Chương 112: Triệu Khai Minh
Phật Tiền Tiến Hoa
11/11/2022
Dương Gian có chút không vui đáp lại:
- Anh dùng giọng điệu dạy dỗ người khác đó để nói chuyện với tôi đấy à? Đừng quên tôi không phải là cảnh sát, ngay cả có là cảnh sát đi nữa cũng có địa vị ngang hàng với anh, không phải cấp dưới của anh đâu, đừng có xen vào chuyện của người khác quá nhiều.
- Còn dám cãi?
Sắc mặt Triệu Khai Minh thay đổi, trở nên lạnh lùng, bất chợt anh ta dùng tay định tát vào mặt Dương Gian. Dương Gian túm lấy cổ tay anh ta, ánh mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, sau đó một con mắt màu đỏ xuất hiện trên mu bàn tay.
- Anh tới để đánh nhau với tôi? Nhưng tôi khuyên anh đừng có xúc động, nếu không, hôm nay...anh sẽ chết ở đây.
Triệu Khai Minh đột nhiên cười rộ lên, thu hồi bàn tay:
- Cảnh sát mắt quỷ... Dương Gian. Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu, nhưng phần năng lực của cậu ghi rất mơ hồ, hình như cậu đang có tình giấu diếm thứ gì đó, mục đích đến đây hôm nay của tôi là muốn biết được năng lực lệ quỷ của cậu, để sau này tôi còn làm việc.
Dương Gian nói:
- Anh sẽ tin những gì tôi nói hay sao? Hơn nữa, anh làm việc thì liên quan gì đến tôi chứ.
Triệu Khai Minh nói thẳng vào vấn đề:
- Tôi đang cần trợ thủ, cậu không tệ.
Dương Gian nói:
- Có người nào đi mời chào người khác mà lại biểu hiện như anh chưa?
Triệu Khai Minh nó:
- Tôi không mời chào, đây là điều động, là mệnh lệnh.
- Nếu tôi cự tuyệt thì sao?
Dương Gian rất ghét loại thái độ cao cao tại thượng và hành động cường thế của Triệu Khai Minh. Người này mà so với Chu Chính thì đó là hai thái cực. Triệu Khai Minh nói:
- Cậu không nên cự tuyệt, trở thành trợ thủ của tôi, chờ cho tôi được điều đi nơi khác cậu sẽ tiếp quản trị an ở thành phố Đại Xương, đây là chuyện tốt với cậu.
Dương Gian nói:
- Lúc nào gia nhập vào Cảnh sát Quốc tế thì tôi sẽ tự cân nhắc, không cần anh phải lo nghĩ, tôi cũng rất nghĩ ngờ việc anh có thể quản lý thành phố Đại Xương được bao lâu?
Triệu Khai Minh cười nói:
- Về cái này thì cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây chỗ này sẽ không loạn được, nếu như cậu đã không đáp ứng yêu cầu của tôi tôi cũng không ép. Nhưng ba ngày sau cậu sẽ đi xử lý chuyện linh dị ở Thôn Hoàng Cương, cậu có nắm chắc có thể còn sống để trở về không?
Thôn Hoàng Cương?
Đó chính là nơi hắn đang định đi, lúc này sắc mặt Dương Gian thay đổi:
- Làm sao anh biết chuyện này?
Triệu Khai Minh nói:
- Tôi phụ trách trị an của toàn bộ thành phố Đại Xương, có quyền điều động lực lượng cảnh sát ở bất kỳ khu vực nào, muốn điều tra ra chuyện đó không phải là chuyện dẽ dàng hay sao? Nếu cậu trở thành cấp dưới của tôi, tôi sẽ cung cấp cho cậu thêm thông tin về Thôn Hoàng Cương, cái này sẽ rất có lợi cho hành động lần tới của cậu.
Dương Gian nói:
- Không hứng thú.
Làm trợ thủ cho anh ta, không phải làm đầy tớ sao, phải xông pha chiến đấu phía trước, như thế sẽ chết nhanh hơn, hắn không có ngu đến mức như vậy.
- Nếu đã vậy... chúc cậu may mắn.
Triệu Khai Minh nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Giang Diễm cũng vừa mới tắm xong, đang trùm khăn tắm bên ngoài, khuôn mặt đỏ bừng, cô đi đến, tò mò hỏi Dương Gian:
- Dương Gian, cậu đang nói chuyện với ai vậy?
Đột nhiên, Triệu Khai Minh dừng lại, rút súng lục từ bên hông ra, trực tiếp chỉ vào ót của Giang Diễm:
- Nghe trộm bí mật quốc gia? Cô có biết, tôi có quyền bắn chết cô không.
Giang Diễm sững sờ, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đối phương mặc một bộ quần áo cảnh sát, hiện tại đang cầm súng chỉ vào người cô. Lập tức cô lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt cô tràn ngập nỗi khinh hoàng.
Chuyện này, có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giang Diễm hoảng sợ, trong mắt cô chỉ còn lại khẩu súng lục đang chỉ thẳng vào trán mình.
- Triệu Khai Minh, anh có thể thử xem.
Âm thanh của Dương Gian trở nên âm trầm, hắn cũng đang cầm một khẩu súng lục màu vàng, chỉ thẳng vào đầu Triệu Khai Minh. Triệu Khai Minh vừa mở chốt an toàn, vừa lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Tôi là người chấp hành pháp luật, cậu dám nổ súng với tôi, cậu đang tạo phản à?
Dương Gian nói:
- Tôi chỉ nghe qua người sống mới chấp hành pháp luật chứ chưa nghe đến việc người chết cũng có thể chấp hành pháp luật, nếu anh chết, tôi sẽ thay thế anh, đến khi đó ai là người chấp hành ai là người tạo phản không phải là do tôi quyết định hay sao.
Triệu Khai Minh nói:
- Cứ coi như cậu nổ súng thì tôi cũng có thể giết cô ta trước.
Dương Gian nói:
- Anh có thể giết cô ấy nhưng tôi lại giết anh.
Triệu Khai Minh nói:
- Tôi không tin cậu dùng một khẩu súng lục mà có thể giết được ngự quỷ nhân.
Dương Gian chăm chú nhìn anh ta.
- Tôi không cần anh tin tưởng chuyện đó, tôi chỉ cần anh biết là tôi sẽ nổ súng mà thôi.
Tròng mắt Triệu Khai Minh hơi híp lại, ngón tay đặt trên cò súng, không hề nhúc nhích, hai người giằng co gần 10 giây. Cuối cùng Triệu Khai Minh phải thu hồi súng lục, sau đó cười ha ha:
- Nếu cậu có thể sống sót trở về, tôi sẽ mời cậu ăn lẩu.
Nói xong, anh ta bỏ đi ra ngoài, rời khỏi khu nhà, Triệu Khai Minh vừa đi khỏi.
Cả người Giang Diễm như mất hết sức lực, cô trực tiếp nằm co quắp dưới đất, còn Dương Gian thì chậm rãi cất khẩu súng không có đạn trong tay, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Dương Gian nằm co quắp trên giường như thường ngày, Giang Diễm hình như không sợ hắn nữa, cô mặc áo ngủ nằm cuộn tròn ở một bên, hỏi:
- Người lúc nãy cầm súng chỉ vào người của tôi là ai vậy?
Dương Gian nói:
- Anh ta là Cảnh sát Quốc tế vừa mới đến đây để phụ trách trị an ở thành phố Đại Xương, chuyên môn giải quyết chuyện linh dị, không có quan hệ gì với chị hết.
Giang Diễm nói:
- Tại sao không liên quan đến tôi mà anh ta lại cầm súng chỉ vào người tôi, lúc nãy, lúc nãy thiếu tý nữa đã bắn chết tôi.
Nói đến đây, tâm trạng của cô có chút kích động.
Thấy thế, Dương Gian chỉ đáp:
- Đối phương không dám nổ súng, anh ta đang diễn cho tôi nhìn thôi. Từ khi vào đến nhà khi đi ra ngoài, anh ta không thể nào không biết bên trong nhà tắm đang có người nên cầm súng dí vào đầu chị chỉ để uy hiếp tôi... Anh ta rất khó đối phó, là một người khá khó để giải quyết, hơn nữa sau này anh ta sẽ là kẻ dịch của tôi.
Giang Diễm có chút sợ hãi:
- Ở đây nguy hiểm như thế này hay chúng ta chuyển đi chỗ khác đi?
- Có thể chuyển được đi chỗ nào nữa, toàn bộ thành phố Đại Xương đều là địa bàn quản lý của Triệu Khai Minh, trừ phi chị chuyển qua thành phố khác nhưng như thế chị đi một mình đi tôi sẽ không đi.
Dương Gian nói:
- Dựa vào cách thức chào hỏi hôm nay của tên này, sau này chắc chắn tôi sẽ phải tìm cách để giết hắn ta để tiếp nhận chức vụ, thế nhưng đầu tiên cần...
Dương Gian không có nói tiếp nữa, điều kiện tiên quyết của hắn là trước khi trở thành Cảnh sát Quốc tế phải tìm được cách trì hoãn tốc độ khôi phục lệ quỷ. Nếu không, dựa vào tình trạng hiện tại của hắn, một khi trở thành Cảnh sát Quốc tế chỉ còn đường chết mà thôi, hắn vẫn còn nhớ rất rõ cái chết của Chu Chính .
Giang Diễm hỏi:
- Thế cậu có sao không?
Dương Gian nói:
- Không rõ lắm, khuya rồi, tôi muốn ngủ, tốt nhất chị nên ngủ cách xa tôi một tý.
- Ừm.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc.
- Anh dùng giọng điệu dạy dỗ người khác đó để nói chuyện với tôi đấy à? Đừng quên tôi không phải là cảnh sát, ngay cả có là cảnh sát đi nữa cũng có địa vị ngang hàng với anh, không phải cấp dưới của anh đâu, đừng có xen vào chuyện của người khác quá nhiều.
- Còn dám cãi?
Sắc mặt Triệu Khai Minh thay đổi, trở nên lạnh lùng, bất chợt anh ta dùng tay định tát vào mặt Dương Gian. Dương Gian túm lấy cổ tay anh ta, ánh mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, sau đó một con mắt màu đỏ xuất hiện trên mu bàn tay.
- Anh tới để đánh nhau với tôi? Nhưng tôi khuyên anh đừng có xúc động, nếu không, hôm nay...anh sẽ chết ở đây.
Triệu Khai Minh đột nhiên cười rộ lên, thu hồi bàn tay:
- Cảnh sát mắt quỷ... Dương Gian. Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu, nhưng phần năng lực của cậu ghi rất mơ hồ, hình như cậu đang có tình giấu diếm thứ gì đó, mục đích đến đây hôm nay của tôi là muốn biết được năng lực lệ quỷ của cậu, để sau này tôi còn làm việc.
Dương Gian nói:
- Anh sẽ tin những gì tôi nói hay sao? Hơn nữa, anh làm việc thì liên quan gì đến tôi chứ.
Triệu Khai Minh nói thẳng vào vấn đề:
- Tôi đang cần trợ thủ, cậu không tệ.
Dương Gian nói:
- Có người nào đi mời chào người khác mà lại biểu hiện như anh chưa?
Triệu Khai Minh nó:
- Tôi không mời chào, đây là điều động, là mệnh lệnh.
- Nếu tôi cự tuyệt thì sao?
Dương Gian rất ghét loại thái độ cao cao tại thượng và hành động cường thế của Triệu Khai Minh. Người này mà so với Chu Chính thì đó là hai thái cực. Triệu Khai Minh nói:
- Cậu không nên cự tuyệt, trở thành trợ thủ của tôi, chờ cho tôi được điều đi nơi khác cậu sẽ tiếp quản trị an ở thành phố Đại Xương, đây là chuyện tốt với cậu.
Dương Gian nói:
- Lúc nào gia nhập vào Cảnh sát Quốc tế thì tôi sẽ tự cân nhắc, không cần anh phải lo nghĩ, tôi cũng rất nghĩ ngờ việc anh có thể quản lý thành phố Đại Xương được bao lâu?
Triệu Khai Minh cười nói:
- Về cái này thì cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây chỗ này sẽ không loạn được, nếu như cậu đã không đáp ứng yêu cầu của tôi tôi cũng không ép. Nhưng ba ngày sau cậu sẽ đi xử lý chuyện linh dị ở Thôn Hoàng Cương, cậu có nắm chắc có thể còn sống để trở về không?
Thôn Hoàng Cương?
Đó chính là nơi hắn đang định đi, lúc này sắc mặt Dương Gian thay đổi:
- Làm sao anh biết chuyện này?
Triệu Khai Minh nói:
- Tôi phụ trách trị an của toàn bộ thành phố Đại Xương, có quyền điều động lực lượng cảnh sát ở bất kỳ khu vực nào, muốn điều tra ra chuyện đó không phải là chuyện dẽ dàng hay sao? Nếu cậu trở thành cấp dưới của tôi, tôi sẽ cung cấp cho cậu thêm thông tin về Thôn Hoàng Cương, cái này sẽ rất có lợi cho hành động lần tới của cậu.
Dương Gian nói:
- Không hứng thú.
Làm trợ thủ cho anh ta, không phải làm đầy tớ sao, phải xông pha chiến đấu phía trước, như thế sẽ chết nhanh hơn, hắn không có ngu đến mức như vậy.
- Nếu đã vậy... chúc cậu may mắn.
Triệu Khai Minh nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Giang Diễm cũng vừa mới tắm xong, đang trùm khăn tắm bên ngoài, khuôn mặt đỏ bừng, cô đi đến, tò mò hỏi Dương Gian:
- Dương Gian, cậu đang nói chuyện với ai vậy?
Đột nhiên, Triệu Khai Minh dừng lại, rút súng lục từ bên hông ra, trực tiếp chỉ vào ót của Giang Diễm:
- Nghe trộm bí mật quốc gia? Cô có biết, tôi có quyền bắn chết cô không.
Giang Diễm sững sờ, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đối phương mặc một bộ quần áo cảnh sát, hiện tại đang cầm súng chỉ vào người cô. Lập tức cô lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt cô tràn ngập nỗi khinh hoàng.
Chuyện này, có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giang Diễm hoảng sợ, trong mắt cô chỉ còn lại khẩu súng lục đang chỉ thẳng vào trán mình.
- Triệu Khai Minh, anh có thể thử xem.
Âm thanh của Dương Gian trở nên âm trầm, hắn cũng đang cầm một khẩu súng lục màu vàng, chỉ thẳng vào đầu Triệu Khai Minh. Triệu Khai Minh vừa mở chốt an toàn, vừa lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Tôi là người chấp hành pháp luật, cậu dám nổ súng với tôi, cậu đang tạo phản à?
Dương Gian nói:
- Tôi chỉ nghe qua người sống mới chấp hành pháp luật chứ chưa nghe đến việc người chết cũng có thể chấp hành pháp luật, nếu anh chết, tôi sẽ thay thế anh, đến khi đó ai là người chấp hành ai là người tạo phản không phải là do tôi quyết định hay sao.
Triệu Khai Minh nói:
- Cứ coi như cậu nổ súng thì tôi cũng có thể giết cô ta trước.
Dương Gian nói:
- Anh có thể giết cô ấy nhưng tôi lại giết anh.
Triệu Khai Minh nói:
- Tôi không tin cậu dùng một khẩu súng lục mà có thể giết được ngự quỷ nhân.
Dương Gian chăm chú nhìn anh ta.
- Tôi không cần anh tin tưởng chuyện đó, tôi chỉ cần anh biết là tôi sẽ nổ súng mà thôi.
Tròng mắt Triệu Khai Minh hơi híp lại, ngón tay đặt trên cò súng, không hề nhúc nhích, hai người giằng co gần 10 giây. Cuối cùng Triệu Khai Minh phải thu hồi súng lục, sau đó cười ha ha:
- Nếu cậu có thể sống sót trở về, tôi sẽ mời cậu ăn lẩu.
Nói xong, anh ta bỏ đi ra ngoài, rời khỏi khu nhà, Triệu Khai Minh vừa đi khỏi.
Cả người Giang Diễm như mất hết sức lực, cô trực tiếp nằm co quắp dưới đất, còn Dương Gian thì chậm rãi cất khẩu súng không có đạn trong tay, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Dương Gian nằm co quắp trên giường như thường ngày, Giang Diễm hình như không sợ hắn nữa, cô mặc áo ngủ nằm cuộn tròn ở một bên, hỏi:
- Người lúc nãy cầm súng chỉ vào người của tôi là ai vậy?
Dương Gian nói:
- Anh ta là Cảnh sát Quốc tế vừa mới đến đây để phụ trách trị an ở thành phố Đại Xương, chuyên môn giải quyết chuyện linh dị, không có quan hệ gì với chị hết.
Giang Diễm nói:
- Tại sao không liên quan đến tôi mà anh ta lại cầm súng chỉ vào người tôi, lúc nãy, lúc nãy thiếu tý nữa đã bắn chết tôi.
Nói đến đây, tâm trạng của cô có chút kích động.
Thấy thế, Dương Gian chỉ đáp:
- Đối phương không dám nổ súng, anh ta đang diễn cho tôi nhìn thôi. Từ khi vào đến nhà khi đi ra ngoài, anh ta không thể nào không biết bên trong nhà tắm đang có người nên cầm súng dí vào đầu chị chỉ để uy hiếp tôi... Anh ta rất khó đối phó, là một người khá khó để giải quyết, hơn nữa sau này anh ta sẽ là kẻ dịch của tôi.
Giang Diễm có chút sợ hãi:
- Ở đây nguy hiểm như thế này hay chúng ta chuyển đi chỗ khác đi?
- Có thể chuyển được đi chỗ nào nữa, toàn bộ thành phố Đại Xương đều là địa bàn quản lý của Triệu Khai Minh, trừ phi chị chuyển qua thành phố khác nhưng như thế chị đi một mình đi tôi sẽ không đi.
Dương Gian nói:
- Dựa vào cách thức chào hỏi hôm nay của tên này, sau này chắc chắn tôi sẽ phải tìm cách để giết hắn ta để tiếp nhận chức vụ, thế nhưng đầu tiên cần...
Dương Gian không có nói tiếp nữa, điều kiện tiên quyết của hắn là trước khi trở thành Cảnh sát Quốc tế phải tìm được cách trì hoãn tốc độ khôi phục lệ quỷ. Nếu không, dựa vào tình trạng hiện tại của hắn, một khi trở thành Cảnh sát Quốc tế chỉ còn đường chết mà thôi, hắn vẫn còn nhớ rất rõ cái chết của Chu Chính .
Giang Diễm hỏi:
- Thế cậu có sao không?
Dương Gian nói:
- Không rõ lắm, khuya rồi, tôi muốn ngủ, tốt nhất chị nên ngủ cách xa tôi một tý.
- Ừm.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.