Chương 179: Oẳn Tù Tì 1
Phật Tiền Tiến Hoa
29/11/2022
Nếu cô tiếp tục ngủ say nữa, chính cô sẽ bất tri bất giác bị bóng quỷ không đầu giết chết trong giấc mộng.
- Chết tiệt.
Giờ phút này trong lòng Dương Gian run lên, mắng thầm một tiếng, lập tức ngăn cản loại hành vi này của bóng quỷ không đầu. Năm con mắt quỷ giống như đã được khảm nạm trên người của bóng quỷ không đầu, lập tức mở ra cả 5 cái, một luồng ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ xung quanh. Trong nháy mắt bóng quỷ không đầu đã bị mắt quỷ đóng đinh trên mặt đất, cuối cùng lại biến thành một cái bóng. Sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường, Giang Diễm đã thoát qua một kiếp nạn.
Dương Gian ngồi xuống, nhíu mày thật sâu, hiện tại hắn đã tỉnh ngủ rồi, trong lòng đang trào lên một nỗi sợ hãi không tên.
- Một khi không chú ý đến bóng quỷ không đầu, nó sẽ làm loạn ngay.
Vất vả lắm hôm nay hắn mới có một giấc ngủ ngon, không bị ảnh hưởng bởi sự xao động của mắt quỷ, cũng không bị tê liệt nhưng không nghĩ tới tai họa ngầm lúc trước hắn còn chưa giải quyết xong thì hiện tại lại lòi ra thêm một tai họa ngầm nữa. Sau này phải để tâm hơn đến bóng quỷ không đầu mới được, không thể để cho nó tiếp tục làm loạn nữa. Bời vì ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào biết được bóng quỷ không đầu sẽ làm loạn khi nào nữa, biện pháp tốt nhất là canh chừng nó 24/24. Một khi nó có động tác nào đó là hắn phải trấn áp ngay, để duy trì sự cân bằng yếu ớt này nhưng nếu như thế, có phải là hắn không được ngủ, phải thức 24/24 để canh chừng nó hay không?
Như thế làm sao mà hắn chịu nổi được chứ, Dương Gian không khỏi rơi vào trầm tư.
“Vốn dĩ còn tưởng bản thân tạm thời sẽ không cần phải lo lắng. Hiện tại xem ra chỉ là đỡ hơn so với trước đó một ít mà thôi, sự khôi phục của lệ quỷ vẫn tồn tại, chỉ là thời gian khôi phục được kéo dài ra. Ngay cả khi khống chế được con lệ quỷ thứ hai cũng vậy, nguy cơ vẫn còn tồn tại.”
Hiện tại đã là lúc nửa đêm, đêm nay hắn không ngủ.
(DG: Có gì đó sai sai ^^)
Cũng không biết là do trước đó đã ngủ được một ít hay là do bản thân hắn đã bị thay đổi, mà sau khi thức trọn một đêm Dương Gian không thấy mệt mỏi.
Mấy ngày hôm này, Dương Gian sắp xếp để cho Giang Diễm thu mua vàng, đồng thời cũng cố gắng thăm dò quy luật khống chế của bóng quỷ không đầu, hắn cũng phát hiện ra nó không có chút quy luật nào cả. Một ngày sẽ có ít nhất ba và nhiều nhất là sáu lần, bóng quỷ không đầu sẽ không chịu sự khống chế của hắn. Mà hắn cũng không thể nào xác định được quá trình mất khống chế này sẽ kéo dài trong thời gian dài hay ngắn, lâu thì có thể là một hai giờ đồng hồ, ngắn thì là 1 phút.
Cách biệt giữa hai cái này quá lớn, đây chính là một nhân tố không thể nào khống chế cũng như không thể xác định được. Nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là cho dù bóng quỷ không đầu bị mất khống chế đi nữa, mục tiêu tấn công của nó cũng không phải là hắn, nó sẽ lựa chọn tấn công người khác.
Mấy ngày hôm nay, Giang Diễm đã bị tấn công ít nhất 5 lần, chỉ là cô không hề hay biết gì hết thôi.
"Mình phải làm gì thì mới có thể khống chế được bóng quỷ không đầu?"
Ngày hôm nay, Dương Gian lại quyết định mở ra chiếc hộp bằng vàng.
Sau khi mở cái hộp bằng vàng ra, bên trong vẫn như cũ, vẫn là tấm da quen thuộc. Xử lý xong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, việc tấm da có thể thôn phệ quỷ khiến cho Dương Gian cảm thấy được sự khủng bố của nó còn lớn hơn nhiều so với đám lệ quỷ. Điều này khiến cho hắn phải e dè tấm da, thế nên hai ngày trước, Dương Gian lại cố ý đi đến tiệm vàng để chế tạo một chiếc hộp bằng vàng mới, sau đó đặt tấm da vào bên tong.
Giờ phút này tấm da ở bên trong cái hộp bằng vàng cũng không có động tĩnh gì hết. Không có chữ xuất hiện ở bên trên, nó cũng không hề đáp lại Dương Gian.
Dương Gian trầm ngâm.
"Sau khi nuốt mấy con lệ quỷ kia, nó đã có một loại thay đổi nào đó mà mình không hề biết, hơn nữa sự thay đổi này vẫn còn tiếp tục. Nếu nó đã không chịu trả lời, cũng không cần phải hỏi nhiều.”
Dương Gian lập tức đóng cái hộp lại, sau đó khóa kín.
Hắn đã quyết định, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ sẽ không bao giờ mở nó ra. Thứ này quá quỷ dị, không thể phụ thuộc vào nó quá nhiều, kẻo lại rơi vào bẫy rập của lệ quỷ.
…
Ngày hôm qua, Dương Gian nhận được điện thoại của Trương Vĩ, nói hôm nay sẽ có cuộc tụ họp với mấy người bạn còn may mắn sống sót. Nghe cậu ta bảo là có mấy người sắp phải rời đi thành phố Đại Xương, người dọn nhà, người chuyển trường, tất cả đều đi hết.
Dưới tình huống này, Dương Gian cảm thấy bản thân nên đi gặp mấy người bạn một lát. Có lẽ đây đã là lần gặp mặt cuối cùng của cả đám, sau này mỗi người một nơi, không dễ dàng gặp được nhau nữa đâu.
Việc mua vàng đã có Giang Diễm giải quyết, mấy ngày hôm nay cô rất chịu thương chịu khó, khiến cho Dương Gian thấy khá yên tâm. Mặc dù tiền của hắn đang biến mất với tốc độ nhanh chóng nhưng trong tay lại xuất hiện thêm rất nhiều vàng, dần dần cũng ổn hơn.
Nếu hắn tính toán không sai, tương lai vàng có thể thay thế toàn bộ mặt hàng xa xỉ của đất nước. Mặc dù nó chưa đến mức trở thành thứ thông hành thay thế cho tiền tệ nhưng ít ra thì nó cũng sẽ trở thành thứ có giá trị cao nhất.
- Có lẽ mình nên mua một chiếc xe khác.
Dương Gian đi đến địa điểm mà cả đám hẹn, mặc dù hắn đã có xe rồi nhưng không thể để cho Giang Diễm chạy bộ để giao dịch vàng được.
Quả nhiên hắn đúng là một ông chủ tốt, luôn luôn hi sinh vì nhân viên của mình.
Vừa xuống xe, Dương Gian đứng nhìn qua hai bên, còn không đợi cho Dương Gian tìm thấy được bóng dáng của Trương Vĩ đã nghe có tiếng gọi:
- Dương Gian, ở đây này, ở đây.
Trương Vĩ đang đứng trong một cái chòi nghỉ mát ở ven đường vẫy vẫy tay với hắn, thường thì khi vẫy tay người ta sẽ đưa cả bàn tay lên để vẫy. Nhưng không, tên Trương Vĩ này không thích làm điều đó, thứ cậu ta dùng để vẫy tay chính là ngón tay thối.
Mặt Dương Gian tối sầm.
- Hành động vẫy tay này của cậu không thể đổi đi được sao vậy, Trương Vĩ?
Hắn vội vàng đi qua đó nhưng sau khi đến lại chỉ thấy có hai người Triệu Lỗi và Trương Vĩ, tính thêm cả hắn là ba người.
Dương Gian hỏi:
- Chỉ có mấy người chúng ta thôi hay sao? Mấy bạn kia đâu cả rồi?
Triệu Lỗi đứng một bên trả lời hắn, nhìn tinh thần của cậu ta lúc này không được tốt lắm, dường như cậu ta đang bị mất ngủ.
- Lúc trước Trương Vĩ đã gọi điện thông báo với mấy bạn kia rồi, bọn họ bảo là sẽ đến nhưng hai người chúng tôi đã đứng đợi ở đây hơn mười mấy phút rồi mà khôn thấy ai đến, có lẽ là không có ai đến nữa.
Mặt Trương Vĩ trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Dương Gian và nói:
- Sao có thể như vậy chứ, lúc trước mấy bạn kia rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi mà, đồng ý rồi mà lật lọng là sao? Bọn họ cũng thật quá đáng, không cho Trương Vĩ tôi chút mặt mũi nào hết, tiểu Dương à, nếu không cậu sắp xếp giúp tôi đi?
Triệu Lỗi nói:
- Đúng đó, nếu là Dương Gian gọi thì mấy bạn kia chắc chắn sẽ đi, dù sao lúc ở trường học...
Nói đến khúc đó, cậu ta lại ngừng, dù sao cậu ta cũng không hề muốn nhớ đến chuyện khủng bố đó nữa, mà cách tốt nhất để không nhớ đến là cho nó chìm vào quên lãng, không cần nhắc lại nữa.
Dương Gian nói:
- Chờ thêm một lát đi, nếu mấy bạn kia không đến thì thôi, dù sao cũng đã phải trải qua một chuyện quá kinh khủng, đoán chắc tonh thần của mấy bạn đó cũng đã xảy ra vấn đề rồi, có thể hiện tại chỉ trốn ở trong nhà, không dám đi ra ngoài.
Trương Vĩ cười lạnh nói:
- Nếu là như thế thì mấy bạn đó cũng qua yếu đuối đi, nhìn tôi mà xem, tôi có chuyện gì đâu. Muốn ăn cái gì đi ăn cái đó, muốn uống cái gì thì mua, mấy thứ ngưu quỷ xà thần kia làm sao dọa được tôi chứ. Đúng rồi, cậu đã xử lý xong đám người áo đen lần đó chưa?
Mặc dù mồm hắn ta nói như vậy, nhưng trên tay đeo một hạt phật châu, trên cổ đeo một bức tượng bồ tát, phật như lai, ngay cả bên hông cũng có một lá bùa bình an, trông giống như một tên nhà giàu sùng đạo phật.
Dương Gian tùy tiện tìm một cái lý do.
- Mấy người kia tìm nhầm người. Nhưng mặt cậu sao lại sưng lên vậy? Bị phát hỏa hay sao?
Trương Vĩ nói:
- Không, là do chơi game.
Dương Gian nói:
- Chơi trò gì vậy?
Trương Vĩ trầm giọng nói:
- Thì dùng một phương pháp kiểm tra xem trong nhà có quỷ hay không được đăng trên mạng đó. Nghe nói, nếu có thể đứng đối diện với tấm gương và oẳn tù tì với nó một trăm cái vào lúc 12 giờ đêm. Nếu 100 lần đều hòa nhau thì trong nhà không có chuyện gì cả, còn nếu như tấm gương thắng, dù chỉ một lần thì điều đó cũng có nghĩa là trong nhà đã xuất hiện quỷ, nhanh chóng dọn nhà, không thể ở lại đó nữa.
- Chết tiệt.
Giờ phút này trong lòng Dương Gian run lên, mắng thầm một tiếng, lập tức ngăn cản loại hành vi này của bóng quỷ không đầu. Năm con mắt quỷ giống như đã được khảm nạm trên người của bóng quỷ không đầu, lập tức mở ra cả 5 cái, một luồng ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ xung quanh. Trong nháy mắt bóng quỷ không đầu đã bị mắt quỷ đóng đinh trên mặt đất, cuối cùng lại biến thành một cái bóng. Sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường, Giang Diễm đã thoát qua một kiếp nạn.
Dương Gian ngồi xuống, nhíu mày thật sâu, hiện tại hắn đã tỉnh ngủ rồi, trong lòng đang trào lên một nỗi sợ hãi không tên.
- Một khi không chú ý đến bóng quỷ không đầu, nó sẽ làm loạn ngay.
Vất vả lắm hôm nay hắn mới có một giấc ngủ ngon, không bị ảnh hưởng bởi sự xao động của mắt quỷ, cũng không bị tê liệt nhưng không nghĩ tới tai họa ngầm lúc trước hắn còn chưa giải quyết xong thì hiện tại lại lòi ra thêm một tai họa ngầm nữa. Sau này phải để tâm hơn đến bóng quỷ không đầu mới được, không thể để cho nó tiếp tục làm loạn nữa. Bời vì ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào biết được bóng quỷ không đầu sẽ làm loạn khi nào nữa, biện pháp tốt nhất là canh chừng nó 24/24. Một khi nó có động tác nào đó là hắn phải trấn áp ngay, để duy trì sự cân bằng yếu ớt này nhưng nếu như thế, có phải là hắn không được ngủ, phải thức 24/24 để canh chừng nó hay không?
Như thế làm sao mà hắn chịu nổi được chứ, Dương Gian không khỏi rơi vào trầm tư.
“Vốn dĩ còn tưởng bản thân tạm thời sẽ không cần phải lo lắng. Hiện tại xem ra chỉ là đỡ hơn so với trước đó một ít mà thôi, sự khôi phục của lệ quỷ vẫn tồn tại, chỉ là thời gian khôi phục được kéo dài ra. Ngay cả khi khống chế được con lệ quỷ thứ hai cũng vậy, nguy cơ vẫn còn tồn tại.”
Hiện tại đã là lúc nửa đêm, đêm nay hắn không ngủ.
(DG: Có gì đó sai sai ^^)
Cũng không biết là do trước đó đã ngủ được một ít hay là do bản thân hắn đã bị thay đổi, mà sau khi thức trọn một đêm Dương Gian không thấy mệt mỏi.
Mấy ngày hôm này, Dương Gian sắp xếp để cho Giang Diễm thu mua vàng, đồng thời cũng cố gắng thăm dò quy luật khống chế của bóng quỷ không đầu, hắn cũng phát hiện ra nó không có chút quy luật nào cả. Một ngày sẽ có ít nhất ba và nhiều nhất là sáu lần, bóng quỷ không đầu sẽ không chịu sự khống chế của hắn. Mà hắn cũng không thể nào xác định được quá trình mất khống chế này sẽ kéo dài trong thời gian dài hay ngắn, lâu thì có thể là một hai giờ đồng hồ, ngắn thì là 1 phút.
Cách biệt giữa hai cái này quá lớn, đây chính là một nhân tố không thể nào khống chế cũng như không thể xác định được. Nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là cho dù bóng quỷ không đầu bị mất khống chế đi nữa, mục tiêu tấn công của nó cũng không phải là hắn, nó sẽ lựa chọn tấn công người khác.
Mấy ngày hôm nay, Giang Diễm đã bị tấn công ít nhất 5 lần, chỉ là cô không hề hay biết gì hết thôi.
"Mình phải làm gì thì mới có thể khống chế được bóng quỷ không đầu?"
Ngày hôm nay, Dương Gian lại quyết định mở ra chiếc hộp bằng vàng.
Sau khi mở cái hộp bằng vàng ra, bên trong vẫn như cũ, vẫn là tấm da quen thuộc. Xử lý xong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, việc tấm da có thể thôn phệ quỷ khiến cho Dương Gian cảm thấy được sự khủng bố của nó còn lớn hơn nhiều so với đám lệ quỷ. Điều này khiến cho hắn phải e dè tấm da, thế nên hai ngày trước, Dương Gian lại cố ý đi đến tiệm vàng để chế tạo một chiếc hộp bằng vàng mới, sau đó đặt tấm da vào bên tong.
Giờ phút này tấm da ở bên trong cái hộp bằng vàng cũng không có động tĩnh gì hết. Không có chữ xuất hiện ở bên trên, nó cũng không hề đáp lại Dương Gian.
Dương Gian trầm ngâm.
"Sau khi nuốt mấy con lệ quỷ kia, nó đã có một loại thay đổi nào đó mà mình không hề biết, hơn nữa sự thay đổi này vẫn còn tiếp tục. Nếu nó đã không chịu trả lời, cũng không cần phải hỏi nhiều.”
Dương Gian lập tức đóng cái hộp lại, sau đó khóa kín.
Hắn đã quyết định, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ sẽ không bao giờ mở nó ra. Thứ này quá quỷ dị, không thể phụ thuộc vào nó quá nhiều, kẻo lại rơi vào bẫy rập của lệ quỷ.
…
Ngày hôm qua, Dương Gian nhận được điện thoại của Trương Vĩ, nói hôm nay sẽ có cuộc tụ họp với mấy người bạn còn may mắn sống sót. Nghe cậu ta bảo là có mấy người sắp phải rời đi thành phố Đại Xương, người dọn nhà, người chuyển trường, tất cả đều đi hết.
Dưới tình huống này, Dương Gian cảm thấy bản thân nên đi gặp mấy người bạn một lát. Có lẽ đây đã là lần gặp mặt cuối cùng của cả đám, sau này mỗi người một nơi, không dễ dàng gặp được nhau nữa đâu.
Việc mua vàng đã có Giang Diễm giải quyết, mấy ngày hôm nay cô rất chịu thương chịu khó, khiến cho Dương Gian thấy khá yên tâm. Mặc dù tiền của hắn đang biến mất với tốc độ nhanh chóng nhưng trong tay lại xuất hiện thêm rất nhiều vàng, dần dần cũng ổn hơn.
Nếu hắn tính toán không sai, tương lai vàng có thể thay thế toàn bộ mặt hàng xa xỉ của đất nước. Mặc dù nó chưa đến mức trở thành thứ thông hành thay thế cho tiền tệ nhưng ít ra thì nó cũng sẽ trở thành thứ có giá trị cao nhất.
- Có lẽ mình nên mua một chiếc xe khác.
Dương Gian đi đến địa điểm mà cả đám hẹn, mặc dù hắn đã có xe rồi nhưng không thể để cho Giang Diễm chạy bộ để giao dịch vàng được.
Quả nhiên hắn đúng là một ông chủ tốt, luôn luôn hi sinh vì nhân viên của mình.
Vừa xuống xe, Dương Gian đứng nhìn qua hai bên, còn không đợi cho Dương Gian tìm thấy được bóng dáng của Trương Vĩ đã nghe có tiếng gọi:
- Dương Gian, ở đây này, ở đây.
Trương Vĩ đang đứng trong một cái chòi nghỉ mát ở ven đường vẫy vẫy tay với hắn, thường thì khi vẫy tay người ta sẽ đưa cả bàn tay lên để vẫy. Nhưng không, tên Trương Vĩ này không thích làm điều đó, thứ cậu ta dùng để vẫy tay chính là ngón tay thối.
Mặt Dương Gian tối sầm.
- Hành động vẫy tay này của cậu không thể đổi đi được sao vậy, Trương Vĩ?
Hắn vội vàng đi qua đó nhưng sau khi đến lại chỉ thấy có hai người Triệu Lỗi và Trương Vĩ, tính thêm cả hắn là ba người.
Dương Gian hỏi:
- Chỉ có mấy người chúng ta thôi hay sao? Mấy bạn kia đâu cả rồi?
Triệu Lỗi đứng một bên trả lời hắn, nhìn tinh thần của cậu ta lúc này không được tốt lắm, dường như cậu ta đang bị mất ngủ.
- Lúc trước Trương Vĩ đã gọi điện thông báo với mấy bạn kia rồi, bọn họ bảo là sẽ đến nhưng hai người chúng tôi đã đứng đợi ở đây hơn mười mấy phút rồi mà khôn thấy ai đến, có lẽ là không có ai đến nữa.
Mặt Trương Vĩ trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Dương Gian và nói:
- Sao có thể như vậy chứ, lúc trước mấy bạn kia rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi mà, đồng ý rồi mà lật lọng là sao? Bọn họ cũng thật quá đáng, không cho Trương Vĩ tôi chút mặt mũi nào hết, tiểu Dương à, nếu không cậu sắp xếp giúp tôi đi?
Triệu Lỗi nói:
- Đúng đó, nếu là Dương Gian gọi thì mấy bạn kia chắc chắn sẽ đi, dù sao lúc ở trường học...
Nói đến khúc đó, cậu ta lại ngừng, dù sao cậu ta cũng không hề muốn nhớ đến chuyện khủng bố đó nữa, mà cách tốt nhất để không nhớ đến là cho nó chìm vào quên lãng, không cần nhắc lại nữa.
Dương Gian nói:
- Chờ thêm một lát đi, nếu mấy bạn kia không đến thì thôi, dù sao cũng đã phải trải qua một chuyện quá kinh khủng, đoán chắc tonh thần của mấy bạn đó cũng đã xảy ra vấn đề rồi, có thể hiện tại chỉ trốn ở trong nhà, không dám đi ra ngoài.
Trương Vĩ cười lạnh nói:
- Nếu là như thế thì mấy bạn đó cũng qua yếu đuối đi, nhìn tôi mà xem, tôi có chuyện gì đâu. Muốn ăn cái gì đi ăn cái đó, muốn uống cái gì thì mua, mấy thứ ngưu quỷ xà thần kia làm sao dọa được tôi chứ. Đúng rồi, cậu đã xử lý xong đám người áo đen lần đó chưa?
Mặc dù mồm hắn ta nói như vậy, nhưng trên tay đeo một hạt phật châu, trên cổ đeo một bức tượng bồ tát, phật như lai, ngay cả bên hông cũng có một lá bùa bình an, trông giống như một tên nhà giàu sùng đạo phật.
Dương Gian tùy tiện tìm một cái lý do.
- Mấy người kia tìm nhầm người. Nhưng mặt cậu sao lại sưng lên vậy? Bị phát hỏa hay sao?
Trương Vĩ nói:
- Không, là do chơi game.
Dương Gian nói:
- Chơi trò gì vậy?
Trương Vĩ trầm giọng nói:
- Thì dùng một phương pháp kiểm tra xem trong nhà có quỷ hay không được đăng trên mạng đó. Nghe nói, nếu có thể đứng đối diện với tấm gương và oẳn tù tì với nó một trăm cái vào lúc 12 giờ đêm. Nếu 100 lần đều hòa nhau thì trong nhà không có chuyện gì cả, còn nếu như tấm gương thắng, dù chỉ một lần thì điều đó cũng có nghĩa là trong nhà đã xuất hiện quỷ, nhanh chóng dọn nhà, không thể ở lại đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.