Chương 134: Thả Quỷ
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Còn chưa nói xong Dương Gian đã nổ súng bắn vào cái hộp bằng vàng.
Một phát trúng vào cái hộp nhưng không có bắn thủng, cái hộp quá dày.
- Hiện tại quy luật hành động của con quỷ kia đã không còn quan trọng nữa, lúc trước, trong thôn còn giữ được sự cân bằng nó vẫn có thể giết được ngự quỷ nhân một cách dễ dàng. Khi cân bằng bị phá vỡ, tôi có thể dựa vào mấy tin tức mà tôi có để đoán ra được đậy chính là một cục diện phải chết, không thể giải quyết, đơn giản là sử dụng cấp bậc khủng bố để nghiền ép, không tồn tại đường sống nào.
- Nếu không muốn chết hết đừng có ngăn cản tôi, bởi vì nếu làm như thế này thì chúng ta có lẽ còn chút đường sống.
“Đoàng!”
Dương Gian lại tiếp tục bắn thêm một phát, chiếc hộp bằng vàng téo lên tia lửa, đã xé rách được một lỗ.
Xuyên qua lỗ hổng kia có thể thấy được máu tươi đang tràn ra phía ngoài. Máu tươi kia là máu quỷ của Nghiêm Lực, một khi máu quỷ chảy hết, con quỷ không đầu ở bên trong sẽ bị hắn thả ra ngoài. Đây là một con quỷ không đáng sợ nhưng tốc độ phát triển của nó lại khiến cho người ta phải sợ hãi. Dương Gian lại nổ thêm một phát nữa vào vị trí lỗ hổng kia, đồng thời nói với hai người.
- Sau khi con quỷ này đi ra, hai người tự cầu phúc đi, cố gắng giữ cho bản thân đừng chết là được, sau đó tình huống sẽ thay đổi.
Cái hộp bằng vàng đã bị mở ra hoàn toàn, máu tươi bị thứ gì đó cưỡng ép gạt ra từ bên trong, chảy về một phía.
Sau khi máu tươi chảy ra hết, lập tức có một cái bóng màu đen chui ra.
Thấy thế, Trương Hàn kinh hãi:
- Mẹ nó, cậu thật sự thả nó ra à, hiện tại tôi thật sự hối hận vì theo cậu đến đây.
Mặc dù ông ta biết Dương Gian bắt được một con quỷ nhưng nghĩ đến việc hắn phải bất chấp nguy hiểm để bắt, thế mà hiện tại lại thả nó ra, chuyện này chỉ có người điên mới có thể làm.
Dương Gian nhìn lấy Trương Hàn và nói:
- Hiện tại tôi không còn lựa chọn nào khác.
Thế nhưng con mắt quỷ trên người hắn lại nhìn chằm chằm vào cái bóng màu đen đang thoát ra ngoài.
Dương Gian bị điên hay sao?
Không, hắn không hề bị điên, hắn chỉ đang đánh cược, đánh cược suy đoán của hắn là chính xác.
Trước đó hắn không làm như vậy nên đã phá vỡ sự cân bằng của thôn, thế sau khi đối phó với bà lão kia thì hắn hiểu đây là một điều bí ẩn.
Vì sao bà lão kia lại phải dùng tiếng ho khan để lừa bọn hắn mắc bẫy?
Nếu quỷ bệnh thật sự tồn tại thì loại hành vi này chẳng khác gì tự nó chủ động phá vỡ cân bằng, cái này không hề thích hợp với hành động trước đó của nó.
Mặc dù còn thắc mắc, cơ điều lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này, hiện tại phải suy nghĩ làm cách nào để sống sót.
- Đã đi ra!
Dương Gian thở dài nhìn cái bóng màu đen đã chui ra khỏi cái hộp bằng vàng. Cái bóng này biến đổi liên tục trên mặt đất, giống như một đám khói đen, không có hình dạng cụ thể, giống như là một cái bóng.
- Đây là con quỷ gì?
Trương Nhất Minh trở nên rất cảnh giác, sẵn sàng sử dụng lực lượng lệ quỷ bất kỳ lúc nào. Thân thể Trương Hàn cũng trở nên căng thẳng, lệ quỷ sau lưng ông ta có thể xuất hiện ngay khi ông muốn.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tôi phải nói cho hai người biết một điều, mặc dù vấn đề này xảy ra do tôi tính toán bị sai nhưng trở thành cục diện như lúc này đều là do mấy người hết, bởi vì từ đầu đã không chịu tin tưởng lời nói của tôi, cho nên mới dẫn đến một loạt hành động sai lầm, hiện tại có nói cho hai người biết tin tức về con quỷ này hay không thì cũng không quan trọng nữa.
- Ặc...
Hai người cảm thấy hơi khó thở, lúc này là lúc nào rồi mà cậu còn nhỏ mọn như vậy chứ?
Cũng không phải Dương Gian hẹp hòi mà hắn phải lưu lại cho bản thân một vài thủ đoạn. Không thể để cho hai người này lại tiếp tục can thiệp vào kế hoạch của hắn. Mặc dù bọn họ không làm được chuyện gì ở trong thôn Hoàng Cương nhưng đã làm tròn trách nhiệm của bia đỡ đạn.
Không có mấy tên ngự quỷ nhân kia chết trước hoặc nếu Dương Gian một mình đi đến đây, có lẽ chưa qua ngày đầu tiên thì hắn đã chết rồi. Đêm đầu tiên hắn khá may mắn, con quỷ không chọn hắn để ra tay mà chọn Hạ Thắng, tên ưa thích chơi gái.
Nếu không cái nguyền rủa tách khỏi nhóm sẽ phải chết này sẽ rơi vào đầu hắn, dù sao trước đó hắn đang hành động đơn độc.
Hiện tại nghĩ đến quyết định chia sẻ tư liệu cho đám người câu lạc bộ hắn vẫn thấy đây là quyết định khá đúng đắn của hắn. Một đám dê thí mạng này, trong lúc vô tình đã cứu mạng hắn nhiều lần. Nhưng tóm lại, đây cũng là cái mà bọn họ phải trả, dù sao cục diện trước đó đã bị bọn họ làm hỏng, khiến mọi chuyện biến thành cái này.
Lúc này, cái bóng dưới mặt đất dần dần đứng lên, nó bắt đầu khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Một bóng dáng con người lại xuất hiện trước mặt ba người.
Chỉ là cái bóng này... Không có đầu.
Đây chính là cái bóng quỷ không đầu.
Quỷ không đầu vừa thoát ra đã vội vàng xông về phía Dương Gian, nó muốn tìm một thân thể.
Nhưng hiện tại Dương Gian còn ở trong trạng thái quỷ vực, nó chỉ có thể đi xuyên qua người Dương Gian, nó không thể nào đi vào trong quỷ vực được.
Tựa như hai cái bóng đi xuyên qua nhau vậy, Dương Gian nhìn con quỷ không đầu, sau đó mặc kệ nó có hiểu hay không hiểu, hắn vẫn cứ nói:
- So với con lệ quỷ ở chỗ này, sau khi gặp mày, tao lại phát hiện ra mày có chút đáng yêu, giống như người em của tao vậy. Tao sẽ cho mày môt thân thể, nhưng mày phải tự đi tìm đi, nó ở trong thôn này thôi, đó chính là thứ mà mày cần.
Hắn mở cái túi đựng thi thể ra, đúng ra mà nói, đây không phải là một cỗ thi thể, mà là một con quỷ nô.
Không có thân thể thì con quỷ không đầu này sẽ hành động không được thuận tiện, nếu nó không lựa chon cỗ thi thể này thì hắn sẽ giúp nó lựa chọn. Tại thời điểm mấu chốt con quỷ không đầu này lại rất nghe lời.
Sau khi tập kích Dương Gian không được, nó đành lựa chọn cố thi thể đặc biệt nằm dưới đất kia.
Rất nhanh, quỷ không đầu đã nhập vào trong cỗ thi thể, không phát ra âm thanh gì hết cũng không có trở ngại gì cả.
Một lát sau, thi thể này động đậy.
Vốn dĩ cỗ thi thể của bà lão đã hư thối mất một nửa đầu, thân thể bị thối rữa nghiêm trọng ở nhiều chỗ nhưng hiện tại lại khỏe mạnh đứng lên, sắc mặt không có biểu cảm gì hết, đâu còn vẻ ốm yếu lúc trước nữa. Chỉ có một cảm giác lạnh lẽo của người chết, giống với những cỗ thi thể ở trong siêu thị.
- Trời ạ, Dương Gian, cậu đúng là biết cách chơi đùa, cách này mà cậu cũng nghĩ ra được.
Trương Hàn hít một ngụm khí lạnh, ông ta không biết được con quỷ này là cái gì, có đặc điểm gì nhưng khả năng khống chế thi thể của nó khiến cho ông ta có chút bất an cùng kiêng kị.
Trương Nhất Minh cũng vô cùng kiêng kị:
- Dương Gian, chẳng lẽ cậu muốn nuôi quỷ? Đây là đùa với lửa đó, nói cậu là người điên là đang khen cậu đó. Mặc dù cậu đã hợp tác với hợp tác với Nghiêm Lực để bắt giữ nó nên cậu hiểu rõ được đặc tính của nó nhưng quỷ là thứ quá nguy hiểm, có nhiều thứ cậu không thể hiểu hết về chúng được, nó không phải thứ mà cậu có thể không chế.
Một phát trúng vào cái hộp nhưng không có bắn thủng, cái hộp quá dày.
- Hiện tại quy luật hành động của con quỷ kia đã không còn quan trọng nữa, lúc trước, trong thôn còn giữ được sự cân bằng nó vẫn có thể giết được ngự quỷ nhân một cách dễ dàng. Khi cân bằng bị phá vỡ, tôi có thể dựa vào mấy tin tức mà tôi có để đoán ra được đậy chính là một cục diện phải chết, không thể giải quyết, đơn giản là sử dụng cấp bậc khủng bố để nghiền ép, không tồn tại đường sống nào.
- Nếu không muốn chết hết đừng có ngăn cản tôi, bởi vì nếu làm như thế này thì chúng ta có lẽ còn chút đường sống.
“Đoàng!”
Dương Gian lại tiếp tục bắn thêm một phát, chiếc hộp bằng vàng téo lên tia lửa, đã xé rách được một lỗ.
Xuyên qua lỗ hổng kia có thể thấy được máu tươi đang tràn ra phía ngoài. Máu tươi kia là máu quỷ của Nghiêm Lực, một khi máu quỷ chảy hết, con quỷ không đầu ở bên trong sẽ bị hắn thả ra ngoài. Đây là một con quỷ không đáng sợ nhưng tốc độ phát triển của nó lại khiến cho người ta phải sợ hãi. Dương Gian lại nổ thêm một phát nữa vào vị trí lỗ hổng kia, đồng thời nói với hai người.
- Sau khi con quỷ này đi ra, hai người tự cầu phúc đi, cố gắng giữ cho bản thân đừng chết là được, sau đó tình huống sẽ thay đổi.
Cái hộp bằng vàng đã bị mở ra hoàn toàn, máu tươi bị thứ gì đó cưỡng ép gạt ra từ bên trong, chảy về một phía.
Sau khi máu tươi chảy ra hết, lập tức có một cái bóng màu đen chui ra.
Thấy thế, Trương Hàn kinh hãi:
- Mẹ nó, cậu thật sự thả nó ra à, hiện tại tôi thật sự hối hận vì theo cậu đến đây.
Mặc dù ông ta biết Dương Gian bắt được một con quỷ nhưng nghĩ đến việc hắn phải bất chấp nguy hiểm để bắt, thế mà hiện tại lại thả nó ra, chuyện này chỉ có người điên mới có thể làm.
Dương Gian nhìn lấy Trương Hàn và nói:
- Hiện tại tôi không còn lựa chọn nào khác.
Thế nhưng con mắt quỷ trên người hắn lại nhìn chằm chằm vào cái bóng màu đen đang thoát ra ngoài.
Dương Gian bị điên hay sao?
Không, hắn không hề bị điên, hắn chỉ đang đánh cược, đánh cược suy đoán của hắn là chính xác.
Trước đó hắn không làm như vậy nên đã phá vỡ sự cân bằng của thôn, thế sau khi đối phó với bà lão kia thì hắn hiểu đây là một điều bí ẩn.
Vì sao bà lão kia lại phải dùng tiếng ho khan để lừa bọn hắn mắc bẫy?
Nếu quỷ bệnh thật sự tồn tại thì loại hành vi này chẳng khác gì tự nó chủ động phá vỡ cân bằng, cái này không hề thích hợp với hành động trước đó của nó.
Mặc dù còn thắc mắc, cơ điều lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này, hiện tại phải suy nghĩ làm cách nào để sống sót.
- Đã đi ra!
Dương Gian thở dài nhìn cái bóng màu đen đã chui ra khỏi cái hộp bằng vàng. Cái bóng này biến đổi liên tục trên mặt đất, giống như một đám khói đen, không có hình dạng cụ thể, giống như là một cái bóng.
- Đây là con quỷ gì?
Trương Nhất Minh trở nên rất cảnh giác, sẵn sàng sử dụng lực lượng lệ quỷ bất kỳ lúc nào. Thân thể Trương Hàn cũng trở nên căng thẳng, lệ quỷ sau lưng ông ta có thể xuất hiện ngay khi ông muốn.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tôi phải nói cho hai người biết một điều, mặc dù vấn đề này xảy ra do tôi tính toán bị sai nhưng trở thành cục diện như lúc này đều là do mấy người hết, bởi vì từ đầu đã không chịu tin tưởng lời nói của tôi, cho nên mới dẫn đến một loạt hành động sai lầm, hiện tại có nói cho hai người biết tin tức về con quỷ này hay không thì cũng không quan trọng nữa.
- Ặc...
Hai người cảm thấy hơi khó thở, lúc này là lúc nào rồi mà cậu còn nhỏ mọn như vậy chứ?
Cũng không phải Dương Gian hẹp hòi mà hắn phải lưu lại cho bản thân một vài thủ đoạn. Không thể để cho hai người này lại tiếp tục can thiệp vào kế hoạch của hắn. Mặc dù bọn họ không làm được chuyện gì ở trong thôn Hoàng Cương nhưng đã làm tròn trách nhiệm của bia đỡ đạn.
Không có mấy tên ngự quỷ nhân kia chết trước hoặc nếu Dương Gian một mình đi đến đây, có lẽ chưa qua ngày đầu tiên thì hắn đã chết rồi. Đêm đầu tiên hắn khá may mắn, con quỷ không chọn hắn để ra tay mà chọn Hạ Thắng, tên ưa thích chơi gái.
Nếu không cái nguyền rủa tách khỏi nhóm sẽ phải chết này sẽ rơi vào đầu hắn, dù sao trước đó hắn đang hành động đơn độc.
Hiện tại nghĩ đến quyết định chia sẻ tư liệu cho đám người câu lạc bộ hắn vẫn thấy đây là quyết định khá đúng đắn của hắn. Một đám dê thí mạng này, trong lúc vô tình đã cứu mạng hắn nhiều lần. Nhưng tóm lại, đây cũng là cái mà bọn họ phải trả, dù sao cục diện trước đó đã bị bọn họ làm hỏng, khiến mọi chuyện biến thành cái này.
Lúc này, cái bóng dưới mặt đất dần dần đứng lên, nó bắt đầu khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Một bóng dáng con người lại xuất hiện trước mặt ba người.
Chỉ là cái bóng này... Không có đầu.
Đây chính là cái bóng quỷ không đầu.
Quỷ không đầu vừa thoát ra đã vội vàng xông về phía Dương Gian, nó muốn tìm một thân thể.
Nhưng hiện tại Dương Gian còn ở trong trạng thái quỷ vực, nó chỉ có thể đi xuyên qua người Dương Gian, nó không thể nào đi vào trong quỷ vực được.
Tựa như hai cái bóng đi xuyên qua nhau vậy, Dương Gian nhìn con quỷ không đầu, sau đó mặc kệ nó có hiểu hay không hiểu, hắn vẫn cứ nói:
- So với con lệ quỷ ở chỗ này, sau khi gặp mày, tao lại phát hiện ra mày có chút đáng yêu, giống như người em của tao vậy. Tao sẽ cho mày môt thân thể, nhưng mày phải tự đi tìm đi, nó ở trong thôn này thôi, đó chính là thứ mà mày cần.
Hắn mở cái túi đựng thi thể ra, đúng ra mà nói, đây không phải là một cỗ thi thể, mà là một con quỷ nô.
Không có thân thể thì con quỷ không đầu này sẽ hành động không được thuận tiện, nếu nó không lựa chon cỗ thi thể này thì hắn sẽ giúp nó lựa chọn. Tại thời điểm mấu chốt con quỷ không đầu này lại rất nghe lời.
Sau khi tập kích Dương Gian không được, nó đành lựa chọn cố thi thể đặc biệt nằm dưới đất kia.
Rất nhanh, quỷ không đầu đã nhập vào trong cỗ thi thể, không phát ra âm thanh gì hết cũng không có trở ngại gì cả.
Một lát sau, thi thể này động đậy.
Vốn dĩ cỗ thi thể của bà lão đã hư thối mất một nửa đầu, thân thể bị thối rữa nghiêm trọng ở nhiều chỗ nhưng hiện tại lại khỏe mạnh đứng lên, sắc mặt không có biểu cảm gì hết, đâu còn vẻ ốm yếu lúc trước nữa. Chỉ có một cảm giác lạnh lẽo của người chết, giống với những cỗ thi thể ở trong siêu thị.
- Trời ạ, Dương Gian, cậu đúng là biết cách chơi đùa, cách này mà cậu cũng nghĩ ra được.
Trương Hàn hít một ngụm khí lạnh, ông ta không biết được con quỷ này là cái gì, có đặc điểm gì nhưng khả năng khống chế thi thể của nó khiến cho ông ta có chút bất an cùng kiêng kị.
Trương Nhất Minh cũng vô cùng kiêng kị:
- Dương Gian, chẳng lẽ cậu muốn nuôi quỷ? Đây là đùa với lửa đó, nói cậu là người điên là đang khen cậu đó. Mặc dù cậu đã hợp tác với hợp tác với Nghiêm Lực để bắt giữ nó nên cậu hiểu rõ được đặc tính của nó nhưng quỷ là thứ quá nguy hiểm, có nhiều thứ cậu không thể hiểu hết về chúng được, nó không phải thứ mà cậu có thể không chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.