Chương 130: Thôn Quỷ
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Dương Gian đưa mắt nhìn ba người, bình tĩnh đáp:
- Nếu mấy người chịu làm theo lời của tôi, tôi thật sự có thể giải quyết chuyện linh dị ở đây nhưng nếu mấy người không chịu phối hợp... Ba người các anh đều phải chết tại đây. Việc không cách nào rời khỏi thôn làng này thì tôi đã đoán được khi gặp con quỷ bệnh nhưng không nói ra chỉ để cho mấy người đi kiểm chứng việc này mà thôi. Còn tôi sẽ không tùy ý rời khỏi thôn làng... Việc có hai vị ngự quỷ nhân chết ở trong thôn thì tôi không cãi nhưng các anh cũng phải biết, chuyện linh dị nào mà không có người chết, hơn nữa muốn giải quyết được chuyện linh dị này thì phải ở lại trong thôn.
Dương Gian hừ lạnh nói:
- Càng sợ chết thì chỉ càng nhanh chết, lần này xem như mấy người may mắn, đụng phải con quỷ kia nhưng không bị nó tấn công, lần sau chưa chắc đã may mắn được như thế. Nếu tôi đoán không sai chắc nó vẫn ở xung quanh mấy người để tìm cơ hội, chỉ là trong lúc vô tình mấy người đã làm chuyện gì đó khiến điều kiện tấn công của nó không được kích hoạt.
Vừa nghe được câu nói của hắn, cả ba người đều run rẩy một chút, sắc mặt thay đổi. Trương Hàn vội vàng hỏi:
- Điều kiện tấn công của nó là gì, đó là cái gì? Cậu đoán ra được cái gì rồi?
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Không, đó chỉ là một suy đoán hơi có phần mạo hiểm dựa trên những giả thuyết mà thôi, nếu mấy người chịu nói cho tôi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể dựa vào đó để suy đoán ra quy luật hành động của nó... Chỉ cần hiểu được quy luật hành động của nó thì bắt nó không còn là chuyện gì to tát. Cho nên tôi mới nói nếu mấy người phối hợp với tôi thì tôi có thể giải quyết chuyện linh dị lần này.
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa hỏi, trên mặt anh ta còn mang theo vẻ không tin tưởng:
- Cậu nói thật...
Dương Gian nói:
- Nói như anh hẳn anh có chủ ý tốt hơn? Nếu anh có tự tin sẽ giải quyết được chuyện linh dị ở đây tôi nghe lời anh cũng được, không sao hết.
Trương Nhất Minh cười khổ:
- Nói về xử lý mấy chuyện như thế này, tôi thừa nhận tôi không thể nào so sánh với cậu được, thực ra đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là sau khi cảm thấy con quỷ kia có thể đang ở xung quanh nên ba người bọn tôi ngồi một chỗ canh chừng... Nói ra thì hơi kỳ quái, có điều nguyên cả một đêm mà bọn tôi chả bị con quỷ kia tấn công lần nào nữa.
Quả nhiên đúng như thế, nghe xong sắc mặt Dương Gian trở nên nghiêm túc.
Trương Hàn bỗng mở to hai mắt, sau đó hỏi:
- Từ từ, trước đó tôi muốn hỏi cậu, cậu bảo là cậu chỉ xác định được quy luật hành động của một con quỷ, như vậy có nghĩa là trong thôn này không chỉ có một con quỷ phải không?
Dương Gian gật đầu nói:
- Không tệ, ở trong thôn chắc hẳn phải có 2 con lệ quỷ... Ít ra tính đến khi chúng ta đến đây thì có hai con lệ quỷ tồn tại trong làng, chẳng lẽ mấy người không nghi ngờ một chút nào về những chuyện cổ quái đã xảy ra vào tối hôm qua hay sao?
- Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nói đến hai con quỷ, bây giờ tôi có thể xác định được, không thể hành động đơn độc một mình trong thôn này được, cho dù là ngự quỷ nhân cũng vậy. Một khi hành động đơn độc mà gặp phải con quỷ kia thì tôi dám khẳng định người kia sẽ phải chết, điều này tôi không nghi ngờ chút nào về nó.
- Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đã là minh chứng rõ ràng nhất, tách ra khỏi nhóm sau đó gặp quỷ, chắc chắn chết. Tối hôm qua mấy người không xảy ra chuyện gì là vì ba người đều ở cùng một chỗ, con quỷ kia không tìm được cơ hội tấn công... Hoặc là mấy người chưa đáp ứng đủ điều kiện giết người của con quỷ đó.
Trương Hàn giật mình nói:
- Đúng như những gì cậu đã nói, sau khi chúng tôi tập hợp lại một chỗ thì không sao hết, sau khi tách ra và đối mặt với quỷ thì bọn tôi sẽ bị giết chết.
Diệp Tuấn nhịn không được mắng môt câu:
- Đây là mày đang nói vớ vẩn, theo mày nói thì người trong thôn này hẳn phải chết hết cả rồi, làm gì còn có chuyện sinh hoạt đông thế này ở đây?
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một cái:
- Mày xác định trong thôn này đều là người? Tao đã điều tra được một vài thông tin liên quan đến thôn Hoàng Cương, nửa năm trước đã xảy ra chuyện linh dị ở trong thôn, toàn bộ thôn làng đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, thôn dân cũng biến mất đâu không thấy... Nói theo cách khác, thôn này đã là một cái thôn quỷ, những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Trương Nhất Minh run rẩy toàn thân, tròng mắt hơi co lại.
- Ý cậu nói là người ở trong thôn này đều là quỷ?
Anh ta đưa mắt nhìn ra xung quanh, chỗ này còn có mấy chục người già cả lưu lại, nếu toàn bộ lời nói của những người này đều là lời nói của quỷ vậy thì còn chơi thế nào được nữa? Đây không phải là mấy người bọn họ chạy đến đây để tìm cái chết hay sao.
Dương Gian nói:
- Tôi không chắc đó có là quỷ hay không nhưng tôi chắc chắn mấy người này không thể nào là người được.
Diệp Tuấn lạnh lùng nói:
- Lời này của mày là đánh rắm hay sao, nếu mày không thể xác định thì để tao giúp mày xác định một chút.
Sau đó hắn ta rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, mở chốt an toàn, cuối cùng nhằm thẳng vào một bà lão ở cách đó không xa.
Dương Gian đột nhiên tỏ ra dữ tợn, đưa tay bóp cổ hắn ta:
- Mẹ kiếp, thằng ngu này, mày muốn chết thì cách xa bọn tao một chút, không nên ở chỗ này làm hỏng chuyện của tao, thật vất vả tao mới tìm được chút manh mối, nếu mày mà nổ súng là toàn bộ coi như xong, mày mà dám giết người lung tung ở đây thì tao sẽ giết mày trước tiên.
Diệp Tuấn lại đưa súng lục chỉ thẳng vào đầu Dương Gian:
- Bọn chúng là thân thích của mày hay sao mà mày quan tâm bọn chúng như vậy? Lại dám bảo tao không được phép nổ súng, nếu không mày thay bọn chúng đỡ mấy viên đạn của tao đi, nhìn xem giữa mày với bọn chúng có phải là có tình cảm thật sự không. Vừa vặn hiện tại tao muốn đòi lại khoản nợ lúc trước ở câu lạc bộ.
Dù sao đã không thể rời khỏi thôn làng, chắc không thể sống sót nữa, vậy dứt khoát làm những gì khiến cho bản thân thoải mái, như là tính toán chuyện lúc trước chẳng hạn.Dương Gian nói, giọng nói của hắn có vài phần sát khí:
- Quả nhiên đầu của mày đã bị nước vào rồi, giữ lại mày ở trong thôn chắc chắn sẽ hỏng việc, vẫn là để mày chết đi sẽ tốt hơn, tránh cho đến khi đó bị mấy đứa đần độn như mày cản trở hành động, để loại không có não như mày sống là một sai lầm to lớn.
Vừa nói trên mu bàn tay, trên trán, trên mặt của hắn vừa mở ra từng con mắt quỷ màu đỏ. Lúc này, Dương Gian đã động sát tâm, hắn muốn giết tên trước mặt hắn. Dù người dân này có là quỷ hay không thì bọn hắn không thể nào trêu chọc được, dù sao hiện tại bọn họ còn chưa gây ra uy hiếp gì cho bọn hắn, không có uy hiếp thì không nhất thiết phải đi đắc tội với đối phương.
Nếu Diệp Tuấn nổ súng, xác định được mấy người dân này là giả thì sao? Đắc tội một đám quỷ, chết nhanh hơn.
Nếu thôn dân này không phải giả, vậy thì không cần thiết phải nổ súng, tránh quấy nhiễu sinh hoạt bình thường của họ.
Diệp Tuấn nhếch miệng cười cười, hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
- Mày không dọa được tao đâu, dù sao cũng không ra ngoài được, tao sợ gì mà không liều mạng với mày chứ.
- Vậy thì đến đi.
-------
- Nếu mấy người chịu làm theo lời của tôi, tôi thật sự có thể giải quyết chuyện linh dị ở đây nhưng nếu mấy người không chịu phối hợp... Ba người các anh đều phải chết tại đây. Việc không cách nào rời khỏi thôn làng này thì tôi đã đoán được khi gặp con quỷ bệnh nhưng không nói ra chỉ để cho mấy người đi kiểm chứng việc này mà thôi. Còn tôi sẽ không tùy ý rời khỏi thôn làng... Việc có hai vị ngự quỷ nhân chết ở trong thôn thì tôi không cãi nhưng các anh cũng phải biết, chuyện linh dị nào mà không có người chết, hơn nữa muốn giải quyết được chuyện linh dị này thì phải ở lại trong thôn.
Dương Gian hừ lạnh nói:
- Càng sợ chết thì chỉ càng nhanh chết, lần này xem như mấy người may mắn, đụng phải con quỷ kia nhưng không bị nó tấn công, lần sau chưa chắc đã may mắn được như thế. Nếu tôi đoán không sai chắc nó vẫn ở xung quanh mấy người để tìm cơ hội, chỉ là trong lúc vô tình mấy người đã làm chuyện gì đó khiến điều kiện tấn công của nó không được kích hoạt.
Vừa nghe được câu nói của hắn, cả ba người đều run rẩy một chút, sắc mặt thay đổi. Trương Hàn vội vàng hỏi:
- Điều kiện tấn công của nó là gì, đó là cái gì? Cậu đoán ra được cái gì rồi?
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Không, đó chỉ là một suy đoán hơi có phần mạo hiểm dựa trên những giả thuyết mà thôi, nếu mấy người chịu nói cho tôi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể dựa vào đó để suy đoán ra quy luật hành động của nó... Chỉ cần hiểu được quy luật hành động của nó thì bắt nó không còn là chuyện gì to tát. Cho nên tôi mới nói nếu mấy người phối hợp với tôi thì tôi có thể giải quyết chuyện linh dị lần này.
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa hỏi, trên mặt anh ta còn mang theo vẻ không tin tưởng:
- Cậu nói thật...
Dương Gian nói:
- Nói như anh hẳn anh có chủ ý tốt hơn? Nếu anh có tự tin sẽ giải quyết được chuyện linh dị ở đây tôi nghe lời anh cũng được, không sao hết.
Trương Nhất Minh cười khổ:
- Nói về xử lý mấy chuyện như thế này, tôi thừa nhận tôi không thể nào so sánh với cậu được, thực ra đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là sau khi cảm thấy con quỷ kia có thể đang ở xung quanh nên ba người bọn tôi ngồi một chỗ canh chừng... Nói ra thì hơi kỳ quái, có điều nguyên cả một đêm mà bọn tôi chả bị con quỷ kia tấn công lần nào nữa.
Quả nhiên đúng như thế, nghe xong sắc mặt Dương Gian trở nên nghiêm túc.
Trương Hàn bỗng mở to hai mắt, sau đó hỏi:
- Từ từ, trước đó tôi muốn hỏi cậu, cậu bảo là cậu chỉ xác định được quy luật hành động của một con quỷ, như vậy có nghĩa là trong thôn này không chỉ có một con quỷ phải không?
Dương Gian gật đầu nói:
- Không tệ, ở trong thôn chắc hẳn phải có 2 con lệ quỷ... Ít ra tính đến khi chúng ta đến đây thì có hai con lệ quỷ tồn tại trong làng, chẳng lẽ mấy người không nghi ngờ một chút nào về những chuyện cổ quái đã xảy ra vào tối hôm qua hay sao?
- Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nói đến hai con quỷ, bây giờ tôi có thể xác định được, không thể hành động đơn độc một mình trong thôn này được, cho dù là ngự quỷ nhân cũng vậy. Một khi hành động đơn độc mà gặp phải con quỷ kia thì tôi dám khẳng định người kia sẽ phải chết, điều này tôi không nghi ngờ chút nào về nó.
- Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đã là minh chứng rõ ràng nhất, tách ra khỏi nhóm sau đó gặp quỷ, chắc chắn chết. Tối hôm qua mấy người không xảy ra chuyện gì là vì ba người đều ở cùng một chỗ, con quỷ kia không tìm được cơ hội tấn công... Hoặc là mấy người chưa đáp ứng đủ điều kiện giết người của con quỷ đó.
Trương Hàn giật mình nói:
- Đúng như những gì cậu đã nói, sau khi chúng tôi tập hợp lại một chỗ thì không sao hết, sau khi tách ra và đối mặt với quỷ thì bọn tôi sẽ bị giết chết.
Diệp Tuấn nhịn không được mắng môt câu:
- Đây là mày đang nói vớ vẩn, theo mày nói thì người trong thôn này hẳn phải chết hết cả rồi, làm gì còn có chuyện sinh hoạt đông thế này ở đây?
Dương Gian liếc mắt nhìn hắn ta một cái:
- Mày xác định trong thôn này đều là người? Tao đã điều tra được một vài thông tin liên quan đến thôn Hoàng Cương, nửa năm trước đã xảy ra chuyện linh dị ở trong thôn, toàn bộ thôn làng đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, thôn dân cũng biến mất đâu không thấy... Nói theo cách khác, thôn này đã là một cái thôn quỷ, những gì chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Trương Nhất Minh run rẩy toàn thân, tròng mắt hơi co lại.
- Ý cậu nói là người ở trong thôn này đều là quỷ?
Anh ta đưa mắt nhìn ra xung quanh, chỗ này còn có mấy chục người già cả lưu lại, nếu toàn bộ lời nói của những người này đều là lời nói của quỷ vậy thì còn chơi thế nào được nữa? Đây không phải là mấy người bọn họ chạy đến đây để tìm cái chết hay sao.
Dương Gian nói:
- Tôi không chắc đó có là quỷ hay không nhưng tôi chắc chắn mấy người này không thể nào là người được.
Diệp Tuấn lạnh lùng nói:
- Lời này của mày là đánh rắm hay sao, nếu mày không thể xác định thì để tao giúp mày xác định một chút.
Sau đó hắn ta rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, mở chốt an toàn, cuối cùng nhằm thẳng vào một bà lão ở cách đó không xa.
Dương Gian đột nhiên tỏ ra dữ tợn, đưa tay bóp cổ hắn ta:
- Mẹ kiếp, thằng ngu này, mày muốn chết thì cách xa bọn tao một chút, không nên ở chỗ này làm hỏng chuyện của tao, thật vất vả tao mới tìm được chút manh mối, nếu mày mà nổ súng là toàn bộ coi như xong, mày mà dám giết người lung tung ở đây thì tao sẽ giết mày trước tiên.
Diệp Tuấn lại đưa súng lục chỉ thẳng vào đầu Dương Gian:
- Bọn chúng là thân thích của mày hay sao mà mày quan tâm bọn chúng như vậy? Lại dám bảo tao không được phép nổ súng, nếu không mày thay bọn chúng đỡ mấy viên đạn của tao đi, nhìn xem giữa mày với bọn chúng có phải là có tình cảm thật sự không. Vừa vặn hiện tại tao muốn đòi lại khoản nợ lúc trước ở câu lạc bộ.
Dù sao đã không thể rời khỏi thôn làng, chắc không thể sống sót nữa, vậy dứt khoát làm những gì khiến cho bản thân thoải mái, như là tính toán chuyện lúc trước chẳng hạn.Dương Gian nói, giọng nói của hắn có vài phần sát khí:
- Quả nhiên đầu của mày đã bị nước vào rồi, giữ lại mày ở trong thôn chắc chắn sẽ hỏng việc, vẫn là để mày chết đi sẽ tốt hơn, tránh cho đến khi đó bị mấy đứa đần độn như mày cản trở hành động, để loại không có não như mày sống là một sai lầm to lớn.
Vừa nói trên mu bàn tay, trên trán, trên mặt của hắn vừa mở ra từng con mắt quỷ màu đỏ. Lúc này, Dương Gian đã động sát tâm, hắn muốn giết tên trước mặt hắn. Dù người dân này có là quỷ hay không thì bọn hắn không thể nào trêu chọc được, dù sao hiện tại bọn họ còn chưa gây ra uy hiếp gì cho bọn hắn, không có uy hiếp thì không nhất thiết phải đi đắc tội với đối phương.
Nếu Diệp Tuấn nổ súng, xác định được mấy người dân này là giả thì sao? Đắc tội một đám quỷ, chết nhanh hơn.
Nếu thôn dân này không phải giả, vậy thì không cần thiết phải nổ súng, tránh quấy nhiễu sinh hoạt bình thường của họ.
Diệp Tuấn nhếch miệng cười cười, hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
- Mày không dọa được tao đâu, dù sao cũng không ra ngoài được, tao sợ gì mà không liều mạng với mày chứ.
- Vậy thì đến đi.
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.