ, nó có thể dễ dàng kết liễu một ngự quỷ nhân. Con quỷ này vẫn là một điều bí ẩn, bởi vì chưa có ai thấy nó, những ai từng thấy đều chết hết cả rồi. Không có người nào nhìn thấy nó, chỉ có người chết mới thấy được nó. Nhưng suy luận về nó chỉ được Dương Gian suy đoán dựa trên cái chết của ba vị ngự quỷ nhân.
"Hiện tại mình đang đơn độc ở một chỗ, được xem là lạc đàn, theo như suy đoán trước đó, sau khi cân bằng ở trong thôn bị phá vỡ, ác quỷ kia sẽ bắt đầu truy sát bốn vị ngự quỷ nhân còn sống... Một khi bị nó tìm đến thì không thể nào sống sót."
"Tiếng bước chân ở bên ngoài là con quỷ kia đang tìm người?"
Trong lòng Dương Gian bắt đầu căng thẳng, khẩn trương lên, hắn nằm trong túi đựng thi thể được đặt trong một mảnh đất hoang, mọc đầy cỏ dại.
Nếu không tìm kiếm cẩn thận, với hoàn cảnh tối om như lúc này sẽ không dễ dàng phát hiện ra cái túi được nhưng đây là lệ quỷ muốn tìm người, chưa chắc nó đã sử dụng thị giác để tìm, có thể ác quỷ sử dụng một loại cảm giác nào đó hoặc một vài điều kiện chẳng hạn.
Dương Gian không thể biết được hắn có bị con quỷ ác tìm ra hay không, vốn dĩ hắn lựa chọn nằm chỗ này đã là một cuộc đánh bạc rồi, hắn đang đánh bạc với tiền cược là sinh mạng chính mình.
Tiếng bước chân lại đi đến gần.
Thậm chí hắn có thể đoán được con quỷ kia đang cách hắn không quá 3 mét , nó gần như đứng bên cạnh hắn.
"Tiếng bước chân này không có tiếng ho khan... Không phải là quỷ bệnh, như thế chỉ còn lại hai con kia, một là con quỷ ác, hai là con quỷ không đầu mà mình đã thả, có điều khả năng là con ác quỷ lại lớn hơn. "
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng, hắn cố gắng không phát ra tiếng động nào, đồng thời hắn cũng sẵn sàng mở ra quỷ vực bất kỳ lúc nào nếu có chuyện. Lúc này không phải là lúc lo lắng con quỷ trong cơ thể hắn sẽ khôi phục.
“Cộp, cộp, cộp!”
Tiếng bước chân đi qua ngay bên cạnh hắn, sau đó dừng lại phía trên đầu hắn.
Đấy là vị trí lỗ thông gió của túi đựng thi thể, vì để thở nên Dương Gian chừa lại một khe hở nhỏ để cho không khí lưu thông.
“Chẳng lẽ nó phát hiện ra mình?”
Trong lòng bàn tay Dương Gian chảy đầy mồ hôi, hắn đã phải nín thở một đoạn. Nếu lúc này bị phát hiện ra, mười phần thì có đến tám chín phần hắn chết là cái chắc.
Không kể đánh tay đôi với con quỷ hay sử dụng quỷ vực để đối chọi thì kết quả không khác gì nhau, hắn không có khả năng để giam giữ con quỷ ở cấp bậc này.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút...
Dương Gian chỉ biết thời gian trôi qua khá lâu, còn cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, lúc này hắn không giám mở điện thoại lên nhìn, hắn sợ khi mình mở màng hình điện thoại nó sẽ phát ra tiếng. Có trời mới biết âm thanh nho nhỏ này có khiến cho hắn bị bại lộ hay không.
Cuối cùng, sau 15 phút trôi qua, vốn Dương Gian đang ngồi trong túi đựng thi thể đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân bỏ đi.
Tiếng bước chân kia lại vang lên, nó đang đi ra xa cái túi của hắn, hướng về phía ngôi làng.
Con quỷ kia đã bỏ đi rồi.
Sau khi nghe đước tiếng bước chân vang vọng phía xa xa Dương Gian mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
“Thành công rồi, sau khi tránh được lượt tìm kiếm này của nó, mình có thể đoán ra chỉ cần bản thân không ra khỏi cái túi này, con quỷ kia chẳng cách nào để tìm kiếm được mình, như vậy mình sẽ an toàn.”
Nghĩ vậy, lòng hắn an tâm hơn không ít, bởi vì thông tin này rất quan trọng. Nếu ngay cả trốn trong túi đựng thi thể mà cũng không an toàn thì không có chỗ nào trong làng an toàn để hắn trốn nữa.
Nhưng Dương Gian cũng không tỏ ra cao hứng lắm, bởi vì nguy hiểm chỉ tạm thời dừng lại, nếu hắn không nghĩ ra cách rời khỏi đây, hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ chết ở đây thôi. Nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một cách tỷ mỉ, hắn thấy hiện tại chỉ có hai cách để giải quyết chuyện này mà.
Cách thứ nhất đó là chờ con quỷ không đầu mà hắn thả ra lăn qua lăn lại, thử xem nó có khả năng khôi phục lại sự cân bằng lúc trước không.
Cách thứ hai là chủ động ra tay....
- Chờ thêm một chút nữa xem sao.
Dương Gian cố gắng kìm nén xúc động muốn xông ra ở trong lòng, hắn quyết định chờ thêm một ngày nữa thử xem cục diện có biến hóa gì không. Nếu việc thả quỷ không đầu có tác dụng, nó chỉ cần đi dạo lung tung trong thôn một ngày đã sớm có dấu hiệu rồi, hiện tại không có thay đổi gì xem như nó đã thất bại, nó sẽ biến mất thần bí như các ngự quỷ nhân trước mà thôi.
Thời gian chờ đợi tuy dài dằng dặc cũng trôi qua rất nhanh.
Bất tri bất giác, Dương Gian đã ở trong túi đựng thi thể một ngày, theo như thời gian mà điện thoại cho thấy thì như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.