Chương 145: Sự Thật 1
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Hiện tại người ngồi dậy ở trong cỗ quan tài không phải là quỷ mà là Cảnh sát Quốc tế đời thứ nhất của thành phố Đại Xương, Phùng Toàn. Lúc trước bởi vì chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương nên mất tích, còn thời gian mất tích thì giống như hắn biết từ trước, ba tháng.
Mất tích lâu như vậy, Phùng Toàn vẫn còn có thể sống?
Đây chính là một chuyện mà không có người nào có thể tin tưởng được.
Trong một khung cảnh có thể nói là vô cùng khủng bố, hơn nữa lại là một thân một mình, nếu đổi lại là người khác hẳn đã chết mất xác rồi. Mặc dù Dương Gian không biết Phùng Toàn đã sống sót bằng cách nào, cơ mà hiện tại hắn cũng không rảnh để đi tìm tòi, suy xét về mấy chuyện đó.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Gian, Phùng Toàn lại trả lời một cách bình tĩnh:
- Thực tế, tôi đã báo cáo mọi chuyện ở trong này lên cấp trên, nếu các cậu đã đến đây hành động thì hẳn là phải đọc qua hồ sơ về chỗ này rồi mời đúng chứ, chỉ cần đọc qua hồ sơ là đã biết được tình trạng hiện tại của tôi... Thú thật, dựa vào trạng thái hiện tại, tôi không thể nào nói mọi chuyện của tôi cho mấy cậu bết được, tôi chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được các người dân trong thôn để làm một vài hành động ám chỉ cho các cậu, nhưng sự khống chế lúc đó của tôi rất kém, dù sao tình trạng hiện tại của tôi rất tồi tệ. Hơn nữa, mặc dù thấy mấy cậu đi vào làng nhưng tôi không biết được mục đích của đám ngự quỷ nhân các cậu khi đến đây là gì. Còn về bà lão kia, đúng là do tôi dẫn qua, tiếng ho khan đó cũng không phải để lừa dối các cậu, chỉ là nhắc nhở các cậu là có người đang trợ giúp mấy cậu, không phải là kẻ địch, mấy cậu nên dồn lực chú ý lên con quỷ kia, chứ không dồn lên người tôi. Chỉ tiếc là các cậu đã hiểu sai ý của tôi.
Dương Gian có chút tức giận:
- Đừng có đẩy hết toàn bộ trách nhiệm như thế, thực tế nếu không có sự nhắc nhở của anh thì căn bản tôi không biết nơi này còn có một người như anh còn tồn tại, với lại tôi cũng nhìn qua hồ sơ rồi nhưng mà mẹ nó, hồ sơ bị lược bỏ hết rồi, những thông tin quan trọng đều đã bị xóa. Nhìn thì như anh đang cố giúp nhưng thực tế lại xáo trộn suy đoán của tôi. Ban đầu tôi nghĩ là chỉ cần đối phó với một con quỷ mà thôi, đối phó xong là ổn, chính sự tồn tại của anh lại khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
- Thật sự rất xin lỗi, đây là việc mà tôi không hề nghĩ đến.
Mặc dù miệng thì nói xin lỗi nhưng sắc mặt của Phùng Toàn vẫn như thường, lạnh băng, không nhìn ta được chút nào gọi là áy náy ở trên gương mặt của anh ta.
Dương Gian lại nói tiếp:
- Không nghĩ đến? Hay là anh có ý định muốn hại chết toàn bộ chúng tôi? Lúc trước tôi có đi qua linh đường một lần, khi đó tôi định mở quan tài nhưng vì sao anh lại ngăn cản. Vì sao anh lại không muốn tôi mở quan tài ra, anh đang sợ cái gì? Sợ bị con quỷ kia giết chết hay sao? Vị trí an toàn duy nhất ở trong thôn chắc chắn là cỗ quan tài đúng không.
Phùng Toàn dùng ánh mắt chết lặng liếc nhìn hắn một cái, cũng không giải thích gì hết, chỉ nói:
- Nguyên nhân tôi không thể đi ra từ trong quan tài ư? Cái đó không phải tôi sợ chết đâu, mà tôi làm như để cho con quỷ ở bên ngoài không thể tiến vào bên trong cỗ quan tài này nữa. Một khi nó đi vào bên trong, cấp độ khủng bố của nó sẽ tăng mạnh, độ khủng bố của nó sẽ biến thành một cấp bậc mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi. Đừng nói đến cái thôn nhỏ nhoi này, thậm chí cả một thành phố cũng thất thủ, nếu như sự xuất hiện của các cậu khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tốt nhất là các cậu chết hết ở trong này luôn đi. Lúc đó tôi không dám mở ra cỗ quan tài là vì con quỷ kia vẫn còn ở bên cạnh, tôi không thể nào mạo hiểm được.
Nghe anh ta nói như vậy, mặc dù đang rất tức giận nhưng Dương Gian lại cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy ở trong người. Con quỷ ác kia lại ở bên cạnh hắn khi hắn mở nắp quan tài?
- Không, không thể nào có chuyện đó, khi đó tôi đã kiểm tra kỹ rồi, lúc đó không có con quỷ nào ở bên trong linh đường được.
Phùng Toàn hỏi ngược lại:
- Cậu có chắc chắn là cậu đã kiểm tra kỹ chưa?
Dương Gian đột nhiên ý thức được chuyện gì, hắn liếc vội tấm ảnh thờ ở trên bàn.
Lúc này, tấm ảnh thở chỉ còn lại mỗi khung hình, còn về ảnh chụp bên trong...dã không thấy nữa, trống trơn, lúc bọn hắn đi vào thôn thì tấm ảnh vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn cả ảnh lẫn khung, là một người thanh niên rất đẹp trai và khá phong độ.
- Là cái ảnh thờ này?
Hắn đột nhiên ý thức được chuyện này, vội vàng nhìn chằm chằm vào cái khung ảnh trống trơn.
- Bức ảnh trong cái khung này chính là... Quỷ?
Phùng Toàn nói:
- Không sai, nó chính là quỷ, hơn nữa nó luôn luôn canh giữ bên cạnh quan tài, quan tài để chỗ nào thì ảnh thờ sẽ để chỗ đó, dù chuyển quan tài đi đâu tôi đều không thể nào thoát khỏi nó... Cho nên, ngay khi cậu định mở nắp quan tài thì nó ở ngay bên cạnh để nhìn chằm chằm. Nó đang chờ cơ hội, một khi nắp quan tài mở ra nó sẽ tiến vào ngay lập tức. Lúc đó, chẳng những tôi sẽ phải chết mà cậu cũng phải chết, toàn bộ mọi người trong này đều sẽ phải chết, đổi lại là cậu, cậu có cho phép việc mở nắp quan tài ra không? Hơn nữa nguyên do của việc cậu ngồi ở bên trong linh đường nguyên một đêm mà không bị con quỷ kia tấn công, không phải là do ở bên trong linh đường thì sẽ an toàn mà là có tôi tồn tại bên trong cỗ quan tài này...nên cậu không được tính là kẻ lạc đàn, con quỷ kia không tìm được cơ hội để ra tay với cậu.
- Không thể không nói, cậu đúng là rất thông minh, mặc dù đoán sai nhưng kết quả lại đúng, linh đường là nơi nguy hiểm nhất nhưng đó cũng là nơi an toàn nhất. Quỷ trong linh đường, tôi ở trong linh đường, cậu cũng ở trong linh đường, chỉ cần cậu không lộn xộn thì sẽ an toàn. Những gì cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, hiện tại các cậu còn câu hỏi gì nữa hay không? Nếu như không có gì nưa thì chúng ta phải kết hợp lại để giam giữ con quỷ kia, xử lý xong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, tâm tình của Dương Gian lúc này rất phức tạp. Hắn không biết là hắn nên tức giận với tên cảnh sát Phùng Toàn hay là tức giận vì tạo hóa đã trêu chọc chính hắn.
Muốn trách Phùng Toàn, hắn không có tư cách, dù sao lúc trước anh ta đã nhắc nhở cả đám tập hợp lại một chỗ, để tránh cho việc cả đám bị giết vì lạc đàn.
Sau cùng hành động đó cũng đã có tác dụng, chỉ là một loạt ám chỉ, có điều lại nhắc nhở khiến cho đám người Dương Gian bị hiểu sai ý tứ, ngược lại coi bà lão kia là quỷ. Thực tế, Phùng Toàn đã thông qua bà lão kia để nhắc nhở cả nhóm, anh ta cùng một phía với bọn hắn. Nãy giờ đứng yên nghe hai người Dương Gian và Phùng Toàn kể lể mọi chuyện, Trương Hàn lại bất ngờ lên tiếng hỏi:
- Tôi có một vấn đề muốn hỏi, mấy người dân trong thôn lúc trước là người hay là quỷ vậy?
Ông ta cũng đã biết được bộ thi thể nằm bên trong quan tài này là người chứ không phải quỷ nhưng lòng ông ta vẫn còn có nghi ngờ.
Mất tích lâu như vậy, Phùng Toàn vẫn còn có thể sống?
Đây chính là một chuyện mà không có người nào có thể tin tưởng được.
Trong một khung cảnh có thể nói là vô cùng khủng bố, hơn nữa lại là một thân một mình, nếu đổi lại là người khác hẳn đã chết mất xác rồi. Mặc dù Dương Gian không biết Phùng Toàn đã sống sót bằng cách nào, cơ mà hiện tại hắn cũng không rảnh để đi tìm tòi, suy xét về mấy chuyện đó.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Gian, Phùng Toàn lại trả lời một cách bình tĩnh:
- Thực tế, tôi đã báo cáo mọi chuyện ở trong này lên cấp trên, nếu các cậu đã đến đây hành động thì hẳn là phải đọc qua hồ sơ về chỗ này rồi mời đúng chứ, chỉ cần đọc qua hồ sơ là đã biết được tình trạng hiện tại của tôi... Thú thật, dựa vào trạng thái hiện tại, tôi không thể nào nói mọi chuyện của tôi cho mấy cậu bết được, tôi chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được các người dân trong thôn để làm một vài hành động ám chỉ cho các cậu, nhưng sự khống chế lúc đó của tôi rất kém, dù sao tình trạng hiện tại của tôi rất tồi tệ. Hơn nữa, mặc dù thấy mấy cậu đi vào làng nhưng tôi không biết được mục đích của đám ngự quỷ nhân các cậu khi đến đây là gì. Còn về bà lão kia, đúng là do tôi dẫn qua, tiếng ho khan đó cũng không phải để lừa dối các cậu, chỉ là nhắc nhở các cậu là có người đang trợ giúp mấy cậu, không phải là kẻ địch, mấy cậu nên dồn lực chú ý lên con quỷ kia, chứ không dồn lên người tôi. Chỉ tiếc là các cậu đã hiểu sai ý của tôi.
Dương Gian có chút tức giận:
- Đừng có đẩy hết toàn bộ trách nhiệm như thế, thực tế nếu không có sự nhắc nhở của anh thì căn bản tôi không biết nơi này còn có một người như anh còn tồn tại, với lại tôi cũng nhìn qua hồ sơ rồi nhưng mà mẹ nó, hồ sơ bị lược bỏ hết rồi, những thông tin quan trọng đều đã bị xóa. Nhìn thì như anh đang cố giúp nhưng thực tế lại xáo trộn suy đoán của tôi. Ban đầu tôi nghĩ là chỉ cần đối phó với một con quỷ mà thôi, đối phó xong là ổn, chính sự tồn tại của anh lại khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
- Thật sự rất xin lỗi, đây là việc mà tôi không hề nghĩ đến.
Mặc dù miệng thì nói xin lỗi nhưng sắc mặt của Phùng Toàn vẫn như thường, lạnh băng, không nhìn ta được chút nào gọi là áy náy ở trên gương mặt của anh ta.
Dương Gian lại nói tiếp:
- Không nghĩ đến? Hay là anh có ý định muốn hại chết toàn bộ chúng tôi? Lúc trước tôi có đi qua linh đường một lần, khi đó tôi định mở quan tài nhưng vì sao anh lại ngăn cản. Vì sao anh lại không muốn tôi mở quan tài ra, anh đang sợ cái gì? Sợ bị con quỷ kia giết chết hay sao? Vị trí an toàn duy nhất ở trong thôn chắc chắn là cỗ quan tài đúng không.
Phùng Toàn dùng ánh mắt chết lặng liếc nhìn hắn một cái, cũng không giải thích gì hết, chỉ nói:
- Nguyên nhân tôi không thể đi ra từ trong quan tài ư? Cái đó không phải tôi sợ chết đâu, mà tôi làm như để cho con quỷ ở bên ngoài không thể tiến vào bên trong cỗ quan tài này nữa. Một khi nó đi vào bên trong, cấp độ khủng bố của nó sẽ tăng mạnh, độ khủng bố của nó sẽ biến thành một cấp bậc mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi. Đừng nói đến cái thôn nhỏ nhoi này, thậm chí cả một thành phố cũng thất thủ, nếu như sự xuất hiện của các cậu khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tốt nhất là các cậu chết hết ở trong này luôn đi. Lúc đó tôi không dám mở ra cỗ quan tài là vì con quỷ kia vẫn còn ở bên cạnh, tôi không thể nào mạo hiểm được.
Nghe anh ta nói như vậy, mặc dù đang rất tức giận nhưng Dương Gian lại cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy ở trong người. Con quỷ ác kia lại ở bên cạnh hắn khi hắn mở nắp quan tài?
- Không, không thể nào có chuyện đó, khi đó tôi đã kiểm tra kỹ rồi, lúc đó không có con quỷ nào ở bên trong linh đường được.
Phùng Toàn hỏi ngược lại:
- Cậu có chắc chắn là cậu đã kiểm tra kỹ chưa?
Dương Gian đột nhiên ý thức được chuyện gì, hắn liếc vội tấm ảnh thờ ở trên bàn.
Lúc này, tấm ảnh thở chỉ còn lại mỗi khung hình, còn về ảnh chụp bên trong...dã không thấy nữa, trống trơn, lúc bọn hắn đi vào thôn thì tấm ảnh vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn cả ảnh lẫn khung, là một người thanh niên rất đẹp trai và khá phong độ.
- Là cái ảnh thờ này?
Hắn đột nhiên ý thức được chuyện này, vội vàng nhìn chằm chằm vào cái khung ảnh trống trơn.
- Bức ảnh trong cái khung này chính là... Quỷ?
Phùng Toàn nói:
- Không sai, nó chính là quỷ, hơn nữa nó luôn luôn canh giữ bên cạnh quan tài, quan tài để chỗ nào thì ảnh thờ sẽ để chỗ đó, dù chuyển quan tài đi đâu tôi đều không thể nào thoát khỏi nó... Cho nên, ngay khi cậu định mở nắp quan tài thì nó ở ngay bên cạnh để nhìn chằm chằm. Nó đang chờ cơ hội, một khi nắp quan tài mở ra nó sẽ tiến vào ngay lập tức. Lúc đó, chẳng những tôi sẽ phải chết mà cậu cũng phải chết, toàn bộ mọi người trong này đều sẽ phải chết, đổi lại là cậu, cậu có cho phép việc mở nắp quan tài ra không? Hơn nữa nguyên do của việc cậu ngồi ở bên trong linh đường nguyên một đêm mà không bị con quỷ kia tấn công, không phải là do ở bên trong linh đường thì sẽ an toàn mà là có tôi tồn tại bên trong cỗ quan tài này...nên cậu không được tính là kẻ lạc đàn, con quỷ kia không tìm được cơ hội để ra tay với cậu.
- Không thể không nói, cậu đúng là rất thông minh, mặc dù đoán sai nhưng kết quả lại đúng, linh đường là nơi nguy hiểm nhất nhưng đó cũng là nơi an toàn nhất. Quỷ trong linh đường, tôi ở trong linh đường, cậu cũng ở trong linh đường, chỉ cần cậu không lộn xộn thì sẽ an toàn. Những gì cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, hiện tại các cậu còn câu hỏi gì nữa hay không? Nếu như không có gì nưa thì chúng ta phải kết hợp lại để giam giữ con quỷ kia, xử lý xong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, tâm tình của Dương Gian lúc này rất phức tạp. Hắn không biết là hắn nên tức giận với tên cảnh sát Phùng Toàn hay là tức giận vì tạo hóa đã trêu chọc chính hắn.
Muốn trách Phùng Toàn, hắn không có tư cách, dù sao lúc trước anh ta đã nhắc nhở cả đám tập hợp lại một chỗ, để tránh cho việc cả đám bị giết vì lạc đàn.
Sau cùng hành động đó cũng đã có tác dụng, chỉ là một loạt ám chỉ, có điều lại nhắc nhở khiến cho đám người Dương Gian bị hiểu sai ý tứ, ngược lại coi bà lão kia là quỷ. Thực tế, Phùng Toàn đã thông qua bà lão kia để nhắc nhở cả nhóm, anh ta cùng một phía với bọn hắn. Nãy giờ đứng yên nghe hai người Dương Gian và Phùng Toàn kể lể mọi chuyện, Trương Hàn lại bất ngờ lên tiếng hỏi:
- Tôi có một vấn đề muốn hỏi, mấy người dân trong thôn lúc trước là người hay là quỷ vậy?
Ông ta cũng đã biết được bộ thi thể nằm bên trong quan tài này là người chứ không phải quỷ nhưng lòng ông ta vẫn còn có nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.