Chương 120: Tiếng Súng
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Sắc mặt Âu Dương Thiên trở nên xanh lè xanh lét, hắn ta rút ra một khẩu súng lục chỉ thẳng vào Dương Gian và nói:
- Phải để cho tao bắn mày một phát, chuyện này coi như xong, mày thấy thế nào?
Dương Gian nói:
- Cứ cho là anh làm như thế thì cũng không thể lấy lại cái kia của anh được, anh định oan oan tương báo đến bao giờ, hơn nữa tôi vẫm còn nhỏ, sao anh lại đi tính toán chi ly với một đứa trẻ nhỉ, anh không thể nhường nhịn tôi một chút hay sao?
- Nhường con mẹ mày ấy.
Âu Dương Thiên nổ súng không chút do dự, hắn nhắm thẳng vào đầu Dương Gian.
Chỉ là mọi việc không như hắn ta tưởng tượng, đầu của Dương Gian không hề nở hoa. Dương Gian đã sớm đoán được nên đã nghiêng người né khỏi viên đạn.
Trên trán Dương Gian lại xuất hiện con mắt quỷ.
- Hiện tại được coi là hòa rồi chứ?
- Khi nào tao nói là hòa thì mới được tính là hòa.
Âu Dương Thiên lại muốn bắn thêm phát nữa nhưng Dương Gian đã cầm sẵn súng chỉ thẳng vào đầu hắn ta:
- Một phát thì đổi một phát, chuyện đó rất công bằng, nếu mày muốn chơi tiếp thì tao bồi mày chơi nguyên đêm nay, thử xem thằng nào chết trước.
Trương Hàn ở bên cạnh thấy tình hình có vẻ cẳng thẳng, vội vàng xông lên giữ tay Âu Dương Thiên lại.
- Được, được rồi, mọi chuyện cũng nên kết thúc đi là hơn, Âu Dương Thiên, cậu đã bắn một phát rồi thì coi như hòa rồi. Nếu hai cậu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ xảy ra đánh nhau đấy, hiện tại trong thôn còn có một con quỷ đang chờ chúng ta giải quyết nữa. Hiện tại không phải là lúc nội bộ chúng ta xảy ra lục đục, hơn nữa đâu phải là cậu mất luôn cái đó đâu, chỉ cần người không sao là được rồi, vài bữa nữa khi xong xuôi chuyện này thì sử dụng lực lượng lệ quỷ khôi phục lại là được mà.
Dương Gian và Âu Dương Thiên không tiếp tục gây chuyện nữa, cũng không phải Âu Dương Thiên có thể nhịn được sự nhục nhã này mà như lời Trương Hàn nói, nếu hai người tiếp tục đánh nhau thì chẳng ai được lợi hết.
Dương Gian vừa mới trở thành ngự quỷ nhân, khoảng cách đến khi lệ quỷ khôi phục sẽ còn lâu hơn rất nhiều so với hắn ta, cho nên hắn ta không đủ vốn liếng để đấu cùng Dương Gian. Nỗi nhục nhã này, hắn không muốn nhịn thì cũng phải nhịn, một khi không nhịn được thì đó chính là cái chết.
- Nếu như anh không muốn đánh nhau nữa thì thôi, chuyện này kết thúc ở đây, mặc dù vậy tôi vẫn rất tiếc nuối đối với việc cái đó của anh không còn nữa... Phì! Ha ha...
Khuôn mặt nghiêm túc của Dương Gian lúc nãy đã thay đổi 180 độ, hắn không nhịn được phải cười rộ lên. Sắc mặt Âu Dương Thiên trở nên khó coi:
- Mày thử cười lại lần nữa xem?
Dương Gian nói:
- Thật sự xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi đang cười anh, chỉ là nhớ đến chuyện trước kia nên có chút hơi hưng phấn.
Đối với loại lý do kiểu này của Dương Gian, có cho tiền thì Âu Dương Thiên cũng không thể nào tin nổi được. Bất chợt Dương Gian thu hồi vẻ cười cợt lúc nãy, hắn khẽ híp mắt và nói:
- Mặc dù chuyện lúc nãy là do tôi sai nhưng tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa còn cho anh có cơ hội bắn tôi một phát. Một phát súng lúc nãy anh hoàn toàn có thể bắn nổ đầu tôi nhưng anh lại không thể làm được điều đó... Với lại anh cũng không thể nào trách tôi về chuyện lúc trước được, anh phải biết tình huống lúc đó, lệ quỷ còn có khả năng ở xung quanh tôi nên khi nghe được tiếng bước chân tôi lập tức nổ súng về phía đó là chuyện hợp tình hợp lý, chứ không hề có ý định nhắm vào anh. Chỉ là do cảnh giới của anh quá kém, hoặc là anh không nỡ sử dụng lực lượng lệ quỷ của anh nên mới trúng đạn. Nếu không, chỉ bằng việc tôi mới tập tành bắn súng thì sao có thể bắn trúng anh được.
Trương Hàn ở một bên cũng chen lời vào:
- Dương Gian nói đúng đó, tình huống lúc đó đúng là rất nguy hiểm, tôi giống với cậu ta, đều đuổi theo tiếng bước chân của con quỷ nhưng đến chỗ đó lại biến mất không còn chút dấu vết nào, lúc đó thiếu chút nữa chúng tôi đã đánh nhau rồi nên khi nghe tiếng bước chân của cậu xuất hiện ngay bên cạnh. Chúng tôi phải ra tay trước, bình thường đều như thế hết, không thể nào để cho lệ quỷ bắt đầu tấn công rồi mới phản kích lại được.
Bất chợt, Diệp Tuấn ở một bên chen lời vào, trông mặt hắn ta lúc này khá âm trầm:
- Trương Hàn, Âu Dương Thiên, Dương Gian, gần như là ba người các anh cùng đuổi theo con quỷ kia, hơn nữa kết quả đều giống nhau, đều biến mất ở chỗ ngã rẽ, thiếu chút nữa đã đánh nhau, như vậy các anh có nghĩ rằng con quỷ này đang cố ý dẫn dắt chúng ta đến đó để chúng ta nội chiến với nhau hay không?
Mặc dù hắn ta rất hận Dương Gian nhưng hắn ta hiểu được, lúc này không phải là lúc ra tay lung tung. Nếu lỡ bị con quỷ kia nắm lấy được cơ hội thì sẽ phải có người chết. Trương Hàn gật đầu nói:
- Có khả năng như thế.
Dương Gian lại nói, hắn rất bình tĩnh:
- Không thể nào có chuyện như thế xảy ra được, tôi cảm thấy mục đích của con quỷ kia không phải là giết người, ít ra mục đích chính của nó không phải giết chúng ta mà mục đích thật sự của nó là muốn phóng thích những con quỷ ở trong người chúng ta ra. Nhưng chúng ta đã là ngự quỷ nhân, đã hòa hợp làm một với lệ quỷ, để phóng thích được con quỷ ra ngoài nó chỉ còn một cách... Giết chúng ta.
- Đây chính là mục đích của con quỷ ở thôn Hoàng Cương.
Diệp Tuấn hỏi:
- Cậu căn cứ vào cái gì để nói như vậy?
Dương Gian trả lời:
- Không có căn cứ, nhưng đây là suy đoán của tôi và tôi khá chắc về nó.
Đương nhiên là hắn có căn cứ, đó chính là lúc hắn nằm co quắp trên giường những mấy tiếng đồng hồ nhưng con quỷ kia lại không giết hắn mà mở cái hộp bằng vàng giam giữ quỷ không đầu,chỉ dựa vào mấy cái đó là đã đủ để suy đoán rồi.
Âu Dương Thiên âm trầm nói:
- Ở đây không phải là nhà trẻ, nếu không có căn cứ mà đi suy đoán lung tung, không cẩn thận sẽ chết như chơi đó, không thể giỡn với những chuyện như thế này được đâu.
Thực tế, thương tổn do một phát súng kia của Dương Gian gây ra thì không là gì so với hắn ta nhưng cái bị tổn thương ở đây chính là tôn nghiêm của hắn ta.
Dương Gian nói:
- Nếu như các anh có suy nghĩ nào khả thi hơn thì cứ nói ra, nhưng, trước đó tôi muốn hỏi là... Có bao nhiêu vị ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đã đến đây?
Trương Hàn nói:
- Tổng cộng có 6 người, 5 người là ngự quỷ nhân, thế nhưng cậu hỏi cái này làm gì?
Dương Gian nói:
- Không có gì to tát, chỉ là tôi muốn hỏi, ba người các anh ở đây rồi vậy thì hai người kia đâu? Có tiếng súng nổ ở trong thôn nhưng hai người kia lại không nghe được? Là do nghe được nhưng còn chưa đuổi đến kịp hay là... Không thể nào nghe được?
Hắn vừa nói xong, sắc mặt ba người Trương Hàn, Diệp Tuấn, Âu Dương Thiên lập tức thay đổi.
Trương Hàn đột nhiên đứng dậy:
- Không hay rồi, Hạ Thắng và Trương Nhất Minh, chắc hai người bọn họ xảy ra chuyện rồi.
- Đi, đi xem thử.
Sau khi mấy người phản ứng lại, không do dự tý nào, lập tức chạy ra ngoài, sau đó đi về phía chỗ ở của hai người Hạ Thắng và Trương Nhất Minh.
- Phải để cho tao bắn mày một phát, chuyện này coi như xong, mày thấy thế nào?
Dương Gian nói:
- Cứ cho là anh làm như thế thì cũng không thể lấy lại cái kia của anh được, anh định oan oan tương báo đến bao giờ, hơn nữa tôi vẫm còn nhỏ, sao anh lại đi tính toán chi ly với một đứa trẻ nhỉ, anh không thể nhường nhịn tôi một chút hay sao?
- Nhường con mẹ mày ấy.
Âu Dương Thiên nổ súng không chút do dự, hắn nhắm thẳng vào đầu Dương Gian.
Chỉ là mọi việc không như hắn ta tưởng tượng, đầu của Dương Gian không hề nở hoa. Dương Gian đã sớm đoán được nên đã nghiêng người né khỏi viên đạn.
Trên trán Dương Gian lại xuất hiện con mắt quỷ.
- Hiện tại được coi là hòa rồi chứ?
- Khi nào tao nói là hòa thì mới được tính là hòa.
Âu Dương Thiên lại muốn bắn thêm phát nữa nhưng Dương Gian đã cầm sẵn súng chỉ thẳng vào đầu hắn ta:
- Một phát thì đổi một phát, chuyện đó rất công bằng, nếu mày muốn chơi tiếp thì tao bồi mày chơi nguyên đêm nay, thử xem thằng nào chết trước.
Trương Hàn ở bên cạnh thấy tình hình có vẻ cẳng thẳng, vội vàng xông lên giữ tay Âu Dương Thiên lại.
- Được, được rồi, mọi chuyện cũng nên kết thúc đi là hơn, Âu Dương Thiên, cậu đã bắn một phát rồi thì coi như hòa rồi. Nếu hai cậu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ xảy ra đánh nhau đấy, hiện tại trong thôn còn có một con quỷ đang chờ chúng ta giải quyết nữa. Hiện tại không phải là lúc nội bộ chúng ta xảy ra lục đục, hơn nữa đâu phải là cậu mất luôn cái đó đâu, chỉ cần người không sao là được rồi, vài bữa nữa khi xong xuôi chuyện này thì sử dụng lực lượng lệ quỷ khôi phục lại là được mà.
Dương Gian và Âu Dương Thiên không tiếp tục gây chuyện nữa, cũng không phải Âu Dương Thiên có thể nhịn được sự nhục nhã này mà như lời Trương Hàn nói, nếu hai người tiếp tục đánh nhau thì chẳng ai được lợi hết.
Dương Gian vừa mới trở thành ngự quỷ nhân, khoảng cách đến khi lệ quỷ khôi phục sẽ còn lâu hơn rất nhiều so với hắn ta, cho nên hắn ta không đủ vốn liếng để đấu cùng Dương Gian. Nỗi nhục nhã này, hắn không muốn nhịn thì cũng phải nhịn, một khi không nhịn được thì đó chính là cái chết.
- Nếu như anh không muốn đánh nhau nữa thì thôi, chuyện này kết thúc ở đây, mặc dù vậy tôi vẫn rất tiếc nuối đối với việc cái đó của anh không còn nữa... Phì! Ha ha...
Khuôn mặt nghiêm túc của Dương Gian lúc nãy đã thay đổi 180 độ, hắn không nhịn được phải cười rộ lên. Sắc mặt Âu Dương Thiên trở nên khó coi:
- Mày thử cười lại lần nữa xem?
Dương Gian nói:
- Thật sự xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi đang cười anh, chỉ là nhớ đến chuyện trước kia nên có chút hơi hưng phấn.
Đối với loại lý do kiểu này của Dương Gian, có cho tiền thì Âu Dương Thiên cũng không thể nào tin nổi được. Bất chợt Dương Gian thu hồi vẻ cười cợt lúc nãy, hắn khẽ híp mắt và nói:
- Mặc dù chuyện lúc nãy là do tôi sai nhưng tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa còn cho anh có cơ hội bắn tôi một phát. Một phát súng lúc nãy anh hoàn toàn có thể bắn nổ đầu tôi nhưng anh lại không thể làm được điều đó... Với lại anh cũng không thể nào trách tôi về chuyện lúc trước được, anh phải biết tình huống lúc đó, lệ quỷ còn có khả năng ở xung quanh tôi nên khi nghe được tiếng bước chân tôi lập tức nổ súng về phía đó là chuyện hợp tình hợp lý, chứ không hề có ý định nhắm vào anh. Chỉ là do cảnh giới của anh quá kém, hoặc là anh không nỡ sử dụng lực lượng lệ quỷ của anh nên mới trúng đạn. Nếu không, chỉ bằng việc tôi mới tập tành bắn súng thì sao có thể bắn trúng anh được.
Trương Hàn ở một bên cũng chen lời vào:
- Dương Gian nói đúng đó, tình huống lúc đó đúng là rất nguy hiểm, tôi giống với cậu ta, đều đuổi theo tiếng bước chân của con quỷ nhưng đến chỗ đó lại biến mất không còn chút dấu vết nào, lúc đó thiếu chút nữa chúng tôi đã đánh nhau rồi nên khi nghe tiếng bước chân của cậu xuất hiện ngay bên cạnh. Chúng tôi phải ra tay trước, bình thường đều như thế hết, không thể nào để cho lệ quỷ bắt đầu tấn công rồi mới phản kích lại được.
Bất chợt, Diệp Tuấn ở một bên chen lời vào, trông mặt hắn ta lúc này khá âm trầm:
- Trương Hàn, Âu Dương Thiên, Dương Gian, gần như là ba người các anh cùng đuổi theo con quỷ kia, hơn nữa kết quả đều giống nhau, đều biến mất ở chỗ ngã rẽ, thiếu chút nữa đã đánh nhau, như vậy các anh có nghĩ rằng con quỷ này đang cố ý dẫn dắt chúng ta đến đó để chúng ta nội chiến với nhau hay không?
Mặc dù hắn ta rất hận Dương Gian nhưng hắn ta hiểu được, lúc này không phải là lúc ra tay lung tung. Nếu lỡ bị con quỷ kia nắm lấy được cơ hội thì sẽ phải có người chết. Trương Hàn gật đầu nói:
- Có khả năng như thế.
Dương Gian lại nói, hắn rất bình tĩnh:
- Không thể nào có chuyện như thế xảy ra được, tôi cảm thấy mục đích của con quỷ kia không phải là giết người, ít ra mục đích chính của nó không phải giết chúng ta mà mục đích thật sự của nó là muốn phóng thích những con quỷ ở trong người chúng ta ra. Nhưng chúng ta đã là ngự quỷ nhân, đã hòa hợp làm một với lệ quỷ, để phóng thích được con quỷ ra ngoài nó chỉ còn một cách... Giết chúng ta.
- Đây chính là mục đích của con quỷ ở thôn Hoàng Cương.
Diệp Tuấn hỏi:
- Cậu căn cứ vào cái gì để nói như vậy?
Dương Gian trả lời:
- Không có căn cứ, nhưng đây là suy đoán của tôi và tôi khá chắc về nó.
Đương nhiên là hắn có căn cứ, đó chính là lúc hắn nằm co quắp trên giường những mấy tiếng đồng hồ nhưng con quỷ kia lại không giết hắn mà mở cái hộp bằng vàng giam giữ quỷ không đầu,chỉ dựa vào mấy cái đó là đã đủ để suy đoán rồi.
Âu Dương Thiên âm trầm nói:
- Ở đây không phải là nhà trẻ, nếu không có căn cứ mà đi suy đoán lung tung, không cẩn thận sẽ chết như chơi đó, không thể giỡn với những chuyện như thế này được đâu.
Thực tế, thương tổn do một phát súng kia của Dương Gian gây ra thì không là gì so với hắn ta nhưng cái bị tổn thương ở đây chính là tôn nghiêm của hắn ta.
Dương Gian nói:
- Nếu như các anh có suy nghĩ nào khả thi hơn thì cứ nói ra, nhưng, trước đó tôi muốn hỏi là... Có bao nhiêu vị ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường đã đến đây?
Trương Hàn nói:
- Tổng cộng có 6 người, 5 người là ngự quỷ nhân, thế nhưng cậu hỏi cái này làm gì?
Dương Gian nói:
- Không có gì to tát, chỉ là tôi muốn hỏi, ba người các anh ở đây rồi vậy thì hai người kia đâu? Có tiếng súng nổ ở trong thôn nhưng hai người kia lại không nghe được? Là do nghe được nhưng còn chưa đuổi đến kịp hay là... Không thể nào nghe được?
Hắn vừa nói xong, sắc mặt ba người Trương Hàn, Diệp Tuấn, Âu Dương Thiên lập tức thay đổi.
Trương Hàn đột nhiên đứng dậy:
- Không hay rồi, Hạ Thắng và Trương Nhất Minh, chắc hai người bọn họ xảy ra chuyện rồi.
- Đi, đi xem thử.
Sau khi mấy người phản ứng lại, không do dự tý nào, lập tức chạy ra ngoài, sau đó đi về phía chỗ ở của hai người Hạ Thắng và Trương Nhất Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.