Chương 143: Mở Quan Tài
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Dương Gian nhíu mày, hắn bắt đầu suy tư sắp xếp những chuyện tiếp theo.
- Sau khi khống chế được con lệ quỷ thứ hai, thời gian khôi phục đã được kéo dài, xem như cuộc giao dịch này không thành công tấm da cũng đã đạt được mục đích rồi? Đã thế, nó còn giúp mình làm gì nhỉ?
Nhưng sau đó Dương Gian lại loại bỏ suy nghĩ này.
- Không, sự uy hiếp từ sức khôi phục của lệ quỷ vẫn tồn tại, cân bằng được thiết lập sơ xài này không đảm bảo được gì cả, chỉ như nới lỏng áp lực một chút, để mình có thêm thời gian để thở mà thôi. Nhưng sớm hay muộn thì sự cân bằng này cũng bị phá vỡ, bởi vì mình bắt buộc phải sử dụng năng lực của quỷ, có lẽ khi ấy lại cần phương pháp khống chế lệ quỷ thứ ba chăng?
Dương Gian nhìn tấm da đang nằm trên mặt đất, nếu như công ty kia biết được phương pháp khống chế lệ quỷ, chắc chắn tấm da này cũng sẽ biết. Hiện tại hắn có hai lựa chọn, một là tiếp tục giao dịch với tấm da, hai là giao dịch với công ty kia. Nhưng tấm da kia lại quá quỷ dị, ngay cả quỷ cũng có thể nuốt, ai biết về sau nó sẽ làm ra chuyện gì động trời nữa hay không, trong đầu Dương Gian lại toát lên một ý nghĩ.
- Có nên tìm một chỗ vứt nó đi không ta?
Mặc dù lý trí bảo cho hắn nên bỏ nó lại ở đây nhưng ham muốn sống sót đã ngăn cản Dương Gian, ngăn hắn không được vứt tấm da ở trong chỗ này. Hiện tại chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương vẫn chưa kết thúc. Với lại, nếu lần sau hắn lại rơi vào tuyệt cảnh nữa thì sao, lúc đó có lẽ tấm da này lại có tác dụng mang tính đột phá gì đó cũng nên, dù nó có quỷ dị đi nữa nhưng để nó lợi dụng còn tốt hơn đi đời nhà ma. Nghĩ thế mà Dương Gian nhặt tấm da lên.
Chỉ là hắn phải cẩn thận hơn ở các lần giao dịch tiếp theo, chứng kiến việc vừa xảy ra Dương Gian nào dám giữ nó bên người nữa, thế nên hắn nhét nó vào hộp vàng dùng để nhốt quỷ không đầu lúc trước. Dù hiện tại hộp vàng có chút rách rưới nhưng sau khi về chỉ cần sửa một chút là được. Hiện tại còn chưa phải là lúc để thả lỏng, chưa đến lúc nghỉ ngơi, Dương Gian còn phải đối mặt với chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương, không giải quyết xong chuyện trong này thì hắn sẽ không cách nào đi ra ngoài.
Quỷ vực tiếp tục được mở ra, lần này phạm vi quỷ vực lớn hơn lần trước rất nhiều, phạm vi bao trùm là khoảng 50 mét, 10 mét khi trước chẳng thể so sánh được.
Xem ra, người khống chế quỷ sẽ rất khó để phát huy trọn vẹn lực lượng của lệ quỷ được, còn quỷ khống chế quỷ lại khác.
Sau một giây, Dương Gian phía trước của một chiếc xe thể thao, sau đó lôi từ bên trong ra một rương hành lý.
Lúc này, Trương Hàn đang nằm bên trong rương hành lý, sắc mặt ông ta trằng bệch, toàn thân run rẩy, ông cảm giác kiếp nạn đã đến. Bản thân né lâu như vậy mà cuối cùng vẫn bị con quỷ ở trong thôn Hoàng Cương tóm lấy được.
“Mình đang bị con quỷ kéo ra ngoài.”
“Ôi trời, không thể nào, nó muốn mở rương hành lý ra, chắc chắn con quỷ kia đã biết được vị trí của mình rồi, hiện tại mình không thể nào tiếp tục trốn trong này nữa.”
- Con mẹ nó, lão tử liều mạng với mày.
Ngay khi rương hành lý vừa được mở ra, Trương Hàn rống một tiếng rồi lao thẳng ra ngoài, sắc mặt ông ta rất dữ tợn.
Thế nhưng khi trông thấy người đứng bên ngoài là Dương Gian, sắc mặt Trương Hàn từ dữ tợn đổi sang kinh ngạc, tiếp đến đổi thành nghi ngờ, cuối cùng lại thêm mấy phần vui mừng. Hàng loạt biểu cảm phong phú đã diễn ra liên tục trên gương mặt Trương Hàn, chỉ trong hai giây ngắn ngủi ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, ngay cả diễn viên điện ảnh chưa chắc đã làm được như Trương Hàn lúc này.
Dương Gian đưa tay chào, sau đó nói:
- Ông cứ tiếp tục diễn đi, có lời gì thì cũng phải chờ đến khi diễn xong lại nói tiếp.
Trương Hàn giật mình hỏi:
- Cậu, cậu không chết sao?
Dương Gian nói:
- Giống ông thôi, hơi may mắn nên còn sống sót, hành động của ông rất sáng suốt, trốn ở trong rương hành lý là có thể tránh đi được cục diện chắc chắn phải chết trong thôn, tình huống đã thay đổi, tạm thời loại bỏ được nguy hiểm.
Sở dĩ hắn lôi Trương Hàn ra là vì đang cần một đồng bạn đi cùng, tránh khỏi nguyền rủa lạc đàn sẽphải chết.
Lúc này, Trương Hàn có chút ngơ ngác nhìn lấy khung cảnh ở xung quanh.
- Chuyện này, chuyện này là thật phải không? Hiện tại đã ổn rồi?
Ông ta vẫn ở trong thôn Hoàng Cương nhưng trời đã sáng lên, bọn họ vượt qua được giai đoạn bị bóng tối bao trùm. Có điều khi trông thấy được căn nhà chứa linh đường và cỗ quan tài kia đã xuất hiện trở lại thì tròng mắt ông ta đột nhiên co lại.
Dương Gian nói:
- Không phải thế, chúng ta chỉ là tạm thời chưa xảy ra chuyện mà thôi, còn người khác thì tôi không chắc nhưng khả năng cao tên Trương Nhất Minh đã teo rồi, không có túi vàng hay gương hành lý như chúng ta thì chẳng ai có thể qua khỏi. Hiện tại tôi không cần quan tâm anh ta chết hay còn sống nhưng ông phải đi theo tôi.
Trương Hàn hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta định đi đâu?
- Đi đến đó.
Dương Gian chỉ chỉ tay về phía căn phòng chứa quan tài đã xuất hiện trở lại:
- Nguyên nhân của toàn bộ mọi chuyện ở đây đều xuất phát từ cỗ quan tài kia à, đây là chuyện mà chúng ta cần phải giải quyết trước tiên. Lúc trước tôi cũng đã định xử lý nó rồi nhưng bị mấy người lôi đi loanh quanh khiến cho hai vị ngự quỷ nhân chết một cách vô duyên vô cớ, hiện tại không cần do dự nữa. Tôi không biết được sự cân bằng này có thể duy trì được bao lâu, càng không biết biết được bầu trời đang sáng sủa như thế này có bị biến thành đen một lần nữa không, nếu biến thành đen lần nữa thì chúng ta chết chắc, thế nên không thể lãng phí thời gian, ông phải lập tức phối hợp với tôi để hành động.
- Được được.
Trương Hàn ngay lập tức gật gật đầu theo bản năng, ngay cả cục diện bế tắc như lúc nãy mà Dương Gian có thể cứu vớt trở lại được, nếu muốn sống ông ta không thể nào nghi ngờ quyết định của Dương Gian nữa. Đúng là hậu sinh khả úy, chàng trai trẻ này lợi hại hơn rất nhiều so với những người khác trong câu lạc bộ. Nếu tin tưởng cậu ta sớm thì chắc mọi chuyện đã không bết bát như thế này, có lẽ càng nhiều ngự quỷ nhân vẫn sống sót.
- Đi thôi.
Dương Gian phất phất tay, sau đó khung cảnh thay đổi, hai người đã xuất hiện trước cửa linh đường. Dù Trương Hàn có chút kinh ngạc về sự thay đổi này nhưng không giật mình, vì trước đó ông ta cũng đã thấy Dương Gian sử dụng năng lực của quỷ vực rồi. Dương Gian liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái, sau đó chỉ vào cổ quan tài và nói:
- Trước tiên không cần hỏi gì hết, hiện tại cứ nghe tôi nói qua về tình hình của thôn làng hiện tại. Dựa vào những thông tin lúc trước tôi đã đoán ra được trong thôn này có hai con quỷ. Một con du đãng ở trong thôn, giết sạch toàn bộ những ngự quỷ nhân chỉ đi một mình, còn con còn lại nằm ở trong cỗ quan tài. Hiện tại ông phải cùng tôi hành động một chỗ, phải mở cái nắp cỗ quan tài này ra, thả con quỷ ở bên trong ra. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, bên trong không phải chỉ một con quỷ thì phải liều mạng, đến lúc đó ông cầm lấy rương hành lý, tôi cầm lấy túi đựng thi thể, cố gắng giam giữ cả hai con là được.
- Tôi biết rồi.
Trương Hàn có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vất vả lắm mới chờ đến lúc cục diện tốt hơn một chút, đang nghĩ là sẽ sống sót không ngờ được lúc này lại phải làm chuyện kinh khủng như thế này. Hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho ông ta có thể sống sót mà ra khỏi thôn này.
- Được rồi, bắt đầu mở quan tài thôi.
Dương Gian tìm được cây xà beng bị thất lạc lúc trước ở trong linh đường, sau đó ném cho Trương Hàn.
Ngay khi hai người chuẩn bị ra tay thì..
- Khụ, khụ khụ!
Một tiếng ho suy yếu, có chút bất lực, giống như bị bệnh nan y lại đột nhiên vang lên mhưng âm thanh lần này không còn truyền từ bên ngoài vào nữa mà từ cỗ quan tài ở trước mặt hai người bọn hắn.
Tiếng ho khan biến mất thì một giây sau, cái nắp quan tài mà lúc trước Dương Gian dùng sức cạy mãi méo ra, hiện tại lại tự động mở ra từ từ. Một cánh tay trắng bệch không chút máu từ trong cỗ quan tài thò ra ngoài.
- Dương Gian!
Trương Hàn kêu lên, sắc mặt ông ta đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Sau khi khống chế được con lệ quỷ thứ hai, thời gian khôi phục đã được kéo dài, xem như cuộc giao dịch này không thành công tấm da cũng đã đạt được mục đích rồi? Đã thế, nó còn giúp mình làm gì nhỉ?
Nhưng sau đó Dương Gian lại loại bỏ suy nghĩ này.
- Không, sự uy hiếp từ sức khôi phục của lệ quỷ vẫn tồn tại, cân bằng được thiết lập sơ xài này không đảm bảo được gì cả, chỉ như nới lỏng áp lực một chút, để mình có thêm thời gian để thở mà thôi. Nhưng sớm hay muộn thì sự cân bằng này cũng bị phá vỡ, bởi vì mình bắt buộc phải sử dụng năng lực của quỷ, có lẽ khi ấy lại cần phương pháp khống chế lệ quỷ thứ ba chăng?
Dương Gian nhìn tấm da đang nằm trên mặt đất, nếu như công ty kia biết được phương pháp khống chế lệ quỷ, chắc chắn tấm da này cũng sẽ biết. Hiện tại hắn có hai lựa chọn, một là tiếp tục giao dịch với tấm da, hai là giao dịch với công ty kia. Nhưng tấm da kia lại quá quỷ dị, ngay cả quỷ cũng có thể nuốt, ai biết về sau nó sẽ làm ra chuyện gì động trời nữa hay không, trong đầu Dương Gian lại toát lên một ý nghĩ.
- Có nên tìm một chỗ vứt nó đi không ta?
Mặc dù lý trí bảo cho hắn nên bỏ nó lại ở đây nhưng ham muốn sống sót đã ngăn cản Dương Gian, ngăn hắn không được vứt tấm da ở trong chỗ này. Hiện tại chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương vẫn chưa kết thúc. Với lại, nếu lần sau hắn lại rơi vào tuyệt cảnh nữa thì sao, lúc đó có lẽ tấm da này lại có tác dụng mang tính đột phá gì đó cũng nên, dù nó có quỷ dị đi nữa nhưng để nó lợi dụng còn tốt hơn đi đời nhà ma. Nghĩ thế mà Dương Gian nhặt tấm da lên.
Chỉ là hắn phải cẩn thận hơn ở các lần giao dịch tiếp theo, chứng kiến việc vừa xảy ra Dương Gian nào dám giữ nó bên người nữa, thế nên hắn nhét nó vào hộp vàng dùng để nhốt quỷ không đầu lúc trước. Dù hiện tại hộp vàng có chút rách rưới nhưng sau khi về chỉ cần sửa một chút là được. Hiện tại còn chưa phải là lúc để thả lỏng, chưa đến lúc nghỉ ngơi, Dương Gian còn phải đối mặt với chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương, không giải quyết xong chuyện trong này thì hắn sẽ không cách nào đi ra ngoài.
Quỷ vực tiếp tục được mở ra, lần này phạm vi quỷ vực lớn hơn lần trước rất nhiều, phạm vi bao trùm là khoảng 50 mét, 10 mét khi trước chẳng thể so sánh được.
Xem ra, người khống chế quỷ sẽ rất khó để phát huy trọn vẹn lực lượng của lệ quỷ được, còn quỷ khống chế quỷ lại khác.
Sau một giây, Dương Gian phía trước của một chiếc xe thể thao, sau đó lôi từ bên trong ra một rương hành lý.
Lúc này, Trương Hàn đang nằm bên trong rương hành lý, sắc mặt ông ta trằng bệch, toàn thân run rẩy, ông cảm giác kiếp nạn đã đến. Bản thân né lâu như vậy mà cuối cùng vẫn bị con quỷ ở trong thôn Hoàng Cương tóm lấy được.
“Mình đang bị con quỷ kéo ra ngoài.”
“Ôi trời, không thể nào, nó muốn mở rương hành lý ra, chắc chắn con quỷ kia đã biết được vị trí của mình rồi, hiện tại mình không thể nào tiếp tục trốn trong này nữa.”
- Con mẹ nó, lão tử liều mạng với mày.
Ngay khi rương hành lý vừa được mở ra, Trương Hàn rống một tiếng rồi lao thẳng ra ngoài, sắc mặt ông ta rất dữ tợn.
Thế nhưng khi trông thấy người đứng bên ngoài là Dương Gian, sắc mặt Trương Hàn từ dữ tợn đổi sang kinh ngạc, tiếp đến đổi thành nghi ngờ, cuối cùng lại thêm mấy phần vui mừng. Hàng loạt biểu cảm phong phú đã diễn ra liên tục trên gương mặt Trương Hàn, chỉ trong hai giây ngắn ngủi ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, ngay cả diễn viên điện ảnh chưa chắc đã làm được như Trương Hàn lúc này.
Dương Gian đưa tay chào, sau đó nói:
- Ông cứ tiếp tục diễn đi, có lời gì thì cũng phải chờ đến khi diễn xong lại nói tiếp.
Trương Hàn giật mình hỏi:
- Cậu, cậu không chết sao?
Dương Gian nói:
- Giống ông thôi, hơi may mắn nên còn sống sót, hành động của ông rất sáng suốt, trốn ở trong rương hành lý là có thể tránh đi được cục diện chắc chắn phải chết trong thôn, tình huống đã thay đổi, tạm thời loại bỏ được nguy hiểm.
Sở dĩ hắn lôi Trương Hàn ra là vì đang cần một đồng bạn đi cùng, tránh khỏi nguyền rủa lạc đàn sẽphải chết.
Lúc này, Trương Hàn có chút ngơ ngác nhìn lấy khung cảnh ở xung quanh.
- Chuyện này, chuyện này là thật phải không? Hiện tại đã ổn rồi?
Ông ta vẫn ở trong thôn Hoàng Cương nhưng trời đã sáng lên, bọn họ vượt qua được giai đoạn bị bóng tối bao trùm. Có điều khi trông thấy được căn nhà chứa linh đường và cỗ quan tài kia đã xuất hiện trở lại thì tròng mắt ông ta đột nhiên co lại.
Dương Gian nói:
- Không phải thế, chúng ta chỉ là tạm thời chưa xảy ra chuyện mà thôi, còn người khác thì tôi không chắc nhưng khả năng cao tên Trương Nhất Minh đã teo rồi, không có túi vàng hay gương hành lý như chúng ta thì chẳng ai có thể qua khỏi. Hiện tại tôi không cần quan tâm anh ta chết hay còn sống nhưng ông phải đi theo tôi.
Trương Hàn hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta định đi đâu?
- Đi đến đó.
Dương Gian chỉ chỉ tay về phía căn phòng chứa quan tài đã xuất hiện trở lại:
- Nguyên nhân của toàn bộ mọi chuyện ở đây đều xuất phát từ cỗ quan tài kia à, đây là chuyện mà chúng ta cần phải giải quyết trước tiên. Lúc trước tôi cũng đã định xử lý nó rồi nhưng bị mấy người lôi đi loanh quanh khiến cho hai vị ngự quỷ nhân chết một cách vô duyên vô cớ, hiện tại không cần do dự nữa. Tôi không biết được sự cân bằng này có thể duy trì được bao lâu, càng không biết biết được bầu trời đang sáng sủa như thế này có bị biến thành đen một lần nữa không, nếu biến thành đen lần nữa thì chúng ta chết chắc, thế nên không thể lãng phí thời gian, ông phải lập tức phối hợp với tôi để hành động.
- Được được.
Trương Hàn ngay lập tức gật gật đầu theo bản năng, ngay cả cục diện bế tắc như lúc nãy mà Dương Gian có thể cứu vớt trở lại được, nếu muốn sống ông ta không thể nào nghi ngờ quyết định của Dương Gian nữa. Đúng là hậu sinh khả úy, chàng trai trẻ này lợi hại hơn rất nhiều so với những người khác trong câu lạc bộ. Nếu tin tưởng cậu ta sớm thì chắc mọi chuyện đã không bết bát như thế này, có lẽ càng nhiều ngự quỷ nhân vẫn sống sót.
- Đi thôi.
Dương Gian phất phất tay, sau đó khung cảnh thay đổi, hai người đã xuất hiện trước cửa linh đường. Dù Trương Hàn có chút kinh ngạc về sự thay đổi này nhưng không giật mình, vì trước đó ông ta cũng đã thấy Dương Gian sử dụng năng lực của quỷ vực rồi. Dương Gian liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái, sau đó chỉ vào cổ quan tài và nói:
- Trước tiên không cần hỏi gì hết, hiện tại cứ nghe tôi nói qua về tình hình của thôn làng hiện tại. Dựa vào những thông tin lúc trước tôi đã đoán ra được trong thôn này có hai con quỷ. Một con du đãng ở trong thôn, giết sạch toàn bộ những ngự quỷ nhân chỉ đi một mình, còn con còn lại nằm ở trong cỗ quan tài. Hiện tại ông phải cùng tôi hành động một chỗ, phải mở cái nắp cỗ quan tài này ra, thả con quỷ ở bên trong ra. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, bên trong không phải chỉ một con quỷ thì phải liều mạng, đến lúc đó ông cầm lấy rương hành lý, tôi cầm lấy túi đựng thi thể, cố gắng giam giữ cả hai con là được.
- Tôi biết rồi.
Trương Hàn có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vất vả lắm mới chờ đến lúc cục diện tốt hơn một chút, đang nghĩ là sẽ sống sót không ngờ được lúc này lại phải làm chuyện kinh khủng như thế này. Hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho ông ta có thể sống sót mà ra khỏi thôn này.
- Được rồi, bắt đầu mở quan tài thôi.
Dương Gian tìm được cây xà beng bị thất lạc lúc trước ở trong linh đường, sau đó ném cho Trương Hàn.
Ngay khi hai người chuẩn bị ra tay thì..
- Khụ, khụ khụ!
Một tiếng ho suy yếu, có chút bất lực, giống như bị bệnh nan y lại đột nhiên vang lên mhưng âm thanh lần này không còn truyền từ bên ngoài vào nữa mà từ cỗ quan tài ở trước mặt hai người bọn hắn.
Tiếng ho khan biến mất thì một giây sau, cái nắp quan tài mà lúc trước Dương Gian dùng sức cạy mãi méo ra, hiện tại lại tự động mở ra từ từ. Một cánh tay trắng bệch không chút máu từ trong cỗ quan tài thò ra ngoài.
- Dương Gian!
Trương Hàn kêu lên, sắc mặt ông ta đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.