Chương 121: Con Mồi
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
- Sao lại xuất hiện thêm một người phụ nữ? Lúc trước, khi ở câu lạc bộ tôi có thấy người phụ nữ nào là ngự quỷ nhân đâu?
Trương Hàn nói:
- Là bồ nhí của Hạ Thắng, đây chỉ là một trong số những người phụ nữ của hắn ta mà thôi, bên ngoài còn nhiều nữa nhưng cô ta là người mà Hạ Thắng coi trọng nhất, cho nên hắn ta đã bỏ ra 500 vạn để yêu cầu người chồng kia của cô ta ly hôn, lần này hắn ta cảm thấy chuyện linh dị ở đây cũng chả có gì cho nên mang cô ta tới đây cùng.
Dương Gian lắc đầu:
- Hắn ta coi đây là một chuyến du lịch hay sao mà mang theo phụ nữ tới vậy.
Thế nhưng, tên ngự quỷ nhân gọi là Hạ Thắng này cũng khá ác độc. Nếu là người bình thường, khi bị cuốn vào chuyện này thì chỉ có một sống, hai là chết. Nếu hắn ta sống thì chả còn gì để nói nhưng nếu hắn ta chết thì khi đó phụ nữ cùng lắm chỉ là thứ đồ hắn ta mang theo bên người mà thôi nên hắn ta căn bản không để ý đến sống chết của cô gái này.
Ngay khi bốn người đi lên tầng hai thì thấy có một cỗ thi thể đang nằm trong phòng khách. Đúng ra mà nói đây là đống có hình dáng giống thi thể. Bên ngoài thi thể bị bọc một lớp giấy bằng vàng, được gói ghém rất kỹ càng, giống như kén tằm vậy, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang hút thuốc, trông khuôn mặt anh ta khá cẳng thẳng.
Diệp Tuấn đi đến hỏi:
- Trương Nhất Minh, Hạ Thắng đâu rồi?
Trương Nhất Minh nói nhỏ:
- Chết rồi, chính là cỗ thi thể nằm trên mặt đất đó.
- Cái gì?
Nghe được câu nói của hắn ta, sắc mặt mấy người còn lại đột nhiên thay đổi.
Chết rồi?
Một vị ngự quỷ nhân đã chết?
Chuyện này sao có thể chứ, ngay cả con cóc trước khi chết nó cũng phải nhảy được một hai cái mà, với lại tên Hạ Thắng này không thể nào không bằng một con cóc chứ.
Vừa đi vào thôn Hoàng Cương đã chết ngay ngày đầu tiên?
Ngay cả cơ hội để kêu cũng không có.
Diệp Tuấn hỏi:
- Hắn ta chết như thế nào?
Trương Nhất Minh hút một hơi thật sâu:
- Không rõ lắm, lúc tôi chạy đến đây thì hắn ta đã chết rồi, vì sợ con quỷ trong người hắn ta chạy ra, hơn nữa để cho an toàn nên tôi đã dùng vàng lá bọc người hắn ta lại... Nhưng đó chỉ là cách nghĩ lạc quan của tôi mà thôi, chứ tôi cảm thấy con quỷ đã không còn ở trong người hắn ta nữa rồi. Đây là ảnh chụp lúc trước khi chết của hắn ta, do tôi sợ mấy người hiểu lầm nên đã chụp lại.
Nói xong, Trương Nhất Minh rút điện thoại, mở ra mấy bức ảnh và đưa cho ba người kia coi. Trong điện thoại là những bức ảnh chụp tình trạng của Hạ Thắng sau khi chết. Từ mấy tấm hình có thể thấy được, lúc đó thi thể Hạ Thắng đang nằm trên mặt đất, thi thể cứng ngắc, miệng hắn ta mở ra rất lớn, gần như bị rách ra. Bên trên ngực giống như có thứ gì đó xé toang ra, nội tạng trào ra một đống... Máu me chảy đầm đìa, trông rất khủng bố.
- Trước khi xảy ra chuyện Hạ Thắng ở trên này chơi gái còn tôi phụ trách gác đêm bên dưới. Sau đó tôi có nghe được tiếng bước chân xuất hiện ở gần đây cho nên đuổi theo, thế nhưng đi được một lúc thì tôi mới biết đây là cái bẫy, con quỷ kia muốn điệu hổ ly sơn. Tiếp đó tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô ta, là bồ của Hạ Thắng.
Trương Nhất Minh vừa nói vừa chỉ tay vào một cô gái đang ngồi run rẩy trong góc tường, quần áo cô ta không chỉnh tề, tóc tai bù xù. Từ dung mạo của cô ta thì cũng được xem là một mỹ nữ chính hiệu, nhưng nhìn tình trạng bây giờ của cô ta, chắc tinh thần đã bị sụp đổ rồi, cũng thành người điên, không biết lúc trước cô ta nhìn thấy cái gì mà khủng bố đến như vậy. Lúc này, Trương Hàn đi về phía cô ta:
- Có thể dò hỏi được cái gì đó?
- Không cần phải phí công vô ích, cô gái này đã điên mất rồi, có hỏi cũng chẳng được gì đâu.
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa nói, trên mặt hắn ta tỏ ra vẻ lo lắng.
- Mục địch của con quỷ ở Thôn Hoàng Cương không phải là người, mà là ngự quỷ nhân... Không, chính xác hơn thì phải nói là mấy con quỷ trên người chúng ta. Tôi cảm thấy được, nhiệm vụ lần này rất đặc thù, không thể nào là chuyện linh dị bình thường được, tôi đề nghị... Chúng ta nên từ bỏ nhiệm vụ này, rời khỏi thôn Hoàng Cương.
Tin tức thiếu thốn cùng với việc chết một vị ngự quỷ nhân ngay trong ngày đầu tiên đi vào thôn Hoàng Cương, việc này khiến trong lòng đám người đều lưu lại một tầng bóng ma.
Ngự quỷ nhân chết do lệ quỷ khôi phục là chuyện bình thường nhưng có thể giết một ngự quỷ nhân mà không ai hay biết, từ đó đoán ra chuyện linh dị ở đây không hề tầm thường chút nào.
Không cần suy nghĩ gì sâu xa, chỉ lấy ví dụ đơn giản như thế này.
Mức độ khủng bố của con quỷ ở thôn Hoàng Cương còn cao hơn rất nhiều so với bất kỳ vị ngự quỷ nhân nào trong đây, nếu không nó không thể giết Hạ Thắng một cách dễ dàng như vậy được.
Sau khi nghe được suy đoán của Trương Nhất Minh, toàn bộ đám người đều trầm mặc. Trương Hàn hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Thứ mà cậu phân tích ra trùng với suy đoán lúc nãy của Dương Gian, lúc nãy hắn cũng đã nói, mục tiêu của con quỷ kia không phải là con người, mà là con quỷ bên trong cơ thể của chúng ta.
Trương Nhất Minh là một người trầm ổn, khá thông minh cho nên những gì hắn ta nói cũng không khác với những gì mà Dương Gian nói lúc trước. Lúc trước sẽ không có ai tin lời Dương Gian nói nhưng từ miệng Trương Nhất Minh thì đám người này lại tin tưởng.
Hơn nữa còn có sẵn ví dụ ở ngay đây luôn, Hạ Thắng chết nhưng cô bồ nhí của hắn ta không chết.
Như vậy, con quỷ buông tha cho người bình thường, nó chỉ ra tay với ngự quỷ nhân là Hạ Thắng, cho nên cô gái này mới có thể sống sót.
Trương Nhất Minh hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Gian.
- Đúng chứ? Dương Gian cũng đã nói như vậy mà? Lúc trước nghe mấy người bảo cậu là một tên điên không có não nhưng chắc hiện tại tôi phải thu hồi lại gì tôi đã nghĩ về cậu nãy giờ đó chàng trai.
Ông ta phải dựa vào cái chết của Hạ Thắng thì mới có thể suy đoán ra được mục đích của con quỷ này mà Dương Gian lại có thể phát hiện ra cái này trước cả hắn ta, điều này cho thấy năng lực của Dương Gian còn cao hơn cả Trương Nhất Minh? Nếu như Dương Gian là một người điên, không suy nghĩ sao có thể biết được chuyện này.
Trương Hàn nói:
- Đúng là cậu ta nói như vậy nhưng chúng ta không tin, có điều hiện tại cậu đã nói thế này, vậy chúng ta không thể không tin được nữa.
Lúc này Dương Gian đang quan sát mọi thứ xung quanh, sau khi nghe được câu nói này của Trương Hàn, hắn lập tức nhún nhún vai:
- Mấy chuyện của người lớn các ông, một đứa trẻ con như tôi nên tránh ra xa mới tốt, lúc nãy còn có người muốn thi bắn súng với tôi nữa này, thiếu chút nữa là tôi đã đi ra quần vì sợ rồi.
Cơn giận của Âu Dương Thiên vẫn còn chưa hết, nghe Dương Gian nói thế, hắn ta lập tức lên tiếng:
- Dương Gian, mày đang lảm nhảm cái gì hả?
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, Dương Gian, còn cậu thì sao, cậu thấy ý này thế nào? Con quỷ kia chỉ quan tâm đến lệ quỷ của chúng ta, loại cấp bậc này chúng ta không trêu chọc nổi, nhiệm vụ này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Cái công ty kia giao nhiệm vụ cho chúng ta chắc phải có mục đích gì đó, bằng không họ sẽ không ra cái giá là cách không chế con quỷ thứ hai.
Trương Hàn nói:
- Là bồ nhí của Hạ Thắng, đây chỉ là một trong số những người phụ nữ của hắn ta mà thôi, bên ngoài còn nhiều nữa nhưng cô ta là người mà Hạ Thắng coi trọng nhất, cho nên hắn ta đã bỏ ra 500 vạn để yêu cầu người chồng kia của cô ta ly hôn, lần này hắn ta cảm thấy chuyện linh dị ở đây cũng chả có gì cho nên mang cô ta tới đây cùng.
Dương Gian lắc đầu:
- Hắn ta coi đây là một chuyến du lịch hay sao mà mang theo phụ nữ tới vậy.
Thế nhưng, tên ngự quỷ nhân gọi là Hạ Thắng này cũng khá ác độc. Nếu là người bình thường, khi bị cuốn vào chuyện này thì chỉ có một sống, hai là chết. Nếu hắn ta sống thì chả còn gì để nói nhưng nếu hắn ta chết thì khi đó phụ nữ cùng lắm chỉ là thứ đồ hắn ta mang theo bên người mà thôi nên hắn ta căn bản không để ý đến sống chết của cô gái này.
Ngay khi bốn người đi lên tầng hai thì thấy có một cỗ thi thể đang nằm trong phòng khách. Đúng ra mà nói đây là đống có hình dáng giống thi thể. Bên ngoài thi thể bị bọc một lớp giấy bằng vàng, được gói ghém rất kỹ càng, giống như kén tằm vậy, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang hút thuốc, trông khuôn mặt anh ta khá cẳng thẳng.
Diệp Tuấn đi đến hỏi:
- Trương Nhất Minh, Hạ Thắng đâu rồi?
Trương Nhất Minh nói nhỏ:
- Chết rồi, chính là cỗ thi thể nằm trên mặt đất đó.
- Cái gì?
Nghe được câu nói của hắn ta, sắc mặt mấy người còn lại đột nhiên thay đổi.
Chết rồi?
Một vị ngự quỷ nhân đã chết?
Chuyện này sao có thể chứ, ngay cả con cóc trước khi chết nó cũng phải nhảy được một hai cái mà, với lại tên Hạ Thắng này không thể nào không bằng một con cóc chứ.
Vừa đi vào thôn Hoàng Cương đã chết ngay ngày đầu tiên?
Ngay cả cơ hội để kêu cũng không có.
Diệp Tuấn hỏi:
- Hắn ta chết như thế nào?
Trương Nhất Minh hút một hơi thật sâu:
- Không rõ lắm, lúc tôi chạy đến đây thì hắn ta đã chết rồi, vì sợ con quỷ trong người hắn ta chạy ra, hơn nữa để cho an toàn nên tôi đã dùng vàng lá bọc người hắn ta lại... Nhưng đó chỉ là cách nghĩ lạc quan của tôi mà thôi, chứ tôi cảm thấy con quỷ đã không còn ở trong người hắn ta nữa rồi. Đây là ảnh chụp lúc trước khi chết của hắn ta, do tôi sợ mấy người hiểu lầm nên đã chụp lại.
Nói xong, Trương Nhất Minh rút điện thoại, mở ra mấy bức ảnh và đưa cho ba người kia coi. Trong điện thoại là những bức ảnh chụp tình trạng của Hạ Thắng sau khi chết. Từ mấy tấm hình có thể thấy được, lúc đó thi thể Hạ Thắng đang nằm trên mặt đất, thi thể cứng ngắc, miệng hắn ta mở ra rất lớn, gần như bị rách ra. Bên trên ngực giống như có thứ gì đó xé toang ra, nội tạng trào ra một đống... Máu me chảy đầm đìa, trông rất khủng bố.
- Trước khi xảy ra chuyện Hạ Thắng ở trên này chơi gái còn tôi phụ trách gác đêm bên dưới. Sau đó tôi có nghe được tiếng bước chân xuất hiện ở gần đây cho nên đuổi theo, thế nhưng đi được một lúc thì tôi mới biết đây là cái bẫy, con quỷ kia muốn điệu hổ ly sơn. Tiếp đó tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô ta, là bồ của Hạ Thắng.
Trương Nhất Minh vừa nói vừa chỉ tay vào một cô gái đang ngồi run rẩy trong góc tường, quần áo cô ta không chỉnh tề, tóc tai bù xù. Từ dung mạo của cô ta thì cũng được xem là một mỹ nữ chính hiệu, nhưng nhìn tình trạng bây giờ của cô ta, chắc tinh thần đã bị sụp đổ rồi, cũng thành người điên, không biết lúc trước cô ta nhìn thấy cái gì mà khủng bố đến như vậy. Lúc này, Trương Hàn đi về phía cô ta:
- Có thể dò hỏi được cái gì đó?
- Không cần phải phí công vô ích, cô gái này đã điên mất rồi, có hỏi cũng chẳng được gì đâu.
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa nói, trên mặt hắn ta tỏ ra vẻ lo lắng.
- Mục địch của con quỷ ở Thôn Hoàng Cương không phải là người, mà là ngự quỷ nhân... Không, chính xác hơn thì phải nói là mấy con quỷ trên người chúng ta. Tôi cảm thấy được, nhiệm vụ lần này rất đặc thù, không thể nào là chuyện linh dị bình thường được, tôi đề nghị... Chúng ta nên từ bỏ nhiệm vụ này, rời khỏi thôn Hoàng Cương.
Tin tức thiếu thốn cùng với việc chết một vị ngự quỷ nhân ngay trong ngày đầu tiên đi vào thôn Hoàng Cương, việc này khiến trong lòng đám người đều lưu lại một tầng bóng ma.
Ngự quỷ nhân chết do lệ quỷ khôi phục là chuyện bình thường nhưng có thể giết một ngự quỷ nhân mà không ai hay biết, từ đó đoán ra chuyện linh dị ở đây không hề tầm thường chút nào.
Không cần suy nghĩ gì sâu xa, chỉ lấy ví dụ đơn giản như thế này.
Mức độ khủng bố của con quỷ ở thôn Hoàng Cương còn cao hơn rất nhiều so với bất kỳ vị ngự quỷ nhân nào trong đây, nếu không nó không thể giết Hạ Thắng một cách dễ dàng như vậy được.
Sau khi nghe được suy đoán của Trương Nhất Minh, toàn bộ đám người đều trầm mặc. Trương Hàn hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Thứ mà cậu phân tích ra trùng với suy đoán lúc nãy của Dương Gian, lúc nãy hắn cũng đã nói, mục tiêu của con quỷ kia không phải là con người, mà là con quỷ bên trong cơ thể của chúng ta.
Trương Nhất Minh là một người trầm ổn, khá thông minh cho nên những gì hắn ta nói cũng không khác với những gì mà Dương Gian nói lúc trước. Lúc trước sẽ không có ai tin lời Dương Gian nói nhưng từ miệng Trương Nhất Minh thì đám người này lại tin tưởng.
Hơn nữa còn có sẵn ví dụ ở ngay đây luôn, Hạ Thắng chết nhưng cô bồ nhí của hắn ta không chết.
Như vậy, con quỷ buông tha cho người bình thường, nó chỉ ra tay với ngự quỷ nhân là Hạ Thắng, cho nên cô gái này mới có thể sống sót.
Trương Nhất Minh hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Gian.
- Đúng chứ? Dương Gian cũng đã nói như vậy mà? Lúc trước nghe mấy người bảo cậu là một tên điên không có não nhưng chắc hiện tại tôi phải thu hồi lại gì tôi đã nghĩ về cậu nãy giờ đó chàng trai.
Ông ta phải dựa vào cái chết của Hạ Thắng thì mới có thể suy đoán ra được mục đích của con quỷ này mà Dương Gian lại có thể phát hiện ra cái này trước cả hắn ta, điều này cho thấy năng lực của Dương Gian còn cao hơn cả Trương Nhất Minh? Nếu như Dương Gian là một người điên, không suy nghĩ sao có thể biết được chuyện này.
Trương Hàn nói:
- Đúng là cậu ta nói như vậy nhưng chúng ta không tin, có điều hiện tại cậu đã nói thế này, vậy chúng ta không thể không tin được nữa.
Lúc này Dương Gian đang quan sát mọi thứ xung quanh, sau khi nghe được câu nói này của Trương Hàn, hắn lập tức nhún nhún vai:
- Mấy chuyện của người lớn các ông, một đứa trẻ con như tôi nên tránh ra xa mới tốt, lúc nãy còn có người muốn thi bắn súng với tôi nữa này, thiếu chút nữa là tôi đã đi ra quần vì sợ rồi.
Cơn giận của Âu Dương Thiên vẫn còn chưa hết, nghe Dương Gian nói thế, hắn ta lập tức lên tiếng:
- Dương Gian, mày đang lảm nhảm cái gì hả?
Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa nói:
- Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, Dương Gian, còn cậu thì sao, cậu thấy ý này thế nào? Con quỷ kia chỉ quan tâm đến lệ quỷ của chúng ta, loại cấp bậc này chúng ta không trêu chọc nổi, nhiệm vụ này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Cái công ty kia giao nhiệm vụ cho chúng ta chắc phải có mục đích gì đó, bằng không họ sẽ không ra cái giá là cách không chế con quỷ thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.