Chương 138: Trương Hàn Còn Sống
Phật Tiền Tiến Hoa
15/11/2022
Từ sau khi tiếng bước chân kia xuất hiện một lần, xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Nhưng thân thể hắn lại xuất hiện điều bất thường, một con mắt quỷ tử động mở ra, nó mở ra mãi, Dương Gian không cách nào đóng nó lại được... Nó đã không chịu sự khống chế của hắn nữa.
Là do lực lượng lệ quỷ khôi phục, tăng thêm một cấp hay sao?
Hay là hắn vẫn còn chịu một mối uy hiếp vô hình nào đó, khiến cho mắt quỷ phải tự động mở ra, giống như tình huống mà hắn đã gặp lúc ở nhà trọ của Giang Diễm, khi hắn nhìn thấy con quỷ kia đi ngang qua. Mặc cho là cái gì thì hiện tại hắn đã không thể tiếp tục chờ đợi nữa, nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
Trưa hôm nay vào lúc 12 : 00, Dương Gian mở miệng túi một cách cẩn thận từng ly từng tí, sau đó vụng trộm liếc mắt nhìn ra ngoài một cái.
Bên ngoài vẫn đen như mực, căn bản không thấy rõ ràng được mọi thứ. Bóng đêm khủng bố vẫn tiếp tục bao phủ thôn này.
"Hay mình dùng mắt quỷ nhìn thử xem."
Dương Gian cẩn thận thở ra một hơi, hắn thò một tay ra ngoài.
Trên mu bàn tay là một con mắt màu đỏ, Dương gian muốn thông qua mắt quỷ để nhìn xung quanh. Tầm mắt từ con mắt trên cánh tay truyền đến là một màu đỏ đang bao trùm toàn bộ thế giới nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, thôn làng vẫn còn tồn tại.
Chỉ là cái quan tài, căn nhà lúc trước đã biến mất không còn dấu vết mà trước cửa phòng, Dương Gian trông thấy từng người dân đang đứng yên lặng, sừng sững ở đó, không hề nhúc nhích, trông khá quỷ dị...giống như bọn họ đều là thi thể.
Nhưng chỉ trong chốc lát, những thôn dân đang đứng sừng sững, không hề nhúc nhích ở trước cửa phòng đột nhiên đồng loạt nhìn về phía cánh tay của hắn, lúc này nó đang nằm ở bên ngoài túi đựng thi thể.
Cặp mắt mỗi người đều trống trơn, không hề có tròng mắt, tựa như chúng bị bóng tối lấp đầy vậy, vừa nhìn vào đã khiến cho người ta có cảm giác hoảng sợ.
- Con mẹ nó!
Dương Gian nhịn không được phải chửi thề một tiếng, vội vàng thu tay vào bên trong túi đựng thi thể, lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà. Bên trong thôn quả nhiên rất khủng bố, Dương Gian khẳng định nếu lúc này hắn đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị đám này vây giết, không có cách nào chạy trốn được.
Lúc trước người dân còn được coi là những người dân bình thường nhưng sau khi cân bằng bị phá vỡ, các thôn dân đã biến thành thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại ngồi trong này kéo dài hơi tàn cũng không phải là cách, không thể trong tuyệt cảnh vẫn hi vọng có túi vàng này có thể cứu hắn.
Dương Gian đưa tay sờ sờ vào trong túi, cuối cùng hắn đã quyết định sử dụng thứ mà trước đây hắn không muốn sử dụng nhất, tấm da.
Hắn lấy tấm da ra, sau đó hắn mở màn hình điện thoại làm đèn chiếu sáng, trên tấm da lập tức hiện lên mấy dòng chữ.
- Mới đi vào thôn Hoàng Cương có ba ngày, tôi đã lâm vào cảnh đến bước đường cùng rồi, bởi vì tình cảnh quá bất đắc dĩ khiến tôi phải lấy tấm da ra, có lẽ nó sẽ cho tôi biết đáp án để giải quyết tình trạng hiện nay của mình. Nhưng nó đã làm tôi thất vọng, tôi không đạt được thông tin nào từ nó cả. Có lẽ tôi sẽ chết ở đây, thứ kia quá kinh khủng....
Ánh mắt Dương Gian trở nên nghiêm túc:
- Nếu tao còn sống, tao sẽ dùng một con quỷ để giao dịch với mày.
Chữ ở trên tấm da lại bắt đầu thay đổi. Toàn bộ chữ viết lúc trước biến mất, thay vào đó là dòng chữ mới.
- Tôi cảm thấy việc ổn thỏa nhất hiện tại là chấp nhận giao dịch với tấm da này, để báo đáp lại, nó sẽ cho tôi biết cách khống chế con quỷ thứ hai... Có lẽ còn có thể thay đổi được cục diện của chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương.
Con ngươi Dương Gian co lại khi thấy dòng chữ này.
“Khống chế con quỷ thứ hai? Khoan đã, tin tức lần này và lần trước không giống nhau, trước đó nó chỉ bào là hắn sẽ nhận được cách không chế con quỷ thứ hai, mà lần này là trực tiếp khống chế con quỷ thứ hai.”
Quả nhiên là vậy, tấm da này vẫn còn lưu lại hậu chiêu, nó có thể giúp hắn khống chế con quỷ thứ hai?
Chết tiệt, sao nó không nói ra sớm hơn chứ, nếu nó nói ra sớm thì hắn còn chui vào đây làm cái quần què gì nữa.
Không, không đúng.
Dương Gian nhớ đến nội dung trên tấm da lúc trước, nó có hiển thị một câu:
- Nó quá kinh khủng...
Đây là nói đến tâm trạng của hắn hay đây là điều mà tấm da muốn nói, nó đang sợ con quỷ ác kia?
Nếu là cái sau, như vậy, tấm da cũng đang sợ hãi!
Sắc mặt Dương Gian thay đổi:
- Thì ra mày cũng thứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tao muốn thoát khỏi đây thì phải có được cách khống chế con quỷ thứ hai, mày biết chỉ dựa vào lực lượng của mắt quỷ thì sẽ không có cách nào đánh được nó.
Quả nhiên, suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, mức độ khủng bố của con quỷ này đã vượt qua phạm vi đối phó của hắn. Không trách được, đến tên ngự quỷ nhân nào là chết tên đó, muốn sống sót được ở đây, tối thiểu phải khống chế được con lệ quỷ thứ hai. Nói thẳng ra là hắn còn đang yếu ớt, Dương Gian không thể nào tồn tại được nếu bản thân quá yếu ớt.
Cho nên tấm da này mới chập nhận thỏa hiệp với hắn, lúc trước nó bảo là cách khống chế lệ quỷ thứ hai nhưng hiện tại là nó muốn ra tay giúp hắn trực tiếp khống chế con quỷ thứ hai luôn?
Nhưng cái giá phải trả là gì, một khi để tấm da này đạt được một con quỷ, hậu quả sẽ ra sao?
Hắn có thể gánh vác được chuyện này hay không? Hay chính tay hắn lại tiếp tục thả ra ngoài một loại tồn tại kinh khủng hơn.
Dương Gian cắn răng nói:
- Không sao, lúc này là lúc nào còn lo nghĩ mấy chuyện đó nữa, mình phải còn sống để ra ngoài dù có giao dịch cùng ác quỷ đi nữa. Thôi được rồi, tao đồng ý, bắt đầu giao dịch đi.
Chữ viết ở trên tấm da bắt đầu biến mất, sau đó lại được thay thế bằng dòng chữ rất to:
- Tôi đã quyết định bắt đầu giao dịch cùng tấm da....
…
Thật ra ngoại trừ Dương Gian thì trong thôn Hoàng Cương còn có thêm một người nữa chưa bị quỷ giết, là Trương Hàn.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đến đây, trên xe ông ta có để một rương hành lý. Đây là cái rương ông ta đã đặt làm từ trước, đương nhiên nó phải được làm từ vàng, chỉ là nó nặng chứ không được nhẹ như túi đựng thi thể của Dương Gian nên chỉ có thể để ở trong xe làm đồ dự phòng.
Ngay khi thôn làng bắt đầu thay đổi, ông ta đã lập tức chạy trốn vào đây, mặc dù bên trong khá nhỏ nên rất khổ sở, rất khó để chịu đựng được khi phải trốn ở trong một thời gian dài nhưng Trương Hàn lại càng hiểu hơn ai hết, một khi ông ta rúc ra khỏi đây thì phải nhận lấy cái chết, đó là điều không ai dám nghi ngờ.
Kể từ lúc thôn làng bắt đầu thay đổi đến khi kết thúc, ông ta nghe được tiếng bước chân đi qua đi lại ở bên ngoài ba lần, mỗi một lần đều đi lướt qua ngay bên cạnh ông ta.
Gần đây ông ta còn nghe được có cái gì đó đang đụng vào túi hành lý, Trương Hàn ngồi suy ngẫm lại mọi chuyện.
- Không biết tên điên Dương Gian đã chết hay chưa, đúng là cái gì tên này cũng dám chơi, lại định thả thêm một con quỷ để mong phá vỡ cục diện khủng bố như thế này... Nhưng từ biểu hiện ở bên ngoài từ nãy đến giờ thì xem ra cách này của cậu ta không có hiệu quả rõ ràng, nếu có hiệu quả thì mình cũng sẽ không bị con quỷ kia đi ngang qua người những ba lần.
Là do lực lượng lệ quỷ khôi phục, tăng thêm một cấp hay sao?
Hay là hắn vẫn còn chịu một mối uy hiếp vô hình nào đó, khiến cho mắt quỷ phải tự động mở ra, giống như tình huống mà hắn đã gặp lúc ở nhà trọ của Giang Diễm, khi hắn nhìn thấy con quỷ kia đi ngang qua. Mặc cho là cái gì thì hiện tại hắn đã không thể tiếp tục chờ đợi nữa, nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc này.
Trưa hôm nay vào lúc 12 : 00, Dương Gian mở miệng túi một cách cẩn thận từng ly từng tí, sau đó vụng trộm liếc mắt nhìn ra ngoài một cái.
Bên ngoài vẫn đen như mực, căn bản không thấy rõ ràng được mọi thứ. Bóng đêm khủng bố vẫn tiếp tục bao phủ thôn này.
"Hay mình dùng mắt quỷ nhìn thử xem."
Dương Gian cẩn thận thở ra một hơi, hắn thò một tay ra ngoài.
Trên mu bàn tay là một con mắt màu đỏ, Dương gian muốn thông qua mắt quỷ để nhìn xung quanh. Tầm mắt từ con mắt trên cánh tay truyền đến là một màu đỏ đang bao trùm toàn bộ thế giới nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, thôn làng vẫn còn tồn tại.
Chỉ là cái quan tài, căn nhà lúc trước đã biến mất không còn dấu vết mà trước cửa phòng, Dương Gian trông thấy từng người dân đang đứng yên lặng, sừng sững ở đó, không hề nhúc nhích, trông khá quỷ dị...giống như bọn họ đều là thi thể.
Nhưng chỉ trong chốc lát, những thôn dân đang đứng sừng sững, không hề nhúc nhích ở trước cửa phòng đột nhiên đồng loạt nhìn về phía cánh tay của hắn, lúc này nó đang nằm ở bên ngoài túi đựng thi thể.
Cặp mắt mỗi người đều trống trơn, không hề có tròng mắt, tựa như chúng bị bóng tối lấp đầy vậy, vừa nhìn vào đã khiến cho người ta có cảm giác hoảng sợ.
- Con mẹ nó!
Dương Gian nhịn không được phải chửi thề một tiếng, vội vàng thu tay vào bên trong túi đựng thi thể, lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà. Bên trong thôn quả nhiên rất khủng bố, Dương Gian khẳng định nếu lúc này hắn đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị đám này vây giết, không có cách nào chạy trốn được.
Lúc trước người dân còn được coi là những người dân bình thường nhưng sau khi cân bằng bị phá vỡ, các thôn dân đã biến thành thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại ngồi trong này kéo dài hơi tàn cũng không phải là cách, không thể trong tuyệt cảnh vẫn hi vọng có túi vàng này có thể cứu hắn.
Dương Gian đưa tay sờ sờ vào trong túi, cuối cùng hắn đã quyết định sử dụng thứ mà trước đây hắn không muốn sử dụng nhất, tấm da.
Hắn lấy tấm da ra, sau đó hắn mở màn hình điện thoại làm đèn chiếu sáng, trên tấm da lập tức hiện lên mấy dòng chữ.
- Mới đi vào thôn Hoàng Cương có ba ngày, tôi đã lâm vào cảnh đến bước đường cùng rồi, bởi vì tình cảnh quá bất đắc dĩ khiến tôi phải lấy tấm da ra, có lẽ nó sẽ cho tôi biết đáp án để giải quyết tình trạng hiện nay của mình. Nhưng nó đã làm tôi thất vọng, tôi không đạt được thông tin nào từ nó cả. Có lẽ tôi sẽ chết ở đây, thứ kia quá kinh khủng....
Ánh mắt Dương Gian trở nên nghiêm túc:
- Nếu tao còn sống, tao sẽ dùng một con quỷ để giao dịch với mày.
Chữ ở trên tấm da lại bắt đầu thay đổi. Toàn bộ chữ viết lúc trước biến mất, thay vào đó là dòng chữ mới.
- Tôi cảm thấy việc ổn thỏa nhất hiện tại là chấp nhận giao dịch với tấm da này, để báo đáp lại, nó sẽ cho tôi biết cách khống chế con quỷ thứ hai... Có lẽ còn có thể thay đổi được cục diện của chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương.
Con ngươi Dương Gian co lại khi thấy dòng chữ này.
“Khống chế con quỷ thứ hai? Khoan đã, tin tức lần này và lần trước không giống nhau, trước đó nó chỉ bào là hắn sẽ nhận được cách không chế con quỷ thứ hai, mà lần này là trực tiếp khống chế con quỷ thứ hai.”
Quả nhiên là vậy, tấm da này vẫn còn lưu lại hậu chiêu, nó có thể giúp hắn khống chế con quỷ thứ hai?
Chết tiệt, sao nó không nói ra sớm hơn chứ, nếu nó nói ra sớm thì hắn còn chui vào đây làm cái quần què gì nữa.
Không, không đúng.
Dương Gian nhớ đến nội dung trên tấm da lúc trước, nó có hiển thị một câu:
- Nó quá kinh khủng...
Đây là nói đến tâm trạng của hắn hay đây là điều mà tấm da muốn nói, nó đang sợ con quỷ ác kia?
Nếu là cái sau, như vậy, tấm da cũng đang sợ hãi!
Sắc mặt Dương Gian thay đổi:
- Thì ra mày cũng thứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tao muốn thoát khỏi đây thì phải có được cách khống chế con quỷ thứ hai, mày biết chỉ dựa vào lực lượng của mắt quỷ thì sẽ không có cách nào đánh được nó.
Quả nhiên, suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, mức độ khủng bố của con quỷ này đã vượt qua phạm vi đối phó của hắn. Không trách được, đến tên ngự quỷ nhân nào là chết tên đó, muốn sống sót được ở đây, tối thiểu phải khống chế được con lệ quỷ thứ hai. Nói thẳng ra là hắn còn đang yếu ớt, Dương Gian không thể nào tồn tại được nếu bản thân quá yếu ớt.
Cho nên tấm da này mới chập nhận thỏa hiệp với hắn, lúc trước nó bảo là cách khống chế lệ quỷ thứ hai nhưng hiện tại là nó muốn ra tay giúp hắn trực tiếp khống chế con quỷ thứ hai luôn?
Nhưng cái giá phải trả là gì, một khi để tấm da này đạt được một con quỷ, hậu quả sẽ ra sao?
Hắn có thể gánh vác được chuyện này hay không? Hay chính tay hắn lại tiếp tục thả ra ngoài một loại tồn tại kinh khủng hơn.
Dương Gian cắn răng nói:
- Không sao, lúc này là lúc nào còn lo nghĩ mấy chuyện đó nữa, mình phải còn sống để ra ngoài dù có giao dịch cùng ác quỷ đi nữa. Thôi được rồi, tao đồng ý, bắt đầu giao dịch đi.
Chữ viết ở trên tấm da bắt đầu biến mất, sau đó lại được thay thế bằng dòng chữ rất to:
- Tôi đã quyết định bắt đầu giao dịch cùng tấm da....
…
Thật ra ngoại trừ Dương Gian thì trong thôn Hoàng Cương còn có thêm một người nữa chưa bị quỷ giết, là Trương Hàn.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đến đây, trên xe ông ta có để một rương hành lý. Đây là cái rương ông ta đã đặt làm từ trước, đương nhiên nó phải được làm từ vàng, chỉ là nó nặng chứ không được nhẹ như túi đựng thi thể của Dương Gian nên chỉ có thể để ở trong xe làm đồ dự phòng.
Ngay khi thôn làng bắt đầu thay đổi, ông ta đã lập tức chạy trốn vào đây, mặc dù bên trong khá nhỏ nên rất khổ sở, rất khó để chịu đựng được khi phải trốn ở trong một thời gian dài nhưng Trương Hàn lại càng hiểu hơn ai hết, một khi ông ta rúc ra khỏi đây thì phải nhận lấy cái chết, đó là điều không ai dám nghi ngờ.
Kể từ lúc thôn làng bắt đầu thay đổi đến khi kết thúc, ông ta nghe được tiếng bước chân đi qua đi lại ở bên ngoài ba lần, mỗi một lần đều đi lướt qua ngay bên cạnh ông ta.
Gần đây ông ta còn nghe được có cái gì đó đang đụng vào túi hành lý, Trương Hàn ngồi suy ngẫm lại mọi chuyện.
- Không biết tên điên Dương Gian đã chết hay chưa, đúng là cái gì tên này cũng dám chơi, lại định thả thêm một con quỷ để mong phá vỡ cục diện khủng bố như thế này... Nhưng từ biểu hiện ở bên ngoài từ nãy đến giờ thì xem ra cách này của cậu ta không có hiệu quả rõ ràng, nếu có hiệu quả thì mình cũng sẽ không bị con quỷ kia đi ngang qua người những ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.