Chương 19: Lật Lọng
Phật Tiền Tiến Hoa
16/09/2021
Lúc này Phương Kính nghe thấy tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần mình liền rùng mình một cái, cố gắng chạy nhanh hơn, cậu ta vừa chạy vừa thở hổn hển:
- Tôi không có khả năng biết trước được tương lai, những tin tức mà tôi biết đều được ghi trong tấm da dê, đó là vật ở tương lai, tôi không biết ai đã dùng cách gì để gửi tới đây, tất cả tin tức tôi biết đều ghi ở trên tấm da dê. Từ nội dung bên trên tôi liền biết được những chuyện sẽ xảy ra vào 10 năm sắp tới, Dương Gian, mau cứu tôi, tôi mà chết thì ngươi cũng sẽ không biết một chút tin tức nào hết.
Nghe tới ấm da dê ghi lại những chuyện ở tương lai, Dương Gian đang gọi điện thoại cũng có chút động tâm.
( DG: bí kíp là đây chứ đâu :)) )
Nếu nói không ai biết trước tương lai, cũng chưa chắc.
Nhưng nếu nó thật sự tồn tại thì làm sao đây?
- Cậu phải đưa tấm da dê đó cho tôi.
Dương Gian lập tức nói.
- Không, cái đó là của tôi, không thể cho cậu được.'
Phương Kính cự tuyệt một cách kiên quyết.
- Cậu không có lựa chọn nào khác, thứ kia đang đến rất gần, cậu cũng sống không được bao lâu nữa, biết trước được tương lai thì có ích gì? Nếu chết rồi, thì có biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Dương Gian nói.
Nghe được lời đó Phương Kính lại có chút do dự.
Thế nhưng tình huống trước mắt không cho phép cậu ta suy nghĩ được nhiều, bởi vì tiếng bước chân càng ngày càng gần.
- Cho, cho cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.
Phương Kính thở hồng hộc, mặc dù đang chạy nhưng giống như đang đứng, giữa cánh rừng tối tăm này, cậu ta chạy kiểu gì cũng chỉ thấy xung quanh đều là cây.
Chạy mãi mà vẫn không thể nào đi ra ngoài được.
Phương Kính không muốn chết nên chỉ có thể thoả hiệp với Dương Gian.
- Thế nhưng, Dương Gian, tôi có thể đưa ra nhưng làm sao tôi biết cậu có khả năng cứu tôi ra ngoài hay không?
Tuy rằng Phương Kính rất sợ chết, vẫn không có ngu lắm.
Dương Gian nói:
- Phía sau cậu có một con quỷ, tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nó, bất quá cơ hội của cậu chỉ có một lần thôi, nếu cậu còn giám giở trò tôi sẽ không do dự huỷ bỏ giao dịch nay.
- Được, vậy cậu muốn tôi làm như thế nào đây?'
Phương Kính nói.
- Đi về phía bên trái đi.
Dương Gian đáp.
Lúc này, Phương Kính cắn răng, lập tức đổi hướng chạy về phía bên trái.
- Tiếp đến chạy theo hướng bên phải.
Dương Gian tiếp tục nói.
Phương Kính yên lặng chạy theo hướng dẫn nhưng trong lòng lại mừng như điên.
Tiếng chân ở phía sau cũng không nghe thấy nữa, mình đã bỏ rơi con quỷ rồi.
Có tác dụng!
Dương Gian này đúng là có khả năng cứu được mình.
- Đưa vật kia giao ra đây!
Dương Gian nói.
Phương Kính ánh mắt có chút mập mờ nói :
- Hiện tại tôi đưa cho cậu, cậu không cứu tôi nữa thì tppo biết phải làm sao, cậu dẫn tôi ra khỏi đây, chỉ cần ra khỏi trường học, tôi sẽ đưa cho cậu.
- Như thế, giao dịch của chúng ta bị huỷ bỏ ở đây? Cậu hãy cẩn thận một chút, nó sắp đuổi đến rồi đấy.
Dương Gian nói.
“Tút tút. . . . .”
Điện thoại bị dập máy.
Cũng tại lúc này, phía sau lưng của Phương Kính lại vang lên tiếng bước chân khiến cậu ta không thể không run rẩy.
Nhìn lại xung quanh cũng không thấy mấy người bạn học lúc nãy nữa, hiện tại chỉ có mình mình.
….
Phương Kính cũng không ngờ Dương Gian lại quyết đoán đến như vậy, trực tiếp cúp luôn điện thoại, không hề cho cậu ta cơ hội giải thích, dù là một giây.
Phương Kính nghĩ thầm trước tiên hợp tác với Dương Gian cho có lệ, sau khi mình an toàn rời khỏi trường học, lúc đó sẽ trở mặt không đưa tấm da dê cho Dương Gian.
Thế nhưng, sự quyết đoán của Dương Gian làm Phương Kính có chút trở tay không kịp.
Càng chết hơn nữa là tiếng bước chân lại xuất hiện ở sau lưng cậu ta rồi.
Trước kia Dương Gian cũng chỉ là chỉ dẫn cho mình tạm thời bỏ rơi con quỷ ở phía sau mà thôi.
- Làm sao bây giờ đây, làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, không có Dương Gian chỉ đường, chắc chắn mình không thể ra khỏi đây, như vậy mình sẽ chết trong tay của lệ quỷ. Mình không muốn chết , tương lai của mình mới vừa được nhen nhóm, có được trợ giúp của tấm da dê, chắc chắn tương lai sẽ vô cùng vinh quang, nhất định có thể trở thành người đứng đầu thế giới này, mình không cam lòng a.
- Mình sẽ chết ở đây sao?
Trong lòng Phương Kính dâng lên một nỗi sợ hãi, mồ hôi ứa ra, theo bản năng cậu ta tiếp tục đứng lên và bỏ chạy thật xa, hi vọng có thể cách tiếng bước chân kia xa một chút.
Nhưng mặc cho Phương Kính có làm gì đi nữa, tiếng bước chân vẫn vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần.
Xung quanh giống như tối thêm vài phần như muốn nuốt cậu ta vào trong vậy.
- Không, không được, mình không thể chết được, đưa tấm da dê cho Dương Gian, cậu ta nói đúng, chết rồi thì biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa những gì viết trong đó mình cũng đã nhớ được đại khái, tấm da dê cũng không còn quá quý trọng nữa, thôi thì đưa cho cậu ta để đổi mạng vậy.
Dưới sự đe doạ của cái chết, không thứ gì là không thể từ bỏ.
Phương Kính run rẩy cầm lấy điện thoại, bấm số Trương Vĩ và gọi.
Reng, reng. . .
Đâu bên kia đã bắt máy.
- Tôi cho cậu tấm da dê, tôi sẽ đưa cho cậu, chỉ cần cậu hứa sẽ giúp tôi rời khỏi đây.
Không chờ đối phương mở miệng, Phương Kính đã nói trước.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Dương Gian:
- Đặt tấm da dê xuống đất, tôi sẽ đến lấy.
Phương Kính giờ phút này cũng không dám giở trò nữa, cậu lấy tấm da dê màu xám từ trong túi và đặt ngay xuống đất không hề có một chút do dự.
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, mau giúp tôi, giúp tôi, tôi không muốn chết.
Dương Gian nói:
- Trước tiên tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi con quỷ kia, cậu chạy về bên phải đi.
- Được, cám ơn, cám ơn cậu.
Phương Kính có chút hoảng hốt, vội vàng chạy theo lời của Dương Gian.
- Chạy theo hướng bên phải.
Nghe Dương Gian tiếp tục hướng dẫn, Phương Kính làm theo lập tức liền có tác dụng. Không còn nghe tiếng bước chân phía sau nữa, Phương Kính vừa mừng vừa sợ, cậu biết tạm thời mình đã an toàn.
- Ngu ngốc.
Dương Gian cất di động, trên khoé miệng mang theo một nụ cười mỉa mai, sau đó hắn dừng lại và nhìn về phía Phương Kính đang như con ruồi bay loạn xạ trong rừng cây, hơn nữa còn mang theo bộ dạng vừa mừng vừa sợ làm cho hắn không nhịn được phải bật cười.
Tiếng bước chân đi theo phía sau Phương Kính cũng không phải là ma quỷ gì hết.
Chính là hắn.
Đúng thế, không có ma quỷ gì đi theo Phương Kính hết, chỉ có Dương Gian đi theo phía sau cậu ta mà thôi.
Cậu ta bị quỷ doạ cho sợ chết khiếp rồi, hơn nữa bản thân trong Quỷ Vực nên không thể nào nhìn rõ xung quanh, vì thế Phương Kính không biết được đi theo phía sau mình không phải là quỷ mà là người.
- Đây là tấm da dê có ghi lại những chuyện xảy ra trong tương lai
Dương Gian nhặt từ dưới đất lên và xem.
Nó được làm từ da, có màu nâu, có chút mềm mại lại mang theo một chút lạnh giá, giống như vừa mới lấy ra từ hầm băng, làm cho người cầm cảm thấy có chút khó rõ cùng kì quái.
- Tôi không có khả năng biết trước được tương lai, những tin tức mà tôi biết đều được ghi trong tấm da dê, đó là vật ở tương lai, tôi không biết ai đã dùng cách gì để gửi tới đây, tất cả tin tức tôi biết đều ghi ở trên tấm da dê. Từ nội dung bên trên tôi liền biết được những chuyện sẽ xảy ra vào 10 năm sắp tới, Dương Gian, mau cứu tôi, tôi mà chết thì ngươi cũng sẽ không biết một chút tin tức nào hết.
Nghe tới ấm da dê ghi lại những chuyện ở tương lai, Dương Gian đang gọi điện thoại cũng có chút động tâm.
( DG: bí kíp là đây chứ đâu :)) )
Nếu nói không ai biết trước tương lai, cũng chưa chắc.
Nhưng nếu nó thật sự tồn tại thì làm sao đây?
- Cậu phải đưa tấm da dê đó cho tôi.
Dương Gian lập tức nói.
- Không, cái đó là của tôi, không thể cho cậu được.'
Phương Kính cự tuyệt một cách kiên quyết.
- Cậu không có lựa chọn nào khác, thứ kia đang đến rất gần, cậu cũng sống không được bao lâu nữa, biết trước được tương lai thì có ích gì? Nếu chết rồi, thì có biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Dương Gian nói.
Nghe được lời đó Phương Kính lại có chút do dự.
Thế nhưng tình huống trước mắt không cho phép cậu ta suy nghĩ được nhiều, bởi vì tiếng bước chân càng ngày càng gần.
- Cho, cho cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.
Phương Kính thở hồng hộc, mặc dù đang chạy nhưng giống như đang đứng, giữa cánh rừng tối tăm này, cậu ta chạy kiểu gì cũng chỉ thấy xung quanh đều là cây.
Chạy mãi mà vẫn không thể nào đi ra ngoài được.
Phương Kính không muốn chết nên chỉ có thể thoả hiệp với Dương Gian.
- Thế nhưng, Dương Gian, tôi có thể đưa ra nhưng làm sao tôi biết cậu có khả năng cứu tôi ra ngoài hay không?
Tuy rằng Phương Kính rất sợ chết, vẫn không có ngu lắm.
Dương Gian nói:
- Phía sau cậu có một con quỷ, tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nó, bất quá cơ hội của cậu chỉ có một lần thôi, nếu cậu còn giám giở trò tôi sẽ không do dự huỷ bỏ giao dịch nay.
- Được, vậy cậu muốn tôi làm như thế nào đây?'
Phương Kính nói.
- Đi về phía bên trái đi.
Dương Gian đáp.
Lúc này, Phương Kính cắn răng, lập tức đổi hướng chạy về phía bên trái.
- Tiếp đến chạy theo hướng bên phải.
Dương Gian tiếp tục nói.
Phương Kính yên lặng chạy theo hướng dẫn nhưng trong lòng lại mừng như điên.
Tiếng chân ở phía sau cũng không nghe thấy nữa, mình đã bỏ rơi con quỷ rồi.
Có tác dụng!
Dương Gian này đúng là có khả năng cứu được mình.
- Đưa vật kia giao ra đây!
Dương Gian nói.
Phương Kính ánh mắt có chút mập mờ nói :
- Hiện tại tôi đưa cho cậu, cậu không cứu tôi nữa thì tppo biết phải làm sao, cậu dẫn tôi ra khỏi đây, chỉ cần ra khỏi trường học, tôi sẽ đưa cho cậu.
- Như thế, giao dịch của chúng ta bị huỷ bỏ ở đây? Cậu hãy cẩn thận một chút, nó sắp đuổi đến rồi đấy.
Dương Gian nói.
“Tút tút. . . . .”
Điện thoại bị dập máy.
Cũng tại lúc này, phía sau lưng của Phương Kính lại vang lên tiếng bước chân khiến cậu ta không thể không run rẩy.
Nhìn lại xung quanh cũng không thấy mấy người bạn học lúc nãy nữa, hiện tại chỉ có mình mình.
….
Phương Kính cũng không ngờ Dương Gian lại quyết đoán đến như vậy, trực tiếp cúp luôn điện thoại, không hề cho cậu ta cơ hội giải thích, dù là một giây.
Phương Kính nghĩ thầm trước tiên hợp tác với Dương Gian cho có lệ, sau khi mình an toàn rời khỏi trường học, lúc đó sẽ trở mặt không đưa tấm da dê cho Dương Gian.
Thế nhưng, sự quyết đoán của Dương Gian làm Phương Kính có chút trở tay không kịp.
Càng chết hơn nữa là tiếng bước chân lại xuất hiện ở sau lưng cậu ta rồi.
Trước kia Dương Gian cũng chỉ là chỉ dẫn cho mình tạm thời bỏ rơi con quỷ ở phía sau mà thôi.
- Làm sao bây giờ đây, làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, không có Dương Gian chỉ đường, chắc chắn mình không thể ra khỏi đây, như vậy mình sẽ chết trong tay của lệ quỷ. Mình không muốn chết , tương lai của mình mới vừa được nhen nhóm, có được trợ giúp của tấm da dê, chắc chắn tương lai sẽ vô cùng vinh quang, nhất định có thể trở thành người đứng đầu thế giới này, mình không cam lòng a.
- Mình sẽ chết ở đây sao?
Trong lòng Phương Kính dâng lên một nỗi sợ hãi, mồ hôi ứa ra, theo bản năng cậu ta tiếp tục đứng lên và bỏ chạy thật xa, hi vọng có thể cách tiếng bước chân kia xa một chút.
Nhưng mặc cho Phương Kính có làm gì đi nữa, tiếng bước chân vẫn vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần.
Xung quanh giống như tối thêm vài phần như muốn nuốt cậu ta vào trong vậy.
- Không, không được, mình không thể chết được, đưa tấm da dê cho Dương Gian, cậu ta nói đúng, chết rồi thì biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa những gì viết trong đó mình cũng đã nhớ được đại khái, tấm da dê cũng không còn quá quý trọng nữa, thôi thì đưa cho cậu ta để đổi mạng vậy.
Dưới sự đe doạ của cái chết, không thứ gì là không thể từ bỏ.
Phương Kính run rẩy cầm lấy điện thoại, bấm số Trương Vĩ và gọi.
Reng, reng. . .
Đâu bên kia đã bắt máy.
- Tôi cho cậu tấm da dê, tôi sẽ đưa cho cậu, chỉ cần cậu hứa sẽ giúp tôi rời khỏi đây.
Không chờ đối phương mở miệng, Phương Kính đã nói trước.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Dương Gian:
- Đặt tấm da dê xuống đất, tôi sẽ đến lấy.
Phương Kính giờ phút này cũng không dám giở trò nữa, cậu lấy tấm da dê màu xám từ trong túi và đặt ngay xuống đất không hề có một chút do dự.
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, mau giúp tôi, giúp tôi, tôi không muốn chết.
Dương Gian nói:
- Trước tiên tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi con quỷ kia, cậu chạy về bên phải đi.
- Được, cám ơn, cám ơn cậu.
Phương Kính có chút hoảng hốt, vội vàng chạy theo lời của Dương Gian.
- Chạy theo hướng bên phải.
Nghe Dương Gian tiếp tục hướng dẫn, Phương Kính làm theo lập tức liền có tác dụng. Không còn nghe tiếng bước chân phía sau nữa, Phương Kính vừa mừng vừa sợ, cậu biết tạm thời mình đã an toàn.
- Ngu ngốc.
Dương Gian cất di động, trên khoé miệng mang theo một nụ cười mỉa mai, sau đó hắn dừng lại và nhìn về phía Phương Kính đang như con ruồi bay loạn xạ trong rừng cây, hơn nữa còn mang theo bộ dạng vừa mừng vừa sợ làm cho hắn không nhịn được phải bật cười.
Tiếng bước chân đi theo phía sau Phương Kính cũng không phải là ma quỷ gì hết.
Chính là hắn.
Đúng thế, không có ma quỷ gì đi theo Phương Kính hết, chỉ có Dương Gian đi theo phía sau cậu ta mà thôi.
Cậu ta bị quỷ doạ cho sợ chết khiếp rồi, hơn nữa bản thân trong Quỷ Vực nên không thể nào nhìn rõ xung quanh, vì thế Phương Kính không biết được đi theo phía sau mình không phải là quỷ mà là người.
- Đây là tấm da dê có ghi lại những chuyện xảy ra trong tương lai
Dương Gian nhặt từ dưới đất lên và xem.
Nó được làm từ da, có màu nâu, có chút mềm mại lại mang theo một chút lạnh giá, giống như vừa mới lấy ra từ hầm băng, làm cho người cầm cảm thấy có chút khó rõ cùng kì quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.