Chương 115: Bí pháp - Cách thoát khốn
Hoàng Ma
02/12/2013
Thu phục được T.Rex rồi.
Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thư thái vô cùng. Hắn đã nghĩ rồi, nghĩ kỹ lắm rồi, có một cách để vượt qua đại dương rộng lớn này.
Trước đó, hắn đã từng hỏi Cún một câu:
- Chú bay liên tục thì tối đa là được bao xa?
Đáp án của Cún là một vạn cây số!
Tốc độ của Cún rất nhanh, ít nhất cũng phải đi được hai ngàn cây số một giờ, nhưng sức của nó cũng không phải vô tận, đi một vạn cây số là tốt lắm rồi.
Hiện giờ tu vi của Cún tăng tiến, nhưng nếu hỏi lại câu này thì cùng lắm là lên được một vạn ba, một vạn tư, tuyệt đối không hơn được.
Như đã nói từ trước, muốn thoát ra khỏi không gian truyền thừa thì phải đến thần điện.
Chỉ có những người vượt qua thử thách thì mới ra khỏi không gian này được.
Trương Hải biết, mình không phải là người khủng long, nhưng hắn không cần truyền thừa, hắn chỉ cần đến đó để tìm một con đường thoát ra mà thôi. Còn nữa, Trương Linh Tuyền cũng là vào đây một cách “bất hợp pháp”, hắn còn phải nghĩ cách đưa nàng ra ngoài nữa.
Việc này khó, nhưng Trương Hải vẫn giữ vững hy vọng rằng mình có thể làm được.
Nếu ngay cả hy vọng cũng không có, vậy thì Trương Hải cứ sớm ngày sống trên băng nguyên này chờ chết đi cho xong.
Tại sao nói là chờ chết?
Bởi vì mỗi người chỉ được phép vào không gian truyền thừa này đúng bốn năm mà thôi.
Pháp tắc nơi này không biết là được ai thao túng, nhưng bao thế hệ học sinh vào đây đã chỉ rõ, những người vào quá bốn năm mà không ra được thì mãi mãi cũng không ra được.
Theo lý, giả sử những người đó bị kẹt lại trong không gian này, vậy thì họ vẫn phải tồn tại mới đúng.
Nhưng bao nhiêu thế hệ đi qua, bao nhiêu lớp học sinh vào trong không gian này, chưa hề có một ai nhìn thấy người của thế hệ trước bị mắc kẹt.
Vậy có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tất cả bọn họ đều đã “biến mất” một cách kỳ dị, hay nói trắng ra, tất cả đều đã chết!
Tuy rằng đây chỉ là một suy đoán, nhưng hầu như tất cả mọi người đều tin tưởng, cũng không có một ai dám mang thân ra thử nghiệm, hết bốn năm mà vẫn ở lỳ lại trong không gian này, chưa chịu đi ra.
Lại nói tiếp, vùng biển ngăn giữa vùng Bắc Cực với đại lục phía nam rộng đến năm vạn cây số, với sức của Cún thì không thể nào ra khỏi đó được.
Tất nhiên, không thể phủ định trường hợp trên biển có đảo, quần đảo gì đó. Nhưng những hòn đảo này ở đâu thì Trương Hải lại không biết, trên bản đồ cũng không có bất cứ một ghi chép gì. Dường như chưa từng có ai đi qua được vùng biển này vậy.
Trước đó, Trương Hải còn nghĩ đến chuyện liều một phen, cho Cún dốc sức bay qua, nếu may mắn thì có thể gặp được hòn đảo nào đó để dừng chân, không lo chuyện rụng xuống biển khơi.
Thậm chí, Trương Hải còn từng tiếc nuối vì không kiếm chác một con chằn tinh Elasmosaurus, mà lại đi nhường cho hai thằng Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng. Nếu bây giờ có loại chằn tinh nước đó, mình có thể vượt qua cái vùng biển này dễ dàng hơn bao nhiêu!
Nhưng từ khi nhìn thấy Hàn Kỳ Lân, lại nhìn thấy T.Rex từ trong trí nhớ của rồng lửa, Trương Hải đã nảy ra một chủ ý mà chính hắn cũng từng cho là vớ vẩn. Nhưng mà bây giờ, xem ra cái chủ ý này thực sự khả thi. Nếu thành công, chính Trương Hải sẽ có thêm một nguồn trợ lực khổng lồ, giúp hắn vượt qua khó khăn lần này.
….
Đã là ba ngày kể từ khi Trương Hải thu phục được T.Rex. Trong thời gian này, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trương Linh Tuyền, chăm sóc nàng từng chút một.
Trương Linh Tuyền bị trúng một đòn hàn khí, giống như là bị nhiễm bệnh phong hàn vậy. Sau khi Trương Hải bố trí nhà di động, bế nàng vào trong thì Trương Linh Tuyền bắt đầu phát sốt, trán nóng hừng hực, thân thể run lập cập.
Trương Hải đã cho nàng uống thuốc, lại ở bên cạnh đánh gió giúp nàng bớt sốt, xoa bóp chân tay để tránh tê liệt. Tối thì lại ôm nàng đi ngủ, để nàng không bị lạnh. Sang đến ngày thứ ba thì Trương Linh Tuyền mới khỏi dần dần, Trương Hải cũng yên tâm.
- Anh ra ngoài một chút! Em cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé! - Trương Hải sờ sờ trán Trương Linh Tuyền, thấy nhiệt độ cũng sắp trở về mức bình thường của Trex tộc thì thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói.
- Vâng! - Trương Linh Tuyền cười ngọt ngào gật đầu.
Trương Hải dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, xoay người ra bên ngoài.
Đến lúc đi làm công tác tư tưởng cho các tiểu đệ rồi!
Trương Hải vẫn ở vùng dưới chân ngọn núi lửa kia, chưa hề rời đi. Bởi nơi đây là vùng tiếp giao giữa hồ băng và núi lửa, nhiệt độ coi như ôn hòa. Ở tạm lại nơi này là một lựa chọn không tồi.
Đi đến chỗ mấy con chằn tinh, Trương Hải đã thấy chúng nó chí chóe như chó với mèo.
- Đại ca nói rồi! Từ nay mày là tiểu đệ của tao, tao nói gì mày cũng phải nghe. - Đây là giọng của Hàn Kỳ Lân.
- Đại ca đại ca! Mày không biết nói chuyện kiểu khác hả? Thằng đó thì sao? Nó dùng kế lừa tao, chẳng phải chỉ là một thằng có tu vi Tự Giác cảnh thấp kém thôi sao? Tao còn lâu mới nghe. - Dường như T.Rex vẫn cực kỳ ấm ức về vụ bị thu phục quá vô lý.
- Còn cả mày nữa! Không ngờ mày lại thông đồng với nó lừa tao! - T.Rex lại cáu kỉnh nói lan sang Cún.
- Haiz! Anh quá ngây thơ, nếu đại ca không thu phục thì sớm muộn anh cũng bị kẻ khác thu phục nha. Em chỉ giúp anh kiếm một người tốt mà thôi.
Cún bắt đầu xảo biện hộ Trương Hải. Lần này đột phá làm tâm tình nó rất tốt, không ngờ theo Trương Hải có mấy năm, ăn vào cả đống đan dược mà giờ đây đã có thể đột phá. Nếu cho nó tự tu luyện thì ít nhất cũng phải mất chục năm nữa. Vì thế nên nó mới phá lệ nói hộ Trương Hải một chút.
- Người tốt? Người tốt thì đã không dùng cái trò hèn hạ đó! - T.Rex vẫn không phục.
- Tao hèn hạ thật à? - Trương Hải lên tiếng. Dường như T.Rex cũng đã nhận ra từ đầu, nhưng vẫn không hề cố kỵ mà lên án kịch liệt.
T.Rex gật đầu.
Trương Hải trầm ngâm.
- Có khi hèn hạ thật! - Trương Hải lẩm bẩm làm cả ba con chằn tinh ngẩn người.
- Nhưng không sao! Tao biết, chằn tinh như bọn mày đều có ngạo khí, không muốn thần phục ai, nhưng nếu thần phục thì phải chọn người có sức mạnh siêu nhiên, thực sự xứng đáng làm chủ của bọn mày. - Trương Hải nói:
- T.Rex không phục, tao hiểu. Cả Kỳ Lân và Cún nữa, dù chúng mày có cố bỏ qua sự bất mãn, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không phục.
Trương Hải nói thẳng ra tâm tư trong lòng của ba con chằn tinh.
- Bọn mày có dám cá cược với tao một trận hay không? - Đột nhiên Trương Hải hỏi.
- Cược? - T.Rex hơi khó hiểu với cái danh từ này.
- Thế này nhé! Bọn mày thấy đấy, tao còn rất trẻ, khả năng phát triển vẫn còn ở phía trước. Nếu trong vòng năm năm, tao đạt đến tu vi của bọn mày, vậy thì chứng tỏ tao xứng đáng với bọn mày, bởi sớm muộn tao cũng có thể vượt xa chúng mày. Lúc ấy, chúng mày không cần phải hổ thẹn vì chủ nhân như tao nữa.
- Nếu mày làm được thì tao cũng không còn gì để nói! - T.Rex nhe răng hừ một tiếng.
- Được rồi, nếu tao không làm được, chẳng phải bọn mày sẽ thoát khỏi khế ước hay sao? Đến lúc ấy cứ tới giết tao là xong! Cần gì phải lo lắng ngược xuôi? Cần gì phải bất mãn với tao làm gì? - Trương Hải tiếp tục dụ dỗ.
- Coi như chúng mày thử một lần! Chỉ cần trong thời gian tao làm chủ của chúng mày, chúng mày cứ làm tốt chức trách của một sủng… không, làm tốt chức trách của một người anh em là được. Tao cần gì thì chúng mày giúp cái đó, để xem vài năm sau, tao có xứng đáng với chúng mày hay không thì chúng mày tự phán định, được chứ?
Cả ba chằn tinh đều trầm mặc.
Bây giờ bọn chúng đều đã nằm trong tay người ta, không làm như thế, cứ bất mãn với hắn thì được cái gì đây?
Chẳng phải chỉ chuốc thêm đau khổ, bị hắn dùng ấn ký dằn vặt hay sao?
Nếu hắn là kẻ kém cỏi, chẳng phải sau này mình sẽ có cơ hội trả thù hay sao?
Còn nếu hắn thực sự là nhân tài, có thành tựu gì đó, vậy mình theo hắn cũng không coi là sỉ nhục gì. Coi như tìm đúng chủ nhân.
Chỉ là, mấy ngày nay cả ba chằn tinh đều bàn luận với nhau về “đại ca” này.
Theo chúng nó biết, tu sĩ thu sủng vật thì phải chọn sủng vật có cùng con đường tu luyện với mình, chỉ có thế mới không bị sủng vật phản bội bất ngờ. Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhưng Trương Hải thì sao? Hắn thu ba sủng vật, nhưng ba con lại có trường phái tu luyện khác nhau, T.Rex là thân, Hàn Kỳ Lân là khí, Cún là hồn. Hơn nữa Kỳ Lân và T.Rex còn ngộ ra con đường khác, tuy chưa hoàn toàn thành thục nhưng xác thực đã bước chân vào được con đường thứ hai.
Hắn thu phục được cả ba, vậy chẳng phải hắn tu luyện cả ba con đường thân hồn khí hay sao?
Đây là cảnh giới của các bậc thần tiên trong truyền thuyết! Cho dù là thiên tài trong thiên tài, từ khi sinh ra đã tu được hai con đường thì họ cũng cực kỳ vất vả trong việc cân bằng hai hệ năng lượng đó, việc ngộ ra con đường thứ ba ở tuổi của hắn là không thể nào…
Nhưng sự thực bày ra trước mắt làm chúng không thể phủ nhận…
- Được, tao đồng ý… Nhưng…
- Ế… - T.Rex đang nói thì Trương Hải cắt ngang:
- Đồng ý thì gọi đại ca luôn đi cu.
- Đại… đại ca! - T.Rex như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhưng đại ca cũng phải cho tao… tôi biết một chuyện! Đại ca kiêm tu cả thân hồn khí hay sao?
Dù đã đoán trước nhưng T.Rex vẫn hỏi cho rõ ràng.
Trương Hải mỉm cười gật đầu.
Cả ba con chằn tinh ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng lại đang tính toán, đoán xem kẻ kỳ quái như Trương Hải có thể tu luyện nhanh tới mức nào.
- Thôi được rồi! Coi như đã thỏa thuận! Hôm nay anh đến là để nói với mấy đứa một việc nữa.
- Anh muốn mấy đứa giúp anh vượt qua đại dương phía nam! - Trương Hải chân thành nói.
- Đại dương phía nam? - T.Rex trợn mắt:
- Giúp thế nào? Liều mạng giúp à? Bọn t… tôi chưa đủ sức!
- Vì thế nên mấy đứa cần tăng sức mạnh lên. - Câu nói của Trương Hải làm ánh mắt của ba con chằn tinh sáng rực.
- Đại ca có cách gì? - Hàn Kỳ Lân nuốt một ngụm nước miếng.
- Loài người có câu thế này: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao… Ý anh đó là mấy đứa có thể dùng bí pháp của anh, hỗ trợ lẫn nhau để tăng cường uy lực, giống như kiểu… cũng giống như kiểu pháp trận hay kiếm trận gì gì đó đi.
Ba con chằn tinh có vẻ thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lại lấy lại hứng thú. Nâng cao thực lực bản thân là một việc khá khó khăn, đâu phải nói được là được. Nhưng một bí pháp kết hợp với nhau để tăng cường cũng là một dịp may khó có được. Kể cả sau này, khi “tổ hợp” tan đàn sẻ nghé thì bí pháp vẫn có thể truyền cho thế hệ sau, hoặc tìm người phối hợp khác cơ mà.
- Được rồi, bây giờ điều cần nhất là Kỳ Lân cũng phải biến thân được. Cái này cho mày.
Trương Hải vứt băng linh quả hái được cho Hàn Kỳ Lân. Cặp mắt nó sáng rực rỡ, há mồm nuốt thẳng, bỏ lại một câu: “Em bế quan” rồi chạy mất.
Lần trước đã hấp thu khá nhiều hàn khí của Trương Hải, bây giờ có được Băng Linh Quả phụ trợ, còn lo không đột phá sao?
- Còn Cún, ổn định cảnh giới đi, khi nào biến thân liên tục được thì mới đạt yêu cầu. Số đan dược này cho hai đứa, nhớ chăm chỉ tu luyện vào đó. Anh cho mấy đứa một năm.
Nói xong, Trương Hải dốc hết đan dược trong không gian trữ vật ra, đưa cho hai con chằn tinh. Tất nhiên, còn một số đan dược trị thương và đan dược có tác dụng đặc biệt thì vẫn giữ lại.
Sau đó, hắn quay đầu đi thẳng.
Hai con chằn tinh cũng vui mừng, cầm đan dược đi kiếm chỗ tu luyện.
Trương Hải đi từ trên núi xuống, nhưng khi đi qua cái hồ nước nóng ở lưng chừng núi, cái hồ mà hắn vẫn lấy nước mấy ngày nay thì chợt ngừng lại.
Có âm thanh kêu cứu, còn cả tiếng thở hồng hộc thì phải…
Là ai?
Trương Hải nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn rảo bước tiến nhanh về phía đó.
Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thư thái vô cùng. Hắn đã nghĩ rồi, nghĩ kỹ lắm rồi, có một cách để vượt qua đại dương rộng lớn này.
Trước đó, hắn đã từng hỏi Cún một câu:
- Chú bay liên tục thì tối đa là được bao xa?
Đáp án của Cún là một vạn cây số!
Tốc độ của Cún rất nhanh, ít nhất cũng phải đi được hai ngàn cây số một giờ, nhưng sức của nó cũng không phải vô tận, đi một vạn cây số là tốt lắm rồi.
Hiện giờ tu vi của Cún tăng tiến, nhưng nếu hỏi lại câu này thì cùng lắm là lên được một vạn ba, một vạn tư, tuyệt đối không hơn được.
Như đã nói từ trước, muốn thoát ra khỏi không gian truyền thừa thì phải đến thần điện.
Chỉ có những người vượt qua thử thách thì mới ra khỏi không gian này được.
Trương Hải biết, mình không phải là người khủng long, nhưng hắn không cần truyền thừa, hắn chỉ cần đến đó để tìm một con đường thoát ra mà thôi. Còn nữa, Trương Linh Tuyền cũng là vào đây một cách “bất hợp pháp”, hắn còn phải nghĩ cách đưa nàng ra ngoài nữa.
Việc này khó, nhưng Trương Hải vẫn giữ vững hy vọng rằng mình có thể làm được.
Nếu ngay cả hy vọng cũng không có, vậy thì Trương Hải cứ sớm ngày sống trên băng nguyên này chờ chết đi cho xong.
Tại sao nói là chờ chết?
Bởi vì mỗi người chỉ được phép vào không gian truyền thừa này đúng bốn năm mà thôi.
Pháp tắc nơi này không biết là được ai thao túng, nhưng bao thế hệ học sinh vào đây đã chỉ rõ, những người vào quá bốn năm mà không ra được thì mãi mãi cũng không ra được.
Theo lý, giả sử những người đó bị kẹt lại trong không gian này, vậy thì họ vẫn phải tồn tại mới đúng.
Nhưng bao nhiêu thế hệ đi qua, bao nhiêu lớp học sinh vào trong không gian này, chưa hề có một ai nhìn thấy người của thế hệ trước bị mắc kẹt.
Vậy có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tất cả bọn họ đều đã “biến mất” một cách kỳ dị, hay nói trắng ra, tất cả đều đã chết!
Tuy rằng đây chỉ là một suy đoán, nhưng hầu như tất cả mọi người đều tin tưởng, cũng không có một ai dám mang thân ra thử nghiệm, hết bốn năm mà vẫn ở lỳ lại trong không gian này, chưa chịu đi ra.
Lại nói tiếp, vùng biển ngăn giữa vùng Bắc Cực với đại lục phía nam rộng đến năm vạn cây số, với sức của Cún thì không thể nào ra khỏi đó được.
Tất nhiên, không thể phủ định trường hợp trên biển có đảo, quần đảo gì đó. Nhưng những hòn đảo này ở đâu thì Trương Hải lại không biết, trên bản đồ cũng không có bất cứ một ghi chép gì. Dường như chưa từng có ai đi qua được vùng biển này vậy.
Trước đó, Trương Hải còn nghĩ đến chuyện liều một phen, cho Cún dốc sức bay qua, nếu may mắn thì có thể gặp được hòn đảo nào đó để dừng chân, không lo chuyện rụng xuống biển khơi.
Thậm chí, Trương Hải còn từng tiếc nuối vì không kiếm chác một con chằn tinh Elasmosaurus, mà lại đi nhường cho hai thằng Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng. Nếu bây giờ có loại chằn tinh nước đó, mình có thể vượt qua cái vùng biển này dễ dàng hơn bao nhiêu!
Nhưng từ khi nhìn thấy Hàn Kỳ Lân, lại nhìn thấy T.Rex từ trong trí nhớ của rồng lửa, Trương Hải đã nảy ra một chủ ý mà chính hắn cũng từng cho là vớ vẩn. Nhưng mà bây giờ, xem ra cái chủ ý này thực sự khả thi. Nếu thành công, chính Trương Hải sẽ có thêm một nguồn trợ lực khổng lồ, giúp hắn vượt qua khó khăn lần này.
….
Đã là ba ngày kể từ khi Trương Hải thu phục được T.Rex. Trong thời gian này, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trương Linh Tuyền, chăm sóc nàng từng chút một.
Trương Linh Tuyền bị trúng một đòn hàn khí, giống như là bị nhiễm bệnh phong hàn vậy. Sau khi Trương Hải bố trí nhà di động, bế nàng vào trong thì Trương Linh Tuyền bắt đầu phát sốt, trán nóng hừng hực, thân thể run lập cập.
Trương Hải đã cho nàng uống thuốc, lại ở bên cạnh đánh gió giúp nàng bớt sốt, xoa bóp chân tay để tránh tê liệt. Tối thì lại ôm nàng đi ngủ, để nàng không bị lạnh. Sang đến ngày thứ ba thì Trương Linh Tuyền mới khỏi dần dần, Trương Hải cũng yên tâm.
- Anh ra ngoài một chút! Em cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé! - Trương Hải sờ sờ trán Trương Linh Tuyền, thấy nhiệt độ cũng sắp trở về mức bình thường của Trex tộc thì thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói.
- Vâng! - Trương Linh Tuyền cười ngọt ngào gật đầu.
Trương Hải dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, xoay người ra bên ngoài.
Đến lúc đi làm công tác tư tưởng cho các tiểu đệ rồi!
Trương Hải vẫn ở vùng dưới chân ngọn núi lửa kia, chưa hề rời đi. Bởi nơi đây là vùng tiếp giao giữa hồ băng và núi lửa, nhiệt độ coi như ôn hòa. Ở tạm lại nơi này là một lựa chọn không tồi.
Đi đến chỗ mấy con chằn tinh, Trương Hải đã thấy chúng nó chí chóe như chó với mèo.
- Đại ca nói rồi! Từ nay mày là tiểu đệ của tao, tao nói gì mày cũng phải nghe. - Đây là giọng của Hàn Kỳ Lân.
- Đại ca đại ca! Mày không biết nói chuyện kiểu khác hả? Thằng đó thì sao? Nó dùng kế lừa tao, chẳng phải chỉ là một thằng có tu vi Tự Giác cảnh thấp kém thôi sao? Tao còn lâu mới nghe. - Dường như T.Rex vẫn cực kỳ ấm ức về vụ bị thu phục quá vô lý.
- Còn cả mày nữa! Không ngờ mày lại thông đồng với nó lừa tao! - T.Rex lại cáu kỉnh nói lan sang Cún.
- Haiz! Anh quá ngây thơ, nếu đại ca không thu phục thì sớm muộn anh cũng bị kẻ khác thu phục nha. Em chỉ giúp anh kiếm một người tốt mà thôi.
Cún bắt đầu xảo biện hộ Trương Hải. Lần này đột phá làm tâm tình nó rất tốt, không ngờ theo Trương Hải có mấy năm, ăn vào cả đống đan dược mà giờ đây đã có thể đột phá. Nếu cho nó tự tu luyện thì ít nhất cũng phải mất chục năm nữa. Vì thế nên nó mới phá lệ nói hộ Trương Hải một chút.
- Người tốt? Người tốt thì đã không dùng cái trò hèn hạ đó! - T.Rex vẫn không phục.
- Tao hèn hạ thật à? - Trương Hải lên tiếng. Dường như T.Rex cũng đã nhận ra từ đầu, nhưng vẫn không hề cố kỵ mà lên án kịch liệt.
T.Rex gật đầu.
Trương Hải trầm ngâm.
- Có khi hèn hạ thật! - Trương Hải lẩm bẩm làm cả ba con chằn tinh ngẩn người.
- Nhưng không sao! Tao biết, chằn tinh như bọn mày đều có ngạo khí, không muốn thần phục ai, nhưng nếu thần phục thì phải chọn người có sức mạnh siêu nhiên, thực sự xứng đáng làm chủ của bọn mày. - Trương Hải nói:
- T.Rex không phục, tao hiểu. Cả Kỳ Lân và Cún nữa, dù chúng mày có cố bỏ qua sự bất mãn, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không phục.
Trương Hải nói thẳng ra tâm tư trong lòng của ba con chằn tinh.
- Bọn mày có dám cá cược với tao một trận hay không? - Đột nhiên Trương Hải hỏi.
- Cược? - T.Rex hơi khó hiểu với cái danh từ này.
- Thế này nhé! Bọn mày thấy đấy, tao còn rất trẻ, khả năng phát triển vẫn còn ở phía trước. Nếu trong vòng năm năm, tao đạt đến tu vi của bọn mày, vậy thì chứng tỏ tao xứng đáng với bọn mày, bởi sớm muộn tao cũng có thể vượt xa chúng mày. Lúc ấy, chúng mày không cần phải hổ thẹn vì chủ nhân như tao nữa.
- Nếu mày làm được thì tao cũng không còn gì để nói! - T.Rex nhe răng hừ một tiếng.
- Được rồi, nếu tao không làm được, chẳng phải bọn mày sẽ thoát khỏi khế ước hay sao? Đến lúc ấy cứ tới giết tao là xong! Cần gì phải lo lắng ngược xuôi? Cần gì phải bất mãn với tao làm gì? - Trương Hải tiếp tục dụ dỗ.
- Coi như chúng mày thử một lần! Chỉ cần trong thời gian tao làm chủ của chúng mày, chúng mày cứ làm tốt chức trách của một sủng… không, làm tốt chức trách của một người anh em là được. Tao cần gì thì chúng mày giúp cái đó, để xem vài năm sau, tao có xứng đáng với chúng mày hay không thì chúng mày tự phán định, được chứ?
Cả ba chằn tinh đều trầm mặc.
Bây giờ bọn chúng đều đã nằm trong tay người ta, không làm như thế, cứ bất mãn với hắn thì được cái gì đây?
Chẳng phải chỉ chuốc thêm đau khổ, bị hắn dùng ấn ký dằn vặt hay sao?
Nếu hắn là kẻ kém cỏi, chẳng phải sau này mình sẽ có cơ hội trả thù hay sao?
Còn nếu hắn thực sự là nhân tài, có thành tựu gì đó, vậy mình theo hắn cũng không coi là sỉ nhục gì. Coi như tìm đúng chủ nhân.
Chỉ là, mấy ngày nay cả ba chằn tinh đều bàn luận với nhau về “đại ca” này.
Theo chúng nó biết, tu sĩ thu sủng vật thì phải chọn sủng vật có cùng con đường tu luyện với mình, chỉ có thế mới không bị sủng vật phản bội bất ngờ. Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhưng Trương Hải thì sao? Hắn thu ba sủng vật, nhưng ba con lại có trường phái tu luyện khác nhau, T.Rex là thân, Hàn Kỳ Lân là khí, Cún là hồn. Hơn nữa Kỳ Lân và T.Rex còn ngộ ra con đường khác, tuy chưa hoàn toàn thành thục nhưng xác thực đã bước chân vào được con đường thứ hai.
Hắn thu phục được cả ba, vậy chẳng phải hắn tu luyện cả ba con đường thân hồn khí hay sao?
Đây là cảnh giới của các bậc thần tiên trong truyền thuyết! Cho dù là thiên tài trong thiên tài, từ khi sinh ra đã tu được hai con đường thì họ cũng cực kỳ vất vả trong việc cân bằng hai hệ năng lượng đó, việc ngộ ra con đường thứ ba ở tuổi của hắn là không thể nào…
Nhưng sự thực bày ra trước mắt làm chúng không thể phủ nhận…
- Được, tao đồng ý… Nhưng…
- Ế… - T.Rex đang nói thì Trương Hải cắt ngang:
- Đồng ý thì gọi đại ca luôn đi cu.
- Đại… đại ca! - T.Rex như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhưng đại ca cũng phải cho tao… tôi biết một chuyện! Đại ca kiêm tu cả thân hồn khí hay sao?
Dù đã đoán trước nhưng T.Rex vẫn hỏi cho rõ ràng.
Trương Hải mỉm cười gật đầu.
Cả ba con chằn tinh ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng lại đang tính toán, đoán xem kẻ kỳ quái như Trương Hải có thể tu luyện nhanh tới mức nào.
- Thôi được rồi! Coi như đã thỏa thuận! Hôm nay anh đến là để nói với mấy đứa một việc nữa.
- Anh muốn mấy đứa giúp anh vượt qua đại dương phía nam! - Trương Hải chân thành nói.
- Đại dương phía nam? - T.Rex trợn mắt:
- Giúp thế nào? Liều mạng giúp à? Bọn t… tôi chưa đủ sức!
- Vì thế nên mấy đứa cần tăng sức mạnh lên. - Câu nói của Trương Hải làm ánh mắt của ba con chằn tinh sáng rực.
- Đại ca có cách gì? - Hàn Kỳ Lân nuốt một ngụm nước miếng.
- Loài người có câu thế này: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao… Ý anh đó là mấy đứa có thể dùng bí pháp của anh, hỗ trợ lẫn nhau để tăng cường uy lực, giống như kiểu… cũng giống như kiểu pháp trận hay kiếm trận gì gì đó đi.
Ba con chằn tinh có vẻ thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lại lấy lại hứng thú. Nâng cao thực lực bản thân là một việc khá khó khăn, đâu phải nói được là được. Nhưng một bí pháp kết hợp với nhau để tăng cường cũng là một dịp may khó có được. Kể cả sau này, khi “tổ hợp” tan đàn sẻ nghé thì bí pháp vẫn có thể truyền cho thế hệ sau, hoặc tìm người phối hợp khác cơ mà.
- Được rồi, bây giờ điều cần nhất là Kỳ Lân cũng phải biến thân được. Cái này cho mày.
Trương Hải vứt băng linh quả hái được cho Hàn Kỳ Lân. Cặp mắt nó sáng rực rỡ, há mồm nuốt thẳng, bỏ lại một câu: “Em bế quan” rồi chạy mất.
Lần trước đã hấp thu khá nhiều hàn khí của Trương Hải, bây giờ có được Băng Linh Quả phụ trợ, còn lo không đột phá sao?
- Còn Cún, ổn định cảnh giới đi, khi nào biến thân liên tục được thì mới đạt yêu cầu. Số đan dược này cho hai đứa, nhớ chăm chỉ tu luyện vào đó. Anh cho mấy đứa một năm.
Nói xong, Trương Hải dốc hết đan dược trong không gian trữ vật ra, đưa cho hai con chằn tinh. Tất nhiên, còn một số đan dược trị thương và đan dược có tác dụng đặc biệt thì vẫn giữ lại.
Sau đó, hắn quay đầu đi thẳng.
Hai con chằn tinh cũng vui mừng, cầm đan dược đi kiếm chỗ tu luyện.
Trương Hải đi từ trên núi xuống, nhưng khi đi qua cái hồ nước nóng ở lưng chừng núi, cái hồ mà hắn vẫn lấy nước mấy ngày nay thì chợt ngừng lại.
Có âm thanh kêu cứu, còn cả tiếng thở hồng hộc thì phải…
Là ai?
Trương Hải nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn rảo bước tiến nhanh về phía đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.