Chương 144: Quỷ Bệnh Hiện Thân
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Vốn hai người đang định cạy nắp quan tài nhưng Dương Gian và Trương Hàn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới nắp quan tài lại tự động mở ra, trước đó nó vẫn luôn luôn đóng chặt nắp từ khi bọn hắn đi vào thôn đến giờ mà. Theo một tiếng ho khan đầy suy yếu và bất lực, nắp quan tài bị thứ gì đó di chuyển chậm rãi, sau đó một khe hở xuất hiện. Thông qua khe hở này, một bàn tay trắng bệch không một giọt máu đang thò ra ngoài.
Toàn bộ mọi thứ nói lên một chuyện, con quỷ trong quan tài đang muốn...ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Sắc mặt Dương Gian trở nên khẩn trương ngay lập tức, loại chuyện này không nằm trong các tình huống mà hắn tính toán từ trước. Dựa theo những gì hắn suy đoán, có khả năng sẽ không mở được nắp quan tài vì trước đó, khi Dương Gian muốn mở nắp quan tài nó đã giữ chặt không cho hắn mở ra. Như vậy có thể biết được, con quỷ này không muốn ra ngoài. Cơ mà hiện tại thì sao, vì sao thái độ của nó lại thay đổi, lại muốn ra ngoài rồi?
Trương Hàn hoảng sợ, sắc mặt đã trắng bệch:
- Dương Gian, chúng ta phải làm cái gì đây?
Dương Gian phất phất tay nói:
- Bình tĩnh đi, đừng có hoảng loạn, chúng ta cũng đã chuẩn bị đối phó với nó, sớm hay muộn đều như nhau, chuẩn bị kỹ túi đựng thi thể đi, thử xem có thể bắt nó lại được không.
- Được được...
Trương Hàn nuốt một ngụm nước miếng, ông ta hơi khẩn trương, vội vàng cầm lấy túi đựng thi thể.
- Chờ cho nó vừa chui ra ngoài, tôi và ông lập tức phối hợp hành động.
Dương Gian lập tức mở ra một con mắt quỷ ở trên trán, con mắt này nhìn chằm chằm vào cái quan tài đang mở ra dần dần kia. Đồng thời sau đầu cũng mở thêm một con mắt quỷ nữa, đảm bảo sau lưng của hắn sẽ không có con quỷ nào xuất hiện hết.
Theo cái nắp quan tài bị đẩy ra từ từ, cái bóng ở sau lưng Dương Gian giống như một vũng nước nhanh chóng chảy đến bên cạnh quan tài, sau đó hai cánh tay của cái bóng bắt đầu kéo dài ra, chậm rãi vươn ra từ từ.
Cánh tay của quỷ không đầu dần dần mò tới nắp quan tài, chỉ cần con quỷ này vừa xuất hiện ra, quỷ không đầu sẽ gỡ cánh tay của con quỷ ngay lập tức, nếu có thể gỡ luôn đầu nó còn được.
- Khụ, khụ khụ!
Tiếng ho khan lại tiếp tục vang lên một lần nữa, cánh tay trắng bệch tiếp tục vươn ra, nắm vào cái nắp quan tài. Hai cánh tay chống lên, hình như người ở trong quan tại đang muốn ngồi dậy.
- Con mẹ nó.
Trương Hàn mắng thầm trong lòng, hiện tại ông ta chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, hình xăm ác quỷ ở sau lưng hắn đã bắt đầu tỉnh lại. Thân thể Trương Hàn căng thẳng, dường như có thứ gì đó muốn leo ra từ phía sau lưng của ông ta...
Hai người đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, tinh thần căng cứng, chuẩn bị tốt hết mọi thứ chờ cơ hội ra tay thôi.
Trong lòng cả ai đều thâm cầu nguyện, hi vọng con quỷ này đừng khủng bố quá, không cần quá thấp, chỉ cần nằm trong phạm vi hai người có thể đối phó là được, nếu không hai người sẽ phải chết ở chỗ này.
Đúng lúc này người trong quan tài lập tức ngồi dậy, nửa người lộ ra bên ngoài.
Một gương mặt tro tàn như một người đã chết từ mấy ngày trước, lúc này hai mắt của nó đang trợn tròn nhìn về phía trước, ánh mắt để lộ cảm giác đau đớn, thống khổ, còn có sự chết lặng.
Trong nháy mắt, Dương Gian vừa định động thủ nhưng sau khi thấy được bộ y phục mà người này mặc thì tròng mắt hắn đột nhiên co lại. Người ở bên trong quan tài lại mặc bộ quần áo của Cảnh sát Quốc tế.
- Khụ, khụ khụ!
Người này lại ho lên vài tiếng, nghe rất suy yếu, bất lực, cứ như là người bị bệnh nguy kịch vậy.
- Dương Gian, còn chưa động thủ hay sao?
Trương Hàn đã gấp gáp lắm rồi, cả người ông ta đổ mồ hôi lạnh nhưng ông ta phát hiện lúc này Dương Gian lại tỏ ra do dự.
- Từ từ, chờ một chút.
Tròng mắt Dương Gian hơi co lại, phất tay với ông ta và bảo:
- Đừng ra tay vội.
Người này mặc quần áo của Cảnh sát Quốc tế, nếu hắn đoán không sai thì người này hẳn là vị Cảnh sát Quốc tế đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, cũng là người phụ trách hồ sơ vụ án chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương... Phùng Toàn.
Hắn thử kêu một câu:
- Phùng Toàn?
Hắn muốn thử xem người này có còn phản ứng nữa không, Phùng Toàn đã mất tích ở thôn Hoàng Cương, theo lý mà nói, một vị ngự quỷ nhân mất tích mấy tháng chắc chắn phải chết rồi, thi thể phải bị mục nát mới đúng.
Nhưng mà hiện tại, Phùng Toàn lại ngồi dậy từ trong cổ quan tài ký quái này. Vì thể cho nên Dương Gian không thể không nghi ngờ việc... Phùng Toàn vẫn chưa chết, chỉ là hắn không biết Phùng Toàn vẫn còn là người hay đã là quỷ, chuyện này thì hắn cần phải xác nhận lại một chút.
- Mấy người các cậu không nên đến cứu tôi, khục, khục khục!
Người này đột nhiên quay đầu lại, hai con mắt đau đớn thống khổ vì bị tra tấn còn có chút chết lặng nhìn chằm chằm Dương Gian, đồng thời ho khan vài tiếng.
Đối phương vẫn có thể nói chuyện?
Tròng mắt Dương Gian hơi co rút, anh ta là Cảnh sát Phùng Toàn, không phải quỷ?
- Chuyện này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao quỷ còn có thể mở miệng nói chuyện.
Lúc này Trương Hàn đang rất căng thẳng nhưng chuyện đang diễn ra lại khiến ông ta có chút mơ hồ.
Sau khi nghe câu nói đó của Phùng Toàn, sự cảnh giác của Dương Gian vẫn không giảm bớt, bóng quỷ không đầu của hắn đang đứng cạnh quan tài, chờ cơ hội ra tay.
- Anh thật sự là Phùng Toàn? Tôi là Dương Gian, cũng là Cảnh sát Quốc tế.
Ánh mắt chết lặng của Phùng Toàn hơi di động một chút:
- Tôi biết cậu, ngay khi cậu vào thôn tôi đã nhận ra cậu, các người không nên đến chỗ này, cũng không nên đến cứu tôi. Hiện tại tôi đã rơi vào tình trạng này, cũng không đáng để quốc gia hao tâm tổn trí, tiêu tốn nhiều tài nguyên như thế để cứu tôi, mấy người cứu tôi ra chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn mà thôi.
Cái gì, cứu anh ta?
Sắc mặt Dương Gian thay đổi, chẵng lẽ đây mới là mục đích thật sự của công ty kia chứ không phải muốn nhóm người của hắn đến xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương hay sao?
Không phải vì giam giữ lệ quỷ mà chính là cứu người bị nhốt ở trong thôn, Cảnh sát Phùng Toàn?
Nếu thế thì tiếng ho khan lúc trước xuất hiện ở trong thôn chính là của Phùng Toàn?
Anh ta chính là quỷ bệnh?
Nhất thời Dương Gian tỏ ra có chút xấu hổ:
- Anh nghĩ rằng chúng tôi muốn đến đây lắm sao, chúng tôi cũng bị lừa đến đây trong lúc mơ mơ màng màng chẳng biết gì, anh nói cho tôi biết, tiếng ho khan phát ra ở trong thôn có phải là anh không?
Mẹ nó nếu tới để cứu người thì sao công ty kia không nói thẳng ra luôn đi, hơn nữa còn không hề cho hắn một chút tình báo nào hết, đây là muốn cứu người hay muốn đám ngự quỷ nhân bọn họ đi tìm cái chết?
Phùng Toàn nói:
- Không sai, cái đó...dúng là của tôi, do một số nguyên nhân đặc thù nên tôi không thể nào mở miệng được, nhưng tôi đã thông qua người khác để nhắc nhở cậu, muốn cậu rút đi, chỉ là mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ hơn, bởi vì một khi trời tối...các cậu sẽ không thể ra ngoài được. Tiếng ho khan là do tôi cố ý phát ra, tôi muốn gom những đang phân tán ở các nơi lại một chỗ, như thế mới có hi vọng chống chọi được với con quỷ kia, đó là cơ hội duy nhất của các cậu. Nhưng các cậu vẫn không hiểu được ý của tôi, ngược lại còn chia nhau ra khiến ngự quỷ nhân bị giết, giúp lực lượng của con quỷ kia càng ngày càng mạnh. Cuối cùng cân bằng đã bị các cậu đánh vỡ, con quỷ hoàn toàn tiếp quản mọi thứ trong thôn, lúc này tôi đã phải bất lực rồi.
Phùng Toàn nhìn nhìn Dương Gian, sau đó lại nhìn Trương Hàn:
- Không thể không nói, hai cậu rất may mắn, sau khi con quỷ kia tiếp quản mọi thứ mà vẫn có thể sống sót. Vốn dĩ sau đêm qua mọi người đều phải chết, không có bất kỳ đường sống nào, ngay cả ngự quỷ nhân cũng giống như vậy.
Dương Gian nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu anh đã biết chuyện vì sao không nhắc cho chúng tôi sớm, con mẹ anh chứ, tiếng ho khan là cái quái gì, không phải anh vẫn còn có miệng sao, sao anh không chui ra khỏi quan tài mà nói chuyện? Chỉ cần anh nhắc nhở tôi một tin tức quan trong trọng đã không có cục diện như thế này, sắp sửa chết hết rồi, còn ráng ho thêm một tiếng nữa xem? Hay là anh đang định lừa dối chúng tôi?
(GD: Tin? hay không tin? :)) )
Toàn bộ mọi thứ nói lên một chuyện, con quỷ trong quan tài đang muốn...ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Sắc mặt Dương Gian trở nên khẩn trương ngay lập tức, loại chuyện này không nằm trong các tình huống mà hắn tính toán từ trước. Dựa theo những gì hắn suy đoán, có khả năng sẽ không mở được nắp quan tài vì trước đó, khi Dương Gian muốn mở nắp quan tài nó đã giữ chặt không cho hắn mở ra. Như vậy có thể biết được, con quỷ này không muốn ra ngoài. Cơ mà hiện tại thì sao, vì sao thái độ của nó lại thay đổi, lại muốn ra ngoài rồi?
Trương Hàn hoảng sợ, sắc mặt đã trắng bệch:
- Dương Gian, chúng ta phải làm cái gì đây?
Dương Gian phất phất tay nói:
- Bình tĩnh đi, đừng có hoảng loạn, chúng ta cũng đã chuẩn bị đối phó với nó, sớm hay muộn đều như nhau, chuẩn bị kỹ túi đựng thi thể đi, thử xem có thể bắt nó lại được không.
- Được được...
Trương Hàn nuốt một ngụm nước miếng, ông ta hơi khẩn trương, vội vàng cầm lấy túi đựng thi thể.
- Chờ cho nó vừa chui ra ngoài, tôi và ông lập tức phối hợp hành động.
Dương Gian lập tức mở ra một con mắt quỷ ở trên trán, con mắt này nhìn chằm chằm vào cái quan tài đang mở ra dần dần kia. Đồng thời sau đầu cũng mở thêm một con mắt quỷ nữa, đảm bảo sau lưng của hắn sẽ không có con quỷ nào xuất hiện hết.
Theo cái nắp quan tài bị đẩy ra từ từ, cái bóng ở sau lưng Dương Gian giống như một vũng nước nhanh chóng chảy đến bên cạnh quan tài, sau đó hai cánh tay của cái bóng bắt đầu kéo dài ra, chậm rãi vươn ra từ từ.
Cánh tay của quỷ không đầu dần dần mò tới nắp quan tài, chỉ cần con quỷ này vừa xuất hiện ra, quỷ không đầu sẽ gỡ cánh tay của con quỷ ngay lập tức, nếu có thể gỡ luôn đầu nó còn được.
- Khụ, khụ khụ!
Tiếng ho khan lại tiếp tục vang lên một lần nữa, cánh tay trắng bệch tiếp tục vươn ra, nắm vào cái nắp quan tài. Hai cánh tay chống lên, hình như người ở trong quan tại đang muốn ngồi dậy.
- Con mẹ nó.
Trương Hàn mắng thầm trong lòng, hiện tại ông ta chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, hình xăm ác quỷ ở sau lưng hắn đã bắt đầu tỉnh lại. Thân thể Trương Hàn căng thẳng, dường như có thứ gì đó muốn leo ra từ phía sau lưng của ông ta...
Hai người đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, tinh thần căng cứng, chuẩn bị tốt hết mọi thứ chờ cơ hội ra tay thôi.
Trong lòng cả ai đều thâm cầu nguyện, hi vọng con quỷ này đừng khủng bố quá, không cần quá thấp, chỉ cần nằm trong phạm vi hai người có thể đối phó là được, nếu không hai người sẽ phải chết ở chỗ này.
Đúng lúc này người trong quan tài lập tức ngồi dậy, nửa người lộ ra bên ngoài.
Một gương mặt tro tàn như một người đã chết từ mấy ngày trước, lúc này hai mắt của nó đang trợn tròn nhìn về phía trước, ánh mắt để lộ cảm giác đau đớn, thống khổ, còn có sự chết lặng.
Trong nháy mắt, Dương Gian vừa định động thủ nhưng sau khi thấy được bộ y phục mà người này mặc thì tròng mắt hắn đột nhiên co lại. Người ở bên trong quan tài lại mặc bộ quần áo của Cảnh sát Quốc tế.
- Khụ, khụ khụ!
Người này lại ho lên vài tiếng, nghe rất suy yếu, bất lực, cứ như là người bị bệnh nguy kịch vậy.
- Dương Gian, còn chưa động thủ hay sao?
Trương Hàn đã gấp gáp lắm rồi, cả người ông ta đổ mồ hôi lạnh nhưng ông ta phát hiện lúc này Dương Gian lại tỏ ra do dự.
- Từ từ, chờ một chút.
Tròng mắt Dương Gian hơi co lại, phất tay với ông ta và bảo:
- Đừng ra tay vội.
Người này mặc quần áo của Cảnh sát Quốc tế, nếu hắn đoán không sai thì người này hẳn là vị Cảnh sát Quốc tế đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, cũng là người phụ trách hồ sơ vụ án chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương... Phùng Toàn.
Hắn thử kêu một câu:
- Phùng Toàn?
Hắn muốn thử xem người này có còn phản ứng nữa không, Phùng Toàn đã mất tích ở thôn Hoàng Cương, theo lý mà nói, một vị ngự quỷ nhân mất tích mấy tháng chắc chắn phải chết rồi, thi thể phải bị mục nát mới đúng.
Nhưng mà hiện tại, Phùng Toàn lại ngồi dậy từ trong cổ quan tài ký quái này. Vì thể cho nên Dương Gian không thể không nghi ngờ việc... Phùng Toàn vẫn chưa chết, chỉ là hắn không biết Phùng Toàn vẫn còn là người hay đã là quỷ, chuyện này thì hắn cần phải xác nhận lại một chút.
- Mấy người các cậu không nên đến cứu tôi, khục, khục khục!
Người này đột nhiên quay đầu lại, hai con mắt đau đớn thống khổ vì bị tra tấn còn có chút chết lặng nhìn chằm chằm Dương Gian, đồng thời ho khan vài tiếng.
Đối phương vẫn có thể nói chuyện?
Tròng mắt Dương Gian hơi co rút, anh ta là Cảnh sát Phùng Toàn, không phải quỷ?
- Chuyện này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao quỷ còn có thể mở miệng nói chuyện.
Lúc này Trương Hàn đang rất căng thẳng nhưng chuyện đang diễn ra lại khiến ông ta có chút mơ hồ.
Sau khi nghe câu nói đó của Phùng Toàn, sự cảnh giác của Dương Gian vẫn không giảm bớt, bóng quỷ không đầu của hắn đang đứng cạnh quan tài, chờ cơ hội ra tay.
- Anh thật sự là Phùng Toàn? Tôi là Dương Gian, cũng là Cảnh sát Quốc tế.
Ánh mắt chết lặng của Phùng Toàn hơi di động một chút:
- Tôi biết cậu, ngay khi cậu vào thôn tôi đã nhận ra cậu, các người không nên đến chỗ này, cũng không nên đến cứu tôi. Hiện tại tôi đã rơi vào tình trạng này, cũng không đáng để quốc gia hao tâm tổn trí, tiêu tốn nhiều tài nguyên như thế để cứu tôi, mấy người cứu tôi ra chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn mà thôi.
Cái gì, cứu anh ta?
Sắc mặt Dương Gian thay đổi, chẵng lẽ đây mới là mục đích thật sự của công ty kia chứ không phải muốn nhóm người của hắn đến xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương hay sao?
Không phải vì giam giữ lệ quỷ mà chính là cứu người bị nhốt ở trong thôn, Cảnh sát Phùng Toàn?
Nếu thế thì tiếng ho khan lúc trước xuất hiện ở trong thôn chính là của Phùng Toàn?
Anh ta chính là quỷ bệnh?
Nhất thời Dương Gian tỏ ra có chút xấu hổ:
- Anh nghĩ rằng chúng tôi muốn đến đây lắm sao, chúng tôi cũng bị lừa đến đây trong lúc mơ mơ màng màng chẳng biết gì, anh nói cho tôi biết, tiếng ho khan phát ra ở trong thôn có phải là anh không?
Mẹ nó nếu tới để cứu người thì sao công ty kia không nói thẳng ra luôn đi, hơn nữa còn không hề cho hắn một chút tình báo nào hết, đây là muốn cứu người hay muốn đám ngự quỷ nhân bọn họ đi tìm cái chết?
Phùng Toàn nói:
- Không sai, cái đó...dúng là của tôi, do một số nguyên nhân đặc thù nên tôi không thể nào mở miệng được, nhưng tôi đã thông qua người khác để nhắc nhở cậu, muốn cậu rút đi, chỉ là mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ hơn, bởi vì một khi trời tối...các cậu sẽ không thể ra ngoài được. Tiếng ho khan là do tôi cố ý phát ra, tôi muốn gom những đang phân tán ở các nơi lại một chỗ, như thế mới có hi vọng chống chọi được với con quỷ kia, đó là cơ hội duy nhất của các cậu. Nhưng các cậu vẫn không hiểu được ý của tôi, ngược lại còn chia nhau ra khiến ngự quỷ nhân bị giết, giúp lực lượng của con quỷ kia càng ngày càng mạnh. Cuối cùng cân bằng đã bị các cậu đánh vỡ, con quỷ hoàn toàn tiếp quản mọi thứ trong thôn, lúc này tôi đã phải bất lực rồi.
Phùng Toàn nhìn nhìn Dương Gian, sau đó lại nhìn Trương Hàn:
- Không thể không nói, hai cậu rất may mắn, sau khi con quỷ kia tiếp quản mọi thứ mà vẫn có thể sống sót. Vốn dĩ sau đêm qua mọi người đều phải chết, không có bất kỳ đường sống nào, ngay cả ngự quỷ nhân cũng giống như vậy.
Dương Gian nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu anh đã biết chuyện vì sao không nhắc cho chúng tôi sớm, con mẹ anh chứ, tiếng ho khan là cái quái gì, không phải anh vẫn còn có miệng sao, sao anh không chui ra khỏi quan tài mà nói chuyện? Chỉ cần anh nhắc nhở tôi một tin tức quan trong trọng đã không có cục diện như thế này, sắp sửa chết hết rồi, còn ráng ho thêm một tiếng nữa xem? Hay là anh đang định lừa dối chúng tôi?
(GD: Tin? hay không tin? :)) )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.