Chương 206: Máu Quỷ Sống Dậy 2
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Người này chắc chắn đã đứng ở đây một lúc lâu rồi, Dương Gian lập tức truy tìm theo những dấu chân bằng máu kia.
Dọc theo cầu thang, hắn đi ra khỏi nhà trọ.
Cuối cùng dấu chân cũng đã gần đến điểm cuối, nó kéo dài đến một chiếc chòi nghỉ mát dưới một dải cây xanh của khu chung cư.
Lúc này bên trên chiếc ghế của chòi nghỉ mát, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang ngồi ở đó, dường như người này đang chờ Dương Gian đến.
Dương Gian ý định kêu thử xem phản ứng của người kia như thế nào.
- Nghiêm Lực?
Những dấu chân bằng máu này cũng không phải là màu bình thường mà chính là máu của quỷ, đây chính là máu của quỷ ở trong cơ thể của máu quỷ Nghiêm Lực.
Hắn biết rõ mọi chuyện nên không hề sợ hãi.
Nghiêm Lực mặc một bộ áo khoác, anh ta dùng bộ áo khoác này bao trùm toàn bộ người, hơn nữa còn đội một cái mũ rộng vành, khiến hắn không thể nào nhìn rõ bộ dạng của anh ta.
- Dương Gian, đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi muốn nói mấy câu với cậu.
Mặc dù đã bịt rất kín nhưng máu tươi giống như vòi nước cống vậy, nó chảy ào ào ra ngoài, không thể nào ngăn cản được, chỉ một lát nó đã nhuộm đỏ một vùng xung quanh chỗ anh ta ngồi.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp, hắn mang theo mấy phần cảnh giác đi qua đó.
Nghiêm Lực nói:
- Cậu đừng có đến gần tôi làm gì, con quỷ trong cơ thể tôi đã khôi phục, tôi cũng không biết tôi còn có thể duy trì được bao lâu nữa, cậu đi đến gần tôi là một việc rất nguy hiểm.
Trong lòng Dương Gian hơi run lên, thông qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, hắn có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt của Nghiêm Lực không còn nữa, hiện tại chỉ còn là một đống máu tươi ngưng tụ lại. Hiện tại anh ta đã không còn được coi là người nữa rồi.
Dương Gian nói.
- Anh muốn nói với tôi chuyện gì vậy?
Nghiêm Lực:
- Người trong câu lạc bộ đã bắt đầu để ý đến cậu rồi. Vì chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương, cậu đã chọc giận người của câu lạc bộ. Bọn họ đang có ý định giết cậu, bởi sự tồn tại của cậu đã uy hiếp đến rất nhiều người, nếu có thể thì tôi khuyên cậu nên chuyển qua thành phố khác sinh sống, rời khỏi thành phố Đại Xương đi.
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Câu lạc bộ Tiểu Cường à? Nếu bọn họ đã muốn ra tay với tôi thì tốt, rời khỏi thành phố Đại Xương là chuyện không thể nào xảy ra được. Tôi rời khỏi đây đi đến thành phố khác, lúc đó người của thành phố khác lại coi tôi là uy hiếp thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng muốn tôi rời đi là tôi phải bỏ đi hay sao? Nếu bọn chúng thật sự muốn đối phó với tôi, tôi sẽ giết sạch bọn chúng là được, đều đã thành quỷ cả rồi, còn sợ uy hiếp cái gì nữa chứ?
Nghiêm Lực nói:
- Còn có một việc nữa, cái hộp mà cậu giao cho tôi, nó đã bị người của câu lạc bộ Tiểu Cường cướp đi rồi. Thật sự xin lỗi cậu, tôi lại nợ cậu một khoản tiền, chỉ sợ là sau này không còn cách nào để trả cho cạu nữa.
Dương Gian nói:
- Là vậy à? Không sao đâu, vài bữa nữa tôi sẽ đích thân đi cướp nó về.
Hắn không hề mở miệng ra bảo chiếc hộp đó là giả, chiếc hộp đã bị hắn tráo đổi.
Nghiêm Lực lại nói:
- Cuối cùng tôi muốn nhờ cậu một việc.
Dương Gian nói:
- Anh nói đi, nếu quá khó khăn thì tôi cũng đành chịu thôi.
Nghiêm Lực nói:
- Tôi cảm thấy vợ con tôi ở lại trong thành phố Đại Xương cũng không phải là một lựa chọn tốt, tôi muốn nhờ cậu thông báo cho vợ con tôi một tiếng, bảo họ về quê sinh sống đi.
Dương Gian nói:
- Chuyện này anh có thể làm được mà, gọi điện thoại hay gì đó thông báo cho họ đi, cần gì phải rắc rối vậy?
Nghiêm Lực nói:
- Tôi đã bị người của câu lạc bộ Tiểu Cường theo dõi, mấy ngày này tôi đều không dám trở về nhà, không dám liên lạc với họ. Trừ cậu ra thì không có một ai biết được địa chỉ nhà của tôi, tôi không muốn bại lộ ra ngoài, nhất là khi tôi sắp chết rồi.
- Vậy được, tôi sẽ đích thân đến báo một tiếng cho người nhà của anh.
Nghiêm Lực nói:
- Cảm ơn, thời gian cũng không còn nhiều nữa, tôi phải đi rồi.
- Anh muốn đi đâu?
Nghiêm Lực nói:
- Tìm một chỗ nào đó không có ai để chết, tôi không muốn để cho nó khôi phục ở trong thành phố Đại Xương, nếu vậy nó chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong thành phố Đại Xương, đến lúc đó cậu có đối phó với nó nổi không?
Nói xong, anh ta đứng dậy, sau đó ngồi vào trong chiếc xe thể thao.
Tiếng động cơ ầm vang, anh ta không còn do dự chút nào nữa, tăng tốc và lướt đi.
Chỉ trong chốc lát chiếc xe đua đã đạt đến vận tốc 100 m/s nhưng nó vẫn không ngừng tăng tốc, sau đó thì biến mất ở con đường phía trước, một đường chạy thẳng về hướng bắc.
Dương Gian nhìn Nghiêm Lực rời đi, ánh mắt khẽ đảo xung quanh, tâm trạng hắn có chút phức tạp.
- Haiz... Lại chết thêm một vị ngự quỷ nhân.
Mục đích xuất hiện lần này của anh ta chính là để từ biệt. Tình trạng của Nghiêm Lực đã cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại anh ta đã không thể nào áp chế được con quỷ kia nữa, ngay cả không sử dụng lực lượng lệ quỷ mà con quỷ kia vẫn có thể đi ra ngoài.
Dương Gian âm thầm nghĩ trong lòng.
"Nếu lúc trước anh quyết định đi với tôi đến thôn Hoàng Cương, có lẽ đã không phải chịu cảnh như thế này đâu."
Nhưng sau đó hắn khé lắc đầu, có lẽ đi theo hắn đến thôn Hoàng Cương thì anh ta sẽ càng chết nhanh hơn, dù sao trong đám người kia cũng chỉ có một mình Trương Hàn có thể sống sót.
Tiếng động cơ của xe thể thao gầm rú.
Hiện tại đã là rạng sáng, xe cộ trên đường rất thưa thớt.
Tốc độ của Nghiêm Lực hiện tại đã là hơn 200 m/s rồi, một đường hắn xông qua mọi đèn đỏ, đường ngược chiều, chạy lướt qua mọi thứ, anh ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra khỏi khu vực thành phố.
Mọi thứ ở xung quanh điên cuống lui lại ở phía sau.
Với tốc độ này, nếu chiếc xe này đụng phải cái gì đó thì cũng sẽ có kết cục là xe nát người tan nhưng anh ta không chút sợ hãi nào hết.
Bời vì anh ta đã chết, thứ còn lại hiện giờ chỉ là một tia ý thức mà thôi.
Cho nên chân của anh ta luôn luôn trong tình trạng nhấn ga, có thể được đến đâu hay đến đó, còn nếu xảy ra tai nạn xe cộ thì do xui xẻo, Nghiêm Lực cũng không quan tâm đến điều đó.
Dù sao anh ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu con quỷ này còn có thể xuất hiện ở trong khu vực thành phố thì anh ta cũng đã bất lực, không còn cách nào nữa nhưng dường như trời cao vẫn còn chiếu cố anh ta.
Trên toàn bộ đường đi anh ta không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn hết, một đường rất thuận lợi tăng tốc lao ra khỏi khu vực thành phố.
Sau khi rời khỏi thành phố, chiếc xe vẫn cứ lao nhanh vun vút như bay.
Hiện tại đã rời khỏi thành phố thì mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là cách thành phố càng xa càng tốt. Nếu có thể thì anh ta muốn tìm một cánh đồng không người hay là một vùng núi hoang vu nào đó để chết đi. Đây có lẽ là do anh ta ý thức được bản thân đã sắp chết đến nơi rồi. Mặc dù anh ta cố nhịn không muốn liên lạc với vợ con, nhưng Nghiêm Lực vẫn kìm lòng không được, dùng tay cầm lấy chiếc điện thoại trên ghế phụ.
Dọc theo cầu thang, hắn đi ra khỏi nhà trọ.
Cuối cùng dấu chân cũng đã gần đến điểm cuối, nó kéo dài đến một chiếc chòi nghỉ mát dưới một dải cây xanh của khu chung cư.
Lúc này bên trên chiếc ghế của chòi nghỉ mát, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang ngồi ở đó, dường như người này đang chờ Dương Gian đến.
Dương Gian ý định kêu thử xem phản ứng của người kia như thế nào.
- Nghiêm Lực?
Những dấu chân bằng máu này cũng không phải là màu bình thường mà chính là máu của quỷ, đây chính là máu của quỷ ở trong cơ thể của máu quỷ Nghiêm Lực.
Hắn biết rõ mọi chuyện nên không hề sợ hãi.
Nghiêm Lực mặc một bộ áo khoác, anh ta dùng bộ áo khoác này bao trùm toàn bộ người, hơn nữa còn đội một cái mũ rộng vành, khiến hắn không thể nào nhìn rõ bộ dạng của anh ta.
- Dương Gian, đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi muốn nói mấy câu với cậu.
Mặc dù đã bịt rất kín nhưng máu tươi giống như vòi nước cống vậy, nó chảy ào ào ra ngoài, không thể nào ngăn cản được, chỉ một lát nó đã nhuộm đỏ một vùng xung quanh chỗ anh ta ngồi.
Tròng mắt Dương Gian hơi híp, hắn mang theo mấy phần cảnh giác đi qua đó.
Nghiêm Lực nói:
- Cậu đừng có đến gần tôi làm gì, con quỷ trong cơ thể tôi đã khôi phục, tôi cũng không biết tôi còn có thể duy trì được bao lâu nữa, cậu đi đến gần tôi là một việc rất nguy hiểm.
Trong lòng Dương Gian hơi run lên, thông qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, hắn có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt của Nghiêm Lực không còn nữa, hiện tại chỉ còn là một đống máu tươi ngưng tụ lại. Hiện tại anh ta đã không còn được coi là người nữa rồi.
Dương Gian nói.
- Anh muốn nói với tôi chuyện gì vậy?
Nghiêm Lực:
- Người trong câu lạc bộ đã bắt đầu để ý đến cậu rồi. Vì chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương, cậu đã chọc giận người của câu lạc bộ. Bọn họ đang có ý định giết cậu, bởi sự tồn tại của cậu đã uy hiếp đến rất nhiều người, nếu có thể thì tôi khuyên cậu nên chuyển qua thành phố khác sinh sống, rời khỏi thành phố Đại Xương đi.
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Câu lạc bộ Tiểu Cường à? Nếu bọn họ đã muốn ra tay với tôi thì tốt, rời khỏi thành phố Đại Xương là chuyện không thể nào xảy ra được. Tôi rời khỏi đây đi đến thành phố khác, lúc đó người của thành phố khác lại coi tôi là uy hiếp thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng muốn tôi rời đi là tôi phải bỏ đi hay sao? Nếu bọn chúng thật sự muốn đối phó với tôi, tôi sẽ giết sạch bọn chúng là được, đều đã thành quỷ cả rồi, còn sợ uy hiếp cái gì nữa chứ?
Nghiêm Lực nói:
- Còn có một việc nữa, cái hộp mà cậu giao cho tôi, nó đã bị người của câu lạc bộ Tiểu Cường cướp đi rồi. Thật sự xin lỗi cậu, tôi lại nợ cậu một khoản tiền, chỉ sợ là sau này không còn cách nào để trả cho cạu nữa.
Dương Gian nói:
- Là vậy à? Không sao đâu, vài bữa nữa tôi sẽ đích thân đi cướp nó về.
Hắn không hề mở miệng ra bảo chiếc hộp đó là giả, chiếc hộp đã bị hắn tráo đổi.
Nghiêm Lực lại nói:
- Cuối cùng tôi muốn nhờ cậu một việc.
Dương Gian nói:
- Anh nói đi, nếu quá khó khăn thì tôi cũng đành chịu thôi.
Nghiêm Lực nói:
- Tôi cảm thấy vợ con tôi ở lại trong thành phố Đại Xương cũng không phải là một lựa chọn tốt, tôi muốn nhờ cậu thông báo cho vợ con tôi một tiếng, bảo họ về quê sinh sống đi.
Dương Gian nói:
- Chuyện này anh có thể làm được mà, gọi điện thoại hay gì đó thông báo cho họ đi, cần gì phải rắc rối vậy?
Nghiêm Lực nói:
- Tôi đã bị người của câu lạc bộ Tiểu Cường theo dõi, mấy ngày này tôi đều không dám trở về nhà, không dám liên lạc với họ. Trừ cậu ra thì không có một ai biết được địa chỉ nhà của tôi, tôi không muốn bại lộ ra ngoài, nhất là khi tôi sắp chết rồi.
- Vậy được, tôi sẽ đích thân đến báo một tiếng cho người nhà của anh.
Nghiêm Lực nói:
- Cảm ơn, thời gian cũng không còn nhiều nữa, tôi phải đi rồi.
- Anh muốn đi đâu?
Nghiêm Lực nói:
- Tìm một chỗ nào đó không có ai để chết, tôi không muốn để cho nó khôi phục ở trong thành phố Đại Xương, nếu vậy nó chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong thành phố Đại Xương, đến lúc đó cậu có đối phó với nó nổi không?
Nói xong, anh ta đứng dậy, sau đó ngồi vào trong chiếc xe thể thao.
Tiếng động cơ ầm vang, anh ta không còn do dự chút nào nữa, tăng tốc và lướt đi.
Chỉ trong chốc lát chiếc xe đua đã đạt đến vận tốc 100 m/s nhưng nó vẫn không ngừng tăng tốc, sau đó thì biến mất ở con đường phía trước, một đường chạy thẳng về hướng bắc.
Dương Gian nhìn Nghiêm Lực rời đi, ánh mắt khẽ đảo xung quanh, tâm trạng hắn có chút phức tạp.
- Haiz... Lại chết thêm một vị ngự quỷ nhân.
Mục đích xuất hiện lần này của anh ta chính là để từ biệt. Tình trạng của Nghiêm Lực đã cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại anh ta đã không thể nào áp chế được con quỷ kia nữa, ngay cả không sử dụng lực lượng lệ quỷ mà con quỷ kia vẫn có thể đi ra ngoài.
Dương Gian âm thầm nghĩ trong lòng.
"Nếu lúc trước anh quyết định đi với tôi đến thôn Hoàng Cương, có lẽ đã không phải chịu cảnh như thế này đâu."
Nhưng sau đó hắn khé lắc đầu, có lẽ đi theo hắn đến thôn Hoàng Cương thì anh ta sẽ càng chết nhanh hơn, dù sao trong đám người kia cũng chỉ có một mình Trương Hàn có thể sống sót.
Tiếng động cơ của xe thể thao gầm rú.
Hiện tại đã là rạng sáng, xe cộ trên đường rất thưa thớt.
Tốc độ của Nghiêm Lực hiện tại đã là hơn 200 m/s rồi, một đường hắn xông qua mọi đèn đỏ, đường ngược chiều, chạy lướt qua mọi thứ, anh ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra khỏi khu vực thành phố.
Mọi thứ ở xung quanh điên cuống lui lại ở phía sau.
Với tốc độ này, nếu chiếc xe này đụng phải cái gì đó thì cũng sẽ có kết cục là xe nát người tan nhưng anh ta không chút sợ hãi nào hết.
Bời vì anh ta đã chết, thứ còn lại hiện giờ chỉ là một tia ý thức mà thôi.
Cho nên chân của anh ta luôn luôn trong tình trạng nhấn ga, có thể được đến đâu hay đến đó, còn nếu xảy ra tai nạn xe cộ thì do xui xẻo, Nghiêm Lực cũng không quan tâm đến điều đó.
Dù sao anh ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu con quỷ này còn có thể xuất hiện ở trong khu vực thành phố thì anh ta cũng đã bất lực, không còn cách nào nữa nhưng dường như trời cao vẫn còn chiếu cố anh ta.
Trên toàn bộ đường đi anh ta không hề gặp chuyện gì ngoài ý muốn hết, một đường rất thuận lợi tăng tốc lao ra khỏi khu vực thành phố.
Sau khi rời khỏi thành phố, chiếc xe vẫn cứ lao nhanh vun vút như bay.
Hiện tại đã rời khỏi thành phố thì mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là cách thành phố càng xa càng tốt. Nếu có thể thì anh ta muốn tìm một cánh đồng không người hay là một vùng núi hoang vu nào đó để chết đi. Đây có lẽ là do anh ta ý thức được bản thân đã sắp chết đến nơi rồi. Mặc dù anh ta cố nhịn không muốn liên lạc với vợ con, nhưng Nghiêm Lực vẫn kìm lòng không được, dùng tay cầm lấy chiếc điện thoại trên ghế phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.