Chương 113: Tới Thôn Hoang Cương
Phật Tiền Tiến Hoa
11/11/2022
Giữa trưa ngày thứ hai, Dương Gian nhận được chuyển phát nhanh của mấy thứ hắn mua ngày hôm qua. Hắn vừa thay đạn cho súng lục vừa cau mày nhìn tấm da nằm trên giường.
- Ngày mai, tôi sẽ đến Thôn Hoàng Cương nhưng sự xuất hiện của Triệu Khai Minh khiến nội tâm tôi xuất hiện một tầng bóng ma... Hình như chỗ đó rất nguy hiểm. Nhưng để đổi được hi vọng sống sót tôi phải đánh cược, được ăn cả ngã về không, tôi chỉ còn một cách là mạo hiểm hoàn thành vụ giao dịch với Tôn Lệ Hồng, thế nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một ý nghĩ khác. Tôi nên tin tưởng người khác... Hay là tin tưởng tấm da đã chỉ thị cho tôi trốn ra từ trường học? Do dự hồi lâu, tôi quyết định dùng con quỷ phong ấn trong chiếc hộp vàng để giao dịch với tấm da... Nếu giao dịch thành công, tôi sẽ đạt được cách để sống sót. Đó là cách khống chế con lệ quỷ thứ hai, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
Dương Gian nhìn toàn bộ thông tin trên đó, cười lạnh:
- Có lẽ đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi rồi, hiện tại ta sẽ không tin dù chỉ là một dấu chấm câu xuất hiện từ ngươi.
Hắn muốn nhìn thử xem mảnh da này có định nhắc nhở hay cảnh báo gì hay không nhưng kết quả đã khiến cho hắn phải thất vọng. Thứ này vẫn cứ ngoan cố làm một bản nhật ký bình thường.
Sau khi thay đạn xong, Dương Gian cất tấm da này lại. Ngay khi hắn vừa bỏ nó vào túi, thì trên tấm da lại xuất hiện dòng chữ: Giao dịch lại thất bại...
Dương Gian định kiểm tra súng thử xem, hiện tại số đạn của hắn là 30 viên, mỗi băng đạn 10 phát, hắn đã tốn mất 300 vạn để mua chúng. Một phát bắn 10 vạn, thử một phát súng là mất tiêu 10 vạn, điều này khiến cho hắn đau lòng, khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
- Tính ra thứ này có tác dụng rất lớn trong việc uy hiếp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là ba ngày sau. Sáng sớm, Dương Gian lái chiếc xe Mercedes lấy được từ tay La đại sư, chạy dọc con đường vắng vẻ.
Màn hình điện thoại đang hiển thị bản đồ chỉ dẫn đi đến Thôn Hoàng Cương. Trước đó hắn đã dò qua trên internet về Thôn Hoàng Cương, đây là một thôn trang có chút lịch sử. Lúc trước chỗ này còn định triển khai kế hoạch khai thác, cải tạo, để xây dựng danh lam thắng cảnh nhưng vì giao thông không thuận tiện và tình hình kinh tế có chút khó khăn cho nên kế hoạch bị thất bại.
Còn về những vấn đề liên quan đến chuyện linh dị ở nơi này, hắn không thể nào tra ra được dù chỉ một chút. Có lẽ có thông tin, có điều hắn không cách nào tiếp xúc được nhưng hắn cho rằng, mấy thông tin này không có tác dụng lắm, dù sao chuyện linh dị này cũng còn chưa ai giải quyết, có đi nữa thì mấy thông tin đó không có tác dụng lắm.
Dương Gian vừa lái xe, vừa nói:
- Đến cửa thôn tôi sẽ dừng lại, đến lúc đó chị tự lái xe trở về là được. Khi nào xong chuyện tôi sẽ gọi chị đến đón tôi, còn không thì đừng gọi cho tôi, tôi không muốn trong lúc nguy cấp lại bị một cuộc điện thoại hại chết đâu.
Giang Diễm nói:
- Cậu yên tâm, tôi biết phải làm gì.
- Như thế thì tốt.
Sau đó, hai người im lặng ngồi trên xe. Từ đường lớn rẽ vào một con đường nhỏ, sau khi chạy được khoảng 10 phút một ngôi làng nằm dưới chân núi xuất hiện ở phía xa. Nhìn trên bản đồ của điện thoại, phía trước chính xác là Thôn Hoàng Cương.
Dương Gian phanh xe, dừng lại ngay trước cổng thôn. Hắn không tắt máy, chỉ ném chìa khóa xe cho Giang Diễm.
- Nếu trong vòng một tháng mà tôi còn chưa có trở lại, như thế tôi chắc chắn đã chết, chiếc xe này chị cứ giữ cho chọ đi, tôi đã chuẩn bị cho chị một vài thứ ở sau cốp xe, chị cầm lấy sau đó rời đi, sau này không cần tò mò điều tra về chỗ này làm gì. Sau khi tôi chết thì chỗ này có xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, tóm lại là chị nên cách xa chỗ này một chút.
Nói xong, hắn lập tức xuống xe.
Thực ra hắn cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái túi đựng thi thể được đặc chế bằng vàng nặng mấy chục cân, một túi thức ăn nhanh và mấy bộ quần áo. Hắn đang đi làm việc, không phải đi du lịch.
“Bíp, bíp bíp!”
Bất chợt, ở phía sau vang lên âm thanh của xe đua, 5 chiếc xe sang trọng đang chạy dần dần đến đây. Bình thường thì thật khó để thấy được cảnh 5 chiếc xe sang trọng cùng chạy ở một noi hẻo lánh như thế này.
Một chiếc xe thể thao dừng lại, cửa mở ra, có người bước xuống, đối phương là Diệp Tuấn, người lúc trước bị hắn đánh cho sứt đầu mẻ trán, hắn ta vừa bước xuống xe đã nhìn chằm chằm Dương Gian, ánh mắt tỏ ra lạnh lùng kèm theo thái độ thù địch.
- Dương Gian, tao còn tưởng rằng mày không dám đến chứ, không nghĩ mày lại dám đi đến đây một mình để giải quyết chuyện linh dị?
- Tao không muốn nói chuyện với thằng không có não.
Dương Gian nhìn liếc qua mấy xe còn lại, hắn biết đây đều là đám người ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường. Chắc lúc nãy bọn chúng đã đứng canh dọc đường, sau khi thấy xe của hắn cho nên mới tới nhanh như thế. Nghe được câu nói của Dương Gian, Diệp Tuấn có cảm giác muốn đánh người.
- Mày nói cái gì? Chuyện lần trước tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày cho rằng mọi chuyện như thế là xong sao?
Dương Gian nói:
- Người cũng sắp chết rồi, còn có chuyện gì không bỏ qua được, không phải tên Vương Tiểu Cường đã nói cười với nhau bỏ qua mối hận cũ, cười một tiếng xóa hết mọi ân oán hay sao? Là người trưởng thành, trước khi làm việc thì nên suy nghĩ một chút, đừng nên manh động như vậy, không phải chỉ bắn mày mấy phát? Cùng lắm thì tý nữa tao cho mày chút tiền coi như là tiền thuốc thang.
Sắc mặt Diệp Tuấn trở nên rất khó coi, đang định nổi giận thì Trương Hàn đã mở cửa sau thò đầu hỏi:
- Diệp Tuấn, cậu có đi nữa không vậy, đứng chỗ này làm gì, đi vào thôn đã, còn mấy chuyện khác tý tính sau.
Diệp Tuấn cười lạnh:
- Dương Gian, mày không nên ngông cuồng như vậy, sau khi giải quyết xong chuyện linh dị ở đây, người của câu lạc bộ bọn tao sẽ thay mặt mày giao dịch với phía bên kia, đến lúc đó mày đừng hòng có được cách sống sót. Nói thật, tao còn muốn cảm ơn mày đó, nếu không có mày thì sao chúng tao có thể lấy được thông tin quan trọng như vậy chứ.
Dương Gian nói:
- Có lẽ là tên Vương Tiểu Cường đã sớm biết, chỉ là không nói cho đám người bọn mày mà thôi, ngay cả tao là một người ngoài đều có thể thăm dò được cái này thì hắn là chủ tịch của một câu lạc bộ, không lý nào lại không nghe qua chuyện này hết? Đừng ngu ngốc đến mức bị người ta bán đi còn đếm tiền giùm họ. Gặp lại ở trong thôn.
Ánh mắt Diệp Tuấn khẽ suy tư, không biết hắn ta đang nghĩ gì nữa.
Nổ máy, 5 chiếc xe lần lượt chạy vào trong thôn, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lùng cùng chút quỷ dị.
- Năm chiếc xe? Như thế là 5 vị ngự quỷ nhân, đúng là bọn giàu có, mấy cỗ xe đều rất sang trọng, xem ra sau khi thành ngự quỷ nhân bọn chúng rất hưởng thụ... Nhưng trong mắt của Dương Gian này, đám người kia đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, đến càng nhiều càng tốt, chỉ sợ người đến không đủ, không giúp mình giải quyết xong chuyện linh dị ở đây.
- Ngày mai, tôi sẽ đến Thôn Hoàng Cương nhưng sự xuất hiện của Triệu Khai Minh khiến nội tâm tôi xuất hiện một tầng bóng ma... Hình như chỗ đó rất nguy hiểm. Nhưng để đổi được hi vọng sống sót tôi phải đánh cược, được ăn cả ngã về không, tôi chỉ còn một cách là mạo hiểm hoàn thành vụ giao dịch với Tôn Lệ Hồng, thế nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một ý nghĩ khác. Tôi nên tin tưởng người khác... Hay là tin tưởng tấm da đã chỉ thị cho tôi trốn ra từ trường học? Do dự hồi lâu, tôi quyết định dùng con quỷ phong ấn trong chiếc hộp vàng để giao dịch với tấm da... Nếu giao dịch thành công, tôi sẽ đạt được cách để sống sót. Đó là cách khống chế con lệ quỷ thứ hai, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.
Dương Gian nhìn toàn bộ thông tin trên đó, cười lạnh:
- Có lẽ đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi rồi, hiện tại ta sẽ không tin dù chỉ là một dấu chấm câu xuất hiện từ ngươi.
Hắn muốn nhìn thử xem mảnh da này có định nhắc nhở hay cảnh báo gì hay không nhưng kết quả đã khiến cho hắn phải thất vọng. Thứ này vẫn cứ ngoan cố làm một bản nhật ký bình thường.
Sau khi thay đạn xong, Dương Gian cất tấm da này lại. Ngay khi hắn vừa bỏ nó vào túi, thì trên tấm da lại xuất hiện dòng chữ: Giao dịch lại thất bại...
Dương Gian định kiểm tra súng thử xem, hiện tại số đạn của hắn là 30 viên, mỗi băng đạn 10 phát, hắn đã tốn mất 300 vạn để mua chúng. Một phát bắn 10 vạn, thử một phát súng là mất tiêu 10 vạn, điều này khiến cho hắn đau lòng, khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
- Tính ra thứ này có tác dụng rất lớn trong việc uy hiếp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là ba ngày sau. Sáng sớm, Dương Gian lái chiếc xe Mercedes lấy được từ tay La đại sư, chạy dọc con đường vắng vẻ.
Màn hình điện thoại đang hiển thị bản đồ chỉ dẫn đi đến Thôn Hoàng Cương. Trước đó hắn đã dò qua trên internet về Thôn Hoàng Cương, đây là một thôn trang có chút lịch sử. Lúc trước chỗ này còn định triển khai kế hoạch khai thác, cải tạo, để xây dựng danh lam thắng cảnh nhưng vì giao thông không thuận tiện và tình hình kinh tế có chút khó khăn cho nên kế hoạch bị thất bại.
Còn về những vấn đề liên quan đến chuyện linh dị ở nơi này, hắn không thể nào tra ra được dù chỉ một chút. Có lẽ có thông tin, có điều hắn không cách nào tiếp xúc được nhưng hắn cho rằng, mấy thông tin này không có tác dụng lắm, dù sao chuyện linh dị này cũng còn chưa ai giải quyết, có đi nữa thì mấy thông tin đó không có tác dụng lắm.
Dương Gian vừa lái xe, vừa nói:
- Đến cửa thôn tôi sẽ dừng lại, đến lúc đó chị tự lái xe trở về là được. Khi nào xong chuyện tôi sẽ gọi chị đến đón tôi, còn không thì đừng gọi cho tôi, tôi không muốn trong lúc nguy cấp lại bị một cuộc điện thoại hại chết đâu.
Giang Diễm nói:
- Cậu yên tâm, tôi biết phải làm gì.
- Như thế thì tốt.
Sau đó, hai người im lặng ngồi trên xe. Từ đường lớn rẽ vào một con đường nhỏ, sau khi chạy được khoảng 10 phút một ngôi làng nằm dưới chân núi xuất hiện ở phía xa. Nhìn trên bản đồ của điện thoại, phía trước chính xác là Thôn Hoàng Cương.
Dương Gian phanh xe, dừng lại ngay trước cổng thôn. Hắn không tắt máy, chỉ ném chìa khóa xe cho Giang Diễm.
- Nếu trong vòng một tháng mà tôi còn chưa có trở lại, như thế tôi chắc chắn đã chết, chiếc xe này chị cứ giữ cho chọ đi, tôi đã chuẩn bị cho chị một vài thứ ở sau cốp xe, chị cầm lấy sau đó rời đi, sau này không cần tò mò điều tra về chỗ này làm gì. Sau khi tôi chết thì chỗ này có xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, tóm lại là chị nên cách xa chỗ này một chút.
Nói xong, hắn lập tức xuống xe.
Thực ra hắn cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái túi đựng thi thể được đặc chế bằng vàng nặng mấy chục cân, một túi thức ăn nhanh và mấy bộ quần áo. Hắn đang đi làm việc, không phải đi du lịch.
“Bíp, bíp bíp!”
Bất chợt, ở phía sau vang lên âm thanh của xe đua, 5 chiếc xe sang trọng đang chạy dần dần đến đây. Bình thường thì thật khó để thấy được cảnh 5 chiếc xe sang trọng cùng chạy ở một noi hẻo lánh như thế này.
Một chiếc xe thể thao dừng lại, cửa mở ra, có người bước xuống, đối phương là Diệp Tuấn, người lúc trước bị hắn đánh cho sứt đầu mẻ trán, hắn ta vừa bước xuống xe đã nhìn chằm chằm Dương Gian, ánh mắt tỏ ra lạnh lùng kèm theo thái độ thù địch.
- Dương Gian, tao còn tưởng rằng mày không dám đến chứ, không nghĩ mày lại dám đi đến đây một mình để giải quyết chuyện linh dị?
- Tao không muốn nói chuyện với thằng không có não.
Dương Gian nhìn liếc qua mấy xe còn lại, hắn biết đây đều là đám người ngự quỷ nhân của câu lạc bộ Tiểu Cường. Chắc lúc nãy bọn chúng đã đứng canh dọc đường, sau khi thấy xe của hắn cho nên mới tới nhanh như thế. Nghe được câu nói của Dương Gian, Diệp Tuấn có cảm giác muốn đánh người.
- Mày nói cái gì? Chuyện lần trước tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày cho rằng mọi chuyện như thế là xong sao?
Dương Gian nói:
- Người cũng sắp chết rồi, còn có chuyện gì không bỏ qua được, không phải tên Vương Tiểu Cường đã nói cười với nhau bỏ qua mối hận cũ, cười một tiếng xóa hết mọi ân oán hay sao? Là người trưởng thành, trước khi làm việc thì nên suy nghĩ một chút, đừng nên manh động như vậy, không phải chỉ bắn mày mấy phát? Cùng lắm thì tý nữa tao cho mày chút tiền coi như là tiền thuốc thang.
Sắc mặt Diệp Tuấn trở nên rất khó coi, đang định nổi giận thì Trương Hàn đã mở cửa sau thò đầu hỏi:
- Diệp Tuấn, cậu có đi nữa không vậy, đứng chỗ này làm gì, đi vào thôn đã, còn mấy chuyện khác tý tính sau.
Diệp Tuấn cười lạnh:
- Dương Gian, mày không nên ngông cuồng như vậy, sau khi giải quyết xong chuyện linh dị ở đây, người của câu lạc bộ bọn tao sẽ thay mặt mày giao dịch với phía bên kia, đến lúc đó mày đừng hòng có được cách sống sót. Nói thật, tao còn muốn cảm ơn mày đó, nếu không có mày thì sao chúng tao có thể lấy được thông tin quan trọng như vậy chứ.
Dương Gian nói:
- Có lẽ là tên Vương Tiểu Cường đã sớm biết, chỉ là không nói cho đám người bọn mày mà thôi, ngay cả tao là một người ngoài đều có thể thăm dò được cái này thì hắn là chủ tịch của một câu lạc bộ, không lý nào lại không nghe qua chuyện này hết? Đừng ngu ngốc đến mức bị người ta bán đi còn đếm tiền giùm họ. Gặp lại ở trong thôn.
Ánh mắt Diệp Tuấn khẽ suy tư, không biết hắn ta đang nghĩ gì nữa.
Nổ máy, 5 chiếc xe lần lượt chạy vào trong thôn, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lùng cùng chút quỷ dị.
- Năm chiếc xe? Như thế là 5 vị ngự quỷ nhân, đúng là bọn giàu có, mấy cỗ xe đều rất sang trọng, xem ra sau khi thành ngự quỷ nhân bọn chúng rất hưởng thụ... Nhưng trong mắt của Dương Gian này, đám người kia đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, đến càng nhiều càng tốt, chỉ sợ người đến không đủ, không giúp mình giải quyết xong chuyện linh dị ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.